A Phúc không biết, nếu khi mình sinh ra, đối mặt với thế giới khác lạ, tối tăm, tràn ngập nguy hiểm, bản thân có thể giống như Cố Hoàng tử không, vẫn kiên cường trưởng thành, thản nhiên ứng đối với tất cả.
Mẫu thân của hắn đã sớm qua đời, phụ thân của hắn — là hoàng đế. Hoàng đế không có thời gian làm bạn với một đứa con bị mù, cũng sẽ không dạy hắn nói chuyện, đi đường, sẽ không đi biết hắn có vui vẻ, thoải mái hay không.
A Phúc nghĩ, tuy rằng mình không thân thiết với nương, ca ca và A Hỉ, nhưng dù sao, bọn họ vẫn làm bạn với nàng đến khi trưởng thành, bọn họ nuôi sống nàng, chiếu cố nàng. Ca ca từng cõng nàng qua cầu qua sông, nương từng cẩn thận chải tóc cho nàng, khâu giày cho nàng. Còn có cha, ông đã mất quá sớm …… Khi ông còn sống, A Phúc cảm thấy bản thân cái gì cũng không thiếu. Không có cẩm y ngọc thực, nhưng thoải mái lại không thiếu nửa phần.
Cố Hoàng tử, hắn cái gì cũng có — nhưng lại cái gì cũng không có.
“Một người, cứ như vậy nói không còn, đã không còn.”
Cố Hoàng tử quay đầu, A Phúc nhìn thấy trong đôi mắt của hắn tràn ngập u tối, còn có mờ mịt.
“Tuy rằng nói không biết về sau sẽ thế nào, nhưng khi Thái hậu chỉ hôn, ta cũng rất chờ mong. Có một thê tử, còn có thể, tương lai sẽ có đứa nhỏ, bọn họ có huyết mạch tương liên với ta, con trai cũng tốt, con gái cũng được, ta nhất định sẽ rất yêu thương chúng, sẽ ở bên chúng, dạy nói chuyện, cùng nhau ăn hai bữa cơm một ngày…… Ta cuối cùng sẽ không phải một mình nữa.”
A Phúc nghĩ, thật sự, vị Thanh Nguyên cô nương này rất phúc bạc.
Bằng không, tương lai nàng nhất định sẽ sống rất tốt, rất hạnh phúc.
Cố Hoàng tử và Lưu Dục Thư, người trước kia đã đính hôn với A Phúc, đều xem như là nam nhân tốt tại thời đại này.
“Điện hạ, đại khái là, ngươi và Hạ tiểu thư, không có duyên phân. Cái này cũng không thể cưỡng cầu, nhưng về sau điện hạ vẫn có thể có thê tử, không phải Thanh Nguyên tiểu thư, cũng còn có người khác. Ngài nhất định sẽ có rất nhiều đứa nhỏ, bọn họ vây quanh ngài gọi cha, cãi nhau suốt ngày làm cho ngài không thể sống yên ổn. Nói không chừng đến lúc đó điện hạ lại ngại sinh nhiều đó.”
“Sẽ không.” Cố Hoàng tử quả quyết phủ định.
Phúc tăng thêm ngữ khí: “Ngài còn chưa trải qua. Cả phòng toàn trẻ con náo loạn, kêu ngao ngao, xé rách sách vở, đánh nát đồ sứ, ngài muốn ngủ hắn càng muốn chơi, ngài muốn làm chính sự hắn liều mạng gây sự……”
Đề tài cứ như vậy rời đi.
Ở một trình độ nào đó, A Phúc xem như đã thành công, dù sao trên mặt Cố Hoàng tử đã không còn ủ dột, lực chú ý bị dời đi, hắn bảo A Phúc nói không đúng, A Phúc lại nói, đúng hay không, về sau ngài sẽ biết.
Còn chưa chính thức hạ chỉ, con gái Hội Dương Hậu lại đã chết bệnh. Hạnh Nhi các nàng không khỏi lải nhải vài câu, vị Hạ tiểu thư kia đúng là không có phúc khí, không được làm vợ hoàng tử. Nhị Hương tinh toán, trong lòng gảy bàn tính, lúc trước nói đã xác định, sính lễ cũng đã đưa qua, người lại không còn, sính lễ kia cũng không thể đòi lại, tám phần sẽ chôn xuống đất cùng Hạ tiểu thư.
Cũng không thể nói các nàng không có lòng đồng tình, dù sao các nàng cũng không biết Hạ Thanh Nguyên, cho dù là A Phúc, trừ bỏ lo lắng cho Cố Hoàng tử, đối với Hạ Thanh Nguyên đậu khấu hoa niên lại hồng nhan điêu linh*, cũng chỉ là cảm thấy có chút tiếc hận.
