Phúc Vận Lai

Chương 53: Nói ra khá dài (hai)



A Phúc cảm giác, tin Lưu Nhuận mang đến, chắc không phải tin tức tốt — nhưng không đến mức quá xấu, bằng không Lưu Nhuận lúc này sẽ nói trước với nàng, phải bình tĩnh, không cần hoảng hốt.

“Lại nói tiếp, nguyên nhân của việc này là vì muội muội ngươi.”

“A Hỉ? Nàng……có tốt không? Huynh có gặp muội ấy ở Lưu gia không?”

“Không gặp.”

A Phúc sửng sốt.

“Muội tử của ngươi đã cùng người nhà chuyển đến nông thôn rồi. Ban đầu khi ta đến đó cũng không nói mình là người trong cung, chỉ nói là thân thích của Chu gia, tìm không thấy nhà bọn họ, mới đến Lưu gia hỏi thăm tin tức. Người nhà bọn họ đều lạnh nhạt, không để ý tới, sau đó, nhà họ ……” Lưu Nhuận liếc nhìn nàng một cái: “Tướng công của muội tử ngươi trở lại, hắn ngược lại rất hòa khí, nói rõ cho ta về nơi mà nhà ngươi chuyển đến, những chuyện khác hắn lại không nhiều lời. Sau đó ta cho người hầu của Lưu gia một ít tiền, phụ nhân đó đã nói cho ta rất tường tận. Tựa hồ ngay từ đầu, cha mẹ hắn cũng không thích muội tử ngươi.”

“Đúng…..” A Phúc gật gật đầu, A Hỉ kỳ thật lớn lên đẹp hơn nàng, hơn nữa còn có đồ cưới. Lẽ ra, Lưu gia phải càng vừa lòng hơn mới đúng. Nhưng lần đánh tráo này, kỳ thật Lưu gia cũng không tổn thất gì.

“Muội tử ngươi và cha mẹ chồng không hợp, thường thường chống đối mẹ chồng. Đại cô nương Lưu gian về lại mặt khi có thai, sau khi ầm ỹ một trận với nàng, trở về liền đẻ non, Lưu gia và thông gia của Lưu gia đều vô cùng bất mãn, muội tử ngươi khi xuống bếp lại……”

“Xuống bếp lại làm sao?” A Phúc khẩn trương đứng dậy. Tuy rằng trù nghệ của A Hỉ  không tốt lắm, nhưng cũng tuyệt đối không có chuyện nhầm đường với muối, dầu và dấm được.

“Nàng đốt phòng bếp thì không tính, mấy gian phòng khác của Lưu gia cũng chịu vạ lây.” Lưu Nhuận nói: “Nói thực ra, hôm nay khi ta nhìn thấy Lưu gia, thoạt nhìn còn chưa thu dọn xong, đồ đạc nhà cửa đều rất lộn xộn……”

“A Hỉ khẳng định không phải cố ý.”

Nàng không có gan lớn như vậy, A Phúc biết. Có thể nói nàng lòng dạ hẹp hòi là người không chịu nhường ai, nhưng phóng hỏa đốt phòng…… Nàng sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.

“Nhưng cha mẹ chồng của nàng không nghĩ như vậy. Mẫu thân ngươi nghe tin này vội vã đến cửa xin lỗi, vị trượng phu của đại cô tỷ Lưu gia kia lại tranh chấp với ca ca ngươi, trong lúc xô đẩy, người nọ ngã xuống bị gãy chân……”

“A!”

Đôi khi, một ít việc lông gà vỏ tỏi, gộp lại cùng một chỗ, càng lăn càng nhanh, thành một quả cầu tuyết lớn, tạo thành thiệt hại nặng nề, ai cũng không thể tưởng được……

“Mẫu thân bọn họ bán phòng ở cửa hàng, chuyển đến ở nông thôn …… Chính là vì vậy?”

