Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 213: Giải tán liên minh



Trong thư phòng, Chu Nguyên Chương sau khi xem xét tỉ mỉ tất cả các vật chứng thì quay đầu nhìn Hàn Bách đang ngồi yên ở phía bên kia bàn, cau mày hỏi: “Mấy lá thư này hình như có được quá dễ dàng?”

Trong thư phòng, Chu Nguyên Chương sau khi xem xét tỉ mỉ tất cả các vật chứng thì quay đầu nhìn Hàn Bách đang ngồi yên ở phía bên kia bàn, cau mày hỏi: “Mấy lá thư này hình như có được quá dễ dàng?”

Hàn Bách liền kể rõ toàn bộ quá trình hắn nhận được những thứ này, chỉ che giấu thân phận Bạch Phương Hoa và việc Doanh Tán Hoa đối phó Yến Vương. Rồi nhún vai nói: “Khi tiểu tử mở bao, thấy những thứ này thì cũng không tin nổi.”

Chu Nguyên Chương vỗ bàn một cái ‘rầm’, tiếp đó thả người dựa vào ghế, tay kia cầm chặt mấy lá thư, than thở: “Có lẽ là trời trợ giúp Đại Minh của ta. Trẫm đảm bảo Hồ Duy Dung và Lam Ngọc không thấy được ánh mặt trời ngày mai.” Rồi lão nở nụ cười tàn khốc nói tiếp: “Tất nhiên, bọn chúng không tĩnh mịch, sẽ có rất nhiều người cùng theo làm bạn!”

Hàn Bách rét lạnh trong lòng, muốn được nhanh chóng rời đi, tốt nhất là không còn gặp lại Chu Nguyên Chương nữa.

- ---- oOo -----

Đôi mắt Tần Mộng Dao trong suốt, sáng ngời, bình tĩnh liếc Điền Đồng rồi quay nhìn lâm viên ngoài đạo tràng.

Từ khi cùng với Hàn Bách ở tại Tiếp Thiên lâu, ma - đạo bên trong giao hòa, nàng liền đạt đến cảnh giới kiếm tâm thông minh. Còn Hàn Bách thì trở thành một bộ phận trong tuệ tâm của nàng, đó không những không phải là một kẽ hở, trái lại trở thành một mắt xích cực mạnh.

Mặt dù tất cả những chuyện trước mắt đều là việc thế tục nhưng chúng không lưu lại chút vết tích nào trong tâm linh nàng. Tâm linh nàng giống như thác nước giội lên đá cứng, dù nước không ngừng chảy qua mặt đá, nhưng lại không lưu lại dấu vết, chảy qua không gặp trở ngại gì.

Mọi người ở đây, dù là tục hay là đạo đều bị dáng vẻ siêu phàm thoát tục của nàng hấp dẫn, cũng không hiện lên ý niệm quấy rối thế tục, trái lại cảm thấy tâm tình trở nên thanh thản, nhẹ nhàng, ngay cả Điền Đồng, trong lòng có ý bất lương cũng tràn lên loại cảm giác huyền diệu đó. Có thể thấy tinh thần của nàng có lực cuốn hút mạnh mẽ như thế nào.

Tần Mộng Dao hơi hơi mỉm cười, ánh mắt đang dõi ra ngoài chuyển hướng nhìn qua mỗi người trong phòng, đồng thời nhàn nhã nói: “Mộng Dao không có ý ép buộc các vị tiền bối đồng ý với lời đề nghị quá mức như vậy, chỉ là hi vọng các vị có thể suy nghĩ kỹ hơn tới khả năng này. Việc thành lập bất cứ một chế độ nào đều xuất phát từ nhu cầu và tình hình lúc đó. Thế nhưng thế sự biến ảo khôn lường, nếu luôn bảo thủ mà không chịu thay đổi thì chế độ đó sẽ gây trở ngại cho tiến bộ, thậm chí có thể hủ hóa tới mức không thể đối phó được hoàn cảnh thực tế trước mắt. Hung án ở Hàn phủ là một ví dụ tốt nhất, vì ra sức bảo trì sự đoàn kết của bát phái mà không còn sức lực để xử lý chuyện khác; vì đại cục mà lí tưởng cá nhân phải bị gạt bỏ cho liên minh. Mộng Dao hi vọng có thêm càng nhiều người có được dũng khí như Bất Xá đại sư hay Tiểu Bán đạo nhân. Xin thứ cho Mộng Dao nói thẳng, trong lòng người giang hồ, liên minh Bát phái chỉ là một đồ vật tinh xảo bày trên bàn làm việc của Chu Nguyên Chương mà thôi, chẳng có chút linh hồn nào của bản thân.”

