Ngày cuối cùng trong năm, cũng là ngày vui vẻ nhất đối với Tần Xu.
Cô bé được chị gái và anh rể đưa đi chơi trò chơi điện tử trong trung tâm thương mại trong khu Giải Phóng Bi.
Trước kia Tiểu Xu và hai anh em sinh đôi cũng hay đi ra ngoài chơi, hai người này một người lạnh lùng, cẩn thận, một người chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nói chuyện điện thoại, một mình cô bé chơi nên chẳng có chút vui vẻ gì cả.
Nhưng bây giờ có anh Trì Ưng rồi, anh không chỉ thích chơi thôi, hơn nữa còn chơi rất giỏi luôn! Bất kể là máy điện tử nào rơi vào tay anh, anh cũng đều sẽ đưa Tần Xu vượt cấp.
Tô Miểu không rành về những máy móc chơi game này, nhưng cô lại giống như những bà mẹ dịu dàng, hạnh phúc trên thế giới này, đứng bên cạnh vừa nhìn vừa cười, khóe mắt cười cong lên.
"Hai người cẩn thận đấy."
"Trì Ưng, anh chậm chút đi, đừng vận động mạnh quá đấy."
"Chơi mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi."
Trên thảm nhảy, Trì Ưng cùng với Tần Xu cùng nhau đạp vào phím nhảy, Tiểu Xu mấy lần đều bị anh đẩy rớt nhịp, nhưng cô bé vẫn không cam lòng chịu thua trở về, đầy Trì Ưng ra, chơi vô cùng vui vẻ.
Tô Miểu nhìn người đàn ông trước mặt này, anh đã hoàn toàn mất hết cảm giác lạnh lùng xa cách của ngày thường rồi.
Cô cho là anh chỉ làm khùng làm điên trên giường thôi, không ngờ khi ở cạnh con nít cũng biết cách chơi như thế.
Trì Ưng để ý thấy Tô Miểu nhìn anh cười, nên cúi người xúi cô bé: "Em kéo chị của em qua đây chơi cùng đi nè."
"Dạ!"
Tần Xu bạch bạch bạch chạy đến trước mặt Tô Miểu, kéo cô đến trên thảm nhảy nói: "Chị, cùng chơi đi mà!"
"Không không không."
"Ui da, đi mà! Chị và anh rể cùng chơi với em đi mà."
Tô Miểu đứng trên thảm nhảy, Trì Ưng kéo tay cô cùng nhảy: "Nhìn mũi tên trên mấy cái ô trước mặt rồi giẫm lên."
"Ngại lắm." Tô Miểu vẫn không nhảy, mặt đỏ lên, vội vàng tránh sang một bên: "Chị tuyệt đối không tham gia đâu."
"Chị, nhảy đi mà, em cũng không ngại mà."
"Không, không tính."
Trì Ưng ngồi chồm hổm xuống, cột lại mái tóc đang ướt đẫm mồ hôi của Tiểu Xu, bất đắc dĩ nói: "Chứng ngại ngùng của chị em, không cứu nổi đâu.”
"Cũng không phải đâu." Tần Xu xoa xoa mũi: "Chị ấy sợ nhất là những thứ này."
"Vậy tương lai sau này anh muốn cầu hôn cô ấy, thế chẳng phải mọi thứ đều sắp xếp tốt cả rồi, đều có khả năng sẽ trở nên lúng túng hết à."
Mặc dù nhìn Tiểu Xu nói, nhưng ánh mắt anh lại quét sang Tô Miểu.
Tô Miểu cười lên, nhẹ nhàng nói: "Cầu hôn em không sợ đâu, cho dù anh có ra chiêu như thế nào, chỉ cần em không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là anh thôi."
Giọng Trì Ưng vô cùng nhẹ nhàng, mang theo mấy phần kiêu ngạo: "Đây là em nói đấy nhé, có tin anh sẽ để cho mọi người đều nghe thấy không hả."
"Không tin!"
Tô Miểu cũng không tin mấy chuyện cầu hôn này, với tính cách của Trì Ưng, có thể làm khoa trương được bao nhiêu chứ.
Trong một vài chuyện, ngưỡng chết xã hội của anh còn thấp hơn của cô nhiều.
"Ai chết trước thì thua."
"Khuyên em đừng có đánh cược chuyện này với anh."
Tô Miểu cũng không tin anh, xoay người mang em gái mình ra khỏi khu trò chơi điện tử, tháo chiếc khăn thấm mồ hôi trên lưng cô bé xuống, lại đổi thành cái khăn lau mồ hôi sạch sẽ khác.
