Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 396-397: 396: Chiếm Lời - 397: Tranh Luận



396: Chiếm Lời


"Ba cây!" Chu đại lang nhíu mày, "Thế này thì hình như nhiều quá ạ?"
"Ông ấy chỉ cần 800 văn tiền công," Chu lão đầu cũng cảm thấy nhiều, nhưng đây đã là giá mà ông mặc cả hồi lâu mới được, ông lẩm bẩm: "Cái xe bò này cũng sắp bằng nửa con trâu rồi.

"
Lúc trước chỉ cày ruộng, cày quốc gì đó đều là tự mình vác đi, cho nên không có xe bò cũng được, trâu trong nhà cũng không bị mệt.

Nhưng bây giờ phải thu hoạch, đương nhiên là có một chiếc xe bò sẽ tốt hơn.

Một chiếc xe bò có thể sử dụng rất nhiều năm, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có khi nó niên hạn sử dụng của nó còn dài hơn trâu, từ bánh xa đến thân xe, tất cả đều được chế tạo bằng gỗ, cho nên không rẻ chút nào.

Bình thường nếu muốn mời thợ mộc thôn Đại Lê chế tạo xe bò, ngoài phải tự mang cây gỗ, còn phải đưa khoảng một nghìn văn tiền công, chủ yếu là vì chế tạo một chiếc xe bò cần không ít thời gian.

Nếu làm tỉ mỉ, nói không chừng còn phải mất hai ba tháng, cái này tốn thời gian hơn chế tạo cày nhiều.

Chẳng qua cái cày không phải thứ mà ai cũng làm được, thứ này quá nhiều chi tiết, thợ mộc thôn Đại Lê không làm được.

Sở dĩ lần này ông ấy bớt cho Chu lão đầu nhiều tiền như vậy, chỉ cần lấy thêm một thân cây, là vì bây giờ ông cũng đang có một chiếc xe bò.

Đó là cuộc buôn bán vào lúc thiên tai năm trước, hai bên đã chốt tiền công là 1200 văn, đầu gỗ họ mang tới cũng rất tốt, cho nên thợ mộc rất dụng tâm chế tạo.

Ai biết lại gặp thiên tai, nhà đó nhất thời không lấy được nhiều tiền như vậy, cho dù thợ mộc nói sẵn lòng cho nợ cũng không muốn lấy nữa, đương nhiên, hai cây gỗ kia đối phương cũng không cần nữa, tặng không có cho thợ mộc.


Thợ mộc tức giận vô cùng, xe đã làm xong đành vứt ở trong nhà.

Lúc trước khi Mãn Bảo mới dắt trâu về nhà, Chu lão đầu đã nhớ tới việc này, bởi vì việc này ầm ĩ đến nỗi mấy thôn bên cạnh đều biết, hai nhà kia còn suýt nữa đánh nhau.

Cho nên ông biết rõ.

Xe bò tốt đó.

.

1200 văn tiền công đó.

.

Lúc trước Chu lão đầu đã thừa dịp chưa quá bận để đến thôn Đại Lê hai ba lần, lời qua tiếng lại vài câu, cuối cùng cũng mặc cả được hàng giảm còn 800 văn, đương nhiên, thợ mộc cũng phải chau chuốt lại cái xe một lần cho ông, để cho nó tốt hơn nữa.

Trưa hôm đó, Chu lão đầu dẫn Chu đại lang lên núi tìm được ba cây chất lượng khá tốt, mấy cha con đốn xong thì chuyển xuống núi, sáng sớm hôm sau, Tiền thị dẫn đám tiểu Tiền thị đi thu hoạch lúa mạch, còn Chu lão đầu thì dẫn mấy đứa con trai vác gỗ, dắt trâu đến thôn Đại Lê lấy xe bò.

Không đến giữa trưa, Chu lão đầu đã dắt trâu kéo xe bò ra ruộng, bây giờ cũng chỉ có nhà bọn họ còn đang thu hoạch.

Chờ đến khi trâu kéo một xe lúa mạch đi về, các thôn dân mới biết nhà họ Chu mua xe, mọi người rối rít ra vây xen.

Trong đám người đang ồn ào đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, "Chiều nay nhà chúng ta cũng ra thu hoạch thôi.