Người của bát phái im lặng không nói, lời của Tần Mộng Dao như kim châm đâm thẳng vào tim, không người nào có thể phản bác.

Vân Tố nghe vậy, trong lòng nổi sóng, nàng nhớ tới Lãng Phiên Vân và Hàn Bách thì lập tức cảm nhận được ý tứ của Tần Mộng Dao.

Lúc đó nàng thấy như hai người mới xứng là anh hùng. Còn việc sư trưởng các phái luôn luôn ra sức bảo trì hòa khí của bát phái chỉ khiến cho chân tay như bị trói, không thoải mái chút nào.

Vô Tưởng tăng trước giờ chưa bày tỏ thái độ, bây giờ cười dài, phá tan không khí thâm trầm khó chịu, vui vẻ nói: “Nghe những lời của Mộng Dao thực sự là cực kì sảng khoái, khiến người tỉnh ngộ. Lão nạp không quản người khác sẽ nghĩ thế nào, từ bây giờ, Thiếu Lâm không còn là một phần tử của liên minh, sau này cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác để hành động.” Nói xong, lão cười dài, sau đó niệm một tiếng phật hiệu rồi tung người bay lên, trong chớp mắt đã đến bên ngoài đạo tràng, lại loáng một cái, liền không còn bóng dáng.

Ông ta vậy mà lại vừa nói xong liền bỏ đi, dứt khoát gọn gàng.

Mọi người sững sờ nhìn Vô Tưởng tăng biến mất khỏi tầm mắt, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì cho phải. Liên minh không còn lực lượng mạnh nhất là phái Thiếu Lâm, tất nhiên thanh thế sẽ suy yếu về mọi mặt.

Điền Đồng phục hồi lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt giận dữ nói với Tần Mộng Dao: “Bây giờ ngươi vừa lòng rồi a!” Giọng nói không có chút nể nang.

Thuần Dương chân tử bình thản nói: “Điền Đồng, ngậm miệng, ai cho phép ngươi vô lễ với Mộng Dao tiểu thư.” Điền Đồng nghe vậy thì ngạc nhiên, vẻ mặt khó coi vô cùng, gã đâu có ngờ người chưởng môn sư huynh thường ngày ôn hòa bây giờ lại thẳng mặt trách mắng gã làm sai.

Ngay cả mấy người Bất Lão thần tiên cũng rất kinh ngạc, hai cái lão này không quản thế sự hơn hai mươi năm, mọi việc đều giao cho đệ tử tục gia Điền Đồng chăm lo, lần này tới đây tụ hội đã là ngoài dự liệu của mọi người, huống chi còn không cho Điền Đồng mặt mũi.

Lần hội nghị này bị trì hoãn cũng là vì gã yêu cầu, muốn chờ Tiểu Bán đạo nhân bình phục để có thể tham dự.

Phi Bạch đạo trưởng bình thản tự nhiên cất lời: “Cho dù Mộng Dao tiểu thư không nói những lời như vậy, bần đạo và chưởng môn sư huynh lần này phá lệ tới đây cũng là định trao đổi với các vị về một vấn đề: đó là chúng ta có hay không vì cái chức suông ‘Quốc phái’ mà mù quáng nghe theo tất cả mệnh lệnh của Chu Nguyên Chương?”

Lần này đến lượt Tây Ninh tam lão cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì tất cả các mệnh lệnh của Chu Nguyên Chương đều là thông qua Tây Ninh phái để truyền đạt tới các phái khác.

