Phúc Tinh Giá Lâm

Chương 7



Edit: Pinkie

Beta: Tử Âm

“Vâng, có chuyện gì xảy ra sao?” Thời điểm miệng vừa thốt ra câu hỏi, trong lòng anh đã mơ hồ đã nắm rõ.

“Ban đầu, cô ta chỉ ẩn nấp xung quanh cháu, chưa từng xuất hiện là bởi vì phúc khí trên người Phúc tiểu thư tác động tới cháu. Nhưng sau này, khi cháu ở cùng với Phúc tiểu thư sẽ hình thành nên vận may nhân duyên. Nhân duyên là hai người hỗ trợ lẫn nhau, cho nên cháu mới có thể thoát khỏi sự dây dưa của oan hồn. Nhưng mà, cô ta vốn chính là bởi vì yêu không thành mới sinh hận thù với cháu. Hiện tại cháu lại ở cùng một chỗ với Phúc tiểu thư, sẽ làm cho sức mạnh oán hận kia trở nên mạnh mẽ hơn. Đến một lúc nào đó, chỉ sợ nó sẽ đánh bại tất cả. Cô ta muốn đưa cháu rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn cùng cô ta trầm luân trong bóng tối kia mãi mãi.”

“Thiên Hữu, một thời gian nữa là đến ngày giỗ của cô ta, thời điểm đó cũng chính là lễ cúng cô hồn của người Đài Loan, trước ngày đó chú sẽ trở về. Mấy ngày này cháu phải cẩn thận nhiều hơn, cố gắng không nên rời khỏi Phúc tiểu thư.”

“Cháu đã biết, cảm ơn chú Hà.” 

Sau khi cúp điện thoại, Lạc Thiên Hữu ở phòng khách ngồi một lúc, nhìn đồng hồ, rồi mới đứng dậy đi vào phòng, ngồi xuống mép giường nhìn Phúc Viên Viên còn đang say giấc nồng. Khuôn mặt hồng hào, cái miệng nhỏ xinh, ánh mắt tiếp tục dời xuống, thấy được một góc áo ngủ của cô bị lật lên, lộ ra cái bụng trắng nõn nà, làm cho anh rất muốn cắn một ngụm.

Cười cười, ánh mắt phức tạp nhìn Phúc Viên Viên, đưa tay gạt mấy lọn tóc rối trên mặt cô, “Tiểu Viên…… Anh bắt đầu hối hận.” Anh hối hận vì đã làm cô liên luỵ vào chuyện này, may mắn là không ảnh hưởng lớn tới cô, thật may mắn.

*

Cúi đầu, Phúc Viên Viên nhìn mắt cá chân còn hơi sưng của mình, còn có cái tay trên mắt cá chân kia, nhìn lên theo cánh tay thì thấy gương mặt nghiêm túc của Lạc Thiên Hữu, mắt cá có chút tê rần, cô rụt chân lại.

“Đừng nhúc nhích.” Bắt cái chân muốn phản bội chạy trốn kia lại, tay Lạc Thiên Hữu có chút dùng sức, xoa bóp nơi còn đang sưng.

“Thiên Hữu, gần đây anh có nên đi chùa cúng bái hay không?” Ngơ ngác nhìn chằm chằm chân của mình một hồi lâu, cô đột nhiên nói ra câu này.

Không khó hiểu khi nghe cô nói như vậy, khoảng thời gian này cũng không biết tại sao, cô giống như trở thành cô gái đen đủi nhất trong số các cô gái đen đủi, ăn đùi gà thì bị hóc xương nhỏ, uống nước thì ly sứ đột nhiên bị vỡ, đi qua cửa thì ngón tay bị cửa kẹp đến ứ máu, ngay cả đang lau cửa sổ thì cửa sổ lại đột nhiên bị rơi ra ngoài, may sao bên ngoài là vườn hoa nhỏ, cửa sổ bị vỡ vụn đầy đất nhưng không có làm cho ai bị thương.

Có phải ông trời cảm thấy trước đây cô quá suôn sẻ, nên hiện tại muốn cho cô biết thế nào là xui xẻo?

