Phúc Vận Lai

Chương 28: Lễ mừng năm mới (một)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Phúc một lần nữa đi vào căn phòng này, có một loại cảm giác quen thuộc lại xa lạ. Tất cả tựa hồ như vẫn còn như cũ, nhưng, dường như ở những nơi nàng không nhìn thấy, đã xuất hiện những thay đổi.

A Phúc đánh giá một chút, tự cho rằng bản thân đã phát hiện nguyên nhân của sự thay đổi đó.

Màn buông và giấy dán cửa sổ đều đã đổi, tấm màn mới thay là một loại vải màu đỏ đậm, vừa tươi sáng lại không chói mắt.

Đúng vậy, đã sắp đến lễ mừng năm mới rồi, từ cựu nghênh tân (bỏ những thứ cũ đón những thứ mới), gian phòng này chắc đã dọn dẹp quét tước xong xuôi.

Cố Hoàng tử ngồi bên cửa sổ, trong tay sờ soạng mấy quân cờ, trước mặt bày bàn cờ.

“Di? Ngươi đã sớm biết ta muốn đến? Bày sẵn trận thế chờ ta?”

Trên mặt Cố Hoàng tử lộ nét kinh hỉ, bỏ quân cờ xuống, đứng lên: “Ta tính toán thì ngươi cũng nên trở lại rồi.”

“Suýt nữa thì chưa thể về đâu, tổ phụ mẫu và ngoại tổ phụ mẫu đều muốn giữ ta ở lại qua năm mới đi, ta nói vậy thì không được, sẽ lỡ rất nhiều công khóa (buổi học), vừa nghe lời này thì bọn họ mới thả người, bằng không hôm nay ngươi còn không gặp được ta.”

“Phi, cho ngươi chút mặt mũi đã tự coi mình quan trọng.” Cố Hoàng tử thoải mái nói với hắn: “Ngươi nghĩ mình là miếng mồi ngon sao? Đến, làm hai bàn!”

Vi Tố bước đến ngồi xuống: “Hắc, xem ta giết ngươi uy phong thế nào! Ai bảo ngươi khinh thường người khác.”

Mắt củA Cố Hoàng tử không nhìn thấy, cho nên mỗi bước đi Vi Tố đều nói ra vị trí mình đặt quân cờ. Cố Hoàng tử hơi hơi suy tư, liền nói ra vị trí mình muốn đặt cờ. Chơi cờ như vậy, phải có trí nhớ vô cùng tốt mới làm được. Đây là lần đầu tiên A Phúc nhìn thấy bọn họ chơi cờ, ban đầu thì cảm thấy rất mới lạ, sau một thời gian dài thì cảm thấy Vi Tố thật sự chiếm được lợi lớn.

Vi Tố vừa ngẩng đầu, thấy nàng đứng một bên, so với khi mới gặp thì đã gầy đi rất nhiều, tuy rằng gương mặt vẫn tròn tròn, nhưng trên cằm lại hơi nhọn, có thể thấy được trận bệnh này thật sự không nhẹ.

“Ngươi đứng không thấy phiền sao? Ngồi xuống đi?” Hắn chỉ chỉ cẩm đôn* nhỏ bên cạnh.

(*) không tìm được hình minh họa mong muốn, mọi người cứ tưởng tượng cái ghế giống như thế này, bên trên phủ một lớp vải hay có trong phim cổ trang ý

đôn trống gỗ trắc 2

Cố Hoàng tử giật mình, tựa hồ muốn quay sang nhìn, nhưng cuối cùng vẫn không chuyển động, nói: “À, bệnh đã khỏi rồi sao?”

“Nhận được quan tâm của điện hạ, đều đã khỏi rồi.”

A Phúc chuyển qua cái đôn nhỏ rồi ngồi xuống, bọn họ đánh cờ rất nhanh, không có một ván nào kéo dài quá nửa ngày, Cố Hoàng tử bị thua, Vi Tố thắng bốn mục rưỡi, đắc ý dào dạt nói: “Sớm biết thế này thì khi đánh với ngươi đã lấy vàng ra cược rồi, hiện tại thắng cũng chỉ có thể thắng suông vui vẻ một chút.”