Có mấy cái máy gắp thú ngoài cửa, Tần Xu ầm ĩ muốn gắp búp bê, Tô Miểu quay đầu lại không thấy Trì Ưng đâu, nên dứt khoát cùng Tần Xu đứng bên cạnh máy gắp thú, chờ anh.
Mua hai mươi đồng tiền, toàn bộ đều gắp hụt, Tiểu Xu nhục chí nói: "Chị, anh Tư Dương trong hai mươi đồng tiền còn có thể gắp được một món đấy."
Tô Miểu cũng cảm thấy rất bực bội: "Máy này có vấn đề rồi, hàng máy này chắc chắn cũng có vấn đề, không có ai gắp được đâu."
Khi đang nói chuyện, máy gắp thú bên cạnh đã gắp trúng một cái.
"..."
Tô Miểu lại đưa vào máy thêm một đồng xu nữa, cẩn thận điều khiển gậy điều khiển, nhắm mục tiêu là một con khỉ nhỏ.
Lúc này, một bàn tay to ấm áp của đàn ông dính sát vào tay cô, cơ bụng bằng phẳng dựa sát vào lưng cô, khiến tim cô không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Đúng như năm mười bảy tuổi ấy anh đã dạy cô viết bằng bút lông, anh từ từ đẩy cán điều khiển, nhắm thẳng con khỉ nhỏ, nhấn nút màu đỏ.
Tần Xu trơ mắt nhìn khỉ nhỏ đụng vào cửa rồi rớt xuống, lần nữa rớt ngược trở lại trong đống búp bê, thất vọng thở dài ---
"Ôi!!"
Trì Ưng: "Máy có vấn đề."
Tần Xu nhìn anh rể rồi nhìn chị gái mình, nghiêm túc, mặt không đổi sắc đổ thừa cho máy, không nhịn được cười to lên: "Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa ha ha! Anh và chị em giống nhau ghê đó!"
"Đó là đương nhiên rồi, cô ấy là Tiểu Ưng mà."
Tô Miểu dựa vào máy gắp thú, nín cười, khích lệ Trì Ưng nói: "Lần này vận may không tốt, lần sau chắc chắn có thể!"
Trì Ưng đề nghị: "Đổi máy kia đi."
"Ừ!"
Tô Miểu lại đổi thêm mấy đồng tiền xu nữa, đi đến máy gắp thú bên cạnh.
Tần Xu cũng chạy nhanh đến, dựa vào kiếng, mong ngóng nhìn vào những con thú nhiều chủng loại khác nhau: "Anh rể, em muốn Doraemon."
"Được."
Trì Ưng tập trung tinh thần điều khiển cần gắp, đôi mắt đen tập trung, canh ngay hàng, rồi nhấn nút.
Chiếc móng vuốt bằng thép không gỉ chỉ lướt ngang người của Doraemon một cái, nhưng vẫn không bắt trúng.
Tần Xu: "Ôi trượt rồi."
"Đổi máy nữa." Trì Ưng vẫn cứ không tin sự thật như thế, lại đi sang một máy khác, lưỡi gắp vẫn rơi vào khoảng không như cũ.
Cuối cùng, bạn nhỏ Tần Xu nằm một mình bên cạnh ghế dài, nhàm chán chờ chị gái cô bé và anh rể tốn hết nửa tiếng ngay máy gắp thú, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tô Miểu thì vẫn luôn ở bên cạnh anh, kiên nhẫn bày mưu tính kế cho anh, nhìn xung quanh, tìm kiếm máy gắp thích hợp nhất.
"Cái này cái này, Trì Ưng, cái này mục tiêu lớn, chắc được đấy."
"Anh chờ một giây nữa lại nhấn xuống là được."
"Ui da, xém chút nữa hà."
"Không sao, lần sau lần sau."
Tiểu Xu đi đến trước mặt hai người họ, nhìn Trì Ưng làm tình trạng từ bỏ đi: "Anh Tư Dương của em chỉ tốn có hai mươi đồng đã gắp được rồi đó."
Tô Miểu vỗ đầu cô bé: "Chị dạy em thế nào, ai cũng có điểm mạnh điểm yếu cả, anh rể của em ở những phương diện khác cũng rất lợi hại luôn nha, ví dụ như viết thư pháp nè, chữ viết của anh ấy ở trên thị trường là hiếm có khó tìm đấy."
"Nhưng mà anh ấy cũng không biết gắp thú."
"Anh sẽ làm máy gắp thú cho em!"
