Mọi chuyện đã quyết định xong, Liễu thị thoạt nhìn vô cùng vừa lòng ngoài ra còn có Phương thị cũng thấy mỹ mãn.
Diệp Kiều thì ôm Thạch Đầu vào lòng, đút điểm tâm cho bé ăn. Thằng bé một tuổi ăn rất vui vẻ, ăn xong còn nói: "Thẩm thẩm cũng ăn đi."
Liễu thị nhìn Thạch Đầu tươi cười: "Thạch Đầu nhà ta sau này chắc chắn không phải lo không kiếm được vợ."
Mọi người cười to, Thạch Đầu không hiểu vợ là gì, bây giờ với bé mà nói điểm tâm là quan trọng nhất.
Ngồi nói chuyện thêm một lát rồi Phương thị ôm Thạch Đầu đi trở về, Diệp Kiều thì ở lại thêm một lát.
Liễu thị nhìn vừa cười vừa vươn tay: "Kiều Nương tới đây ngồi bên cạnh ta đi."
Diệp Kiều theo lời ngồi xuống, Liễu thị nhẹ nhàng lôi kéo tay nàng, càng nhìn càng thích.
Thật ra theo cái nhìn của Liễu thị, hai người con dâu nhà mình so với nhà người khác thật ra đều rất tốt.
Trong nhà có tiền nhàn rỗi thường thường sẽ làm người ta đỏ mắt, người ngoài đỏ mắt thì thôi đi, thế nhưng phần lớn là bởi vì người trong nhà đỏ mắt, ngươi tranh một khối ta đoạt khối, một cái nhà đang êm đẹp cứ như vậy bị quậy cho tan tành.
Liễu thị xuất thân khá tốt, lúc còn ở nhà mẹ đẻ đã nhìn quen cảnh hậu trạch cướp đoạt, bà cảm thấy chán ghét cho nên lúc chọn rể mới chọn người không có thế lực cũng không có quá nhiều thân thích quản thúc như Kỳ phụ.
Chờ gả tới Kỳ gia, Liễu thị đặc biệt chú ý giúp con trai mình chọn lựa con dâu.
Phương thị là nàng tuyển tới, tuy rằng lúc trước không thấy Phương thị keo kiệt như thế, nhưng được cái Phương thị keo kiệt chỉ là keo kiệt với bản thân mình, chưa từng nghĩ tới những thứ không thuộc về con bé, tay cũng chưa từng duỗi ra bên ngoài.
Thỉnh thoảng cũng gây ra vài chuyện mất mặt, chỉ có điều còn có thể chịu đựng được, hơn nữa con bé đem Thạch Đầu nuôi dưỡng rất khá cho nên bà đối Phương thị vẫn khá vừa lòng.
Liễu thị nghĩ tới đề nghị vừa rồi của Phương thị, trên mặt có một chút bất đắc dĩ chợt thoáng qua, tuy nhiên bà cũng không có nghĩ nhiều mà chỉ chăm chú nhìn Diệp Kiều.
Cô con dâu thứ hai này cưới vào cửa thật chính xác.
Làm người ôn hòa, ngoan ngoãn biết lễ, hơn nữa nghe thuộc hạ nói, Diệp Kiều đang đi theo Kỳ Vân đọc sách biết chữ, liền càng làm cho Liễu thị xem trọng liếc mắt một cái.
Càng quan trọng hơn là sau khi Diệp Kiều tới Kỳ Vân càng ngày càng tốt.
Dù là cơ thể hay sự nghiệp đều khác xa trước kia.
Người làm mẹ đương nhiên hiểu rõ con trai mình. Đại Lang nhiệt tình chăm chỉ, làm người hào phóng, thôn trang cho hắn có thể làm người ta yên tâm. Tam Lang đọc sách hiếu học, tuổi còn trẻ cũng đã có thể tới học viện tốt nhất đọc sách, tương lai không thể hạn lượng.
Chỉ có điều trong mắt Liễu thị con thứ hai từ nhỏ đã thông minh hơn người, đã gặp qua là không quên được, nói về việc đọc sách, học vấn so với ai khác đều không kém, đầu cũng so với ai khác đều thông minh hơn, nếu có thể có một cơ thể khỏe mạnh thì sẽ là đứa có tiền đồ nhất.
