Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 102: Can sài liệt hỏa





Liệt Chấn Bắc chậm rãi: “Chủng ma đại pháp muốn luyện thành phải có ba điều kiện, đó là người mang Ma chủng, người làm lư đỉnh và người dẫn Ma chủng, tức là Ma mai”. Dừng một lúc lão tiếp: “Trước hết, người mang Ma chủng phải đạt đến cảnh giới có thể tự xuất nguyên thần mới đủ tư cách mượn lư đỉnh để gieo giống. Các người đã biết, người mang Ma chủng chính là Bàng Ban, còn lư đỉnh là Hành Liệt rồi”.



Phong Hành Liệt thở gấp: “Còn Ma mai phải chăng là Cấn Băng Vân?”.



Liệt Chấn Bắc gật đầu: “Theo Chủng ma đại pháp nguyên bản thì Ma mai là một vật chứ không phải một người. Vật đó có thể là một miếng ngọc, một chiếc khăn hay một binh khí có chứa tinh thần và sức mạnh của người mang Ma chủng, làm cho giữa người đó và lư đỉnh nhân nảy sinh một mối liên hệ cảm ứng kỳ diệu, cho dù lư đỉnh nhân có đi đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi sự khống chế tinh thần của người mang Ma chủng. Xem thế đủ biết, người có thể tu luyện mật pháp này không ai không phải là cao nhân, cả võ công và trí tuệ đều đến mức tuyệt đỉnh...”.



Cốc Thiến Liên đưa tay nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Phong Hành Liệt.



Liệt Chấn Bắc ngửa cổ cười khan, đoạn lắc đầu nói: “Phương cách dùng người làm Ma mai, lấy tình làm dẫn để liên kết nguyên thần giữa người mang Ma chủng và lư đỉnh nhân, quả thật là một sáng tạo độc đáo của Bàng Ban, khá khen cho hắn nghĩ ra được diệu pháp này! Có điều nếu không có Ngôn Tĩnh Am, Bàng Ban cũng không thể nghĩ ra thứ Ma mai cổ kim khoáng tuyệt này được!”.



Nhìn khuôn mặt xám ngắt của Phong Hành Liệt, Cốc Thiến Liên đã đoán ra được vài phần. Nàng kêu lên một tiếng bi thương, ngả người ôm chặt lấy hắn, lấy thân thể kiều diễm của mình an ủi tình lang.



Phong Hành Liệt dựa vào tấm thân nóng ran của Cốc Thiến Liên, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Hắn hít sâu mấy hơi mới nói được ra lời: “Ngôn Tĩnh Am vì sao phải giúp lão ta như vậy? Cấn Băng Vân và Ngôn Tĩnh Am có quan hệ gì với nhau?”.



Liệt Chấn Bắc lắc đầu: “Ngươi đừng nên nghĩ xấu như vậy! Lúc đó Ngôn Tĩnh Am chỉ vì nhận thấy thiên hạ đã không còn ai là đối thủ ba hiệp của Bàng Ban, nếu cứ để mặc cho hắn khiêu chiến từng nhà từng phái một thì không đầy năm năm nguyên khí võ lâm sẽ lụi tàn không thể khôi phục. Hơn nữa nếu cứ để Bàng Ban tiếp tục tung hoành như vậy thì ngay cả những lực lượng kháng Nguyên lúc ấy sớm muộn gì cũng bị diệt vong, vì thế cách duy nhất chính là trợ giúp hắn ta tu luyện Đạo tâm Chủng ma đại pháp, chí ít thì cũng khiến được hắn rút chân khỏi võ lâm. Người thấy đấy, Bàng Ban quả thực đã thoái ẩn hai mươi năm, cũng chính vì vậy mà người Mông mới bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên. Một chiêu ấy của Ngôn Tĩnh Am lợi hại biết bao, ảnh hưởng sâu rộng đến chừng nào!”.



Phong Hành Liệt đau đớn nhắm chặt hai mắt, giọng đã khàn đi: “Vãn bối hiểu rồi, nhưng xem ra Bàng Ban đã yêu Ngôn Tĩnh Am, vậy vì sao Ngôn Tĩnh Am không lấy tình yêu ràng buộc lão ta, như thế chẳng phải là dễ dàng hơn sao?”.



