Phúc Vận Kiều Nương

Chương 24



Edit: Ta là hoa công tử

Diệp Kiều kêu xe dừng lại rồi vén mành định đi xuống.

Lúc này Lưu bà tử hơi ngồi thẳng người, duỗi tay đỡ nàng: "Nhị thiếu nãi nãi muốn mua gì sao? Để ta đi là được rồi. Nhị thiếu nãi nãi cứ ở trên xe nghỉ ngơi đi."

Nhưng Diệp Kiều lắc đầu không nói gì mà nhanh nhẹn xuống xe.

Lưu bà tử cũng đi theo phía sau dặn dò xa phu chờ ở đó, lúc quay lại thì Diệp Kiều đã vào một gian cửa hàng.

Bà tử biết chữ không nhiều lắm, nhưng nhìn hai bộ đồ treo bên ngoài cũng đoán được đây là cửa hàng quần áo.

Bà ta vội vàng đi vào theo sau đó đi ở bên cạnh Diệp Kiều, cũng không dám mở miệng nói gì nữa.

Diệp Kiều đang quan sát cửa hàng như muốn tìm gì đó.

Chưởng quầy của cửa hàng là một người tinh mắt, bình thường người ra ngoài mở cửa hàng thì chắc chắn phải có mắt nhìn. Ông ta liếc một cái là biết Diệp Kiều chắc chắn là phu nhân nhà giàu.

Không nói cái khác, chỉ cần chút phấn thoa trên mặt cũng đủ thể hiện thân phận.

Hắn lập tức trưng ra gương mặt tươi cười chào đón: "Phu nhân, ngài muốn may quần áp mới cho mùa đông sao? Tiểu điếm tuy rằng không lớn nhưng tay nghề là gia truyền lâu đời nổi danh gần xa. Dù là vải vóc hay thêu thùa đều là hạng nhất, bảo đảm phu nhân vừa lòng."

Diệp Kiều nghe hắn xả một tràng dài chẳng nhớ được mấy chữ, dù sao nàng cũng không phải muốn mua gì nên nói thẳng: "Ta muốn xem áo lông cừu."

Áo lông cừu? Đây chính là một vụ mua bán lớn chạy tới cửa nha!

Chưởng quầy vô cùng thân thiện, chạy chậm vén mành lên triển lãm các kiểu dáng áo lông cừu: "Phu nhân nhìn một cái, đây là những kiểu thịnh hành nhất hiện nay. Các tiểu thư trong kinh thành đều mặc như vậy."

Diệp Kiều cũng không nhìn mà nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không phải muốn mua cho mình mà là mua cho tướng công."

Lưu bà tử nghe lời này thì kinh ngạc nhìn Diệp Kiều.

Thật ra không phải bà ta nghi ngờ quan hệ hai vợ chồng Kỳ Vân mà là nhìn thấy Phương thị chỉ biết mua sắm hết cái này tới cái kia cho mình cái cho chính mình quá nhiều lần. Giờ lại thấy một người lần đầu ra khỏi nhà lại mua quần áo cho tướng công thì thấy rất mới lạ.

Còn chưởng quầy thì vẫn cười tươi roi rói, bản thân hắn là người làm ăn buôn bán nên không thể thiếu được miệng lưỡi nhanh nhẹn: "Vừa nhìn phu nhân là đã biết ngài là người hiền huệ, ai cưới ngài thật đúng là có phúc khí."

Hắn lại đi bên kia vén rèm lên, bên trong xếp ngay ngắn một loạt áo lông cừu dành cho đàn ông.

Hiện nay vừa mới bào đông nên các loại quần áo mùa đông bán rất chạy.

Hiện nay triều đình mở rộng thông thương, người dân cũng có tiền rảnh rỗi, quần áo mùa đông nhà người bình thường làm không tốt lắm nên số người tới mua cũng nhiều hơn, do đó cửa hàng quần áo cũng trữ hàng khá nhiều.

Vị chưởng quầy cũng rất biết cách nhìn người mà đoán. Nếu người dân lao động bình thường đến thì sẽ giới thiệu quần áo dày nặng, còn nếu là người có tiền thì sẽ giới thiệu quần áo cao cấp hơn.