Càng nghĩ như vậy thì càng thấy đáng tiếc, Liễu thị không ít lần vì Kỳ Vân mà rớt nước mắt. Bà vẫn luôn oán trách bản thân mình không có thể chăm sóc tốt cho Kỳ Vân để nó có một cơ thể khỏe mạnh.
Bây giờ Kỳ Vân cũng đã tốt hơn nhiều, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Liễu thị cảm thấy là bản thân mình đối với Phật Tổ thành tâm cầu nguyện cuối cùng Phật Tổ đã nghe thấy, nguyện vọng linh nghiệm, cho nàng một đứa con dâu có phúc khí, lúc này mới làm Kỳ Vân tốt dần lên.
Thường lui tới còn có Phương thị cho nên dù Liễu thị rất thích Diệp Kiều cũng không biểu hiện quá nhiều ra ngoài, làm bà bà, Liễu thị vẫn luôn hiểu được cái gì gọi là xử lý sự việc công bằng.
Bây giờ chỉ có Diệp Kiều ở đây, Liễu thị tươi cười rõ ràng nhiều hơn trước rất nhiều, càng nhìn càng thích.
Nghĩ đến chuyện Kỳ Vân nhờ cậy mình, Liễu thị cười nói: "Kiều Nương, mấy ngày nay con qua đây nhiều một chút, chỗ này của ta có mấy hộp phấn bôi mặt khá tốt, lát nữa ngươi cùng Lưu mụ mụ chọn ra mấy hộp, ta tìm một hộp đưa cho con."
Thật ra đưa phấn bôi mặt chỉ là lấy cớ vì thật ra Liễu thị đang chuẩn bị để Lưu bà tử dạy Diệp Kiều trang điểm như thế nào.
Nữ tử tô son điểm phấn nên do nhà mẹ đẻ dayh nhưng Liễu thị thừa biết tính tình của Diệp nhị tẩu, suy nghĩ một chút là biết nhà mẹ đẻ của Diệp Kiều chẳng có ai để ý mà dạy maya chuyện này. Lúc nghe Kỳ Vân đến chuyện này cũng chạy qua nhờ mình, Liễu thị cũng đối với đứa con dâu thứ hai này thương tiếc, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay.
Thế nhưng lời này không thể nói toạc ra, chỉ nói là bảo nàng lại đây chọn phấn bôi mặt, đến lúc đó thuận tiện để Lưu bà tử nói cho nàng vài cách làm, để Diệp Kiều có thể tự trang điểm.
Diệp Kiều cười đồng ý, trong đầu lại nghĩ tới ngày hôm qua Kỳ Vân giúp mình vẽ mi, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Bên kia, Phương thị ôm Thạch Đầu trở về trong viện, cảm thấy bản thân mình bớt được bút bạc, tâm tình rất tốt, một ngày đều phá lệ vui mừng.
Chờ tới buổi tối, nàng ta đem chuyện này nói với Kỳ Chiêu không ngờ rước lấy một trận mắng của hắn.
"Ngươi nghĩ chút tâm tư này của bản thân mình người khác không nhìn thấy sao? Nương quản gia nhà nhiều năm như vậy, đối với chút tâm tư này người đã sớm nhìn thấu, không nói ra chỉ là vì cố kỵ mặt mũi của ngươi thôi, ngươi thật đúng là nghĩ có thể giấu diếm được người sao?"
Nhưng mà Kỳ Chiêu dù cho trong lòng tức giận nhưng hắn vẫn rất thương Phương thị. Hắn cố gắng không nói quá to, dù sao cũng là nương tử nhà mình bản thân mình đau, chỉ có điều Phương thị lặp đi lặp lại nhiều lần loại chuyện này cũng làm Kỳ Chiêu cảm thấy đau đầu.
Phương thị thì lại cảm thấy bản thân mình có đạo lý: "Ngày xưa mỗi khi có tiền thu đều là cho trong nhà, cha mẹ cũng nên biết chúng ta hiếu tâm, lần này nhưng mà là tiền chi tiêu để ăn tết, ta cũng không nói một văn tiền không cho, trước đây đều cùng nhị đệ giống nhau, lần này cũng nên cùng nhị đệ giống nhau mới phải."
