Phúc Tinh Soi Sáng

Chương 15



Trung tuần tháng 7, kinh thành.

Đã qua lập thu mà thời tiết vẫn còn nóng nực, Cảnh Long Đế trầm mê hưởng lạc đi tránh nóng ở hành cung vùng ngoại ô, để lại Thái Tử trong cung giám quốc.

Thái Tử bốn mươi tuổi, mặc bộ triều phục sắc đỏ ngồi trên đại điện, đầu đội ngọc quan, thần thái ung dung, đã có vài phần uy nghi của Thiên tử.

Triều hội kết thúc, Thái Tử đi Ngự Thư Phòng.

Tảng băng được đặt trong Ngự Thư Phòng tỏa hơi mát lạnh rất dễ chịu. Thái Tử chăm chú phê duyệt tấu chương, cảm thấy mệt mỏi thì có hai tiểu thái giám bóp vai đấm chân, bên cạnh có các cung nữ bưng khay trái cây thỉnh thoảng đút cho đủ loại quả tươi chua ngọt ngon miệng.

Ngoại trừ hơi chút bận rộn, cuộc sống này quả là hưởng thụ không khác gì thần tiên trên trời.

“Điện hạ, phủ Ninh Châu gởi thư ạ.”

Thái giám áo tím nâng một cái khay bằng hai tay, cung kính đứng ngoài cửa điện bẩm báo.

Thái tử đang nằm sấp hưởng thụ bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, vừa gọi thái giám tiến vào vừa lật người ngồi dậy, xua xua tay. Cung nhân hầu hạ xung quanh nối đuôi nhau lui ra ngoài.

“Thư của ai?”

Thái giám truyền tin vừa vào cửa, Thái Tử đã hỏi ngay, giọng nói xen lẫn một tia bất an khó có thể che giấu.

Chu gia phủ Ninh Châu chính là con sói Nam Cương, triều đình thật vất vả mới bình ổn được mấy năm, Thái Tử thật sự không muốn Chu gia lại tới khiêu khích ở thời điểm này.

“Bẩm Thái tử, là thư của Công chúa Hoa Dung ạ.”

Thái Tử sửng sốt nhướng mày.

Hoa Dung là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, nhưng từ khi phụ hoàng gả Hoa Dung cho Chu Ôn, trong lòng Hoa Dung nảy sinh oán hận, xuất giá đã bảy năm mà không hề gởi về kinh thành một phong thư nào.

Ở giữa khay là một phong thư rất mỏng nằm lặng lẽ.

Thái Tử rất muốn mở ra xem, nhưng lại biết dẫu phụ hoàng không để ý tới chính sự lại nhất định coi trọng tin tức của Hoa Dung.

Trầm ngâm nhìn phong thư hồi lâu, Thái Tử mỉm cười phân phó: “Truyền Định Vương.”

Định Vương là anh ruột của Hoa Dung, đợi lát nữa hắn đưa Định Vương cùng đi hành cung bái kiến phụ hoàng. Nếu Hoa Dung có tin tức tốt truyền về, hắn không ngại chia sẻ vinh quang cùng Định Vương; nếu Hoa Dung báo cáo tin dữ, vậy cứ để Định Vương tới lãnh lửa giận của phụ hoàng, hắn có thể đứng ngoài cuộc.

Định Vương ở Binh Bộ, cách cũng gần, bước đi như gió, một khắc sau đã đến.

Thái Tử cười nói: “Hoa Dung gởi thư, không biết vì chuyện gì? Tam đệ theo ta cùng đi báo tin vui cho phụ hoàng nhé! Phụ hoàng mong phong thư này bảy năm rồi.”

Định Vương cụp mắt đứng trang nghiêm, khi nghe được câu đầu tiên đột nhiên ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào phong thư trên tay Thái Tử.

Hoa Dung, muội muội ruột thịt duy nhất của mình.

Bảy năm trước, Định Vương phụng mệnh mang binh kháng địch ở Bắc Cương, tin tưởng có thể đánh lui cường địch ở thảo nguyên, không ngờ hai phiên vương ở Tây Cương và Đông Nam Cương dấy binh tạo phản. Triều đình bị tấn công từ cả hai phía.

Tất cả đại tướng có thể sử dụng bao gồm Định Vương mình đây đều được phụ hoàng phái đi dẹp loạn, nhưng đúng vào lúc này, Chu gia ở Tây Nam cũng ngo ngoe rục rịch.

Phụ hoàng hoảng sợ, vì ổn định Chu gia, ổn định giang sơn chao đảo trong cơn gió bão, phụ hoàng thật sự đưa muội muội đi hòa thân.

Định Vương ở tít tận Bắc Cương, không cách gì hồi kinh, đành gởi mấy phần sổ con khuyên phụ hoàng, chỉ đổi lấy một câu hãy toàn lực đối phó Bắc địch, không được phân tâm.

