Phúc Tinh Giá Đáo

Chương 10



Đôi mắt Trân rơi ra những giọt lệ màu đỏ, theo gò má trắng nhợt chảy xuống, cô cười giả tạo, móng tay giơ lên, nắm lấy cây kiếm gỗ đào, tay còn lại huy động. Bộ sofa lúc nãy bị chuyển qua một góc phòng khách bỗng phát ra tiếng kêu kít kít, giống như bị một lực nào đó kéo lấy, đột nhiên bay về hướng hai người Lạc Thiên Hựu.

Thấy vậy, Lạc Thiên Hựu dùng sức đẩy Phúc Viên Viên ra. Phúc Viên Viên phản ứng không kịp té ngã trên sàn, một mình anh bị bộ sofa trắng đập mạnh trúng, còn bị dính chặt vào tường, không thể động đậy. 

“Thiên Hựu!” Phúc Viên Viên từ dưới đất bò dậy, nóng ruột chạy tới bên cạnh anh, dồn hết toàn bộ sức lực đẩy bộ sofa ra nhưng làm thế nào cũng không đẩy được.

“Cô không nghe lời khuyên bảo thì cũng đừng trách lão đạo không khách khí!” Ông Phúc xoay chuyển cây kiếm gỗ đào, chặt đứt toàn bộ móng vuốt của Trân, gương bát quái trực tiếp dán thẳng lên ngực cô!

“A! A a----” Trân hét lên thảm thiết thê lương, ngực toát ra từng đợt khói trắng

Lúc này sofa nhẹ đi một chút, Phúc Viên Viên dùng lực đẩy ra. Bên hông Lạc Thiên Hựu truyền đến một cơn đau nhức, đau đến nỗi quỳ rạp xuống đất.

“Anh ấy là của tôi!” Trân không cam tâm thét chói tai, nước mắt đỏ như máu từ khóe mắt cô rơi xuống càng nhiều. Cô không bỏ cuộc, ngược lại dùng lực đánh về phía ông Phúc.

Ông Phúc bị cô dồn ép ra đòn chết người cũng lùi lại vài bước. Nhân cơ hội này, bóng dáng của Trân lóe lên, xoay người đánh úp về phía Lạc Thiên Hựu và Phúc Viên Viên.

Chao đèn trên trần nhà vừa lúc nổ vang, choang một tiếng vỡ tan, toàn bộ chao đèn rơi xuống. Lạc Thiên Hựu không để ý đến cơn đau nhức của mình, ôm lấy Phúc Viên Viên lăn một vòng.

“Ầm” một tiếng, chao đèn vừa vặn rơi đúng vị trí lúc nãy của bọn họ.

Lạc Thiên Hựu không kịp đứng dậy, một bóng đen lóe qua, chỉ nhìn thấy Trân đang đánh tới phía Phúc Viên Viên đang nằm trong lòng ngực anh. Anh không chút nghĩ ngợi đẩy cô qua một bên.

“Thiên Hựu!” Phúc Viên Viên hoảng sợ nhìn Trân xuyên qua thân thể Lạc Thiên Hựu, sau đó toàn thân anh run lên, hai mắt nhắm lại ngất đi.

Những việc này xảy ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, ông Phúc cũng không kịp ngăn cản. Mặt biến sắc, ông kéo tay Phúc Viên Viên quỳ bên cạnh Lạc Thiên Hựu.

“Tiểu Viên! Mau gọi tên cậu ta! Gọi lớn vào!” Ông đồng thời rút từ trong tay áo ra lá bùa màu vàng dán lên đỉnh đầu Lạc Thiên Hựu, khóe miệng lẩm bẩm niệm chú.

“Thiên Hựu! Thiên Hựu! Thiên Hựu…..”

Giọng nói bên tai từ từ nhỏ dần, Lạc Thiên Hựu cảm thấy bản thân lại đi đến một nơi tăm tối. Bóng tối rất quen thuộc. Trong phúc chốc cảnh tượng thay đổi, bóng tối rất nhanh từ bốn phía rút đi, giọt mưa lạnh ngắt rơi trên mặt anh, trên quần áo anh.

