Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 230: 230: Từng Bước Kinh Tâm





Trong cơ thể Phong Hành Liệt tam khí hội tụ, công lực tăng tiến hàng ngày.

Lại được Cốc Tư Tiên dùng song tu đại pháp phụ trợ dẫn dắt, bây giờ so với lúc đánh một trận ở Song Tu phủ thì đã không thể so sánh.
Mới lao vào trong khu dân cư kia, hắn đã cảm thấy rất không thích hợp.

Bên trong không chỉ không có một bóng người, càng bởi trong lòng hiện ra báo động.

Hắn vội lấy Trượng Nhị Hồng Thương nối lại, đề tụ công lực toàn thân, bước nhanh xông vào trong nhà.
Cảm giác nguy hiểm càng mạnh liệt.
Bóng hình xinh đẹp của Tử Sa phi chợt hiện tại cửa sau rồi biến mất.
Phong Hành Liệt không phải không biết bên trong nhất định có mai phục.

Nhưng bởi vì người mai phục nhất định là Niên Liên Đan, nên ngọn lửa cừu hận khiến cho hắn hoàn toàn không có cách nào áp chế.

Niên Liên Đan cũng là lợi dụng điểm này mà dụ hắn tới đây.
Phong Hành Liệt bỗng nhiên tăng tốc, xuyên qua cửa sau, rơi xuống sân rộng bên ngoài.

Sáng tối chuyển đổi, làm cho hắn nhất thời không thấy rõ, vội nhíu mắt lại một nữa, giảm thiểu chói mắt.
Đúng vào lúc này, hai tiếng quát mắng từ hai bên vang lên.
Huyền thiết trọng kiếm của Niên Liên Đan cùng Thiết quyền của đệ nhất cao thủ Sắc Mục "Hoang lang" Nhậm Bích từ hai bên trái phải đột kích tới.
Hai phi xinh đẹp Tử(tím), Hoàng(vàng) đứng cuối sân nhà, bốn con mắt hiện lên vẻ thương tiếc, có điểm không đành lòng nhìn thấy lang quân tuấn tú còn trẻ tuổi này chết thảm dưới sự giáp công của hai đại cao thủ.
Niên Liên Đan và Nhậm Bích thì trong lòng mừng như điên.
Từ khi nhận được tin Phong Hành Liệt đến kinh, bọn hắn sai người mật thiết giám thị động tĩnh của bọn họ.

Biết rõ bọn họ đang dạo phố mua sắm, vội âm thầm lẻn tới, chế ngự dân cư bên trong rồi tận lực chờ cơ hội tốt.

Cho đến lúc hai người Phạm Lương Cực và Diệp Tố Đông đi vào một tiệm ăn thì hai phi liền xuất hiện dẫn dụ Phong Hành Liệt tới đây.

Bây giờ thành công đã ngay trước mắt.
Trừ phi là hạng người như Lãng Phiên Vân hay Bàng Ban, ai có thể toàn thân trở ra đây?
Phong Hành Liệt mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng nghĩ không ra Niên Liên Đan vô sỉ đến như thế.

Đã bất chấp đánh lén còn cùng một cao thủ tuyệt không kém hơn hắn đồng htời giáp công.
Tại thời điểm này, kết quả nhiều năm được huấn luyện nghiêm ngặt bởi Lệ Nhược Hải hiển lộ ra hiệu quả.

Gần như không cần suy nghĩ, hắn tự nhiên theo bản năng sử ra "Tá kính phản" trong Liêu Nguyên Bách Thức.

Một chiêu rất thích hợp ứng phó với tình thế ác liệt như bây giờ.
Phong Hành Liệt trượt lùi ra sau, mũi thương Trượng Nhị Hồng như chớp đánh lên trọng kiếm của Niên Liên Đan, "Thương” vang lên một tiếng.
Với công lực của Niên Liên Đan lại không chịu được lực đạo như sóng triều bạo phát của Trượng Nhị Hồng Thương truyền đến mà lùi ra sau nửa bước.
Phong Hành Liệt tuy nói rất có tiến bộ, nhưng dù sao công lực vẫn kém hơn hắn một bậc, lảo đảo ngã xuống.