"Được rồi." Tần Xu thở dài: "Vậy thì không muốn mấy con thú này nữa."
"Không được, hôm nay anh rể chắc chắn sẽ gắp cho em một con búp bê." Nói xong, người đàn ông cố chấp lại đi đổi hai mươi mấy đồng tiền, xoa xoa cánh tay đau nhức, tiếp tục chiến đấu.
Trì Ưng là người không chịu thua trong bất cứ chuyện gì, anh không tin hôm nay ngay cả gắp cho em gái của bạn gái một con búp bê mà anh lại chẳng gắp được.
Tần Xu không ngờ đến, lần tiếp theo, Trì Ưng lại gắp trúng!
Vật lộn một hồi cũng đã gắp được con búp bê hình con heo nhỏ.
"Thật giỏi quá đi à!" Tô Miểu vội vàng từ trong khe máy gắp thú lấy búp bê ra, vui vẻ đưa cho Tiểu Xu: "Lần này thì vui vẻ rồi nha, anh rể của em cũng đã vượt qua vô cùng lợi hại!"
Tiểu Xu vui vẻ ôm lấy: "Vâng! Anh rể thật giỏi!"
Trên trán Trì Ưng cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, thở phào nhẹ nhõm, trong tay còn lại ba đồng tiền, dĩ nhiên cũng phải tiếp tục gắp cho hết.
Anh tiếp tục thao tác trên máy, chắc là đã nắm được quy luật hay kỹ thuật nào đó rồi, Tô Miểu thấy anh tập trung sắp xếp hợp lý móc câu, nhấn nút xuống, tiếp theo cũng gắp trúng!
"Ôi! Lợi hại ghê nha."
Lượt gắp sau cùng, không chút hồi hộp nào, Trì Ưng lại gắp trúng!
Anh treo mấy con gấu bông và mèo con lên trên người của Tần Xu, cuối cùng cũng lấy lại vẻ thản nhiên ngày thường nói: "Từ nay về sau, lúc nào chỗ nào cũng được, em muốn gắp thú đều có thể tìm anh rể."
"Ôi trời!" Tần Xu hoảng sợ không khép được miệng: "Anh rể anh... Anh là đã nắm được bí thuật gắp thú rồi hả?"
"Coi như là thế đi, chắc không có vấn đề gì đâu."
Tô Miểu cũng có chút hoảng sợ, mặc dù người này khổ sổ chiến đấu anh dũng tận bốn mươi phút không có kết quả gì, nhưng dùng bốn mươi phút đã trực tiếp mở ra kiến thức mới, trực tiếp từ gà mờ trong gắp thú đã trở thành sát thủ gắp thú rồi, tốc độ phát triển có phần quá khiếp sợ rồi.
Không, đây không tính là quá kỳ quái đi.
Bởi vì anh là Trì Ưng.
Tần Xu hạnh phúc ôm ba con búp bê ra khỏi trung tâm thương mại, từ trong radio truyền ra bài hát mừng, trong miệng cô bé lẩm nhẩm hát theo: "Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, chúc mọi người năm mới tốt lành."
Vui vẻ có phải không.
Lúc đang đi ra cửa, Trì Ưng đưa tay ôm lấy Tô Miểu.
Lòng ngực của anh vẫn ấm áp và vững chắc như thường ngày, hơi thở vẫn rét lạnh như cũ, rót đầy trong thế giới của cô.
Cô bị anh ôm trong ngực, gò má non mềm cạ vào trong áo lông của anh: "Sao thế, Trì Ưng?"
"Thật ra thì, cũng hơi cảm động."
"Cảm động cái gì?" Tô Miểu không rõ nên hỏi.
"Mới vừa nãy... em cùng anh." Anh dùng cánh mũi cạ cạ vào tóc mai của cô, thấp giọng nói: "Thật ra thì không phải cái gì anh cũng biết đâu, cũng không có giỏi như em đã nghĩ, mới vừa nãy anh cũng hoảng sợ."
Trong lòng Tô Miểu có chút rung động mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên của cô... Thật sự đây là lần đầu tiên nghe được Trì Ưng nói về tâm trạng bất an của mình cho cô nghe.
Anh vẫn luôn che giấu rất kỹ, giống như mãi mãi không dao động, rất tự tin, không ai có thể đánh bại được, giống như chú chim Ưng trên bầu trời rất xa.
Cô gần như không nhìn thấy bóng của anh.
Hai người cũng đã biết nhau nhiều năm thế rồi, đây là lần đầu tiên, Trì Ưng lộ cái dốt ra cho cô biết.
