Phục Sinh Ký Lục

Chương 11



Vừa lúc trời sập tối, Hình Bác Ân và Khâu Sam đã đổi sang một chiếc xe khác.

Triệu Học Phú phát sốt đến nỗi mê sảng, dù lo lắng nhưng không thể giúp được gì, Hình Bác Ân và Khâu Sam chuyển hết hành lý xong liền nửa lôi nửa kéo khiêng Triệu Học Phú sang ghế sau của xe mới.

Lúc di chuyển Triệu Học Phú, Hình Bác Ân mới thực sự cảm nhận được từ "lửa" mà ông ta luôn miệng thì thào là nóng đến cỡ nào. Người bị sốt đến cỡ này thì đúng là không sống nổi.

Tâm tình Hình Bác Ân có chút nặng nề, không nói một lời im lặng lái xe. Khâu Sam bên cạnh nàng khắc khổ luyện tập phát âm, giờ đã có thể thuần thục phát âm ra chữ "Lửa".

"Cô gái..." Triệu Học Phú đột nhiên trở nên thanh tỉnh một chút, hổn hển nói, "Các cô, trò chuyện với tôi đi, tôi, tôi sợ tôi, hôn mê, sẽ không xong."

"Được." Hình Bác Ân đáp ứng, nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra cái gì để nói, Khâu Sam mở bản đồ ra trước mặt nàng, rà tay chỉ vào một điểm bên trên.

"Hiện giờ chúng ta đang ở trên đường Ngân Vũ, trước mặt là đường Mã Đầu."

Triệu Học Phú thở hồng hộc như quạt thông gió cười nói: "Này nhưng, thật sự là...Đường tôi hay đi, lúc trước, tôi lái xe thuê."

Hình Bác Ân dừng xe, Khâu Sam ra ngoài dọn đường.

Đèn đường loè loè chớp tắt, bóng lưng Khâu Sam lúc sáng lúc tối, Hình Bác Ân chuyên tâm nhìn theo bóng lưng Khâu Sam, quên cả việc trả lời Triệu Học Phú.

"Cô ấy... Cũng, a?"

Được một lát, Triệu Học Phú chủ động mở miệng.

Hình Bác Ân tỉnh hồn, trả lời: "Vâng, cô ấy cũng bị xác sống tấn công, bị thương. Nhưng mà cô ấy đã sống sót."

"Này, cũng coi như sống?" Triệu Học Phú từ từ nhắm hai mắt rồi khẽ cười hai tiếng, "Kỳ thật, cũng đã sớm chết rồi, này còn xem là, sống cái gì, chứ."

"Là vậy nhưng tóm lại vẫn còn hy vọng. Thân thể tuy chết, nhưng trí óc lại thanh tỉnh, còn mong muốn được sống lại, những người làm công việc nghiên cứu như chúng tôi cũng như người bác sĩ, khi nhìn thấy một bệnh nhân có ý chí cầu sinh mạnh mẽ như vậy, thì sẽ càng nguyện ý ra tay giúp đỡ, mặc cho kết quả là thế nào." Hình Bác Ân nghiêm túc phản bác, "Nếu biến thành một xác sống chỉ biết ăn thịt người, đó mới xem là không còn sống nữa."

"So trên chưa đủ, so dưới, có thừa." Triệu Học Phú cười ha hả kết luận.

Khâu Sam trở lại xe, Triệu Học Phú liền nói: "Nếu tôi, biến thành, quái vật, các cô, hãy giết tôi đi."

Hình Bác Ân không lên tiếng trả lời.

"Nếu, cô lái xe, không xuống tay được, cô ngồi đằng trước, chưa chết hoàn toàn, cô giết tôi."

Khâu Sam nói: "Hảo."

"Cám ơn." Triệu Học Phú ngửa mặt, há mồm thở dốc, ánh mắt vô hồn.