Lạc Thiên Hữu cũng không biết nên làm cái gì, hết nhìn chân cô rồi lại nhìn đến ngón tay còn ứ máu, còn cả cánh tay bị thương do miểng thủy tính bắn trúng, trong lòng vừa chua xót vừa đau nhói.

“Cũng được, em muốn đi chùa nào, anh đi chung với em.” Không cầu cho thần phật phù hộ cho anh, chỉ hy vọng cô có thể ít bị liên lụy.

Phúc Viên Viên nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh, đáy lòng có chút ngọt ngào, “Em chỉ bị thương nhỏ thôi, không đau.” Kéo ống tay áo của anh, ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào.

Lạc Thiên Hữu không dám nhìn vào mắt cô, cẩn thận tỉ mỉ giúp cô đi giày rồi giang tay ôm lấy cô, “Cẩn thận hơn một chút, không nên để mình luôn bị thương.” Bàn tay anh ở sau lưng cô, lặng lẽ nắm chặt thành quyền. Những tổn thương này đều do anh gây ra cho cô, có phải ngay từ đầu đã sai rồi hay không? Anh không nên lợi dụng lòng riêng mà tiếp cận cô, thật sự không nên.

“Em cũng không phải cố ý, chỉ trượt chân một chút… Được rồi, người bị thương do em ngã trúng có sao không?” Với lại, chuyện bị thương cũng không phải cô có thể khống chế được.

Cô chỉ cầm tài liệu đến phòng hành chính trao đổi mà thôi, nào biết được lúc xuống cầu thang thì chân bị trượt, từ trên cầu thang ngã xuống, may mắn lại có một đệm lưng nên cô chỉ bị thương ở mắt cá chân. Nhưng cái đệm lưng kia lại xui xẻo, bởi vì cô trực tiếp từ trên cầu thang ngã xuống, được anh ta chặn lại nên nghe nói, anh ta bị gãy một cái xương sườn.

“Không có chuyện gì, Tề Yến đã dẫn cậu ấy đi bệnh viện, anh sẽ duyệt cho cậu ấy nghỉ ngơi dưỡng thương mấy ngày.” Lạc Thiên Hữu trấn an cô, may mắn có người kia làm đệm lưng, nếu không thì không thể tưởng tượng được cô sẽ bị té thành dạng gì rồi.

“Anh nói, em có nên giảm cân hay không? Vậy mà em lại làm cho anh ấy bị gãy xương sườn.” Phúc Viên Viên rất thất vọng, cô cũng không biết mình béo đến mức có thể đè người ta bị thương.

Lạc Thiên Hữu nhìn thấy vẻ mặt ai oán của cô thì cười cười: “Em từ trên cầu thang ngã xuống, trọng lực tăng nên mới đè người ta bị thương, nên không cần đề cập đến chuyện giảm cân.” Anh thấy, dáng vẻ nở nang của cô bây giờ rất dễ thương, ôm vào mềm nhũn, xúc cảm rất tốt.

“Ai… Anh chẳng hiểu gì cả.” Tuy rằng thân hình cô từ nhỏ đến lớn đều không gầy nhưng cô luôn nỗ lực duy trì để trông mượt mà, đáng yêu, nhưng nào biết, ở cùng anh mới một tháng, cô đã mập thêm ba ký. Đây là kết quả do cô không kiểm soát tốt chế độ ăn uống của mình.

Mập và đáng yêu vẫn có điểm khác biệt, cô hy vọng mình có thể mượt mà đến đáng yêu, cho dù kiếp này vô duyên với mỹ nữ tinh tế thì chí ít phải là tiểu khả ái mượt mà, cô không muốn từ bỏ.

“Em suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi đi nhé, anh phải đi làm.” Lạc Thiên Hữu cưng chiều cười, một chút cũng không đặt tâm tư của cô gái nhỏ trong lòng.

“À.” Cô nhón chân, bước cà nhắc ra khỏi phòng, lúc mở cửa thì gặp Tề Yến.

