Đồng hồ vừa kêu lên, ngay lập tức Mộc Nhiên phản xạ theo thói quen đưa tay lên trên tủ đặt cạnh đầu giường cầm lấy chiếc đồng hồ, sờ soạng một lúc, nhưng sờ mãi lại chẳng thấy thứ cần tìm.
Mộc Nhiên nhíu mày mở to mắt ra nhìn kĩ, sau đó nghĩ ngợi “reng..!?”
Bom hẹn giờ cô đặt chỉ có tiếng “tít..tít", ở đâu ra “reng...reng.." chứ!
Mẹ kiếp! Đây hoàn toàn là một chiếc đồng hồ báo thức bình thường!
Mộc Nhiên định đứng dậy nhưng thấy phía dưới nặng trĩu, cô cúi xuống nhìn, thấy Kha Chính Thuần bán khỏa thân đang nằm đè lên người mình.
Giây tiếp theo Mộc Nhiên hành động nhanh hơn não bộ, giống như đã lập trình sẵn chỉ cần nhìn thấy Kha Chính Thuần lập tức giơ chân đá bay hắn ra tận cửa.
Kha Chính Thuần ngã xuống sàn nhà, đầu đập vào cửa, tỉnh dậy nhăn nhó nhìn cô:
- Đau!
Mộc Nhiên sầm mặt, vứt cái đồng hồ vào người hắn, nói:
- Cút về phòng của anh mà ngủ!
Kha Chính Thuần đứng dậy, nhíu mày:
- Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó ở trong nhà đấy! Hừ! Đi ngủ cũng không được ngon giấc, chết lúc nào không hay!
Mộc Nhiên cười giễu:
- Hóa ra là sợ chết?
Kha Chính Thuần nhếch môi:
- Được chết cùng cô thì còn gì bằng? Nhưng lão Q thì ai lo đây?
Mộc Nhiên nghiến răng ken két nhìn hắn, tức giận đi vào phòng tắm.
Kha Chính Thuần nhún vai, lấy vài bộ đồ rồi sang phòng bên cạnh.
Khi Mộc Nhiên ra ngoài thay đồ, mở tủ đồ ra mới phát hiện toàn bộ đều là của Kha Chính Thuần, chính xác thì căn phòng này mới là của hắn.
Hôm qua khi về nhà không cần đợi Kha Chính Thuần lên tiếng, cô đã tùy ý vào căn phòng này ngủ, hóa ra phòng của cô lại ở đối diện. Mộc Nhiên mặt mày tức tưởi đóng sầm cửa lại, sang phòng đối diện.
Kha Chính Thuần lúc này đang ở trong phòng tắm, cô cũng không nghĩ hắn ta ở trong đó, vừa mới cởi đồ xuống thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, Kha Chính Thuần lù lù xuất hiện khẽ “ồ” một tiếng, ngay lập tức lãnh đủ hai mươi chiếc phi tiêu cắm cố định hắn vào tường.
Mộc Nhiên bặm môi quay người lại thay đồ, mái tóc dài tới hông che gần nửa khuôn người, đôi lúc lại thấp thoáng để lộ phần da thịt trắng muốt.
Kha Chính Thuần cười khổ nhìn cô, đợi sau khi Mộc Nhiên ra ngoài mới nhẹ nhàng lách ra khỏi đống ám khí đó.
Mộc Nhiên lái xe tới công ty trước, Kha Chính Thuần đi theo sau.
Một người đi trước một người theo sau giống như đôi vợ chồng giận dỗi nhau, nhân viên trong công ty nhìn hai người tủm tỉm cười.
Mộc Nhiên đột nhiên dừng lại, hơi nheo mắt, dừng chân ở phòng Hội Đồng, sau đó nhìn Kha Chính Thuần:
- Kha tổng, mời ngài!
- Được!
Kha Chính Thuần bước vào trong, dáng vẻ lãnh đạm.
Hai người bước vào phòng họp hội đồng, mọi người đã có mặt đầy đủ, chỉ trống hai ghế ngồi của Chủ tịch và thư ký riêng.
Buổi họp diễn ra rất suôn sẻ, Mộc Nhiên ngồi bên cạnh chú ý quan sát tỉ mỉ từ căn phòng cho đến nhất cử nhất động của mọi người trong phòng họp.