Thật lâu sau Triệu Học Phú không nói thêm lời nào, Hình Bác Ân đoán chừng ông ta nói xong câu này thì kiệt sức, nghe tiếng thở mỏng manh đằng sau, nàng biết hắn vẫn còn đang gắng gượng.

Bởi vì ảnh hưởng của cơn mưa dai dẳng nên trời trông có vẻ nhanh tối hơn, Hình Bác Ân lái xe cực kì cẩn thận. Khả năng định hướng trong không gian của nàng không quá tốt, ít nhất là không bằng Khâu Sam, bởi vậy nàng chỉ cần tập trung lái, Khâu Sam bảo đi đâu nàng liền đi đó, cũng không biết các nàng cách mục đích còn bao xa.

Đến một đoạn đường sáng sủa sạch sẽ, Khâu Sam giơ bản đồ ra trước mặt Hình Bác Ân, Hình Bác Ân dừng xe hỏi: "Đi nhầm đường sao?"

"Không." Khâu Sam trả lời ngắn gọn, chỉ một điểm trên bản đồ.

"Đường Trường An, chúng ta tại đây?"

Ngón tay Khâu Sam khoanh tròn một khu vực phía trước đường Trường An.

"Đằng trước là..." Hình Bác Ân dí sát vào bản đồ để nhìn, "Khu du lịch núi Bạch Túc? Chúng ta sắp đến rồi à?"

"A." Theo như trên bản đồ thì khoảng cách không còn xa. Khâu Sam dùng tay phải che khu du lịch lại, lắc đầu một cái, sau đó ngón trỏ tay trái lại gõ ba cái lên ba chữ "đường Trường An".

Hình Bác Ân ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta không đi tiếp nữa, kiếm chỗ nào quanh đây nghỉ ngơi?"

Khâu Sam gật đầu, rút tay về.

Hình Bác Ân quay đầu khẽ kêu: "Triệu Học Phú?"

Hơi thở của Triệu Học Phú đã trở nên rất mỏng manh, tuy cả người vẫn giữ ở tư thế ngồi, nhưng có thể nhìn ra cơ thể không còn chút khí lực nào cả, hoàn toàn vô lực.

Hình Bác Ân nâng cao giọng: "Triệu Học Phú?"

"Sao..." Triệu Học Phú hé mắt, nheo mắt nhìn đằng trước, ánh mắt không hề có tiêu điểm.

"Trời quá tối, đi tiếp không an toàn, chúng ta đang định tối nay nghỉ ngơi ở đây, chờ sáng mai lại đi tiếp. "

Sắc mặt Triệu Học Phú tái nhợt, biểu tình mơ màng, như nghe thấy lại như không nghe gì. Hình Bác Ân đợi một hồi lại gọi: "Triệu Học Phú?"

"Sao?" Triệu Học Phú khẽ hé hai mắt nhìn Hình Bác Ân.

Hình Bác Ân lặp lại câu nói: "Hôm nay chúng ta không đi nữa, nghỉ ngơi tại đây. "

"Ờ..." Triệu Học Phú lên tiếng, đầu ngó ra ngoài cửa sổ nhìn dãy nhà ven đường, mà cũng có thể là chẳng nhìn gì cả.

Hình Bác Ân quay đầu lại bảo Khâu Sam: "Có thể trong mấy căn nhà gần đây vẫn còn xác sống, hay là cô thử đi xem một chút, tôi và chú chờ cô trong xe?"

"Căn này, " Triệu Học Phú đưa tay chạm lên kính xe, nhưng sau đó lại vô lực trượt xuống, nói nửa câu phải ngừng hai hơi mới nói tiếp được, "Chuyển đi, không có ai."

Hình Bác Ân và Khâu Sam đều ngó ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh đèn đường quả thật có thể thấy được dòng chữ đỏ to tướng trên tường -"Chuyển chỗ", bên ngoài còn vẽ thêm một vòng tròn màu đỏ. Bình thường trước nhà có chữ "chuyển chỗ" cũng không nhất định là sẽ chuyển đi liền, thậm chí còn có khả năng là bên trong đã chật ních người, chẳng may Triệu Học Phú là tài xế nên quen thuộc nhà cửa đường xá nơi đây, nếu ông ta khẳng định chắc chắn như vậy, thì hơn phân nửa chính là sự thật.