Kỳ Chiêu nghe xong lời này, cảm thấy bản thân mình đau đầu dữ dội.
Nhưng mà hắn không lập tức phản bác mà sai người đi vào ôm Thạch Đầu đi, để hai người nói chuyện thanh âm lớn nhỏ cũng không dọa đến nhi tử.
Mà sau khi Thạch Đầu bị bà tử ôm đi, Kỳ Chiêu liền đóng cửa lại nhìn Phương thị nói: "Bây giờ chúng ta đóng cửa lại nói chuyện, chuyện này nói trắng ra cũng không phải vấn đề tiền bạc mà là thể diện, ta là trưởng tử, nên có một chút độ lượng của đại ca, ngươi có hiểu không."
Kỳ Chiêu là trưởng tử, thân là trưởng tử nên trách nhiệm phải gánh vác cũng nhiều hơn, đi kèm với nó thì lợi ích cũng nhiều hơn người khác.
Kỳ Đại Lang hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh hơn: "Ngươi cũng nên biết, trong nhà nơi kiếm được tiền nhiều nhất vẫn là thôn trang, cha mẹ đem thôn trang cho ta, không phải bởi vì ta nhiều có bản lĩnh, mà là bởi vì ta là đại ca, cần chiếu cố trong nhà, chiếu cố bọn đệ đệ, vạn, tất cả mọi chuyện không phải chỉ lo chiếm lấy chỗ tốt mà không chịu trả giá."
Phương thị nghẹn một miệng, khuôn mặt tròn tròn mang theo chút tủi thân: "Ngươi cứ nói chiếm tiện nghi, vậy lần trước nương may quần áo cũng không nói với ta, ta không phải cũng chẳng nói gì sao?"
"Là bản thân ngươi keo kiệt, nhìn Nhị Lang kiếm lời thì giận đến mức nằm trên giường mất vài ngày."
Kỳ Chiêu bị Phương thị làm cho tức giận đến bật cười: "Nương không kêu ngươi may áo chính là gõ ngươi, lần sau đừng có mà lại tiếp tục tức giận không đâu, nếu không may quần áo sẽ không có phần của ngươi."
Phương thị vừa nghe lời này liền tức giận. Nàng ta tuy rằng đọc sách biết chữ, chỉ có điều lòng dạ hẹp hòi, Kỳ Chiêu nói mấy câu trước toàn đạo lý lớn thì không nhớ nổi vài chữ, ngược lại những lời này lại chọc trúng tim nàng ta: "Ta cuối cùng cũng nhận ra, ngươi không thương ta."
Kỳ Chiêu sửng sốt một chút: "Ta còn chưa đủ thương ngươi? Cho ngươi ăn ngươi mặc, còn muốn như thế nào mới gọi là thương ngươi?"
Phương thị nghẹn họng, trong lúc nhất thời cũng tìm không tìm được lý do phản bác. Nàng ta chớp mắt, mở miệng nói: "Ngươi nhìn nhị đệ đối đãi với đệ muội mà xem, biết đệ muội thích dược liệu thì liền đem cả sân đều nhổ hết! Còn ngươi thì sao? Ta quần áo không có mà mang lại vẫn phải im lặng, ngươi còn muốn tới quở trách ta."
Kỳ Chiêu đắc dĩ nhìn nàng: "Vậy ta đây cũng đem sân cho ngươi nhổ?"
Phương thị nóng nảy: "Đừng, trong viện đều là hoa cỏ mà ta tỉ mỉ trồng, ngươi đừng có nghĩ vớ vẩn."
Kỳ Chiêu nhìn Phương thị đem đề tài chuyển hươngs, vừa vặn Kỳ Chiêu cũng không phải là kiểu người ăn nói trơn tru, nói chút đạo lý còn được, chứ nếu mà càn quấy lên thì hắn thật sự phải bó tay, cũng không lòng dạ nào mà tranh chấp với Phương thị.
Nhìn thấy Phương thị vẫn chứng nào tật nấy, Kỳ Chiêu trong lòng nghĩ dù sao nàng cũng đã đem biện pháp nói với nương, nương cũng đã đồng ý, ván đã đóng thuyền, có muốn sửa cũng không được, cùng lắm thì hắn đi nhận lỗi với nhị đệ.