Mắt thấy sẽ bị thiết quyền có thể vỡ vụn vách tường của Nhậm Bích đánh vào sườn trái thì Trượng Nhị Hồng Thương từ bên phải bật trở về.


"Ba" một tiếng đánh vào dưới đáy thiết quyền của Nhậm Bích.
Nhậm Bích nhe răng cười, vận quyền ép xuống, mượn thương truyền lực, đang muốn mạnh mẽ chấn vỡ tạng phủ đối phương thì đột nhiên một cổ lực lượng cường đại hợp bởi lực lượng bản thân của Phong Hành Liệt và lực mượn từ Niên Liên Đan lập tức chính diện giao phong cùng kình khí của Nhậm Bích.
Nhậm Bích kêu lên một tiếng, lảo đảo lui về sau ba bước.
Hoàng, Tử hai phi trông thấy, mắt tròn xoe.

Trời ạ! Đây là việc gì? Toàn lực một kích của hai người Niên Liên Đan và Nhậm Bích lại không giết chết hắn?
Hai người Niên, Nhậm cũng quá sợ hãi.

Biết rõ đêm dài lắm mộng, liền tổ chức lại thế tiến công.
Phong Hành Liệt cũng có nỗi khổ tự mình biết.
Công lực của Niên Liên Đan nào có thể dễ dàng mượn đến.

Tuy nói do hồng thương truyền đi nhưng cuối cùng cũng phải lấy công lực thân mình làm dẫn.

Khiến cho khí huyết lập tức bốc lên, toàn thân kinh mạch như đảo ngược lại, cả người không còn chút sức lực nào.

Nếu không phải có ý chí kiên cường, hắn đã sớm quỳ xuống trên mặt đất.

Mắt thấy mạng nhỏ khó giữ được thì chợt phía sau áo bị người chụp lấy, hắn như cưỡi mây đạp gió mà lui về phía sau.

Sau đó vang lên tiếng Hàn Bách cười to nói: "Thì ra là Niên dâm tặc, hừm!"
Phong Hành Liệt được Hàn Bách nhấc lên tung ra sau.

Vừa lăn đến trên đất thì tại sát cửa nhà truyền đến một loạt tiếng vang do kình khí giao kích.

Hắn trong lòng khẩn trương, Hàn Bách sao là đối thủ của hai tên đại hung nhân này chứ? Nghĩ vậy nhưng hắn chưa thể nào đứng dậy.
Rồi hắn nghe âm thanh quát lên của chúng nữ Hư Dạ Nguyệt.

Khi đó, hắn mới mới thở dài một hơi, khoanh chân ngồi dậy, điều thần dưỡng tức.
Niên Liên Đan và Nhậm Bích thấy cước bộ Phong Hành Liệt bất ổn, đang muốn tập trung hết sức hạ sát thủ, đâu ngờ lại hiện ra cái tên Hàn Bách, liền biết không ổn.

Nơi này, bốn phía đều là Cấm vệ Hán vệ, lại có cả các cao thủ Trần Thành, Diệp Tố Đông cùng Phạm Lương Cực, nếu triền đấu, tuyệt đối khó khăn vô cùng.

Bọn hắn trao đổi ánh mắt, rồi làm bộ mạnh liệt công kích.

Vừa ép Hàn Bách trở vào trong phòng, bọn hắn liền nhảy ra sân nhà.

