Cánh cửa không tiếng động mở ra, Nghiêm Mục đứng ở bên trong cửa, nhìn Lục Thừa Dư lúng túng đứng ở ngoài cửa, ôn hòa nói: “Vào đi.”
Lục Thừa Dư vào phòng làm việc của Nghiêm Mục, xoay người đóng cửa lại, hơi lúng túng nói: “Boss, tôi tới là vì chuyện cổ phần công ty.” Mặc dù đời trước độ dày da mặt của y đã luyện vô cùng tốt, thế nhưng ngày hôm nay đối mặt với ánh mắt tín nhiệm của Nghiêm Mục, y lại cảm thấy áy náy.
Nghiêm Mục thân là tổng tài công ty Hoa Đỉnh, ngay tại thời điểm đang cùng đối thủ đánh cuộc, mình lại nhân cơ hội nhặt tiện nghi mua cổ phiếu, đồng thời thiếu chút nữa là phá hủy kế hoạch của đối phương. Sau khi vào Hoa Đỉnh, trong công tác đối phương vẫn tín nhiệm mình, hơn nữa còn tìm cơ hội huấn luyện năng lực làm việc của mình, mà y lại chưa bao giờ nói qua chuyện này. Y không phải là thật sự quên mất, chỉ là khi đối mặt với Nghiêm Mục và Tào Kinh Thân, y muốn tận lực đem chuyện này giấu giếm lâu một chút. Bởi vì y vào công ty chưa lâu, nếu để Nghiêm Mục và Tào Kinh Thân biết trên tay mình có 3% cổ phần Hoa Đỉnh, có lẽ tình bạn này sẽ không thân mật như vậy.
Thế nhưng sau khi chuyện đó phát sinh, y mới phát giác được y không thông minh tí nào, thậm chí có chút ỷ vào người khác đem y làm bằng hữu nên mới dám làm như vậy. Y đi tới trước mặt Nghiêm Mục, khóe miệng động vài cái, nhưng không mở miệng được.
“Lương Quốc Minh đã bị kết án, tính hết tội, xử mười ba năm,” Nghiêm Mục rót cho Lục Thừa Dư một ly nước, “Tòa án còn xử ông ta phải bồi thường cho cậu một khoản tiền chữa bệnh.”
“Cảm ơn,” Lục Thừa Dư nhìn cái ly trong tay, cũng không phải ly giấy dùng một lần, mà là một ly sứ thanh hoa in hoa sen, bên trong là trà mà y thích. Tay cầm ly trà nắm thật chặt, y thở dài nói, “Boss, lúc Hoa Đỉnh rối loạn, người mua cổ phiếu….là tôi.”
Trong lòng y rõ ràng, nếu như không có Nghiêm Mục hỗ trợ ở phía sau, tòa án sẽ không thể phán quyết nhanh như vậy, hơn nữa còn phán mức hình phạt nghiêm ngặt như thế, lấy tài lực của Lương gia, muốn đem thời hạn thi hành án giảm xuống cũng không khó. Cho nên lần này bị phán nặng như vậy, tất nhiên là do Nghiêm Mục hỗ trợ.
Nghiêm Mục từ trong ngăn kéo lấy ra hai hộp bánh bích quy đặt lên bàn, sau đó hắn ngồi xuống một đầu khác ở sô pha, biểu tình bình tĩnh nhìn Lục Thừa Dư, giống như là đang nói, cậu nói đi, tôi nghe.
Lục Thừa Dư cảm giác dục vọng tự thuật tức khắc không còn mãnh liệt nữa, loại thời điểm này Nghiêm Mục không phải nên dùng ánh mắt thất vọng thương tâm nhìn y sao, nhưng hắn lại đưa bánh bích quy và trà, không lẽ đang mở tiệc trà sao? Tình huống có vẻ hơi bất thường, khiến y nói không được nữa.
Bánh bích quy là loại y bình thường thích ăn, bao bì đã được Nghiêm Mục bóc ra, thế nhưng bánh bích quy bên trong tràn đầy, một miếng cũng không được động qua.
