Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 32: Chúng ta là anh em tốt



Trên thực tế, sau khi Lương Quốc Minh động thủ liền hối hận, tuy rằng lão đã sớm chào hỏi phía trên, nhưng ở cục cảnh sát nháo ầm ĩ như thế, lại có tổng tài Hoa Đỉnh ở đây làm người đại diện cho thằng nhóc kia, nếu lão không đem chuyện giải quyết tốt, sẽ có phiền phức lớn.

Buổi trưa Lương Quốc Minh mới vừa giả tạo cùng vài ông lớn ở bữa tiệc đã ôm một bụng tức giận, lại bị Lục Thừa Dư nói như vậy, nhất thời nổi lửa giận, hơi rượu dâng lên, hành động so với đầu óc còn nhanh hơn, cứ như vậy quăng ghế ra ngoài. Thấy mặt mũi Lục Thừa Dư đầy máu, phóng viên lại không biết từ nơi nào chui ra, lão nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, trong bụng hiểu rõ, sợ rằng lão sẽ bị chỉ trích.

Cảnh sát phản ứng kịp thời, khách khí mời vài phóng viên đi ra ngoài. Nhưng mà hai cô gái trẻ tuổi trừng mắt Lương Quốc Minh vẫn ở lại không có rời đi, sau khi cảnh sát hỏi rõ mục đích đến, mới biết được thì ra hai người này là nhân chứng chứng kiến, tới đây để cung cấp chứng cớ cho cảnh sát.

Hai cô gái còn chưa mở miệng, Lương Quốc Minh liền giành trước, lão nặn ra nụ cười lúng ta lúng túng: “Cái này…. Lục tiên sinh, ngày hôm nay tôi uống nhiều rượu, đầu óc hồ đồ, cậu chớ cùng tôi chấp nhặt, cậu bị thương tôi nhất định bồi thường, việc này là tôi sai, cậu đại nhân đại lượng, chớ cùng một lão nhân chấp nhặt nhé.”

Lục Thừa Dư vốn chỉ muốn làm Lương Quốc Minh tức giận mắng chửi người ở cục cảnh sát, nhưng không có nghĩ người sẽ động thủ, chờ người đến gần mình, y đã ngửi thấy trên người đối phương có mùi rượu, xem ra là từ bữa tiệc vội vã chạy tới đây.

Nhớ tới Lương thị bởi vì chuyện gần đây mà chưa gượng dậy nổi, chắc Lương Quốc Minh sẽ phải giả bộ đáng thương khắp nơi, thế nhưng con trai ngoan của lão vẫn còn dư tinh lực tìm phiền toái cho lão, quả thật là dại diện tiêu biểu của hội con trai ngoan chuyên đi đào bẫy làm rung động cả Thiên triều. Nghe lời này của Lương Quốc Minh, Lục Thừa Dư biết đầu óc đối phương đã tỉnh táo lại, muốn đem việc này đè xuống, y cố ý bị dọa sợ lui về sau một bước, che mũi cúi đầu không dám nói lời nào, một bộ hình dạng bị đối phương hù sợ.

Hai cô gái khinh thường nghĩ, đây là muốn cậy già lên mặt, buộc Tiểu Ngư tha thứ hành vi kiêu ngạo của lão sao?

“Cậy già lên mặt, không biết xấu hổ!” Một cô gái thấp giọng mắng, thế nhưng khắp phòng cảnh sát giống như là không có nghe được, không ai đi ra ngăn lại cử chỉ của cô.

Cảnh sát vừa lấy nước vừa lấy khăn mặt cho Lục Thừa Dư, thế nhưng tức giận trên mặt cũng không che giấu được, bọn họ ở đây mặc dù chỉ là cục cảnh sát nho nhỏ, thế nhưng có người ở ngay trước mặt họ phách lối đánh người, còn bị phóng viên chụp được, việc này đã định trước là không có cách giải quyết khác, làm ầm ĩ cũng sẽ làm liên luỵ bọn họ chịu tội.