“Đùng” một tiếng, lại là tiếng sấm vang lên, mưa phùn rơi xuống ào ào, âm thanh xung quanh có chút ầm ỹ. Anh lúc này mới nhìn rõ mình đang đứng trên sân thượng, trên mép sân thượng là một bóng người quen thuộc. Trong nháy mắt, anh dường như lại quay trở về thời điểm 10 năm trước.

“Hahaha – Anh thật sự không thấy tấm chân tình của em sao? Em yêu anh như vậy, tại sao anh không yêu em?” 

Lạc Thiên Hựu đứng cách đó không xa nhìn Trân, mưa lớn làm ướt toàn bộ quần áo của anh, đáy mắt dấy lên sự nghi hoặc, không hiểu bây giờ rốt cuộc là chuyện gì.

“Trân, em gây sự đã đủ chưa? Mau xuống đây!” Miệng của anh vô thức nói ra lời nói giống như cách đây 10 năm.

Trân đứng sát mép sân thượng thần sắc hoảng loạn, đôi mắt ngây dại nhìn anh, “Em không có gây sự...” Lời nói mê nhỏ xíu bị át đi hết trong làn mưa lớn.

“Em mau đi xuống đi, đừng có gây sự vô lý nữa! Tình cảm là chuyện của hai người, anh không thích em chính là không thích. Cho dù em có dùng cái chết để uy hiếp, anh cũng sẽ không đồng ý”. Lạc Thiên Hựu nghe thấy giọng mình nói lời nói 10 năm trước, chỉ là lần này không giống nữa.

“Lạc Thiên Hựu… đi với em……. đi với em đi…..” Trong làn mưa gió, giọng nói của Trân như mang theo ma lực, khiến anh ngây ra một chút.

Ngước mắt nhìn thấy cô đang nhìn anh cầu xin, ánh mắt quỷ dị hằn lên một tia đỏ.

“Đi với em……”

Phảng phất như bị thôi miên, ánh mắt trầm tĩnh của anh dần dần nhòe đi, bước về phía cô một bước. Giọng nói của cô từng bước từng bước len vào lòng anh, bây giờ anh chỉ có một ý niệm trong đầu --- đi với cô.

Khi bóng dáng của anh bước đến trước mặt cô, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại anh và cô. Anh thất thần giơ tay lên, đúng lúc tay anh chuẩn bị đặt vào lòng bàn tay cô-----

“Thiên Hựu!” Trong không gian yên tĩnh vang lên một giọng nói.

Là Phúc Viên Viên! Toàn thân anh chấn động, đôi mắt thất thần trong phút chốc chợt tỉnh, anh rút tay về, vội vàng lùi lại mấy bước.

Trân cười gian ác, “Anh là của tôi!” Vươn tay về phía anh.

Anh gắng hết sức mình nhưng chính là không thể động đậy! Muốn kêu lớn nhưng yết hầu lại giống như bị chặn lại không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể giương mắt nhìn bàn tay cô dán lên mặt anh.

Đúng lúc này, cơ thể Trân đột nhiên toát ra một ngọn lửa đỏ thẫm từ gót chân cô rất nhanh cháy lên, xung quanh còn kèm theo tiếng chuông cổ và tiếng tụng kinh!

“Không---” Cô không dám tin trừng lớn mắt, trong nháy mắt, toàn bộ bóng dáng cô đều bị ngọn lửa nuốt trọn.

Bốn phía lại một lần nữa rơi vào tối đen, Lạc Thiên Hựu không biết mình phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi bóng tối này.

“Thiên Hựu… Thiên Hựu…. Thiên Hựu…” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Phúc Viên Viên, trong giọng nói ẩn chứa sự lo lắng cùng tiếng khóc nức nở, khiến anh đau lòng.

Theo tiếng nói, anh bắt đầu cất bước đi về phía trước….. sau đó anh nhìn thấy trong góc âm u có một tia sáng nhu hòa chớp động…..