(*) ý là đang tuổi dậy thì mà mất sớm
Dương phu nhân phân phó xuống dưới, bảo mọi người không được nói về chuyện này nữa, coi như chưa từng có chuyện chỉ hôn. Để tránh làm cho điện hạ không vui. Người trong Thái Bình điện đều nghe lời, đáng tiếc chỉ có một người Dương phu nhân không thể quản, lại càng muốn nhắc lại việc này.
Người đó đương nhiên chính là Vi Tố. Hắn vừa biết chuyện này, liền chạy tới tìm Cố Hoàng tử uống rượu, còn uống say mèm, Dương phu nhân tức giận run người, hận không thể đem vị khách không mời mà đến lại còn uống thành bùn nhão kia ném ra ngoài cửa lớn của Thái Bình điện. Cố Hoàng tử cũng uống không ít, bất quá rượu phẩm* của hắn rất tốt, không khóc lóc om sòm cũng không nói nhiều, đỡ lên giường uống chút canh giải rượu liền đi ngủ. Vi Tố say thành như vậy cũng không thể ra cung, đành ở lại Thái Bình điện một đêm.
(*) tính cách sau khi uống rượu
Không biết có phải nhờ một lần say như vậy phát tiết khó chịu trong lòng, Cố Hoàng tử lại khôi phục như lúc ban đầu. Chính là Vi Tố bị Dương phu nhân nhắc nhở rất nhiều ngày.
Qua Thanh Minh, thời tiết ngày càng ấm lên, trong đình viện ở Thái Bình điện đã nở rất nhiều loại hoa như cẩm, một mảnh xuân ý dạt dào.
A Phúc các nàng bỏ đi những bộ y phục mập mạp mùa đông, thay y phục mùa xuân, vóc dáng Hạnh Nhi bất tri bất giác đã cao hơn A Phúc một ít, nàng thích dùng thắt lưng bản to buộc chặt đai lưng, cả người liền thập phần thướt tha. Trong tay nàng cũng không có nhiều tiền, nhưng tất cả đều biến thành y phục và trang sức trên người, bột nước, son môi, vòng tay, còn có cây trâm, tuy rằng cũng không có cái nào đặc biệt thượng đẳng có giá trị. A Phúc có khi nhìn thấy cũng sẽ nói nàng hai câu, bất quá mỗi người có chí hướng khác nhau, mấy tiểu cô nương đều thích chưng diện cũng là chuyện bình thường, có lẽ qua hai năm nữa nàng cũng sẽ biết nên thu hồi tâm tư tính toán lại tiền. Mấy người Nhạc Xuân cũng đều tiêu tiền như nước, không phải chỉ có riêng một mình Hạnh Nhi. Chỉ có A Phúc cảm thấy, đại khái do tâm tính của mình không giống tiểu cô nương, cho nên ngược lại có vẻ nàng trở thành người ngoài không hợp đàn. Bất quá Dương phu nhân lại thích điểm này của A Phúc, nói nàng chất phác.
Qua ngọ, Cố Hoàng tử đang nghỉ ngơi, A Phúc đọc hai trang sách, rất xa bên ngoài có thể nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ, Cố Hoàng tử hỏi: “Bên ngoài các nàng đang làm cái gì vậy?”
“À, tám phần là đá cầu.”
“Ngươi tại sao không đi?”
A Phúc không vui lắm nói:“Ta đá không tốt, luôn bị chê cười.”
Thời tiết không tồi, gió xuân thổi vào trong phòng, thổi không khí ấm áp mềm mại vào mặt, Cố Hoàng tử tâm tình cũng tốt: “Chúng ta cũng đi ra ngoài một chút đi.”
Phía sau Cẩm Thư các có một vườn hoa lớn, đi trong vườn hoa, khi gió thổi qua, những đóa hoa nhỏ vụn tuôn rơi bay xuống dưới, màu hồng phấn gần giống trắng, giống như một trận tuyết xuân.
Cố Hoàng tử vươn tay, có hai cánh hoa liền rơi trong lòng bàn tay hắn.
“Mỗi năm hoa nở, mỗi năm hoa tàn.”
“Đúng vậy, hoa tàn rồi kết quả, tháng năm sẽ có đào để ăn.”
Cố Hoàng tử cười: “Ta không biết ngươi tham ăn như vậy đó. Năm nay nếu có đào ngon, ngươi nên ăn nhiều một chút.”
A Phúc cười đáp ứng một tiếng. Cố Hoàng tử nghiêng tay, hai cánh hoa lại rơi xuống, bị gió thổi đi.
Tháng sáu, Thái hậu lại chỉ hôn cho Cố Hoàng tử, chỉ định nữ nhi của Thượng Thư Tư Mã Ứng, mười lăm tuổi, tên chỉ có một chữ Vân. Việc này lập tức được bắt đầu lo liệu, hôn kỳ định vào mồng sáu tháng chạp.
Mùa hè còn chưa qua, vị Tư Mã Vân cô nương lại nhiễm bệnh dịch, vừa bệnh thì không dậy nổi, không quá vài ngày thì mất.