Suốt cả bữa ăn, bọn họ "ngươi cho ta ăn...ta cho ngươi ăn", cứ giằng co như vậy gần một canh giờ, nha hoàn bà tử hầu hạ bên ngoài nhất định là đang vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên trong này.
“Heo ăn no rồi mới có thể làm thịt.” Tác phong của Tôn Thạch Ngọc rất tự nhiên, hắn ôm nàng đứng dậy, xoay người đi về phía giường. Đỗ Phúc Hề giật mình: “Ban ngày ban mặt....mau thả ta xuống......”
Nha hoàn bà tử vẫn còn trông coi ở bên ngoài, ngộ nhỡ trong lúc tình ý nồng đậm, mình kêu lớn tiếng thì sao? Nếu để người khác nghe thấy bọn họ làm chuyện bậy bạ ngay thanh thiên bạch nhật như thế này thì......
Sao lại có kiểu đào hố cho người ta nhảy xuống như thế, vẻ mặt nàng cam chịu:.”Thiếp nghĩ ba ngày sau rồi hãy làm tiếp được không?”
Tôn Thạch Ngọc cười ha ha, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nhớ lại những hình ảnh ân ái đêm qua, trái tim hắn nhất thời mềm mại, liền vuốt ve tóc nàng.
Đỗ Phúc Hề lập tức có cảm giác thoải mái đến tận đầu ngón chân.
Đây là một động tác cực kỳ sủng ái, kiếp trước nàng luôn hâm mộ những cặp tình nhân làm ra động tác này, không ngờ bản thân xuyên đến cổ đại lại có thể nhận được phần vinh sủng này, nàng không khỏi nhướng mắt, lẳng lặng nhìn hắn, hai tay chống ở mép giường, hai chân đung đưa trước giường, tự có một chút ý tứ xấu hổ và vui sướng của tiểu nữ tử.
Làm sao Tôn Thạch Ngọc có thể chịu được ánh mắt như thế? Hắn nâng cằm nàng lên, cúi người hôn thật sâu vào môi nàng.
“Thế tử phi, Vương phi mời ngài qua viện tử của Vương phi dùng trà.” Bên ngoài mành che, A Chỉ cất giọng nói.
Tôn Thạch Ngọc buông nàng ra, hắn biết rõ vì sao mẫu phi cho đòi nàng qua đó. Bọn họ thành thân đã lâu, vất vả lắm rốt cuộc cũng viên phòng, mẫu phi muốn ban thưởng là điều dĩ nhiên.
Hắn lại mút miệng nàng thêm một lúc rồi mới đẩy nàng ra: “Qua đó lĩnh thưởng đi, Tiểu tài bà.”
Đỗ Phúc Hề cười hì hì: “Thật là có hiểu biết nha, Gia!” Nàng đứng dậy, dí dỏm nháy mắt với hắn mấy cái. “Vậy thiếp đi thu thập tiền tài đây!”
“Chờ một chút.” Tôn Thạch Ngọc đột nhiên gọi nàng trở lại.
Nàng cười một tiếng: “Gia muốn đi cùng?”
Tôn Thạch Ngọc nhếch môi: “Trước khi nàng đến chỗ Mẫu phi, hãy đến chỗ Liên di nương một chuyến, truyền đạt lại ý tứ của ta, nếu nàng ta muốn tiếp tục ở lại vương phủ, ta có thể để cho nàng ta vị trí di nương, chỉ cần nàng ta an phận, đừng chọc tới ta và nàng, chuyện ăn mặc cả đời không thành vấn đề; nếu nàng ta muốn rời khỏi vương phủ, ta sẽ cho nàng ta một tòa trang tử, bốn gian cửa hàng, kể cả đồ cưới Thái hậu ban thưởng cũng thêm gấp đôi để cho nàng ta mang đi.”
Đỗ Phúc Hề nhìn hắn. Hắn đã biết chuyện Liên di nương không mang thai, cho nên tính toán như vậy.
Hiện tại, so với việc hắn tự mình nói, nàng đi nói sẽ tốt hơn, nếu hắn tự mình đi, không thể nghi ngờ là xát muối vào vết thương của Liên di nương.