Khi nãy bước vào công ty, Mộc Nhiên cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình, không phải là đám nhân viên nhìn hai người với vẻ sùng bái, mà là ánh mắt mang theo vài phần lén lút, có dã tâm. Hơn nữa, cô còn ngửi thấy mùi thuốc súng, tuy là thoang thoảng, nhưng không thể nhầm được. Nhất định có kẻ vừa mới gây sự trong công ty.
Chưa nói đến việc Circle C là một tập đoàn lớn mạnh thì chủ tịch của nó còn là một kẻ cao ngạo, bất trị, có nhiều kẻ thù là điều không tránh khỏi.
Tuy nhiên, lại nói về Circle C, không chỉ nổi tiếng trong bạch đạo, mà ngay cả hắc đạo cũng còn phải kiêng nể không dám động tới.
Bên ngoài công ty có lực lượng bảo vệ rất nghiêm ngặt, bên trong lại cài người của Quỷ Vương không ít, nguyên bộ phận trực giám sát camera đều là người của Hà Thiên Chí, cho nên muốn đột nhập vào công ty, một là thân thủ tốt, hai là có thế lực lớn, nếu không, nhất định là “ngựa non háu đá”.
Ngay lúc ấy, thư ký của Tổng giám đốc mang tài liệu vào, nói vài câu rất nhanh chóng đã đi ra.
Mộc Nhiên cười khẩy, cảm thấy tên sát thủ lần này hết sức dễ thương.
Buổi họp kết thúc, đám cổ đông còn chần chừ mãi hết nhìn Kha Chính Thuần lại nhìn Mộc Nhiên, sau đó một vị cổ đông lên tiếng:
- Kha tổng, về chuyện....
- Có năng lực hay không, chuyện này đến lượt các vị can thiệp sao? Không tin vào tôi lẽ nào cũng không tin vào chủ tịch của các vị?
Mộc Nhiên đương nhiên hiểu ý của bọn họ, từ đâu lại xuất hiện một người phụ nữ không danh tiếng trở thành thư kí riêng của chủ tịch, có quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ trong công ty kia chứ?!
Kha Chính Thuần lạnh lùng nói:
- Chuyện này kết thúc tại đây!
Chờ mọi người đi hết, Mộc Nhiên mới gọi điện thoại cho vài tên thuộc hạ được cài vào công ty.
“Vào phòng của tổng giám đốc Đường Minh Trí, đưa nhân viên nữ trong phòng tắm vào bệnh viện.”
“Rõ!”
Kha Chính Thuần khó hiểu:
- Tại sao lại là phòng tắm của Đường Minh Trí!?
Đường Minh Trí rất ít khi dùng nhà tắm trong phòng tổng giám đốc vì cho dù là của riêng vẫn cảm thấy rất mất vệ sinh. Cho nên việc giấu người ở trong nhà tắm của Đường Minh Trí là tốt nhất, lại có thể vu oan cho hắn ta.
Mộc Nhiên khẽ cười:
- Người đang nằm trong đó mới chính là thư kí của hắn!
Kha Chính Thuần nhớ lại người phụ nữ lúc nãy đi vào, sau đó nhìn Mộc Nhiên một lượt, nói:
- Đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi! Bậc thầy dịch dung còn ngồi đây lại ngang nhiên dám lộng hành.
Mộc Nhiên khẽ hừ một tiếng, hắn ta không phải đang tâng bốc cô đấy chứ?
Mẹ kiếp!
Hắn còn nhận ra sớm hơn cả cô nữa kia! Lúc người phụ nữ ấy bước vào, Kha Chính Thuần đã khẽ nhếch môi, nhướn lông mày, bàn tay khẽ gõ nhè nhẹ xuống bàn, cái cử chỉ này còn không phải là chờ xem kịch hay thì là cái gì chứ!
Kha Chính Thuần có khả năng nhớ mặt người khác rất giỏi, theo một vài nhân viên cho biết, hắn ta chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ được họ là ai, thuộc bộ phận nào, mà mẹ nó, cái tập đoàn này trên dưới mấy chục nghìn nhân viên, còn chưa kể các chi nhánh con ở nhiều quốc gia khác, não bộ của hắn đúng là siêu phàm!