“Khi đó tôi trúng số, cộng thêm một chút tiền cha mẹ tôi để lại,” Lục Thừa Dư nhìn hơi nóng bốc lên từ ly nước, “Lúc đó tôi cảm thấy giá cổ phiếu Hoa Đỉnh thấp như vậy thì hơi khó tin, tôi học kinh tế, biết bên trong sẽ có lợi nhuận, cho nên liền dứt khoát đánh cuộc một lần. Khi tôi mua vào số lượng lớn cổ phiếu chưa được vài ngày, liền phát hiện có những người khác cũng mua cổ phiếu này, hơn nữa tiền trên tay tôi cũng không nhiều, cho nên….. liền thu tay.”
Nghiêm Mục nhìn bàn tay nắm chặt ly nước của Lục Thừa Dư: “Trúng được bao nhiêu?”
“Hai chục triệu,” Lục Thừa Dư uống một hớp nước, “Xin lỗi….” Loại chuyện giấu diếm bằng hữu này, thực sự rất áy náy.
“Có thể trúng là rất tốt,” Nghiêm Mục đứng dậy ngồi lại gần Lục Thừa Dư, “Tôi không có hoài nghi cậu, cậu nguyện ý chủ động nói cho tôi biết, tôi rất vui.”
Lục Thừa Dư ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Mục, trong ánh mắt của hắn, y không nhìn thấy nửa điểm bất mãn và thất vọng, trái lại tất cả đều là bao dung cùng tín nhiệm, giống như là đối phương từ đầu đến cuối đều chưa từng hoài nghi y, cũng không có bởi vì hành động này của y mà bất mãn.
Y cảm thấy trong lòng hình như bị vật gì đâm vào, tuy không đau, nhưng lại ê ẩm, còn mang theo một chút khí nóng, loại cảm giác này khiến cổ họng y bị buộc chặt, thật lâu không nói ra được một câu nào.
“Mặc dù tôi là tổng tài của Hoa Đỉnh, thế nhưng tôi sẽ không dễ dàng hoài nghi người quan trọng bên người,” Nghiêm Mục đem hộp bánh bích quy rút ra, đặt ở nơi mà tay Lục Thừa Dư có thể dễ dàng lấy được, “Tuy rằng không biết quá khứ của cậu như thế nào, thế nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ không mưu hại tôi.”
Trong lòng Lục Thừa Dư ê ẩm càng ngày càng rõ ràng, y uống một ngụm trà, mới nói: “Đến làm việc ở Hoa Đỉnh, là lựa chọn của tôi, có thể gặp được boss và đồng nghiệp tốt như vậy, là may mắn của tôi.”
“Như vậy là đủ rồi,” Nghiêm Mục không muốn Lục Thừa Dư tiếp tục xấu hổ nữa, hắn đứng dậy tìm ra một xấp tài liệu ở trên bàn làm việc, “Cuối tuần chúng ta phải đi thị sát chi nhánh công ty, tôi không có thời gian xem những báo cáo này, việc này cậu làm đi.”
“Được,” Lục Thừa Dư cười tiếp nhận tư liệu, khom lưng cầm lấy bánh bích quy trên bàn, “Nếu boss không thích ăn cái này, tôi giúp anh ăn nhé, đỡ phải lãng phí.”
“Đúng rồi,” Lục Thừa Dư đột nhiên đẩy cửa ra, vói đầu vào nói, “Mục ca, cám ơn anh đã tín nhiệm, tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn.” Tầm mắt của y đảo qua ly trà trong tay Nghiêm Mục, cười híp mắt thu đầu về, đóng cửa phòng làm việc lại lần nữa.
Sống lưng đang khom của Nghiêm Mục cứng đờ, hắn nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc hơn nửa phút, xác nhận Lục Thừa Dư sẽ không quay lại, mới lén lén lút lút uống một ngụm trà, sau đó lại nghiêm chỉnh đem ly trà để lại chỗ cũ, giống như ly trà vẫn ở vị trí trước đó, hắn căn bản cũng không có đụng vào.
Thế nhưng trong lòng lại nhảy nhót, bởi vì Lục Thừa Dư thay đổi xưng hô với hắn.
Tiếng Mục ca này…. cũng không tệ.
