Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 197: Quỷ vương bí kỹ





Hàn Bách điên đảo thần hồn rời khỏi đôi môi thơm của Tần Mộng Dao. Nhìn bộ dáng e thẹn cực kỳ mê người của nàng tiên đang động phàm tâm này, hắn không kiềm chế được, mở lớn miệng thở gấp: “Mộng Dao a! Ta biết chắc nàng là tiên nữ hạ phàm. Mau nói cho ta làm sao biết được bí mật của Ưng đao, để Ma chủng của ta sinh ra đạo tâm. Và ta có thể tự do đạt tới cảnh giới tình – dục tách rời. Ta van cầu nàng đó! Ta biết nàng chắc chắn có đáp án.



Tần Mộng Dao sẵng giọng: “Cái chàng này! Lúc này còn nói linh tinh!” ‘Phì!’ Nàng cười duyên rồi nói tiếp: “Muốn biết chân tướng Ưng Đao rất dễ mà. Chỉ cần năng lượng tinh thần của chàng tiến vào dấu ấn tinh thần mà Truyền Ưng để lại trên Ưng đao, vậy là có thể cảm nhận được kinh nghiệm của Truyền Ưng rồi.” Hàn Bách chấn động, nhớ lại lúc giao thủ với Thủy Nguyệt Đại Tông thì từng sản sinh một mối liên hệ kì dị. Trong mơ hồ, hắn dường như nắm bặt được một điều vi diệu nào đó. Tần Mộng Dao ôm cổ hắn, hôn lên gò má, ôn nhu nói: “Mộng Dao thích nhìn chàng lúc này. Biểu tình ngưng thần trầm tư như vậy rất có mị lực làm rung động lòng người.”



Hàn Bách nhìn vào đội mắt thâm tình của nàng, chậm rãi nói: “Có lẽ ta có phương pháp khám phá bí mật Ưng đao. Tiếc là thời gian không nhiều. Nếu không thể tiếp nối kinh mạch, e là Mộng Dao không qua được đêm nay.”



Tần Mộng Dao mỉm cười nói: “Trừ phi có thể như Truyền Ưng phá không mà đi, còn không, thì ai có thể bất tử chứ? Trễ chút, sớm chút cũng như nhau thôi. Hàn lang không cần để ý. Nhưng thiếp có dự cảm, Hàn lang nhất định sẽ thành công tiếp nối kinh mạch cho người ta, để Mộng Dao ngoan ngoãn làm thê tử của chàng.”



Hàn Bách hưng phấn nói: “Chút nữa thì quên, ta chính là phúc tướng. Huống chi dự cảm của tiên nữ thì nhất định không sai. Nhưng mà nàng đừng có gạt ta. Nàng sẽ không như mấy người Thi tỷ tỷ, cam tâm về làm vợ ta, phải không?



Tần Mộng Dao liếc mắt lườm hắn: “Nếu bị chàng chinh phục hoàn toàn rồi thì ai biết được người ta sẽ trở nên như thế nào. Vô lại đại hiệp, tới cầu Lạc Hoa rồi, lên bờ thôi. Có rất nhiều người đang chờ ta đó.”



Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Rất nhiều người?”



Tần Mộng Dao than thở: “Ngay từ khi chàng xuống đến giờ, luôn luôn có người đi theo chúng ta. Đường tới hoàng cung chắc chắn sẽ không yên bình rồi.”



Hào khí Hàn Bách tuôn trào, cười ha ha đồng thời rút Ưng đao ra, đỡ nàng đứng lên nói: “Bỗng nhiên ta thấy thập phần tự tin. Dù Lý Xích Mi đích thân tới đây, ta cũng nắm chắc đưa nàng vào cung.”



Tần Mộng Dao bước ra sau, leo lên lưng hắn, hai chân kẹp lấy eo, áp sát tai hắn nói: “Kể từ bây giờ, Mộng Dao dựa vào chàng rồi.”



Hàn Bách đưa tay ra sau, vỗ mạnh hai cái lên mông nàng, cười nói: “Yên tâm đi! Giao tất cả cho vi phu.” Rồi hắn cất lên một tiếng huýt sáo dài, đạp chân lên thuyền, cõng theo mỹ nữ đệ nhất thiên hạ lao lên bờ.



