Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 39: Sát xuất trùng vi





Càn La hét lên một tiếng, trường mâu liên tiếp rung lên. Phía Phương Dạ Vũ, một phủ, một côn, một đao nhất tề xuất chiêu, cùng Tam Bát Kích của Phương Dạ Vũ nhằm vào Càn La ở giữa, tạo nên một tiếng kêu lanh lảnh vang vang ra xa.



Phương Dạ Vũ thở dốc, liên tiếp lùi ra sau ba bước mới có thể hóa giải được mâu thế của Càn La. Sức mạnh có thể dẫn tới đoạn kinh mạch đó chính là Tiên thiên chân khí, hắn biết Càn La phải phân phối chân khí để ứng phó với các đợt tấn công khác, thế mà lực đạo trên lưỡi mâu đánh vào hắn vẫn như bài sơn đảo hải như vậy, lại không hề có chút dấu hiệu nào của sự kiệt sức, thật không biết đường nào mà lường.



Mâu ảnh của Càn La đột nhiên dâng cao. Hai cao thủ Ngưỡng Thiên, Phi Điệt táng mạng tại đương trường.



Phương Dạ Vũ thuộc hàng nhất lưu cao thủ mà cũng phải kinh ngạc khiếp hãi, thế công đang lên tạm thời đình lại.



Không ai nghĩ rằng một người đã trọng thương như Càn La mà vẫn phát huy được năng lực sát thương kinh người như vậy.



Càn La lại bắt đầu khai cuộc phản kích Tuyệt Thiên Diệt Địa, từng đường mâu đều sẵn sàng đâm thẳng vào yết hầu đối phương, ngửa mặt lên trời kêu lên buồn thảm: “Phương Dạ Vũ! Xem mâu!”.



Trường mâu quét thành một vòng tròn rộng lớn trong không trung.



Cơn lốc xoáy cuồng bạo, bão táp cuộn lên, khiến cho mọi người đều cảm thấy khó thở, mạch đập dồn dập, toàn thân run rẩy sợ hãi.



Phương Dạ Vũ nhìn chăm chú vào phần tiểu phúc của Càn La, gần thanh chủy thủ một dòng máu đang từ từ rỉ ra, vui mừng hét lớn: “Cẩn thận, hắn đang cố dốc sức tàn phản kích trước khi chết!”, liền lùi mạnh về phía sau, tránh trở thành mục tiêu phản kích của Càn La. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Những người khác cũng có cùng ý nghĩ như hắn, đồng loạt lùi lại, nhất thời vòng tròn bao vây Càn La giãn ra.




Càn La cười ha hả nói: “Càn mỗ phải đi đây!” Tức thời dừng tay, nhanh như thiểm điện lùi về phía sau.



Cao thủ đang trấn thủ tại hậu phương bị bất ngờ, rút phủ ra chống trả. “Xẹt!”.



Mâu của Càn La xuất ra nhanh như chớp, phá thế phủ, đâm vào mi tâm của kẻ đó. Phương Dạ Vũ hét lên: “Coi chừng hắn đào tẩu!”.



Càn La cười một tràng dài, thân pháp tăng tốc càng lúc càng nhanh, “xẹt” một tiếng nữa, một thân cây gần đó đổ xuống, rồi nhanh như chớp biến mất trong màn đêm.



Chúng nhân đứng sững tại đương trường.



Với thương thế trầm trọng như vậy, Càn La vẫn có thể đột phá vòng vây chạy thoát, nói ra chẳng ai có thể tin được!



Khuôn mặt tuấn tú của Phương Dạ Vũ nở một nụ cười khẩy, trầm giọng nói: “Độc Thủ Càn La giỏi thật, ta nghĩ hắn chẳng thể chạy được xa đâu!”.



Cốc Thiến Liên một tay ôm Phong Hành Liệt, một tay cầm Trượng Nhị Hồng Thương, xuyên qua lớp lớp rừng cây dày đặc, đến bên bờ Trường Giang nước chảy cuồn cuộn.



