Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 74



“Tiên sinh, Nghiêm thiếu đã trở về,” Vệ sĩ nhìn thấy Nghiêm Mục lái xe tới, liền khom lưng mở cửa xe, nhẹ giọng nói với người bên trong xe, “Lục tiên sinh cũng ở trên xe.”

Nghiêm lão nhị ngồi bên trong xe gật đầu, nhưng không có xuống xe, làm trưởng bối, hắn cho tới bây giờ đều sẽ không hạ mình. Cho dù hôm nay Nghiêm Mục đã nắm giữ Nghiêm gia, hắn cũng sẽ không vì vậy để cho mình thấp hơn vài phần.

Hà Long lái xe ở phía sau thấy thế, vội vàng dừng xe tiến lên thay Nghiêm Mục mở cửa xe, sau đó không tiếng động lui qua một bên. Vẫn trầm mặc xem tràng diện này Lục Thừa Dư không khỏi cảm thấy chú cháu nhà này, có một số thời điểm thật ra vẫn có rất nhiều chỗ tương đồng, ví dụ như loại khí thế không thua người này.

Sau khi Nghiêm Mục vươn một chân ra, Nghiêm lão nhị ở trên xe đối diện mới vươn chân theo, hai chú cháu cơ hồ là đồng thời đi ra từ bên trong xe, một người đeo khuôn mặt nhân vật phản diện mỉm cười, một người diện vô biểu tình, tràng diện thoạt nhìn một chút cũng không hài hòa.

Lục Thừa Dư theo xuống xe, tiến lên vài bước làm một thủ thế mời với Nghiêm lão nhị: “Nghiêm Nhị tiên sinh hôm nay tới hàn xá, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, nếu như không ngại, xin mời vào nhà uống chén trà.”

Nghiêm lão nhị đem xì gà kẹp ở ngón tay, cười nhạt để vệ sĩ bên người châm thuốc cho mình, sau khi hít một hơi nói: “Dĩ nhiên là vậy, ngày hôm nay sẽ phải làm phiền hai vị hiền chất đây.”

Đuôi lông mày Lục Thừa Dư khẽ nhúc nhích, giống như không có nghe được xưng hô của Nghiêm lão nhị có vấn đề gì, chỉ là mỉm cười dẫn Nghiêm lão nhị vào nhà, “Nghiêm Nhị lão tiên sinh khách khí, xin mời.” Y biết Nghiêm Mục cùng người của Nghiêm gia quan hệ cũng không thân cận, nhưng bây giờ người cũng đã tới cửa, nên làm mặt mũi vẫn phải làm được, Nghiêm Mục ở vị trí hiện tại không thích hợp diễn vở kịch thân thiết này, thế nhưng y đối với trường hợp này trái lại vô cùng có sở trường.

Thấy Lục Thừa Dư đem Nghiêm lão nhị dẫn vào, Hà Long nhìn Nghiêm Mục bên người, thấy nét mặt boss quả nhiên không có xuất hiện bất kỳ ý tứ không vui gì, liền hơi cúi đầu, đi theo boss vào biệt thự.

Nếu Lục Thừa Dư đã khách khí, Nghiêm lão nhị tự nhiên cũng sẽ thức thời, ngoại trừ người vệ sĩ thường đi theo hắn ra, những người khác đều không đi theo vào, ngược lại cũng không tạo cảm giác ỷ thế hiếp người.

Sau khi năm người vào phòng, Nghiêm lão nhị gảy xì gà một cái, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất: “Nếu đã vào cửa, mấy người chúng ta cũng không cần diễn trò nữa, nghe nói hiền chất hai ngày nay đối với chuyện xưa của ta đặc biệt cảm thấy hứng thú, không biết tra ra thứ gì tốt không?”