Cục trưởng nghe nói Lương Quốc Minh ở cục cảnh sát đánh người còn bị phóng viên phát hiện, thiếu chút nữa thở không nổi, hắn vội vã chạy tới trong phòng tiếp khách, nhìn đồng nghiệp đang mời vài phóng viên vào trong, nét mặt mang theo nụ cười: “Chư vị không phải nói mình là người chứng kiến sao, thế nào còn mang theo camera, có phải không phù hợp quy định pháp luật hay không?”

“Dân chúng có quyền hiểu rõ tình hình, nếu như hôm nay chúng tôi không đi vào, có ai sẽ tin tưởng… sẽ có người ở cục cảnh sát có thể lấy ghế đánh người chứ?” Phóng viên đáp lời nhớ tới video gốc của người chứng kiến quay lại, hơi tức giận nói, “Rõ ràng người báo án động thủ trước, vì sao cậu ta lại trở thành người bị hại, bây giờ Lục tiên sinh ở cục cảnh sát bị người đánh bị thương, mặt mũi đầy máu, lẽ nào mấy người đã thông đồng với Lương gia sao?”

“Điều này sao có thể?!” Sắc mặt cục trưởng cực kỳ nghiêm túc, âm vang hữu lực nói, “Sự tình chúng tôi đã điều tra xong, trên người Lương mỗ cũng không có vết thương, cho nên việc này cũng không thể cấu thành tội gì. Về phần cha của người báo án ở trong cục cảnh sát hành hung, chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời.” Việc này như là ván đã đóng thuyền, huống chi thế lực người sau lưng Lục Thừa Dư so với Lương gia mà nói, quả thực chính là chênh lệch giữa con voi và con kiến, việc này hắn căn bản không cần dùng óc suy nghĩ cũng biết nên đứng ở bên nào.

Các phóng viên nghe ra cục trưởng tựa hồ cũng không có bao che thái tử gia Lương thị, nhất thời không có hứng thú chất vấn, bọn họ còn phải chuẩn bị trở về làm bản thảo, phát tin tức. Việc này cho dù cục cảnh sát giải quyết theo lẽ công bằng, thế nhưng cha con Lương thị đánh người là việc lớn, cũng là một tin lớn, huống chi người bị đánh chính là Lục nam thần đang nổi danh trên mạng, không lo không có đề tài.

Các phóng viên vừa ra cục cảnh sát, liền đem tin tức gửi về tổng biên tập, vì vậy khi có người đem video trước đó phát trên mạng, quả thực chính là giọt nước rơi vào trong chảo dầu, rất nhanh thì sôi trào.

Trong video chính là Lục Thừa Dư cùng hai nam nhân trung niên đứng ven đường nói chuyện với nhau, tuy rằng hình ảnh tương đối không rõ, thế nhưng có thể nhìn ra ba người trò chuyện rất vui vẻ. Sau đó một chiếc Porche đứng ở trước mặt ba người, chờ thái tử Lương thị từ bên trong xe lộ mặt ra, uất khí trên mặt hắn hầu như có thể thấy được từ video.

Cảm ơn người chứng kiến có tay nghề quay phim cao như thế, đem toàn bộ hình ảnh quay vô cùng rõ ràng.

Sau đó bọn họ liền thấy thái tử gia Lương thị giơ nắm tay lao tới muốn đánh Lục Thừa Dư, Lục Thừa Dư rõ ràng lui bước qua bên cạnh, thấy thái tử Lương thị vẫn không tha xông qua y, y mới đá đối phương một cái, từ trong video, một cước này cũng không nặng, nói là đánh người, càng giống như là đang tự vệ.

Ống kính video lắc vài cái, người quay chắc là thấy sự tình biến lớn, cho nên đi tới chỗ gần hơn, sau đó tất cả mọi người đều rõ ràng nghe được thái tử gia Lương thị chửi một câu.

“Loại không cha không mẹ không có giáo dục như mày, cũng chỉ có thể cùng người như thế lăn lộn cùng một chỗ, tao khinh!”

Rất nhiều người sau khi nghe được, lửa giận trong lòng liền bị đốt lên, gây khó dễ cho người không cha không mẹ như thế, thật sự là làm cho người khác ghê tởm.

Nhưng mà, nam thần đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết của đại học Q không có cha mẹ sao?

