Phúc Vận Lai

Chương 23: Người mới, không khí mới (thượng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về sau nếu mùa đông đọc sách, nhớ không nên đọc sách nấu ăn.

A Phúc đọc đi đọc lại lời này mấy lần trong lòng, muốn nhớ kỹ những lời.

Người viết sách miêu tả sinh động màu sắc hương vị, thành công thu hút người đọc và người nghe, đầu lưỡi và dạ dày cùng nhau biểu tình, bụng cô lỗ cô lỗ càn quấy, khoang miệng liên tiếp phân bố nước bọt — A Phúc cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa vài ngày tiếp theo, A Phúc có phát hiện mới.

Thứ nhất, nước bọt của người đang đói, dường như có hơi ngọt lại có chút chua, hương vị rất nhạt.

Thứ hai, A Phúc phát hiện mặt mình, tựa hồ, dường như, đại khái là, lại biến tròn.

Được rồi, vốn đã là mặt tròn rồi, gần nhất tuy rằng ăn nhiều hơn, vận động ít hơn, mặt lại béo hơn, cũng không có gì lạ.

A Phúc bẻ ngón tay tính, gần nhất bọn họ một bên đọc sách một bên làm thực tiễn, ăn không ít thứ. A Phúc ấn tượng sâu nhất là một lần tôm chiên cuộn đậu hủ ky (kê trấp đậu hủ bì hà nhục quyển, bỏ hai chữ kê trấp = nước cốt gà đi mới tìm được TT^TT), hương vị kia…… làm cho người ta muốn nuốt cả đầu lưỡi của mình vào. Cố Hoàng tử từ khi bắt đầu đọc sách nấu ăn, liền nảy sinh hứng thú vô cùng mãnh liệt, đại khái, vì mắt không nhìn thấy, cho nên thính giác, khứu giác, thậm chí xúc giác và vị giác, đều linh mẫn hơn người bình thường!

(*) có thể là cái món này + nước cốt gà

Còn có ngư đầu quái bí đao ( canh bí đao xắt mỏng với đầu cá) — cũng may mùa này có bí đao, cho nên Cố Hoàng tử nói muốn ăn, cũng có thể làm được.

canh cá bí đao

A Phúc ngẫm lại, lần sau nếu nhìn thấy đồ ăn có liên quan đến dưa chuột, vạn lần không được đọc. Bằng không gọi con sâu tham ăn đến, lại không tìm thấy dưa chuột, đó cũng không phải đồ ăn mùa này.

Còn có các loại điểm tâm, A Phúc thích nhất là nhất khẩu tô, thơm thơm mềm mềm, một miếng một cái, cái tên này thực sự rất hình tượng. Cố Hoàng tử cũng khen nó không dứt miệng, nói rằng món này phải ăn ở trong phòng, ăn uống tùy thích. Còn có trà hạnh nhân, vừa ngọt vừa nóng, uống một ngụm nuốt xuống, trong cổ tràn ngập hạnh nhân và sữa giống như tỏa ra theo từng lỗ chân lông.

(*) nhất khẩu tô, là món bánh được gọi là điểm tâm bỏ túi, nó có nhiều loại, đây là 1 kiểu ta tìm được

nhất khẩu tô

(**) trà hạnh nhân

hạnh nhân trà

A Phúc nuốt nước miếng…… Mùa đông này ăn nhiều vận động ít, có thể đoán được đợi cho đến khi mặc y phục mùa đông, mình nhất định tròn vo giống như thùng nước.

A Phúc đóng hộp gương lại. Hiện tại trong cái rương nhỏ của nàng cũng không thiếu thứ linh tinh, hoa cỏ, khuyên tai, túi hương, trâm bạc — được rồi, kỳ thật tất cả gia sản này vẫn không tính là cái gì.