Tuy vậy nhưng loại áo lông cừu này thì lại ít khi được mang ra bày bán.

Thứ nhất là bởi vì lớp lông ở mặt không dễ xử lý, nếu bị bám bẩn hoặc rách chỗ nào đó thì không dễ bán.

Thứ hai loại áo này giá cả không rẻ, nhà người bình thường tích cóp cả năm chưa chắc đã mua được một bộ, cho dù là nhà khá giả cũng chỉ mua một bộ mặc đến năm mười năm, bình thường rất ít người hỏi nên cũng ít mang ra.

Bây giờ thấy Diệp Kiều hỏi mua đương nhiên mặt mũi chưởng quầy đã cười tươi như hoa, giới thiệu từng cái một.

Cuối cùng chọn được một bộ áo lông cừu màu đen, sờ vào cực kì thoải mái.

Diệp Kiều mặc thử cảm thấy rất ấm áp, hơn nữa cũng đủ lớn, thầm nghĩ Kỳ Vân mặc vào sẽ rất thích hợp.

Lưu bà tử thấy nàng thích, liền hỏi chưởng quầy: "Áo lông cừu bán thế nào?"

Chưởng quầy tươi cười xán lạn vươn ba ngón tay: "Ba lượng bạc, đây là giá ưu đãi rồi đấy ạ. Nếu mặc không vừa tiểu điếm có thể hỗ trợ sửa tuyệt đối không tốn thêm một xu."

Ba lượng bạc là ba quan tiền, đổi thành tiền đồng tương đương với 3000 đồng. Nhà người bình thường một năm cũng không được chừng đó.

Nhưng mà Diệp Kiều trên tay có tiền, ba lượng cũng trả được.

Nhưng mà Lưu bà tử lại tiến đến nói nhỏ bên tai Diệp Kiều: "Nhị thiếu nãi nãi, có muốn ta đi mặc cả với hắn không?"

Từ mặc cả này vẫn là lần đầu tiên Diệp Kiều nghe thấy.

Cũng may ưu điểm lớn nhất của nàng chính là biết lắng nghe người ta khuyên cho nên liền gật đầu, mang theo ánh mắt tò mò nhìn Lưu bà tử nói chuyện cùng chưởng quầy.

Tuy nói Lưu bà tử bình thường ở trước mặt chủ nhân không thấy thể hiện gì nhiều nhưng lúc làm việc trước nay đều quyết đoán nhanh nhẹn.

Đồ vật trong cửa hàng bình thường cũng đắt hơn bên ngoài một chút, dù triều đình có quản lý giá cả chặt chẽ như thế nào thì trong lưu thông ai mà chả không nói thách.

Nhìn bộ dáng nhanh nhẹn vừa rồi của chưởng quầy cũng biết ông ta là người khôn khéo, Lưu bà tử mới không tin ba lượng bạc là chính xác.

Nhưng việc mặc cả này cũng là một môn học vấn, không thể mới vào là ép giá ngay được, cũng không thể để đối phương cảm thấy mình rất muốn mua. Cuối cùng phải xem xem ai là người bỏ cuộc trước làm nhân sâm nhỏ đứng ngoài quan sát vô cùng ngạc nhiên.

Cuối cùng, một lượng một trăm hai mươi tám đồng thành giao, cái này giá vừa ra làm Diệp Kiều phải nhìn Lưu bà tử bằng con mắt khác.

Mang Lưu bà tử ra cửa là quá đúng, bớt được thật nhiều tiền!

Còn Lưu bà tử thì khiêm tốn cười, yên lặng đứng phía sau Diệp Kiều.

Chưởng quầy tuy rằng bị bớt hơn một nửa giá tuy trên mặt vẫn tỏ ra vẻ mặt ủ mày ê nhưng trong lòng thật ra không quá khó chịu vì với giá này hắn cũng có lợi nhuận.

Vì Diệp Kiều đưa bạc nén nên chưởng quầy phải đem đi cân, còn phải đổi tiền lẻ nên hơi mất thời gian.