Vong Tình sư thái niệm nhẹ một tiếng phật hiệu, nói: “Lúc trước Lãng Phiên Vân hỏi chúng ta có muốn cùng Chu Nguyên Chương ngồi xem họ đánh nhau với gian đồ vực ngoại hay không, bây giờ, bần ni cũng muốn biết ai có thể trả lời vấn đề này.”

Hội trường trở nên yên lặng.

Chỉ một đề nghị và mấy lời nhẹ nhàng của Tần Mộng Dao liền dậy lên sóng lớn trong bát phái, các loại mâu thuẫn cùng những vấn đề phức tạp tồn tại lâu nay đều được lôi ra hết.

Bảo Độ đại sư của Bồ Đề viện mỉm cười nói: “Tất nhiên có người có thể trả lời được vấn đề này, không những vậy, còn có thể nói một cách rất chững chạc, nhưng giang hồ lại có nhận định riêng. Đến lúc này, ngay cả chính chúng ta cũng phải thầm thừa nhận Lãng Phiên Vân là người đáng kính trọng nhất Trung Nguyên, nếu không phải có hắn chống đỡ Bàng Ban thì với võ công và trí tuệ của gã ma vương này, không biết thiên hạ đã loạn lạc đến mức nào rồi.”

Hướng Thương Tùng cười dài, khi mọi người tập trung tới mình thì gật đầu nói: “Nói rất đúng! Nói rất đúng! Lão phu chợt thấy thoải mái vô cùng, giống như đã bỏ xuống gánh nặng ngàn cân trên vai. Thẳng thắn mà nói, khi Mộng Dao tiểu thư đưa ra đề nghị này thì lão phu cũng khó thể chấp nhận. Bây giờ nghĩ rõ rồi, chỉ cần chúng ta có cùng lí tưởng và mục tiêu thì dù liên minh không còn trên danh nghĩa, sự thực vẫn duy trì không tan. Nếu không, liên minh nhìn thì lớn nhưng vô dụng, chỉ là một quái vật không có khả năng tự chủ mà thôi.”

Bất Lão thần tiên sầm nét mặt, lạnh lùng nhìn Tây Ninh tam lão: “Bất lão muốn nghe một ít ý kiến của ba vị?” Trong suy nghĩ của mình, lão vốn rất tin vào khả năng liên thủ với Tây Ninh phái để phản đối bất cứ kiến nghị nào muốn nhúng tay vào tranh đấu giữa Nộ Giao bang và Ma Sư cung. Đâu ngờ rằng, đề nghị của Tần Mộng Dao lại là muốn xô đổ cấu trúc của liên minh, và dấy lên nghi vấn cùng mâu thuẫn trong bát phái. Điều này khiến cho lão bị rơi vào thế hạ phong, lại thấy Tây Ninh tam lão không tích cực phản đối Tần Mộng Dao nên giọng nói thể hiện rõ bực dọc.

Trang Tiết là loại người đa mưu túc trí đến cỡ nào, sao lại không biết đại thế đã mất; vả lại, trên mức độ nào đó, lão cũng rất tin tưởng lời nói của Hàn Bách, lão biết hắn tin tức linh thông, tài trí hơn người và càng tuyệt đối không hãm hại mình; lại thêm nghe Diệp Tố Đông ngầm ám chỉ Chu Nguyên Chương sẽ không nhúng tay vào chuyện của bát phái nên ho khan một tiếng rồi nói: “Hướng huynh nói đúng, liên minh chẳng qua chỉ là một cái tên gọi, chỉ cần các phái chúng ta chân thành hợp tác thì dù không có tên gọi cũng chẳng có gì ảnh hưởng, mặt khác có thể linh hoạt nhiều hơn trong các hành động.”

Lúc này, ngay cả Tần Mộng Dao cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng không ngờ Tây Ninh phái lại dễ dàng tán đồng với cái việc mà rõ ràng là trái với mong muốn của Chu Nguyên Chương như thế.

