- Tiểu Mộc, có phải cô luôn muốn giết tôi đúng không? Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, muốn thực hiện nguyện vọng cả đời của cô!
- Điều kiện là gì? - Mộc Nhiên bán tín bán nghi hỏi.
Kha Chính Thuần thản nhiên đáp:
- Tôi tự chọn chỗ chết cho mình!
Mộc Nhiên mắt sáng rỡ nhìn hắn, giơ nắm đấm lên:
- Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!
Kha Chính Thuần cũng chụm tay hình nắm đấm, chạm vào tay cô như đồng ý.
- Được!
Hiện tại, Kha Chính Thuần tươi cười nói:
- Tiểu Mộc, nếu cô muốn giết tôi vậy thì khi máy bay cất cánh, nhớ đẩy tôi xuống nhé, càng cao càng tốt!
Mộc Nhiên mặt mày sa sầm nhìn chiếc máy bay đậu hiên ngang trước mặt, nghiến răng ken két cố gắng nuốt giận.
- Được lắm, Kha Chính Thuần...Mộc Nhiên tôi hành tẩu trên giang hồ bao lâu nay, thật không ngờ chỉ vì cái mạng chó nhà anh lại khiến tôi hao tâm tổn sức như vậy!
-....
Trên đời này, thứ đáng sợ nhất không phải là chết, hạnh phúc nhất không phải là yêu!
Đối với Kha Chính Thuần, thứ đáng sợ nhất chính là không giam giữ được Mộc Nhiên, hạnh phúc nhất chính là thao túng cuộc đời của cô.
Còn với Mộc Nhiên, đáng sợ nhất chính là sự tồn tại của Kha Chính Thuần, hạnh phúc nhất chính là được ngắm nhìn thi thể hắn!
Mộc Nhiên đứng trước bậc thang nối từ đất liền lên máy bay. Rõ ràng chỉ có năm bước tại sao cô có cảm giác như là năm vạn bước kia chứ?
Cả người Mộc Nhiên bắt đầu run rẩy, mặt mày tím tái buồn nôn, liếc nhìn Kha Chính Thuần giận dữ, cô đây có chết cũng không thèm nhờ hắn giúp đỡ.
Trước ánh nhìn kì lạ của mọi người, Mộc Nhiên hắng giọng lấy lại tư thế, đầu ngẩng lên trời dõng dạc bước.
Kha Chính Thuần đứng bên cạnh bỡn cợt nói:
- Bà xã, đừng sợ! Có anh ở đây rồi!
Sau đó hắn bước lên bế Mộc Nhiên nhẹ nhàng đi lên, hất hàm cho phi công cất cánh luôn.
Kha Chính Thuần ngồi xuống, đặt Mộc Nhiên lên đùi đối diện với mình.
Mộc Nhiên giận đến tím người, trừng mắt nhìn hắn, cố gắng đứng dậy đẩy hắn ra để sang chỗ khác. Nhưng mỗi lần như vậy, Kha Chính Thuần lại cố ý đẩy khuôn mặt cô về hướng cửa sổ.
Mộc Nhiên nhắm mắt cắn chặt môi, cả người mềm nhũn đành phải gục lên người hắn.
Kha Chính Thuần hài lòng kéo cô sát lại, cởi chiếc áo khoác phủ lên đầu cô.
Bình thường Mộc Nhiên rất hạn chế việc phải đi máy bay, mỗi lần đi đều phải uống thuốc ngủ liều lượng vừa phải.
Mộc Nhiên ngước đầu lên, thì thào vào tai hắn:
- Tên khốn, tôi nhất định sẽ giết anh!
Cái gì mà đẩy hẳn xuống kia chứ?
Chỉ cần nhìn xuống dưới thôi là cả người cô đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào, mê mê tỉnh tỉnh, hắn ta không ném cô xuống đã là may lắm rồi!
Kha Chính Thuần mỉm cười siết chặt Mộc Nhiên.
Chuyến bay êm đềm cho đến khi máy bay vừa chớm đến địa phận Trung Quốc thì bị tập kích trên không.
Lần này sang Trung Quốc là để bàn về công việc làm ăn, lại nghĩ là Trung Quốc thuộc địa bàn của mình nên không có gì đáng lo ngại, Kha Chính Thuần vì thế mà sơ suất không đem theo người, máy bay cũng chỉ là loại tốc độ, không phải máy bay chiến.
Tứ Long Kỳ hai mươi mốt tuổi, quốc tịch người Việt, được lão đại cưu mang cho gia nhập vào Quỷ Vương, từ đó đến giờ luôn đi theo lão đại, có thể nói vừa là một phi công vừa là một tay thiện xạ cực kỳ giỏi.
Tứ Long Kỳ nhăn mày liếc xung quanh nói:
- Kha tổng, chúng ta bị bao vây rồi!
Kha Chính Thuần ngó đầu nhìn xuống bên dưới, có rất nhiều người cầm súng bắn lên trên, lại thêm mấy chiếc máy bay chiến đang tiến về phía mình.
Hắn ta nhíu mày nói:
- Bình tĩnh! Mau gọi cho Lưu Trọng!
- Mất tín hiệu rồi!
Kha Chính Thuần nhìn xung quanh, lại hỏi:
- Hiện đây là đâu!
Tứ Long Kỳ nhanh chóng đáp:
- Cách 200m là đảo Miên Hoa, thành phố Cơ Long!
Kha Chính Thuần đứng dậy trang bị dù nhảy lên người, nói:
- Tôi sẽ nhảy xuống dưới, cậu nhanh chóng đến chỗ Lưu Trọng báo tin!
