Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 41: Con kiến chuyển nhà



Bạch Thiện Bảo liền nói: "Vậy ngươi phải lợi hại giống Khổng Tử mới được, Tử Cống nói, thầy Khổng Tử ôn, lương, cung, kiệm, nhượng, thế nên mọi người mới nguyện ý chia sẻ chuyện xưa với hắn."

Mãn Bảo tràn đầy tự tin, "Chắc chắn ta cũng có thể, phải rồi, ôn lương cung kiệm nhượng là cái gì? Để ta đoán, chính là phải khiêm nhượng đúng không?"

Bạch Thiện Bảo khinh bỉ nhìn bé, "Ngươi còn không biết đó là gì, còn nói mình có thể làm được, đứa trẻ khoác lác không phải đứa trẻ tốt."

"Ngươi thì biết gì, Khoa Khoa nói, trước khi làm việc phải thiết lập mục tiêu, như vậy mới dễ làm kế hoạch, lập mục tiêu thì đương nhiên là càng lớn càng tốt."

Hệ thống: "......"

Bạch Thiện Bảo đảo con ngươi, nghi ngờ, "Thật sao?"

Mãn Bảo mạnh mẽ gật đầu, "Đương nhiên là thật."

"Vậy sau này ta đây sẽ làm quan lớn, lớn hơn cả chức quan của cha ta, ta mới không muốn làm chức quan giống cha ta đâu."

Mãn Bảo oa một tiếng, bừng bừng hứng thú hỏi, "Cha ngươi làm chức quan gì?"

Bạch Thiện Bảo có chút kiêu ngạo, rồi lại mang theo hai phần rụt rè nói: "Cha ta là huyện lệnh."

Mãn Bảo không có thiện cảm với huyện lệnh, bé nói: "Huyện lệnh toàn là người không tốt, bọn họ luôn thu tiền của chúng ta."

Bạch Thiện Bảo không vui, "Cha ta là quan tốt, còn được triều đình khen ngợi đó."

Trang tiên sinh vừa mới vào phòng học liền nghe thấy lời hai đứa trẻ nói, ông khẽ nhíu mày, tuổi còn nhỏ, sao đã ngông cuồng thảo luận chuyện triều chính chứ?

Hai đứa nhóc con biết huyện lệnh làm việc gì sao?

Trang tiên sinh gọi hai đứa trẻ vào trong viện nói chuyện.

Vốn Bạch Thiện Bảo có hơi thấp thỏm, bởi vì chiếu theo kinh nghiệm của cậu, bị tiên sinh đơn độc gọi ra ngoài đều sẽ không có chuyện gì tốt.

Nhưng Mãn Bảo không giống vậy, so với việc ngồi trong lớp nghe giảng bài, bé càng quen đọc sách nói chuyện với Trang tiên sinh trong viện hơn.

Vì thế bé vô cùng vui sướng đi vào.

Thấy vẻ mặt vui tươi của Mãn Bảo, Bạch Thiện Bảo liền cảm thấy hẳn không phải là chuyện xấu, vì thế cũng thả lỏng tâm tình đi vào.

Trang tiên sinh ngồi trên ghế đá, gọi hai đứa trẻ đến trước mặt hỏi: "Vừa rồi hai đứa đang nói chuyện gì?"

Thiện Bảo cúi đầu, ở trong mắt cậu, câu này của tiên sinh là đang chất vấn, trách mắng bọn họ nói chuyện trong lớp học.

Nhưng Mãn Bảo không cảm thấy như vậy nha, nghe thấy tiên sinh hỏi, bé liền vui vẻ thuật lại một năm một mười lời nói của bọn họ cho ông, còn hỏi một câu, "Tiên sinh, huyện lệnh cũng có người tốt sao?"

Trang tiên sinh không khỏi hỏi bé, "Sao con lại cảm thấy huyện lệnh là người xấu?"

Mãn Bảo liền kể lại chuyện hôm trước bé lên huyện thành, vào thành thì phải nộp một văn tiền, còn kể lại tin tức ngũ ca của bé hỏi thăm từ huyện thành về, qua một thời gian nữa, ngay cả người đi đường muốn vào thành thì cũng phải nộp phí.

Cho nên bé cảm thấy huyện lệnh đều là người xấu, chỉ biết lấy tiền của dân chúng bọn họ.

Trang tiên sinh im lặng trong chốc lát, hỏi: "Các con biết huyện lệnh là làm gì không?"

Thiện Bảo nhìn Mãn Bảo, lại nhìn tiên sinh, cảm thấy Trang tiên sinh không giống mấy tiên sinh trước kia, vì thế không sợ hãi nữa, cướp lời đáp: "Huyện lệnh chính là quan phụ mẫu của huyện, quản lí dân chúng."

Trang tiên sinh vuốt râu cười hỏi, "Còn gì nữa?"

Bạch Thiện Bảo vốn cũng chẳng phải một đứa trẻ biết điều, nếu cậu biết điều, trước kia ở trong tộc học cũng không thường xuyên bị tiên sinh gọi ra ngoài, ngày hôm qua càng sẽ không ở trước mặt tiên sinh và phụ huynh trêu ngươi Mãn Bảo.

Cho nên có Trang tiên sinh cổ vũ, hơn nữa còn có Mãn Bảo bên cạnh làm ví dụ, cậu liền cùng bé tranh nhau trả lời.

Mãn Bảo nói: "Thu phí vào thành!"

Thiện Bảo nói: "Phá án."