Hình Bác Ân nói: "Tôi vào xem trước, nếu không có gì thì chúng ta liền chuyển vào."

Khâu Sam có chút không yên lòng, tuy rằng việc Triệu Học Phú biết rõ nơi này không phải giả, nhưng hiện giờ ý thức không rõ, không phải là không có khả năng ông ta sẽ nhận sai. Để Hình Bác Ân ở lại xe cô cũng không yên tâm, Triệu Học Phú đã bị lây nhiễm, lỡ như cào trúng Hình Bác Ân một cái... Không an toàn.

Về việc để một mình Triệu Học Phú ở lại trên xe, cô cũng không đề ra yêu cầu như vậy, hơn nữa cô biết Hình Bác Ân cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý. Triệu Học Phú còn sống, cho dù bị lây nhiễm, nhưng vẫn còn là người sống, như vậy, trước khi bọn họ tận mắt thấy Triệu Học Phú biến thành xác sống, bọn họ cũng không thể năng buông tay mặc kệ được.

Hình Bác Ân nhìn ra sự lo lắng trong mắt Khâu Sam bèn lên tiếng trấn an: "Tôi cầm theo đèn pin và dao găm, chỉ cần nhìn thấy xác sống là tôi lập tức quay về. "

Khâu Sam chỉ có thể gật đầu, Hình Bác Ân cười cầm tay Khâu Sam bảo: "Yên tâm."

Nói xong, Hình Bác Ân liền xuống xe, mở đèn pin đi vào căn nhà tối đen.

Chắc do chủ hộ chuyển đi đã lâu nên căn nhà này trông có vẻ cũ kỹ, nhà có năm tầng, dẫn vào nhà là một bậc tam cấp, lên hết bậc tam cấp là tầng trệt, tầng trệt có sáu phòng, bước lên cầu thang là tầng hai, bố trí tầng trên cũng giống với tầng dưới. Giữa hai tầng, đoạn cầu thang nối được xây sát tường, trên tường là một ô cửa sổ nhỏ hình vuông để lấy ánh sáng bên ngoài.

Khâu Sam nhìn chằm chằm căn nhà không chớp mắt, chờ đến khi ánh đèn pin loé lên ở ô cửa sổ giữa tầng trệt và tầng hai, rốt cuộc Khâu Sam vẫn cầm dao phay xuống xe, ngửa đầu nhìn lên trên.

Không lâu sau, ánh đèn pun lại loé lên ở ô cửa sổ giữa lầu hai và lầu ba, Hình Bác Ân đã lên đến lầu ba.

Vài phút sau, Hình Bác Ân đi ra, bảo với Khâu Sam đang đứng dưới ánh đèn đường: "Bên trong an toàn, lầu ba có một phòng có thể ở, chúng ta vào đi."

Đầu tiên là phải đỡ Triệu Học Phú vào.

Hình Bác Ân mở cửa xe, thấy Triệu Học Phú khẽ mở mắt, đầu lệch một bên, trong lòng nàng có chút bồn chồn, nhíu mày kêu: "Triệu Học Phú?"

Khâu Sam chen lên, đấm vào bụng Triệu Học Phú hai cái, Triệu Học Phú ngẩng đầu, thở hổn hển hỏi: "Làm gì vậy?"

Từ sau lưng Khâu Sam, Hình Bác Ân ló đầu ra đáp: "Chúng ta sẽ qua đêm ở đây, lầu ba, giờ chúng tôi đỡ chú lên. "

Triệu Học Phú vịn vào tay nắm xe, muốn nhích người ra ngoài một chút, nào ngờ vừa chồm người tới đã lăn thẳng xuống xe, nằm bẹp trên mặt đất. Khâu Sam xoay người kéo tay Triệu Học Phú khoác lên cổ mình, dùng sức đứng lên rồi hất hông một cái, đỡ nửa người Triệu Học Phú chậm rãi đi về căn nhà bỏ trống.