“Đúng, người nọ bị gãy chân không đồng ý buông tha, người Lưu gia còn cố ý muốn hưu  muội tử ngươi, sau đó hưu thư còn chưa viết, nhưng muội tử và mẫu thân cùng huynh trưởng của ngươi đã cùng nhau trở về, sau đó rời về nông thôn. Ta biết, cũng chỉ có như vậy.”

A Phúc ngồi ngơ ngác, nửa ngày mới thở dài một hơi.

“Thật không nghĩ tới…… Bất quá mới hơn một năm, tại sao…… xảy ra nhiều chuyện như vậy. A, huynh đã bôn ba một ngày, mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay thật sự đã làm phiền huynh rồi……”

“Cũng không có gì vất vả, ta sau khi rời khỏi Lưu gia đã đến nhà cũ của ngươi, phòng ở kia tuy rằng đã bị bán, nhưng người mua còn chưa vào ở, cửa hàng đổi thành một tiệm vải, ngươi muốn xử trí thế nào? Nếu muốn lấy lại……”

A Phúc lắc đầu: “Cái đó không cần vội. Ta còn chưa biết ý của mẫu thân…… còn có ca ca. Cũng chưa biết tình hình của bọn họ ở nông thôn. Dù sao cũng phải biết rõ ràng, liên lạc với nhau, mới có thể biết bọn họ rốt cuộc nghĩ như thế nào……”

“Đúng, ta cũng biết, cho nên hôm nay không lập tức đi nói chuyện với chủ nhà mới. Tuy rằng là tổ truyền, nhưng có lẽ, ta nghĩ đổi một nơi ở mới, cũng không phải chuyện xấu. Cây chuyển thì chết, người chuyển vẫn sống.”

Hắn nói chuyện hàm súc, A Phúc hiểu được, chuyện của A Hỉ gây ra, Lưu gia chỉ sợ rất khó quay về, xung quanh nhà mẹ đẻ chỉ sợ cũng đã bị lưu truyền thành thanh danh không tốt, mặc kệ về sau định làm cái gì, quay về nhà cũ, chưa chắc là con đường tốt nhất.

Lý Cố không biết đã đứng cạnh cửa bao lâu, A Phúc ngẩng đầu mới nhìn thấy hắn, tựa ghế đứng lên: “Chàng đến lúc nào vậy?”

“Mới vừa tới một lúc.”

A Phúc đi qua, nhẹ nhàng kéo tay hắn, hai người vào phòng ngồi xuống.

“Chàng đều nghe được?”

Lý Cố cầm lấy tay nàng, bao chúng trong lòng bàn tay mình.

A Phúc cúi đầu, Lý Cố từ nhỏ ít ra nắng, bàn tay trắng nõn thon dài. Từ trước đến nay, trong lòng A Phúc vẫn luôn coi hắn như một tiểu đệ đệ. Tuy rằng hiện tại hắn đã thành trượng phu của mình, nhưng trong lòng nàng, vẫn cảm thấy hắn cần nàng chiếu cố.

Chỉ có lúc này, đến lúc này, nàng mới phát hiện ra tay của hắn lại vững vàng như vậy, hắn có thể chống đỡ cho nàng, bảo hộ nàng, làm cho nàng có thể yên tâm dựa vào.

“Không cần lo lắng, phòng ở và cửa hàng có thể chuộc lại, muội tử của nàng đại khái là vì tuổi còn nhỏ, làm việc xúc động thôi. Có lần giáo huấn này, về sau chắc sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn rất nhiều.”

A Phúc nhẹ giọng nói: “Chỉ hy vọng như thế. Không biết bên Lưu gia còn có đường cứu vãn hay không.”

“Nếu không, lần sau ta nhờ Vi Tố tìm người hỗ trợ đi nói giúp, chuyện như vậy cũng không đến mức làm cho vợ chồng đi đến bước chia lìa.”

“Vậy không phải ta…… Lấy thế áp người sao?”

Lý Cố sửng sốt: “Thật không? Vậy…… Cuộc sống của họ phải ngươi tình ta nguyện mới được, này…… À, chắc còn biện pháp khác đi.“

A Phúc kỳ thật cũng ngầm hiểu được, thói đời chính là như vậy, cho dù không nhờ Vi Tố đi nói giúp, chỉ cần Lưu Nhuận nói ra địa vị bây giờ của mình, Lưu gia chỉ sợ cũng không thể không chịu phục mà cúi đầu.

