Phục Ma Trọng Sinh Ký
Tấn lừ mắt tiến từng bước nặng nề về phía cánh cửa, nhưng khi chạm tay vào cánh cửa chính bỗng nhiên mặt hắn tái dại lại rồi lùi vài bước về phía sau.
- Kết giới...?
- Thầy có sao không thầy...?
Tiếng tên đệ tử cân làm cắt ngang luồng suy nghĩ trong đầu Tấn, hắn liếc mắt một vòng rồi nhếch mép trả lời:
- Ta không sao...! Tà linh đã bị diệt trừ...! Con mau mở kết giới ra đi...!
- Dạ... vâng...!
- Không được mở...! Tuyệt đối không được mở...!
Tiếng của Tấn lại một lần nữa vang lên trong căn phòng, tên đệ tử ngơ ngác ngạc nhiên gãi đầu rồi hỏi lại:
- Thế rốt cuộc là mở hay không mở hả thầy...?
- Tên thầy mo khốn kiếp này...! Mày vẫn còn vùng vẫy được sao...?
- Đừng tưởng nhập được vào thân xác ta rồi muốn làm gì thì làm...! Phá....!
Một bóng người từ trong cơ thể Cân bỗng nhiên bị bắn mạnh về phía trước, hiện rõ hình hài một thứ gì trong vô cùng kì dị. Tấn vận sức thủ thế bắt quyết rồi ngước mắt nhìn về phía thứ linh tà vừa thoát ra khỏi cơ thể mình.
- Thì ra mày là quỷ nhi...?
Thứ yêu tà ấy không trả lời, nó từ từ lầm nhẩm điều gì đó rồi đưa hai bàn tay bé con ra trước mặt. Hàng ngàn luồng khí đen từ khoảng không hiện ra bao quanh Tấn như có ý nuốt chửng hắn, hắn chỉ từ tốn rút thanh kiếm ra rồi bốc một ít bột đỏ bôi lên lưỡi kiếm.
- Định thân....!
Tấn cắm mạnh thanh kiếm xuống nền đất tạo thành một lực bộc phá cực lớn đầy lùi luồng yêu khí đấy đi, quỷ nhi thấy vậy chỉ nhếch mép khẽ cười rồi vận sức gồng mình hét lên thật lớn.
Cơ thể quỷ nhi bỗng nhiên từ từ to dần lên, gân guốc mạch máu cũng nổi cộm lên trông cực kì gớm ghiếc, nó há miệng nhe hàm răng sắc nhọn rồi lao mình về phía Tấn. Tấn cũng vội vàng rút kiếm lên phi thật mạnh về phía con quỷ nhi rồi hắn lại lẩm nhẩm niệm chú.
- Lạy mười phương tám hướng, thần tướng nơi đâu mau về đây cùng ta diệt trừ yêu ma quỷ quái...! Chiêu hồi Nguyễn Gia...!
Thanh kiếm đen lao vút về phía quỷ nhi, dần dần hiện rõ một hình người đang nắm chặt thanh kiếm. Người này mặc quân phục đại tướng, ánh mắt tinh anh, khí khái bất phàm, xung quanh tỏa ra ánh linh trông cực kì vi diệu.
- Hàn linh sát.......!
Lời kết: Nhiều lúc muốn quên đi mọi thứ cho nhẹ lòng nhưng vẫn có những thứ mà tôi không thể quên được...!
Đặc biệt là giấc mơ đấy...!
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.