Diệp Kiều cùng Lưu bà tử được mời sang gian bên uống trà, Lưu bà tử thấy bọn họ mang đến trà Long Tỉnh tốt nhất thì trong lòng cảm thấy hối hận.

Nhìn thế này thì chắc chắn hơn phân nửa là mình vừa rồi ép giá còn chưa đủ, nhưng mà trên mặt bà ta không dám biểu hiện gì hết, ở trước mặt chủ nhân được khen ngợi rồi chả dại gì mà tự đào hố nhảy vào nữa.

Diệp Kiều chỉ ôm chung trà trong tay mà không uống.

Lúc này, từ bên ngoài đi vào hai người, nhìn cách ăn mặc là quần áo của thư sinh, có lẽ là học sinh của thư viện. Tới chiêu đãi bọn họ không phải là chưởng quầy mà là chỉ là tiểu nhị trong tiệm.

Hai người kia vừa nhìn vừa nói chuyện, Diệp Kiều cũng không để ý, nhưng lúc này ở ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến hai tiếng la vang lên.

Tiếng la vang rất lớn, muốn không chú ý cũng khó.

Mà lúc tiếng la qua đi thì nghe vó tiếng người hô to: "Biên quan đại thắng, mặt rồng đại duyệt, đại xá thiên hạ, giảm phú hai thành!" Rồi sau đó lại là hai tiếng la vang lên, lặp lại lời vừa mới nói, một tiếng lại cao hơn một tiếng!

Vừa rồi còn đang nói chuyện hai thư sinh lập tức không xem quần áo nữa mà chạy ra xem náo nhiệt, chưởng quầy vốn đang tính sổ sách cũng chạy vội tới cửa, nín thở tập trung cẩn thận lắng nghe, sau khi nghe rõ ông ta đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, trong miệng hô to "Thiên ân mênh mông cuồn cuộn"!

Chuyện này làm Diệp Kiều xem đến trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng duỗi tay nắm lấy tay Lưu bà tử.

Lưu bà tử lập tức nhỏ giọng nói: "Nhị thiếu nãi nãi đừng hoảng sợ, chưởng quầy cảm tạ không phải là thiên ân, mà là bốn chữ cuối cùng kia kìa."

Bá tánh bình dân nơi trời cao hoàng đế xa, biên quan đại thắng dù cho vui mừng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, ngoại trừ những nhà có người đi lao dịch ra là thật lòng thật dạ tạ ơn, còn lại người thật tâm cảm ta kỳ thật cũng là vì chỗ tốt sau cùng mà nó mang lại.

"Đại xá thiên hạ, giảm phú hai thành."

Đối với người buôn bán mà nói, nếu có thể giảm thuế xuống hai thành thì lợi nhuận sẽ tăng lên rất nhiều, chưởng quầy kia quỳ cũng không phải là cái gì thiên ân, mà là bạc trắng.

Diệp Kiều nghe Lưu bà tử giải thích thì trên mặt cũng vui mừng.

Tướng công nhà mình cũng làm kinh doanh, chuyện này cũng coi như là một việc vui, chờ lúc về phải báo tin vui cho tướng công mới được.

Nhưng mà Diệp Kiều vẫn nhớ rõ, Diệp Đại Lang đi ra ngoài phục binh dịch nhiều năm vẫn chưa về, chỉ là không biết hắn đi nơi nào, nếu cũng đi biên quan, lần này biên quan đại thắng, không biết Diệp Đại Lang có thể còn sống trở về hay không nữa.

Chờ sai dịch khiêng đồng la đi xa, chưởng quầy mới đứng lên, vỗ vỗ chỗ bẩn trên đùi, vui rạo rực trở về tiếp tục giúp Diệp Kiều thối tiền lẻ.

Trên khay để hai xuyến tiền đồng ngay ngắn, lúc chưởng quầy đưa bọn họ ra cửa không thể thiếu muốn nói vài câu may mắn, mong muốn vị phu nhân này lần sau lại tới ủng hộ.

Diệp Kiều xách theo bọc áo lông cừu lên xe bò rồi cứ thế chạy thẳng về Kỳ gia.

