Phục Sinh Ký Lục

Chương 34



Toàn bộ thời gian của Hình Bác Ân trước khi bệnh dịch bùng phát đều trải qua ở đây, khi trở lại nơi quen thuộc, rất nhiều ký ức rất lâu chưa đụng đến lại đột nhiên thoáng hiện trong đầu nàng, chỉ trong chớp mắt đã phủ lấy nàng.

Hình Bác Ân không có cố ý khống chế suy nghĩ của mình phải nghĩ gì hoặc không nghĩ gì, chẳng qua là khi vừa đứng trong căn phòng thí nghiệm, dụng cụ cùng hương vị quen thuộc khiến nàng thanh tỉnh, nàng liền biết chính mình bây giờ nên làm cái gì.

Sau khi nắm được nhiệm vụ, Hình Bác Ân liền tập trung hết mình vào công việc, hiện tại nàng đang tạm thời làm chung nhóm với Lê Hàn, điều này giúp nàng rất nhiều trong việc thích nghi với tiết tấu trong phòng thí nghiệm. Mà sau vụ anh chàng nghiên cứu viên làm chung nhóm với Trần Điềm Viên bất hạnh gặp nạn kia, Trần Điềm Viên cũng tạm thời chuyển sang làm chung nhóm với Lê Hàn, bất cứ thời điểm nào Hình Bác Ân có gì thắc mắc Trần Điềm Viên đều có thể nhanh chóng giải đáp. Rất nhanh sau đó, Hình Bác Ân liền hoàn toàn rơi vào trạng thái tập trung cao độ, tâm không tạp niệm, hồn nhiên không nhớ đến thời gian, mãi đến khi Trần Điềm Viên nhắc nhở, Hình Bác Ân mới phát hiện giờ đã sắp đến giờ cơm chiều.

Trần Điềm Viên thấy được ý định của Hình Bác Ân bèn nói: "Muốn công việc không bị gián đoạn thì trước hết cơ thể phải khoẻ mạnh, đã nhiều ngày sư tỷ ăn uống không đàng hoàng, vậy làm sao mà chịu nổi."

Hình Bác Ân nghe lọt lời khuyên, nàng quả thật đói bụng, vì thế cởi áo blouse cùng Trần Điềm Viên đến căn tin.

Nay tất cả nhân viên nghiên cứu ăn cơm mà giống như đi chạy giặc, bất luận mục đích xuất phát từ sự quan tâm đến tương lai nhân loại hay từ sự lo lắng đến tồn vong của bản thân, tất cả mọi người đều hăng hái chiến đấu không thua gì một người lính.

Vội vàng cơm nước xong, Hình Bác Ân cùng Trần Điềm Viên trở lại phòng thí nghiệm, hai người đang định đi vào, thì Lê Hàn liền tới nói: "Bác Ân, em gặp riêng tôi một chút."

Trong nháy mắt này, Hình Bác Ân cảm giác đầu của mình như được đũa phép của bà tiên gõ một cái.

Chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi đến văn phòng thôi, nhưng Hình Bác Ân lại tựa hồ không đè nén được sự hưng phấn trong lòng chính mình, tay nàng bắt đầu không tự chủ phát run, nàng đành phải nắm chặt tay lại, càng không ngừng nghĩ xem nhìn thấy Khâu Sam rồi nàng phải nói thế nào làm thế nào. Vừa vào văn phòng, khi cánh cửa vừa đóng lại Hình Bác Ân lập tức hỏi: "Khâu Sam ở đâu?"

Lê Hàn khẽ sửng sốt, nói: "Người bạn này của em vẫn chưa có tin tức."

"A." Hình Bác Ân nói.

"Nhưng mà em yên tâm, viện nghiên cứu vô cùng quan tâm đến tình huống đặc thù của bạn em, chỉ cần bạn em xuất hiện, họ sẽ bảo vệ bạn em trước, sau đó nhất định sẽ báo cho em một tiếng."

Hình Bác Ân gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Giáo sư, vậy thầy kêu em đến là vì việc gì?"

"Là như thế này, ngồi đi." Lê Hàn đưa tay chỉ ghế dựa, chính mình cũng ngồi xuống nói, "Bác Ân à, ngày đầu tiên quay lại phòng thí nghiệm có chỗ nào không quen không?"

