Phong thuỷ là cái gì, Diệp Kiều không hiểu, chỉ là nàng nhìn ra được, những người này không chuẩn bị để tiệm rượu Kỳ gia thuận thuận lợi lợi khai trương.
Bọn họ tới tuy rằng không nhiều người lắm, nhìn cũng không cầm hung khí gì, chỉ là dáng vẻ vô lại kia nói rõ chính là tới phá đám.
Lúc này Tống quản sự vốn tính toán đi vào dặn dò một tiếng, thừa dịp giờ lành chưa tới, tìm cơ hội lấy lòng thiếu nãi nãi chủ nhân một chút trước, ai biết bên ngoài vậy mà lại náo loạn lên như vậy, buộc ông ở bên ngoài không thể rời đi.
Mày nhăn lại, trong mắt Đổng thị hiện lên một chút chán ghét, thấp giọng nói: “Kiều Nương, những người này sợ rằng không thể dùng tiền tống cổ.”
Bình thường chuyện vui cửa hàng khai trương như vậy, thường thường đều sẽ đưa tới một ít người nhàn tản.
Khất cái sẽ cầm gậy gộc lại đây xướng cát tường ca đòi tiền mừng, du côn sẽ tìm cớ lại đây tìm việc lấy chút bạc.
Thương gia bình thường chính là lấy chút bạc tống cổ bọn họ, hao tiền miễn tai, chỉ là loại vừa mở đầu đã tự báo gia môn này hơn phân nửa không thể dễ dàng bỏ qua.
Báo quan, thì bởi vì là việc nhỏ, nhóm sai dịch phần lớn sẽ không coi là chuyện gì.
Mặc kệ, thì nhiễu giờ lành là việc nhỏ, nếu hỏng thanh danh thì phiền toái.
Diệp Kiều chớp chớp mắt, tiểu nhân sâm mới vừa thành nhân không lâu, đối với những việc này không hiểu nhiều lắm, nhưng ở trong thế giới của nàng thiện ác rõ ràng.
Tướng công chính là người tốt, thì những người này chính là người xấu, ngay cả yêu tinh đều không thích người xấu.
Trên mặt tự nhiên có cùng chung kẻ địch, Diệp Kiều đi theo Đổng thị nói câu: “Những người này sự thật hư.”
Đổng thị theo đó gật đầu, chỉ là trên mặt có chút lo lắng, sợ Tống quản sự xử trí không tốt sẽ nháo ra chuyện gì đó.
Mà ở khi hai người vừa dứt lời, Diệp Kiều đã nhìn thấy dưới lầu Tống quản sự đi lên đón.
Trên mặt Tống quản sự mang theo tươi cười, ông tuổi tác lớn, tuy rằng làm người khôn khéo, lại lớn lên một khuôn mặt hòa khí hiền từ, lúc này cười rộ lên thì càng thêm từ ái chút: “Vài vị, hòa khí sinh tài, tiểu điếm đây còn chưa khai trương đâu, cũng may rượu ngon không ít, nếu các vị có việc không bằng đi vào nói như thế nào?”
Một phen lời nói, nói đến giọt nước không lọt, cố tình im bặt không nhắc tới chưởng quầy Tôn gia gì đó, Tống quản sự dường như không nghe thấy.
Vài người này tự nhiên không vui, nếu đi vào nói còn gây chuyện như thế nào?
Nếu không gây chuyện, người phái bọn họ tới lại như thế nào cho bọn hắn tiền thưởng.
Này vốn chính là việc, đám du côn này làm như cưỡi xe đi đường quen, đương nhiên cũng không chuẩn bị cho Tống quản sự cái mặt mũi này.
Kẻ dẫn đầu mấy người này lại muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Tống quản sự đã cười tủm tỉm tiếp đón tiểu nhị lại đây, căn bản chưa cho bọn họ cơ hội phản ứng, hai tiểu nhị đã kẹp lấy một người bọn họ.
Bên ngoài nhìn như đón bọn họ đi vào, chỉ là ngầm, một người che miệng một người véo tay, sạch sẽ lưu loát kéo đi vào.