Nàng muốn giải tán liên minh là vì nghe được chuyện về Đan Ngọc Như, sau đó mới đột nhiên nghĩ tới đề nghị này. Nếu như cứ để liên minh tồn tại, một khi Đan Ngọc Như đạt được mục đích thì liên minh liền sẽ trở thành hung khí và công cụ của yêu phụ này. Mà bởi vì đa số tướng lĩnh trong triều đều xuất thân từ bát phái nên khuynh hướng của bát phái cũng trở thành định hướng cao nhất của bọn họ. Liên minh tan rã, tự nhiên sẽ làm suy yếu lực lượng của Đan Ngọc Như, do đó Điền Đồng mới phản đối kịch liệt như vậy.

Trang Tiết vừa nói rõ lập trường thì việc giải tán liên minh liền trở thành diễn biến khó mà cứu vãn.

Bất Lão thần tiên tức giận vô cùng, sắc mặt trắng bệch, hoắc mắt đứng lên. Tạ Phong ở bên cạnh cũng đứng lên theo.

Lão giận dữ vung phất trần tạo nên một tiếng rít xé gió, rồi rời khỏi chỗ ngồi, biểu thị liên minh chính thức giải thể.

Lúc này, có một tên cấm vệ lướt qua mấy người phái Trường Bạch, tới quỳ trước Diệp Tố Đông nói: “Hoàng thượng cho gọi Cấm Vệ trưởng lập tức kiến giá.”

Tất cả mọi người liền hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ai rõ Chu Nguyên Chương có chuyện gì khẩn trương đến mức phải triệu hồi Diệp Tố Đông trong lúc còn đang tham dự hội nghị Nguyên lão?

Có ba người với ba vẻ mặt khác nhau.

Một người chính là tục gia cao thủ phái Võ Đang, Điền Đồng.

Hai người khác là Bất Lão thần tiên và Tạ Phong. Khi cấm vệ kia vội vã rời đi thì hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau một cái, giống như biết được nguyên nhân tên cấm vệ này tới đây.

Tất cả những phản ứng nhỏ nhoi này đều không thoát được tâm linh trong sáng của Tần Mộng Dao.

- ---- oOo -----

Hàn Bách rời hoàng cung, khi nhớ tới ánh mắt và dáng cười đáng sợ của Chu Nguyên Chương lúc đó thì trong lòng càng rét lạnh.

“Lam Ngọc, Hồ Duy Dung và đám thủ hạ có tham dự vào âm mưu tạo phản thì có chết cũng chẳng oan; nhưng mà, còn biết bao nhiêu người thân thích, già có, nữ có, trẻ nhỏ cũng có, bọn họ chết mà chẳng biết đã xảy ra những chuyện gì; như vậy, chẳng phải mình đã làm liên lụy rất nhiều người sao?”

Nghĩ tới đây, hắn thiếu điều khóc to một trận, trong lòng sinh ra cảm giác cực kì chán ghét đối với đấu tranh chính trị.

Nhưng mà việc này cũng không thể làm khác, có sai cũng không phải do mình mà sai, đó là chủ ý của chính Chu Nguyên Chương mà thôi!

Trong lúc đang âu sầu, ảo não, lại nghĩ tới Tú Sắc và Doanh Tán Hoa, tâm tình hắn càng thêm tệ hại.

Bỗng nhiên, hắn nghe bên kia đường có người gọi mình.

Hàn Bách nhìn qua, bên đó là một đám ni cô, dẫn đầu chính là người đã gặp mặt một lần – Vong Tình sư thái, bên cạnh còn có tiểu ni cô xinh đẹp Vân Tố và tình nhân của Phạm Lương Cực – Vân Thanh. Vân Thanh đang vẫy tay ngoắc hắn.

Nếu như là bình thường, có cơ hội tiếp xúc với Vân Tố, dù chỉ là mắt thấy, tay không động, hắn cũng sẽ vui mừng nhảy nhót. Nhưng vào lúc này, lòng hắn chỉ có bứt rứt vì thủ đoạn của Chu Nguyên Chương và đau xót cho đời hoa sớm tắt của Tú Sắc! Thực sự không có cái gì gợi lên được hứng thú, bây giờ hắn rất muốn tìm một nơi không người để khóc lớn một trận.

Nhưng hắn không thể không nể mặt Vân Thanh, liền miễn cưỡng tập trung tinh thần đi tới. Tới nơi, hắn cúi mình trước Vong Tình sư thái, chào: “Hàn Bách bái kiến sư thái!”