"Dạ không có, mọi việc đều thuận lợi."

"Tốt." Lê Hàn cầm bình giữ nhiệt chậm rãi uống nước, qua một lát mới mở miệng nói, "Em cũng biết, loại virus gây bệnh xác hoá này lây lan qua người."

Lê Hàn tạm ngưng, Hình Bác Ân gật đầu.

Lê Hàn nói tiếp: "Tuy rằng bản ghi chép thí nghiệm của em bị đánh mất, nhưng những ý nghĩ và trình tự nghiên cứu mà em cung cấp mấy ngày nay, có thể nói là những đóng góp vô cùng to lớn trong việc thúc đẩy quá trình điều chế vacxin phòng bệnh, tính cả tài năng và lý tưởng của em gộp lại, theo đạo lý mà nói, chúng tôi hẳn phải tạo điều kiện cho em có một môi trường nghiên cứu thuận lợi và thoải mái hơn, nhưng bây giờ tình huống đặc thù, chúng tôi chỉ có thể cho em chức danh của một nghiên cứu viên nhỏ bé, này đối với em là một loại bảo hộ. Em có thể hiểu được thì chúng tôi vô cùng cảm kích."

"Giáo sư, thầy nói quá rồi, em vốn chỉ là một trợ lý nghiên cứu thôi."

Lê Hàn xua tay: "Tôi nói việc này không liên quan đến chức danh gì đó, mọi người đều làm nghiên cứu, mỗi ngày trừ bỏ ăn ngủ ra thì đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, không phải là vì một cái danh hiệu. Đây vốn là dự án của em, giống như đứa con của em, em hẳn phải đứng đầu trong dự án này, cho dù tôi là thầy của em có tham gia vào, tôi cũng chỉ xếp ở vị trí thứ hai. Điểm này, em chỉ cần tập trung vào mục tiêu, không cần e ngại ba thứ vặt vãnh, chịu khó một lúc, chúng tôi cũng không thể yên tâm thoải mái mà đoạt lấy thành quả của em. Đợi sau khi mọi việc kết thúc, em an toàn, chúng tôi nhất định đặt tên em ở vị trí đầu tiên."

Nghe một hồi trình bày như thế, trong lòng Hình Bác Ân không thể nói là không cảm động, gật đầu nói: "Cám ơn giáo sư."

Lê Hàn mỉm cười lắc đầu, nói tiếp: "Hiện tại, những việc em trải qua, còn những thông tin về vắcxin phòng bệnh thử nghiệm mà em cung cấp, chỉ có tôi và trưởng khoa Phan Thận là hai người biết, giờ em chỉ cần yên tâm làm thí nghiệm, bất cứ khi nào nghĩ ra điều gì cũng có thể đến tìm tôi hoặc trưởng khoa Phan Thận."

Hình Bác Ân gật đầu: "Em biết, giáo sư."

"Ừm, vậy đi thôi, cùng đến phòng thí nghiệm."

Hình Bác Ân từng đặt ra giả thiết, nếu balo của nàng không đánh rơi mất ngoài thành, chắc là tiến trình nghiên cứu bây giờ sẽ nhanh hơn nhiều. Hình Bác Ân cố nhớ lại hoàn cảnh lúc đánh mất balo, nhưng mặc kệ nàng cố gắng suy nghĩ cỡ nào, đoạn ký ức kia chung quy vẫn mơ hồ, ngược lại trong lúc quá trình nhớ lại, trong đầu nàng sẽ thỉnh thoảng loé lên hình ảnh lần đầu tiên nàng bị thương, Khâu Sam vẫn luôn kề cận bên cạnh nàng.

Khâu Sam, Khâu Sam, Khâu Sam...

Tràn ngập trong đầu Hình Bác Ân đều là Khâu Sam, chỉ có lúc tập trung làm thí nghiệm nàng mới có thể bình tĩnh lại.