Hạnh Nhi vẫn chưa trở về, tuyết chưa tan nên không có việc gì làm, đại khái lại đi tìm Nhị Hương nói chuyện rồi. A Phúc nghĩ thừa dịp không có việc gì đi gội đầu, nhưng trời thật sự rất lạnh, không muốn động đến nước.

“A Phúc, ngươi ở trong phòng sao?”

A Phúc sửng sốt một chút, lên tiếng, đi ra mở cửa.

Trần Tuệ Trân đứng ở ngoài cửa, mỉm cười với nàng.

Trong viện tuyết đọng chưa tan, một mảnh trắng phau phau trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra gương mặt đặc biệt tú lệ của nàng.

“Ta đã đến đây mấy ngày, cũng không tìm ngươi trò chuyện, ngươi không giận ta chứ?”

Tức giận?

A Phúc xoay người, rót trà cho nàng: “Ngươi vừa tới, đương nhiên không tiện đi loạn rồi. Thế nào? Đã quen chưa?”

Trần Tuệ Trân vội vàng đứng dậy đón chén trà, lại ngồi xuống: “Nơi này thanh tĩnh, cũng không có việc gì để làm. Ta nhàn rỗi vô sự thêu mấy cái khăn, xem như một chút tâm ý, ngươi đừng ghét bỏ.”

Đó là 1 cái khăn màu xanh vàng, bên trên thêu một đóa hoa Ngọc Lan, nhìn rất thanh nhã tinh xảo. A Phúc vội vàng nói cảm ơn, còn nói không dám nhận, hai người nhún nhường rối loạn xong, mới lại ngồi xuống.

“Phòng ở có lạnh không?”

A Phúc tán gẫu với nàng nói tới nói lui cũng không ngoài mấy chuyện thường ngày, một câu mẫn cảm cũng không có. Chính là ăn có ngon không, quần áo được không, năm nay tuyết lớn, còn nói mấy cây hoa mai ở gần tường viện.

Trần Tuệ Trân cũng bảo trì bình thản, hàn huyên trong chốc lát, liền đứng dậy cáo từ. A Phúc muốn tiễn, nàng nói: “Chỉ có hai bước, có cái gì mà phải tiễn, lại nói bên ngoài đang lạnh, ngươi đừng đi ra.”

Nàng chân trước vừa thì chân sau Hạnh Nhi đi vào: “A, có khách à.”

Trên bàn có hai cái chén trà.

“Ừ, Tuệ Trân đến ngồi một lúc.”

“Nàng sao……” Hạnh Nhi tiến lại gần: “Nói cái gì?”

“Cũng chưa nói cái gì.”

Hạnh Nhi nháy mắt mấy cái: “Nàng ta muốn đến đông viện đi?”

A Phúc nói: “Ngươi sao lại biết? Người ta nói cho ngươi?”

“Cái này còn cần người khác nói cho? Tây viện có cái gì tốt? Ai lại không muốn rời tây viện.” Hạnh Nhi dừng một chút: “A Phúc tỷ, ngươi sẽ giúp nàng ta sao?”

A Phúc chỉ cười một tiếng, thu dọn chén trà.

Hạnh Nhi đi theo sau nàng, nàng đi về phía trước nàng ta cũng đi về phía trước, nàng lui lại phía sau nàng ta cũng lui về phía sau: “Nàng ta mắt tinh tai thính thật, mới đến hai ngày đã biết ngươi là người đắc lực trước mặt Cố Hoàng tử, nếu không sẽ không sẽ tìm đến ngươi.”

“Hạnh Nhi, ngươi không thích nàng?”

“Cũng không phải không thích.” Hạnh Nhi bĩu môi: “Lúc nàng nhìn người khác, ân, cái loại ánh mắt đó khiến ta không thích. Cảm giác miệng nàng nói cùng suy nghĩ trong lòng không giống nhau.”

Trực giác của Hạnh Nhi cực kỳ nhạy bén.