Trong lúc làm ra dấu hiệu đào tẩu cho hai phi thì Hàn Bách đã uy vũ vô cùng nhày vọt ra, bên cạnh còn có Hư Dạ Nguyệt, Cốc Tư Tiên cùng Trang Thanh Sương, ba danh tuyệt thế mỹ nhân.
Cốc Tư Tiên vừa thấy cừu nhân Niên Liên Đan, đôi mắt đỏ lên, lại cho rằng hắn làm ái lang bị thương, liền liều lĩnh kiếm hóa cầu vồng, đánh thẳng tới hắn.
Hư Dạ Nguyệt sợ nàng có thất thố, nhanh chóng rút ra Quỷ Vương tiên ở bên hông, phát sau tới trước, điểm tới hạ âm của hắn, nơi mà hắn không thể không cứu.
Trang Thanh Sương vượt qua bên cạnh Cốc Tư Tiên, bảo đao từ phía dưới quất xéo lên trên, nhằm ngay cổ tay cầm kiếm của Niên Liên Đan, làm cho hắn khó mà toàn tâm sử kiếm.
Tam nữ tuy là lần đầu hợp tác, nhưng là phối hợp không chê vào đâu được, khiến cho Niên Liên Đan giật mình hoảng sợ.
Hắn vốn đã lĩnh giáo lợi hại của Hư Dạ Nguyệt, nàng được Quỷ Vương chân truyền, tính đơn đấu, muốn thu thập nàng cũng phải phí rất nhiều khí lực.

Hắn ha ha cười nói: "Thì ra, Hư tiểu thư có hứng thú với chỗ này của bản tiên như vậy." Cùng lúc, hắn lui về phía sau, vươn ngón tay đâm tới đầu roi, trọng kiếm trên tay phải thì tạo nên lưới kiếm hộ thân, phong kín thế tiến công của hai nữ.

Hàn Bách ngay trong nháy mắt này đã ngạnh đấu với Nhậm Bích ba quyền.

Trong đầu liên tục kêu ai ya, thầm hỏi không biết ở đâu chui ra cao thủ lợi hại như thế.

Quyền của đối phương cái sau nặng hơn cái trước, đánh cho mình khí huyết bốc lên, phải lui liên tục ba bước mà đối phương thì như không có việc gì.

Càng đáng sợ là vô luận chiêu số của mình tinh diệu như thế nào, đối phương đều có phương pháp ép hắn phải ngạnh chống.

Công phu như vậy, hắn lần đầu gặp phải.
Nhậm Bích cũng là trong lòng sợ hãi.

Phong Hành Liệt có thể ngăn hai người bọn hắn toàn lực một kích, đã rất ngoài ý muốn.

Mà thanh niên trước mắt lại liên tục ngăn chặn hắn ba quyền, cũng không phun một ngụm máu nào, khiến cho hắn càng khó tiếp thụ.

Hắn đang định nỗ lực tiến lên, lấy ngạnh khí công chịu đựng Hàn Bách một quyền nửa cước, đoạt cơ hội giết chết tên tiểu tử này thì có sát khí từ phía trên đè xuống.

Là Trần Thành cùng Diệp Tố Đông từ nóc nhà tấn công tới.
Niên Liên Đan ở bên kia càng là hồn phi phách tán.

Hắn mặc dù ngăn cản được trường kiếm của hai nữ nhưng tại lúc đánh tới đầu roi của Hư Dạ Nguyệt thì Quỷ Vương tiên của đối phương lại như linh xà cải biến phương hướng, hơi nghiêng vòng qua một bên, đâm hướng màng nhĩ huyệt của hắn.
Cùng lúc đó, Phạm Lương Cực hạ xuống phía sau, thuốc lá rời ống đánh mạnh vào yếu hại sau ót hắn.
Chỉ với cao thủ hắc bảng Phạm Lương Cực đã khiến hắn đau đầu, huống hồ còn có ba nữ kiềm chế ở phía trước.

Niên Liên Đan quát lên điên cuồng: "Đi!" Huyền thiết trọng kiếm bảo hộ yếu hại toàn thân, nhảy dựng lên.
Hoàng, Tử hai phi vốn định gia nhập vòng chiến thì dị biến nổi lên trước mắt, đành đổi qua chạy trốn.