Liệt Chấn Bắc lắc đầu: “Đó tuyệt đối không phải là phương cách tốt nhất, Ngôn Tĩnh Am đã dựa vào tình yêu của Bàng Ban đối với bà ấy mà ép lão phải thoái ẩn hai mươi năm, còn Bàng Ban cũng mượn ràng buộc đó mà theo đuổi Chủng ma đại pháp. Còn chi tiết thực hư ra sao, người ngoài không thể biết được!”.



Phong Hành Liệt bây giờ mới hỏi đến câu sinh tử: “Vì sao Cấn Băng Vân lại bị cuốn vào chuyện này mà trở thành Ma mai?”.



Liệt Chấn Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta ra ngoài ngắm nhìn cảnh tịch dương được không?”.



Trái tim hai người trẻ tuổi chợt nhói đau khi nghĩ đến đây đã là hoàng hôn thứ hai sau cùng của Liệt Trấn Bắc.




o0o



Hàn Bách lấy hết dũng khí khẽ gõ cửa phòng.



Trong phòng văng vẳng tiếng y phục sột soạt, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến sau cửa rồi giọng Chiêu Hà vang lên: “Xin hỏi ai đó?”.



Hàn Bách nhận ra sự cảnh giác trong ngữ khí của nàng, thiếu chút nữa thì đầu hàng tháo lui, nhưng nghĩ đến bản mặt hằm hằm của Phạm Lương Cực chàng chỉ còn cách làm mặt dày: “Trần tiểu phu nhân, là tôi, Hàn Bách!”.



Chiêu Hà sau cửa im lặng không nói gì.



Hàn Bách bắt đầu sốt ruột, lên giọng thúc giục: “Mở cửa đi mà!”



Chiêu Hà lập tức hốt hoảng: “Không được, chuyên sứ ngài mau đi đi, đừng để người khác lại biết!”.



Hàn Bách lì lợm: “Trần tiểu phu nhân khỏi lo, cứ mở cửa cho ta rồi hãy nói!”.



Ở bên kia Chiêu Hà lại lặng im, nhưng chiều dày cánh cửa gỗ không giấu nổi tiếng thở gấp gáp.



Người Hàn Bách nóng ran trong cảm giác nóng ruột lẫn sợ hãi, vừa kích thích bởi viễn cảnh một mình đối mặt với Chiêu Hà, nhưng lại không biết nếu thực sự nàng mở cửa thì chàng sẽ phải nói hoặc làm gì đây?



Chiêu Hà khẽ than: “Công tử, xin đừng như vậy mà, đừng làm Chiêu Hà khó xử!”.



Hàn Bách mừng rỡ: “Cuối cùng nàng đã không gọi ta là chuyên sứ nữa rồi! Mở cửa đi, ta nói với nàng mấy câu sẽ lập tức đi ngay. Bằng không ta cứ đứng đây cho đến khi nàng mở cửa mới thôi!” Hàn Bách không ý thức được rằng Ma chủng của Xích Tôn Tín đang ngày một bành trướng, bởi một chiêu “vô lại” đó vốn không phải là bản tính của chàng.



Chiêu Hà nghi ngờ: “Có thật chỉ nói mấy câu thôi không?”.



Hàn Bách nghiêm trang: “Ta có thể lấy thân phận chuyên sứ Cao Ly bảo đảm!”.



Chiêu Hà chợt bật cười khúc khích: “Người ta làm sao tin được huynh? Thân phận chuyên sứ của huynh cũng là giả, lại còn dám lấy ra đảm bảo!”.



Hàn Bách thấy ngữ khí của nàng đã thay đổi, vội hạ giọng khẩn khoản: “Thân phận là giả, nhưng lời nói lại là thật, Trần phu nhân hãy tin ta đi mà!”.



“Két!” cửa phòng bật mở, Chiêu Hà hiện ra ngay trước Hàn Bách, hai mí mắt vẫn sưng đỏ, hẳn là lại vừa mới khóc. Hàn Bách nhìn mà tâm thần xốn xang, chỉ muốn thừa cơ hôn nàng một cái an ủi, song rốt cuộc vẫn không dám làm bừa, chỉ đành lách nhanh qua cửa vào phòng.