Nàng nhìn hắn không chớp mắt, nhận lời: “Đã biết, thiếp sẽ truyền đạt lại ý tứ của Gia không sót một chữ, nhưng nếu như cả hai hướng đi đó nàng ấy đều không chấp nhận, Gia phải tự mình xem xét đi, đó là người gia trêu chọc, bất kể thế nào Gia cũng đều phải gánh trách nhiệm.”
Lúc này nàng cũng không tranh cãi hay nói đùa với hắn, gương mặt nàng nghiêm túc, bày tỏ tâm tình của nàng.
Tôn Thạch Ngọc mày cau. Cái gì mà người hắn trêu chọc? Đây là câu nói hắn không thích nghe nhất, nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cực kỳ buồn bực uất ức.
******
Đỗ Phúc Hề mang theo A Chỉ và Đào Hoa, vừa bước vào tiểu viện của Liên di nương đã nghe thấy tiếng khóc nức nở thương tâm, nàng nhíu mày, nghĩ thầm, Liên di nương sẽ không khóc từ ngày hôm qua đến bây giờ chứ?
“Thỉnh an Thế tử phi.” Mạt Nhi sợ hãi bước lại gần thi lễ. “Ngày hôm qua, không biết rõ sự tình đã kinh động đến Thế tử phi, nô tỳ đáng chết.”
Đỗ Phúc Hề nâng váy đi vào Tiểu Hoa sảnh, vừa hỏi: “Sao lại như thế? Di nương nhà ngươi vẫn khóc như vậy sao?”
Mạt Nhi cung kính nói: “Hồi Thế tử phi, Di nương thương tâm quá độ, không chịu uống thuốc thái y kê, cũng không ăn cơm, không ngủ, hôm qua, sau khi Vương phi rời khỏi, đã ở trong phòng khóc suốt.”
Đỗ Phúc Hề biết trong lòng nàng ta nhất định rất đau đớn khổ sở, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như thế, không ăn không uống chỉ muốn khóc.
Có hai khả năng, thứ nhất, nàng ta không muốn sống, tuyệt thực muốn bản thân đói mà chết, kết thúc hết tất cả mọi chuyện. Thứ hai, nàng ta đang tranh thủ đồng tình, đang mong đợi đức lang quân ân ái sâu đậm trong quá khứ sẽ tới đây thăm nàng ta một lần.
“Di nương, Thế tử phi đến thăm người.”
Mạt Nhi vén rèm cho nàng đi vào liền muốn lui ra, nhưng Đỗ Phúc Hề gọi nàng ta lại: “Ngươi lưu lại đi! Làm chứng, nếu không đợi khi ta rời khỏi, lại phát sinh lời ong tiếng ve gì gì đó, ta cũng không gánh nổi đâu.”
Mạt Nhi vội vàng lưu lại, kể cả A Chỉ, Đào Hoa cũng yên lặng đứng ở bên cạnh.
“Tỳ thiếp... thỉnh an Thế tử phi...” Liên di nương ngọ ngoậy muốn xuống giường thi lễ.
Đỗ Phúc Hề lẳng lặng đỡ nàng ta nằm lại giữa giường: “Miễn đi, để ý thân thể của ngươi, không cần hành lễ, không khéo lại té xuống giường.”
“Thế tử phi......” Liên di nương khóc đến hai mắt sưng đỏ, lúc này đang chớp chớp mắt nhìn nàng, nước mắt lại muốn rớt xuống.
Chỉ sau một đêm, kiêu ngạo của nàng đã hoàn toàn mất hết, trong lòng sáng tỏ như gương, bây giờ bên cạnh Thế tử đã không còn chỗ cho nàng.
“Biết ngươi uất ức, nhưng chuyện tới nước này còn có thể làm như thế nào chứ?” Đỗ Phúc Hề nhìn nàng rồi thở dài. “Ta vốn không cần nói với ngươi những lời này, nhưng vì không muốn cuộc sống sau này của ngươi không được thoải mái, ta vẫn phải nói.”
