Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 78



Thấy nhiều ký giả hướng về phía Lục Thừa Dư chụp ảnh như vậy, Tần đạo đi đến hậu trường cười trêu nói: “Tiểu Lục a, ngày hôm nay cậu xem như là danh tiếng vượt trội rồi.”

Lời này của Tần đạo có lẽ không có hàm nghĩa khác, thế nhưng ở trong tai người khác thì không nhất định, hơn nữa toàn bộ đoàn phim đều tập hợp các ngôi sao lớn, sau này Lục Thừa Dư còn muốn ở vòng giải trí đầu tư quay phim, cho nên cũng không muốn đắc tội với những đại bài này, vì vậy bất đắc dĩ cười khổ nói: “Tần đạo ngài đừng giễu cợt tôi, bọn họ đây là tới tham gia buổi công chiếu thuận tiện xem náo nhiệt của tôi thôi.”

Lời này vừa ra, nguyên bản mọi người xung quanh tâm tư có chút bất bình mới phản ứng kịp, Lục Thừa Dư cùng bọn họ bất đồng, về sau bọn họ sẽ có khả năng hợp tác với Lục Thừa Dư, huống chi người ta cũng đã được Mục gia đón nhận rồi, dù bọn họ là nghệ sĩ có tiếng và thế lực đi chăng nữa, cũng không dám đắc tội người Mục gia. hơn nữa cũng có không ít người khổ sở bị ký giả vây quanh chặn đường, cho nên một ít người bắt đầu lên tiếng an ủi.

Mặc kệ những hảo ý này là phát ra từ nội tâm hay là mặt ngoài, Lục Thừa Dư đều nhất nhất tiếp nhận, đến khi bắt đầu phỏng vấn, y an vị ở phía sau đài, đợi tới lượt mình lên sân khấu. Dựa theo địa vị của Lục Thừa Dư, trình tự y lên sân khấu hẳn là ở phía sau, thế nhưng do bối cảnh của y cộng thêm xuất thân nên đã định trước y sẽ không giống những nghệ sĩ khác khổ sở chờ lên sân khấu, cho nên phỏng vấn bắt đầu chưa bao lâu, y đã bị người chủ trì mời lên.

Trên sân khấu còn có Tần đạo cùng hai nghệ sĩ quan trọng trong phim, sau khi cùng với người chủ trì và mọi người ở hiện trường chào hỏi, Lục Thừa Dư ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tần đạo.

Người chủ trì cùng y nói vài câu với nhau, đem không khí hiện trường hâm nóng lên, sau đó chính là ký giả hướng Lục Thừa Dư nêu câu hỏi, nhìn trường thương đoản pháo rậm rạp chằng chịt phía dưới, Lục Thừa Dư vị ngữ tiên tiếu: “Sắp tết rồi, ngay cả buổi công chiếu đầu tiên của tổ kịch chúng ta cũng náo nhiệt như thế.”

Tuy rằng lời này cũng không tính là khôi hài, thế nhưng người chủ trì trên đài cùng hai nghệ sĩ đều phối hợp lộ ra một khuôn mặt tươi cười, hiển nhiên vô cùng cấp cho Lục Thừa Dư mặt mũi, ký giả ở đây thấy thế, cũng không dám quá phận, đầu tiên là hỏi vấn đề liên quan đến bộ phim.

“Thừa Dư, khi chúng tôi nhìn ngài trong phim, rất nhiều người đều nói rất ngài đẹp trai, xin hỏi ngài đối với nhân vật này có hài lòng không?”

“Tôi kỳ thực rất muốn nói phi thường hài lòng, thế nhưng lại sợ mọi người nói tôi không khiêm tốn, chờ buổi công chiếu kết thúc sẽ đánh tôi, nên tôi chỉ dám nói tương đối hài lòng thôi,” Lục Thừa Dư nói xong, sờ sờ càm của mình, “Có mấy lần soi gương, tôi cũng cảm giác mình rất đẹp trai.” Sau khi nói xong, y bóp bóp mũi, làm một cái mặt quỷ.

Lời này là vừa khen nhân vật trong phim, nhưng lại không tiết lộ tình tiết trong phim, lại không đắc tội ký giả, ứng đối so với rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí thì thuần thục hơn nhiều. Tần đạo ngồi ở bên cạnh thấy thế không khỏi nghĩ, thảo nào một nhân vật như Nghiêm Mục đối với Lục Thừa Dư đều một lòng một dạ, còn trẻ như vậy liền mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tiếp qua nhiều năm nữa, chỉ sợ càng không thể khinh thường.

Các phóng viên lại hỏi liên tiếp mấy vấn đề có liên quan đến phim, lúc đến một vấn đề cuối cùng, rốt cục có người bắt đầu hỏi việc riêng của y.

“Thừa Dư, ngài lần này quay bộ phim tốn hơn một tháng, người yêu ngài cùng với gia đình của người đó có ý kiến gì không?”

“Người đang yêu đương nhiên không muốn xa nhau, nhưng anh ấy rất ủng hộ quyết định của tôi,” Lục Thừa Dư cong khóe miệng, “Các trưởng bối đều rất sáng suốt, sẽ không kiểm soát tự do sinh hoạt của hậu bối.”

Lời này có ý tứ là trưởng bối Mục gia rất tôn trọng tình yêu của y cùng với Nghiêm Mục, hơn nữa sẽ không ra tay can thiệp sao?

Các phóng viên mới mặc kệ Lục Thừa Dư đến tột cùng là có ý gì, thế nhưng tiêu đề chính ngày mai cũng nghĩ xong, đó chính là 《Lục Thừa Dư thẳng thắng nói gia tộc Mục thị ủng hộ tình yêu đồng tính của y cùng với tổng tài Hoa Đỉnh, là lời bịa đặt hay là sự thật?》

Trong nhà cũ Mục gia, Mục lão gia tử ngồi  trước TV, sau khi nhìn chương trình trực tiếp của Lục Thừa Dư, lại nhìn cháu ngoại ngồi bên cạnh mình, vội ho một tiếng nói: “Mùa đông rồi, cháu cũng không cần theo ta, ở đây còn có hai anh của cháu nữa, đi đón tên tiểu tử kia về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.” Nói xong, cũng không nhìn biểu tình của Nghiêm Mục, xoay người đi lên lầu.

Mục Khải Hoa mắt thấy Mục lão gia tử đã lên lầu, hướng Nghiêm Mục nhếch mày: “Còn không mau đi, bộ phim sắp mở màn rồi.” Đừng tưởng rằng làm mặt than ngồi ở đây sẽ để cho người khác nhìn không ra nội tâm hắn lo lắng.

“Dạ, vậy em đi trước,” Nghiêm Mục từ trong tay người giúp việc tiếp nhận áo khoác ngoài, không nhanh không chậm ra cửa, nhưng mà bước chân so với bình thường lớn hơn một ít.

“Xì,” Mục Khải Hoa đem vỏ đậu phộng ném qua một bên, quay đầu hướng Mục Khải Dung thổ tào, “Đều gấp thành như vậy, còn giả bộ cao lãnh.”

Mục Khải Dung ghét bỏ nhìn vỏ đậu phộng bị ném bừa bộn, sau đó đem vỏ đậu đẩy về phía Mục Khải Hoa, trầm mặc không nói.

Mục Khải Hoa: “…..”

Em trai người khác đều là nhu thuận mềm manh, còn em trai của hắn sao lại là tảng đá tiến hóa thành loài người chứ?

Bộ phim vừa mới bắt đầu không bao lâu, chỗ trống Lục Thừa Dư giữ lại bên người liền bị một bóng đen ngồi xuống, y hướng người bên cạnh cười một tiếng, thấp giọng nói: “Không phải nói đêm nay có việc không thể tới sao?”

“Ông ngoại nói trời lạnh, lo lắng một mình em về nhà, để anh tới đón em sớm một chút,” Nghiêm Mục nhìn bốn phía, các diễn viên khác đã sớm ly khai, “Mệt không?”

“Không mệt, chúng ta xem xong thì về,” Tốt xấu gì mình cũng có góp mặt trong phim, Lục Thừa Dư không giống những người khác cần phải đi chạy show, “Em nghĩ bộ phim này Tần đạo quay rất tốt.”

Nghiêm Mục gật đầu, đem tay y nắm ở lòng bàn tay rồi liền an tĩnh xem phim. Tuy rằng hắn đối với điện ảnh không có hứng thú, thế nhưng có Lục Thừa Dư diễn hoặc là đầu tư, hắn vẫn có thể xem được.

Tần đạo kiểm soát phim rất tốt, cũng không có bởi vì tập hợp nhiều ngôi sao lớn mà đem bộ phim dựng thành album nghệ sĩ, trái lại tái hiện cho khán giả thấy được nhiệt huyết cùng cực khổ năm đó. Bộ phim vừa chiếu xong, không ít người đứng dậy vỗ tay, Lục Thừa Dư cũng là một thành viên trong đó, y cảm thán nói: “Tần đạo cùng kịch tổ cuối cùng cũng có thể giao ra một câu trả lời thoả đáng.”

Quả nhiên, đến ngày hôm sau, trên mạng có rất nhiều người bắt đầu khen ngợi 《Càn Khôn》, có người thấy được lịch sử huyết lệ, có người thấy được sự hi sinh của người xưa, cũng có người ở trong phim thấy được tương lai, nhưng bất kể là cái gì, bộ phim này cuối cùng đã truyền đạt cho khán giả một phần tín ngưỡng cùng lịch sử.

Bởi vì ngày hôm sau là đêm 30, Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục liền rời giường thật sớm, sau khi ăn cơm trưa phong phú, lại bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.

Bởi vì tài nấu nướng thua kém Nghiêm Mục, Lục Thừa Dư chỉ có thể ở một bên làm trợ thủ, nhìn Nghiêm Mục nghiêm túc chuẩn bị cá, Lục Thừa Dư cười nói: “Con cá này lớn như vậy, hai chúng ta làm sao ăn hết?”

“Cái này kêu là niên niên hữu dư, không ăn hết mới tốt,” Nghiêm Mục đem cá bỏ vào trong nồi, nhìn độ lửa rồi đậy nắp lại, “Anh pha xong sốt tương rồi, cá hấp chấm nước sốt, sẽ không quá cay cũng sẽ không quá mức nhạt nhẽo, em nhất định sẽ thích.”

Trong phòng bếp phiêu tán một mùi canh gà nhàn nhạt, Lục Thừa Dư hít sâu một hơi, nhớ tới kiếp trước, y một thân một mình trải qua tết âm lịch, chẳng muốn làm cái gì, thỉnh thoảng lại tùy tiện làm chút đồ ăn, có lẽ đã gần mười năm rồi, đây lần đầu tiên y thật sự đón tết âm lịch.

Đem đậu rửa xong cất vào trong túi lưới, y đi tới phía sau Nghiêm Mục vòng tay qua hông hắn, hôn một cái trên gò má của hắn: “Cảm ơn.”

Nghiêm Mục nhận thấy được tâm tình y có cái gì không đúng, xoay người ôm lấy y, “Làm sao vậy?”

Lục Thừa Dư lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có anh bên cạnh thật tốt.”

Nghiêm Mục nhìn hai mắt của y, nghe vậy khóe miệng hơi nâng lên: “Đó cũng là ý nghĩ của anh.” Trước đây ở nước ngoài, không khí tết cũng không đậm, hắn cũng không coi trọng. Sau này về nước, vì chuyện gia tộc, cũng không có tâm tư hảo hảo ăn tết. Chỉ có năm nay, hắn mới có thể thận trọng chú ý làm món gì, mua cái gì, ngay cả đèn lồng treo ở cửa, cũng là do hắn cùng Lục Thừa Dư tỉ mỉ lựa chọn.