Bởi vì hiện tại chưa tới giờ lành, lại là lúc ăn cơm, bá tánh vây xem cũng không nhiều, đứng ở trên đường cũng chỉ thấy được bóng dáng, trừ bỏ mở đầu nghe được tiếng kêu gì đó thì sau đấy đều thấy không rõ, tự nhiên cũng không biết rốt cuộc mấy du côn này là tự mình vui vẻ đi vào hay là bị kéo đi vào.
Nhưng mà Diệp Kiều ở lầu hai lại là nhìn rành mạch, trong mắt có chút kinh ngạc.
Đổng thị càng là “Ơ” một tiếng, trong miệng nói: “Trước kia chỉ cảm thấy Tống quản sự làm người hiền lành khôn khéo, không nghĩ tới hiện tại xuống tay cũng quyết đoán như vậy.”
Đặc biệt là mấy tiểu nhị này nhìn chính là người biết võ, động tác thành thạo lưu loát, một chút sai lầm đều tìm không thấy, như là sớm có chuẩn bị.
Mà ở sau khi bọn họ đưa mấy kẻ gây chuyện này tiến vào, thì không có khách khí như ở bên ngoài.
Tuy nói không đánh không mắng, chính là dùng dây thừng trói lại cả đám, trói thực chặt, tư vị kia nghĩ đến cũng sẽ không dễ chịu.
Diệp Kiều nhìn mới mẻ, đứng dậy đi xuống lâu, Đổng thị và Lưu bà tử cũng vội vàng đuổi kịp.
Tống quản sự chỉ lạnh mặt nói với kẻ dẫn đầu kia: “Nói, tên là gì.”
Người nọ không nói, Tống quản sự giơ tay chính là một cái tát.
‘Bốp’ một tiếng, đánh vừa nặng vừa tàn nhẫn, gần như là trong khoảnh khắc khiến cho người nọ sưng lên nửa khuôn mặt, cố tình Tống quản sự mặt không đổi sắc, Diệp Kiều đặc biệt muốn khen Tống quản sự một câu càng già càng dẻo dai.
Nghĩ đến đây, tiểu nhân sâm khen mình một câu, lại dùng tới một thành ngữ rồi.
Kẻ dẫn đầu nhìn ra lão đông tây quản sự này là một nhân vật tàn nhẫn, thấy Tống quản sự giơ tay muốn đánh mặt bên kia của hắn, nơi nào còn dám chống, lập tức gào nói: “Vương Ngũ, ta tên Vương Ngũ!”
Tống quản sự gật gật đầu, buông tay xuống, chậm rì rì hỏi: “Ai phái ngươi tới?”
Vương Ngũ ô nông một tiếng, nói: “Tôn chưởng quầy.”
Tống quản sự vừa nghe, lại là một cái tát, đánh đối xứng cho hắn.
Chính là Vương Ngũ ăn cái đánh này cũng chống chết không nói, Tống quản sự chau mày.
Lúc này, Tống quản sự nhìn thấy Diệp Kiều đi xuống, vội vàng thu hồi dáng vẻ tàn nhẫn vừa rồi, thay gương mặt tươi cười bình thường: “Nhị thiếu nãi nãi, ngài đi lên nghỉ ngơi, chuyện nơi này giao cho ta là được.”
Diệp Kiều nhìn nhìn, hỏi: “Bắt bọn họ tiến vào làm cái gì?”
Tống quản sự trả lời: “Đây là nhị thiếu gia phân phó, hắn nói hôm nay khả năng có người tới gây chuyện, khiến cho người cửa hàng đều chuẩn bị, nếu xảy ra chuyện gì thì bắt vào trước, mọi chuyện đều không thể chậm trễ cửa hàng khai trương.”
Diệp Kiều nghe được là Kỳ Vân phân phó, thì không hề hỏi, mà là chuyển đôi mắt nhìn về phía mấy người gây chuyện kia, Tống quản sự cũng đi theo nhìn qua.