…………………………………..

“Tang tang!” Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, một khuôn mặt mượt mà cười ngọt ngào từ phía sau cửa xuất hiện. 

Lạc Thiên Hựu nằm trên giường bệnh đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, “Sao em lại tới? Không phải là không cho em chạy tới chạy lui như vậy sao?”

Phúc Viên Viên cầm một bó hoa thủy vu bước vào phòng bệnh, thuận tay cắm vào lọ hoa bên cạnh, sau đó xoay người ngồi xuống bên cạnh giường anh.

“Cũng không mệt, anh một mình ở bệnh viện, em sợ anh buồn chán.” Cười hì hì ngồi xuống, đôi mắt to tròn nheo nheo, bộ dạng làm xấu.

Người đàn ông đưa tay ra nhéo nhẹ mặt cô, “Không nghe lời.” Chính là hết cách với cô.

“Bác sĩ nói thế nào?” Cẩn thận giúp anh kéo chăn lên cao một chút, điều cô quan tâm nhất vẫn là điểm này.

Nghĩ đến ngày đó, trong lòng cô vẫn còn có chút sợ hãi.

Lúc đó Thiên Hựu nằm trên sàn, cô gọi thế nào, cô kêu thế nào, anh cũng không có phản ứng. Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hô hấp càng lúc càng yếu ớt, cô rất sợ anh cứ như thế mãi mãi rời xa cô.

Đột nhiên bóng đen trên người anh không thấy nữa! Sau đó bọn họ mới biết, vào thời khắc nguy cấp, chú Hà bị mất liên lạc bữa giờ cuối cùng cũng tìm thấy hũ tro cốt của Trân, đồng thời gửi cô đến tự miếu, mời người niệm kinh siêu độ, cuối cùng cũng giải trừ được oán niệm của cô ấy. Nhờ vậy mới kịp cứu một mạng của Thiên Hựu.

“Qua mấy ngày nữa anh có thể xuất viện rồi, em không cần lại chạy tới chạy lui nữa.” Phần eo của Lạc Thiên Hựu bị va đập, dây thần kinh cột sống có chút tổn thương, vì thế phải nhập viện để quan sát.

“Hôm qua đi cục cảnh sát, cảnh sát có nói gì không?” Hôm qua cô nói với anh sẽ đi cục cảnh sát, bởi vì vụ án trước đây ở khu nhà cô cảnh sát đã có chút đột phá. Hình ảnh do camera ghi lại ban đầu bị hỏng cuối cùng đã sửa được rồi, vì thế thông báo cô đến một chuyến.

Lắc đầu, sắc mặt cô có chút kỳ quái. “Cảnh sát nói với em, sự việc phát sinh tối hôm đó, khu nhà không hề có người ngoài đi vào, vì thế không loại trừ hung thủ là người trong khu nhà. Nói em cẩn thận suy nghĩ lại xem hộ gia đình ở tầng bọn em có phải là làm gì đắc tội người ta không.” Nếu không phải hôm đó cô xảy ra chuyện bị thương phải nằm viện, cô sẽ bị cảnh sát liệt vào diện tình nghi.

Lạc Thiên Hựu trầm tư, “Trước khi phá án xong, em đừng quay về nữa.” Cũng đã qua gần hai tháng rồi, cảnh sát tới bây giờ mới chỉ có một chút tiến triển.

“Ngoài em ra, những người ở khu nhà cảnh sát đều tìm rồi, hiện tại rất nhiều người đều biết hung thủ có thể là một trong số những chủ hộ đang sống trong khu nhà này, sợ tới mức không dám ở đó nữa.” Hôm qua lúc cô đi, vừa vặn gặp dì Trần, cả nhà dì Trần cũng đã chuyển đi rồi.

Ôi! Tòa nhà đó thật đáng tiếc mà, khu vực tốt, hôm nay lại phát sinh án mạng, đã thế vẫn chưa bắt được hung thủ, chỉ sợ giá cả sẽ tụt dốc không phanh.