Không thể chịu đựng hơn được nữa, nàng cùng Phong Hành Liệt ngã lăn ra trên bãi cỏ. Phong Hành Liệt lăn trên mặt đất hai vòng, mặt ngửa lên trời. Nếu lồng ngực hắn không khẽ chuyển động, người khác trông vào có thể nghĩ rằng hắn đã chết. Cốc Thiến Liên phục trên mặt đất, thở hổn hển, chỉ nội việc nàng mang Phong Hành Liệt thoát khỏi trùng vây của tay chân Bàng Ban, đã cho thấy thể lực của nàng quả thật phi thường lợi hại.



Nhưng giờ đây, toàn thân nàng gân cốt rã rời, không nói đến mang theo Phong Hành Liệt, chỉ mình nàng đi tiếp cũng đã là vấn đề.



Cốc Thiến Liên nằm xuống bên cạnh Phong Hành Liệt, giơ bàn tay thanh tú, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn, thở dài: “Oan gia ơi oan gia, huynh có nghe thấy tôi nói không? Huynh nói rằng huynh sẽ bảo hộ tôi, vậy mà hiện tại là tôi đang bảo hộ huynh đấy!”.



Mí mắt Phong Hành Liệt khẽ động đậy, dường như hắn đã nghe thấy những lời nàng nói.



Cốc Thiến Liên mừng rỡ, quên cả câu nam nữ thụ thụ bất thân, nhổm dậy, phục trên người hắn, khuôn mặt thơm ngát kề sát tai hắn khẽ gọi: “Xin huynh đấy, Phong thiếu gia Phong đại gia Phong công tử, mau tỉnh dậy đi! Bốc Địch ôn thần đang truy bắt chúng ta kia kìa!”.



Phong Hành Liệt toàn thân rung động, chầm chậm mở mắt ra.



Cốc Thiến Liên tựa như kẻ tứ cố vô thân, đột nhiên phát giác mình vẫn còn ruột thịt trên đời, không biết sức mạnh ở đâu ra, ôm ghì lấy Phong Hành Liệt.



Phong Hành Liệt khó khăn mở mắt, nhất thời mục quang hoán tán, rồi cũng bắt đầu ngưng tụ lại.



Cốc Thiến Liên vẫn ôm vai hắn, quan tâm hỏi: “Huynh thấy thế nào rồi?”.



Phong Hành Liệt từ từ thở ra, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, tới khi nhìn thấy Trượng Nhị Hồng Thương nằm cách không xa ở bên trái, mới thở phào, nói: “Tốt hơn nhiều rồi! Nhưng giả thử lúc này mà ra tay động thủ, thì rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, thành phế nhân cả đời”.



Cốc Thiến Liên nói: “Chỉ cần huynh vẫn còn bước đi được, là tôi đã vui mừng lắm rồi, tạ ơn trời đất”.



Phong Hành Liệt nhìn nàng đăm đăm, đứng dậy, chìa tay về phía Cốc Thiến Liên. Bàn tay nắm lấy bàn tay.



Cốc Thiến Liên eo lưng khẽ động, gương mặt điểm nụ cười như áng mây hồng. Phong Hành Liệt cầm tay kéo nàng đứng dậy.




Phong Hành Liệt trong lòng cảm động, Cốc Thiến Liên luận về dung mạo võ công đều tương đương như Cận Băng Vân, nhưng đối với hắn tình ý quan hoài tha thiết, không có điểm gì đáng ngờ.



Cốc Thiến Liên dù sống trong một địa phương khắc nghiệt, nhưng dù trong hoàn cảnh ác liệt khó khăn thế nào, vẫn giữ được ý chí bất khuất không hề nao núng, đối với sinh mệnh vẫn tràn đầy khát vọng và nhiệt tình.



Phong Hành Liệt hỏi: “Nàng đưa ta tới Trường Giang, có phải nàng định lợi dụng thủy lộ để đào tẩu không?”.



Cốc Thiến Liên cúi đầu nói: “Để đối phó với tình huống nguy cấp, Song Tu phủ chúng tôi dọc theo bờ Trường Giang tại các địa điểm khác nhau, có đặt nhưng chiếc khoái thuyền đặc chế, để người trong Song Tu phủ có thể theo đường thủy nhanh chóng quay về Song Tu phủ. Từ đây chỉ cần đi xuôi dòng chừng ba dặm sẽ thấy một chiếc thuyền loại này”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phong Hành Liệt đối với sự giảo hoạt đa trí của Cốc Thiến Liên thủy chung vẫn không tin tưởng, cảnh giác nói: “Thì ra nàng nhân lúc ta thụ thương, lại muốn đưa ta về Song Tu phủ!”.