Chiêu Hà quay người dựa vào cánh cửa một cách yếu đuối vô lực, đầu cúi xuống không dám nhìn gã khách nhân táo tợn.



Căn phòng tràn ngập hương thơm mỹ nhân, sau màn thấp thoáng gối chăn xô lệch, hưng phấn vụng trộm bỗng trào lên trong tâm Hàn Bách.



Chàng quay người đi lại gần, đến lúc chỉ còn chút nữa là chạm vào Chiêu Hà mới đưa một tay chống lên cánh cửa, cúi mặt xuống sát mặt nàng. Lồng ngực Chiêu Hà nhấp nhô dữ dội, khóe miệng run run, ánh mắt như nhìn mà không thấy gì trước mặt, song lại không hề có một lời nói hay cử chỉ ngăn cản chàng lại.



Hàn Bách thầm rủa xả Trần Lệnh Phương hữu nhãn vô tròng, một báu vật như thế trong tay lại không biết yêu chiều nâng niu, để nàng cô quạnh trong chăn đơn gối chiếc.



Thiên hạ này đúng là không có gì tổn hại thiên đức hơn thế!



Ý nghĩ “thay trời hành đạo” vừa đến, Chiêu Hà chợt cất giọng van vỉ: “Xin huynh hãy mau nói đi, để lão gia biết thì tôi không xong đâu!”.



Hàn Bách hừ một tiếng ngạo nghễ: “Biết rồi thì sao chứ? Có ta ở đây, đảm bảo nàng bình an vô sự, ta còn phải mắng lão đã lạnh nhạt với nàng bao nhiêu năm nay nữa đó!”



Chiêu Hà rùng mình ngước lên, ngạc nhiên: “Làm sao huynh biết?”.



Hàn Bách thầm kêu không ổn, nghĩ bụng chi bằng đổ hết cho tử lão quỷ, bèn cố lấy giọng thản nhiên: “Là lão Phạm nói cho ta biết! Thuật cờ của lão tuy có kém đôi chút, nhưng công phu xem tướng thì thiên hạ vô song, ngay cả bình thường nàng thích mặc gì, thích ăn những gì ông ấy đều có thể nhìn ra hết!”.




Chiêu Hà kinh ngạc thốt lên: “Vậy là ông ấy bảo cho huynh biết?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách lại thầm kêu trời, chỉ còn biết cách gật đầu nói phải.



Chiêu Hà ngẫm nghĩ một hồi rồi khẽ cắn môi: “Huynh bảo ông ấy chịu xem tướng cho tôi không?”



Hàn Bách hùng hồn: “Có Chuyên sứ đại nhân ta ở đây, đâu đến một Thị vệ trưởng cỏn con như ông ta tự quyết định!”.



Chiêu Hà chợt bật cười khúc khích: “Huynh đâu có phải là chuyên sứ, chỉ giống một đứa trẻ thích nghịch ngợm thôi!”.



Nụ cười bừng sáng dung nhan tuyệt đẹp vẫn chưa khô nước mắt, hơi thở thơm tho phả nóng trên mặt chàng. Hàn Bách đã mê đến không còn nghĩ gì đến hậu quả, cúi sát xuống toan hôn lên môi nàng.



Chiêu Hà hốt hoảng giơ tay án lên miệng Hàn Bách, song cả khuôn mặt chàng vẫn lì lợm ép xuống cho đến tận lúc lưng bàn tay áp vào môi son. Hàn Bách và Chiêu Hà rốt cuộc lại hôn nhau qua bàn tay ngọc ngà của nàng.



Bàn tay kia của Chiêu Hà ấn lên ngực Hàn Bách toan đẩy chàng ra, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không thể có đến một chút lực.



Chỉ một nụ hôn vào bàn tay mỹ nhân là Hàn Bách đã hồn xiêu phách lạc, thâm tâm càng quyết làm cho đến cùng. Vừa định kéo tay nàng ra, bỗng chàng giật mình lạnh người.



Hai hàng lệ từ đôi mắt xinh đẹp của Chiêu Hà đang chảy xuống.



Hàn Bách cuống quýt lấy ra chiếc khăn trắng lau nước mắt cho nàng, miệng nói như van: “Đừng khóc! Đừng khóc mà!” Bỗng sực nhớ ra chiếc khăn này là của Tần Mộng Dao, nhất thời như bị nước lạnh dội lên đầu, hỏa dục tiêu biến.