Tuy rằng đã trói lại, nhưng mà tùy ý bọn họ chống đối giả ngu cũng không phải chuyện tốt.
Tống quản sự nhíu mày, kỳ thật đánh mấy bàn tay thì đánh, sau khi tiêu sưng cũng không có dấu vết, nhưng mà lại không thể thật sự đánh hỏng bọn họ, nếu không hơn phân nửa phải bị ăn vạ.
Hiện tại đi tìm Kỳ Vân hỏi chủ ý thì thời gian không kịp, Kỳ Vân nói toàn quyền cho ông xử lý, Tống quản sự lại có chút không có chương trình, theo bản năng nói với thiếu nãi nãi chủ nhân Diệp Kiều: “Nhị thiếu nãi nãi, người nhìn một cái chuyện này……”
Diệp Kiều chưa từng trải qua loại trận trượng này, những người này là người xấu, nhưng bình thường con người xử lý người xấu như thế nào Diệp Kiều không biết, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết làm sao bây giờ, đôi mắt lập tức nhìn về phía Lưu bà tử và Đổng thị.
Tuy rằng Lưu bà tử tuổi tác lớn, chỉ là rốt cuộc vẫn luôn đợi ở bên trong hậu trạch, lại là hầu hạ người, nên tự nhiên không có chủ ý đối với những việc này.
Ngược lại là Đổng thị, nàng vốn là tính tình lanh lẹ, lời nói ra cũng vô cùng trực tiếp: “Không nói Kỳ gia sẽ không sợ mấy du côn các ngươi, chỉ cần là các ngươi lại đây gây chuyện, cho dù là hiện tại đánh gãy chân ném đi trong nha môn cũng sẽ không có người nghe các ngươi kêu oan!”
Tống quản sự cười trong lòng, nghĩ nha đầu nhà Đổng Đại này vẫn là trẻ tuổi, người này chỗ nào nói đánh gãy chân là có thể đánh gãy chân?
Nhưng tiểu nhân sâm đối với những chuyện này không có khái niệm gì, nghe xong Đổng thị nói, trong lòng nàng lẩm bẩm con người đối đãi với người xấu cũng thật tàn nhẫn, trong miệng thực tùy ý nói câu: “Được, đánh đi.”
Tống quản sự:……
Đổng thị:……
Vương Ngũ vừa nghe sợ hãi, hắn vốn chính là muốn lại đây gây chuyện đòi chút tiền thưởng, kết quả chạm vào người cứng rắn!
Đánh gãy chân còn lợi? Cái giá này cũng quá lớn chút!
Mới vừa rồi còn nghĩ có thể giao chuyện cho một tiểu phụ nhân mỹ mạo hơn phân nửa là sẽ được thả, ai biết vị này vậy mà còn tàn nhẫn hơn nam nhân!
Cái thế đạo gì!
Vương Ngũ vội vàng ngao ngao kêu lên, Tống quản sự ngại hắn chướng mắt, lại sợ tiếng kêu lớn quấy nhiễu đến bá tánh bên ngoài, vẫy vẫy tay làm người bịt miệng bọn họ mang đi phía sau tra hỏi.
Lúc lại nhìn về phía Diệp Kiều, Tống quản sự không hiểu sao nhiều chút cung kính: “Nhị thiếu nãi nãi, ngài nhìn một cái chuyện này muốn nói cho nhị thiếu gia trước hay không?”
Diệp Kiều là người mọi chuyện đều muốn hỏi tướng công, chuyện này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà không chờ nàng nói chuyện, lại nghe Tống quản sự nói: “Ai, chỉ là một đường đi về này xa xôi, mấy người kia nhìn cũng không thể nhốt lâu lắm, lưu lại luôn là có chuyện, nếu cứ như vậy khai trương, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phiền toái.”
Kỳ Vân để ông tất cả tự mình xử lý, Tống quản sự cũng có chút ý tưởng, nhưng đều bị chính ông phủ định.
Diệp Kiều hơi hơi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: “Đưa trở về cho Tôn gia kia thì sao?”