Cốc Thiến Liên không hề lộ sự giận dữ, nhu mì nói: “Hãy tin tôi! Cốc Thiến Liên hiện tại không màng tới chuyện gì khác, chỉ muốn nhanh đưa huynh tới Song Tu phủ”. Hai mắt nàng đỏ lên, sợ hãi nói: “Huynh đã trách lầm Thiến Liên rồi”.



Phong Hành Liệt nhìn Cốc Thiến Liên đầy ngạc nhiên, tại sao trước kia Cốc Thiến Liên lại trăm phương ngàn kế dụ hắn đến Song Tu phủ?



Hiện tại lại hoàn toàn tương phản?



Cốc Thiến Liên đôi mắt đẹp ẩn chứa tình ý sâu đậm nhìn Phong Hành Liệt, khẽ nói: “Thiến Liên biết vận mệnh vẫn hay đùa giỡn con người, nhưng luôn nghĩ rằng nếu không gặp nhau thì sao dẫn tới cảnh ngộ hôm nay! Trong thiên hạ chỉ có Song Tu tâm pháp hoặc Độc Y Liệt Chấn Bắc mới khả dĩ khiến huynh hồi phục hoàn toàn. Huynh hận tôi, nhưng hiện tại ngoài Song Tu phủ, huynh thử nói xem chúng ta còn có thể đi đâu được?”.



Phong Hành Liệt muốn nói, nhưng không sao thốt nên lời.



Chẳng lẽ theo lời Cốc Thiến Liên, số phận của hắn là phải đi đến Song Tu phủ hay sao?



Hàn Bách chạy thục mạng, qua ba ngõ nhỏ, một đoạn phố, vượt hơn mười căn nhà, đến trước một bức tường cao, sau bức tường lấp ló ánh đèn.



Chàng nghỉ một lúc, định thần, mới phát hiện ra vết thương ở hữu thủ đang đau đớn kịch liệt. Cú đánh của Liễu Diêu Chi ám tàng hàn khí, đã khiến hữu thủ của chàng bị thương trầm trọng vào tận đến kinh mạch. Lúc trước chàng chỉ cố gắng đào tẩu, quên mất việc vận công trị thương, hiện tại tạm thời đã trốn được, nếu không tìm một nơi an toàn để trị thương thì cánh tay này có thể phải phế bỏ.



Nghĩ đến đây, không dám chần chừ nữa, chàng nhảy qua tường. Sau tòa lầu chính chung quanh trồng nhiều hoa trà là đến kho lương. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Đến cửa vào kho lương, chàng vận công đề khí, nhảy lên mái ngói, lần lần trượt dần xuống, dễ dàng tìm thấy một cửa sổ, mở ra dễ dàng, nhảy xuống phía dưới tối đen như mực.



Trong lòng Hàn Bách không khỏi cười khổ, mấy hôm trước vừa trốn trong kho lương của Hàn gia, bây giờ lại là một kho lương khác, không biết người canh gác kho lương ở phủ này là ai?



Đột nhiên chàng cảm giác có điều gì không đúng, sao kho lương mà chẳng có tí mùi lương thực! Vừa nghĩ đến đó, hai chân chợt đạp vào một vật gì mềm mềm như bông, có vẻ là một tấm vải, cả người trượt đi lăn lông lốc, đổ rầm xuống gây nên tiếng động như tiếng trống khai cuộc.



“Ầm!”.



Hàn Bách nằm thẳng cẳng trên mặt đất, áp chặt tay vào vết thương, rên rỉ vì đau. Chàng cố gượng dậy, tập trung công lực vào hai mắt. Căn phòng đang tối đen như mực lập tức sáng rõ.



Chỉ thấy chính giữa có treo một tấm đại trướng hoa lệ, chiếm đến hai phần ba không gian trong phòng, khung cảnh trông vô cùng quái dị.




Rốt cuộc ai đã giấu tấm trướng này vào đây?