Tào Kinh Thân lo lắng cả một buổi chiều, sau khi tan việc gặp phải Nghiêm Mục ở bãi đỗ xe, suy nghĩ một chút vẫn là tiến tới bên người đối phương, nhìn chỗ trống bên xe Maybach, xe Lục Thừa Dư không có ở đây, xem ra người đã về nhà, “Boss, tiểu Lục đã tan việc rồi sao?”
“Ừ,” Nghiêm Mục gật đầu, sau khi mở cửa xe thấy Tào Kinh Thân không có ý rời đi, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi tiểu Lục tan việc chưa,” Tào Kinh Thân vội ho một tiếng, xét thấy biểu tình Nghiêm Mục thực sự quá khó đoán, hắn không thể làm gì khác hơn là nói, “Tiểu tử này chạy trốn cũng quá nhanh, ông chủ còn chưa về, y lại chạy trước, thanh niên hẳn là nên ăn nhiều khổ mới đúng.”
Nghiêm Mục trầm mặc một lát: “Tôi để y đi trước rồi.”
Boss để tiểu Lục đi trước? Buổi trưa không phải còn nói tin tưởng tiểu Lục sao, sao bây giờ lại thay đổi?
Tào Kinh Thân nghĩ là boss đối với tiểu Lục có khúc mắc, suy nghĩ một chút, vẫn là không muốn bởi vì chuyện này mà Lục Thừa Dư phải rời khỏi Hoa Đỉnh: “Boss, tôi nghĩ chuyện kia có thể là trùng hợp thôi. Lúc trước tư liệu người phỏng vấn không phải là do chúng ta tỉ mỉ sàng chọn qua rồi mới thông báo bọn họ tới phỏng vấn sao. Nếu quả thật tiểu Lục là gián điệp công ty đối địch, vậy mấy tháng này y làm cũng quá thất bại rồi.”
“Ừ, anh nói rất có đạo lý,” Nghiêm Mục gật đầu nói, “Cho nên, tôi để y về sớm một chút để làm quen tư liệu các chi nhánh.”
“Anh quyết định cuối tuần mang y đi thị sát chi nhánh?” Tào Kinh Thân đẩy mắt kính một cái, “Là do tôi suy nghĩ nhiều.”
“Không có việc gì, tôi không trách anh.” Nghiêm Mục ngồi vào trong xe, “Về nhà sớm đi.”
Tào Kinh Thân im lặng nhìn Maybach lái ra bãi đỗ xe, không lẽ hắn còn phải cảm ơn đối phương đã không trách hắn sao?
Lục Thừa Dư sau khi về đến nhà cũng không có thời gian nhìn tư liệu, bởi vì y mới vừa ngồi vào trên ghế sa lon, đã bị Tống Quân Nghiêm gõ cửa.
Lục Thừa Dư nhìn Tống Quân Nghiêm đứng ở ngoài cửa vẻ mặt muốn nói lại thôi, lễ phép cười nói: “Tống tiên sinh có chuyện gì không?”
“Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy có một số việc cần phải nói cho anh, anh có rảnh không?” Tống Quân Nghiêm cười yếu ớt hỏi, “Nếu như anh không có thời gian, lần sau chúng ta sẽ nói vậy.”
“Tôi vừa lúc chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, cậu chờ tôi một chút,” Lục Thừa Dư xoay người vào phòng, nhanh chóng cầm bóp, điện thoại di động và chìa khóa xe, sau đó thay giày, sau khi đóng cửa lại mới hỏi, “Tống tiên sinh thích ăn gì?” Y sẽ không ngu xuẩn mời Tống Quân Nghiêm vào phòng mình, ai biết đối phương sẽ động tay động chân gì chứ.
Tống Quân Nghiêm nhìn cánh cửa, giống như nghiêm túc suy nghĩ: “Phía tây mở một nhà hàng cơm Tây, chúng ta đi nếm thử đi.”
Lục Thừa Dư không có cự tuyệt, y không có chủ động nói mình lái xe, cuối cùng ngồi ở trên xe Tống Quân Nghiêm. Y làm bộ vô tình nhìn chiếc xe này, “Xe của Tống tiên sinh không tệ.”
