Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 46: Chương 46





Diệp Hạo Hiên nghe xong Thẩm Nhan nói, trong lòng tức khắc lạnh hơn phân nửa, biểu tình trên mặt trở nên có chút cứng đờ, giật giật môi không biết nên nói cái gì.

Thẩm Nhan làm bộ dáng bất chấp tất cả, hướng Diệp Hạo Hiên quyến rũ cười nói: “Chúng ta về sau có rảnh liền có thể ở cùng nhau một chút, dù sao thân thể chúng ta cũng rất phù hợp, những thứ có thể chơi đều chơi một lần, em không ngại tới thêm vài lần, càng kích thích.


Khi nói chuyện, cô nâng chân phải, dùng bàn chân nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân nam nhân.

Sau đó, bàn chân dọc theo cẳng chân hắn chậm rãi rời lên, cuối cùng đột nhiên vói vào đũng quần hắn, dùng ngón chân cách quần ở trên dương v*t mát xa.

Cô chỉ là nhẹ nhàng trêu chọc như vậy, dương v*t dưới háng nam nhân liền trong giây lát sung huyết biến ngạnh, ngay sau đó đỉnh đũng quần đứng lên một cái lều trại nhỏ.

Diệp Hạo Hiên một đôi mày kiếm nhíu chặt, trong lòng bốc lên một cổ lửa giận mạc danh, duỗi tay bang một tiếng vỗ vào trên bàn, đối với Thẩm Nhan trợn mắt giận dữ gầm nhẹ nói: “Em có biết cảm thấy thẹn hay không?!”
Lời còn chưa dứt.

Hắn tức giận từ trên ghế đứng lên, cầm lấy áo khoác tây trang cùng túi đựng công văn, sải bước hướng tới cổng lớn đi đến.


“Đúng! Em chính là không cảm thấy thẹn đấy! Em chính là thứ tao lãng thì sao?! Ít nhất em dám thừa nhận!”
Thẩm Nhan không cam lòng yếu thế đem cái ly trên bàn, vành mắt ửng hồng quay đầu nhìn về phía Diệp Hạo Hiên châm chọc nói: “Em không giống người nào đó dối trá đến cực điểm! Mặt ngoài thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề ra vẻ đạo mạo, trên thực tế trong xương cốt lại so với bất kì ai đều dâm dục hơn!” 
Diệp Hạo Hiên dừng lại bước chân, thân hình cao lớn bỗng nhiên run lên.

Nghe xong Thẩm Nhan châm chọc hắn, hắn tuy sinh khí lại phát hiện thế nhưng không thể nào cãi lại.

Kỳ thật cô nói một chút cũng chưa sai, hắn chính là cái người cực kỳ dối trá.

Hắn thói quen dựa theo tiêu chuẩn đạo đức tới đắp nặn hình tượng mình, hướng mọi người bày ra một mặt quang huy.

Nhưng mà, mặt âm u trong xương cốt tuy rằng bị ngăn chặn, nhưng lại không có hoàn toàn biến mất.

Thẩm Nhan giống như là một mặt kính chiếu yêu, khi hắn đối mặt cô, nội tâm ác ma liền trở nên không chỗ che giấu.

Đột nhiên.


Hắn như si ngốc, đem áo khoác cùng công văn trong tay tất cả đều ném ở trên mặt đất, xoay người nổi giận đùng đùng hướng Thẩm Nhan đi tới, hắn đem cô khiêng lên đặt trên đầu vai, đi nhanh hướng tới phòng khách.

“Anh muốn làm gì?! Anh điên rồi?! Anh nhanh thả em xuống dưới!”
Thẩm Nhan không biết phải làm sao, chụp phủi sống lưng Diệp Hạo Hiên, cô giống như cá đợi làm thịt, ở đầu vai hắn đá đạp lung tung.

Nửa người trên của cô hoàn toàn đảo ngược, sữa bò vừa mới uống tất cả đều ùa vào thực quản, sặc ở giọng nói, làm cô nhịn không được ho khan lên.

Phanh một tiếng.

Diệp Hạo Hiên giống ném gia súc, đem Thẩm Nhan lập tức ném trên sô pha.

Hắn trừng mắt cô, một bên thở phì phò, một bên dùng tay cởi cúc áo sơ mi, cơ ngực cùng cơ bụng tráng kiện theo thứ tự bại lộ trước mắt cô gái.

Cùm cụp một tiếng giòn vang.

Hắn dùng sức kéo xuống dây lưng bên hông, sau đó, hắn một phen xách Thẩm Nhan lên, bắt lấy hai cổ tay cô, tiếp theo dùng dây lưng đem hai cổ tay cô gắt gao buộc chặt ở sau lưng.

“A… Anh… anh… anh rốt cuộc muốn làm gì?!”
Thẩm Nhan trong lúc nhất thời bị hành vi thô bạo của Diệp Hạo Hiên làm sợ hãi, đại não có đình trệ, căn bản là không phản ứng kịp, hắn đến tột cùng là muốn đối cô làm cái gì.

Diệp Hạo Hiên dùng tay nắm cằm Thẩm Nhan, khiến cho cô ngẩng mặt tới nhìn về phía hắn, gằn từng chữ một nói: “Làm —— em!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.