“Mấy hộ gia đình sống ở tầng đó, có từng cãi nhau với người khác không?”

Phúc Viên Viên cúi đầu cẩn thận nhớ lại, “… Không có, mọi người đều là hàng xóm, em cũng chưa thấy họ cãi nhau với ai bao giờ.”

“Mấy ngày này em tạm thời đừng có chạy lung tung, nếu hôm nay đã có manh mối, cảnh sát muốn phá án chắc sẽ có cơ hội.” Xem ra hung thủ là chủ hộ trong khu nhà kia, mặc dù anh không rành lắm về phương thức phá án của cảnh sát Đài Loan, nhưng đã có phương hướng hẳn là không khó.

Phúc Viên Viên bĩu môi, “Em có chạy lung tung đâu, em đều ngoan ngoãn ở trong nhà. Ông nội hỏi anh khi nào có thời gian về quê em một chuyến.” Nghĩ đến đây, cô liền không vui.

Ông nội lại có thể đem chuyện cô có bạn trai nói cho tất cả mọi người thân bằng hữu thuộc, kết quả mẹ cứ hai ba ngày lại gọi điện thoại càm ràm, nói là muốn gặp con rể tương lai.

Hai má nóng bừng lên, dưới hàng mi đang rũ xuống cô lén nhìn anh một cái. Cái gì mà con rể tương lai? Không biết người ta có ý này hay không, nghĩ tới nguyên nhân ban đầu hai người ở bên nhau, trong lòng cô không khỏi có chút ai oán.

Lạc Thiên Hựu nhìn thấy biểu tình trên mặt cô biến đổi liên tục, một hồi xấu hổ, một hồi cười, sau đó lại biến thành vẻ mặt có chút mất mát, cảm thấy vô cùng thú vị.

“Đang nghĩ gì đó?”

“Không có. Khi nào anh có thời gian cùng em quay về?” Bỏ qua phiền não, cô quay về chủ đề ban đầu.

“Tuần sau đi, ngày kia anh xuất hiện vừa hay đúng thứ sáu, về nhà thu dọn một chút, chúng ta sẽ về quê em.” Lạc Thiên Hựu nghĩ tới ông Phúc, liền hơi đau đầu.

Cũng không biết vì lý do gì, ông Phúc chính là không thích anh. Hôm đó sau khi cứu anh xong, mỗi lần cứ cách vài ngày lại cùng tiểu Viên vào bệnh viện thăm anh, sau đó liền ầm ỹ muốn đưa cô quay về miền nam, còn nói anh sau này đừng đến làm phiền tiểu Viên. Cũng may tiểu Viên không buông tay anh được, không chịu đi.

“Còn nữa, ông nội muốn em chuyển đến nhà chị Tiểu Hàm.” Phúc Viên Viên đỏ mặt. Mặc dù bạn trai bạn gái sống chung với nhau ở xã hội này đâu đâu cũng có, nhưng ông nội cực kỳ không hài lòng đối với việc cô vẫn chưa kết hôn với đối phương mà đã ở chung một nhà.

Lạc Thiên Hựu dừng một chút, ngẩng mắt nhìn cô, “Em muốn chuyển ra ngoài sao?” Anh cũng không tính đến việc này, hơn nữa, hai người cũng đã ở với nhau lâu như vậy, cô dọn hay không dọn ra ngoài có gì khác nhau?

“Ông nội nói như vậy.” Cúi đầu, nhỏ tiếng trả lời. Cô không dám làm trái lời ông nội.

Ngón tay thon dài của người đàn ông đưa tới trước mắt, nâng cằm cô lên, dung mạo tuấn mỹ hơi hơi sát lại. Hơi thở nóng rực phả trên mặt cô, hại cô có chút ngứa ngứa, màu đỏ ửng trên gương mặt cũng càng lúc càng đậm.