"
Có người nói: "Ta thấy có thể đợi vài ngày nữa, chờ thêm một chút thì lúa mạch cũng có thể chín thêm một chút.

"
"Đều đã ngả vàng, cũng chín xấp xỉ rồi, thu hoạch lúa mạch xong còn phải cấy mạ nữa.

"
Lời này vừa dứt, không ít thôn dân đều cảm thấy eo đau lưng đau, năm nay đúng là một năm vô cùng bận rộn mệt mỏi, mỗi lần đến mùa vụ là bận rộn đến đêm, khó khăn lắm mới làm xong, nghỉ ngơi chưa được hai ngày lại phải tiếp tục một vụ khác.

Các thôn dân hỏi giá xe bò, hóng hớt xong thì tản đi, lúc đang định về nhà thì đúng lúc thấy Mãn Bảo cõng rương đựng sách đi về, không khỏi cười hỏi, "Mãn Bảo, sao muội đã tan học rồi, nông trang nhỏ kia của các muội cũng phải thu hoạch hả?"
"Đúng ạ," Mãn Bảo nói: "Tiên sinh của bọn muội nói buổi chiều sẽ ra dạy ở chỗ chân núi kia, cho nên bảo bọn muội về nhà ăn cơm trưa.

"
"Mãn Bảo, giống lúa mạch mà nông trang các muội dùng cũng là của nhà muội hả? Hôm qua ta đi ngang qua có nhìn thử một chút, phát hiện lúa mạch của các muội tốt hơn chúng ta nhiều, xấp xỉ bằng nhà muội.

"
Mãn Bảo bèn cười ngây ngô với hắn.

Mẫu thân đã từng nói, nếu không muốn trả lời cái gì, thì cứ cười là được.

Người hỏi chuyện tự cho là đã có được đáp án, không hỏi lại nữa.

Có nhà họ Chu mở đầu, dường như các thôn dân thôn Thất Lí bị k1ch thích, đa số người đều bắt đầu ra ruộng thu hoạch.

Đương nhiên Bạch lão gia và nông trang nhỏ của bọn Mãn Bảo cũng thế.

Mãn Bảo ở nhà mình còn chưa xuống ruộng gặt lúa mạch bao giờ, càng đừng nói ở nông trang nhỏ.

Trang tiên sinh dẫn bọn họ vào lều tranh học bài, lúc nghỉ ngơi giữa giờ thì bọn họ đội mũ xuống ruộng nhặt bông lúa.

Cái tốt khác Trang tiên sinh chưa thấy, nhưng lúc mọi người ăn cơm cùng nhau, Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang không còn lãng phí lương thực nữa.

Chỉ cần đã cắn vào cái màn thầu nào là sẽ ăn hết cả cái đó, không giống lúc trước cảm thấy no rồi thì sẽ vứt xuống không ăn nữa.

Trang tiên sinh thấy thế thì vô cùng hài lòng, xem ra học bên cạnh đồng ruộng vẫn rất có ích.

Ăn cơm xong, bốn thầy trò ngồi trên phản hóng gió tán gẫu, Bạch Thiện Bảo thuận tay rót cho bọn họ một chén trà, bốn người mỗi người cầm một chén, thích thú nhìn màu xanh vàng đan xen trong đồng ruộng.

Lúc này mặt trời vẫn còn gắt, mấy người làm công và đứa ở đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi tránh nắng, định chờ tới chiều bớt nắng sẽ xuống ruộng thu hoạch tiếp.

Trang tiên sinh híp mắt cảm thu gió lướt trên mặt, lim dim mơ màng, bọn Mãn Bảo cũng thấy buồn ngủ, đặt chén trà xuống định ngủ, nhưng ngay ở lúc nửa tỉnh nửa mơ, lại nghe thấy Trang tiên sinh đột nhiệt hỏi: "Sao ta cảm thấy lúa mạch dưới ruộng của các con còn tốt hơn của nhà Bạch lão gia nhiều?"
Mãn Bảo giật mình, nằm ngửa, bụng nhỏ lúc lên lúc xuống, hàm hồ nói: "Đúng là khá tốt ạ.

"
Trang tiên sinh hỏi: "Vì đâu?"
Sở dĩ Trang tiên sinh hỏi như vậy, là bởi vì ông phát hiện lúa mạch trong nông trang nhỏ của bọn họ không chỉ là tốt hơn lúa nhà Bạch lão gia một hai phần thôi, mà là tốt hơn rất nhiều.