Người sở dĩ gọi là người, bởi vì bọn họ có chuẩn mực đạo đức của mình, có rất nhiều tình cảm mà động vật không có. Cho nên, rất nhiều người ủng hộ hành vi chính nghĩa, phẫn nộ với bất công, cũng đồng tình với người bất hạnh. Mặc dù có vài người có lẽ sẽ lạnh lùng một chút, sẽ mạnh miệng biểu thị mình mới không phải là thánh mẫu đồng tình tràn lan, thế nhưng trên thực tế, những người này cũng sẽ không tự chủ nghiêng về bên có đạo lý, bởi vì đây chính là thiên tính của con người.

Cho nên khi đoạn video này truyền đi, dư luận đều nghiêng về Lục Thừa Dư, người Lương gia lần thứ hai đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.

Lúc ảnh chụp Lương Quốc Minh ở cục cảnh sát đánh Lục Thừa Dư mặt mũi đầy máu bị phát tán, trên mạng nhất thời bùng nổ. Mẹ nó, động thủ trước báo án giả còn chưa nói, bây giờ hai cha con lại nhất tề ra trận, đem người thanh niên không cha không mẹ chăm chỉ vươn lên đánh thành cái dạng này, cũng quá không biết xấu hổ rồi!

Một ít dân mạng yêu mến Lục Thừa Dư sau khi thấy mấy tin tức này, một đám hầu như hóa thân thành đấu chiến thắng phật, cũng không biết là người nào đem những giải thưởng mà Lục Thừa Dư từ nhỏ đến lớn đạt được khi tham gia các cuộc thi, còn có các loại chức vị đảm nhiệm trong thời đại học, các loại thành tích rồi làm đại biểu phát biểu ở lễ tốt nghiệp đại học Q đăng lên, thậm chí còn có ảnh chụp chứng minh tính chân thật.

Mấy thứ này vừa đưa ra, nhất thời làm cho cả đám người sợ rớt cằm.

Người như thế quả thực chính là một học thần, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc được thầy cô giáo yêu mến, nhưng mọi người cũng không ghét một con mọt sách như vậy, đây là người thắng nhân sinh trong truyền thuyết, quả thực là nghịch thiên a!

Một người trên diễn đàn tự xưng là hàng xóm cũ của Lục Thừa Dư, nói Lục Thừa Dư từ nhỏ có bao nhiêu hiểu biết lễ phép, cha mẹ y có giáo dưỡng như thế nào, còn nói Lục Thừa Dư từ nhỏ đến lớn chính là “con nhà người ta” trong miệng người khác, trưởng bối của bọn họ đều đem Lục Thừa Dư làm gương tốt, về sau cha mẹ Lục Thừa Dư mua một phòng ở tiểu khu mới, kết quả mới vừa trùng tu xong, còn chưa kịp vào ở, liền ngoài ý muốn qua đời.

Vì vậy, dân mạng liền biết Lục Thừa Dư có một cuộc sống giáo dưỡng trong hoàn cảnh gia đình hạnh phúc an bình, nếu ở thời điểm khác khen là ‘con của người ta’, mọi người còn có thể đùa giỡn một cậu là ghét nhất hài tử như vậy. Thế nhưng vào giờ phút này, mọi người lại chỉ cảm thấy đồng cảm, một gia đình hạnh phúc đột nhiên bị đổ nát, đây đối với Lục Thừa Dư vẫn còn là học sinh là một loại thống khổ như thế nào chứ? Lương Đức Hữu đem sự thống khổ của người khác ra mắng chửi, không biết nhân phẩm thấp kém tới trình độ nào rồi?

Có người đem đoạn Lương Đức Hữu chửi Lục Thừa Dư không cha không mẹ cắt riêng ra, mọi người rõ ràng phát hiện, khi ấy biểu tình trên mặt Lục Thừa Dư giống như là bị một chậu nước đá giội xuống đầu, chật vật lại để cho người khác cảm thấy đau lòng.