Định Vương thầm hận trong lòng, bảy năm trôi qua vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Thái Tử bắt trúng một tia phức tạp lướt qua trong mắt Định Vương, cười nói: “Đi thôi.”

Định Vương lại cụp mắt, nối gót Thái Tử.

Trong hành cung, Cảnh Long Đế gần sáu mươi  đang ở trong ao chơi đùa với các mỹ nhân, nghe nói Thái Tử và Định Vương tới gặp, Cảnh Long Đế tiếc nuối thở dài, chưa đã thèm trèo ra khỏi ao, sửa sang lại dung nhan.

“Trời nóng như vậy, có chuyện gì mà cả hai huynh đệ đều tới?”

Nhìn hai đứa con trai nối gót nhau đi vào, một người mặt như quan ngọc ung dung hoa quý rất có phong phạm trữ quân, một người được rèn luyện trên chiến trường vững chãi như cây tùng đứng thẳng trên đỉnh núi hứng chịu gió sương không ngã, Cảnh Long Đế hài lòng vuốt râu. Cảnh Long Đế có nhiều hoàng tử, nhưng chỉ hai người trước mắt là giỏi giang nhất, một văn một võ chung tay hỗ trợ Cảnh Long Đế thống trị thiên hạ, là phụ tá đắc lực mà Cảnh Long Đế tín nhiệm nhất.

“Tới đây, uống trà nào!”

Cảnh Long Đế từ ái kêu.

Thái Tử nhìn Định Vương, lấy ra lá thư từ trong ngực áo, mỉm cười dâng cho Cảnh Long Đế: “Phụ hoàng nhìn xem đây là cái gì ạ?”

Cảnh Long Đế híp mắt, đến khi thấy rõ hàng chữ trên phong thư, đột nhiên kích động đứng bật dậy, gương mặt tái nhợt vì khí huyết không đủ nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ, ngơ ngẩn nói với Định Vương: “Là Hoa Dung, rốt cuộc Hoa Dung chịu viết thư cho trẫm!”

Cảnh Long Đế từng có một Quý phi với nhan sắc đệ nhất thiên hạ. Quý phi sinh được một tiểu công chúa xinh đẹp nhất trên đời, chỉ dùng hai chữ “Hoa Dung” mới có thể xứng với dung mạo.

Quý phi hồng nhan bạc mệnh, Cảnh Long Đế trút hết tất cả sự sủng ái lên người nữ nhi.

Cảnh Long Đế cũng đâu nỡ đưa nữ nhi đi Ninh Châu, nhưng một bên là nữ nhi, một bên là an bình của vô số bá tánh trong thiên hạ, là một Hoàng đế thì không thể ích kỷ.

Đối mặt với những giọt nước mắt của Cảnh Long Đế, Định Vương chỉ tiếp tục cúi đầu cụp mắt.

Trong khi Thái Tử lại chậm chậm khóe mắt, hiếu thuận đỡ lấy Cảnh Long Đế, cảm khái: “Phụ hoàng có thể yên tâm, nhi thần đã sớm nói qua, Hoa Dung hiểu biết lý lẽ lòng mang đại nghĩa, tuyệt đối không vì chuyện năm đó mà oán hận ngài. Bao nhiêu năm không có tin tức chắc chắn vì Chu gia làm khó dễ.”

Cảnh Long Đế vừa gật đầu vừa liếc nhìn Định Vương, cảm thấy Định Vương vẫn còn oán mình, không bằng Thái Tử hiểu biết đại cục.

Một lần nữa an tọa, Cảnh Long Đế vội vã mở ra phong thư.

Trang thư mỏng tang chỉ viết vài hàng ít ỏi:

“Nhi thần nhiều năm vô sinh, nay nhận nuôi Phùng thị Viên Viên làm nữ nhi thừa hoan dưới gối. Nhi thần cầu phong Quận chúa cho dưỡng nữ, mong phụ hoàng ân chuẩn.”

Không hề quan tâm một câu đến sức khỏe Cảnh Long Đế, không hề hỏi thăm một câu đến tình trạng của người thân, phong thư đầu tiên suốt bảy năm chỉ vì đòi danh hiệu Quận chúa cho dưỡng nữ.

Cảnh Long Đế thẫn thờ.

Thái Tử thử ghé mắt thăm dò, đọc xong mấy dòng chữ trên trang thư cũng không thể ngờ được.

Định Vương chỉ kiên nhẫn đứng chờ, mãi đến khi Cảnh Long Đế ra hiệu cho Thái Tử trao tờ thư cho mình.

Chờ mọi người đọc thư xong, Thái Tử tỏ thái độ trước tiên, thở dài: “Khi Hoa Dung còn ở kinh thành thân thể luôn khoẻ mạnh, nếu Chu Ôn thành tâm làm vợ chồng với muội ấy, sao có thể nhiều năm vô tử?”