Nếu đối phương không có tâm diễn trò, Lục Thừa Dư cũng sẽ không duy trì mặt nạ nữa, nghe được Nghiêm lão nhị đề cập chuyện Nghiêm Mục điều tra hắn, trong lòng Lục Thừa Dư hiểu rõ, có lẽ hành vi điều tra về cha y đã làm Nghiêm lão nhị hoài nghi. Y mỉm cười đem mấy ly nước để trên bàn trà, sau đó nói, “Nghiêm Nhị tiên sinh không cần nghiêm túc như vậy, không bằng ngồi xuống hảo hảo uống chén trà đã.”

Nghiêm lão nhị nhìn y một cái rồi ngồi xuống, bưng ly trà không phù hợp với thẩm mỹ của mình lên nói: “Tính cách và thủ đoạn của cậu so với cha cậu thì mạnh hơn nhiều.”

“Nghiêm Nhị tiên sinh đây là đang khen trò giỏi hơn thầy đi?” Lục Thừa Dư không có bởi vì Nghiêm lão nhị nhắc tới cha của mình mà thay đổi sắc mặt, y từ giỏ trái cây chọn một quả táo xinh đẹp, cầm lấy dao chậm rãi gọt vỏ, vỏ táo màu đỏ giống như là biết nghe lời, dao nhỏ chuyển tới đâu liền rớt từng vòng vỏ xuống, đồng thời độ dày không kém nhau bao nhiêu, “Đáng tiếc cha tôi cũng không thường nhắc tới vị lão hữu là ngài với tôi, nếu không làm một vãn bối, tôi nhất định đã sớm đi bái phỏng ngài.”

“Cha cậu không có tâm địa gian xảo như cậu, thủ đoạn cũng không có ác như cậu,” Nghiêm lão nhị nhìn Lục Thừa Dư đem trái táo gọt xong cắt thành mấy khối, sau đó để vào đĩa đẩy tới trước mặt mình, đem xì gà dập tắt trong gạt tàn thuốc, đưa tay dùng nĩa bạc xiên một miếng, “Thật không biết tâm tính này của cậu có giống lão đầu tử Hạ gia kia không nữa.”

Cái này coi như là trực tiếp nói cho Lục Thừa Dư thân thế của y, nếu như Nghiêm lão nhị ở một tháng trước nói cho y biết, y còn có thể bất ngờ, thế nhưng hiện nay ở tình huống này, trái lại Lục Thừa Dư chỉ có thờ ơ: “Có lẽ…. tôi đây bị đột biến gien chăng?”

Hà Long đứng ở góc co rút khóe miệng, đến tột cùng sẽ có mấy người ở trước mặt người khác thừa nhận bản thân mình có tâm tư hung ác chứ? Huống chi boss vẫn còn ở chỗ này, Lục tiên sinh thoải mái thừa nhận như thế, cũng không lo lắng boss có ý kiến gì sao?

Vừa lúc đó, Nghiêm Mục mở miệng nói: “Tiểu Dư, anh vào phòng bếp, mọi người từ từ nói chuyện.”

Hà Long: …..

Nghiêm lão nhị hơi kinh ngạc nhìn Nghiêm Mục thập phần tự nhiên vào nhà bếp, ra mòi là đã sớm thành thói quen. Vì vậy nhịn không được nhìn Lục Thừa Dư nhiều hơn hai mắt, hai người này…. đến tột cùng là ai mạnh hơn ai, có phải trong lúc vô tình hắn đã phát hiện chân tướng rồi đúng không?

Đại khái là tầm mắt Nghiêm lão nhị quá mức rõ ràng, Lục Thừa Dư cười hỏi: “Ngài không thích ăn táo sao?” Nói xong, y liền đem tay chuyển hướng về phía mấy trái lê thơm mát, dao gọt vẫn cầm ở lòng bàn tay.

“Trái cây rất ngon,” Nghiêm lão nhị ăn xong miếng táo, buông nĩa lau miệng: “Ta biết cậu muốn điều tra cái gì, nhưng bất kể lúc trước đã xảy ra chuyện gì, cái chết của cha mẹ cậu cùng những người này không liên quan.”

Lục Thừa Dư cười nhạt nhìn Nghiêm lão nhị, không nói gì, tựa hồ là chuẩn bị nghe hắn nói tiếp.