Lúc nàng về tới nơi thì Kỳ Vân đang ngồi ở trong thư phòng, nhíu mày nhìn tiểu nhị mà Tống quản sự cử tới đưa tin.

Người tới gây chuyện là ai Kỳ Vân trong lòng hiểu rõ, hắn từ sớm đã có bố trí, trong tiệm mời đến đều là người biết võ, trước đó còn có người cảm thấy chi nhiều tiền như vậy chẳng có lời chút nào nhưng qua lần này đã thành công chặn được miệng của bọn họ, sự thật chứng minh số tiền đó không hề xài vô ích.

Chỉ là Kỳ Vân không nghĩ tới, hắn bố trí sớm như vậy đã phát huy tác dụng, chỉ sợ về sau còn phải mời những người có công phu ở lại lâu dài, làm buôn bán lớn có một số việc không thể bỏ được.

Nhưng mà lúc Kỳ Vân nhìn đến tin cuối cùng Tống quản sự liên tục thổi phồng về Diệp Kiều thì hắn không khỏi cười thầm trong lòng.

Nương tử nhà mình hắn quá hiểu, là người đơn thuần nhất, lời nàng nói tuy rằng bị Tống quản sự lý giải thành một phiên bản khác nhưng Kỳ Vân cảm thấy Diệp Kiều bản tính chỉ là muốn đem bọn họ ném ra ngoài thôi, không hơn.

Nhưng mà Kỳ Vân cũng không muốn nói cho Tống quản sự biết chân tướng, hắn ước gì đám thủ hạ người nào cũng biết kính trọng Diệp Kiều, lần này hiểu lầm cũng tốt, thủ hạ chỉ có kính trọng nhiều mới có thể nghe lời.

Kỳ Vân cầm bút viết cho Tống quản sự một phong thư rồi đưa cho tiểu nhị để hắn đưa về.

Một lúc sau liền nghe Thiết Tử tiến vào nói: "Nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi đã trở lại."

Vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi của Kỳ Vân đột nhiên trở nên vui vẻ hẳn. Hắn liền khoác áo choàng thật dày rồi mang theo Thiết Tử bước nhanh ra cửa.

Thiết Tử theo thói quen đưa Kỳ Vân đến sân liền rời đi.

Kỳ Vân xuyên qua sân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ập vào người là hơi ấm trong phòng.

Bình thường ở trong phòng lúc không có ai đều sẽ tắt than củi để tránh những chuyện ngoài ý muốn, bây giờ ấm lên rõ ràng là có người vào trước hắn một bước.

Kỳ Vân qua rất nhiều năm cô đơn, vốn tưởng rằng mình đã quen ở một mình, nhưng từ khi cưới Kiều Nương người nam nhân này mới phát hiện ra bản thân mình thật ra cũng là người bình thường.

Thích ấm áp, thích sinh hoạt, thích có người ở bên.

Dù chỉ là cảm giác khi trở lại trong phòng có người chờ đều khiến cho hắn cảm thấy tốt đẹp.

Đóng kín cửa, ngăn hơi lạnh ở bên ngoài Kỳ Vân đem lò sưởi cầm tay để trên bàn rồi sau đó liền thấy trên bàn bày một cái rổ cùng một cái bao vải.

Hôm nay lúc ra ngoài, Kỳ Vân đã dặn Diệp Kiều mang theo tiền, hắn đoán mấy thứ này chắc là Kiều Nương mua về.

Kỳ Vân không nhìn kỹ mà đi đến bên bếp lò hơ tay làm ấm cơ thể trước rồi mới vào phòng trong.

Diệp Kiều nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu liền thấy Kỳ Vân.

Nhân sâm nhỏ nhìn Kỳ Vân tươi cười, chạy tới cầm tay hắn, ánh mắt nôn nóng: "Tướng công, ta có tin tức tốt muốn nói cho chàng"

Kỳ Vân cong lên khóe miệng: "Cái gì tin tức tốt gì vậy?"

Diệp Kiều lập tức liền đem sự việc gõ la báo trên đường nói cho Kỳ Vân nghe.