Vong Tình sư thái và hơn mười người Vân Tố chăm chú nhìn vào hắn, tất cả đều rất ngạc nhiên khi thấy hắn dáng vẻ nghiêm trang, biểu tình nghiêm túc.

Vong Tình sư thái ôn hòa nói: “Hàn thí chủ, bần ni có thể nói đôi lời với ngươi hay không?”

Thấy Vong Tình sư thái ở đây, Hàn Bách biết rằng hội nghị nguyên lão bát phái đã kết thúc, lúc này hẳn phải nên hội họp với ba nàng Tần Mộng Dao. Định cự tuyệt nhưng ngại cảm nhận và thể diện của Vân Thanh nên không thốt được ra lời. Trong lúc còn đang do dự, Vong Tình sư thái hiểu suy nghĩ của hắn nên mỉm cười nói: “Bần ni ngụ ở am đường này, sẽ không cản trở thí chủ quá lâu.”

Lúc này Hàn Bách mới chú ý mình đang đứng trước cổng vào một khu nhà ở ni cô, liền ngạc nhiên hỏi: “Sư thái, lão nhân gia người không phải nghỉ tại Tây Ninh đạo tràng sao?”

Vong Tình sư thái chầm chậm nói: “Bắt đầu từ hôm nay thì không phải nữa rồi!” Tiếp đó quay người đi vào trong am.

Hàn Bách đi theo phía sau, vừa khéo chen giữa Vân Thanh và Vân Tố.

Vân Tố dùng đôi mắt ngây thơ và hiếu kì len lén quan sát hắn.

Vân Thanh thì nhỏ giọng hỏi: “Hình như tiểu Bách có chuyện gì đó phải không?”

Hàn Bách chán nản, lắc đầu thở dài một hơi.

Sau khi vào trong Hối đường, Vong Tình sư thái xoay lưng về bệ tượng phật, khoanh chân ngồi xuống nền nhà. Hai cao thủ hạt giống Vân Thanh và Vân Tố thì phân ra ngồi ở bai bên. Những đệ tử khác thì lui ra bên ngoài.

Hàn Bách cũng ngồi bệt xuống nền, đối diện với ba người. Ngửi mùi thơm từ đỉnh hương liệu nhè nhẹ bay tới, tâm hắn dần dần bình tĩnh lại.

Vong Tình sư thái ôn hòa cười nói: “Đạo tâm chủng ma đại pháp của thí chủ quả thật không tầm thường, tối hôm đó, trước mặt những người già chúng ta đã biểu hiện rất tốt, oai phong vô cùng.” Tiếp đó, bà trìu mến nhìn Vân Tố, dịu dàng nói: “Vân Tố là đệ tử có thành tựu tốt nhất của chúng ta trong vòng trăm năm qua, nhưng vẫn phải nhờ thí chủ lưu tình mới không bị thương.”

Hàn Bách không kìm được liếc nhìn Vân Tố, thấy đôi mắt trong suốt, bình lặng của nàng đang mở tròn không chút sợ hãi nhìn thẳng mình, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, bởi linh giác của ma chủng cảm ứng được phật tâm tinh khiết của nàng không có vương chút xíu ý niệm trần tục, chỉ có tình cảm cao thượng sâu sắc, lại nghĩ tới hành động quấy rối nàng ngày đó mà không thể không xấu hổ.

Nếu như là trước đây thì hắn khó mà có được cảm giác minh ngộ này, nhưng qua mấy lần liên tục bị đả kích, sắc tâm mất hết do đó mới thấy được tâm tình của nàng.

Vong Tình sư thái nhận thấy tất cả, bà vui vẻ nói: “Vân Thanh đã nói hết chuyện về các ngươi cho ta. Ai…! Các ngươi vì phúc của thiên hạ mà vào sinh ra tử, còn bát phái chúng ta thì chỉ ngồi mát ăn bát vàng, mỗi khi nghĩ tới, bần ni xấu hổ vô cùng.”

Hàn Bách sững sờ thốt lên: “Chúng ta?” Đồng thời quay nhìn Vân Thanh nghĩ thầm ‘chẳng lẽ nàng kể luôn cả việc quan hệ với Phạm Lương Cực cho sư phụ sao?’