Nàng giơ tay lên, gằn từng câu từng chữ: “Ta, Đỗ Thị, lấy tổ tông và hài tử tương lai để thề, chưa bao giờ hạ chú lên người Thế tử, nếu có nửa câu gian dối, nguyện bị thiên lôi đánh chết, không sanh được con cháu cho Thế tử.”
Nếu Liên di nương lựa chọn tiếp tục ở lại trong vương phủ, nàng nhất định phải giải hết khúc mắc trong lòng nàng ta, nếu Liên di nương vẫn một mực nhận định nàng hạ chú lên người Tôn Thạch Ngọc, nên Tôn Thạch Ngọc mới không để ý tới nàng ta, như vậy tất nhiên trong lòng nàng ta vẫn sẽ ôm oán hận đối với nàng, sau này chắc cũng sẽ nghĩ đủ phương pháp muốn ám hại nàng, nàng không thể để một quả bom hẹn giờ như vậy ở bên cạnh.
“Tỳ thiếp...... Tỳ thiếp hiểu...... hức hức hức......” Liên di nương nghe nàng thề độc như thế, lại càng khóc bi thương hơn nữa.
Thế tử phi dám lấy việc sinh con nối dòng ra để thề, chắc chắn không sử dụng yêu pháp với Thế tử, là do tình cảm của Thế tử đối với nàng đã nguội lạnh.
Đỗ Phúc Hề tiếp tục nói: “Ngày ta vừa bước chân qua cửa, Thế tử đã chỉ vào ta, muốn ta lưu lại, đó là lần đầu tiên ta gặp Thế tử, tình cảm của các ngươi ngay thời điểm đó chắc chưa phát sinh biến cố đúng không? Nhưng hắn lại muốn ta lưu lại, không phải ngươi, sau đó, hắn vẫn không muốn gặp ngươi, những thứ này ngươi là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai chứ?”
Mặc dù Liên di nương vẫn ầm ĩ đòi sống đòi chết, nhưng tình cảm biến hóa vi diệu, so với người trong cuộc càng rõ ràng hơn, nàng ta chỉ không chịu thừa nhận người kia đã không còn thương yêu nàng ta nữa thôi.
“Thật ra thì...... Thật ra thì khi người còn chưa qua cửa, Thế tử gia đã....đã có chút dị thường.” Liên di nương cắn môi, khổ sở nói.
Đỗ Phúc Hề nhìn nàng ta: “Khác thường như thế nào?” Nàng cảm thấy khá tò mò, nam nhân của nàng, trong quá khứ không có sự tham dự của nàng, nhưng nàng cũng muốn biết đôi chút.
Liên di nương từ từ hồi tưởng lại: “Khi đó Thế tử bệnh rất nặng, cho nên Vương Gia và Vương phi mới vội vã tìm người xung hỷ cho Thế tử, tỳ thiếp nhớ rất rõ ràng, đêm hôm đó sấm sét rất nhiều, mưa to gió lớn, Thế tử vẫn thổ huyết, rơi vào tình trạng hôn mê rất nhiều lần, thái y cũng đã đến mấy lần, cho uống thuốc và hồi hồn đan vẫn không thấy khởi sắc, Thế tử nắm chặt tay tỳ thiếp, hai mắt mở lớn rất dọa người, dường như muốn nói điều gì nhưng lại không nói ra được.”
“Bỗng nhiên từ trên mái nhà truyền đến tiếng mèo kêu, kèm theo một loạt sét đánh liên hồi, khiến tỳ thiếp giật mình, khi đó bàn tay Thế tử chợt buông lỏng, tỳ thiếp nhìn thấy cánh tay Thế tử mềm nhũn rũ xuống, cả người cũng không nhúc nhích, tỳ thiếp sợ hãi, vội vàng thăm dò hơi thở của Thế tử, mới phát hiện người đã không còn thở, tỳ thiếp liền xông ra ngoài gọi người tới, nhưng đến khi Vương phi và mấy vị thái y từng người một chạy vào, Thế tử vậy mà vẫn sống, lại có hơi thở.