“Trợ lý đặc biệt.”

Tề Yến cười gật đầu, “Có khỏe không?” Anh quan tâm nhìn xuống chân cô.

“Không có việc gì, tôi đi về phòng thư ký trước đây.” Phúc Viên Viên xua tay, cười cười.

“Vậy tôi đi vào trước.”

“Ừ.” Cô đi vào thang máy, tươi cười tạm biệt anh ấy.

Sau khi Tề Yến nhìn cửa thang máy đóng lại, thu lại vẻ mặt tươi cười, nhanh chóng đi vào phòng làm việc.

Lạc Thiên Hữu đứng bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt âm trầm, đáy mắt còn có một chút phiền toái, “Cậu ta không sao chứ?”

Người bị thương là vệ sĩ phụ trách an toàn cho Phúc Viên Viên, nếu không phải anh ta nhìn thấy Viên Viên ngã xuống, không màn đến tính mạng mà nhào tới đỡ, sợ là Viên Viên đã bị gãy cổ.

“Không sao, chỉ là phải ở bệnh viện quan sát vài ngày.” Tề Yến trả lời, nhìn ra được nỗi bất an của anh, dừng lại một chút rồi tiếp tục mở miệng nói: “Có muốn tiếp tục phái người bảo vệ Phúc tiểu thư không ạ?”

“Phái hai người ở bên cạnh cô ấy. Chú Hà có tin tức gì không?” Kể từ cuộc gọi điện thoại ngày hôm đó, chú Hà như cắt đứt mọi tin tức, làm thế nào cũng không tìm được người, làm cho anh rất lo lắng.

“Không có. Cậu chủ, chẳng lẽ chú Hà…” Tề Yến có suy đoán không lành, nhưng lại không dám nói ra.

Lạc Thiên Hữu trầm mặc, “Sẽ không như vậy, chú Hà tự có cách bảo vệ mình, thời gian tới, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của Jane, chú Hà từng nói trước ngày giỗ chú ấy sẽ quay về.”

Anh có thể cảm giác được, mấy ngày nay mặc dù không bị ác mộng quấy nhiễu nhưng từng giờ từng phút anh đều có thể cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng, đang nhìn anh mọi lúc, nhưng anh lại bất lực không có khả năng phản kích.

Có một dự cảm rất không lành, vẫn giấu ở đấy lòng, thật giống như khoảng thời gian tĩnh lặng trước cơn bão, không biết lúc nào sẽ bộc phát mà thôi.

“Có Phúc tiểu thư bên cạnh, đại thiếu gia sẽ không có việc gì.” Tề Yến tin tưởng điểm này, chí ít hơn một tháng qua, có thể thấy được tình hình của đại thiếu gia có cải thiện.

“Nhưng chẳng phải khi để cô ấy giúp, thì chính tôi đã hại cô ấy sao.” Lạc Thiên Hữu không có biện pháp lừa gạt bản thân mình, nhìn mỗi vết thương trên người cô càng ngày càng nhiều, tim anh như bị một lưỡi dao sắc bén cứa vào, vô cùng đau đớn, cảm giác lừa dối cùng với tự trách luôn luôn hành hạ anh.

“Cậu chủ…” Tề Yến còn muốn nói cái gì, nhưng các cửa sổ xung quanh tòa nhà đột nhiên lắc lư, một giây kế tiếp toàn bộ đều vỡ toang.

“Cẩn thận!” Tề Yến nhào tới che chở cho Lạc Thiên Hữu, hai người cùng nhau trốn ở đằng sau cái bàn.

Bàng! Cửa sổ đồng thời vỡ tanh bành, toàn bộ gió bên ngoài lùa vào, cả căn phòng đều bị gió mạnh cuốn đi. Tiếng gió thổi qua cửa sổ vỡ vụn, giống như tiếng cười chói tai của ai đó.

Lạc Thiên Hữu kéo Tề Yến chạy về phía thang máy, lúc vừa tới cửa thì nhìn thấy một bóng đen đứng ở chỗ âm u mà ánh sáng không thể chiếu tới.