Hắn có ý hướng Định Vương rải muối lên miệng vết thương, ai ngờ Cảnh Long Đế nghe xong trong lòng vô cùng đau xót.

Hoa Dung uống thuốc đoạn tự, đó là bí mật chỉ có Cảnh Long Đế và Cao Ngự y biết được. Chuyện liên quan đến thân thể nữ nhi, Cảnh Long Đế không nói với ai thậm chí cả Hoàng Hậu và Thái Tử.

“Phùng Viên Viên... Các ngươi nói, trẫm nên ban cho đứa nhỏ này phong hào gì thì thích hợp?”

Cảnh Long Đế quyết định thỏa mãn thỉnh cầu nho nhỏ của nữ nhi.

Thái Tử: “Trường Nhạc được không ạ? Ngụ ý phụ hoàng hy vọng Hoa Dung được vui vẻ cả đời.”

Cảnh Long Đế vừa định gật đầu, Định Vương rốt cuộc mở miệng, lạnh nhạt nói: “Xa rời quê hương, sao có thể vui vẻ? Hoa Dung chịu xin phong hào cho đứa nhỏ này, chứng tỏ muội ấy rất thích nó. Chi bằng gọi nó là ‘Phúc An’, một cô nhi có thể lọt vào mắt Hoa Dung, chứng tỏ đứa nhỏ này rất có phúc; Hoa Dung thích nó, chắc chắn sẽ hy vọng đứa nhỏ có thể bình an lớn lên.”

Câu nói đầu tiên của Định Vương tràn ngập châm chọc, không giữ lại một chút thể diện nào cho Thái Tử và Cảnh Long Đế.

Cơ mà phong hào “Phúc An” thật sự quá dễ nghe, ngụ ý cũng tốt, không ai có thể phản đối.

Cảnh Long Đế cười gượng: “Vậy thì kêu ‘Phúc An’ đi.”

————

Chiếu thư ban phong Quận chúa đưa đến Ninh Châu không lâu, trong thành Ninh Châu xảy ra một biến cố lớn.

Tào Minh Quảng bị một thuộc hạ tố giác lão ta tham ô quân lương, thời gian dài, tổng giá trị đã đạt tới hơn trăm vạn lượng.

Không chỉ như thế, Tào Minh Quảng còn dung túng thân tộc “khinh nam bá nữ”, chiếm đoạt đất đai của dân chúng. Nếu có bá tánh bẩm báo Tri huyện nơi đó, Tào Minh Quảng bèn đích thân viết thư “chào hỏi” quan viên địa phương, cuối cùng vụ án không giải quyết được gì, ngược lại khiến bá tánh hàm oan chịu tội.

Chứng cứ vô cùng xác thực, ngay cả ba vị đại tướng khác muốn nhớ tình nghĩa xưa kia trên chiến trường định lên tiếng cầu tình mà cũng không thể mở miệng.

Đặc biệt là vụ án tham ô quân lương của Tào gia đã xâm phạm quyền lợi của các tướng sĩ phủ Ninh Châu. Tin tức lan truyền, ngay cả năm vạn tướng sĩ do Tào gia chỉ huy cũng căm ghét Tào gia đến tận xương tuỷ, chỉ ước được lập tức chém đầu đối phương.

Nhìn bốn cha con Tào Minh Quảng bị trói quỳ gối trước mặt, gương mặt tuấn mỹ của Chu Ôn tràn đầy thương tiếc: “Tào thúc, trước khi phụ vương lâm chung đã trăn trối cho ta phải kính trọng ngài. Sao ngài lại làm ra những chuyện này, bảo ta phải xử trí thế nào?”

Tào Minh Quảng xanh mét mặt mày, muốn thóa mạ nhưng nhân chứng vật chứng đều ở trước mặt, không thể ngẩng đầu.

Làm sao lão dám ngẩng đầu?

Chu Ôn thậm chí bắt được một đôi ngoại thất mà hắn lén giấu bên ngoài, hai người ngoại thất kia còn không phải ai khác, một người là đường muội ruột của lão, một người là nữ nhi của đường muội!

Nước miếng của bá tánh đã sắp làm lão chết chìm!

Một lúc phạm vào tội lớn chém đầu cùng với ô danh loạn luân, đừng nói lão Vương gia ngầm hận lão, ngay cả liệt tổ liệt tông Tào gia cũng khó có thể dung thứ cho lão!

Chu Ôn không đứng ra trừng phạt Tào gia.

Chàng ta phái người áp giải Tào gia vào kinh, dù gì quân lương đều do triều đình cung cấp, tội lớn bậc này nên để triều đình xử phạt.

————

Phủ Trấn Nam Vương.

