Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 56: Chương 56





Diệp Hạo Hiên thấy Thẩm Nhan chờ mong gặp lại mình như thế, trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ, nhìn về phía cô trong mắt mang theo ý cười nói: “Bất cứ khi nào em nhớ anh, liền có thể tới tìm anh.


Thẩm Nhan nhìn cặp mắt đen Diệp Hạo Hiên, tim đập tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, trên má nhiễm hai luồng thẹn thùng đỏ ửng, nhấp môi gật gật đầu nói: “Tốt.


Nói xong, cô liền lập tức rũ xuống mi mắt không hề nhìn thẳng đôi mắt nam nhân.

Nói đến cũng thật là kỳ quái, thời điểm bọn họ làm tình, lời cợt nhả gì cô cũng đều dám nói, chính là, hiện tại mặt đối mặt bình thường, cô lại thẹn thùng như thế.

Diệp Hạo Hiên nhìn thấy bộ dáng Thẩm Nhan ngượng ngùng, không khỏi cảm thấy có điểm buồn cười.


Nghĩ thầm nha đầu này trong thân thể khẳng định đồng thời ở có hai người bất đồng, một thanh thuần ngượng ngùng, một xinh đẹp mị hoặc.

Chính hắn làm sao lại không phải như vậy đâu?
Hắn mặt ngoài nhìn như cao lãnh cấm dục, kỳ thật trong xương cốt lại có tính dục cực cường, ngày thường làm người làm việc tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nhưng sâu trong nội tâm lại cũng nghĩ đến phóng đãng hành vi sinh hoạt.

Có lẽ, bản thân con người chính là loại sinh vật phức tạp vô thấu hiểu.

Hai người phân biệt tắm rửa một chút, sau đó từng người mặc chỉnh tề.

Diệp Hạo Hiên ra cửa trước gọi điện thoại hẹn a di lại đây quét tước, rồi sau đó mang theo Thẩm Nhan cùng nhau đánh xe rời đi biệt thự.

“Anh ngày thường đều ở một mình sao?”
Thẩm Nhan ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Hạo Hiên đang lái xe, cô muốn hiểu hắn nhiều hơn một chút, liền bắt đầu chủ động tìm đề tài.

“Ân, vẫn luôn ở một mình.


Diệp Hạo Hiên cũng không quay đầu lại nhìn Thẩm Nhan, mà chuyên tâm nhìn kính chắn gió phía trước, trên mặt hắn nhìn không ra chút biểu tình nào, chuyên chú lại nghiêm túc.

Đang lúc Thẩm Nhan nghĩ muốn tiếp tục đề tài, di động Diệp Hạo Hiên bỗng nhiên vang lên, hắn duỗi tay mở tai nghe Bluetooth ra, thanh âm trầm ổn xa cách mở miệng nói: “Chuyện gì?”
“Diệp tổng, anh chạy nhanh tới công ty một chuyến đi! Lần trước chúng ta giao số liệu cho Chu tổng, hiện giờ lại bị công bố ra bên ngoài, khách hàng đang tìm chúng ta gây phiền toái!”

Thẩm Nhan nghe được ra đối phương là nữ nhân tuổi trẻ, trong thanh âm cô tràn đầy nôn nóng, tựa hồ đều sắp khóc.

“Được, tôi đã biết! Cô trước ổn định khách hàng, nói cho hắn, tôi lập tức liền đến công ty.


Diệp Hạo Hiên dùng thanh âm trầm ổn trước sau như một đáp lại, nhưng trên mặt thần sắc lại ám trầm xuống dưới, một đôi mày rậm nhíu chặt, tựa hồ như đang tự hỏi kế sách ứng đối.

Cắt đứt điện thoại, trầm ngâm một lát.

Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái bên người, mở miệng xin lỗi nói: “Thật sự thực xin lỗi! Công ty xảy ra chút vấn đề, cho nên anh không có biện pháp cùng em ăn cơm trưa, anh trực tiếp đưa em về trường học, có thể chứ?”
“Không sao, nếu anh bận, liền để em ở tàu điện ngầm, em tự mình ngồi xe điện ngầm về trường học là được!”
Thẩm Nhan khôi phục bộ dáng bình thường ngoan ngoãn, phi thường hiểu chuyện, mỉm cười rộng lượng với Diệp Hạo Hiên.

Diệp Hạo Hiên giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, lại nhìn về phía Thẩm Nhan nói: “Vậy được rồi! Lần sau em muốn gặp anh, trực tiếp gọi điện thoại cho anh là được!”
“Ân, tốt!”

Thẩm Nhan nhìn ra trong ánh mắt Diệp Hạo Hiên toát ra tình cảm, trong lòng cô cảm giác phi thường vui mừng.

Có lẽ, cô ở trong lòng hắn vẫn có vị trí nhất định đi!
Bước xuống xe, Diệp Hạo Hiên muốn ôm Thẩm Nhan một cái, nhưng cô lại cố ý né tránh, cô cũng không phải không muốn cùng hắn ôm, mà là muốn để cho hắn lưu luyến, làm cho hắn tiếp tục nhớ cô.

Mới vừa trở lại trường học, nghênh diện cô là mẹ kế Triệu Quyên mà cô chán ghét.

“Nhan Nhan, con đêm qua chạy đi đâu?! Dì và ba con, còn có chị con lo lắng đến cả một đêm cũng chưa ngủ! Chúng ta không ngừng gọi điện thoại cho con, chính là vẫn không gọi được! Hù chết chúng ta!”
Triệu Quyên làm bộ phi thường lo lắng, thân mật kéo tay Thẩm Nhan, cố chảy ra hai giọt nước mắt, đáy mắt lại lộ ra lạnh nhạt cùng chán ghét.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.