Trong phút chốc, anh nhìn thấy gương mặt quen thuộc của bóng đen hiện ra, tim anh giống như bị ai bóp chặt, cả khuôn mặt trắng bệch ngay tức thì! Tề Yến ở phía sau anh cũng trợn mắt không dám tin, anh ấy cũng nhìn thấy!

“Thiên Hữu!” Giọng nói của Phúc Viên Viên đột nhiên xuất hiện, bóng đen trong góc phòng nhanh chóng tản đi, tiếng gió thổi cũng biến mất trong phút chốc, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trong chớp mắt, mọi thứ khôi phục lại sự yên tĩnh như ban đầu, hai người Lạc Thiên Hữu và Tề Yến còn ở trong trạng thái chưa hoàn hồn.

Đột nhiên có một khối mềm mại nhào vào trong ngực, anh ngơ ngác cúi đầu. Ngón tay khẽ run lúc này mới có thể động đậy, người trong ngực cũng lo lắng, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Thiên Hữu, anh không sao chứ?” Phúc Viên Viên lo lắng quan sát anh, hai tay nhỏ bé sờ tới sờ lui trên người anh. Cô vừa mới đi tới phòng thư ký ở tầng dưới thì chợt nghe trên lầu có tiếng nổ lớn, cô sợ hãi không chờ được thang máy, nhanh chóng chạy về phía cầu thang bộ đi lên.

Lạc Thiên Hữu cười khổ một cái, “Anh không sao.” Vừa mới nói xong thì có máu đỏ sẫm từ trên trán chảy xuống.

“A! Chảy máu!” Phúc Viên Viên hốt hoảng chạy vọt tới chỗ sàn nhà bên cạnh, nhặt giấy vệ sinh bị rơi lên, vội vàng rút ra một đống đắp lên trán anh.

Tề Yến gọi một đám người lên dọn dẹp văn phòng, phân phó cho tài xế lái xe rồi cùng với Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hữu đi bệnh viện.

Dọc đường đi, Lạc Thiên Hữu nhẹ giọng an ủi Phúc Viên Viên, vành mắt cô lúc này đã đỏ cả lên rồi. Trong lòng nặng trĩu, anh rốt cuộc nên làm gì mới tốt bây giờ…

*

Xoa xoa mồ hôi trên trán, Phúc Viên Viên đưa tay che ánh nắng chói chang, đứng trên lối đi bộ, yên lặng chờ đèn xanh. Cũng không biết tại sao, cả tòa nhà Lạc Hàng bị chập điện nên phải tạm dừng công việc, đúng lúc có tài liệu cần photo, là người tháo vát nhất trong phòng thư ký nên đương nhiên là cô ôm tư liệu, chuẩn bị đi tới cửa hàng tiện lợi ở đối diện để photo.

Trời nóng đến mức sắp nướng khét người ta, đứng bên cạnh cô cũng có không ít người, càng nắng nóng lại càng cảm thấy chen chúc hơn, Phúc Viên Viên có chút không yên lòng, kéo sợi dây chuyền trong cổ áo, không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước.

Những gì mà cô nhìn thấy vào buổi sáng hôm đó, còn có cửa kính của văn phòng chẳng biết làm sao lại bị phá hỏng toàn bộ, cô càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó sai sai, còn có cả vụ hắc khí kia…

Hai ngày trước cô đã lén thức dậy, lúc năm giờ rưỡi sáng chạy đến trước cửa phòng anh. Thế nhưng, ngồi chồm hổm ở ngoài cửa cả nửa tiếng mà cái gì cũng không xuất hiện, chẳng lẽ là do cô hoa mắt sao? Không, không, không, cô rõ ràng đã nhìn thấy mà!

