Phục Sinh Ký Lục

Chương 39



"Có điều lần này em đến là muốn nói chuyện khác." Độ Trân Bảo hợp thời cắt ngang dòng suy nghĩ của Hình Bác Ân.

"Chuyện gì?"

"Ở chỗ mới em gặp được Phương Tinh."

"Phương Tinh?" Hình Bác Ân đã không hề nghe đến cái tên này nửa tháng rồi, "Cậu nhóc cũng ở đó? Em nói chuyện với cậu nhóc à?"

Độ Trân Bảo gật đầu hai cái nói: "Vốn dĩ em cũng không chú ý tới cậu nhóc, cậu nhóc là một người hướng nội, chỉ ngồi một mình trên ghế xem các bạn khác chơi đùa, lúc em đi qua thì cậu nhóc luôn nhìn theo em. Em cảm giác được cậu nhóc sợ em, em vừa hỏi liền biết là ai. Phương Tinh nói tối hôm Phương Nguyệt ôm cậu nhóc chạy luôn mồm bảo với cậu Độ Trân Bảo bị điên, em nói cho cậu nhóc kỳ thật ý Phương Nguyệt muốn nói là Độ Trân Bảo bị mù, thế là cậu nhóc tin"

"Nói như vậy Phùng Ngọc Hà cũng tham gia đội tìm kiếm?"

"Dạ. Em rủ đám nhóc chơi chung với cậu nhóc, cậu nhóc liền nói hết cho em nghe. Cậu nhóc không có người thân khác. Cậu nhóc còn hỏi em có biết Phương Nguyệt ở đâu không, xem ra Phùng Ngọc Hà không nói cho cậu nhóc biết việc Khâu tỷ tỷ dùng Phương Nguyệt làm mồi nhử đám xác sống rời đi."

Giọng Hình Bác Ân không quá chắc chắn nói: "Có lẽ Phương Nguyệt sẽ biến thành giống Khâu Sam?"

Độ Trân Bảo: "Em nhớ lúc Khâu tỷ tỷ cõng Phương Nguyệt chạy ấy, tiếng kêu thảm thiết của Phương Nguyệt vẫn không hề dừng lại, nếu Phương Nguyệt còn sống, chị cảm thấy Phương Nguyệt sẽ trông như thế nào?"

Hình Bác Ân không dám nghĩ tiếp.

Độ Trân Bảo nói: "Lúc ấy Phương Nguyệt đã bị cắn, nếu không phải Khâu tỷ tỷ chạy đến cứu Phương Tinh thì bây giờ đã có tới hai người chết. Khâu tỷ tỷ làm vậy là vì chúng ta, nên chúng ta phải cố gắng mà sống."

"Chị hiểu, nhưng điều này đối với Phùng Ngọc Hà cũng rất tàn nhẫn, em không thấy vậy sao?"

Độ Trân Bảo nói: "Người tàn nhẫn với Phùng Ngọc Hà không phải Khâu tỷ tỷ, càng không phải chúng ta, mà chính là bản thân Phương Nguyệt. Bởi vì chính sự tự cho là thông minh của mình, Phương Nguyệt chẳng những đánh mất tính mạng của mình, thiếu chút nữa còn liên luỵ Phương Tinh, em chẳng thấy đau buồn cho Phương Nguyệt tí nào."

Hình Bác Ân thở dài, không biết nói cái gì cho phải.

Độ Trân Bảo cùng nàng yên lặng một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Hình tỷ tỷ, nhắc đến đau buồn, có một việc khiến em rất đau buồn. Em có thể kể cho chị không?"

"Đương nhiên có thể." Hình Bác Ân chuẩn bị tinh thần, ngồi lại ngay ngắn một chút.

"Chị có nhớ bà cụ dưới lầu em kể lần trước không? Cái lần em đến tìm chị, đồ ăn mang theo là do bà cụ làm ấy."

"Ừ chị nhớ, ăn rất ngon. Sao vậy?"