Nếu mình chiếm hữu Chiêu Hà thế này, hỏi có gì khác tên tham hoa dâm tặc, Tần Mộng Dao cũng sẽ nghĩ về mình như thế nào?



Bàn tay che miệng của Chiêu Hà đã bất lực buông xuôi, Hàn Bách nếu muốn thưởng thức đôi môi mỹ nhân giờ chỉ cần khẽ cúi xuống là được. Nhưng trong lòng chàng đang ngập tràn hối hận, chỉ tỉ mỉ dùng khăn thấm nước mắt trên mặt nàng, đoạn nâng niu cất chiếc khăn tơ của Tần Mộng Dao vào túi.



Chiêu Hà từ từ mở mắt, ánh mắt oán hận liếc nhìn Hàn Bách, đoạn cúi đầu xuống khẽ nói: “Phải chăng huynh nghĩ tôi là loại nữ nhân phóng đãng thích vụng trộm sau lưng phu quân, bằng không vì sao lại trêu ghẹo tôi như vậy?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tội danh quả là nghiêm trọng tày trời!



Hàn Bách biết mình đã quá đường đột, vội xua tay lia lịa: “Ta tuyệt đối không có ý đó, xin hãy tin ta! Cầu xin nàng hãy tin ta!” Nói đến câu cuối, chàng đã hốt hoảng đến mức sắp bật khóc.



Chiêu Hà ngẩng mặt lên nhìn chàng trách móc: “Lúc nãy chẳng phải huynh bảo sẽ chỉ nói mấy câu rồi đi sao? Bây giờ xem huynh đối xử với người ta như vậy, bảo người ta phải tin huynh thế nào đây?”.



Hàn Bách lòng đầy hối hận, chỉ biết than thở: “Là ta không tốt, nàng hãy trách phạt ta đi!”



Nhìn vẻ thành khẩn của chàng, cơn giận trong lòng Chiêu Hà chợt vơi đến quá nửa, bèn khẽ than một tiếng rồi mở rộng cửa: “Thân thiếp đâu có tư cách để trách phạt đường đường một Chuyên sứ đại nhân! Huynh hãy đi đi, tôi muốn yên tĩnh một mình!”.



Hàn Bách buồn bã đi ra, cúi đầu đứng lặng trong hành lang. Một lúc không nghe thấy tiếng đóng cửa, chàng ngạc nhiên quay lại. Chiêu Hà vẫn đứng trong phòng nhìn chàng đăm đăm, khẽ lên tiếng: “Hàn Bách!”



Lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên Hàn Bách, chàng nghe mà giật bắn mình, buột miệng đáp lại: “Hà tỉ!”



Chiêu Hà cúi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai, một lúc sau mới khẽ khàng: “Nói cho thiếp biết, huynh đối với Chiêu Hà phải chăng chỉ là đùa giỡn?”.



Hàn Bách buột miệng nói ngay: “Không, ta muốn lấy nàng làm thiếp!” Lời vừa ra miệng chàng biết ngay mình đã sàm ngôn, chuyện lấy Chiêu Hà làm thiếp chỉ là thỏa thuận với Phạm Lương Cực, làm sao có thể nói thẳng trước mặt nàng chứ!



Nào ngờ Chiêu Hà không những không hề tức giận, trái lại còn ngẩng mặt lên, chậm rãi: “Huynh nói thế tôi tin, bởi không ai lại dùng những lời ngốc nghếch như vậy đi lừa phụ nữ! Phải chăng trong lòng huynh luôn nghĩ như vậy nên mới buột miệng nói ra?”.



Hàn Bách đã tâm phục khẩu phục trước những lý lẽ của Chiêu Hà, chỉ còn biết gật đầu lia lịa.



Chiêu Hà nhìn chàng oán trách, bỗng cắn môi nói nhanh: “Huynh biết Chiêu Hà đã là hoa có chủ, đâu còn tự do gả cho người khác làm thiếp nữa?”.




Hàn Bách nghĩ thầm làm sao ta không biết, nếu không ta còn đi dụ dỗ cô làm gì, ngoài miệng lại nói: “Đạo đức lễ giáo là thứ bỏ đi! Con người sống trên đời chỉ cần không thẹn với lòng, Hàn Bách ta quyết không bị thứ gì ràng buộc!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Trong mắt Chiêu Hà thoáng hiện vẻ bối rối cực độ.