Thật ra Kỳ Vân vừa nãy đã nghe tiểu nhị thông báo qua chuyện này.

Vừa nãy hắn còn ở trong thư phòng liệt kê một loạt chương trình.

Giảm hai thành thuế má này cũng không phải là số nhỏ, lại vừa lúc cửa hàng của hắn lại lần nữa khởi bước, hai thành tiền này có thể giải quyết rất nhiều chuyện.

Bây giờ lại nghe Diệp Kiều nói, Kỳ Vân làm như đương không biết gì cả, cười nói: "Đây đúng là chuyện tốt, hôm nay cửa hàng khai trương, còn có thể gặp được dịp triều đình đại thắng, song hỷ lâm môn, buổi tối này một món canh bồ câu không đủ, đợi chút cho người đi nấu hai cái trứng gà tới mới được."

Diệp Kiều nói theo: "Không ăn trứng luộc, ta muốn ăn xào."

Kỳ Vân nhéo nhéo vành tai nàng quay lại kêu Tiểu Tố đến bên cửa sổ, nói: "Đi bảo phòng bếp nhỏ, xào hai cái trứng gà, canh gà.."

Tim Tiểu Tố đột nhiên muốn vọt lên tận cổ.

Tiểu cô nương vẫn không quên, lúc trước nhij thiếu gia nhà mình nhìn Tiểu Hắc với ánh mắt chỉ hận không thể đem nó hầm canh ăn.

Cô bé có loại dự cảm, nếu thật sự uống canh gà, trong nồi chắc chắn là Tiểu Hắc nhà mình!

Lông đuôi củaTiểu Hắc còn chưa mọc dài ra nữa!

Diệp Kiều lắc lắc tay Kỳ Vân: "Có canh bồ câu rồi không cần uống canh gà nữa."

Kỳ Vân cười cười, thanh âm nghe thực ôn hòa: "Được, nghe nàng." Nam nhân lại ngẩng đầu nói với Tiểu Tố

"Vậy thêm ít bánh đường, có chuyện vui nên ăn ít đồ ngọt."

Tiểu Tố yên tâm, vì Tiểu Hắc bảo lưu lại một cái mạng gà mà cảm thấy may mắn, nghĩ thầm tuy rằng nhị thiếu gia thực đáng sợ, nhưng nhị thiếu nãi nãi lại là người đẹp thiện tâm, chẳng giống nhị thiếu gia một chút nào.

Tiểu Tố thích nhất là nhị thiếu nãi nãi.

Diệp Kiều lại nhỏ giọng nói thêm: "Tướng công, ta còn muốn ăn măng khô."

"Vậy thì lại bảo phòng bếp nhỏ làm thêm món măng khô.

Tiểu Tố nhất nhất đồng ý, ghi nhớ trong lòng, thấy bên trong không có động tĩnh gì thêm thì mới chạy chậm đến phòng bếp nhỏ truyền lời.

Diệp Kiều tuy rằng trông mong bữa tối nhưng cũng không quên chuyện chính chưa làm xong.

Nàng thả tay Kỳ Vân ra cười nói:" Tướng công có thể lấy giúp ta cái rổ trên bàn được không? "

Diệp Kiều hiếm khi nhờ Kỳ Vân làm việc nên hắn lập tức chạy đi lấy rổ cho nàng.

Lúc Kỳ Vân lấy rổ vô tình lại bỏ qua bao vải để bên cạnh.

Hắn xốc tấm vải che trên rổ ra chỉ thấy bên trong toàn là cánh hoa.

Tất cả những cánh hoa đó đều là do Đổng thị tỉ mỉ chọn lựa, nhất hương thơm ngát bay lên.

Bất quá Kỳ Vân lại không biết mấy cánh hoa này có tác dụng gì nên mở miệng liền hỏi:" Kiều Nương, lấy một rổ cánh hoa này làm gì vậy? "

Ai mà biết lúc Kỳ Vân mang theo rổ quay người lại liền nhìn thấy Diệp Kiều đang cởi áo, mở váy giải váy, tháo dây lưng trong phòng, thanh âm thanh thúy:" Tắm rửa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.