Hình Bác Ân cảm thấy có chút sợ hãi, nàng không biết rốt cuộc Khâu Sam có ma lực gì, lại khiến cho nàng mỗi phút mỗi giây bên ngoài phòng thí nghiệm đều không tự chủ được mà nhớ tới. Nàng thậm chí hoài nghi Khâu Sam đã thôi miên nàng, bởi vì ánh mắt Khâu Sam không hề giống bình thường, Hình Bác Ân chỉ cần nhắm mắt lại, liền sẽ nhìn đến nó.

Khi màn đêm ngoài cửa sổ ngày càng tối, người trong phòng thí nghiệm cũng lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn ba người kiên trì ở lại.

Hai mí mắt của Trần Điềm Viên cũng sắp dính cùng một chỗ, bước chân cũng trở nên loạng choạng, rốt cuộc "Đùng" một tiếng, đùi Trần Điềm Viên đụng trúng bàn thí nghiệm, cả người liền tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo hơn. Lê Hàn và Hình Bác Ân cùng nhìn qua, thấy hai mắt Trần Điềm Viên đẫm lệ, bộ dáng cực kì thê thảm.

Lê Hàn lúc này mới chợt nhận ra, liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Hai em tranh thủ làm nốt cho xong việc hôm nay rồi về đi, mai đến làm tiếp."

Trần Điềm Viên rưng rưng gật đầu, ghi lại số liệu xong liền lôi kéo Hình Bác Ân trở về ký túc xá. Hai người bọn họ không ở chung tầng, sau khi tạm biệt nhau ở đầu cầu thang, Hình Bác Ân một mình lên lầu trở lại phòng mình.

Hình Bác Ân cầm một quyển sổ ghi chép mới từ phòng thí nghiệm về, mở ra đặt trên bàn, Hình Bác Ân cầm lấy bút, định ghi chép lại nội dung mình làm hôm nay, sau đó dự tính xem hướng đi tiếp theo cũng như điều quan trọng cần lưu ý. Nhưng mười phút đã trôi qua, quyển sổ này vẫn trống trơn như trước.

Không được.

Vừa rời khỏi phòng thí nghiệm, Khâu Sam liền bắt đầu hiện lên trong đầu Hình Bác Ân, Hình Bác Ân muốn đuổi cũng đuổi không đi. Cuối cùng Hình Bác Ân bỏ cuộc, nàng bắt lấy sợi dây lộ ra ngoài áo, túm ra một chiếc còi màu xanh, đặt trên lòng bàn tay nhìn chăm chú.

Chiếc còi này là nàng lấy từ trên cổ Khâu Sam khi chưa có sự cho phép. Tuy rằng Khâu Sam đồng ý đưa chiếc còi cho nàng, nhưng xét theo bản chất thì hành vi tháo chiếc còi của nàng cũng xem như là trấn lột.

Chiếc còi được rửa rất sạch, khử trùng cẩn thận, trở nên rất mới, rất sạch sẽ, cũng không giống với chiếc còi mà nàng đã trấn lột kia. Hồi ức giữa nàng và Khâu Sam, là hàng đàn xác sống, là não thịt bấy nhầy, bọn họ vẫn luôn chạy trốn, rất ít khi có khoảnh khắc bình yên và sạch sẽ.

Hình Bác Ân bỗng nhớ đến cái đêm ở lại căn nhà đó. Nàng để Khâu Sam ngồi trên một chiếc ghế nhựa, cầm vòi sen phun lên cơ thể Khâu Sam. Khâu Sam mặc một chiếc áo trắng, bị nước xối một một hồi, kỳ thật so với không mặc cũng không có gì khác nhau.

Hình Bác Ân không biết vì sao mình lại nghĩ đến những điều này, nhưng nàng không thể khống chế chính mình, nàng tiếp tục nhớ lại.

Nội y Khâu Sam màu đơn sắc, nhàn nhạt, dáng người Khâu Sam rất tốt, khuôn ngực cũng đẹp.

Một đêm kia theo dòng nước ấm phun ra từ vòi sen phảng phất tái hiện, hơi nước quấn chặt cơ thể Hình Bác Ân, tiếng nước tí tách lại vang lên bên tai nàng, đôi má nàng ửng đỏ, ánh mắt dần dần mê loạn, mất đi tiêu cự. Màn hơi nước không tồn tại, càng ngày càng dày đặc, tiếng nước tràn ngập hai tai, trước mắt nàng hình ảnh trở nên mơ hồ, tần suất tim đập nhanh dần, nhanh dần, có một đôi mắt bình thản lại toả sáng đang thôi thúc nàng.