Trên mạng nháo thành dạng gì, vài người ở trong cục cảnh sát còn không biết, Nghiêm Mục đỡ đầu Lục Thừa Dư, sắc mặt băng lãnh nhìn Lương Quốc Minh: “Lẽ nào đây là tác phong hành sự của Lương tổng, ngày hôm nay thật để cho tôi mở rộng tầm mắt.” Hắn không đợi Lương Quốc Minh đáp lời, liền nói với cảnh sát đứng đầu, “Lương tổng ở cục cảnh sát dùng hung khí đả thương người, tôi hy vọng chư vị đang ngồi đây sẽ có một câu trả lời với người bị hại. Mặc dù Lục Thừa Dư chỉ là người bình thường không cha không mẹ không chỗ nương tựa, nhưng phía sau cậu ấy còn có Hoa Đỉnh chúng tôi, Hoa Đỉnh chúng tôi sẽ không để mặc cho nhân viên vô duyên vô cớ bị người khi dễ oan uổng như vậy.”

Cảnh sát yên lặng nhìn cái ghế bị mất một chân ngã trên mặt đất, đại khái có thể cho là hung khí đi?

Hai cô gái làm chứng lập tức nhìn Nghiêm Mục, trong mắt tràn đầy tán thành với Nghiêm Mục.

Lục Thừa Dư rất ít nghe Nghiêm Mục một hơi nói nhiều lời như vậy, đồng thời giọng nói còn nghiêm nghị, biểu tình khó coi như thế, y muốn đưa tay sờ sờ cái mũi có chút đau, nhưng bị Nghiêm Mục ngăn lại, “Chớ lộn xộn, máu mới vừa ngừng, cậu còn muốn chảy máu nữa hả?”

Lục Thừa Dư cười hai tiếng, liền đem tay buông xuống, có chút áy náy nói: “Ngày hôm nay thực sự là làm phiền anh.”

“Cậu là nhân viên của tôi, tôi quản cậu là việc nên làm,” Nghiêm Mục nhìn cổ áo y dính vài giọt máu, xoay người hỏi cảnh sát, “Các vị có vấn đề gì xin hỏi nhanh đi, chúng tôi còn muốn đi bệnh viện.”

Lúc này hai cô gái mới nhớ tới mình là tới làm cái gì, các cô đem video được quay tốt giao cho cảnh sát, lại kể lại toàn bộ quá trình các cô nhìn thấy tận mắt.

Nhưng mà trong quá trình tự thuật, cảnh sát ở đây đều có thể nghe ra các cô rất bất mãn với cha con Lương thị.

“Cảm ơn hai vị có lòng đến đây làm chứng,” Cảnh sát để hai người ký tên lên tờ khai, cười nói cảm ơn, “Hai vị đã giúp cho công việc của chúng tôi thuận lợi rất nhiều, cảm ơn.”

Hai người khoát khoát tay, một người trong đó nói thẳng: “Chúng tôi cũng không muốn người vô tội chịu hàm oan.”

“Hai vị Lương tiên sinh còn có gì muốn nói sao?” Cảnh sát đứng đầu đem video mở ra, sau khi nghe Lương Đức Hữu mắng chửi người, cục cảnh sát an tĩnh quỷ dị trong phút chốc, cảnh sát phụ trách vụ án nói, “Nếu việc này không có quan hệ với Lục tiên sinh, vụ án này chúng tôi sẽ dựa theo trình tự pháp luật huỷ bỏ. Nhưng mà, Lương tiên sinh nhiễu loạn cảnh sát phá án đồng thời cố ý đả thương người, nói vậy chúng tôi cần phải có một câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.” Nói xong lời này, hắn đem ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư, tựa hồ là muốn biết hai người đối với cách xử lí này có hài lòng hay không.

“Nếu việc này đã xong, bây giờ chúng tôi đi bệnh viện kiểm tra thương thế. Về phần Lương tổng và Lương tiên sinh, xin hai vị đợi giấy gọi của toà án,” Nghiêm Mục lạnh nhạt nói, “Tuy rằng các người ác ý lăng nhục đồng thời đả thương người khiến người khác khó có thể tiếp thu, nhưng chúng tôi là một công dân tốt nên sẽ tuân thủ pháp luật, việc này phán định như thế nào, chúng tôi sẽ giao cho pháp luật định đoạt.” Nói xong, cùng luật sư nâng Lục Thừa Dư “đang bị thương” đi ra ngoài.