“Vậy sao?” Nụ cười Tống Quân Nghiêm không đạt tới đáy mắt, bất quá chỉ là một chiếc xe có giá trị không đến trăm triệu thôi, tùy tiện so với một chiếc xe bất kì có giá trị hàng tỷ trở lên của Nghiêm Mục vẫn là kém quá xa, “Cũng tạm được.”
“Vậy mà tôi có một chiếc không đến chục triệu mà còn tưởng là bảo bối ấy chứ,” Lục Thừa Dư nói đến xe, liền có chút cảm khái lại có chút hâm mộ nói, “Vẫn là xe boss oai phong nhất, ngay cả một cái đèn xe còn đáng giá hơn xe tôi.”
“Hắn đương nhiên là có thể lái xe tốt rồi, hừ,” Tống Quân Nghiêm cười lạnh một tiếng, “Vì tiền tài của Nghiêm gia, không biết ở trên tay dính bao nhiêu máu rồi.”
Sắc mặt Lục Thừa Dư nghi hoặc nhìn Tống Quân Nghiêm, “Boss tuy rằng nghiêm túc, thế nhưng người thật không tệ.”
Tay cầm lái của Tống Quân Nghiêm nổi gân xanh, giọng mang khinh thường nói: “Đều là ngoài mặt mà thôi. Lục tiên sinh anh là người tốt, tôi không muốn anh rơi vào vũng bùn của Nghiêm gia, cho nên có một số việc, tôi mới muốn nói cho anh biết.”
Nhìn biểu tình Lục Thừa Dư trở nên kinh nghi bất định, Tống Quân Nghiêm không lên tiếng nữa, chờ đến nhà hàng, sau khi đậu xe xong, hắn ôn hòa nói với Lục Thừa Dư: “Đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ cũng không dám tính toán anh đâu.”
Lục Thừa Dư theo hắn vào nhà hàng, hai người gọi món ăn xong, Lục Thừa Dư mới do dự nhẹ giọng nói: “Tôi không hiểu, cho dù giữa bọn họ thật sự có chuyện gì đi nữa, hẳn là không liên lụy tới tôi mới đúng. Còn nữa, vì sao có cậu ở đây, bọn họ không dám tính toán tôi?” Có lẽ vị này nên hỏi thăm đoạn thời gian trước Nghiêm lão tam đã phải chịu giáo huấn như thế nào, không chỉ mất đi chức vị ở Hoa Đỉnh, còn bị bắt đi.
Y nhớ được chính là ngày Lục Đống kết hôn, Nghiêm lão tam liền bị bắt, đoạn thời gian trước bởi vì thân thể bị bệnh, vợ hắn phải tốn mớ tiền mới giúp lão đi ra được, tuy rằng vị này vẫn muốn gây khó dễ cho Nghiêm Mục, thế nhưng lá gan cũng nhỏ lại, không dám gây rối ở Hoa Đỉnh nữa.
Tống Quân Nghiêm bây giờ lại thay thế vị trí của Nghiêm lão tam, tới khiêu chiến điểm mấu chốt của Nghiêm Mục, đến tột cùng là hắn lấy tự tin từ đâu tới thế?
Lục Thừa Dư cũng không phải đặc biệt thích cơm Tây, bất quá đối với lễ nghi cơm Tây coi như biết rõ, cho nên duy trì phong độ của mình rất tốt. Trước mặt người ngoài, y từ trước đến nay đều tận lực giảm thiểu hành vi không hợp quy cách.
Nhìn dáng vẻ dùng cơm tiêu chuẩn của Lục Thừa Dư, Tống Quân Nghiêm cười nhìn Lục Thừa Dư nói: “Có lẽ anh không biết, tôi cùng với Nghiêm Mục trên thực tế là anh em ruột.”
Lục Thừa Dư kinh ngạc nhìn đối phương: “Anh em?”
“Năm đó mẹ tôi thích cha tôi, sau khi mang thai với ông ấy, mới biết được cha tôi đã có vợ con,” Tống Quân Nghiêm thở dài, “Mẹ tôi không muốn làm kẻ thứ ba phá hư gia đình người khác, thế nhưng không muốn từ bỏ sinh mệnh trong bụng, chuẩn bị đi xa tha hương, kết quả bị cha tôi phát hiện, sự tình náo loạn lên, kết quả là truyền đến tai dì Mục.”