Hình Bác Ân hoảng hốt thấy mình đang bước trên một con đường trắng xoá, bước từng bước một, lớp sương mù bị phá tan từng chút, nàng không biết phía trước có gì, nên chỉ có thể đi tiếp. Trái tim của nàng đập quá nhanh, nàng không thể không ôm ngực mình, nàng đi tới đi lui, bỗng nhiên cảm giác trên mặt có một loại chất lỏng lạnh lẽo lướt qua, trong chốc lát toàn bộ ảo giác nhanh chóng lui lại, Hình Bác Ân nâng tay, từ trên mặt lau xuống một giọt nước mắt.

Trước mắt là bản ghi chép trống trơn, Hình Bác Ân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là màn đêm thâm trầm.

Hình Bác Ân tự hỏi trong lòng: Khâu Sam, vì sao tôi lại nhớ em đến vậy?

Màn đêm yên tĩnh thanh vắng.

Hình Bác Ân đứng dậy mở cửa sổ, mơ hồ nghe được xa xa có tiếng người tranh cãi ầm ĩ. Những âm thanh này, hiện tại, có lẽ là đại biểu cho việc liều chết tranh chấp. Đi một vòng ngoài kia, Hình Bác Ân nhìn thấy vô số con người cố đè nén sự khủng hoảng, trong lòng mỗi người đều cất giấu nỗi sợ hãi, chỉ cần bị kích thích một chút sẽ lập tức bùng nổ ra.

Hình Bác Ân đóng cửa sổ lại, ngăn cách bản thân với sự sống cái chết bên ngoài. Nàng vào phòng tắm chỉnh nước ấm, khi nước ấm tưới lên người, nàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý, đổi sang nước lạnh vội vã tắm rửa, tắm xong liền khoác một lớp áo ngủ mỏng nằm trên giường.

Tối ngày thứ năm.

Hình Bác Ân bắt đầu thích cảm giác lạnh lẽo.

Nàng không hề suy nghĩ, đủ loại hành vi kỳ quái của nàng, đủ loại ý tưởng bị nhốt chặt trong lòng nàng, đều có một ý nghĩa đặc biệt nào đó, mà trước khi nàng lại một lần nữa nhìn thấy Khâu Sam, tất cả những thứ này, toàn bộ đều không có ý nghĩa.

Không có mộng mị, không bị bừng tỉnh, Hình Bác Ân ngủ yên trong cái lạnh, cảm giác tựa như Khâu Sam vẫn còn bên cạnh, so với những đêm trước thì ngủ ngon hơn nhiều.

Ngày 21 tháng 7, không có tin tức của Khâu Sam, một ngày chấm dứt, Hình bác Ân tắm nước lạnh, yên ổn rơi vào giấc ngủ.

Ngày 22 tháng 7, không có tin tức của Khâu Sam.

Ngày 23 tháng 7, vẫn không có.

Ngày 24 tháng 7.

Buổi sáng Hình Bác Ân nhặt được một quyển lịch dưới lầu, nàng quay lại phòng đặt lên bàn.

Một ngày này cũng như bao ngày khác, mọi người bận rộn trong phòng thí nghiệm đến mức quên đói. Đến giờ cơm chiều, Trần Điềm Viên liền nhỏ giọng nhắc Hình Bác Ân, lúc này hai người mới chuẩn bị đến căn tin. Đi tới cửa, Hình Bác Ân thấy một anh chàng trẻ tuổi đang vò đầu bức tai, Trần Điềm Viên đã vọt tới, hai tay khoanh trước ngực nói: "Nhãi con gián điệp! Cậu tới đây làm gì!"

Chàng trai bị gọi là "Nhãi con gián điệp " chỉ cười cười, không hơn thua với Trần Điềm Viên mà ôn hoà nói: "Có một cô gái đến tìm Hình Bác Ân."

Trái tim Hình Bác Ân như thắt lại, trong nháy mắt ấy đầu đau như muốn nứt ra vì thiếu oxy, nàng cố nén đau khẩn trưởng hỏi: "Cô gái nào? Ở đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.