Ban đầu ông cũng không phát hiện ra, nhưng ba đứa trẻ thường nhặt bông lúa về để trong lều tranh, qua một hai ngày, ông cũng để ý thấy.


Bông lúa mạch trĩu nặng, từng hạt bóng bẩy, ông còn tưởng là do người làm công của nông trang không tận tâm, làm rơi bông lúa tốt, nhưng sau khi xuống ruộng đi một vòng, ông phát hiện ra chất lượng của những bông lúa mạch khác cũng rất tốt.

Có thể nói, chất lượng của số lúa này còn tốt hơn hạt giống lúa mạch mà mọi người chọn lựa kỹ càng từ vô số hạt.

Nhóm người làm công thu hoạch chỉ cảm thấy lúa mạch của nhà chủ tốt, xem như được mùa, nhưng Trang tiên sinh lại không khỏi nghĩ nhiều hơn.

Bọn Mãn Bảo chọn hai mẫu để trồng lúa mạch vụ đông, nhưng tách ra thành mấy khoảnh ở chỗ khác nhau, nhưng chất lượng lúa ở chỗ nào cũng xấp xỉ như nhau, cái này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ chất lượng lúa mạch rất đồng đều.

Nếu có tiến sĩ D ở đây, thì nàng ấy sẽ nói đây là do gien thực vật ổn định nên có thể nhân giống trên diện rộng.

Dù Trang tiên sinh không tri thức này nhưng ông cũng có hiểu biết nhất định.

Cho nên hôm nay ông đã hỏi khá kĩ về việc trồng lúa mạch vụ đông này, bao gồm cả chuyện nửa năm qua bọn họ trồng và chăm bón lúa mạch vụ đông như thế nào.

Nhưng ba đứa trẻ chỉ là người mở miệng đưa ra quyết định, chứ những cái cần động tay đều do nhóm người làm thuê lo liệu.

Mà những thứ bọn họ làm, cũng giống như những người nông dân khác thôi, không có gì đặc biệt.

Cho nên Trang tiên sinh mới không nhịn được hỏi, hỏi bọn họ có biết nguyên nhân lúa mạch của mình được mùa không.

Ai biết Mãn Bảo đang mơ màng buồn ngủ lập tức đưa ra đáp án: "Bởi vì hạt giống của bọn con tốt ạ.

".

397: Tranh Luận


Trang tiên sinh vội hỏi: "Các con lấy hạt giống này từ đâu?"

Bạch Thiện Bảo ngáp một cái, nói: "Mua của nhà Mãn Bảo ạ, nàng nói hạt giống nhà nàng tốt, sẽ bán rẻ chút cho bọn con, nhưng thật ra chẳng hề rẻ, Bạch trang đầu nói, cũng đắt y cửa hàng lương thực bán trên huyện thành."

Mãn Bảo không vui, cũng không ngủ được nữa, bé ngồi dậy từ trên giường, nói: "Không phải nhà ta là giao hàng tận nhà sao? Hơn nữa hạt giống lúa mạch cũng là do đại tẩu ta gieo giúp, người ở cửa hàng lương thực trên huyện thành sẽ giúp các ngươi gieo lúa mạch sao?"

Bạch Thiện Bảo u oán nói: "Lúa mạch năm nay đắt gấp ba năm ngoái."

"Thì đúng," Mãn Bảo không chút chột dạ, còn chống eo nói: "Nhưng ngươi có biết vì số hạt giống này mà ta còn không có mì để ăn không, bây giờ nhà ta toàn phải ăn màn thầu trộn cám đây này."

Mặc dù trong hệ thống của Mãn Bảo có rất nhiều lúa mạch để thay thế, nhưng bé lại không thể lấy một phát ra từng đấy lúa mạch được, cũng không thể gặm lúa mạch ăn sống, chỉ đành lén nhét một ít lúa mạch vào bao lúa, còn không dám nhét nhiều.

Có một lần bé nhét hơi nhiều, mẹ bé đã ngạc nhiên nhắc mãi, nói không hiểu bao lương thực nhà mình ăn kiểu gì mà mãi không biết, đã thế còn nhiều thêm.