Mãn Bảo nói: "Thu thuế lương thực, trước đó không lâu nhà con mới nộp thuế lương thực."

Cũng là một lần đó, Chu tứ lang đi theo người trong thôn cùng nhau áp tải lương thực lên huyện thành, vì thế mới dính vào bài bạc.

Thiện Bảo nói: "Còn có bắt cướp, làm chủ cho dân chúng."

Thiện Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi, gãi gãi đầu nói: "Còn phải khuyên dân chúng gieo trồng lương thực, trồng dâu nuôi tằm."

Mãn Bảo liền nói cậu, "Ngốc quá đi, nhà chúng là tự biết trồng trọt, tới thời điểm sẽ tự mình trồng, còn cần huyện lệnh đi khuyên sao?"

"Cần, không tin ngươi hỏi tiên sinh đi, bà nội của ta nói, làm huyện lệnh phải đi khuyến khích dạy bảo chuyện nhà nông, phụ thân ta chính là vì khuyên bảo nhà nông mới gặp phải cướp mà chết."

Trang tiên sinh không nghĩ tới hóa ra Thiện Bảo là con nhà liệt sĩ, sắc mặt càng thêm ôn hòa, ông duỗi tay xoa đầu cậu một chút, nói: "Nhận định của các con đều là biểu tượng các con tự thấy mà thôi, đây là không đúng."

Hai đứa bé u mê.

Nhìn thấy ánh mắt mê mang của hai đứa trẻ, ngàn lời vạn chữ của Trang tiên sinh đều bị chặn lại, hai đứa trẻ còn nhỏ lắm, ông nói, chưa chắc bọn họ có thể hiểu nổi.

Trang tiên sinh trầm tư, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

Hai đứa trẻ yên tĩnh chờ đợi, hồi lâu không thấy ông nói gì, Mãn Bảo liền gãi đầu, loay hoay loạng choạng thân người, không cẩn thận một cái đã đụng phải Thiện Bảo.

Thiện Bảo nhìn thoáng qua tiên sinh, liền dùng thân thế nho nhỏ của mình đẩy lại.

Mãn Bảo suýt nữa thì té ngã, chớp chớp mắt, liền cũng lại đẩy trở về.

Hai đứa nhỏ dường như tràn đầy hứng thú phân cao thấp, thừa dịp Trang tiên sinh không chú ý, hai thân thể nho nhỏ liền kề sát nhau, ngươi dùng sức đẩy ta, ta cũng dùng lực đẩy ngươi.

Trang tiên sinh còn đang trầm tư, liếc mắt một cái thấy con kiến cách đó không xa, trong nháy mắt có ý tưởng, vừa quay đầu lại thấy hai đứa nhỏ ngươi đùn ta đẩy, không khỏi đau đầu ho nhẹ một tiếng.

Mãn Bảo và Thiện Bảo nháy mắt thu lực, kết quả bởi vì Thiện Bảo thu lực quá nhanh, Mãn Bảo chậm hơn chút, liền trực tiếp đâm qua bên đó, một tay đẩy Thiện Bảo ngã xuống mặt đất.

Hai đứa nhỏ lăn thành một đoàn, Trang tiên sinh còn sợ bọn họ khóc, kết quả bọn họ lăn lóc một chút liền bò dậy từ trên đất.

Trang tiên sinh vừa buồn cười vừa tức giận, vẫy tay với hai đứa: "Lại đây."

Hai người tiến lên, Trang tiên sinh liền chỉ con kiến trên mặt đất cho bọn họ xem, "Đây là cái gì?"

Hai đứa nhỏ tranh nhau đáp, "Con kiến!"

"Đúng vậy, đây là con kiến, vậy các con nói xem nó tốt hay là xấu?"

Hai đứa nhỏ ngây dại, "Con kiến còn chia tốt xấu ạ?"

"Đến huyện lệnh các con còn chia tốt xấu, sao con kiến lại không thể chia tốt xấu?"

Mãn Bảo liền nói: "Vậy con kiến xấu, bởi vì nó cướp đồ ăn của chúng ta, ngươi xem, chúng nó đang vận chuyển hạt cơm đó, chắc chắn là do trộm được."

Thiện Bảo gật đầu.

Trang tiên sinh liền cười ha ha, hỏi: "Vậy bây giờ ta không hỏi các con con kiến xấu hay tốt nữa, ta hỏi các con nhìn thấy gì."

Thiện Bảo nói: "Chúng nó đang xếp hàng chuyển đồ."

Mãn Bảo từng nghịch kiến không ít lần, vì thế còn biết nhiều hơn cậu một chút, nói: "Con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa."

Trang tiên sinh liền hỏi bé, "Sao con lại biết con kiển chuyển nhà thì trời sẽ mưa? Con nhìn thấy mưa tới sao?"

Hai đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang, đồng loạt lắc đầu, nhưng Mãn Bảo kiên trì, "Mẹ con nói, con kiến chuyển nhà thì trời sẽ mưa."

Trang tiên sinh gật đầu, "Vậy chúng ta liền chờ xem hôm nay trời có mưa hay không."

Thiện Bảo lặng lẽ nói với bé, "Trời nắng to như vậy, làm sao trời mưa được?"

Mãn Bảo cũng thấy chần chừ, bởi vì đây là câu cửa miệng mà mẫu thân hay nói, cho nên bé nhớ kỹ, nhưng trước kia đúng là chưa từng cẩn thận để ý xem có phải là con kiến chuyển nhà thì trời chắc chắn sẽ mưa hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.