Ai ngờ, tên đáng hận Hàn Bách đã chuồn đến trước mắt, cười hì hì nói: "Lưu lại một cái theo ta đi!" Hai tay trái phải mở ra, lại là hướng bộ ngực sữa của hai nữ chụp tới.
Hai nữ mặc dù không phải lần đầu tiên bị hắn khinh bạc, vẫn là giận không chịu nổi, nhưng biết đánh không hơn hắn, hoảng sợ nhảy lui về phía sau, hy vọng có thể dựa vào khinh công chạy thoát "Ma chưởng" của hắn.
Nhậm Bích mạnh liệt cản hai chiêu của Trần Thành cùng Diệp Tố Đông.

Lúc này hắn mới biết được tại Trung Nguyên cao thủ nhiều như mây.

Nhìn qua thấy Niên Liên Đan chạy trối chết, sao còn dám ở lâu.

Hắn quát lên điên cuồng, miễn cưỡng chịu một đao của Trần Thành, một kiếm của Diệp Tố Đông rồi phóng lên cao.
Đao kiếm hai người bổ vào trên người hắn thì đều cảm giác đao kiếm trơn trượt một chút, không thể trúng mục tiêu yếu hại của đối phương.

Còn đang hoảng sợ thì Nhậm Bích đã lướt lên nóc nhà lân cận, hội hợp cùng Niên Liên Đan và Hoàng sa phi vừa thoát ra vòng vây, cấp tốc đi xa.
Bốn phía mặc dù vang lên thanh âm kêu gọi truy đuổi của đám thủ hạ, nhưng ai cũng biết rõ đuổi không kịp hai tên đại ma đầu tài nghệ kinh người này.
Hư Dạ Nguyệt chợt thét to: "Hàn Bách chết bầm, vẫn là ngươi biết lấy tiện nghi."
Mọi người nhìn lại cuối sân nhà, liền thấy Hàn Bách cười hì hì đang ôm ngang Tử Sa Phi, người đầy hương thơm mà từ đầu tường nhảy vào trong sân.

Phong Hành Liệt đã hồi phục công lực, được tiểu Linh Lung và Cốc Thiến Liên dìu xuống tới sân nhà.

Lúc này, Tả Thi ba nữ mới hoang mang đã chạy đến.

Có thể thấy được giao chiến vừa rồi cấp tốc, kịch liệt như thế nào.
Tất cả mọi người vây quanh Hàn Bách, nhìn hắn không có ý định bỏ xuống chiến lợi phẩm.
Tử Sa Phi vải che mặt đã không cánh mà bay, lộ ra khuôn mặt trong veo tú lệ, hai mắt nhắm chặt, nhưng gương mặt lại bình tĩnh lạ thường, gây ra cảm giác rất quái dị.
Diệp Tố Đông vẫn còn sợ nói: "Người mới rồi nhất định là Sắc Mục Nhậm Bích.

Chỉ có hắn mới có thể không sợ đao thương."
Hư Dạ Nguyệt đi tới bên cạnh Hàn Bách, hung hăng nhéo lên lưng hắn một cái, hung dữ vô cùng nói: "Chiếm chưa đủ tiện nghi sao? Còn không thả nàng ta ra?"
Trần Thành thừa cơ nói: "Giao cho Đông Hán chúng ta xử lý đi.

Đảm bảo muốn nàng nói cái gì sẽ nói cái đó."
Hàn Bách chịu đựng đau đớn từ cái nhéo tên lưng, cúi đầu nhìn kỹ Tử Sa Phi, phát giác hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, hẳn là là sợ rơi vào trong tay Đông Hán, vốn nổi danh về cực hình.

Hắn nảy sinh ý thương xót, cười nói: "Đối phó cô nàng này, sơn nhân tự có diệu kế.

Phó Chỉ huy sứ yên tâm.

Ta sẽ xử lý nàng rất tốt." Tại trước khi chúng nữ kịp kháng nghị, hắn kêu "Di" một tiếng nói: "Lão tặc đầu đi đâu rồi?"
Trần Thành biết hắn hiện nay là người được Chu Nguyên Chương tin tưởng nhất, đâu dám kiên trì liền ngậm miệng không nói.
Hư Dạ Nguyệt tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Không nên đánh trống lãng.