Tô Miểu phát hiện thì ra trong lòng anh cũng có cảm giác bất an.
"Anh rất sợ em cảm thấy anh không tốt, thậm chí còn trêu chọc anh."
"Nói gì thế hả, em mãi mãi không châm chọc anh có được không hả."
Trì Ưng đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của cô, anh cũng không chê bai cô, cho nên cô sẽ không vì một chút thất bại nhỏ xíu này mà đi châm chọc anh, chắc chắn không.
Trì Ưng dịu dàng nói bên tai cô: "Anh không quan tâm đến cái nhìn của bất cứ người nào, trừ một mình em, em phải luôn ở bên cạnh anh."
"Dĩ nhiên rồi."
Tần Xu quay đầu lại, nhìn thấy hai người ôm nhau đứng im một chột, cười tươi đi đến che mặt nói: "Ngại quá ngại quá ngại quá, ngại quá ngại quá ngại quá đi."
Tô Miểu ngại ngùng tránh khỏi lòng ngực anh, tiến lên ôm lấy cô bé nhỏ đi ra khỏi phố Giải Phóng Bi.
Tượng Giải Phóng Bi nằm ở trung tâm của phố đi bộ, có màu trắng sữa, hình chóp bát giác, bên dưới có mấy chiếc đồng hồ lớn, vào ban đêm xung quanh tượng đài sẽ có những ngọn đèn neon sáng lấp lánh, vô cùng rực rỡ.
Đêm giao thừa, những cửa hàng xung quanh trung tâm thương mại đều có những hoạt động rất náo nhiệt, ở quảng trường Giải Phóng Bi cũng đã có không ít người đứng đợi giao thừa đến, đa số người ở đây đều là người trẻ tuổi, đứng ở đầu đường gió rét căm căm này nghênh đón đêm giao thừa lãng mạn.
Cách giao thừa chưa đến nửa tiếng nữa, Tô Miểu phát hiện Trì Ưng không biết đã đi chỗ nào rồi, lúc đầu còn tưởng anh đi nhà vệ sinh, nhưng nhìn thời gian trôi qua, thì anh đi cũng lâu quá lâu rồi.
Cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Trì Ưng.
Ngay lúc này, thấy bạn nhỏ đưa lưng về phía mình, từ trong túi rút ra một cái kẹp hình sừng hươu lấp lánh, đeo trên đỉnh đầu mình.
"Ở đâu ra thế?" Tô Miểu cười nói: "Vừa nãy không thấy em đeo."
"À... anh rể mua cho em đấy."
"Anh ấy mua cho em lúc nào đấy?"
"Mới vừa nãy."
Tần Xu xoay người, nghiêng đầu sang Tô Miểu, chỉ vào cây cài nhỏ trên đầu mình, vui vẻ cười.
Tô Miểu nhìn thấy trên cây cài nhỏ có ba chữ "màu trắng" lấp lánh ---
"Lấy anh nhé."
Bỗng nhiên cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giai điệu quen thuộc của bài "Bong bóng tỏ tình", từ phía sau truyền đến.
Tô Miểu quay đầu lại, thấy Trì Ưng xách đàn ghi ta đứng phía sau lưng cô.
Cả người đều toát ra vẻ lưu manh, xấu xa như năm mười bảy tuổi ấy.
Gió lạnh thổi qua hai người, đi cùng với giai điệu vui vẻ, cộng thêm luồng khí lãng mạn xung quanh thổi đến, đó là lần đầu tiên Tô Miểu nghe thấy Trì Ưng ca hát.
Rất ngạc nhiên vui vẻ, rất rung động... Cũng rất cảm động.
Giọng của anh vô cùng dễ nghe, trầm thấp có từ tính, cũng rất nặng tình. Từng lời hát của bài "Bong bóng tỏ tình", cũng như đêm đó cô đưa cho anh hai viên sô cô la vậy, ngọt đến mức khiến người khác rơi nước mắt.
Cô che miệng, trong lòng không còn chua xót, chỉ có ngọt ngào, nhưng nước mắt vẫn không kiềm chế được mà tuôn ra.
Đêm giao thừa năm ấy, hai người cách nhau hơn nửa vòng Trung Quốc, Tô Miểu hát bài "Bong bóng tỏ tình" này trong điện thoại cho anh nghe.
Mà năm cô hai mươi ba tuổi này, Trì Ưng cũng mang phần tình yêu này, một chữ cũng không sót mà trả lại cho cô.
Bạn nhỏ Tần Xu lại không chút lo lắng, vẫn đứng ở sau lưng chị mình, bày trận chờ đợi.