Kha Chính Thuần biết không qua mặt được Mộc Nhiên, cười nói:
- Thực ra Đường Minh Trí là người ưa sạch sẽ, thư kí theo hắn ta được mấy năm rồi, đã quen với cái “bệnh” này của hắn, làm việc lúc nào cũng luôn tỉ mỉ, gọn gàng, sạch sẽ, Đường Minh Trí vì vậy cũng rất thích cô ta. Tuy nhiên vừa rồi người phụ nữ kia bước vào, trên tập tài liệu vẫn còn dính ít bụi bẩn, áo thì lại nhàu nhĩ, mặt được trang điểm kĩ càng, tóc tai lòa xòa, Đường Minh Trí khó chịu mới kêu cô ta ra ngoài.
Mộc Nhiên trố mắt kinh ngạc nhìn Kha Chính Thuần, lại nhìn chỗ ngồi của Đường Minh Trí, mẹ kiếp, cách những mười lăm mét vẫn còn nhìn thấy bụi bẩn? Đồng tử của hắn rốt cục cấu tạo ra sao?
Kha Chính Thuần lại gần, hắng giọng hỏi:
- Vậy theo cô, kẻ chủ mưu là ai? Hắn ta định làm gì?
Mộc Nhiên đi tới chỗ ngồi của vị cổ đông khi nãy lên tiếng nghi hoặc năng lực của cô, vừa nói vừa cầm một chiếc máy nghe lén lên, ngắm nghía:
“Nếu là khi nãy nhất định sẽ có người trực chờ ở khách sạn đối diện, nhắm thẳng vào phòng chủ tịch. Có điều sau khi nghe được đoạn hội thoại này, ngài Lý Minh có phải đã gấp rút huy động người bao vây căn phòng họp hội đồng này đúng không?”
Cô dừng lại một lúc, sau đó nhếch môi nói tiếp:
“Vậy, ngài Lý Minh nghĩ sao về năng lực của tôi? Có đủ trình độ để giúp sức cho Chủ tịch của ngài không?"
Lý Minh nghiến răng, giận dữ nói:
"....Mộc Nhiên, cô giỏi lắm!"
Giây tiếp theo là một giọng nói khác: “Chị đại, toàn bộ người của Lý Minh đã bị tiêu diệt!”
" Được. "
" Rè...rè..."
Sau đó chiếc máy nghe lén bị đập vỡ, Mộc Nhiên quay sang nhìn Kha Chính Thuần đang bước ra ngoài, mặt mày hớn hở:
- Sao? Ngày đầu đi làm đã giúp anh giữ được cái mạng chó. Không cần cảm ơn, tôi đây làm việc nghĩa không cần báo đáp.
Kha Chính Thuần nghĩ thầm: “Dòng dõi họ hàng nhà tên Lý Minh, tốt nhất là giết sạch không chừa một người! "
Nhắc tới Lý Minh, Kha Chính Thuần đột nhiên dừng lại, làm Mộc Nhiên suýt chút nữa va phải.
- Rất có thể Đường Minh Trí có dã tâm thì sao?
Mộc Nhiên cười nửa miệng:
- Đường Minh Trí không thể nói là thông minh, cũng không thể cho là ngu ngốc, năng lực chỉ giới hạn trong một mức độ nhất định, hoặc nên nói là tầm thường. Hắn lại rất nhát gan, làm việc gì cũng suy tính hậu quả trước, căn bản không có gan làm chuyện này, người như hắn rất dễ phản bội, nếu bị uy hiếp chắc chắn sẽ đầu hàng, công ty không cần người như hắn, nên nhân cơ hội này khai trừ hắn.
Kha Chính Thuần từ lâu đã muốn loại bỏ Đường Minh Trí chỉ là chưa có cơ hội, dù sao hắn cũng gọi là có quen biết với Kha Chính Thuần.
Kha Chính Thuần thầm tán thưởng Mộc Nhiên, quả nhiên không chỉ giỏi mỗi việc giết người, người phụ nữ này mới ngày đầu đi làm đã tìm hiểu rõ mọi chuyện mà đưa ra những phán đoán rất chính xác, có tố chất, thật có tố chất! Viên ngọc này nếu rơi vào tay kẻ khác thì Circle C lại thêm một đối thủ đáng gờm!
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Mộc Nhiên, Kha Chính Thuần khẽ cười: