Phục Ưng

Chương 54: Ngủ chung



Sau khi về đến nhà quần áo của hai người đều ướt đẫm, tốt xấu gì Tô Miểu vẫn còn có mặc áo khoác chống thấm nước, còn Trì Ưng chỉ mặc một cái áo mỏng, tóc cũng ướt sũng.

Anh đi lấy khăn lau mặt chuẩn bị lau tóc dài cho Tô Miểu, Tô Miểu lại đến trước mặt anh cầm lấy khăn lau, nhón chân, khó khăn giúp anh lau phần tóc ướt sũng.

Trì Ưng bỗng nghiêng đầu, né tránh cô.

"Nhanh lên, nếu không sẽ bị cảm đấy." Cô hối anh.

"Đừng nhón chân."

"Cậu cao như thế, tớ không đủ cao."

"Chuyện nhỏ, tớ có thể cúi đầu xuống cho cậu."

Tô Miểu bị người này chọc cho nở nụ cười, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Vậy phiền lớp phó cao quý cúi thấp đầu xuống đi."

"Tuân lệnh."

Trì Ưng cúi người, chống tay vào quầy bar phía hai bên người cô, hoàn toàn thu cả người cô vào trong vòng bảo vệ của mình.

Tô Miểu thoang thoảng ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát trên người anh, tứ phương tám hướng, chỗ nào cũng có.

Cô chịu đựng trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình, cẩn thận lau mái tóc ướt át của cô.

Tóc của anh vô cùng cứng, nhất là phần tóc ngắn phía sau, mỗi một sợi đều dễ dàng cắm rễ, không thể đứt rời.

Không giống tóc cô, vừa mềm vừa yếu, còn rất dễ gãy.

Trì Ưng nhận lấy khăn mặt, cũng giúp Tô Miểu lau tóc, nhưng động tác của anh sẽ không dịu dàng như cô, làm cho Tô Miểu kêu đau nói anh làm nhẹ một chút.

Trì Ưng tỏ vẻ động tác đó của anh đã rất rất dịu dàng rồi ---

"Cậu yếu quá."

"Đúng thế, mẹ tớ nói tớ chính là con mèo con, không chạm được."

"Thế sau này cậu sẽ đau đấy."

"Cái gì?"

"Không có gì, đừng lộn xộn."

Động tác của cậu cũng nhẹ nhàng hơn, từng chút từng chút thay cô lau tóc, lại dùng máy sấy làm khô tóc cô.

Đêm đã khuya, Trì Ưng giúp Tô Miểu sắp xếp một phòng mới, căn phòng này không lớn bằng phòng ngủ chính của anh nhưng cũng may là đối diện sông lớn, tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy cảnh đêm trên sông.

Giờ phút này đèn trên thuyền chài trên sông đều đã tắt hết rồi, tối đen như mực, mờ hồ còn nghe được tiếng thủy triều lên xuống.

Tô Miểu có chút lo lắng, bất an.

Với mối quan hệ vẫn chưa nói rõ ràng của hai người hiện tại, cô lại ở nhà anh, hơn nữa phòng ở vẫn tốt như thế cuối cùng vẫn không quá thích hợp, khiến cho cô luôn cảm thấy mình chiếm tiện nghi của anh.

Nhưng cũng không có cách nào khác tốt hơn cả.

Theo kế hoạch của cô... hay là ngày mai dậy sớm quét dọn nhà vệ sinh cho anh.

"Phòng này của tớ thấy cảnh sông, giá một đêm ít nhất phải 2000, còn có thể nghĩ đến chuyện cậu bị lỗ."

Trì Ưng nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô, ngồi dựa bên cửa sổ, rất không biết xấu hổ nói: "1000, được không."

"Đòi tiền không có, muốn mạng..."

"Tớ muốn mạng cậu thì có lợi ích gì."

"Vậy cậu muốn cái gì?"

Anh đưa tay nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, nhìn trái nhìn phải: "Người cũng không tệ lắm."

Tô Miểu đỏ mặt tránh đi, phản bác nói: "Dựa theo lời cậu nói, nhà của tớ cũng nhìn thấy cảnh sông đó, tầm nhìn cũng rất tốt, so với nhà cậu còn đẹp hơn!"

"Có lý." Trì Ưng xách túi sách của cô sang, tháo móc khóa hình trái bóng rổ ra: "Cái này cho tớ, đền bù phí thuê phòng, thế nào."

Lại nữa.

"Trì Ưng, cậu giống cướp thật á, lần nào cũng cướp đồ của tớ."

"Ai bảo cậu xui xẻo gặp phải tớ chứ."

Tô Miểu biết, anh đang suy nghĩ dùng mọi cách để làm mất đi sự áy náy và lo lắng trong lòng cô.

Bởi vì ở phương diện kinh tế hai người không thể tránh được sự chênh lệch, Trì Ưng sẽ có lúc chủ động đòi hỏi lời báo đáp từ cô.

Nhìn qua thì giống như người hẹp hòi, tính toán chi li.

Nhưng thật ra là, những báo đáp đó đều là thứ nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại khiến cho cô có thể yên lòng.

Ở phương diện chăm sóc cho cảm xúc của người khác này, Trì Ưng mãi mãi sẽ có cái nhìn rõ ràng nhất.

Trì Ưng mang theo đồ trang trí nhỏ đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, đánh giá ---

"Vẫn nghĩ là tặng cho tớ, nhưng nhìn thấy cậu đeo nhiều ngày như thế cũng không thấy đưa, đành không biết xấu hổ mà mở miệng trước rồi."

Trong lòng Tô Miểu hơi ngạc nhiên.

Móc khóa hình bóng rổ này được mua từ một cửa hàng bán đồ trang trí với giá hai mươi đồng, lúc cô và Hứa Mịch đi dạo trong cửa hàng dưới ga Dương Gia Bình trong lúc nghỉ đông.

Thật ra cái vật nhỏ này, đối với người bình thường đừng nói là hai mươi, năm đồng cô cũng ngại mua.

Nhưng mà lúc mua, cô nghĩ muốn đưa nó cho Trì Ưng, anh đã tặng cô một con búp bê rất đẹp.

Nhưng mãi vẫn không thể đưa được.

Bởi vì... Nó cũng chỉ là một đồ trang trí nhỏ lại rất rẻ, nghĩ đến cái thứ này treo trên người anh, Tô Miểu sao có thể không biết xấu hổ mà tặng nó chứ.

"Cậu thích thì lấy đi chơi đi."

Anh tiện tay ước chừng một chút, nắm chặt móc khóa hình bóng rổ này vào trong lòng bàn tay, xoay người ra ngoài: "Ngủ sớm một chút."

"Ừm, ngủ ngon."

Lúc ra khỏi phòng, Trì Ưng quay đầu lại dặn dò: "Khóa cửa."

"Vì sao phải khóa cửa?"

Đôi mắt đầy ẩn ý của anh liếc nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên, không nói rõ.

Hình như Tô Miểu hiểu được gì đó, đẩy anh ra khỏi phòng, "Lạch cạch" một tiếng, khóa cửa phòng lại.

...

Tối nay Trì Ưng không có ý muốn đi ngủ, anh tự pha cho mình một ly Vodka với chanh, ngồi cạnh cửa sổ sát đất nhìn mặt sông mờ mịt.

Một lát sau, Tô Miểu gửi đến một tin nhắn ---

Miểu: "Cậu đã ngủ chưa?"

C: "Vẫn chưa."

Miểu: "Tớ cũng chưa, hình như có chút lạ giường. [Không yên]"

C: "Cậu có thể đến phòng của tớ, làm quen trước với chiếc giường mà tương lai sau này cậu sẽ ngủ."

Miểu: "..."

Cô không để ý đến anh nữa.

C: "Muốn uống một ly không, tớ pha cho cậu một li Mojito không cồn."

Miểu: "Cậu còn biết pha rượu sao?"

C: "Ông đây thì có gì không biết."

Miểu: "..."

Miểu: "Không uống, cậu cũng ngủ không được sao?"

C: "Ừm."

Miểu: "Đây là nhà của cậu đó, còn lạ giường nữa hả?"

C: "Tớ không lạ giường, tớ biết cậu."

Tô Miểu nhìn thấy người này cứ trêu chọc cô từ câu này đến câu khác, lại đến cạnh cửa kiểm tra ổ khóa.

Miểu: "Trì Ưng, bình thường cậu có nghe radio không?"

C: "Không nghe, tớ ghét tạp âm, nó làm tớ thấy phiền lòng."

Miểu: "Tớ còn rất thích nghe những âm điện tạp âm đó, rất có cảm giác thế giới thực tại."

C: "Chúng ta trải qua thế giới thực tại chưa đủ chân thật hả?"

Miểu: "Không giống nhau, loại ồn ào điện tử đấy... có thể mang âm thanh xa xôi đến gần cậu, đêm khuya nghe kênh âm nhạc còn có thể tặng ca khúc chúc phúc. Cho dù hai người cách nhau rất xa, chỉ cần nghe cùng một tần số thì cũng giống như đang gần bên nhau."

C: "Nữ sinh thời kỳ trưởng thành mấy cậu..."

Miểu: "Nữ sinh cũng đều là người đúng không, mấy câu này cậu đã nói lâu rồi. [Hừ]"

C: "App Radio trong di động của cậu, cậu đang nghe kênh gì?"

Miểu: "3.5MHz"

Trì Ưng mở phần mềm radio ra, mở tần số 3.5 theo như cô nói, kết nối với loa bluetooth của điện thoại.

Một giọng nói nhẹ nhàng và khàn khàn phát ra từ tai nghe, từ từ hát lên ——

"Là ai gõ cửa của tôi, là ai đang giật dây."

Giai điệu như bức ảnh chụp đã bị ố vàng, giống như đưa người khác trở về những năm tám mươi, thời gian trôi qua cũng trở nên ung dung mà yên lặng.

Miểu: "Cậu vẫn còn đang nghe chứ?"

C: "Ừm."

Miểu: "Lúc cậu nghe, trong lòng cậu nghĩ cái gì?"

C: "Cậu nghĩ cái gì."

Miểu: "Không công bằng, tớ hỏi cậu trước mà."

C: "Lúc 0:14 phút, chúng ta đồng thời đánh ra suy nghĩ trong lòng nhau, như thế công bằng chưa."

Miểu: "Được."

Tô Miểu soạn xong nội dung, nhìn thời gian, khi thời gian bên góc phải màn hình nhảy đến số 0:14, cô nhấn gửi đi. Mà cùng lúc đó, di động cũng nhận được tin nhắn của Trì Ưng ---

Miểu: "Cùng nghe một kênh với cậu, thật sự rất hạnh phúc."

C: "Khi nào cậu mới cho tớ xem màu nội y của cậu thế."

[C thu hồi một tin nhắn.]

Miểu: "..."

*

Sáng sớm, Trì Ưng điều chỉnh đồng hồ báo thức dậy lúc năm giờ rưỡi, đó cũng là đồng hồ sinh học không thể thay đổi của anh.

Vận động một tiếng trong phòng tập thể hình, sau đó anh đi tắm rửa, sau đó lại đến nhà bếp làm một chút bữa sáng cũng không tính "Thơm ngon ngào ngạt".

Theo như lời anh nói, anh cũng có một chút tài nghệ nhưng không nhiều lắm.

Trước kia lúc leo núi, cũng cầm theo thức ăn đã nấu sẵn.

Anh nhớ Tô Miểu chỉ ăn trứng chín, cho nên chiên nhiều thêm một lúc, không ngờ nhiều thêm một lúc này, làm khét luôn cả một mặt của trứng.

Tô Miểu xoa xoa mắt, đôi mắt còn mông lung buồn ngủ đi ra phòng khách, những chiếc đĩa gốm tinh tế trên bàn có hai miếng trứng rán bị cháy.

Thậm chí còn không thể nói cái nào cháy hơn cái nào.

Trì Ưng mặc tạp dề hình phim hoạt hình, nhìn hai quả trứng trong dĩa, nhíu mày rơi vào suy tư.

Mọi chuyện anh làm đều thuận lợi, lần đầu tiên trong cuộc đời anh... Sinh ra cảm giác thất bại như thế.

Tô Miểu bỏ hai quả trứng vào dĩa của cô, cười nói: "Tớ ăn hai cái này, để tớ giúp cậu làm một cái nữa nhé."

Trì Ưng biết cô không muốn lãng phí, khi cô đi ngang qua, anh cầm lấy tay cô: "Lớp trưởng này, cậu như thế rất dễ nuôi một tên cặn bã đó, biết không?"

"Ai nói thế."

"Cách này của cậu, thật sự sẽ chiều hư bạn trai đấy."

"Cậu còn chưa phải là bạn trai tớ mà." Hai má Tô Miểu ửng đỏ: "Nếu sau này thành thật, tớ sẽ không như thế, sau này đổi lại cậu phải đối xử tốt với tớ."

Nhiều năm sau, thật ra Trì Ưng không cần phải trả giá quá nhiều cho tình yêu.

Tất cả tình yêu của anh... Hoàn toàn đặt trên người cô, mặc dù tất cả đều đứng đầu, nhưng ở trong nhà nơi thành phố xa hoa nhất, muốn cố gắng hết sức giữ cô gái mình ở bên cạnh mình...

Nhưng bây giờ Trì Ưng đã dần dần đem Tô Miểu đưa vào phạm trù tình yêu, kể từ khi từ thành phố Kinh trở về, anh đã xem cô cô trở thành "người nhà" của anh.

Là Tiểu Ưng của anh.

"Không cần chờ sau này, bây giờ ông đây sẽ đối tốt với cậu."

Trì Ưng cướp lấy cái dĩa trong tay cô, thuần thục giải quyết hai quả trứng cháy khét kia, đi vào mở cửa nhà bếp ra: "Giúp cậu làm lần nữa, cái xấu tớ ăn rồi, đến khi chiên được cái trứng xinh đẹp nhất."

Tô Miểu bị anh chọc cười, cười toe toét: "Phải thật hoàn mỹ mới tính à, chẳng lẽ phải đủ điểm như làm bài toán hả?"

"Thế cũng không cần thiết."

Trì Ưng bỏ dầu nóng, cầm lấy quả trứng, một tay bỏ nó vào chảo, vô cùng thuần thục ---

"Hoàn mỹ như cậu là được."

Tô Miểu không nói nên lời, mới sớm bảnh mắt, người này đã giống như ăn mật ong rồi, miệng ngọt thật.

Cuối cùng, sau ba lần thất bại, dưới sự chỉ đạo của Tô Miểu, cuối cùng Trì Ưng cũng đã làm được một quả trứng chiên chín hoàn toàn và không bị cháy, rồi mời Tô Miểu ăn bữa sáng khó làm được này cùng với sữa.

Bảy giờ, anh chở Tô Miểu đi đến trường học.

Làn giớ sớm mùa xuân mang theo hơi lạnh buốt, Tô Miểu nắm lấy góc áo quanh eo anh, nhìn bóng lưng cao lớn rắn chắc của anh.

Thật ra cô có thể nhìn ra được, người ngoài đều nói Trì Ưng là người được dạy dỗ rất tốt, nhưng sự dạy dỗ tốt này cũng lộ ra chút cảm giác xa cách.

Khiến anh bộc lộ sự nhiệt tình của mình ra ngoài thì không phải chuyện dễ dàng gì.

Buổi sáng vụng về ngày hôm nay, làm Tô Miểu phát hiện anh đang cố gắng thử cách của mình để đối xử tốt với cô.

Không có lúc nào cô cảm thấy hạnh phúc hơn lúc này nữa.

...

Tan học ngày tiếp theo, Tô Miểu vẫn về nhà.

Vốn dĩ cô tính đi đến chỗ chủ nhiệm để xin ở lại trường học, nhưng trước khi ở lại, cô nghĩ vẫn nên về nhà bàn bạc thật tốt chuyện này với mẹ đã.

Trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì, cũng giống thế, cảm xúc cũng vậy.

Giống như Lâm Thiến Hi, người đã bắt nạt cô trước kia, nhìn thì trông xa xôi khó gần nhưng thật ra, chỉ là một kẻ đáng thương bị ma quỷ tức giận khống chế, Tô Miểu không sợ bọn họ, cô thương hại cho họ.

Chỉ cần là người còn sống, trời sẽ không sụp được.

Tô Miểu bước lên cầu thang, lúc về đến nhà, Tô Thanh Dao mặc một chiếc váy kaki dành cho bà bầu có dây đai rộng, trên tay xách một chiếc túi vải lớn, dưới chân là một chiếc vali nhỏ.

Nhìn thấy Tô Miểu, bà tức giận hừ lạnh: "Con còn biết trở về à, mẹ nghĩ con chết bên ngoài rồi."

Từ trước đến nay bà ấy chưa từng nói những chuyện tốt đẹp với cô, Tô Miểu cũng sớm quen rồi: "Mẹ muốn đi đâu?"

"Sắp đến ngày dự sinh rồi, đến bệnh viện ở, mấy ngày này con ở nhà canh nhà cho tốt vào, đừng ở ngoài mấy khách sạn nhỏ nữa."