Sau đó Khoa Khoa bèn nghiêm cấm bé nhét nhiều, chỉ thỉnh thoảng mới được nhét hai vốc, mà một đống hạt giống trong hệ thống không biết còn có thể để được bao lâu.

Cho nên Mãn Bảo rất u sầu, vừa nghe đến chuyện đổi hạt giống là thấy sốt ruột, bé cực kỳ không muốn mua hạt giống của người tương lai nữa.

Trực tiếp đổi hạt giống lấy hạt giống không tốt ư?

Đáng tiếc không có ai nhìn trúng hạt giống của bé.

Mãn Bảo thở dài.

Bạch Thiện Bảo lại vô cùng keo kiệt, chủ yếu là do bây giờ cậu đang phụ trách quản lý phần lớn vấn đề tài chính ở nông trang, do hồi đầu xuân mua hạt giống, mua nông cụ, mua đủ thứ tốn không ít tiền, chắc là bà nội chê bọn họ tiêu nhiều tiền quá, trực tiếp đưa một khoản tiền cho cậu, để cậu tự quản.

Bây giờ còn chưa có thu vào, mà ngày nào cậu cũng phải trả tiền công cho nhóm người làm, còn phải tiêu tiền mua lương thực cho bọn họ ăn, cậu áp lực rất lớn đó có biết không?

Bạch Thiện Bảo cảm thấy, may mà tháng trước bọn họ đã trồng không ít rau xanh dưới chân núi, có thể không cần phải mua rau nữa, nếu không chắc chắn cậu sẽ càng xót tiền.

Tuy rằng Mãn Bảo cũng thích tiền, nhưng tiêu tiền chưa bao giờ nương tay, chủ yếu là vì tiền này không nằm trong tay bé, cũng không phải do bé quản lý, nên bé không thấy xót chút nào.

Người này không thể thấu hiểu cho người kia, cho nên lập tức lao vào cãi nhau.

Trang tiên sinh vốn đang quan tâm  đến chuyện hạt giống, thấy thế thì không để ý nữa, ngồi dịch lại gần thích thú xem bọn họ cãi nhau.

Bạch nhị lang vốn dĩ đã ngủ rồi, bị đánh thức cũng không mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ, kết quả thấy bọn họ càng cãi càng kịch liệt, không nhịn được ngồi dậy hét lớn: "Các ngươi đừng cãi nhau nữa!"

Hai người đồng thời dừng lại nhìn về phía cậu.


Bạch nhị lang tức giận nói: "Còn không phải là tiền thôi sao, cha ta có, tí nữa ta sẽ về xin ông ấy, các ngươi muốn bao nhiêu?"

"Không được!" Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo trăm miệng một lời từ chối.

Bạch Thiện Bảo nói: "Đây là chuyện riêng của chúng ta, lúc trước còn ký hợp đồng rồi, sao có thể vi phạm?"

Mãn Bảo cũng nói: "Hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không thiếu tiền, cho dù thiếu, thì cũng nên mượn, chứ không phải xin."

Bạch nhị lang liền quát: "Vậy các ngươi cãi nhau làm gì, trưa trật ra rồi còn không ngủ, cãi nhau có gì hay?"

"Cái này sao có thể gọi là cãi nhau, rõ ràng là bọn ta đang bàn bạc xem nên tiết kiệm như thế nào." Bạch Thiện Bảo không phục đáp lại.

"Đúng vậy," Mãn Bảo cũng nói: "Một gia đình giàu lên bằng cách nào? Đó chính là phải tăng thu giảm chi, bây giờ chúng ta còn chưa thu hoạch, chưa có thu vào nên chỉ có thể giảm chi. Ngươi cũng là chủ nhân của nông trang đấy, vậy mà chẳng thấy lo nghĩ chút nào! Ăn không ngồi rồi là xấu hổ nhất!"

Bạch Thiện Bảo cũng nhấn mạnh theo bé, "Ăn không ngồi rồi là xấu hổ nhất!"

Bạch nhị lang á khẩu không trả lời được, không cãi lại được, mà hình như cũng không thể đánh lại, cậu bèn hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác không để ý tới họ nữa.

Nhưng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo bỗng đạt thành nhất trí, "Từ giờ chúng ta tiêu ít lại."