Nàng chỉ là thuận miệng nói, cảm thấy chỗ nào tới thì về chỗ đó, không cần ở chỗ này, nghe bọn họ kêu to đều cảm thấy phiền.
Cố tình những lời này làm vẻ mặt Tống quản sự bừng tỉnh.
Mấy người đánh chính là cờ hiệu Tôn gia tới gây chuyện, nhưng trên thực tế người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ không phải Tôn gia phái tới, rốt cuộc không có ai tới gây chuyện còn muốn dán tên tuổi của mình lên đầu, sợ người nhận không ra.
Bất luận rốt cuộc bọn họ là ai phái tới, cuối cùng là Kỳ gia khó làm.
Đưa nha môn, hơn phân nửa chỉ là đánh mấy bản tử rồi thả ra, lại sẽ ảnh hưởng chiêu bài nhà mình.
Chi bằng ném cho Tôn gia, làm cho bọn họ tự mình đi hỏi đến cùng là ai dùng cờ hiệu của bọn họ ở bên ngoài gây chuyện, đến lúc đó Tôn gia tự nhiên có biện pháp lăn lộn mấy vị này cùng người phía sau màn, không có quan hệ gì với nhà mình.
Cao minh, thật sự là cao minh, dẫn nước về phía đông này dẫn đến thật tốt!
Vẻ mặt Tống quản sự cảm khái, lập tức chắp tay với Diệp Kiều, cảm khái từ đáy lòng: “Nhị thiếu nãi nãi cơ trí, thật sự là người thường không thể sánh.”
Diệp Kiều vừa thuận miệng nói vẻ mặt khó hiểu nhìn ông, mãi cho đến khi Tống quản sự rời đi nàng cũng chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Tiểu nhân sâm đơn thuần không biết, có một loại lợi hại, gọi là người khác cảm thấy ngươi lợi hại.
Mà đây chỉ là tiểu nhạc đệm cửa hàng khai trương, người bên ngoài căn bản không chú ý tới có một vài người đến gây chuyện lại bị bắt đi, tất cả còn không có bắt đầu đã kết thúc.
Tống quản sự trói những người này lại, làm người đưa đến chỗ Tôn chưởng quầy tiền trang, mà ông lại là ra cửa, giống như không có việc gì phát sinh, chờ tới giờ lành đốt pháo, cầu cái đại cát đại lợi.
Rượu Ngọc Dịch tiệm rượu Kỳ gia đã đánh ra tên tuổi, người tới xem náo nhiệt không ít, mời đến đội vũ long vũ sư làm tất cả vô cùng náo nhiệt, tự nhiên không ai nhớ rõ vừa rồi từng có người lại đây gây chuyện.
Diệp Kiều lại là ngồi ở trước cửa sổ lầu hai, che lỗ tai chặn tiếng pháo ‘đùng đùng’, đôi mắt cười đến nheo lại.
Đổng thị cũng che lỗ tai lại, nhìn dáng vẻ kiều khí của Diệp Kiều thì cảm thấy vừa rồi nói đánh chân hơn phân nửa là Diệp Kiều hù dọa những người đó, thiếu nãi nãi nhà mình rõ ràng là hiền lành nhất, Đổng thị nghĩ đến đây, trên mặt cũng mang theo tươi cười, thò lại gần lớn tiếng nói: “Kiều Nương, ngươi thích xem vũ sư?”
Diệp Kiều cũng lớn tiếng trả lời nàng: “Chỉ cần là tướng công mời đến, ta đều thích!”
Lời này nói được lớn tiếng, nhưng Diệp Kiều một chút do dự đều không có.
Chỉ cần là tướng công, nàng đều thích, bởi vì nàng biết, chỉ cần là của nàng, tướng công cũng thích.
Đổng thị nghe xong cười không ngừng, trong mắt lại có hâm mộ.
Làm phu thê làm được như Kỳ Vân Diệp Kiều, muốn không hâm mộ đều khó.
Nhưng mà nàng cũng không phải lần đầu bị hai phu thê chủ nhân làm đỏ mặt, cảm xúc hâm mộ số lần nhiều cũng thành thói quen, thực mau Đổng thị lại bị vũ sư náo nhiệt bên ngoài kéo đi tầm mắt.