Vui vẻ suông chẳng lẽ không phải vui sao?

Rõ ràng nhìn qua là một người thực…… Ân, có chút hình tượng của công tử thanh quý không nhiễm khói lửa nhân gian, vừa mở miệng lại như gã thô lỗ ngoài đường phố, làm cho người ta nhịn không được bật cười.

Nhưng A Phúc lại cảm thấy rất thân thiết.

Trong cuộc sống trước kia của nàng, những người bên cạnh đều là người tính toán chi li, thích chiếm lợi nhỏ, nhưng lại không có ý xấu, mọi người ở chung vẫn rất thoải mái.

“Ai, ta nghe nói, sang năm, các hoàng tử đều phải tiến học ( vào trường học thì phải), ngươi thì sao?”

“Ta đã tuổi nào rồi, chẳng lẽ còn cùng các tiểu đệ ngồi cùng nhau học bài à? Như vậy cũng quá khôi hài.”

Bọn họ nói chuyện, Vi Tố nói: “Ta đi nhìn chậu hoa lan kia một chút, đã nửa năm không gặp nó rồi, đừng bảo là ngươi đã phá hoại đến chết nhá.”

Cách một tấm màn, Cố Hoàng tử bỗng nhiên đưa tay qua, chuẩn xác tóm lấy bàn tay đang thu dọn cờ của A Phúc.

A Phúc lắp bắp kinh hãi, lập tức nghĩ ra hắn nhất định là nghe thấy tiếng động của quân cờ nên mới có thể đoán ra tay nàng đang ở đâu.

Nàng nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ?”

“Cổ họng ngươi vẫn còn hơi khàn.”

“Kỳ thật đã tốt lắm rồi, có thể là do đêm qua gặp phải gió lạnh nên ho khan mấy tiếng, cho nên hôm nay mới thành như vậy……”

Tay của Cố Hoàng tử nâng lên, đầu ngón tay chạm vào mũi A Phúc, mặt dưới ngón tay cọ vào môi nàng. A Phúc theo bản năng hơi mở miệng, nhưng những lời định nói lại không thể nói ra.

Cũng may lần này, tay hắn đã nhanh chóng thu về: “Đã gầy.”

Lời này nói rất thản nhiên, bất quá A Phúc lại cảm thấy rất uất ức.

Từ sáng hôm nay đã có hai ba người nói nàng gầy rồi, bất quá đến lúc này nghe câu trần thuật thản nhiên đó, so với những câu nghe được lúc trước lại làm cho nàng cảm thấy được an ủi thoải mái.

Bên ngoài có tiếng bước chân, A Phúc có chút không yên lòng, nghĩ rằng Vi Tố đã trở lại, kết quả mành vừa động, người đi vào lại là Trần Tuệ Trân.

Nàng mặc một cái áo tím hơi bó, phía dưới là váy hoa xếp li, nàng vừa tiến vào, A Phúc đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, phi lan phi xạ*, cực kỳ thanh nhã.

(*) không phải lan không phải xạ hương (ko quá nhạt, ko quá nồng)



“Điện hạ.” Nàng hành lễ, nhìn thấy A Phúc đang đứng bên cạnh, trong tay còn đang cầm hộp cờ, mỉm cười nói: “A Phúc, ngươi bệnh vừa mới khỏi, vẫn nên để ta dọn dẹp đi.”

Giai Huệ vén mành tiến vào: “Tuệ Trân, phu nhân gọi ngươi đi qua một chuyến.”

Động tác của Tuệ Trân cứng lại một chút, nói: “Ta dọn dẹp xong sẽ đi.”

Giọng điệu của Giai Huệ tuy rằng không nặng nhưng rất kiên định: “Ngươi cứ đi qua đi, ngay cả cái này cũng không thể dọn dẹp vậy thì nàng cũng quá vô dụng rồi.”

Tuệ Trân chậm rãi buông mấy quân cờ trong tay xuống, lui ra ngoài.

A Phúc hạ thắt lưng đem những quân cờ còn lại bỏ vào trong hộp, đưa cho Giai Huệ.