Nghĩ đến đây, Kỳ Chiêu liền thở dài, xua xua tay nói: "Lần này liền thôi, Nhị Lang là người có bản lĩnh, ngươi cũng đừng mỗi ngày nhìn chằm chằm xem người ta kiếm được nhiều hay ít bạc, đừng có suy nghĩ lung tung rối loạn."
Phương thị dù sao cũng không ngốc vẫn hiểu được quan hệ giữa hai phu thê vẫn một vừa hai phải thôi. Nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, còn ân cần giúp Kỳ Vân thay quần áo đổ nước, chỉ có điều trong lòng Phương thị đối với những lời tướng công nhà mình nói không mấy để ý.
Thương trường như chiến trường, Kỳ Vân nhưng dù có kiếm được cũng chỉ là chút tiền còm, ai ăn tết mà không ăn sủi cảo chứ?
Tướng công nhà mình mới là nghề nghiệp lâu dài, người khác còn kém xa.
Nghĩ đến đây, Phương thị trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Mà lúc này Diệp Kiều cũng đã trở về. Việc đầu tiên nàng làm không phải là đem chuyện tiền bạc nói với Kỳ Vân mà là hưng phấn kể: "Tướng công, Lưu mụ mụ vậy mà cũng biết trang điểm. Bà ấy còn cho ta chọn một bộ đồ vật, nói là dùng mấy thứ này đẹp hơn so với dùng tay vẽ."
Kỳ Vân lúc này vừa mới xem xong sổ sách, đối với tiền thu vào tháng này phá lệ vừa lòng, nghe Diệp Kiều nói liền đem sổ sách khép lại, cười nhìn nàng.
Lúc này nhìn lên làm Kỳ Vân nhìn đến mức hơi thất thần
Diệp Kiều đã đẹp, không ngờ sau khi trang điểm cẩn thận lại càng xinh đẹp hơn. Đẹp đến mức làm người ta chỉ muốn dấu đi.
Lưu bà tử đúng là biết cách trang điểm, phấn bôi mặt dùng vừa phải, không thừa, không thiếu. Hai má nhàn nhạt đỏ bừng như rặng mây hồng, trên môi thoa một chút sắc đỏ như một cánh hoa hàm anh, lúc cười rộ lên dường như là lúc bông hoa kia nở rộ, xán lạn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng trang điểm của Diệp Kiều.
Lần trước giúp nàng trang điểm thật là nhạt nhẽo, không tính là tốt, nhiều lắm chỉ là không quá khó coi mà thôi, chỉ có điều bây giờ với nhan sắc này lại thêm chút son môi tô điểm, Kỳ Vân mới biết được, vì sao nhiều nữ tử thích trang điểm như vậy..
Đúng là rất đẹp, không giống với nhan sắc thanh nghiên tú lệ khi để mặt mộc, bây giờ nương tử nhà mình tựa như một đóa hoa quý giá nhất trên đời.
Diệp Kiều nhìn hắn ngây người cũng không thèm để ý mà cất bước đi vào. Nàng đứng bên cạnh Kỳ Vân cười nói: "Nương nói, mấy ngày nay đều để ta qua đó vừa lúc có thể cùng Lưu bà tử học một chút."
Kỳ Vân há miệng thở dốc, lúc này mới nhớ tới chuyện này là bản thân mình đi tìm Liễu thị nhờ vả, liền nói: "Được."
Diệp Kiều nghiêng nghiêng đầu nhìn Kỳ Vân: "Lưu bà tử nói, đây là mi viễn sơn, vẽ không dễ dàng, hôm nay ta thử rất nhiều lần đều học không được, sau này tướng công giúp ta vẽ được không?"
Kỳ Vân gần như không chút do dự liền đáp ứng: "Được."
Hắn vốn yêu quý nương tử nhà mình, đối với những yêu cầu của Diệp Kiều từ trước đến nay đều là muốn gì được nấy, huống chi là bây giờ bị người đẹp mềm mại hỏi như vậy thì làm sao còn nói được một chữ không chứ?