“Về sau mẹ tôi mất đi việc làm, ông bà ngoại tôi cũng bị người uy hiếp, thậm chí ngay cả tôi sau khi sinh ra còn có người chuẩn bị đem tôi mang đi,” Thanh âm Tống Quân Nghiêm giảm xuống, “Nếu như không có cha tôi che chở, e rằng chúng tôi….”
“Dì Mục dùng hết thủ đoạn hãm hại mẹ con chúng tôi, trước khi bà chết bệnh đã dùng quyền thế Mục gia cưỡng bức cha tôi không thể kết hôn với mẹ tôi, mấy năm nay mẹ con chúng tôi chịu nhiều đau khổ, kết quả lúc cha qua đời, thậm chí Nghiêm Mục ngay cả lễ tang cũng không để cho chúng tôi tham gia, còn khiến người ta uy hiếp chúng tôi, nói nếu như tôi và mẹ tôi dám dòm ngó tài sản Nghiêm gia, sẽ lấy mạng chúng tôi…”
Lục Thừa Dư một bên cắt thịt bò, một bên nghe Tống Quân Nghiêm nói mẹ con Nghiêm Mục hãm hại mẹ con bọn hắn như thế nào, quả thật khiến người nghe thương tâm người gặp rơi lệ. Trong câu chuyện của Tống Quân Nghiêm, mẹ con Tống Quân Nghiêm là một đôi mẹ con kiên cường không nơi nương tựa lẻ loi hiu quạnh, mà mẹ con Nghiêm Mục chính là nhân vật phản diện tà ác, thiếu đạo đức, thích kéo cừu hận.
Nếu như chân tướng mẹ con Nghiêm Mục giống như lời của Tống Quân Nghiêm, mẹ con Tống Quân Nghiêm hẳn là sớm đã bị giết chết, ở đâu còn có tiền mua cổ phiếu Lương thị, có xe trăm triệu, tùy tùy tiện tiện là có thể mua một căn phòng khang trang.
“Tôi không muốn cùng hắn tranh thứ gì cả, thế nhưng tại sao hắn không muốn buông tha chúng tôi,” Tống Quân Nghiêm uống một ngụm rượu đỏ, kiêu ngạo nói, “Bây giờ tôi sống rất tốt, căn bản cũng không cần Nghiêm gia gì đó!”
Lục Thừa Dư phối hợp biểu tình khiếp sợ, rồi tiếp tục ăn.
Một bữa cơm ăn không sai biệt lắm, rốt cục Lục Thừa Dư nghe xong chuyện xưa của Tống Quân Nghiêm, y nhìn vẻ mặt tức giận của Tống Quân Nghiêm, cảm khái nói, “Thật không ngờ phía sau cậu còn có chuyện như vậy.”
“Tôi cho anh biết những thứ này, không phải là vì cái khác, chỉ là muốn cho anh thấy rõ ràng Nghiêm Mục là hạng người gì,” Tống Quân Nghiêm do dự một chút, “Dù sao anh bây giờ là phụ tá của hắn, bình thường lúc làm việc, vẫn là phải chú ý nhiều hơn.”
“Tôi hiểu được,” Thần tình Lục Thừa Dư ngưng trọng gật đầu, đột nhiên đứng lên nói, “Tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Tống Quân Nghiêm đứng lên, giọng mang an ủi, “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi đều sẵn lòng giúp đỡ anh.” Nếu như hắn không có đoán sai, những chuyện trên mạng kia chắc đã truyền tới tai những người Nghiêm gia, hắn cũng không tin, Nghiêm gia sẽ mặc cho những đồn đãi này tiếp diễn.
“Cảm ơn,” Lục Thừa Dư cảm kích nhìn Tống Quân Nghiêm, vội vã ra khỏi nhà hàng, đưa tay vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà Nghiêm Mục.
Lên xe mới nhớ tới, Nghiêm Mục có thể sẽ không ở nhà, Lục Thừa Dư lấy điện thoại ra, gọi cho Nghiêm Mục, sau khi xác định đối phương có ở nhà liền an tâm.
