Trong đêm đen yên tĩnh, không biết có bao nhiêu người đang lâm vào mộng đẹp. Ở trong mộng, bọn họ có thể là chúa cứu thế, có thể là người giàu có tiêu tiền như nước, cũng có thể là tên khất cái hoặc là cao thủ võ lâm. Khoảnh khắc tỉnh mộng, có rất nhiều người cũng không phân rõ mộng và hiện thực.
Lục Thừa Dư từ trong mộng mở mắt ra chỉ thấy một mảnh đen kịt, y chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhìn ánh đèn ảm đạm ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới ở đây không phải là nhà của y, mà là bệnh viện.
Đứng dậy rót cho mình một ly nước, y đi tới cửa sổ, lẳng lặng nhìn đèn tiết kiệm năng lượng bên dưới, ánh đèn xanh biếc ở trong đêm tối càng có vẻ tịch liêu. Uống một ngụm nước ấm, y bán tựa ở phía trước cửa sổ, thò đầu ra ngoài cửa sổ cảm thụ gió đêm lạnh lẽo, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Vừa xoay người lại thì sợ hết hồn, bởi vì Nghiêm Mục đang nằm trên giường lúc này đã ngồi dậy.
“Boss, anh ngồi âm thầm như thế, sẽ dọa sợ người khác đó,” Y buông ly nước, đi vài bước leo đến trên giường, đắp chăn lên trên đầu gối. Tuy rằng trong phòng không có mở đèn, thế nhưng y có thể cảm giác được Nghiêm Mục đang nhìn mình, “Tôi đánh thức anh sao?”
” Không có,” Nghiêm Mục trầm mặc mấy giây mới nói, “Vì sao cậu ngủ không được?”
Lục Thừa Dư cười một tiếng, nhớ tới trong bóng tối cũng không ai thấy được vẻ mặt của y, nụ cười nhất thời xụ xuống: “Mộng không tốt liền tỉnh.”
Lại là một phút đồng hồ trầm mặc, hồi lâu Nghiêm Mục mới nói: “Mộng đều là giả.”
Nghiêm Mục thấy không rõ biểu tình của Lục Thừa Dư, cho nên cũng vô pháp từ vẻ mặt của y phán đoán tâm tình đối phương, thậm chí hắn không biết mình nên nói cái gì, cảm thấy bây giờ không nên nói chuyện, nhưng lại nhất định phải nói cái gì đó, “Tôi trước đây cũng có một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy tôi biến thành một con sói, thế nhưng tôi lại không muốn ăn thịt sống, cuối cùng là bị đói tỉnh.”
Trong bóng tối, hắn nghe được Lục Thừa Dư bật cười hì hì, sau đó chợt nghe đối phương nói: “Vì sao không phải là chó săn chứ? Ngủ đi, không chừng lát nữa trong mộng chúng ta có thể biến thành quốc vương đấy.”
” Ừ,” Nghiêm Mục mượn ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ thấy Lục Thừa Dư đã nằm xuống, mới chậm rãi nằm xuống, đem chăn kéo lên, trùm đến cằm mình.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Thừa Dư tỉnh lại, trời đã sáng choang, trên đầu giường có hộp giữ ấm đựng bữa sáng của y, còn Nghiêm Mục đã đến công ty.
Y uống cháo loãng rau xanh, ăn xong bánh bao điểm tâm, mở máy vi tính ra thiết lập mạng internet, xử lý một ít email công việc.
Lúc này, trên diễn đàn nổi danh nhất trong nước, một bài post của một dân mạng đang gây chấn động.
Bài post tên là 《Phát hiện một sự thật khiến cho mọi người khiếp sợ và tức giận》, lúc đầu mọi người nghĩ lầu chủ này lấy tiêu đề như vậy là cố ý loè thiên hạ khiến cho mọi người chú ý, sau khi click vào bài post, liền bị nội dung bên trong làm cho khiếp sợ.