Có trời mới tin ngươi không thấy Lão tặc đầu đuổi theo bọn Niên, Nhậm." Rồi giẫm chân nói: "Phu quân a!"
Hàn Bách biết không thể quá trái ý nàng, liền đem Tử Sa Phi giao cho nàng.

Một tay ôm vai Phong Hành Liệt kéo vào trong phòng nói: "Ngươi thật là hay, có thể ngăn cản một kích hợp công của bọn hắn.

May là như thế, bằng không chúng ta thảm rồi."
Mọi người nghe mà trong lòng phát lạnh.
Phong Hành Liệt nếu bị giết chết, lần tụ họp này của bọn họ sẽ không gì có thể bù đắp nổi.
Đến lúc này, hứng thú dạo chơi của mọi người đều tiêu tan không còn.

Tất cả cùng quay về Tả gia lão hạng.
Lãng Phiên Vân không biết đi đâu, vẫn chưa trở về.

Sau khi thương lượng, bởi vì Tả gia lão hạng không thể ở lại nhiều người như vậy, mọi người quyết định chia ra ở hai nơi.
Vợ chồng Bất Xá tọa trấn Tả gia lão hạng, chiếu cố Tả Thi cùng tửu nghiệp của nàng.

Đương nhiên hai trợ thủ tỷ muội Triêu Hà cùng Nhu Nhu cũng ở đây.

Phạm Báo cùng mười hai huynh đệ Nộ Giao bang thì hóa trang thành phục vụ của tiệm rượu.
Còn lại những người khác thì di chuyển đến Mạc Sầu hồ.
Ba nữ Cốc Tư Tiên nhảy nhót không ngừng.

Ai cũng biết Mạc Sầu hồ đứng đầu trong tám cảnh ở Kim Lăng.

Có thể ở lại trong thắng cảnh nhân gian như thế, tuy chỉ là nhất thời, cũng đủ khiến người suốt đời vương vấn.
Trần Thành điều tới tám chiếc xe ngựa, vừa chở người vừa chở vật phẩm mà các nàng mới mua về.
Tử Sa Phi bị khống chế huyệt đạo, tay chân mặc dù hồi phục khí lực, nhưng không thể vận chuyển nội khí, chỉ như một nữ nhân bình thường.
Khi mọi người ngồi xe lên đường thì nữ tù binh này tự động tự giác đi theo phía sau Hàn Bách.


Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp có nét căng thẳng, nàng ta không nói lời nào, giống như là nữ nhân của Hàn Bách vậy.
Ba nữ Cốc Tư Tiên cực kỳ ghét cay ghét đắng đối với bất luận thứ gì liên quan tới Niên Liên Đan, huống hồ Bạch Tố Hương chết gián tiếp cùng Tử Sa Phi có liên quan, ba nàng hận không thể một kiếm giết nàng ta.

Nhưng vì hảo cảm đối với Hàn Bách, mới rồi lại có hắn liều mình cứu Phong Hành Liệt nên các nàng càng phi thường cảm kích hắn.