“Tiểu Viên muốn vứt bỏ anh sao?” Hai cánh môi mỏng gần trong gang tấc khẽ động, trong lòng có chút khó chịu, cô đương nhiên là muốn ở bên cạnh anh, cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh. Mắt nhíu lại, anh nhắm vào đôi môi nhỏ của cô ra sức hôn.

Một luồng khí nóng thẳng hướng vào gáy Phúc Viên Viên, cảm nhận được môi anh hôn lên có chút lạnh băng, có chút thô bạo, như một hòn đá rơi vào trong mặt hồ tĩnh lặng, khiến cô cảm thấy trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Chỉ là hôn môi vẫn không đủ, anh dùng lưỡi tách môi cô ra, tham lam tiến vào bên trong… Anh thích hương vị ngọt ngào này, khiến anh nhịn không được một lần nữa nhấm nháp. Thân hình mềm mại mượt mà dựa sát vào anh, dễ dàng cảm nhận được sự mềm mại trước ngực cô, lửa cháy trong lòng càng nồng nhiệt.

Rất lâu sau anh mới rời khỏi môi cô, nhưng vẫn luyến tiếc không buông cô ra, đôi môi mỏng lướt trên mặt cô, từng chút từng chút một hôn nhẹ, “Tiểu Viên……” Hơi thở có chút bất ổn, cơn đau mơ hồ bất đắc dĩ xuất hiện từ phía sau thắt lưng nhắc nhở anh bây giờ cái gì cũng không được làm, anh không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.

“Ừm?” Phúc Viên Viên chỉ ngây ngốc nhìn anh, ngây thơ không biết cái miệng nhỏ nhắn đã bị hôn tới sưng đỏ.

Lạc Thiên Hựu rất hài lòng với bộ dạng này của cô, ghé sát bên tai cô, cắn nhẹ vành tai cô, cảm nhận được toàn thân cô run lên: trong lòng bỗng nhiên nổi lên vẻ tiếc rẻ, ôm chặt hông cô.

“Tiểu Viên, em đành lòng để bệnh nhân như anh một mình ở nhà?” Giọng nói hồn hậu trầm thấp, mang theo sự quyến rũ khó nói nên lời.

Bên tai bỗng nhột nhột, dần dần ngấm vào trong lòng, Phúc Viên Viên khó tránh khỏi ngượng ngùng cúi mắt xuống, trong mũi lúc này ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh, khiến cô không biết phải làm sao.

“Em…” Mặc dù có chút lo lắng cho thương thế của anh nhưng ông nội…….

“Tiểu Viên, anh không xa em được, tiếp tục ở lại bên cạnh anh đi?” Nhìn hai gò má trắng nõn của cô giống như bánh bao hấp, khiến anh nhịn không được cắn một cái.

Cô rụt bả vai lại. Gương mặt tuấn tú to lớn sát lại gần, đôi mắt đen sâu phát ra tia điện trăm ngàn volt, làm cô choáng váng đầu óc, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

Lạc Thiên Hựu hài lòng nhếch môi cười, cánh tay đang ôm cô siết chặt lại, sự mềm mại của cô lại làm cho ngọn lửa nào đó trong đáy mắt anh càng cháy bùng hơn. Nhìn chằm chằm cánh môi sưng tấy của cô, anh kìm lòng không đặng lại áp lên lần nữa, khiến cô hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn của anh.

Đợi đến lúc cô tỉnh táo lại, trong lúc vô tri vô giác đã đồng ý với anh vô sô điều kiện, bao gồm cả việc sau khi xuất viện phải giúp anh tắm rửa.

Che mặt lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lựng như tôm luộc, cô nghẹn lời nhìn anh trân trối, “Em không thèm!” Sao anh lại dám nói ra những lời này! Đáng ghét chết đi được!

Trên mặt Lạc Thiên Hựu lộ ra vẻ lưu manh hiếm thấy. “Em đã đồng ý với anh, đừng có quên.” Nhìn cô chớp chớp mắt, “Anh đợi em giúp anh tắm rửa, muốn tắm….. thật, sạch, sẽ!” Anh liếc mắt trêu chọc cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.