Cũng như Lý Cố đã nói, việc này không giống những việc khác, vợ chồng sống với nhau phải ngươi tình ta nguyện mới được. Không phải đơn giản như bổ nhiệm một người hay xử lý một vụ án đánh nhau.

Vấn đề tình cảm, là việc phức tạp khó làm nhất.

“Không viết hưu thư, có lẽ Lưu gia không muốn tuyệt tình quá đi?”

“Không biết……”

A Phúc cảm thấy có chút mệt mỏi, nghiêng đầu qua, dựa vào vai Lý Cố.

“Tại sao có thể như vậy chứ…… Ta còn nghĩ bọn họ nhất định sống rất tốt…… A Hỉ từ nhỏ vẫn được mẫu thân sủng ái, ca ca và ta cũng đều bao dung bảo vệ, có lẽ không nên che chở như vậy, nếu không tính tình của muội ấy nhất định sẽ tốt hơn, làm việc cũng đúng mực hơn.”

Giọng Lý Cố thong dong hòa hoãn, A Phúc cảm thấy mình dần dần trấn định lại.

“Ta vẫn cảm thấy ta và người trong nhà không quá thân thiết, nhưng hôm nay nghe Lưu Nhuận nói, cũng không biết tại sao, vẫn rất lo lắng.”

“Xem nàng nói kìa, dù không thân cận cũng là thân nhân.” Lý Cố kéo tay nàng: “Đến, ta mang nàng đi ra ngoài đi dạo một chút.”

A Phúc chỉnh lại tóc mai, lại thay Lý Cố chỉnh lại vạt áo: “Đi chỗ nào?”

“Nàng đi theo ta.”

A Phúc cùng hắn cứ tay nắm tay như vậy, đi dọc theo hành lang dài đi ra ngoài, Khánh Hòa và Nguyên Khánh cũng đi theo. Tên bọn họ có chút giống nhau, lại đều là tên nguyên bản, giống A Phúc, bởi vì tên có ý nghĩ vui mừng cát tường, cho nên sau khi vào cung cũng không phải đổi. A Phúc đến bây giờ còn luôn không nhớ rõ tên của bọn họ, vẫn thường gọi sai. Bất quá Nguyên Khánh tiến cung sớm hơn, hầu hạ Lý Cố đã nhiều năm. Khánh Hòa mới tiến cung một hai năm, còn chưa hoàn toàn biến khí chất phẩm cách của thiếu niên, còn chưa thành bộ dạng già nua nặng nề hay láu cá nịnh nọt như các thái giám khác.

Hành lang thật dài liếc mắt một cái tựa hồ như không có điểm cuối, hai bên hành lang hoa cây sum suê, A Phúc nhìn về phía hồ nhỏ, dưới hàng liễu bên bờ hồ dưới còn có một chiếc thuyền nhỏ, không biết là để đó cho đẹp, hay thực sự có thể dùng để đi vào hồ ngắm và hái hao. A Phúc trước kia cũng không đọc quá nhiều thơ, nhưng cụm từ neo thuyền dưới liễu cũng có chút ấn tượng.

“Nhìn cái gì vậy?”

“Bên kia…… Bên hồ có thuyền nhỏ.”

“Nàng muốn ngồi thuyền?”

“Không phải,” A Phúc lắc đầu: “Chính là cảm thấy rất thú vị. Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng ngồi thuyền, là con vịt cạn.”

“Ta cũng chưa từng ngồi.” Lý Cố cùng nàng đi tiếp về phía trước: “Lần khác nếu rảnh, chúng ta cùng đi thử xem. Dù sao Lưu Nhuận biết bơi, rơi xuống hồ cũng có người cứu.”

A Phúc phì cười ra tiếng, Lý Cố nắm tay nàng thật chặt: “Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng cười rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.