Tần Mộng Dao đều đều bước trên con đường dài vắng người u tịch, trông thì có vẻ rất chậm, nhưng chỉ giây lát đã vượt qua hai dãy phố. Đột nhiên nàng đứng lại, hỏi: “Xin hỏi cao nhân phương nào đi theo Tần Mộng Dao vậy?”.



Một thanh âm trầm ấm vọng đến từ phía sau: “Bần tăng là Bất Xá từ Thiếu Lâm, xin Tần cô nương thứ lỗi”.



Tần Mộng Dao quay lại, bình tĩnh nhìn một lượt vị bạch y tăng thanh cao thoát tục, lãnh đạm nói: “Danh tiếng của đại sư, Mộng Dao nghe đã lâu, đáng tiếc Mộng Dao đang có hẹn, không thể đàm đạo với đại sư”.



Bất Xá khẽ mỉm cười: “Lời dài ý ngắn, cô nương đến từ Từ Hàng Tịnh Trai, chắc cũng đã nghe về “Thiển Thủy Hành Động” của Bát phái chúng ta?”.



“Thiển Thủy Hành Động” là kế hoạch của Bát phái đưa ra nhằm mục đích đối phó với Bàng Ban. Bạch đạo Bát phái tin rằng, Nộ Giao bang gặp họa, Bàng Ban cũng sẽ bị kéo theo. Chỉ cần cơ hội đó xuất hiện, họ sẽ gửi đi mười tám cao thủ tinh tuyển, bất chấp thủ đoạn tiêu diệt cho được Bàng Ban.



Tần Mộng Dao sắc mặt trở lên lạnh lẽo, nói: “Tần Mộng Dao đối với loại cừu sát như vậy tịnh không có hứng thú”.



Bất Xá ngửa mặt lên trời cười một tiếng, nói: “Tần cô nương là đại biểu của Từ Hàng Tịnh Trai. Chúng ta coi lời nói của cô nương giống như là lời của môn chủ. Chánh tà vốn không thể cùng tồn tại, tại sao lại nói là cừu sát?”.



Ngữ khí của ông ta rất nặng nề, đem Tần Mộng Dao và Từ Hàng Tịnh Trai vào chung một chỗ, khiến cho mỗi lời nói hành động của nàng đều phải suy xét kỹ càng, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến vinh nhục của sư môn.



Tần Mộng Dao đã hoàn toàn minh bạch những lời Ngôn Tĩnh Am nói với nàng lúc tiễn biệt, cần phải cẩn thận với những lời nói mỉa mai cay độc, càng cảm nhận được Ngôn Tĩnh Am đối với nhân gian hiểm ác đã phải dùng đến trí năng và sức lực siêu nhiên mới có thể chống chọi được.



Tần Mộng Dao thở dài: “Bàng Ban mỗi lần động thủ quyết chiến với ai, đều rất minh đao minh thương, quang minh chính đại. Bát phái sử dụng thủ đoạn này để đối phó với Bàng Ban, không sợ bị thiên hạ chê cười hay sao?”.



Bất Xá thần sắc nghiêm chỉnh nói: “Đã là đại sự, sao vẫn còn câu nệ tiểu tiết? Để diệt trừ ma đạo, Bất Xá không màng đến chuyện vinh nhục cá nhân. Bàng Ban đã thọ thương lần đầu tiên trong vòng sáu mươi năm trở lại đây, nếu không lợi dụng cơ hội này, sẽ chẳng có lần sau, Tần cô nương xin hãy xem đại cục làm trọng!”.



Tần Mộng Dao sắc mặt đã trở lại bình tĩnh, quay lưng, lãnh đạm nói: “Sắp đến canh ba rồi! Tôi không còn thời gian để nói chuyện với đại sư, cũng không có hứng thú nói chuyện nước sâu nước nông”. Nói rồi đều đều bước tiếp.



Bất Xá không nhìn theo bóng dáng mỹ lệ của nàng đang dần dần khuất dạng, trong mắt một sắc hoang mang hiện lên, không nói một lời lưu người ở lại, cũng chẳng đuổi theo.



“Đinh đinh đinh!”.



Tiếng trống sang canh vang vọng từ một nơi xa.



Đã đến canh ba!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.