"Đến bệnh viện nào? Tan học con đến chăm mẹ."

"Không ở chỗ này, mẹ đi Thành Đô."

Tô Miểu nhìn thấy rương hành lý trong tay bà, kinh ngạc hỏi: "Thành Đô, vì sao phải đi xa như thế?"

Tô Thanh Dao không để ý hỏi: "Là chú Tần của con sắp xếp, mẹ còn có thể làm gì được bây giờ, chắc chắn chỉ còn có thể tuân lệnh thôi."

Tô Miểu cũng hiểu được đại khái, đứa nhỏ này, từ khi được sinh ra đã là con riêng rồi, rời xa thành phố C chắc sẽ an toàn hơn một chút.

"Mẹ, mẹ thật sự đã quyết định rồi sao, như thế giống như trốn trốn tránh tránh..."

"Bây giờ bà đây không muốn ầm ĩ với con." Tô Thanh Dao lạnh lùng nói: "Mẹ nuôi con lớn như thế, có để con đói một ngày nào chưa, con là người duy nhất trên thế giới này không có tư cách trách móc mẹ đấy."

Tô Miểu im lặng một lát, lại hỏi: "Phải đến Hoa Tây sao?"

"Bệnh viện tư nhân, dù sao cũng có người chi tiền, mẹ con cũng phải đi hưởng thụ tốt một chút, nghe nói phòng bệnh giống như khách sạn năm sao vậy đó."

"Mẹ sinh đứa nhỏ trong bệnh viện tư nhân sao?"

"Bệnh viện công phải xếp hàng, hơn nữa bây giờ phòng bệnh thiếu rất nhiều chỉ có giường ngoài hành lang thôi, bà đây chịu khổ cả đời rồi, bây giờ mang thai cái trứng vàng như thế, chắc chắn không thể đi chịu khổ nữa, mẹ cũng phải đi hưởng thụ dịch vụ tốt nhất của bệnh viện tư nhân chứ, nghe nói một phòng bệnh là hai ba hộ lý đấy."

Tô Miểu nhìn thấy khuôn mặt sưng lên của Tô Thanh Dao, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

"Mẹ, mẹ suy nghĩ cho kỹ đi, tuy dịch vụ ở bệnh viện tư nhân tốt, nhưng trình độ y tế của họ tuyệt đối kém xa ở Hoa Tây. Điều kiện nằm viện ở bệnh viện công lập không tốt như thế, nhưng bọn họ có bác sĩ giỏi nhất, nhỡ đâu có sự cố ngoài ý muốn cũng có thể kịp lúc..."

"Con đang nói cái gì thế, đừng nói nữa, mẹ đã hỏi qua rồi, bác sĩ ở bệnh viện tư nhân cũng là một bác sĩ y khoa nổi tiếng ở trong nước. Chẳng phải cô Trương đồng nghiệp của mẹ năm ngoái đã sinh con ở đấy sao, cô ấy nói điều kiện rất tốt, không đau chút nào cả."

"Không phải, thật sự... đến bệnh viện công thì tốt hơn mà." Tô Miểu cầu xin.

"Ôi, sao nhiều chuyện vớ vẩn thế! Con không muốn thấy bà đây được sống sung sướng phải không?"

Tô Miểu biết rằng mẹ cô rất bướng bỉnh, cũng chưa bao giờ nghe cô khuyên cả.

Cô nhìn bóng lưng bà đi xuống cầu thang, lớn tiếng nói: "Ít nhất phải nói cho con biết mẹ đang ở bệnh viện nào chứ? Con có thể đến thăm mẹ."

“Thăm mẹ?” Tô Thanh Dao nghiêng người, đừng từ xa nhìn con gái, “Làm ơn đi, để cho mẹ con được sống yên tĩnh mấy ngày, đừng đến chọc giận mẹ."

Tô Miểu cúi đầu ủ rũ đá sỏi dưới chân.

Khi cô trở về nhà, căn nhà đã được mẹ cô dọn dẹp sạch sẽ, không tì vết, trong bình cắm những bông hoa bách hợp tươi mới, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Trên bàn thủy tinh được dọn một bữa cơm nóng hổi, trong đó có món thịt bò kho và canh trứng mà cô yêu thích.

Có một tờ ghi chú trên bàn ---

"Con gái, chờ mẹ trở về, con sẽ có thêm một em gái nhỏ nữa."

"Mà con cũng có thể đặt tên cho con bé đấy."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.