Tứ Long Kỳ hốt hoảng đáp:
- Không được! Kha tổng, như vậy rất nguy hiểm! Có chết thì cùng chết, có chạy thì cùng chạy!
Kha Chính Thuần nhăn mày:
- Ai chết? Cậu dám không nghe lời tôi!?
- Kha tổng, tôi có chết cũng không bỏ đi một mình!
- Cậu nghĩ tôi dễ dàng chết như vậy sao? Đừng nhiều lời, mau lên!
Năm chiếc máy bay đã đến gần kề, Kha Chính Thuần vốn định để Mộc Nhiên ở lại nhưng hai bàn tay cô cứ ôm chặt hắn.
Kha Chính Thuần mở cửa, nói:
- Nếu cậu muốn nhìn thấy tôi chết thì cứ làm theo ý cậu!
Sau đó hắn ôm Mộc Nhiên nhảy xuống dưới. Hắn đã tính toán trước, cách 8km, với sức gió hiện giờ sẽ đẩy hai người vào đúng trung tâm đảo.
Một tên trên máy bay khác mở cửa, chĩa súng xuống. Một tên khác lập tức quát tháo:
- Không được bắn! Phải bắt sống hắn!
Kha Chính Thuần vừa nhảy xuống, Tứ Long Kỳ cũng mím môi lái đi.
- Các người đuổi theo máy bay, còn bọn ta đuổi theo Kha Chính Thuần, không được để tên kia có cơ hội gọi cứu viện!
- Rõ!
Năm chiếc máy bay cũng thay đổi hướng đi, hai chiếc bám sát Tứ Long Kỳ, ba chiếc còn lại đi theo Kha Chính Thuần.
Mộc Nhiên có cảm giác mình đang rơi từ trên cao xuống nên trong người lại càng thêm khó chịu, mặt mày nhăn nhó ôm chặt Kha Chính Thuần.
Vừa tiếp đất, Kha Chính Thuần liền rút súng ra cầm ở tay, tay còn lại ôm chặt Mộc Nhiên, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, thấy Mộc Nhiên động đậy người khẽ gọi:
- Tiểu Mộc, tiểu Mộc!
Mộc Nhiên mồ hôi đầm đìa khẽ mở mắt.
- Trong người như thế nào rồi? Còn có thể chiến đấu được không? – Kha Chính Thuần lo lắng hỏi.
Mộc Nhiên yếu ớt liếc nhìn xung quanh, dường như đã hiểu ra vấn đề, gật đầu nhìn hắn, cố gắng nhổm người dậy rút khẩu súng giấu trong người ra, một tay bá cổ hắn, tay còn lại cầm chắc súng, nhíu mày nhìn mấy chiếc máy bay đang tiến lại gần.
Kha Chính Thuần không biết kẻ địch là ai, số lượng bao nhiêu nên rất khó đối phó.
Hắn nghe thấy tiếng máy bay nhanh chóng nấp vào sau các bụi cây lớn, cảnh giác nhìn.
Ba chiếc máy bay tiếp đất, hơn năm mươi người mặc đồ đen cầm súng trường bước xuống.
- Bọn chúng mặc áo chống đạn! – Kha Chính Thuần nhăn mày.
Số lượng đã đông như vậy lại còn được trang bị đầy đủ, xem ra phải bắn vào đầu mới có thể giết chúng được.
Kha Chính Thuần không biết cô định làm gì, cũng không hỏi, nhất mực làm theo.
- Giờ xoay cái nút ở mặt dây chuyền ra, đổ thứ bên trong vào mảnh vải, cẩn thận một chút, đừng làm rơi ra ngoài!
Kha Chính Thuần không do dự xé mảnh áo ra, đổ thứ chất bột xuống, nhìn Mộc Nhiên.
- Lửa!
Kha Chính Thuần nhìn xung quanh, trên đảo này không có người ở cũng không có đồ tạo lửa, lấy lửa ở đâu kia chứ?
Cả hai cùng nhìn về phía bọn chúng, ở đó có rất nhiều đá cuội, Kha Chính Thuần tặc lưỡi.
- Anh để một ít cỏ dễ bắt lửa vào đầu tấm vải, sau đó buộc lại, dùng lửa đốt vào cỏ để nó cháy lan ra thì ném vào bọn chúng. – Mộc Nhiên nói tiếp.
- Chỗ thuốc nổ này có thể giết được bao nhiêu người?
- Tất cả!
Kha Chính Thuần cau mày suy nghĩ, "Chỉ một ít thôi cũng đủ giết sạch bọn chúng, xem ra là loại cực mạnh, nếu không căn đúng thời điểm e rằng cũng sẽ gặp nguy hiểm"
Mộc Nhiên biết Kha Chính Thuần suy nghĩ gì, cố gắng bò ra khỏi người Kha Chính Thuần, dựa lưng vào gốc cây.
- Ngay khi anh châm lửa, tôi sẽ căn thời gian, nghe thấy tiếng súng liền lập tức ném rồi chạy thật xa!
Kha Chính Thuần khẽ cười:
- Tôi không chạy được bọn chúng cũng đừng hòng. Tiểu Mộc, tâm nguyện của cô sắp được hoàn thành rồi!
- Tôi đây là muốn tự tay kết liễu đời anh!
Kha Chính Thuần xoa đầu cô, mỉm cười đứng dậy nhặt viên sỏi ném ra hướng khác để đánh lừa chúng, còn Mộc Nhiên núp sát vào bụi cây, len lén nhìn ra phía bọn chúng, cả người luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.