Nghiêm Mục sau khi cúp điện thoại, nhìn hai người bạn tốt đang chen chúc chơi game, mở miệng nói: “Lát nữa tiểu Lục muốn qua đây.”
Trang Dụ vốn muốn nói ‘y muốn đến thì đến thôi’, thế nhưng sau một khắc đột nhiên nhớ tới, giờ đã là buổi tối…
Trương Trạch Vân buông máy chơi game, liếc nhìn thời gian: “Tớ về ngủ đây.” Hắn đứng lên, cầm lấy áo khoác trên ghế sa lon, nói với Nghiêm Mục, “Mục ca, cơ hội tốt đừng bỏ qua.”
Nghiêm Mục nhìn hắn một cái không nói gì.
“Cơ hội như thế nếu như cậu bỏ qua, chỉ có thể nói EQ của cậu cực thấp,” Trang Dụ đi theo, đưa tay vỗ vỗ vai Nghiêm Mục, “Tớ sẽ không ở đây làm kỳ đà cản mũi đâu.”
Nghiêm Mục đưa hai người tới cửa, đứng ở ngoài nhìn cửa tiểu khu một hồi, đột nhiên nhớ tới phòng khách bị bạn tốt làm loạn, vội vàng quay đầu lại đi dọn phòng, rửa hoa quả, tranh thủ lúc Lục Thừa Dư chưa tới, phòng khách phải có hình dạng thật chỉnh tề.
Xe taxi dừng lại bên ngoài tiểu khu, Lục Thừa Dư báo tên của mình với bảo vệ cửa, chờ bảo vệ cửa xác định y tới chỗ Nghiêm Mục, mới để y đi vào.
Từ cửa đi bộ đến biệt thự Nghiêm Mục cách một đoạn đường, Lục Thừa Dư cũng không nóng nảy, không nhanh không chậm đi về phía trước, ai biết đi gần một nửa, liền thấy phía trước xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Dưới ánh đèn màu vàng, thân ảnh của Nghiêm Mục có chút mờ ảo, bước chân rất trầm ổn, Lục Thừa Dư nhịn không được dừng bước lại, đứng ở dưới ánh đèn đường, nhìn hắn đi từng bước một tới trước mặt mình. Y chớp mắt, cười nói, “Mục ca là đặc biệt tới đón tôi sao?”
Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư mỉm cười, đi tới bên cạnh y, cùng y sóng vai đi về phía trước: “Bên này rất nhiều nhà, hai lần trước đều là lái xe tới, tôi sợ một mình cậu tìm không ra đường.”
Lý do này một chút cũng không thông minh, Lục Thừa Dư tự tiếu phi tiếu tà tà nhìn Nghiêm Mục, “Mục ca anh quá cẩn thận rồi, tôi lái xe nhanh như vậy còn có thể tìm được đường, đi bộ làm sao sẽ không nhận ra đường chứ?”
Nghiêm Mục vội ho một tiếng, lập tức gật đầu: “À”
Lục Thừa Dư cảm giác hình như bên trong từ kia có một chút ủy khuất, nhịn không được cười ra tiếng nói: “Nhưng mà rất cám ơn anh đã đi đón tôi, nếu không tôi đi một mình rất nhàm chán.”
Thỉnh thoảng có xe lái qua bên cạnh bọn họ, cũng có vài bảo mẫu đẩy xe trẻ em đi ngang qua, Lục Thừa Dư ngẩng đầu liền thấy một đôi vợ chồng già nắm tay nhau đi tới, mặc dù tóc hai người đã hoa râm, cước bộ lảo đảo, nhưng lại làm cho người khác thấy được bốn chữ huề thủ tương y (tay nắm tay, nương dựa vào nhau)
Phát hiện Lục Thừa Dư chú ý đôi vợ chồng già phía trước, Nghiêm Mục nhích lại gần Lục Thừa Dư, nguyên bản là cách nhau nửa cánh tay liền biến thành bằng một quả đấm, “Cái tiểu khu này có không ít người vì nước cống hiến, bọn họ bây giờ lớn tuổi, liền ở tại chỗ này dưỡng lão.”