“Khi đó Vương Gia đang cùng Hoàng thượng và các vị trọng thần mật hội suốt đêm ở trong cung, nghe tin nhi tử vừa chết từ Vệ tướng quân, vội vàng từ trong cung chạy về, lúc ấy Thế tử vừa mở mắt, người đầu tiên gặp chính là Vương Gia, vì vậy tất cả mọi người ở trong phủ đều truyền tai nhau rằng: vì Thế tử chưa gặp được Vương Gia, cho nên mới từ quỷ môn quan trở lại. Bắt đầu từ khi đó, trong mắt Thế tử đã không còn tỳ thiếp, không còn yêu thương, ỷ lại vào tỳ thiếp như trước đây, thậm chí còn không muốn nhìn thấy tỳ thiếp, khiến tỳ thiếp thật sự...thật sự rất khổ sở, không biết mình đã làm sai chỗ nào, mà Thế tử lại đối xử với tỳ thiếp như vậy....”
Đỗ Phúc Hề nghe xong, da đầu tê dại, trong tích tắc nàng không thể thốt nên lời.
Giết người mà! Đây không phải....cũng quá giống với nàng hay sao? Chẳng lẽ hắn thật sự cũng như nàng, đều là người chuyển kiếp? Cho nên ngôn hành, cử chỉ và tác phong, toàn bộ đều khác với Tôn Thạch Ngọc mà nàng đã từng được nghe người ta kể?
“Thế tử phi?” A Chỉ thấy nàng không nhúc nhích, vội vàng tiến lên nhẹ giọng gọi nàng.
Đỗ Phúc Hề liền phục hồi tinh thần.
Liên di nương nói đến nỗi đau của mình, không nhịn được cầm khăn tay bắt đầu khóc thút thít, không chú ý đến sắc mặt khác thường của nàng. Đỗ Phúc Hề thở dài, truyền đạt lại những lời của Tôn Thạch Ngọc, Liên di nương nghe xong, tim đập liên hồi, hai mắt lại ửng đỏ.
Đây là muốn đuổi nàng đi sao? Về danh nghĩa, nàng đã là thiếp của thế tử, nếu bước ra khỏi phủ, cũng không có khả năng tái giá, muốn nàng sống như thế nào đây?
Đỗ Phúc Hề không muốn tiếp tục nhìn nàng ta khóc, liền nói: “Ta biết chuyện này không phải nhất thời có thể quyết định, ngươi cứ suy nghĩ cho cẩn thận rồi hãy trả lời ta.”
Nàng một lòng chỉ muốn trở về hỏi hắn cho rõ ràng, nhưng Vương phi vẫn còn đang chờ, nàng không thể không đến, đành phải mang tâm trạng nóng như lửa đốt đến chỗ Vương phi trước.
Vương phi sớm đã chờ ở trong phòng, bà sai người chuẩn bị một ít điểm tâm thường ngày tức phụ vẫn thích ăn, nha hoàn cũng đã bày xong trà cụ, đang cẩn thận pha trà ở một bên, nhìn thấy Đỗ Phúc Hề đi tới, trên mặt bà liền nở nụ cười thân thiết hòa ái.
Nhìn thấy ánh mắt vương phi cứ lơ đãng liếc qua bụng nàng, nhìn đến nàng cảm thấy buồn cười.
Mới viên phòng thôi mà, làm sao mang thai nhanh như vậy chứ? Bà bà này cũng quá nóng lòng rồi, tuổi còn trẻ, tướng mạo lại đẹp như vậy, đã muốn làm tổ mẫu sao? Đổi lại là nàng, nàng không muốn bị kêu là bà khi chỉ mới hơn bốn mươi tuổi đâu.
Nha hoàn pha trà xong, cung kính châm cho mỗi người một chén, Đỗ Phúc Hề ngửi thấy trong trà có mùi hương thơm ngát thanh đạm mà tao nhã thì đã thích, vừa vào miệng liền cảm thấy trước mắt như xuất hiện một khu rừng rậm, hương thơm tinh tế tràn đầy trong khoang mũi, khiến nàng kinh diễm.