Bên cạnh có thêm một người quan trọng, mới để cho hắn hiểu được ý nghĩa tết âm lịch và phần hạnh phúc vui sướng độc hữu này.

Đến buổi tối, gà vịt cá cùng với các loại món ăn được đưa lên bàn, Nghiêm Mục còn cố ý mở một chai Lafite năm 82, Lục Thừa Dư đung đưa rượu đỏ trong ly, xem gala mùa xuân trong ti vi, cười nói: “Chúng ta có phải là kết hợp Trung Quốc và phương Tây hay không?”

Nghiêm Mục cùng y chạm ly một cái: “Anh cho là em sẽ nói cái này gọi là hào [1] chứ.

[1]Hào: là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là bạo chúa, đề cập tới những kẻ giàu có và ngang ngược.

Lục Thừa Dư nhíu mày: “Gần đây có phải lén lút lướt weibo hay không, không thì làm sao anh biết cái từ ‘ hào’ này?”

“Anh đây là vô hạn tiếp cận bạn đời,” Nghiêm Mục hơi cong môi, “Thỉnh thoảng lướt weibo cũng rất thú vị.” Nhất là khi thấy dân mạng chúc hắn cùng với Lục Thừa Dư trăm năm hạnh phúc, hắn càng cảm thấy có ý nghĩa.

Bên ngoài có người đốt pháo hoa, ở trong trời đêm có vẻ phá lệ xinh đẹp, Lục Thừa Dư nghiêng đầu nhìn pháo hoa không ngừng nổ tung rồi lại biến mất ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu quay đầu lại chống lại ánh mắt ôn nhu của Nghiêm Mục: “Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ,” Vẻ mặt Nghiêm Mục cũng nhu hòa xuống, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên người Lục Thừa Dư, hai người cùng nhau nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, trong mắt đều mang theo tiếu ý.

Cuối cùng hai người làm cơm dư cả một bàn lớn, trái lại ở giường tiến hành một hồi vận động kịch liệt tốt đẹp, cho nên sáng ngày hôm sau rời giường phát hiện bên ngoài có tuyết rơi, hai người đều có chút ngoài ý muốn.

“Oa, bên ngoài tuyết đã tích dày rồi này,” Lục Thừa Dư ghé vào trên cửa sổ, nhìn tuyết trắng xoá bên ngoài, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, “Hệ thống sưởi ấm đúng là phát minh vô cùng vĩ đại.”

Nghiêm Mục nhìn áo ngủ mềm mại trên người y, đưa tay giúp y đem mũ áo ngủ đội lên cho y, sờ sờ hai lỗ tai cún mềm mềm nằm úp sấp trên đầu y, “Đi xuống lầu, anh làm bữa sáng cho em.”

Lục Thừa Dư nghe vậy từ trên giường nhảy xuống, mang dép lông vào cười híp mắt làm một nụ hôn gió với Nghiêm Mục: “Thân ái, sao sao đát.” (giống như là tiếng hôn, kiểu như “moazz” hay “chụt chụt” ấy.)

Nghiêm Mục vội ho một tiếng: “Ừm, sao sao đát.”

Lục Thừa Dư thấy hắn mặt không thay đổi nói ra ba chữ này, phốc cười ra tiếng, thẳng đến khi rửa mặt xong, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Nghiêm Mục thấy y từ phòng tắm đi ra, trầm mặc một chút rồi nói: “Vừa rồi anh họ gọi điện thoại tới, nói là tập đoàn Thịnh Vinh bắt đầu tiếp thu phía trên thẩm tra.”

Lục Thừa Dư nhíu mày, tiếu ý chưa lui: “Là do mọi người làm?”

Nghiêm Mục không có phủ nhận: “Tài liệu có liên quan Thịnh Vinh em cung cấp cho lão Tào rất hữu dụng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.