Chờ đến khi náo nhiệt qua đi, Diệp Kiều cũng không ngốc nhiều, rốt cuộc người ở đây dần dần nhiều lên, Tống quản sự có chuyện mình muốn vội, Diệp Kiều cũng muốn sớm đi hiệu thuốc nhìn xem, nên nói tạm biệt với Tống quản sự thì chuẩn bị rời đi.
Ở khi nàng ra cửa, dùng giấy bút trên bàn, viết mấy chữ.
Đổng thị là biết chữ, thấy chữ “Tôn” tròn tròn của nàng, có chút kỳ quái: “Kiều Nương, ngươi viết cái này làm cái gì?”
Diệp Kiều gấp giấy lại bỏ vào trong ngực, nghiêm trang trả lời: “Trở về cho tướng công xem, cáo trạng.”
Đổng thị vừa nghe lập tức cười rộ lên, nghĩ cáo trạng này cũng có thể đúng lý hợp tình như vậy phỏng chừng cũng chỉ có một mình nhị thiếu nãi nãi này.
Nhưng mà lúc ra cửa, Diệp Kiều cũng không phát hiện chỗ ngoặt ở phố có hai người đang nhìn chằm chằm nàng.
Lại lần nữa bị phu tử đuổi từ học đường chạy về nhà, lý do là thừa dịp phu tử ngủ cắt râu phu tử.
Phu tử gào thét không muốn lại dạy hắn, nhưng Diệp Bảo một chút đều không lo lắng, dù sao hắn cũng không thích đọc sách biết chữ, không đi ngược lại theo ý hắn, tiểu gia hỏa tuổi không lớn, tự nhiên không biết việc học là Diệp nhị tẩu tiêu tiền mua tới, hắn không thích chính là không thích, một chút cũng không che giấu.
Diệp nhị tẩu lại là tích góp tức đầy mình, lôi kéo Diệp Bảo về nhà, bởi vì học đường nàng ta tìm ở trong thị trấn, lúc trở về vừa vặn đụng phải tiệm rượu Kỳ gia khai trương.
Diệp Bảo nháo muốn xem náo nhiệt, Diệp nhị tẩu không lay chuyển được hắn, nghĩ náo nhiệt được người tiêu tiền mời đến, không xem thì phí, nên mang theo hắn đi xem.
Nhưng lúc xem xong náo nhiệt muốn đi, Diệp Bảo mắt sắc, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Diệp Kiều đang ở trên xe bò, vươn ra ngón tay nói: “Nương, mau nhìn, là cô cô!”
Kéo vài cái, lại không nghe được Diệp nhị tẩu đáp lại.
Diệp Bảo có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn, thì nhìn thấy Diệp nhị tẩu đang nhìn chằm chằm Diệp Kiều, nhìn đến ngây ngốc, tay cũng càng nắm chặt càng chặt.
Bởi vì quá mức dùng sức, Diệp Bảo kêu đau, chỉ là Diệp nhị tẩu cũng không nghe được.
Mãi cho đến khi Diệp Bảo dùng sức rút tay ra, Diệp nhị tẩu mới xem như phục hồi tinh thần.
Nàng ta cắn chặt khớp hàm, dùng sức đi phía trước xem, chỉ là nàng ta không biết chữ, chỉ có thể quay đầu đi hỏi người bày quán bán hàng rong ở một bên: “Đây là nhà ai ở làm chuyện vui?”
Người bán rong hàng năm bày quán ở thị trấn, tự nhiên là biết đến: “Nơi này là Kỳ gia, chính là tiệm rượu Kỳ gia có rượu Ngọc Dịch kia, mới khai trương, nhìn trường hợp này, thật là rực rỡ.”
Chỉ là Diệp nhị tẩu chỉ nghe được nửa câu đầu, phía sau đã nghe không thấy.
Trong lòng nàng ta tràn đầy đều là, thì ra Diệp Kiều thật sự đang qua ngày lành……