“Năm đó lão tam Thịnh gia đối với mẹ cậu có chút yêu thích quả thực không sai, thế nhưng sự tình sớm đã qua nhiều năm như vậy, trên thế giới nào có nhiều chuyện sống chết không thay đổi chứ, nữ nhân có xinh đẹp hơn đi nữa, chờ khi cô ta kết hôn sinh con dần dần già đi, đối với nam nhân mà nói, cũng chỉ như vậy, Thịnh gia bọn họ cũng không phải loại người si tình,” Nghiêm lão nhị thở dài, “Khi ta ở Hoa Đỉnh thấy tư liệu phỏng vấn của cậu, cũng biết lấy năng lực của cậu sẽ được Nghiêm Mục coi trọng. Lấy tình huống hiện nay đến xem, ta không chỉ không đoán sai, thậm chí cảm tình giữa hai người còn vượt qua mong muốn của ta.”

Lúc trước hắn tìm mọi cách để Nghiêm Mục có một chút ấn tượng đối với tư liệu phỏng vấn của Lục Thừa Dư, rồi từ từ để cháu mình có hảo cảm với Lục Thừa Dư, chỉ là không ngờ tới Nghiêm Mục càng thêm coi trọng Lục Thừa Dư hơn cả mong muốn của hắn, mà Lục Thừa Dư so với dự đoán hắn thì càng thêm có năng lực.

Nghiêm lão nhị không biết rằng sau khi Nghiêm Mục có ấn tượng với tư liệu phỏng vấn của Lục Thừa Dư, hai người ở Bách Vị Hiên ngoài dự liệu còn gặp mặt thêm một lần, thế cho nên khiến Nghiêm Mục không chỉ có có ấn tượng với Lục Thừa Dư, mà còn sinh ra hảo cảm.

Quỹ đạo cuộc sống có lẽ chính là ở những chỗ rẽ khác nhau, sẽ có những hướng đi khác nhau, cái này cũng có thể gọi là số phận.

“Ngài để Mục ca có ấn tượng với tư liệu phỏng vấn của tôi, là bởi vì muốn cho Mục ca trọng dụng tôi?” Lục Thừa Dư rất nhanh thì nghĩ thông suốt mấu chốt bên trong, “Ngài muốn bảo vệ tôi?”

“Không tính là bảo vệ, chỉ là muốn vì bằng hữu làm một chuyện mà thôi, bảo trụ một mạng cho cậu, nếu như không phải bởi vì cậu trùng hợp tới Hoa Đỉnh nộp đơn, thì ta cũng sẽ không phí tâm tư này.” Nghiêm lão nhị tư thái nhàn nhã dựa vào sô pha, “Thịnh gia cho dù không kiêng kỵ Nghiêm gia, tốt xấu gì cũng sẽ kiêng kỵ Mục gia, trong dự tính của ta, chỉ cần cậu trở thành phụ tá đắc lực cho Nghiêm Mục, nó nhất định có thể bảo vệ cậu.” Chỉ là hắn thật không ngờ, bởi vì mình khó có được một lần thiện tâm tùy tính, cháu trai nhà mình liền bị tiểu tử này câu mất tâm tư.

“Thế nhưng trên thực tế, Thịnh gia vẫn động thủ với tôi, thậm chí thiếu chút nữa liên lụy đến Mục ca,” Lục Thừa Dư thở dài, “Nhưng mà, cảm ơn ngài đã làm cho tôi những chuyện kia.” Vốn tưởng rằng đối phương là nhân vật phản diện, ai biết đối phương lại là hữu hảo ẩn dấu, còn vì mình làm không ít chuyện, loại cảm tình vừa ngay thẳng vừa chua xót này, quả thật kỳ lạ không nói ra được.