Thì ra cái chết của cha mẹ Lục Thừa Dư là chuyện ngoài ý muốn, mà nguyên nhân gây ra là do thời điểm Lương thị thi công làm các biện pháp an toàn vô cùng không cẩn thận, cho nên mới phát sinh vật từ trên cao rớt xuống, vừa vặn trúng ngay xe cha mẹ Lục Thừa Dư, làm cho hai người tử vong tại chỗ.
Sau khi sự cố phát sinh, Lương thị bỏ ra một khoản tiền bồi thường, thế nhưng lại không có một người phụ trách đứng ra nói nửa chữ xin lỗi với Lục Thừa Dư. Về sau, kết quả xử lý việc này là một thực tập sinh ở Lương thị bị xử tù hai năm, Lương thị bị hủy bỏ tư cách xây dựng, đồng thời bị phía trên thông báo phê bình.
Chính vì nguyên nhân này, thái tử gia Lương thị đối với con trai vợ chồng tử vong ngoài ý muốn kia là Lục Thừa Dư đặc biệt bất mãn, gây khó dễ khắp nơi với y. Về phần trên mạng truyền ra đoạn video kia, bất quá chỉ là một trong những sự kiện khiêu khích của hắn mà thôi.
Bài post vừa đưa ra, trong nháy mắt đốt lên lửa giận của không ít người, nhưng mà có một số ít lại lý trí nghi vấn tính chân thực của việc này. Thế nhưng sau đó lầu chủ lại đưa các chứng cứ liên quan, thí dụ như tin tức Lương thị bị phê bình, mỗ nhân viên của Lương thị bị bắt. Những tin tức này trước kia cũng không có dẫn tới bất kì oanh động nào, cho nên đều bị mọi người bỏ quên, hiện tại được đưa ra, mọi người mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh có dân mạng thông minh liền suy đoán được, lúc đó công ty kiến trúc kia là một chi nhánh của Lương thị, vậy thì đã nói rõ, Lục Thừa Dư rất có thể căn bản không biết Lương thị chính là đầu sỏ gây nên cái chết của cha mẹ y.
Não bổ không ít Lục Thừa Dư bị Lương Đức Hữu khi dễ ra sao, lại não bổ không ít Lương Đức Hữu ỷ thế hiếp người đáng ghê tởm như thế nào, rốt cuộc dân mạng nổi giận rồi bùng nổ.
Sau đó không ít hacker xuất hiện ở trên mạng, tự mình phát tất cả các tin tức mặt trái có liên quan đến Lương thị. Rất nhanh lịch sử làm giàu của Lương thị, chuyện tình cảm của Lương Quốc Minh, còn có Lương Đức Hữu ỷ thế hiếp người trước đó, toàn bộ đều bị dân mạng đào lên. Thậm chí ngay cả vợ Lương Quốc Minh cầm tiền trợ cấp nhà mẹ đẻ đủ loại dấu hiệu khả nghi, đều bị người bới ra.
Lực lượng quần chúng vô cùng lớn, nhất là những quần chúng này còn đang ở trạng thái tức giận.
Trên thế giới này không tồn tại người thập toàn thập mỹ, cũng không có khả năng tồn tại xí nghiệp thập toàn thập mỹ. Cho nên Lương thị cũng tồn tại rất nhiều vấn đề không người nhận ra, lần này đều bị người vạch trần, như vậy ảnh hưởng không chỉ là danh dự Lương thị, mà là cả Lương thị đều lâm vào khả năng dính líu đến rất nhiều hoạt động trái luật.
Nhưng mà Lục Thừa Dư còn không biết trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy, mà lúc này Lương Đức Hữu đang vọt tới bệnh viện cũng không biết.
Trong tay của hắn tuy rằng xách theo bao lớn bao nhỏ thuốc bổ, thế nhưng trên mặt lại mang theo sự tức giận, nhân viên y tế hoặc bệnh nhân gặp phải hắn trên hành lang, cũng bởi vì vẻ mặt của hắn mà nhìn hắn nhiều hơn một ít.