May là Triệu Học Phú không quá cao, chân vừa lúc có thể chạm đất, Khâu Sam lại đi rất chậm, nên ông ta còn có thể đuổi kịp bước chân mà tự đi vài bước, giúp Khâu Sam đỡ vất vả hơn rất nhiều.

Sau lưng Hình Bác Ân vác một cái balo to, trước ngực đeo một đống túi lớn nhỏ khác, tay trái cầm cây thép, tay phải cầm đèn pin, nhanh chóng dẫn trước Khâu Sam, dùng đèn pin soi đường.

Một mình Khâu Sam leo cầu thang đã phải tốn ba giây mới leo lên được một bậc, bây giờ còn đỡ theo một Triệu Học Phú, khó khăn càng chồng khó khăn. Khâu Sam kiên quyết không để Hình Bác Ân giúp một tay, nên Hình Bác Ân chỉ có thể lo lắng suông, đi được vài bước, rồi lại xoay người rọi đèn phía sau, nhìn Khâu Sam cúi người như một con tôm, vất vả đỡ Triệu Học Phú lên.

Đi đến đoạn giữa cầu thang của tầng trệt và tầng hai, Triệu Học Phú thõng tay bắt lấy tay vịn cầu thang, lực kéo khiến Khâu Sam lảo đảo một cái, trợt tay, Triệu Học Phú ngã ngồi xuống đất một cái "Ầm", nhưng một tiếng rên cũng không có.

Hình Bác Ân nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, biết Triệu Học Phú có lời muốn nói, nàng đành kiên nhẫn chờ.

Triệu Học Phú thở hổn hển hồi lâu, chống tay trên mặt đất muốn dịch đến sát tường, nhưng cánh tay lại vô lực, Khâu Sam bước đến bên cạnh hai chân ông ta, móc lấy cánh tay, nhấc cả người lên một khúc rồi dùng lực vung về phía sau, Triệu Học Phú đập lên tường "Ầm" một cái rồi trượt xuống, rốt cục cũng ngồi dựa vào tường thành công.

Ông ta hụt hơi ho khan vài tiếng, hít một hơi lại ho vài tiếng, chờ nửa ngày mới nói được câu: "Cám ơn."

Lại qua hơn mười giây, ông ta nói: "Tôi, không lên, làm phiền rồi. Rốt cuộc, là chết, liền chết ở nơi này đi. Cám ơn, cám ơn."

Hình Bác Ân im lặng hồi lâu mới nói: "Tôi tôn trọng lựa chọn của chú."

Khâu Sam leo lên một bậc thang. Không phải vác theo vật nặng, tốc độ leo lầu của cô tăng lên được một chút.

"Ngày mai..." Khoé miệng Triệu Học Phú khẽ run rẩy như đang cố gắng cười, "Nếu... Nhớ rõ..."

Khâu Sam gật đầu.

Triệu Học Phú không lên tiếng nữa, dựa tường ngồi, không hề nhúc nhích.

Hình Bác Ân dùng đèn soi đường trước mặt, Khâu Sam leo từng bậc từng bậc lên cao, chậm rãi, chậm rãi, trèo đến tầng ba.

Vừa vào phòng, Hình Bác Ân liền liệng toàn bộ xuống đất, cả người mỏi mệt ngồi xuống. Cơ thể hiện tại của Khâu Sam không biết mệt, cầm đèn pin đi quanh phòng, tìm được một nút công tắc điện, ấn xuống, đợi một lát, bóng đèn trên đầu vang lên vài tiếng "Lác cách lách cách ", cư nhiên còn có thể sáng lên. Hình Bác Ân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, rồi lại cúi đầu nhắm mắt, ánh sáng xé tan bóng đêm, vừa nhìn vài cái liền bị ánh sáng đâm đến quáng mắt.