Phùng Viên Viên lặng lẽ tới thư phòng của Chu Ôn.

“Cha, vụ Tào gia có phải do cha an bài không ạ?”

Tháng trước Tào gia vừa định tính kế vương phủ, tháng này Tào gia xảy ra chuyện, dẫu Phùng Viên Viên còn nhỏ cũng có thể thấy được sự liên hệ giữa hai vụ này.

Chu Ôn cười cười: “Lão ta tham ô quân lương, che chở thân thích làm chuyện ác, đâu phải do ta sai khiến.”

Phùng Viên Viên: “Ý con nói là vụ tố giác Tào gia đấy ạ.”

Chu Ôn làm bộ ngớ ngẩn không hiểu.

Phùng Viên Viên vừa khâm phục vừa thắc mắc: “Vậy chắc hẳn cha đã sớm biết Tào gia không phải người tốt, vì sao mãi đến bây giờ mới ra tay?”

Chu Ôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, giải thích: “Dù sao Tào Minh Quảng cũng là lão tướng bên người phụ vương, tình hình trong triều vẫn chưa rõ, giữ lão lại có lẽ còn sẽ hữu dụng.”

“Tuy nhiên, nếu lão dám tính kế ta, có một lần thì sẽ có lần sau, ta há có thể ngày đêm đề phòng lão?”

Nếu Tào Minh Quảng trực tiếp tính kế một mình Chu Ôn này, có lẽ mình còn có thể độ lượng tha thứ cho lão.

Nhưng Tào Minh Quảng dự tính làm thương tổn người nhà của mình.

Nhị đệ ngay thẳng, hai đứa cháu còn nhỏ dại ngây thơ, chỉ có tâm phòng bị vẫn chưa đủ. Một khi Tào gia lại sử dụng độc kế, bọn họ rất dễ dàng trúng chiêu.

Cho nên, Chu Ôn phải dùng tốc độ nhanh nhất để diệt trừ mầm tai họa là Tào gia.

“Chúng ra không thể dụng tâm hại người, nhưng nếu người khác muốn làm hại chúng ta thì chúng ta không thể mềm lòng, Viên Viên hiểu chưa?”

Phùng Viên Viên gật đầu, nhưng bé còn một điểm thắc mắc, tò mò hỏi: “Cha, ‘tình hình trong triều vẫn chưa rõ’, là có ý gì ạ?”

Chu Ôn cười: “Con còn nhỏ, chờ con trưởng thành sẽ tự hiểu.”

Đối với loại vấn đề mà trưởng bối không muốn trả lời, Phùng Viên Viên ngoan ngoãn thu hồi thắc mắc, cáo lui.

Chu Ôn ngồi trước án thư, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phụ vương có dã tâm muốn tạo phản, nhưng tạo phản tuyệt đối không phải chuyện dễ, luôn cần thiên thời địa lợi nhân hoà.

Nếu triều đình chỉ có mỗi Cảnh Long Đế và Thái Tử là hạng người mờ mắt ù tai, đã không đủ sức chống đỡ ngoại địch mà còn không cách gì bảo đảm cho bá tánh một cuộc sống ấm no an ổn, Chu Ôn đã sớm tạo phản.

Nhưng triều đình còn có Định Vương, Định Vương cũng được lòng dân, còn là ca ca ruột thịt của nàng.

Chu Ôn sẵn lòng cho Định Vương một cơ hội.

Nếu Định Vương có thể thay thế Thái Tử, Chu Ôn cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần; nếu không thể, Chu Ôn sẽ dùng một thân phận khác đưa Hoa Dung hồi kinh.

———–

Trong Phượng Nghi đường.

Doanh Nguyệt canh giữ bên ngoài, Vi Vân ngồi quỳ bên cạnh giường của Công chúa Hoa Dung, vừa nhẹ nhàng đấm chân cho Công chúa vừa nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, Tào Minh Quảng là đại tướng mạnh nhất của Ninh Châu, thế mà Vương gia trói lão ta đưa đi kinh thành, chẳng lẽ Vương gia không chuẩn bị tạo phản nữa ạ?”

Vương gia trong mắt Vi Vân là quân tử ôn hòa, thật sự không giống một kẻ dã tâm bừng bừng.

Công chúa Hoa Dung không trả lời.

Bởi vì nàng cũng không biết rốt cuộc Chu Ôn suy nghĩ cái gì.

Bảy năm làm vợ chồng, đôi khi nàng có thể cảm giác được Chu Ôn hình như có chút tình ý với mình.

Nhưng mà giữa hai người có quá nhiều vấn đề làm rào cản, Công chúa Hoa Dung theo bản năng mà kháng cự chuyện yêu đương nam nữ.

Chỉ cần nàng bảo vệ trái tim mình, cho dù Chu Ông có tạo phản hay không cũng chả sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.