“Nếu như không phải do cậu tính toán Lương thị khiến người Thịnh gia nổi lên lòng cảnh giác, Thịnh gia cũng sẽ không hạ quyết tâm lớn như vậy muốn mạng của cậu,” Nghiêm lão nhị nói đến đây, có chút hăng hái nói, “Tiểu tử cậu vận khí cũng thật tốt, trùng hợp giúp đỡ hai người trẻ tuổi quan trọng nhất của Mục gia, làm cho Mục gia mượn việc này gây thiệt hại nặng cho phe ủng hộ Thịnh gia ở kinh thành. Kết quả là Thịnh gia đổ tiền vốn lớn như vậy, cậu vẫn có thể vui vẻ nhảy nhót ở kinh thành, vận khí này thật đúng là người bình thường có ước ao cũng không được.”

Lục Thừa Dư nghe vậy cười một tiếng: “Có lẽ là sau khi tôi cùng Mục ca ở cùng một chỗ, vận khí liền tốt hơn.”

Nghiêm lão nhị quay đầu liền thấy Nghiêm Mục đúng lúc bưng đồ ăn từ phòng bếp đi tới, lười biếng đứng lên nói: “Cháu trai, ta nghe nói nam nhân am hiểu dỗ ngon dỗ ngọt dễ chiêu hoa đào, cháu tìm một người đàn ông như thế sống chung, về sau nên để tâm nhiều hơn một chút.”

Nghiêm Mục làm như không thấy hắn gây xích mích ly gián, đem rau trộn đặt vào trên bàn cơm nói: “Không tín nhiệm đối phương thì sẽ coi những lời này là dỗ ngon dỗ ngọt, tín nhiệm đối phương thì sẽ coi những lời này trở thành lời thật lòng, quan trọng người nghe là ai thôi.”

Nghiêm lão nhị hút ngụm khí lạnh, sau đó khoát tay một cái: “Được rồi, coi như ta chưa nói gì.” Ngay cả cháu hắn đều có thể nói lời buồn nôn như thế, hắn còn có thể nói cái gì, “Không cần giữ ta lại ăn cơm chiều, ta đi trước.”

“Nghiêm Nhị thúc đi thong thả,” Lục Thừa Dư cười đứng dậy đưa tiễn, “Sau này lúc rảnh rỗi ngài đến chơi nhiều một chút.”

Dưới chân Nghiêm lão nhị ngừng lại, lập tức khoát tay, không nói gì liền đi ra cửa. Chờ xe của hắn chạy ra khỏi biệt thự Nghiêm Mục, vệ sĩ bên cạnh hắn mới nói, “Tiên sinh, tại sao ngài không nói cho Lục tiên sinh biết những đồn đãi kia.”

“Lời đồn chính là không có chứng thật, nhiều năm như vậy Thịnh lão tam cùng Lục lão đại cũng không nhắc tới, ta cần gì phải nói tới việc xưa,” Hắn quay đầu lại nhìn hướng biệt thự, thở dài, “Thịnh gia gắt gao cắn Lục gia tiểu tử không tha, đồn đãi kia….”

Ba đương sự đều đã không còn nữa, hắn làm người vây xem cần gì phải làm điều thừa. Thịnh lão tam cũng tốt, Lục lão đại cũng tốt, nếu tên tiểu tử kia đã mang họ Lục, như vậy truy cứu lại chuyện cũ có ích lợi gì chứ?

Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục chậm rãi tản bộ ở trong tiểu khu, bởi vì đã vào đông, Lục Thừa Dư thấy gió thổi vào mặt đau hơn cắt thịt.

“Nghiêm Nhị thúc nói…. có mấy phần thật?”

Nghiêm Mục đưa tay chỉnh khăn quàng cổ cho Lục Thừa Dư: “Chín phần, ông ta sẽ không lừa em.”

“Nhưng cũng che giấu một số chuyện,” Lục Thừa Dư thở ra một ngụm khí trắng, “Cho dù em dùng thủ đoạn với Lương thị, đó cũng không phải là lý do lớn nhất để Thịnh gia động thủ với em.”

Nghiêm Mục trầm mặc không nói, có lẽ việc này không chỉ có Nghiêm lão nhị giấu diếm, chỉ sợ ngay cả tư liệu mà ông ngoại đưa cho bọn họ, cũng che giấu một thứ gì đó.           

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.