Hình Bác Ân nhắm mắt một hồi, sau đó liền đứng lên đi thăm dò phòng ở cùng Khâu Sam.

Đây là căn phòng ở giữa tầng, tường được quét vôi trắng, không bẩn cũng không loạn. Đèn điện còn xài được, gia cụ cũng chưa mang đi hết, có bàn, có giường, trong nhà bếp còn có nồi nia xoong chảo, mọi thứ vẫn chưa đóng bụi, hẳn là không lâu trước đó vẫn còn người ở. Khâu Sam đi một vòng, không phát hiện được điều gì có thể liên quan đến tin tức của vị chủ nhà kia, cũng không tìm được giấy tờ sổ sách linh tinh các loại, cho nên không thể biết được tình huống căn phòng này trước khi tình hình bệnh dịch bùng nổ là như thế nào.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Khâu Sam đi tới cửa, nhìn thấy Hình Bác Ân vui vẻ đứng dưới vòi sen, reo lên với cô: "Nơi này có nước, chúng ta có thể tắm rồi!"

Khâu Sam nhìn thấy trong thùng rác của phòng tắm có một bịch dầu gội đầu, cô liền xoay người trở lại phòng khách, lục tìm trong balo của mình một hồi, lấy ra chai dầu gội mà cô thu gom trong siêu thị nơi hai người họ gặp nhau lần đầu, sau đó mang đến phòng tắm.

"Cô còn mang cả cái này?" Trên mặt Hình Bác Ân đầy vẻ bất ngờ, "Tôi quả thật rất muốn gội đầu, da đầu đã ngứa lâu đến nỗi muốn chết lặng rồi."

Khâu Sam nhìn ra được, Hình Bác Ân không hề muốn đợi thêm một giây phút nào nữa, dù sao giờ cũng không có nguy hiểm, Khâu Sam thay Hình Bác Ân khép cửa phòng tắm lại, đến nhà bếp vơ vét đồ ăn.

Mặc dù đang là mùa hè oi bức, thế nhưng đã vài ngày nay Hình Bác Ân chưa nếm qua đồ ăn nóng, dạ dày nhất định khó chịu. Mỗi lúc mỗi khác, trước đó là do không có điều kiện nên Hình Bác Ân đành ăn bánh bao nguội gặm bánh bích quy, nàng cũng chưa từng đề cập qua những ý tưởng không thực tế, hiện tại, Khâu Sam lại tìm thấy mì gói trong nhà bếp.

Khâu Sam tìm thấy một cái nồi nhỏ, cô mở vòi để nước bên trong chảy ra một lúc, sau đó mới rửa tay dưới vòi nước hai phút, rồi lại dùng nước sạch tráng nồi, rót nửa nồi nước đặt lên bếp, đậy nắp lại bật bếp lên. Phòng tắm cách vách đã bắt đầu vang lên tiếng nước, Hình Bác Ân cũng đã bắt đầu tắm rửa.

Nước trong nồi nhanh chóng sôi lên sùng sục, đến lúc xé mở gói mì thì Khâu Sam liền gặp phải khó khăn. Sau khi thử vài lần, Khâu Sam thật sự xé không ra, cô đành tìm một con dao gọt trái cây cắt bịch mì gói ra, cho mì vào nước sôi, sau đó lại dùng dao để cắt từng bịch đựng gia vị, rồi rải hết vô nồi.

Khâu Sam cầm một đôi đũa đã được rửa sạch, quấy mì trong nồi, sợi mì tản ra, hương vị cũng tản ra. Khâu Sam liền nghĩ: Giờ mà có một quả trứng gà để cho vào thì quá tốt.

Dựa theo kinh nghiệm mà phán đoán, Khâu Sam tắt bếp, chờ Hình Bác Ân đi ra.

Tựa lưng vào tường, Khâu Sam khẽ nghĩ bâng quơ: Hình thức sinh hoạt như thế này, nếu là trước đây cũng không tính là quá tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.