Cô bé rất sợ chị mình bởi vì ngại ngùng mà co chân chạy đi mất, cô bé đã đồng ý với anh rể Trì Ưng phải kéo chị mình lại.
Nhưng lần này, Tô Miểu không thấy ngại ngùng.
Mỗi một giây phút ở bên cạnh anh, cô không hề thấy ngại ngùng, bởi vì trong mắt chỉ có anh, không hề có những người đi đường đang đứng xem.
Chỉ có ngọt ngào.
Cô nghiêm túc lắng nghe anh hát xong một lời cuối cùng, trong giai điệu cuối cùng nhẹ nhàng, cô chấp hai tay sau lưng, từ từ đi đến: "Tạm được nha, anh học đàn ghi ta lúc nào thế hả?"
"Khoảng thời gian nằm viện đó, ngày nào cũng học." Trì Ưng nhận lấy bó bong bóng màu trắng, đưa cho cô: "Mỗi ngày đều suy nghĩ, nếu như có thể trở lại bên cạnh em, anh muốn hát bài này cho em nghe."
"Năm lớp 12 đó anh đã gửi video để lại lời nhắn, em đã nhận được chưa?"
"Nhận được rồi, làm em khóc tan nát cõi lòng."
Đầu ngón tay Tô Miểu nắm thật chặt chùm bong bóng màu trắng kia: "Thế... thế hôm nay cuối cùng là tạm thời, hay là đã lên kế hoạch từ lâu rồi thế?"
"Không thể nói."
Trì Ưng lấy một cái hộp bằng nhung từ trong túi ra, cúi đầu, cười nhạt nói: "Nhẫn thì vừa trở về nước đã mua ngay, nhưng vẫn chưa chờ được cơ hội tốt, bởi vì sự nghiệp vẫn chưa ổn định, không dám lập gia đình, sợ không cho em được cuộc sống tốt đẹp. Suy nghĩ nên chờ đến cuối tháng sau, hay là sang năm, hay là hai ba năm nữa... Nhưng mà lúc nãy vừa mới gắp thú xong, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù là sự nghiệp thành công hay thất bại, Tiểu Ưng chắc chắn, chắc chắn sẽ không chê bai anh, rời bỏ anh. Cho nên chờ tìm thời cơ thích hợp, kế hoạch chu toàn khiến em ngại ngùng, thì cứ ngay lúc này mà làm đi."
Tô Miểu cố gắng để mình tỉnh táo lại, nhìn thấy người đàn ông đang quỳ xuống...
"Trì Ưng, em không biết có nên đồng ý với anh hay không, anh cũng đã nói, sự nghiệp vẫn chưa có, không dám kết hôn mà. Em không biết có thể sẽ tham dự vào cuộc sống tương lai của anh không, anh nghĩ sao?"
"Em nhìn đi, đây chính là vấn đề lớn nhất của chúng ta, dù sao em vẫn sợ anh không cho em được cái gì, cho nên không có cảm giác an toàn, cảm thấy những nữ sinh khác càng xứng với anh hơn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh muốn cầu hôn em, em căn bản không biết được bản thân có bao nhiêu xuất sắc, em cũng chưa từng ý thức được tính cách của mình xấu bao nhiêu, cho đến lúc xảy ra chuyện hôm nay... Tiểu Ưng, coi như không xứng thì cũng là Trì Ưng không xứng với em."
Mắt Tô Miểu đều đỏ cả lên, tình cảm như thủy triều lên xuống: "Anh cố ý nói những thứ này... Dỗ em."
"Anh có thói quen cao cao tự đại, đến tận bây giờ chưa từng cúi đầu trước em, cho nên em chịu rất nhiều tủi thân. Nhưng chuyện cầu hôn này, anh phải quỳ trước em, từ nay về sau mỗi ngày đều sẽ có Trì Ưng ở phía trước em."
Anh nói xong lời này, phía sau lưng nhạc đệm bài "Bong bóng tỏ tình" lại vang lên khắp nơi trên phố đi bộ, có vô số bong bóng màu hồng bay lên không trung. Mà sau lưng vô số màn hình led lớn đều sáng lên, hình ảnh chính là cảnh tượng lúc mà Trì Ưng quỳ xuống cầu hôn cô.
Mấy chiếc flycam từ bốn phương tám hướng lái đến, vững vàng đậu xung quanh cô, ghi chép lại thời khắc ngọt ngào này.
Anh nói được làm được... Để cho mọi người ở khắp nơi đều nghe thấy ---