A Phúc cười cười: “Ngươi yên tâm, đừng nói nàng ta không mở miệng, dù có mở miệng, ta cũng không phải Dương phu nhân, sao lại có bản lĩnh chuyển người chứ.”

“Nhưng là, người khác đều nói, ta là nhờ ánh sáng của tỷ tỷ mới được tới đây.”

Câu tỷ tỷ này làm cho A Phúc sửng sốt, có hơi hoảng thần.

A Hỉ……

A Hỉ cũng luôn gọi nàng như vậy.

Không biết A Hỉ hiện tại có khỏe không?

Hạnh Nhi mở nắp hộp điểm tâm, bên trong bày chỉnh tề chín điểm tâm hình vỏ sò.

“Đây là cái gì?”

“Nhất khẩu tô, điện hạ thưởng, ngươi nếm thử đi.”

Hạnh Nhi lập tức thả vào miệng: “Thơm quá! Thực mềm…… Ăn ngon!” Nàng lại nhìn nhìn A Phúc: “Ngươi không lấy ra đãi khách sao?”

A Phúc lúc ấy thực sự không nhớ ra nên chiêu đãi Trần Tuệ Trân điểm tâm.

Hạnh Nhi cười đắc ý: “Hắc, ta chỉ biết tỷ vẫn chỉ thân thiết với ta thôi.”

Theo A Phúc tỷ biến thành tỷ tỷ, lại biến thành tỷ, Hạnh Nhi gọi càng ngày càng thân.

A Phúc cũng cầm lên một cái, bỏ vào trong miệng.

Tuyết cũ chưa tan, tuyết mới lại rơi xuống.

Trong Thái Bình điện có thêm bốn người mới, trong yên tĩnh cũng có chút gợn sóng nho nhỏ. Đầu tiên mấy vị phu nhân, mỹ nhân thay phiên đến đây quan tâm Cố Hoàng tử một phen, lại bất động thanh sắc mỉa mai Dương phu nhân. Tuyên phu nhân không tới, Tam công chúa cũng có đến, cười hì hì nói chuyện với Cố Hoàng tử đến trưa, sau đó hứng trí nổi lên lại muốn lấy cầm ra đánh đàn. Nhưng thời tiết âm trầm, tiếng đàn không trơ tru, làm cho người ta cảm thấy hơi mất hứng.

Tam công chúa chân trước mới vừa đi, Thái Bình điện lại có vị khách không mời mà đến.

Lại nói đúng là khéo, người đến không phải ai khác, chính là đệ đệ cùng mẹ với Tam công chúa – Triết hoàng tử.

A Phúc vốn đã từng nghe nói qua, Triết hoàng tử bất quá mới mười một tuổi, trong lòng nghĩ khẳng định chỉ là một đứa nhỏ, nhưng khi nghe đám người thông báo, Triết hoàng tử nhanh chóng bước vào, A Phúc lập tức choáng váng.

Này, cái người so với nàng còn cao hơn nửa cái đầu, cao lớn giống như người trưởng thành này, chính là, chính là Triết hoàng tử sao?

Trời ạ, đứa nhỏ này bình thường ăn cái gì vậy? Chẳng lẽ là phân hóa học kích thích hay sao?

Triết hoàng tử khoác một cái áo lông chồn tía, vội vàng vào nhà, vội vàng vái chào Cố Hoàng tử: “Bái kiến đại ca.”

“Triết đệ không cần đa lễ, ngồi đi.” Cố Hoàng tử ngữ khí ôn hòa, nhưng A Phúc lại có thể nghe ra một cỗ xa cách hàm xúc bên trong. Cố Hoàng tử khi nói chuyện với Tam công chúa ngữ khí ôn hòa thực sự, kiên nhẫn mười phần. Nhưng đối với Triết hoàng tử, tựa hồ cũng chỉ là một chút tình cảm khách sáo.

“Trời lạnh, Triết đệ tại sao lúc này lại nhớ tới đến thăm ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.