Lục Thừa Dư đem tầm mắt từ trên người hai người kia thu hồi lại: “Nơi này hoàn cảnh sống không tệ.” Ở kinh thành tấc đất tấc vàng, cái tiểu khu này có nhiều phương tiện công cộng và xanh hóa như vậy, có thể thấy được lúc xây dựng tiền vốn không nhỏ.
Sau khi đôi vợ chồng kia đến gần, nhận ra là Nghiêm Mục, vẻ mặt hiền hòa cười chào hỏi Nghiêm Mục, Nghiêm Mục cung kính chào lại, sau đó mới cùng Lục Thừa Dư tiếp tục đi về phía trước.
Lục Thừa Dư quay đầu lại nhìn đôi vợ chồng kia, thấy bọn họ tuy rằng ăn mặc bình thường, nhưng lại có vị đạo tri thức, y không nhịn được nói: “Có phải ở tiểu khu này có rất nhiều phần tử trí thức không?”
“Cái gì gọi là phần tử trí thức?” Nghiêm Mục nhìn đôi vợ chồng nọ, “Bọn họ trước kia làm ở cơ quan nghiên cứu khoa học quốc gia, hiện tại tuy rằng về hưu dưỡng lão, thế nhưng bình thường cũng tham gia một ít nghiên cứu khoa học.”
“Thật lợi hại,” Lục Thừa Dư cảm khái nói, “Những người này là trụ cột của Thiên triều chúng ta.”
Nghiêm Mục gật đầu, sau khi đi một đoạn đường, cuối cùng hai người đã tới nơi, hắn tìm một đôi dép mềm mại cho Lục Thừa Dư thay: “Ăm cơm tối chưa?”
“Có ăn một ít, nhưng không có ăn no,” Lục Thừa Dư nhớ tới lời Tống Quân Nghiêm, thở dài, lấy điện thoại ra mở phần ghi âm đã lén thu lúc ăn cơm, “Tuy rằng Tống Quân Nghiêm có tâm kế không đủ quanh co và thông minh, thế nhưng nếu như không xử lý, chỉ sợ sẽ phiền phức.”
Y nhấn phát đoạn ghi âm, để Nghiêm Mục nghe một chút chuyện xưa của đứa con riêng này, vừa bi tình lại sống động, vừa thê lương lại cầu tiến, nếu không phải Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục có quan hệ thân mật, không giống với ông chủ và nhân viên, khẳng định sẽ tin tưởng chuyện xưa của Tống Quân Nghiêm.
Sau khi đoạn ghi âm này phát xong, Nghiêm Mục dưới tầm mắt của Lục Thừa Dư trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng nói: “Cậu còn chưa ăn no, có muốn ăn mì không, buổi tối tôi cũng chưa ăn được nhiều.”
” Được.” Lục Thừa Dư cảm thấy Tống Quân Nghiêm gì gì đó, tựa hồ không có lực hấp dẫn bằng một tô mì thơm ngào ngạt, y cũng không cảm thấy chạy tới cọ ăn có bao nhiêu xấu hổ.
Rất nhanh hai tô mì trứng cà chua ra lò, Lục Thừa Dư vừa ăn mì, vừa nói: “Xem ra mục đích của Tống Quân Nghiêm tới gần tôi là muốn gây xích mích quan hệ giữa chúng ta, lẽ nào hắn nghĩ chỉ cần chúng ta có mâu thuẫn, tôi sẽ đứng về phía hắn?”
Nghiêm Mục lắc đầu, biểu thị không biết rõ ý nghĩ của Tống Quân Nghiêm.
“Tống Quân Nghiêm còn kém anh quá xa,” Lục Thừa Dư uống một ngụm nước mì, mùi vị thơm mát làm y nhịn không được uống nhiều thêm mấy ngụm, “Thủ đoạn như vậy, tương đối thích hợp với trạch đấu cổ đại, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn biến thành nữ nhân.”
Nghiêm Mục biết Lục Thừa Dư là đang nói Tống Quân Nghiêm không lên được mặt bàn, thế nhưng vì ngại quan hệ của mình với Tống Quân Nghiêm, cho nên mới đem lời quẹo sang hướng khác, dùng giọng điệu đùa giỡn nói ra.