Chỉ có điều đáp ứng xong rồi, Kỳ Vân liền ở trong lòng tự mắng bản thân mình.
Mong muốn ban đầu để Diệp Kiều đi học trang điểm là gì? Đã quên mất rồi sao?
Còn không phải là bởi vì bản thân mình vẽ mi không tốt nên mới nhờ Liễu thị tìm người dạy Kiều Nương hay sao?
Kết quả bây giờ việc vẽ mi vẫn rơi xuống trên đầu mình!
Thế nhưng Kỳ Vân đối với Diệp Kiều nửa phần hối hận cũng không có, trong lúc bất giác lại hiểu được phần nào những hôn quân vì sắc đẹp mà mất nước.
Đối với một người như vậy thì dù nàng có muốn ánh trăng trên trời thì bản thân mình cũng sẽ chạy đi lấy cây thang cho nàng hái..
Trên mặt đầy ý cười, Kỳ Vân đưa tay nhẹ nhàng mà sờ lên đôi mi của Diệp Kiều.
Vẽ liền vẽ đi, còn không phải là học thêm một thứ sao, có thể mỗi ngày giúp nương tử nhà mình vẽ mi có lẽ cũng là một loại hạnh phúc trên đời.
Diệp Kiều lại không thấy tâm lý phức tạp bay cao bay xa của tướng công nhà mình lúc này. Nàng lại nói đến chuyện Liễu thị muốn hai nhà ra tiền ăn tết.
Nhân sâm nhỏ trí nhớ rất tốt, vừa rồi mẹ chồng nàng dâu ba người nói qua nói lại nàng đều nhớ rõ từng chữ một, kể cả đề nghị của Phương thị nhân sâm nhỏ cũng nói với Kỳ Vân.
Kỳ Vân nghe xong khẽ nhíu mày, nét mặt không hiểu sao hơi bất đắc dĩ.
Diệp Kiều thấy thế, nhẹ nhàng kéo kéo tay của hắn, nhỏ giọng hỏi nói: "Làm sao vậy, có phải hay không có cái gì không tốt?"
Kỳ Vân nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng cười, kéo Diệp Kiều ngồi xuống bên người mình rồi nói: "Không có gì không tốt, đều nghe nương an bài là được, ra chút bạc chỉ là số nhỏ, nương tự có suy tính của mình."
"Ta không tiếc bạc, nương nói bạc trong nhà sang năm phải sửa chữa thôn trang còn muốn mở cửa hàng, cuối cùng vẫn là dùng trên người chàng và đại ca, cho nên bây giờ nên ra thì ra." Lúc Diệp Kiều nói chuyện còn đưa tay lấy một miếng bánh trên bàn bỏ vào miệng.
Kỳ Vân đem đĩa bánh đậu dịch ra phía trước mặt nàng, vừa cười vừa nói: "Kiều Nương bây giờ có thể suy nghĩ chu đáo như vậy thật thông minh."
Mấy ngày nay ở chung, Kỳ Vân cũng phát hiện ra Diệp Kiều là người thích khen người khác cũng thích được khen.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Diệp Kiều liền cười tít cả mắt.
Kỳ Vân lại lấy một khối bánh đậu cho nàng, nói: "Mọi chuyện là nương định ra, sợ là sửa không được nhưng mà chờ lúc báo trướng ta đi nói tiếng xin lỗi với đại ca cũng vậy."
Diệp Kiều hơi khó hiểu, Phương thị hôm nay như vậy rõ ràng là nàng ta được chỗ tốt còn nhà mình ăn mệt, như thế nào tướng công còn muốn đi cùng đại ca nhận lỗi?
Nhưng mà Kỳ Vân cũng không giải thích, Diệp Kiều cũng không hỏi, dù sao chuyện kinh doanh trong nhà đã có tướng công nhìn, nhân sâm nhỏ chỉ lo ăn bánh, ăn đến vui vẻ.
Đêm đó, bên ngoài có tuyết rơi, Diệp Kiều nằm trong lòng Kỳ Vân ngủ đến an ổn.
Trận tuyết này rơi chừng bốn ngày, chờ đến khi tuyết ngừng, cũng tới ngày các quản sự tới báo cáo cuối năm.