Mặt Vân Thanh hơi đỏ, đầu cúi xuống, hẳn là hiểu ý Hàn Bách khi hắn nhìn nàng. Tuy nàng không xuống tóc quy y nhưng cũng coi như là nửa người tu hành, nên tự nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ vì đã không kiềm chế được xuân tình.

Vong Tình sư thái mỉm cười: “Vân Thanh không dấu bần ni chuyện gì. Môn pháp quy củ là vật chết mà người lại là vật sống. Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người đã bị quy củ làm hại. Huống chi tình cảm của Phạm Lương Cực rất chân thành, Vân Thanh cũng trải qua một thời gian dài đấu tranh, cân nhắc mới phát hiện mình khó thể từ chối tình cảm tha thiết đó. Điều này rất khó có được, cho nên, bần ni dứt khoát không bảo thủ mà đi chia rẽ bọn họ.”

Hàn Bách nghe đến hai chữ ‘đấu tranh’ thì nhớ lại tình cảnh hai người hôn nhau lần đầu tiên, lại kìm không được liếc nhìn Vân Thanh.

Vân Thanh trước tiên là xấu hổ, sau đó liền đổi bộ dáng, hung hăng trừng hắn.

Vong Tình sư thái nói tiếp: “Lần này, bần ni muốn nói chuyện với đạo hữu là định tìm hiểu rõ tình huống hiện tại, để xem có thể dốc lực tại phương diện nào hay không.”

Hàn Bách càng thêm thiện cảm với lão sư thái đáng kính này, trong lòng ấm áp, thở dài một hơi nói: “Muốn nói cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, Hàn Bách chỉ hi vọng sư thái và … à!...” Hắn nhịn không được lại quay nhìn Vân Tố đang mở to đôi mắt nhìn hắn rồi mới nói tiếp: “…và các tiểu sư phụ sớm rời nơi kinh thành hiểm ác này. Mọi người hãy trở về Xuất Vân am đi, không nên bị cuốn vào trong cái vòng xoáy đấu tranh chính trị xấu xa này.”

Hắn biểu lộ cảm xúc rất thật lòng, đặc biệt không mong muốn tiểu ni cô Vân Tố tinh khiết như tờ giấy trắng này bị vòng xoáy đấu tranh ghê tởm đó ô nhiễm linh hồn trong sáng của nàng.

Ba người Vong Tình sư thái không ngờ tới trong lòng Hàn Bách chứa đựng suy nghĩ như vậy, cảm nhận về hắn đột nhiên thay đổi.

Vong Tình sư thái nghiêm nghị: “Nghe thí chủ nói như thế, nhất định đã gặp phải việc rất khó khăn, Vong Tình càng không thể chỉ lo thân mình, thí chủ cứ yên tâm nói đi! Bần ni đã trải qua vô số sóng gió, sống hay chết, được hay mất đều sẽ không bận tâm.”

Hàn Bách càng thêm kính nể, gãi đầu nói: “Tiểu tử vô tri, đã quên sư thái là cao thủ đứng đầu bạch đạo, nhưng mà tình thế hiện tại quả thực có sức cũng không chỗ dùng, ngay cả Quỷ Vương cũng phải nghĩ tới việc rời kinh thành.”

Ba thầy trò Vong Tình sư thái đồng thời chấn động.

Hàn Bách đứng lên nói: “Không bằng như vậy đi! Trước hết, tiểu tử về đạo tràng tìm mấy người Mộng Dao, rồi sau đó sẽ cùng mọi người đến Quỷ Vương phủ để cùng thương nghị đại kế, được không?”

Lúc này, Vong Tình sư thái đã biết sự tình rất nghiêm trọng, bà gật đầu: “Nếu đã như thế, bần ni trước dẫn môn hạ rời kinh, nếu có xảy ra việc gì cũng có thể ứng biến linh hoạt một chút.”

Thấy Vong Tình sư thái hiểu biết như vậy, Hàn Bách rất vui để rời đi. Trước khi đi, hắn không nén được trừng mắt liếc Vân Tố một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.