----- oOo -----



Phong Hành Liệt bước dài tới trước, Trượng Nhị Hồng Thương từ eo nhô ra, như tia chớp chính xác điểm tại mũi Thủy Nguyệt đao.



Thủy Nguyệt Đại Tông chấn động, lắc người lui về sau.



Phong Hành Liệt cũng lui trở lại, nhưng lại là loạn mà lui. Trượng Nhị Hồng thương bắn lên cao, hóa thành trăm nghìn ánh thương.



Thích Trường Chinh như mãnh hổ nhào tới bên trái Thủy Nguyệt Đại Tông, “Sát sát sát”, liên tiếp chém ra ba đao. Thiên Binh bảo đao tung bay, mỗi đao đều như sấm đánh chớp giật, toàn lực đánh ra, không chừa hậu thủ.




Thủy Nguyệt Đại Tông mới cản một thương vô cùng sắc bén của Phong Hành Liệt, định thừa cơ truy kích, thì Thích Trường Chinh với kinh người đao thế ập. Lão không dám khinh thường, toàn lực thi triển Thủy Nguyệt đao pháp cuốn tới Thích Trường Chinh. Ánh đao, đao khí mạnh mẽ trầm bổng, không ai bì kịp.



Âm thanh đao phong giao đánh không ngừng bên tai.



Thích Trường Chinh hoàn toàn bị Thủy Nguyệt đao áp chế. Người như rơi vào trong dòng nước xoáy, không thể tự chủ. Mỗi một đao của Thủy Nguyệt Đại Tông đều như ‘Linh dương treo sừng’(*), không dấu vết để nắm bắt, lại còn nặng quá vạn quân. Hắn ra sức cản hơn mười đao, mồ hôi đã ra đầm đìa. Trong lòng thầm kêu lợi hại, nhưng lại sảng khoái vô cùng.



(*)Linh dương treo sừng: theo truyền ngôn, ban đêm, khi linh dương đi ngủ, nó sẽ chọn một chạc cây trên cao, lấy đà nhảy lên, treo sừng vào đó. Như vậy, nó sẽ lơ lửng trên không đủ cao để tránh dã thú. Ngụ ý là: chân không chạm đất, không dấu vết để truy tìm; hay: ý cảnh siêu thoát.



Lúc này, bảo nhận của Hàn Bích Thúy lao tới.



Thủy Nguyệt Đại Tông di chuyển theo một bộ pháp huyền bí, ánh đao Thủy Nguyệt mở rộng, cuốn cả nàng vào trong đó. Lão vẫn là dư lực để ứng phó.



“Thương!”



Trượng Nhị Hồng Thương lại lao tới.



Trong chốc lát, bốn bóng người phân ra hợp lại không ngừng. Thỏ lên thước xuống, âm thanh binh khí giao kích không dứt bên tai. Những người xung quanh đều say mê theo dõi.



Đúng vào lúc này, Quỷ Vương đột nhiên xuất hiện bên cạnh vòng chiến, cất tiếng cười nói: Thủy Nguyệt huynh, bây giờ nếu Hư mỗ ra tay, đảm bảo trong vòng ba chiêu có thể lấy mạng của huynh.”



Bốn Thị Phong, Lâm, Hỏa, Sơn lập tức tiến tới, nhưng bị Thiết Thanh Y và Bích Thiên Nhạn ngăn chặn, liền không đám manh động.



Ánh đao Thủy Nguyệt chợt thịnh, nhưng không thể ép lui ba người.



Tuy vậy, Thủy Nguyệt Đại Tông vẫn có thể cất tiếng, nói: “Lấy nhiều thắng ít thì có gì là anh hùng.”



Hư Nhược Vô lạnh lùng nói: “Hai nước giao phong, không phải luận võ giang hồ, vậy thì có gì là công bình hay không công bình. Dừng tay lại cho ta.”



Thủy Nguyệt Đại Tông thu đao lui về phía sau.



Ba người cũng đồng thời thối lui.



Thủy Nguyệt Đại Tông chưa đứng vững, Quỷ Vương đã lao lên. Thủy Nguyệt Đại Tông chém tới một đao, Quỷ Vương cười ha ha, Quỷ Vương tiên danh chấn thiên hạ từ trong tay áo nhô ra, bắn nhanh tới vùng đao phong.