Vì vậy mới để Hàn Bách tùy ý xử trí cái tù binh mỹ lệ này theo cách của hắn.
Nhưng Hư Dạ Nguyệt lại không có dễ chung sống như thế, nàng chỉ Tử Sa Phi quát lớn: "Yêu nữ! Lại đây."
Tử Sa Phi một chút phản ứng cũng không có, chỉ đứng ở phía sau Hàn Bách cúi đầu cắn môi.
Bầu không khí có chút không tự nhiên.
Phong Hành Liệt đứng ở bên cạnh Hàn Bách, lại không thích hợp nói ra.
Hàn Bách đành cợt nhả nói: "Nguyệt nhi muốn làm gì nàng ta vậy?"
Hư Dạ Nguyệt trừng hắn liếc mắt, thông báo: "Ta muốn đẩy nàng lên xe chở tù, vậy không được sao?"
Hàn Bách cười nói: "Vi phu đang có ý này, nhưng muốn đích thân trông giữ nàng, để tránh khỏi bị yêu nhân cướp đi."
Hư Dạ Nguyệt giẫm chân nói: "Chàng nếu muốn đi cùng xe với nàng ta, vậy Nguyệt nhi sẽ không đi cùng ngươi nữa."
Hàn Bách ngẩn ngơ nói: "Như vậy cũng có thể giận, không nên càn quấy được không?"
Hư Dạ Nguyệt thấy tất cả mọi người đều nhìn nàng, không thể xuống nước, may là Cốc Thiến Liên chạy tới, kéo eo nhỏ nàng nói: "Nguyệt nhi tới đây, ta và ngươi ngồi chung một xe, tâm sự một chút."
Hư Dạ Nguyệt cũng không dám quá mức đắc tội Hàn Bách, làm hắn mất hứng vậy thì nguy rồi, nhưng vẫn tâm vẫn còn bất mãn, liền nói với Trang Thanh Sương: "Sương nhi lại đây, chúng ta ngồi chung xe."
Trang Thanh Sương không nỡ ly khai Hàn Bách, hiện ra vẻ do dự.
Hư Dạ Nguyệt sẵng giọng: "Sương nhi ngươi có muốn cùng một trận tuyến với Nguyệt nhi hay không đây?"
Trang Thanh Sương áy náy nhìn Hàn Bách cười, bất đắc dĩ đi qua.
Hàn Bách nhìn Phong Hành Liệt cười khổ, nói với Tử Sa Phi: "Tiểu mỹ nhân, lên xe đi thôi!"
Tử Sa Phi không nói một tiếng, ngồi vào trên xe đi.
Lúc này thì Phạm Lương Cực thở phì phò trở về.
Hàn Bách, Phong Hành Liệt cùng Trần Thành đi tới đón.

Chúng nữ đã lên xe, đám thị vệ thì cưỡi chiến mã, chỉ còn lại có bốn người bọn họ tại cửa tiệm nói chuyện.
Sau khi hỏi bọn họ sẽ đi tới đâu, Phạm Lương Cực như vẫn còn sợ nói: "Ta xa xa theo ba người Niên lão quỷ, vốn nghĩ rằng nhất định tra được nơi bọn chúng đặt chân, nào ngờ đụng phải Lý Xích Mi.

Tên nhân yêu này thực là lợi hại, chưa đến ba chiêu, ta đã sém chút nữa bị hắn đánh một chưởng.

May mà đào tẩu đúng lúc, bị hắn đuổi một hơi qua mấy cái đường, mới thoát thân về được đây."
Trần Thành hỏi rõ địa điểm gặp phải Lý Xích Mi, mừng rỡ nói: "Việc này giao cho ta.

Chỉ cần tặc tổ của bọn chúng tại gần đó, ta tất có phương pháp điều tra ra, mà không để cho chúng biết chút nào."
Ba người Hàn, Phong, Phạm đều gật đầu đồng ý.

Dù là Phương Dạ Vũ cũng đừng hòng có thể giấu diếm được mật thám của Hán Đông điều tra, chỉ hơi lo bọn chúng lập tức dời tổ.
Phạm Lương Cực nói: "Các ngươi về Mạc Sầu hồ trước đi.

Ta có tin tức từ Diệp Tố Đông muốn nói cho Bất Xá biết rõ."
Hàn Bách vốn định nói ra chuyện Mị Nương với hắn, đành nuốt trở lại trong bụng.
Bốn người tản đi.

Phong Hành Liệt trở lại xe Cốc Tư Tiên cùng tiểu Linh Lung.

Hàn Bách tất nhiên là lên xe có Tử Sa Phi.

Trần Thành thì phi thân lên ngựa.
Đội xe chậm rãi đi tới hồ Mạc Sầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.