Phúc Vận Lai

Chương 60: Xuất cung (một)



Lưu Nhuận cũng không hành lễ với nàng, lúc có người khác hắn tự nhiên sẽ rất quy củ không để cho người ta bắt được lỗi sai nhưng khi không có người, A Phúc cũng không thích hắn nói mấy câu lễ tiết gì đó.

Lưu Nhuận với nàng là một người khác biệt.

So ca ca Chu Bình Quý của nàng, Lưu Nhuận càng giống anh trai trong tượng tượng của nàng hơn.

“Không có chuyện gì.” Lưu Nhuận nói: “Vừa rồi đi lĩnh lệnh bài, hôm nay có thể xuất cung. Có muốn gửi nhờ thứ gì không, hôm nay ta đi sớm hơn một ít, để ra khỏi thành đến nhà muội.”

“A, nhưng huynh có thể trở về trong ngày hôm nay sao?” A Phúc không khỏi ngoái đầu nhìn thoáng ra ngoài, mặt trời đã lên rất cao rồi.

“Đi nhanh chút, trước khi trời tối chắc có thể trở về thành. Khi xuất cung ta đã đánh tiếng trước với người gác, sẽ không sao.”

A Phúc vội vàng vào phòng lấy ra một cái bọc nhỏ. Mọi thứ đã chuẩn bị tốt. Đồ cho nương và A Hỉ là hai cây trâm, cho ca ca là hai bộ xiêm y còn và khăn trùm đầu, tiền lại không dám gửi.

“Huynh trên đường để ý một chút, ra khỏi thành không giống trong thành, trên đường đừng gặp kênh rạch hay cường đạo······” ( không hiểu câu này lắm… chém)

“Được rồi, muội cứ yên tâm đi, mấy cường đạo bình thường ta còn không để vào mắt.” Lưu Nhuận nhấc gói đồ, đeo lên vai: “Đến nhà muội nên nói cái gì ta đều đã biết.”

A Phúc do dự một chút, hạ giọng, nói nhanh: “Kỳ thật, người cùng Lưu gia có hôn ước vốn ··· là ta, nhưng khi tuyển tú thì A Hỉ lại gả qua, ta vào cung ···”

Nàng lo lắng Lưu Nhuận không hiểu hết mọi chuyện, nếu đến Chu gia nói lỡ cái gì, chẳng bằng mình nói trước cho hắn, để hắn hiểu rõ. Không nghĩ tới Lưu Nhuận nói: “Ta đã biết rồi, muội yên tâm.”

Đã biết rồi?

A Phúc nhìn theo bóng lưng hắn đi ra ngoài, trong lòng đoán hơn phân nửa là khi ở Lưu gia đã hỏi thăm được việc này. Cũng đúng thôi, người Lưu gia bất mãn với A Hỉ, cho nên việc đổi người này, chắc hẳn sẽ nói ra.

Đúng rồi ··· Lý Cố còn chưa biết việc này.

Tuy rằng không phải phải chuyện quá quan trọng, nhưng mà, có nên nói với hắn một tiếng hay không?

A Phúc nhất thời có chút không chắc.

A Phúc đi về phòng, nàng đáp ứng may đồ cho Lý Cố rồi, nên giờ phải đi chọn vải. Đo kích cỡ có thể không cần, A Phúc đối với dáng người của hắn ··· ùm, đều là vợ chồng rồi, cho dù không rõ như lòng bàn tay, cũng là tuyệt đối đều hiểu rõ.

Tử Mân giúp nàng chuẩn bị, Thụy Vân mở vải ra, nhẹ giọng tán thưởng một câu: “Vải này thật đẹp.”

“Ùm, ngươi cũng biết mấy cái này?”

Thụy Vân thành thật lắc đầu: “Không hiểu lắm, nhưng dày chắc như vậy, lại mềm nhẹ, này, dưới ánh mặt trời còn phát sáng, tự nhiên là vải tốt.”