Quỷ Vương lắc lư, còn Thủy Nguyệt Đại Tông thì lui lại nửa bước.



Nhìn bề ngoài thì Quỷ Vương chiếm thượng phong, nhưng dù sao Thủy Nguyệt Đại Tông cũng đã qua chiến đấu, có thể thấy họ ngang sức ngang tài.



Quỷ Vương tiên lại rụt trở về trong tay áo. Đột nhiên, một đầu tiên khác trườn ra từ ống quần, giống như nó có thể tự mình hoạt động, quét tới chân Thủy Nguyệt Đại Tông.



Thủy Nguyệt đao cắm mạnh xuống đất, hiểm hiểm ngăn cản một tiên quỷ dị này.



Mấy người Thích, Phong được mở rộng ánh mắt. Không ai nghĩ tới, Quỷ Vương chỉ dùng cơ nhục vận động cùng khống chế nội công lại có thể điều khiển Quỷ Vương tiên đến mức khó lường, xuất thần nhập hóa như vậy. Làm cho Thủy Nguyệt Đại Tông phải đổi về thế thủ.



Quỷ Vương tiên lại rút về trong ống quần, không chút tăm hơi. Không ai biết, nó lại từ đâu, vào lúc nào sẽ chui ra.



Thủy Nguyệt Đại Tông cho đao vào vỏ, mỉm cười nói: “Quỷ Vương rốt cuộc cũng là nhân vật anh hùng. Thủy Nguyệt đã lĩnh giáo. Tại trước khi quyết chiến với Lãng Phiên Vân, sẽ không đến quấy nhiễu.”



Mọi người âm thầm kinh ngạc, Thủy Nguyệt Đại Tông co được giãn được. Hắn nói như thế, Quỷ Vương liền không tiện dùng mạnh bắt lão lại.



Quỷ Vương gật đầu nói: “Thủy Nguyệt huynh đích xác có tư cách khiêu chiến Lãng Phiên Vân rồi!”



Thủy Nguyệt Đại Tông hét lớn mọt tiếng, rồi dẫn bốn Thị rời đi.



Tiếng Càn La vang lên từ phía sau: Thủy Nguyệt đao thật danh bất hư truyền, nếu Hư huynh không tự mình ra tay, ta nghĩ hắn còn chưa chịu từ bỏ hy vọng.



Quỷ Vương xoay người lại, cười nói: “Ta sợ thụ thương, hắn cũng vậy. Hắn sợ không thể đối phó với Lãng Phiên Vân trong tình trạng tốt nhất. Cái này gọi là cả hai đều sợ, sao đánh được đây. Đi, cúng ta tiếp tục đánh cờ.



----- oOo -----



Tần Mộng Dao yên ổn trên lưng Hàn Bách, gió thổi bên tai, cùng hắn lên cao xuống thấp. Vừa mới tại trên đỉnh mái nhà cưỡi mây đạp gió, thoáng cái đã xuống dưới, vù vù lướt trong hẻm nhỏ, rồi chợt vượt tường vào sân nhà người, lộ tuyến khó lường, không thể dự đoán, nhanh chóng vô cùng.




Đạo tâm trong sáng thanh thản của nàng rõ ràng nắm bắt được Hàn Bách lợi dụng sự nhạy cảm của ma chủng để tránh thoát truy cản từ đối phương trước một bước.



Hàn Bách càng cuồng chạy thì càng cảm thấy hưng phấn khó nói nên lời.



Tiên tử sau lưng làm Hàn Bách ngày đêm nhung nhớ. Hắn cảm thấy không chỉ tại phương diện tinh thần chặt chẽ dung hợp tự nhiên khắng khít, mà ngay cả về vật chất, huyết nhục hai người cũng nối tiếp với nhau, trở thành nhất thể.



Cảm giác này khắc sâu tuyệt đối không kém hơn chút nào so với nam nữ giao hoan hợp thể. Là một loại ngây ngất vượt quá bình thường.