“Này, này…” Lương Quốc Minh đâu đoán được Nghiêm Mục sẽ vì một nhân viên nhỏ đem sự tình huyên náo nghiêm túc như vậy, thấy thế vội vàng đi theo, việc này nếu như làm lớn chuyện, Lương thị chẳng phải là họa vô đơn chí sao?

“Nghiêm tổng, xin chờ một chút, việc này chúng ta hãy thương lượng, ngài là người không làm việc nhỏ, hà tất khiến cho….” Lương Quốc Minh mới vừa đuổi theo ra, thiếu chút nữa bị ánh đèn sáng loáng làm mù mắt, chỉ thấy bên ngoài cục cảnh sát không ít người giơ điện thoại di động hoặc là máy chụp hình chen lấn ở cửa, đang ào ào chụp ảnh.

Những người này vừa thấy Lục Thừa Dư được người đỡ đi ra, trên áo sơ mi còn dính vết máu, lập tức liền đem máy chụp hướng về Lục Thừa Dư, có một cô gái trẻ tuổi cao giọng hỏi Lục Thừa Dư có bị thương nặng không, có đi bệnh viện không, cảnh sát nói như thế nào các loại.

“Xin mọi người nhường đường một chút,” Luật sư mà Nghiêm Mục mời tới lớn tiếng nói, “Tôi là luật sư của Lục tiên sinh, chuyện lúc trước đã điều tra rõ, Lục tiên sinh cũng không có tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Lương tiên sinh. Lương tiên sinh mở miệng xúc phạm người khác, lại có hành vi bạo lực với thân chủ của tôi, bởi vì thân chủ tôi tự vệ nên không có bị thương tổn gì, hắn mới tức giận báo cảnh sát, may là các đồng chí cục cảnh sát hoả nhãn kim tinh, làm việc theo lẽ công bằng, tra ra chân tướng sự thật, còn cho thân chủ tôi một công đạo. Về phần tổng tài Lương thị dùng ghế đánh thân chủ tôi, chúng tôi sẽ nhờ pháp luật bảo vệ quyền lợi cho Lục tiên sinh. Hiện tại chúng tôi cần mang Lục tiên sinh đi bệnh viện trị liệu, xin mọi người nhường đường, nếu không xe của chúng tôi không có cách nào lái ra ngoài được, đối với thương thế của Lục tiên sinh cũng không tốt, cảm ơn mọi người.” Luật sư đại diện nói chuyện, nói rõ tiền căn hậu quả của việc Lương Đức Hữu báo cảnh sát, thuận tiện còn khen cục cảnh sát làm theo việc công, chấp hành pháp luật, đồng thời cho biết sẽ khởi tố Lương Quốc Minh đả thương người, thoáng cái liền đem Lục Thừa Dư đổi thành vị trí người bị hại, lại để cho nhân viên chấp pháp có hảo cảm đối với bọn họ.

Tuy rằng Lục Thừa Dư không học luật, nhưng vẫn có thể nghe ra chỗ cao minh trong lời nói của luật sư, y ngẩng đầu cười một tiếng với mọi người, chỉ là lỗ mũi y còn nhét giấy, bộ dáng này hơi buồn cười.

“Tiểu Ngư đừng lo lắng, mọi người chúng tôi đều đứng ở bên anh”, một cô gái hô to một tiếng, dẫn tới những người khác cũng hô to theo, “Tiểu Ngư đừng sợ!”

Lục Thừa Dư nhìn những người này vì y chạy đến cục cảnh sát, nói cám ơn liên tục với họ, sau khi ngồi trên xe Nghiêm Mục, còn hướng mọi người vẫy tay, về phần những người này gọi y là “Tiểu Dư ” hay là “Tiểu Ngư”, y hoàn toàn không ngại. (chữ “Dư” và “Ngư” phát âm tiếng Trung đều là “Yu”)

Lương Quốc Minh càng xem càng không thích hợp, lúc Đức Hữu vừa gọi điện thoại tới, không phải nói đối phương chỉ là một người bình thường thôi sao, thế nào bây giờ lại có nhiều người vì y vây ở bên ngoài như vậy, hơn nữa những người này làm sao biết được chuyện kia, chẳng lẽ việc đó đã bị người đâm chọc lên mạng rồi sao?

“Lương tổng?” Luật sư phía sau lão thấy thế, vội vàng ra hiệu lão lên xe rời đi, lo lắng những quần chúng vây xem này tức giận sẽ động thủ đánh người.