Nghiêm Mục nói, “Khi còn bé tôi chỉ gặp qua hắn vài lần, lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì hắn đang từ trên cầu thang lăn xuống.”
“Sau đó nói là anh đẩy?” Lục Thừa Dư cảm thấy lấy cá tính của Tống Quân Nghiêm, thật sự có khả năng dùng loại thủ đoạn chỉ xuất hiện qua trong phim này.
Nghiêm Mục gật đầu: “Hắn cho rằng cha sẽ phê bình tôi, nhưng kết quả là hắn bị tống ra khỏi Nghiêm gia.” Đối với hắn mà nói, căn bản sẽ không đem loại thủ đoạn đả thương địch thủ một nghìn tự tổn hại tám trăm để vào mắt, hắn là cháu ngoại Mục gia, là trưởng tôn Nghiêm gia, không muốn gặp một người, chỉ cần nói một câu mà thôi.
Về phần hắn sẽ đi đẩy Tống Quân Nghiêm sao?
Đừng nói Mục gia không tin, ngay cả Nghiêm gia cũng sẽ không có ai tin, ai sẽ tin tưởng một đứa con riêng mà đi hoài nghi một người nối nghiệp từ nhỏ đã biểu hiện xuất sắc.
Nghiêm gia đưa Tống Quân Nghiêm đi nguyên nhân chính là do hắn ta có quá nhiều tâm tư, phẩm hạnh không đứng đắn, không có giáo dưỡng. Nhỏ như vậy liền nói láo oan uổng đứa con hợp pháp, trưởng thành chẳng phải là càng đáng sợ hơn sao?
Lục Thừa Dư tuy rằng không biết rõ ân ân oán oán bên trong hào môn, thế nhưng trong lòng cũng minh bạch, Nghiêm gia là chướng mắt loại hành vi này của Tống Quân Nghiêm, cho nên mới phải đem người đưa đi.
Nhưng mà mẹ Tống Quân Nghiêm là một nữ nhân tâm tư không nhỏ, nếu không thì vì sao cố ý bỏ thêm một chữ Nghiêm trong tên hắn. Không thể lấy họ Nghiêm gia thì lại kiên trì muốn có quan hệ với Nghiêm gia. Muốn nói bà ta không có tâm tư, y sẽ không tin.
Nhưng mặc dù như thế, cuộc sống Tống Quân Nghiêm tựa hồ vẫn rất thoải mái, trong này khả năng có bút tích của bác Nghiêm. Lục Thừa Dư làm một người ngoài, tự nhiên không tốt nhắc tới loại chuyện này, “Có lẽ bởi vì năm đó hắn không được Nghiêm gia tiếp nhận, cho nên hiện tại mới muốn đối phó với Nghiêm gia đi.”
“Không có việc gì,” Nghiêm Mục nói, “Tôi sẽ xử lý việc này.”
Lục Thừa Dư thấy ngữ khí của Nghiêm Mục thoải mái giống như mua cải trắng ở ven đường, làm cho y có cảm giác mình quá mức nghiêm trọng a.
Ăn mì xong, Nghiêm Mục nói: “Đã trễ thế này, đêm nay cũng đừng về.”
Lục Thừa Dư liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, chín giờ ba phút, đã rất khuya sao?
Y yên lặng thu hồi tầm mắt, sau đó gật đầu, “Được.” Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Nghiêm Mục quá mức chăm chú, chăm chú đến mức nếu như y cự tuyệt, thì đối phương sẽ khổ sở vậy. Cho nên y cũng không thể nói lời từ chối ra miệng được.
“Cậu xem TV đi, tôi lên lầu sắp xếp một chút,” Nghiêm Mục đem remote đưa cho Lục Thừa Dư, xoay người đi lên lầu, dự định đi phòng khách đổi một bộ drap giường mới. Nhìn Nghiêm Mục lên lầu, Lục Thừa Dư mở ti vi, vừa vặn thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của nam chính ở trước mặt đối tượng thầm mến.
Y đưa tay sờ cằm, lần thứ hai quay đầu lại nhìn trên lầu một chút, trong mắt lại nhiễm thêm một phần phức tạp.