Lục Thừa Dư mới vừa gửi một e-mail, chợt nghe cửa bị gõ hai cái, y còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Lương Đức Hữu hầm hầm đi đến, sau đó đem bao lớn bao nhỏ thuốc bổ ném tới trên mặt đất.
“Lục Thừa Dư, đến tột cùng mày chơi thủ đoạn gì,” Lương Đức Hữu nhìn người trên giường bệnh vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười, lần đầu tiên có cảm giác, bản thân hắn dường như đã quá coi thường người này, hắn cố nén tức giận xuống, “Tao chỉ muốn hỏi mày, Trần Cẩn đi đâu rồi?”
“Trần Cẩn?” Ánh mắt Lục Thừa Dư từ đống thuốc bổ rơi loạn xạ trên đất chuyển qua khuôn mặt tức giận của Lương Đức Hữu, y khẽ cau mày nói, “Làm sao tôi biết cậu ấy đi đâu?”
“Mày tưởng tao không biết tối hôm qua Trần Cẩn gặp mày sao?!” Lương Đức Hữu thấy Lục Thừa Dư cố ý giả vờ ngớ ngẩn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, “Nếu không phải vì mày nói gì đó với em ấy, vì sao tối hôm qua em ấy lại cự tuyệt theo đuổi của tao, ngày hôm nay ngay cả công ty cũng không có đến?!”
“Cậu ta cự tuyệt anh, thì đó là vấn đề của anh, cùng tôi có quan hệ gì,” Đời trước Lục Thừa Dư nghe nói hai người này phân phân hợp hợp, hiểu lầm đến hiểu lầm đi, lãng phí mấy năm mới chính thức đi chung với nhau. Hiện tại Lương Đức Hữu tức giận như vậy, chẳng lẽ hai người lại nháo mâu thuẫn gì sao? Y khép lại máy vi tính xách tay, chau mày nói, “Người không thấy, thì anh phải đi tìm chứ, chạy tới chỗ tôi ầm ĩ là có ý gì?”
“Mày dám thề, Trần Cẩn rời đi cùng mày không liên quan không hả?!” Lương Đức Hữu không rõ vì sao Trần Cẩn đối với Lục Thừa Dư lại để bụng như thế, vô luận hắn cố gắng thế nào cũng vô ích, “Nếu mày không nói cho tao biết Trần Cẩn ở đâu, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
“Anh từ nhỏ đến lớn lẽ nào cũng chưa có đi bác sĩ sao?” Lục Thừa Dư đẩy cái bàn trên giường ra, “Bác sĩ không phát hiện đầu óc anh có bệnh sao?”
“Con mẹ nó mày nói ai đầu óc có bệnh?!” Lương Đức Hữu cả giận nói, “Có tin lão tử giết mày không?!”
Lục Thừa Dư dựa vào đầu giường, cười nhạo một tiếng, “Lương tiên sinh hôm nay tới, chính là vì giết chết tôi?” Lấy tính tình co được dãn được của Lương Quốc Minh, lão nhất định sẽ buộc Lương Đức Hữu đến bệnh viện xin lỗi y, cho nên trong tay Lương Đức Hữu mới cầm nhiều thuốc bổ như vậy.
Thế nhưng đáng tiếc là, con trai ngoan của lão không có kế thừa mỹ đức truyền thống này của lão, ngược lại lại có tính nóng nảy của loài cẩu phối với một bộ óc heo, ngay cả việc làm cũng không bằng heo chó.
Lương Đức Hữu sửng sốt, nhớ tới trước khi ra cửa cha đã căn dặn cùng mẹ khổ cầu, hắn cắn răng, hồi lâu mới nói: “Đến tột cùng cậu muốn như thế nào mới nguyện ý đứng ra nói với dân mạng giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm thông thường, tôi cũng không có cố ý nhằm vào cậu. Chỉ cần cậu nguyện ý huỷ bỏ đơn khởi tố cha tôi, cậu có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ tận lực thỏa mãn cậu.”
“Giữa chúng ta có hiểu lầm sao?” Lục Thừa Dư tự tiếu phi tiếu thở dài một tiếng, “Thật là có ý tứ.”