“Ngươi bệnh thật đúng lúc, lúc bận rộn, ngươi cố tình không nói một tiếng đã nằm xuống, chờ đến khi ta dọn dẹp xong xuôi nơi này đầy đủ tất cả, ngươi lại khỏi bệnh.” Giai Huệ nhỏ giọng nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm đâm trán nàng mấy cái. A Phúc hì hì cười, một bên xoa đầu vừa nói: “Cũng không phải ta tự mình muốn bệnh. Giai Huệ tỷ, ta thêu hai cái khăn tay cực kỳ đẹp cho ngươi dùng nha?”

“Đây chính là do ngươi nói, không được chối.”

“Không chối.”

“Không chối cái gì?”

Vi Tố đi tới, ngón tay phải hơi hơi vân vê, lại đưa đến dưới mũi thưởng thức: “Ta dường như nghe thấy khăn tay được thêu cực kỳ đẹp? Cái này sao có thể không có phần của ta?”

Giai Huệ không dám lớn lối vui đùa với hắn, A Phúc nói: “Không hề nói đến khăn tay gì cả, là ngài nghe lầm.”

Vi Tố giật nhẹ lỗ tai: “Ta nghe lầm? Ta năm nay mới mười lăm cũng không phải năm mươi, tại sao hiện tại lỗ tai lại không tốt chứ.”

“Ngài mới mười lăm?”

“Ai, như thế nào, không tin sao?”

“Không phải, ta nghĩ ngài còn nhỏ hơn điện hạ tiểu đó.”

“Làm sao có thể, ta là biểu ca của hắn.” Vi Tố vỗ vỗ vai Cố Hoàng tử: “Có phải không, Cố biểu đệ?”

Cố Hoàng tử lắc đầu: “Loại chuyện này có cái gì mà đắc ý? Ngươi xa nhà một chuyến, tại sao tính tình vẫn như vậy, không thấy có cái gì tiến bộ.”

“Ai nói, ta đã học được không ít bản sự.” Vi Tố nói: “Ta còn xuống ruộng một lần nữa, cùng nông nhân thu hoạch đậu.”

“Thu hoạch đậu?” Cố Hoàng tử nghe mà hưng trí: “Thu hoạch thế nào?”

“A, nói đến, trước phải chuẩn bị một cái giỏ, đậu là bị quả đậu bao, quả đậu mọc trên cây, vốn màu xanh, cầm vào có hơi non mềm, chờ khi chín, vàng vàng cứng rắn, lúc này liền……”

A Phúc và Giai Huệ nhìn thoáng qua nhau, lộ ra biểu tình vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, hai người ngoài nghề kia hưng trí bừng bừng nói vô cùng hăng say, hoàn toàn mặc kệ các nàng.

Giai Huệ gọi nàng qua một bên, mở ngăn tủ cầm ra một cái túi vải đưa cho nàng.

“Đây là?”

“Đây là đồ trước kia người khác đưa cho ta, thuốc bổ.” Giai Huệ nói: “Ngươi nhìn mình đi, nói chuyện hữu khí vô lực, đi đường còn bị gió thổi ngã, nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Hai người dựa vào gần cửa sổ đang mở ngồi xuống, A Phúc thuận tay cầm lấy dải lụa kết hoa lan trong giỏ kim chỉ: “Đúng rồi, Giai Huệ tỷ, ngươi không thích Tuệ Trân?”

“Nàng ta?” Giai Huệ cười khẽ một tiếng: “Đúng rồi, ngươi nhìn hộ ta dải lụa này xem, ta mãi vẫn không làm được, làm đi làm lại mấy lần rồi. Ta thấy ngươi có một cái, thắt rất tinh xảo.”

“Đó là do ta dùng một cây tuyến kết làm, không phải hai cây cùng làm.”

“Nga, trách không được, ta cảm thấy mấy chỗ này luôn thắt không chặt.”

“Ai, ngươi còn chưa nói đâu.”

“Cái này còn có cái gì không rõ.” Giai Huệ bỏ dải lụa buông, xoay người lại, chuẩn bị dạy dỗ thật tốt nha đầu này.

Ở trong cung, có chuyện, nhất định phải biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.