Bạch nhị lang không khỏi quay mặt sang, nói: "Tiêu ít cái gì, giờ cũng qua thời điểm cần tiêu tiền rồi, không phải chờ thu hoạch lúa mạch xong là có thể bắt đầu kiếm tiền sao?"

"Vụ lúa này không thể bán," Mãn Bảo nói: "Phải tích trữ để sau này cho người làm công ăn."

Bạch Thiện Bảo lại có ý kiến khác, "Họ cũng không ăn hết nhiều như vậy, bây giờ lương thực đang đắt, chúng ta nhân cơ hội bán nhiều một chút, chờ đến lúc thu hoạch vụ hè, giá lương thực hạ xuống, đến lúc đó lại mua một ít về là được."

Mãn Bảo lại cảm thấy lương thực quan trọng hơn tiền, bé nói: "Lương thực lúc nào cũng có thể bán lấy tiền, nhưng tiền không phải lúc nào cũng có thể mua được lương thực."

"Nhưng chúng ta cũng đâu ăn hết nhiều như vậy, tích nhiều lương thực như thế làm gì?" Bạch Thiện Bảo nói: "Phải nhân lúc giá lương thực đang caothì bán lấy tiền, nếu không chờ đến lúc thu hoạch vụ hè và thu hoạch vụ thu, lương thực không còn đáng tiền."

Bạch nhị lang nhìn hết người này đến người kia, im lặng không nói lời nào.

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, đúng vậy thật, tình huống ở nông trang không giống nhà bọn họ.

Mỗi lần nhà bọn họ thu hoạch lương thực, thì nhất định phải để lại phần lớn, chỉ lúc nào nhà mình rất cần tiền mới có thể lấy ra một ít để đổi thành tiền.

Nhưng hiển nhiên nông trang của bọn họ không cần nhiều lương thực như vậy.

Mãn Bảo hỏi: "Bán kiểu gì?"


"Cứ trực tiếp bán cho cửa hàng lương thực là được."

Mãn Bảo đã đi cùng các ca ca bán lương thực vài lần nên biết giá mua ở cửa hàng còn thấp hơn cả giá khách thương ở ngoài đến mua, bèn hỏi: "Lương thực nhà các ngươi thường bán cho ai?"

Bạch Thiện Bảo lắc đầu, "Ta không biết."

Bạch nhị lang nói: "Ta biết, nhà ta bán cho chú Ngô.".

Cậu đã từng cùng cha gặp chú Ngô rất nhiều lần, lần nào hắn cũng mang kẹo ngon đến cho cậu ăn, có khi còn đưa đồ chơi cho cậu.

Hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, nói với hắn: "Đợi bao giờ chú Ngô kia lại đến mua lương thực thì ngươi nhớ giới thiệu chúng ta cho hắn làm quen nha."

Bạch nhị lang vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề!"

Trang tiên sinh vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn, nghe, chờ bọn họ bàn bạc xong, không còn cãi nhau nữa, lúc này mới tiếp tục hỏi: "Mãn Bảo, hạt giống nhà con lấy từ đâu ra?"

"Trồng ra ạ," Mãn Bảo nói: "Năm nào cha mẹ con cũng chọn những hạt lúa mạch tốt nhất làm hạt giống."

"Nhưng nhiều hạt giống như vậy hiển nhiên không thể chỉ chọn ra là đủ, cái này chứng minh chất lượng lúa mạch nhà con rất tốt, năm ngoái lúa mạch nhà con cũng tốt hơn nhà người khác sao?"

"Đúng vậy ạ," điểm này Mãn Bảo có thể khẳng định chắc nịch, nói: "Chỉ cần chăm bón tỉ mỉ, chịu khó làm cỏ, bón nhiều phân là được ạ."

Trang tiên sinh khẽ gật đầu, lúc này ông còn không biết toàn bộ thôn Thất Lí đều đổi hạt giống lúa mạch với nhà họ Chu, mà sản lượng lúa mạch vụ đông năm nay của thôn Thất Lí cao gần như gấp đôi các thôn khác.

Ngay đến chính các thôn dân thôn Thất Lí cũng không biết.

Bởi vì không có ai rảnh rỗi đi cân thử, cho dù năm nay có cân, thì năm ngoái cũng không cân từng mẫu, bọn họ chỉ tính xem một mẫu có thể khiêng về nhà bao nhiêu bó lúa mạch, cảm thấy được mùa thì đã vui lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.