Lương Đức Hữu cảm thấy khẩu khí của Lục Thừa Dư không đúng, lúc ngẩng đầu thấy đối phương vẫn là biểu tình giả tạo cười như không cười như cũ, hắn có chút không kiên nhẫn nói: “Cậu cho một con số đi.”
“Anh nghĩ tôi thiếu tiền hả?” Lục Thừa Dư khiêu mi, cười vài tiếng rồi mới nói, “Mời Lương tiên sinh quay về đi, tôi nghĩ giữa chúng ta không tồn tại cái gọi là hiểu lầm.”
“Tao cho mày biết, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Lương Đức Hữu còn chưa nói hết, chợt nghe cửa phía sau bị đẩy ra, mấy bác sĩ và y tá mặc blue trắng đứng ở cửa, đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn căn phòng lộn xộn.
Bác sĩ trưởng nhíu mày một cái, lập tức mở miệng nói: “Lục tiên sinh, ngày hôm nay cậu có cảm giác khó chịu gì hay không?”
“Cảm ơn, tôi ngoại trừ đầu có chút choáng váng thì không có vấn đề gì khác.” Lục Thừa Dư cười một tiếng với bọn họ, tùy ý để bác sĩ kiểm tra mắt của mình cùng các hạng mục kiểm tra cơ bản.
“Đại não của con người rất phức tạp, choáng váng đầu nhìn như bệnh nhỏ, nhưng ai cũng không biết nó sẽ tạo thành tổn thương gì,” bác sĩ trưởng nói, “Mấy ngày gần đây cậu cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, tận lực giảm bớt kích động, có chuyện gì thì cứ nhấn chuông gọi.”
“Được, cảm ơn.” Lục Thừa Dư nói cảm ơn với bác sĩ, hai mắt giống như vô tình quét qua đống lộn xộn trên mặt đất, lúng túng cười một tiếng với nhân viên y tế.
“Được rồi, tự cậu nghĩ rõ ràng đi!” Lương Đức Hữu nhìn mọi người trong phòng, “Xế chiều hôm nay tôi lại tới tìm cậu.”
Cửa phòng bệnh bị đóng lại nặng nề, sau khi yên lặng phút chốc, một y tá hừ một tiếng, bị bác sĩ trưởng trừng mắt một cái.
“Lục tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi không quấy rầy nữa,” Bác sĩ trưởng nhìn trên mặt đất, để y tá trẻ tuổi vừa hừ lạnh cùng một y tá khác đem đồ vật trên đất thu lại giùm Lục Thừa Dư. Lúc đi tới cửa, hắn dừng bước lại, quay đầu hướng Lục Thừa Dư nói, “Bệnh viện chúng tôi có biện pháp an ninh rất tốt, xin Lục tiên sinh yên tâm.”
Lục Thừa Dư đầu tiên là sửng sốt, lập tức gật đầu: “Tôi đã biết, cảm ơn.”
Hai người y tá đem thuốc bổ rơi đầy đất cẩn thận sửa sang để ở trong góc phòng, y tá trẻ tuổi thấy Lục Thừa Dư cúi đầu, không nhịn được nói: “Lục tiên sinh, cậu không cần lo lắng, mọi người chúng tôi đều đứng ở phía cậu.”
Cô nói xong câu đó, chợt nhớ tới thân phận bây giờ của mình, vội ho một tiếng: “Dù sao cũng có rất nhiều người đứng ở phía sau cậu, cho nên…” Cô suy nghĩ từ thích hợp, “Cho nên cậu đừng sợ thế lực độc ác uy hiếp.”
“Được a, tôi không sợ đâu,” Lục Thừa Dư cười nói với y tá trẻ tuổi, “Cảm ơn cô.”
Lúc y tá trẻ tuổi ra phòng bệnh, liền ôm khuôn mặt đang nóng lên của mình, ôi, nam thần cười lên quả thực mê chết người, ngay cả quần áo bệnh nhân trên người nam thần cũng được tăng thêm mùi vị cao lớn.