Chẳng lẽ ngày đó cô nhìn lầm thật? Phúc Viên Viên cố gắng nhớ lại, nghĩ thế nào thì cũng cảm thấy đám hắc khí kia không giống như ảo giác của cô…

Còn đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên phía sau có một lực đẩy mạnh truyền tới, cả người cô theo lực đẩy kia nhào về phía trước mấy bước. Giống như trong phim, toàn bộ không gian phút chốc trở nên yên lặng, cô lảo đảo ngã nhào trên đất, tiếng hét chói tai quanh quẩn bên tai, cô cả kinh mở mắt thật to, nhìn một chiếc xe nhỏ đang lao thẳng về phía cô.

“A–” Theo bản năng, cô co người lại, miệng thì hét to, chờ đau đớn ập tới! Vào giờ khắc này, trong đầu cô hiện lên rất nhiều gương mặt, xuất hiện cuối cùng là gương mặt đẹp trai mang theo một chút lạnh lùng của Lạc Thiên Hữu, nhưng lại nở nụ cười với cô.

Thiên Hữu…

Ngay lúc chiếc xe cách cô vài bước thì lốp xe đột nhiên bị bể bánh!

“Phanh” lại một tiếng, cả chiếc xe trượt đà xiêu vẹo, đánh một vòng tròn, quét ngã toàn bộ những người đang chờ qua đường, trong phút chốc, tiếng khóc vang lên, tiếng kêu rên rỉ không ngừng, toàn bộ cục diện trở nên rối tung, rối loạn.

Phúc Viên Viên cũng không thể tránh thoát, trên chiếc xe này đang chở hàng hóa, khi không kiểm soát được tay lái nên toàn bộ hàng hóa trên xe văng ra ngoài, cô bị một vài thùng giấy rơi trúng làm cho ngất đi.

Một lúc lâu, tiếng còi vang lên khắp nơi, xe cảnh sát, xe cứu thương tới cùng lúc, Phúc Viên Viên cũng được đặt lên cáng cứu thương, đưa tới bệnh viện.

Nằm trong giường bệnh trong phòng cấp cứu, trán Phúc Viên Viên bị bầm tím một mảng, cô y tá đang giúp cô xử lý vết thương ở đầu gối, nhân viên y tế bên cạnh cũng đang vô cùng bận rộn.

Hầu như tất cả những người bị thương chiếc xe đâm trúng hoặc hàng hóa đụng bị thương đều được đưa tới bệnh viện này. Thỉnh thoảng còn có tiếng kêu rên nho nhỏ và tiếng khóc của các em bé, Phúc Viên Viên vẫn còn chưa hoàn hồn.

“A! A a… Mẹ!” Người nằm ở giường bên cạnh thoạt nhìn giống như học sinh cấp hai, cánh tay bị gãy cong về phía sau, bác sĩ đang kiểm tra, làm cho em ấy đau tới mức khóc thét chói tai.

Toàn thân Phúc Viên Viên run lên một cái, đột nhiên cảm thấy mình cũng chẳng xui xẻo lắm, may mắn chỉ đụng bị thường ở đầu và trầy da ở chân, so với những người khác, cô bị nhẹ nhất.

Lúc nhận được điện thoại, tim Lạc Thiên Hữu đập điên cuồng, nhưng lại cảm thấy may mắn. Lúc đến bệnh viện, cũng không chờ tài xế đỗ xe đường hoàng, anh đã vội vàng xuống xe, nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu của bệnh viện, hoảng loạn nhìn xung quanh, thì thấy Phúc Viên Viên đang ở trong góc.

“Tiểu Viên!” Cho đến khi ôm cô vào trong ngực, anh mới biết mình đang lo sợ đến nhường nào!

Phúc Viên Viên bị anh ôm chặt, chặt đến mức cô không thở được, thế nhưng cô lại không dám đẩy anh ra. Dựa vào anh, cô có thể nhận được cơ thể anh lạnh lẽo như thế nào, cả người đều đang run rẩy.

“Thiên Hữu, em không sao, anh không cần lo lắng, em chỉ bị quẹt nhẹ mà thôi.” Hai tay ôm lấy hông anh, nhỏ giọng trấn an cảm xúc của anh. Tuy cô cũng có bị hù họa nhưng trong lòng lại có một tia ngọt ngào xẹt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.