Nàng cầm góc vải, nhẹ nhàng dùng tay xoa mặt vải. A Phúc đo xong kích cỡ, dùng phấn vẽ đường chỉ, cầm kéo bắt đầu làm.

Tiếng xoẹt xoẹt vang lên trong phòng có vẻ rất rõ ràng.

A Phúc nghe tiếng bước chân, tiếp theo có tiếng cung nữ ở bên ngoài bẩm báo: “Dương phu nhân đã tới.”

A Phúc sắp cắt đến cuối, không dám ngẩng đầu lên, cung nhân nhấc mành lên, Dương phu nhân đã đi vào.

Tử Mân lên tiếng đón tiếp, A Phúc cắt đến cuối, vải chia thành hai mảnh. Nhẹ nhàng tách ra  rơi xuống trên tháp.

“Phu nhân đã tới, mau ngồi đi. Thụy Vân châm trà.”

“Thục nhân không cần khách khí.” Dương phu nhân lại gần nhìn: “Đây là làm xiêm y cho điện hạ sao?”

“Đúng, làm hai bộ áo trong.”

Dương phu nhân cầm lên cười gật đầu: “Đúng, ngươi rất khéo tay, nữ hồng bếp núc đều cầm được thì cũng buông được.” Nói xong, bà lại vội vàng bồi thêm một câu: “Thục nhân thật sự rất đa tài.”

Một câu trước vẫn là kiểu từ trên cao nhìn xuống, câu sau đã biến thành thân phận ngang hàng.

A Phúc hiện tại cấp bậc thì cao hơn Dương phu nhân, nhưng nàng cũng không dám lên mặt với Dương phu nhân.

“Cắt may lung tung vài cái thôi, dù sao điện hạ cũng sẽ không mặc ra ngoài mà.”

Dương phu nhân gật đầu, nói: “Theo điện hạ phân phó, hai người kia đã xử trí xong.”

“A?” A Phúc ngẩng đầu lên: “Xử lý như thế nào?”

“Hạnh Nhi đánh bốn mươi trượng đuổi đi làm hoán y nô ( cung nữ giặt đồ). Trần Tuệ Trân đã đưa về Ngọc Lam cung, Tuyên phu nhân đã có phán xét ···”

Phúc gật đầu: “Làm phiền phu nhân.”

“Không dám nhận.”

Dương phu nhân lại hỏi tiếp, mồng ba tháng sau là sinh nhật hoàng tử Tín nên tặng lễ gì, A Phúc không hiểu việc này, nghĩ nghĩ, vẫn là khiêm tốn thỉnh giáo Dương phu nhân. Dương phu nhân lại tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn ( biết gì nói hết), A Phúc nghĩ nghĩ: “Vậy theo mọi năm rồi tặng đi.”

“Vâng.”

Dương phu nhân đi ra ngoài, A Phúc tiếp tục may xiêm y, tay nghề của nàng Tử Mân cùng Thụy Vân đều từng nghe rồi, bất quá trước kia đều chỉ là nghe danh chưa từng gặp mặt. Thụy Vân còn bình thường, Tử Mân là hiểu rõ. Có câu nói, người trong nghề chỉ cần giơ tay là rõ có biết có hay không, mấy châm đi qua, vừa thấy đường may tinh tế chỉnh tề, tinh mịn đều đều, không có thời gian dài khổ luyện tuyệt đối không thể có tay nghề như vậy.

“Thục nhân tay nghề còn cao hơn người của châm công phường rồi.”

“Châm công phường có rất nhiều người khéo tay,” A Phúc còn có nửa câu sau không nói ra: Ta chỉ muốn tặng chút tâm ý cho điện hạ: “Bảo nên dùng hoa văn gì chỉ gì, ta tuyệt đối không biết.”

“Chính mình làm, mặc lên người sẽ vừa ý thôi.” Tử Mân tuy rằng nghiêng về A Phúc hơn một chút, nhưng nói câu công bằng: “Châm công phường cũng không phải ai cũng đều có tay nghề thêu triều phục đại thường ( quần áo trang trọng).”