Tài xế vẫn chờ ở trong xe thấy thế, vội vàng xuống xe thay lão mở cửa xe Bentley, đang chuẩn bị mở cửa, liền thấy quần chúng vây xem hướng về phía bọn họ chụp hình, hắn bị dọa sợ vội vã che mặt ngồi về chỗ tài xế, chờ Lương Đức Hữu cũng theo lên xe, lập tức khởi động ô tô rời cục cảnh sát.

Người bên ngoài vây quanh ở cục cảnh sát thấy hai bên đương sự đã ly khai, cục cảnh sát cũng theo lẽ công bằng làm việc, liền chuẩn bị về nhà, đột nhiên một người mở miệng nói: “Vừa rồi người đỡ Tiểu Ngư là ai thế?”

Những người khác đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, có người suy đoán là thân thích hoặc là bạn bè của Lục Thừa Dư, thế nhưng người này hỏi ngược lại, “Tiểu Ngư nếu có bạn bè hoặc thân thích lái nổi Maybach, chắc cũng sẽ không bị thái tử Lương thị tùy ý vu tội đâu nhỉ?”

“Là thủ trưởng của y,” Hai cô bé làm chứng đã đi ra, nghe được đoạn đối thoại nọ, một người trong đó nói, “Chúng tôi vừa ở bên trong nghe được người kia nói những lời này, cảm thấy người đó đẹp trai quá trời.”

Mọi người đều hỏi chuyện đã phát sinh, vì vậy cô liền đem sự tình nói ra, cuối cùng cảm khái nói: “Có thể bảo vệ nhân viên công ty như thế, nhất định là một xí nghiệp có lương tâm, về sau mua nhiều đồ của bọn họ, coi như là chúng ta thay Tiểu Ngư gia tăng công trạng.”

Có người đem việc này đăng lên weibo, thế là Nghiêm Mục nghiễm nhiên được một danh hiệu, gọi là “thủ trưởng của người ta”, mà hình tượng Hoa Đỉnh chính nghĩa cũng được internet lan truyền đi.

Trên xe Bentley, Lương Quốc Minh nghe xong Lương Đức Hữu tự thuật, thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết, mặc dù lão luôn luôn thương yêu đứa con trai độc nhất này, lúc này cũng nổi giận, “Mày có biết công ty chúng ta hiện tại là dạng gì hay không, tao vì chuyện lúc trước muốn bù đắp tốt, cả ngày ở trước mặt những người đó giả đáng thương. Mày thì ngược lại, không phân tốt xấu đi gây sự, chọc người thường thì không nói. Nghiêm Mục là người dễ chung đụng sao, mày có biết ông ngoại cậu ta có thân phận gì hay không hả?!”

Lương Đức Hữu ở cục cảnh sát bị làm mất mặt, hiện tại lại bị Lương Quốc Minh mắng, lập tức phát cáu, tranh luận nói: “Con làm sao biết hắn sẽ xen vào việc của người khác. Hơn nữa, Lục Thừa Dư chính là con trai của cặp vợ chồng lái xe không có mắt kia. Nếu không vì bọn họ, khi đó chúng ta cũng sẽ không mất công trình kia, cũng không bị chỉ trích của bên giám sát an toàn. Nhà bọn họ làm hại danh dự công ty chúng ta rớt xuống, con chỉnh y một chút thì thế nào?”

“Muốn thu thập người mày cũng phải nhìn bản thân có bản lĩnh hay không chứ,” Lương Quốc Minh nổi giận mắng, “Bây giờ là người ta muốn thu thập chúng ta đó.” Bỗng nhiên, lão biến sắc, “Mày nói cái gì, thằng nhóc đó là con của vợ chồng kia?”

Nhìn Lương Đức Hữu gật đầu, lão tức giận đến mức quăng tới một cái tát, “Cái đồ không có đầu óc, lão tử thế nào lại có một đứa con như mày.”

Lương Đức Hữu không dám tin nhìn Lương Quốc Minh, bụm mặt cả giận nói: “Cha!” Bao nhiêu năm qua không có ai dám đánh hắn, hiện tại cha hắn lại vì một chuyện nhỏ như thế đánh hắn?!