"Có hôm em đợi thật lâu mà bà vẫn chưa mang cơm lên cho em, em liền đi tìm bà, vừa bước vào phòng ngủ, em đã đụng trúng bà." Độ Trân Bảo nói xong, ngừng trong chốc lát.

Hình Bác Ân vẫn chưa nghe hiểu, hỏi lại: "Rồi bà bị tông ngã à?"

"Không." Độ Trân Bảo nói, "Bà thắt cổ tự sát."

"A!" Hình Bác Ân tự dưng lạnh hết cả sóng lưng.

Độ Trân Bảo tiếp tục nói: "Em gọi người đến đưa bà xuống, bà đã ngừng thở rồi, em nghe mọi người nói con trai cuối cùng của bà chết. Bà là người rất lạc quan, bà nói với em điều bà tự hào nhất đó là tất cả các con của bà đều đi lính, bà kể hai người con trước của bà rất giỏi, họ đã hy sinh vì Tổ quốc, bà nói đã chuẩn bị tốt tinh thần nếu mất đi cậu con trai cuối cùng. Nhưng cuối cùng bà tự sát. Hình tỷ tỷ, chị nói đây là vì sao? Còn Phương Tinh nữa, cậu nhóc chỉ là một đứa trẻ Phùng Ngọc Hà nhặt được, Phùng Ngọc Hà lại vì cậu nhóc mà gia nhập đội tìm kiếm, là vì điều gì chứ?"

"Chắc là do tình cảm quá sâu đậm." Hình Bác Ân nói, "Hồi mẹ chị bị thả khỏi thùng xe, ba chị không cần nghĩ ngợi mà lập tức nhảy theo, căn bản là trong tình huống này ba không cứu được mẹ, thế nhưng ba vẫn nhảy. Trước giờ ba mẹ chị ở với nhau cũng không thấy tình cảm nồng nàn bao nhiêu, có thể chỉ trong thời khắc nguy cấp thì loại tình cảm này mới thể hiện ra, hơn nữa cái này và máu mủ không có liên quan."

Độ Trân Bảo nghe xong mãi sau vẫn không lên tiếng. Lớp nguỵ trang đáng yêu trên mặt Độ Trân Bảo dần tan rã, lộ ra nỗi cô đơn nhàn nhạt."Em rất nhớ Độ Nhược Phi." Độ Trân Bảo nói, "Em muốn bảo chị ấy sống, em hy vọng chị ấy làm một kẻ đào binh hèn nhát."

Hình Bác Ân mỉm cười an ủi: "Lần sau gặp Độ Nhược Phi, em nói những lời này ra, chị tin Độ Nhược Phi nhất định sẽ vì em mà quý trọng tính mạng."

"Dạ." Độ Trân Bảo gật đầu, vừa ngẩng đầu thì nụ cười thuần khiết xuất hiện lại trên gương mặt, không tìm thấy chút manh mối nào của cảm xúc khổ sở vừa rồi, giống như người vừa nói những câu đó không phải mình vậy.

Thời gian đã trễ, Độ Trân Bảo không ngồi thêm bao lâu liền rời đi.

Ngày hôm sau, Hình Bác Ân nhìn thấy tận mắt "đội tìm kiếm" như lời Độ Trân Bảo, lúc này ĐỘ Nhược Phi không có mặt ở đây, do Lê Hàn và Phan Thận đều có mặt ở hiện trường nên Hình Bác Ân cũng không tiện dò hỏi tình huống, trong lòng có chút lo lắng không yên.

Đối tượng nghiên cứu số 3 và số 4 đến khiến cho tầng hầm bốn càng thêm bận rộn, bắt đầu có xu hướng thiếu nhân lực. Vài ngày sau, Trần Điềm Viên, Hướng Trạc và một vài nghiên cứu viên khác ở trên được điều động đến tầng hầm bốn, giảm bớt áp lực công việc cho nghiên cứu viên tầng hầm bốn, nhưng đồng thời cũng khiến tầng hầm bốn gia tăng nguy cơ bại lộ trước công chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.