Càng kỳ diệu chính là Ưng đao trong tay như linh vật có sinh mệnh, làm cho hắn tâm linh rộng mở, quên sầu không lo, không chút nào kinh hoàng sợ hãi.



Ma công vận chuyển không ngừng, đột phá tất cả các cảnh giới trước đây, vượt qua cả cực hạn chịu đựng.



Cảm giác này giống như lúc đầu ma chủng mới hình thành. Vừa chui ra từ nơi bị chôn liền chạy như điên cuồng trong hoang dã, về sau thì tình cảnh khi gặp gỡ Cận Băng Vân. Chỉ là cảm giác này càng mạnh liệt gấp trăm lần.



Lúc này, Hàn Bách không còn phân biệt bản thân mình với thế giới tuyết trắng bao trùm xung quanh, ngay cả đại mỹ nữ áp sát trên lưng.



Khi hắn nhảy lên đỉnh ngói một tòa nhà lớn thì đã thấy Hoàng thành xuất hiện xa xa.



Hai bóng người rơi xuống bên cạnh, cùng hắn lao tới phía trước.



Bên trái là kiếm thủ vô song thiên hạ - Lãng Phiên Vân, bên phải là tông chủ Liễu Tận của Tịnh Niệm Thiền tông, một trong hai đại thánh địa.



Bắt đầu từ nơi này, nhà cửa trở nên thưa thớt, phần nhiều là lâm viên cùng đất trống. Như vậy sẽ không thể mượn địa thế để tránh né địch nhân truy kích. Mà địch nhân muốn chặn đánh cũng sẽ bố trí tại trên đường về kinh thành.



Hàn Bách lần lượt quay qua chào hỏi hai người.



Lãng Phiên Vân cười nói: “Quỷ Vương xem khí sắc thật giỏi, lại biết đêm nay Hàn tiểu đệ gặp nạn mà đưa Ưng đao cho đệ.”



Liễu Tận cười nói: “Có thể xông đến hoàng thành hay không, toàn bộ dựa vào thí chủ rồi.” sau đó niệm lên một tiếng phật hiệu.



Tần Mộng Dao nhắm mắt, ôm chặt lấy Hàn Bách, không để ý đến xung quanh, tiến vào chí cảnh.



Trong lúc nói chuyện, bốn người đã lướt qua hơn hai mươi khu nhà cửa. Bỗng nhiên phía trước xuất hiện mấy bóng người.



Hàn Bách tập trung nhìn, rồi thầm kêu ai ya không ngừng. Gây chú ý nhất đương nhiên là Lý Xích Mi, Niên Liên Đan và ‘Hoang lang’ Nhậm Bích. Hai người khác là Cường Vọng Sinh và Do Tàn Địch. Xem ra, tối nay, Phương Dạ Vũ quyết làm đến nơi đến chốn, nhất định dồn mình vào tử địa.



Lãng Phiên Vân huýt sáo một hơi dài, vượt hơn bình thường, xa gần đều nghe thấy, rồi lao đến địch nhân như hùng ưng bắt thỏ.



Ở đầu kia, Lý Xích Mi thầm hận Lãng Phiên Vân, vì chàng cố ý đánh động cho nhóm người Nghiêm Vô Cụ.



Ban đầu, bọn chúng định xuất thủ khi Hàn Bách vừa gặp Tần Mộng Dao. Nào ngờ, nàng lại đi thuyền tới. Ở trên sông Tần Hoài lại có Lãng Phiên Vân cùng Liễu Tận làm hộ pháp, rất không thích hợp quần đấu. Vì vậy, bọn chúng đành đợi họ lên bờ. Nhưng mà, không ngờ tới công lực Hàn Bách lại đột nhiên tăng mạnh, lại tận dụng địa thế như quỷ thần mà thoát khỏi bọn chúng truy tung. Đến tận bây giờ, chúng mới chặn lại được. Nghĩ lại thì sinh tử sẽ quyết định trong mấy chiêu, chỉ cần quấn lấy Lãng Phiên Vân và Liễu Tận, với thế công sấm vang chớp giật lo gì không lấy mạng Hàn Bách và Tần Mộng Dao trong chốc lát.



Lý Xích Mi cười nhạt, đánh tới Lãng Phiên Vân đang rơi xuống mái ngói.