“Câm miệng!” Lương Quốc Minh suy nghĩ một chút, “Mày bây giờ lập tức đi hỏi thăm Nghiêm Mục đem người đưa đến bệnh viện nào, sau khi biết địa chỉ thì mày tự mình đi xin lỗi cho tao, tư thái điệu thấp xuống một chút, nhất định phải lấy được tha thứ của thằng nhóc kia, hiểu chưa?”

“Tại sao lại muốn con xin lỗi nó, là nó cố ý khiêu khích con,” Lương Đức Hữu đem lời khiêu khích của Lục Thừa Dư kể lại, sau đó cắn răng nói, “Nó thì tính là cái thứ gì.” Hắn thật không rõ, một Lục Thừa Dư nho nhỏ có bản lãnh gì chứ, ngay cả cha hắn cũng phải cố kỵ.

Lương Quốc Minh còn muốn mắng nữa, thế nhưng đã nhiều năm cưng chìu con trai vô pháp vô thiên, không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: “Đức Hữu, năm nay con đã hai mươi lăm, cũng nên có óc xét đoán đi. Năm đó cha còn nhỏ tuổi hơn con, mỗi ngày đã phải uống cháo ăn dưa muối đi đào than đá.” Lão cau mày nói, “Chuyện này không đơn giản như vậy, Lục Thừa Dư cũng không phải người đơn giản, nếu như xử lý không tốt, Lương thị chúng ta sẽ loạn càng thêm loạn thôi.”

Không nhẫn nại nghe Lương Quốc Minh kể chuyện xưa, Lương Đức Hữu không thể làm gì khác hơn là không cam lòng đồng ý.

Trong bệnh viện, Lục Thừa Dư đang gặm táo, nhìn trong báo cáo nghiệm thương viết: Nghi ngờ xương sọ có thể tổn thương, sụn mũi bị thương, cần nằm viện quan sát trị liệu.

Y nhìn Nghiêm Mục bình tĩnh ngồi ở đầu giường, nghĩ phần báo cáo chữa bệnh này tựa hồ so với tình huống thực tế của y thì nghiêm trọng hơn không ít.

“Cậu nghỉ ngơi thật tốt, bệnh viện này là của nhà Trương Trạch Vân, tôi sẽ để bác sĩ y tá chiếu cố cậu nhiều hơn, có chuyện gì, có thể gọi bọn họ hỗ trợ,” Nghiêm Mục phảng phất không nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Lục Thừa Dư, đứng dậy thay y mở cửa sổ trong phòng bệnh ra, để không khí trong phòng lưu thông, “Lát nữa tôi sẽ để cho người cầm notebook qua để cậu giết thời gian, những chuyện khác cứ giao cho tôi, tôi sẽ giúp cậu xử lý.”

Lục Thừa Dư không biết Nghiêm Mục nói “những chuyện khác” là chỉ luôn chuyện tòa án, thế nhưng Nghiêm Mục vì y làm những việc này, đã sớm vượt qua trình độ bằng hữu bình thường có thể làm được, y trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Cám ơn anh.”

“Không phải cậu đã nói, chúng ta không cần khách khí sao?” Nghiêm Mục đi tới bên giường, đưa tay vỗ vỗ vai y, sau đó nhanh chóng thu tay về, nỗ lực để nụ cười trên mặt mình ôn hòa hơn, “Tôi cho là cậu đã đem tôi xem như bạn bè rồi chứ.”

Lục Thừa Dư gật đầu: “Tôi không chỉ coi anh là bạn bè, tôi còn coi anh như là anh em vậy.” Y dừng một chút, do dự nói, “Còn nữa….nếu anh không có quen cười thì không nên miễn cưỡng như vậy.”

Nghiêm Mục thật vất vả nặn ra nụ cười nhất thời cứng đờ, hắn vội ho một tiếng, dời tầm mắt của mình nói, “Để tôi đi tìm bác sĩ hỏi xem cậu có gì cần chú ý không.”

Lục Thừa Dư nhìn hắn vội vã đi ra phòng bệnh, cúi đầu nhìn bệnh án trong tay, sau đó rốp một tiếng, cắn đứt một miếng táo lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.