Trong tay có việc, thời gian liền trôi qua rất nhanh. A Phúc cảm thấy cổ hơi mỏi, ngẩng đầu lên, tự mình đập lên vai hai cái, Thụy Vân vội vàng tiến lên: “Chủ tử cảm thấy mỏi rồi ạ? Để ta xoa bóp cho.”

Tử Mân hỏi: “Ngươi biết sao?”

“Không quá rành, Tử Mân tỷ tỷ dạy ta đó.”

A Phúc gật đầu: “Vậy xoa bóp đi.”

Thụy Vân nhìn rất trầm mặc, không nghĩ tới lại biết làm chuyện này.

Tay nàng không nhẹ không nặng, ấn vừa đúng.

A Phúc thoải mái thở ra một hơi, mình thật sự đã từ giai cấp bị bóc lột, biến thành giai cấp bóc lột a… Trước kia thiêu thùa may vá đến hai mắt phát đau, trời nóng tay đầy mồ hôi, vừa trơn, liền dính không được kim…… Mùa đông cũng không tốt, sưởi ấm bằng lửa than, đến gần  sợ bụi lửa bắn ra làm cháy vải, cách xa lại run tay.

“Chủ tử uống ngụm trà, nghỉ ngơi một chút rồi lại làm tiếp.”

Sống thế này …… Thật là quá thoải mái.

Khó trách mọi người đều muốn làm nhân thượng nhân. (người có địa vị quyền lực)

A Phúc uống ngụm trà, Tử Mân lại bưng điểm tâm đến. Một ngày hai bữa cơm, trung gian còn dùng chút điểm tâm canh hầm. A Phúc nghĩ, mặc dù sắp lập thu, nhưng ban ngày thời tiết không quá nóng, Lý Cố ăn cơm không nhiều, nên uống nhiều canh hầm một chút.

Lý Cố hiện tại là dùng dược thiện tẩm bổ, bất quá A Phúc luôn cảm thấy, canh bí đao, canh rong biển còn có nước cơm mới bổ dưỡng, lại cần băn khoăn như thuốc có ba phần độc gì đó.

Còn có canh cá, ngày đó nấu canh cá hắn cũng rất thích.

Trời ngả về tây, sắp đến lúc ăn cơm mà Lý Cố vẫn chưa trở về, A Phúc có hơi nghi ngờ, lúc này Vi Khải cũng nên tan ca rồi, Lý Cố chẳng lẽ đi theo hắn xuất cung đến Vi phủ rồi? Nàng đang định phái người đi hỏi, kết quả lại có một tiểu thái giám đến bẩm, điện hạ ở lại Vân Thai dùng bữa, mời thục nhân ăn trước.

A Phúc ngoài ý muốn, đuổi  tiểu thái giám kia đi, tự mình buồn bực.

Không phải nói đi tả quan thự sao? Tại sao lại đến Vân Thai rồi?

Cho dù A Phúc kinh nghiệm không đủ, cũng tuyệt đối biết rõ, Vân Thai là nơi hoàng đế thích đến vào mùa hè, sau khi hạ triều,  xử lý sự vụ dùng bữa nghỉ ngơi đều ở đó, các mỹ nhân phu nhân vào mùa hè thích nghe nhất chính là câu tuyên của nội phủ “Vân Thai tùy giá”. ( đến Vân Thai hầu vua)

A Phúc đi đến phòng bếp một chuyến, nấu một bát canh, còn thức ăn của mình nàng cũng không định tự làm, chưởng sự phòng bếp Tôn cung nhân cũng đã bị Dương phu nhân khiển trách, trong ân cần lại có sợ hãi, sợ không lấy lòng được, nên làm đồ ăn vô cùng dụng tâm. A Phúc dùng cơm xong tiếp tục cầm kim chỉ, hình dáng tổng thể của y phục đã đo xong, nếu không có sẽ làm tiếp tay áo, khi thắp đèn, Lý Cố mới trở lại.

A Phúc đón áo khoác hắn cởi ra, mặt Lý Cố đỏ hồng, trong hơi thở có thể ngửi thấy mùi rượu.