Lãng Phiên Vân ngước mặt mỉm cười. “Đang!” Phúc Vũ Kiếm hiện lên nơi tay, chàng vẽ lên một cái hoa kiếm, rồi biến thành ngàn ngàn vạn vạn ánh kiếm, như sóng dữ cuộn trào đánh tới năm người.



Nhậm Bích lần đầu chạm mặt Lãng Phiên Vân, tuy lâu nay vẫn nghe đồn lợi hại, nhưng không ngờ xuất sắc tuyệt diệu đến như vậy. Kiếm vừa múa lên, toàn bộ mái ngói đã bị bao trùm trong điểm điểm ánh kiếm. Càng làm hắn khiếp sợ chính là ánh kiếm mang theo kiếm khí vô địch, ngưng đọng như vật thực. Hắn cảm thấy mặc dù phe mình người đông thế mạnh nhưng không cách nào phát huy ưu thế, chỉ có thể từng người độc lập tác chiến.



Nhậm Bích thét lên điên cuồng, đánh ra một quyền vận đầy khí công vào trung tâm điểm sáng.



Niên Liên Đan đã có kinh nghiệm đối chiến cùng Lãng Phiên Vân, đâu dám chần chờ, trọng kiếm trong tay nhìn như vụng về chém tới một kiếm tinh xảo.



Liên Hoàn Tiết và Độc Cước Đồng Nhân của Do Tàn Địch và Cường Vọng Sinh song song đánh tới từ hai bên.



Rốt cuộc thì Phúc Vũ kiếm đánh ra đã mở đầu cho trận đại chiến.



----- oOo -----



Về tới Nguyệt lâu, Phong Hành Liệt, Thích Trường Chinh và chúng nữ vẫn còn bừng bừng hứng thú thảo luận về chuyện bức bách Thủy Nguyệt Đại Tông rời đi.



Lúc này, mọi người đã không còn buồn ngủ chút nào. Thúy Bích và Di Cơ thấy mọi người về thì đem trà dâng lên.



Tống Mị và Hồng Tụ rất cao hứng ra đón Thích Trường Chinh trở về, trong lòng chất chứa vạn lời muốn nói.




Từ nơi Quỷ Vương, bọn họ đã biết được chuyện Thủy Nguyệt Đại Tông phục kích Hàn Bách không thành nên mới chạy đến Quỷ Vương phủ tìm xui xẻo.



Sau khi ngồi ổn sau, Thích Trường Chinh lắc đầu than thở: “Tiểu tử Hàn Bách này quả thực tiềm lực vô cùng, sâu không lường được. Ba người chúng ta cũng chỉ có thể chống đỡ thế tiến công của tên Oa quỷ này, thực nghĩ không ra hắn làm sao có thể bình yên trở về mà lại không tổn hại gì.”



Cốc Thiến Liên hé miệng cười nói: “Tên này trở về còn như rồng như hổ hôn Nguyệt nhi và Sương nhi chúng ta nữa chứ, làm tan hết một bụng chứa đầy giận dỗi của hai nàng rồi.”



Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương bị nàng trêu, mặt mày ửng đỏ, phụng phịu hờn dỗi.



Cốc Thiến Liên phì cười, chen vào ngồi giữa hai nàng, rồi ra sức chọc ghẹo. Bầu không khí sôi độnghẳn lên.



Thích Trường Chinh quay qua khích lệ Hàn Bích Thúy: “Kiếm thuật của Bích Thúy rất tiến bộ, thật đáng mừng.”



Được ái lang tán thưởng, Hàn Bích Thúy rất vui, nàng lườm hắn nói: “Người ta tuy là đứng đầu một phái, nhưng giống như tiểu thư khuê các, không có cơ hội lịch lãm a! Người ta không nói nữa.”



Mặc dù Hàn Bích Thúy và mình rất hợp nhau, nhưng trước giờ Cốc Tư Tiên vẫn luôn không dám hỏi về phái Đan Thanh, bây giờ thấy tâm tình Hàn Bích Thúy rất tốt, liền nhân cơ hội này quan tâm hỏi thăm.