Nàng tuy xuất thân thanh lâu, nhưng đêm đầu tiên đã thuộc về Trần Lệnh Phương rồi được lão chuộc ra, từ đó đến nay nàng chỉ biết có người chồng già hơn nàng đến gần ba mươi tuổi. Vốn đã cam phận cả kiếp này làm tiểu thiếp, nào ngờ hương lửa chưa bén đã tàn, chỉ mươi ngày sau Trần Lệnh Phương ngay đến khuê phòng của nàng cũng không thèm lai vãng. Đằng đẵng mấy năm nay Chiêu Hà phải sống trong lạnh nhạt cô đơn, nỗi khổ ấy chỉ một mình nàng hay biết.



Đột nhiên trong thế giới lo âu đơn chiếc ấy lại xuất hiện một chàng trai đầy hấp dẫn, vừa táo tợn vừa ngây thơ đến lạ lùng, làm sao không khiến lòng Chiêu Hà rối tựa tơ vò, nửa muốn đi, nửa dùng dằng muốn ở.



Mỗi lúc đối diện với gã trai vừa đáng hận vừa đáng yêu này, lòng Chiêu Hà không khỏi xốn xang, thậm chí mỗi lần nhớ đến người ấy, con tim nàng chợt đập nhanh hơn trong cảm giác phấn chấn lẫn sợ hãi. Mùa đông băng giá vẫn chưa tan, nhưng ánh nắng đã trở lại trong tâm hồn nàng.



Cảm giác ấm áp đó nàng chưa từng được nhận, dù chỉ là chút ít từ Trần Lệnh Phương, nhưng nàng cũng lo Hàn Bách chỉ là kẻ hám sắc tham chơi, nếu chẳng may bị hắn bỏ rơi, nàng chỉ có một con đường chết!



Nhưng thân phận với Trần Lệnh Phương mới là nỗi niềm lớn nhất của Chiêu Hà.



Dù có tệ bạc thế nào, rốt cuộc lão cũng vẫn là tướng công của nàng, phản bội lão nghĩa là tội lỗi, và cũng chính cảm giác tội lỗi ấy khiến nàng càng có ý báo đáp Trần Lệnh Phương!



Trong lòng Chiêu Hà ngổn ngang tâm sự, muốn đóng cửa lại, nhưng lại vẫn ngập ngừng không nỡ.



Tiếng cửa mở chợt vang lên.



Hàn Bách giật bắn mình nhìn sang, thấy cánh cửa mở lại chính là của phòng mình, nơi Phạm, Trần hai người đang ngồi đàm đạo, khi ấy muốn tránh cũng không kịp nữa rồi!



Một bóng người bước ra.



Chiêu Hà hốt hoảng đóng sập cửa lại.



Hàn Bách thầm kêu lên thế là hết! Nếu để Trần Lệnh Phương nhìn thấy cảnh vừa rồi thì thật chẳng khác bao nhiêu so với chuyện bắt quả tang tình tự!



Định mắt nhìn kỹ, hóa ra người bước ra lại là Nhu Nhu. Nàng đưa tay vẫy Hàn Bách: “Công tử, lại đây đi!”.



Hàn Bách trút được gánh nặng ngàn cân, buột miệng: “Họ còn ở trong đó làm gì vậy?”.



Nhu Nhu cười tươi tắn: “Đánh cờ!”



Hàn Bách làm bộ mặt xấu với Nhu Nhu, nghĩ bụng Phạm Lương Cực thật đã hết lòng vì Chiêu Hà, khuất thân cho Trần lão đầu làm nhục lần nữa.



Nhu Nhu kéo tay Hàn Bách: “Theo thiếp!”.



Hàn Bách mừng rỡ: “Nàng lại muốn rồi ư?”.



Nhu Nhu quay lại trừng mắt: “Ai muốn cái gì?” Hàn Bách thấy bị kéo đến trước cửa phòng Tả Thi, ngạc nhiên: “Vào đây làm gì vậy?”.



Nhu Nhu thản nhiên: “Chàng không muốn để Thi tỉ tỉ quản giáo một lúc sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.