“Uống rượu?”

“Uống một chút, cùng phụ hoàng, liền uống thêm mấy chén……”

Mấy chén là bao nhiêu? Khẳng định hơn ba chén. Bằng không theo thói quen của Lý Cố, chỉ uống lên hai ba chén.

“Khát nước không?”

“Ừ……”

Vừa vặn canh cũng mang lên, A Phúc bảo người múc ra đưa cho Lý Cố. Hắn uống trước một ngụm, híp mắt thưởng thức, tiếp đó liền uống ngụm to đến hết.

“Đây là canh gì vậy?”

“Canh Bí đao.”

“Ùm, là nàng làm sao?”

A Phúc giúp hắn tháo ngọc quan xuống: “Đúng vậy. Chàng tại sao lại đến vân thai?”

“Từ tả quan thự đi ra ” Lý Cố cầm chén đưa qua, A Phúc đón lấy bát, Lý Cố nắm tay nàng không chịu buông.

“Ta xin phụ hoàng phong tước.”

A Phúc sợ run một chút, không lên tiếng.

“Ta xin phụ hoàng phong tước xuất cung…… Trước đó không nói với nàng. Nghĩ rằng, nàng cũng sẽ không phản đối, có đúng không?”

Đâu chỉ không phản đối! A Phúc quả thực muốn giơ hai tay hai chân cùng nhau đồng ý.

Nhưng là……

“Nhưng là hoàng thượng đồng ý không? Chỗ Thái hậu bên kia nói như thế nào?”

“Hoàng thượng đồng ý.” Lý Cố đem hai má nóng nóng dán lên mu bàn tay mát lạnh của A Phúc, nhẹ nhàng cọ hai cái, A Phúc trong nháy mắt cảm thấy đây không phải trượng phu của mình, mà là một con mèo……

Chắc là do uống không ít rồi.

“Phong cho ta thực ấp ở quận Hữu An…… Bất quá, bảo chúng ta vẫn ở tại kinh thành.”

A Phúc cảm thấy đầu choáng váng chân như nhũn ra, quận Hữu An cực vì giàu có và đông đúc…… Không không, điều quan trọng hơn bây giờ không phải điều đó, mà là, bọn họ sắp rời khỏi hoàng cung rồi!

Này, này, tin tức đến đột nhiên như vậy, hơn nữa, Lý Cố nhẹ nhàng nói ra, A Phúc lại cảm thật không hề chân thật chút nào…… chắc không phải do Lý Cố uống say chứ? Không không, hắn cho dù uống say, cũng sẽ không nói mấy lời say như vậy.

Cho nên, bọn họ thật sự có thể rời khỏi hoàng cung sao?

“A Phúc.”

“Vâng.” A Phúc trả lời có chút không yên lòng, toàn bộ tâm trí của nàng đều bị hai chữ “Xuất cung” chiếm cứ.

“Nàng…… Có cảm thấy, gả cho một trượng phu không có tiền đồ hay không?”

“Chàng nói bậy bạ gì đó.” A Phúc phục hồi tinh thần, đẩy hắn một cái: “Cái gì gọi là không tiền đồ? Chàng uống nhiều rồi, nói toàn lời say”

Lý Cố lắc đầu: “Nếu không phải tại mắt của ta…… hoàng tử khác nghe được phong tước  lập phủ đến đất phong đều vô cùng uể oải chán nản, còn ta lại chủ động đi cầu……”

A Phúc dựa vào hắn, nàng hẳn là nên nói gì đó.

Nhưng là, không biết vì sao, nhìn Lý Cố đỏ bừng mặt, trong mắt không biết là vì say hay là  vì nguyên nhân gì khác lại đầy ánh nước, trong lòng nổi lên cảm giác ê ẩm tràn đầy nhu tình nùng ý, môi tiến đến, dán lên môi hắn.

Lý Cố hơi giật mình sau đó đưa tay ôm chặt lấy nàng.

Vô cùng may mắn, bởi vì là chàng.

Đời người mênh mông, lại gặp được chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.