Sắc mặt Hàn Bích Thúy trở nên ảm đạm rồi chợt lộ ra chút hưng phấn nói: “Huy sinh của chúng ta cũng không uổng phí. Rất nhiều bang hội, gia phái trước đây lạnh nhạt, giờ đã nhiệt tình và tôn kính chúng ta. Sư thúc bá và các huynh đệ ở nơi khác càng thêm đồng tâm nhất chí, quyết tâm trở về trùng chấn Đan Thanh phái. Vì vậy, ta mới có thể rời đi tìm cái người nhẫn tâm này.”



Thích Trường Chinh đưa tay lên nói: “Bích Thúy à, vi phu đã đầu hàng rồi, nếu có thể làm nàng vui hơn, cứ việc nói ra đi.”



Hư Dạ Nguyệt nói khẽ: “Nhất định là ngươi hôn Thúy tỷ chưa đủ.”



Hàn Bích Thúy dậm chân hờn dỗi, nhưng trong lòng thì lại rất vui mừng.



Thích Trường Chinh bình thản nói: “Ghét nhất là tên gia hỏa Thủy Nguyệt kia. Bằng không, Hàn chưởng môn sẽ như Nguyệt nhi, Sương nhi tiêu tan hết giận hờn rồi.”



Chúng nữ vừa hờn mát trách mắng, vừa vui vẻ vô cùng.



Bất cứ ai sau khi giao thủ với tông sư đao pháp đáng sợ như Thủy Nguyệt Đại Tông mà không chút tổn hại gì đều đáng để ăn mừng.



Cốc Thiến Liên ôm Hư Dạ Nguyệt nói: “Tiên pháp của phụ thân Nguyệt nhi thật là lợi hại, không ngờ tiên lại có thể điều khiển như vậy. Nguyệt nhi có thể làm được như vậy hay không? Đem tiên giấu vào trong quần áo cho Liên tỷ xem nào!”



Mọi người cười rộ lên, rồi lại quay qua trò chuyện cười đùa.



Phong Hành Liệt chợt nhớ tới Hàn Bách, liền cau mày nói: “Bây giờ Kinh sư chứa đầy nguy cơ, không biết Hàn Bách có thể ứng phó hay không?”



Thích Trường Chinh nghe vậy, cười nói: “Yên tâm đi! Tên đó giảo quyệt đa đoan, không sính vẻ anh hùng như chúng ta, hắn lại có đại thúc che chở. Không cần lo cho hắn.” Chợt nảy ra vài ý nghĩ, hắn lôi kéo Phong Hành Liệt tới một góc nói nhỏ: “Chúng ta đã bị tập kích nhiều lần rồi. Ta khó chịu vô cùng. Chi bằng bây giờ mình chủ động xuất kích, tìm đám người Phương Dạ Vũ cho một trận.”



Phong Hành Liệt cau mày hỏi: “Địch trong tối, ta ngoài sáng, làm sao ra tay được chứ?”



Thích Trường Chinh lại hạ thấp giọng nói: “Chúng ta dùng mồi nhử.”



Chúng nữ vốn đang vểnh tai nghe hai người nói chuyện, nghe họ bàn chính sự liền không để ý nữa mà quay qua túm tụm to nhỏ với nhau.



Cốc Tư Tiên rất hay quan tâm người khác, thấy Trử Hồng Ngọc có vẻ buồn thì đi tới trò chuyện với nàng. Hồng tụ thì hỏi thăm Tống Mị về quá trình đi tới kinh. Bầu không khí rất hòa thuận, ấm cúng.



Thích Trường Chinh thấy chúng nữ không chú ý, hạ giọng nói: “Sáng mai ta có hẹn với Bạc Chiêu Như của Cổ Kiếm Trì. Không chừng có thể thu được tư liệu quý giá từ chỗ nàng. Phong huynh có thể giấu diếm giúp ta thoát thân chứ?



Phong Hành Liệt nghe vậy, ngạc nhiên, cười khổ than: “Cái tên phong lưu chết tiệt này!”



Thích Trường Chinh không biết nói gì, chỉ đành cười hùa theo. Còn có thể nói sao bây giờ, càng gần giây phút quyết chiến sinh tử, hắn càng buông thả và cần có mỹ nữ để điều hòa. Tính cách hắn vốn là như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.