Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 46: Hộ hoa sàm tình





Hàn Bách ôm Nhu Nhu trong lòng, hốt hoảng chạy thục mạng, không lựa đường, cũng không biết đã chạy được bao lâu.



Vừa hay đến trên nóc một quán trọ, thấy hậu viện đỗ mấy cỗ xe ngựa. Ngựa đã bị người ta dắt đi mất, chỉ còn lại thùng xe trống không, trong bụng mừng thầm, chọn một chiếc xe lớn nhất trong số đó, trốn ngay vào trong. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Vào đến trong thùng xe, Hàn Bách ngồi xuống, khẽ bảo mỹ nhân: “Có thể bỏ tay ra được rồi!” Cô nương ấy vẫn cứ quấn chặt lấy người chàng, chỉ ngẩng mặt lên nhìn.



Hàn Bách kỳ lạ vì cô ta không chịu buông tay, tự nhiên cũng cúi đầu xuống. Lúc trước tập trung chạy trốn, cô nương ấy lại cũng rúc mặt vào ngực, đến giờ mới lần đầu tiên thấy được rõ ràng dung nhan của người mình vừa cứu.



Hai bên tai ù lên, đầu chếnh choáng như say.



Nữ nhân trên người không một tấc vải, tay chân đang quấn chặt lấy chàng, hóa ra lại là một trang quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt luân, nhất là đôi mắt nửa như oán hờn giận dỗi, nửa như khóc lóc kể lể. Chỉ riêng điều ấy cũng lập tức khiến nam nhân chìm đắm, chưa kể đến thân hình đầy đặn trắng muốt đủ khiến cho bất cứ đàn ông nào cũng nảy sinh những rung động nguyên thủy nhất mà không cần biết vì lý do gì.



Mỹ nữ đẹp nhất trong Bát mỹ thiếp của Tiêu Dao Môn, qua giây phút hiểm nguy định thần nhìn lại, trong tình cảnh tiếp xúc thân mật như thế với Hàn Bách, quả là khó tránh khỏi việc nhận thấy những thay đổi trong cơ thể của chàng trai tráng kiện. Mặt Nhu Nhu đỏ bừng lên, khoé miệng xinh xinh chợt lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, song ánh mắt nhòa nhòa vẫn không rời khỏi khuôn mặt Hàn Bách.



Kể từ khi hiểu chuyện cho đến nay, nàng đã chìm đắm trong bể dục của Tiêu Dao Môn, điều am hiểu nhất chính là dục vọng nam nhân, huống hồ trước mắt nàng lại là một hán tử tràn đầy mê lực nam tính.



Hàn Bách nhớ đến lúc nấp dưới chăn, khi Nhu Nhu rên rỉ dưới bàn tay ác ý của Mạc Ý Nhàn, lòng càng không thể chịu đựng được, cất giọng run rẩy: “Mau xuống đi, bằng không ta... ta phải xin lỗi cô nương rồi!”.



Mỹ nhân chợt cất giọng thảm thiết: “Nhu Nhu vô thân vô thích, thể nào cũng bị ác nhân truy đuổi. Đại hiệp đã cứu thiếp, nếu như không chê trách thì bắt đầu từ đêm nay Nhu Nhu sẽ làm nô làm thiếp đi theo đại hiệp. Đại hiệp muốn thế nào Nhu Nhu đều cam tâm tình nguyện”.



Hàn Bách vừa nghe Nhu Nhu bảo sẽ theo mình, thầm thốt lên không ổn, sực tỉnh lại trong cơn dục vọng, luống cuống nói: “Ta không phải là đại hiệp, tiểu hiệp, lão hiệp hay thiếu hiệp gì hết! Cô nương hãy đứng dậy để ta tìm quần áo cho cô mặc, rồi hãy thương lượng”.



Nhu Nhu càng thấy xúc động. Trong tình cảnh như thế, chàng trai tướng mạo hùng dũng này vẫn có thể kiềm chế được bản thân, quả thực là một chính nhân quân tử trời sinh nghĩa hiệp, bèn muối mặt làm già: “Nếu đại hiệp không bằng lòng cho thiếp hầu hạ thì thiếp sẽ không đứng xuống, hoặc giả đại hiệp ban cho một chưởng để thiếp chết đi!”.



Dục hỏa trong người Hàn Bách càng lúc càng hăng, biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định mình sẽ biến thành đại hiệp ăn vụng mật mất! Trong lúc đang hốt hoảng, chàng buột miệng nói: “Chuyện gì cũng không thành vấn đề, chỉ cần cô đứng xuống trước đã!” Vừa dứt lời, bất chợt thấy ngay không ổn, đây chẳng phải đã đồng ý cho nàng đi theo rồi sao?



Trên mặt Nhu Nhu nở một nụ cười rạng rỡ, thả tay trượt xuống, trần truồng đứng giữa thùng xe, cúi đầu: “Đa tạ công tử sủng ái!”.



Hàn Bách tròn mắt nhìn tấm thân kiều diễm, cổ họng khô rát, nghĩ thầm: “Hoàng thiên ơi! Cơ thể phụ nữ thì ra lại đẹp như vậy, chẳng trách có thể khuynh nước khuynh thành!” đầu óc như mê đi, không biết mình đang ở đâu nữa.



Nhu Nhu cười khẽ: “Đại hiệp đang nghĩ gì vậy?”.




Hàn Bách giật bắn mình, sực tỉnh lại, cố kìm nén hỏa dục, lắp bắp: “Ta... ta”.



Nhu Nhu dáng điệu sẵn sàng trao gửi, không chút e dè ngồi xuống cạnh Hàn Bách, ôm lấy cánh tay lực lưỡng, ghé sát miệng vào bên tai chàng nói: “Nếu đại hiệp cảm thấy hành tẩu trên giang hồ mang theo thiếp bất tiện, thì có thể tìm cho Nhu Nhu một chỗ sống yên ổn, có thời gian trở về hãy để cho Nhu Nhu hầu hạ chàng, hoặc cũng có thể dẫn cả đại phu nhân, nhị phu nhân về, thiếp sẽ hầu hạ họ chu đáo”.



Hàn Bách nghe mà xúc động đến cay cả mắt. Nếu có thể “kim ốc tàng kiều”, thì Nhu Nhu, mỹ thiếp được Mạc Ý Nhàn sủng ái nhất này hẳn sẽ là lựa chọn đầu tiên. Hơn nữa chỉ bằng mấy câu này là có thể thấy Nhu Nhu là người rất biết ý, so với dũng khí không sợ chết lúc đối mặt với Mạc Ý Nhàn trong Tiêu Dao trướng quả là càng tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc.



Nếu như Tần Mộng Dao chịu làm đại phu nhân, Cấn Băng Vân làm nhị phu nhân, Chiêu Hà, Nhu Nhu là hai ái thiếp, mình chẳng phải sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này sao!



Nhưng bản thân mình lại không một xu dính túi, đừng nói kim ốc tàng kiều, ngay cả chuyện ăn một bữa cơm cũng đã là vấn đề! Nghĩ đến đây, Hàn Bách lập tức nhớ đến bằng hữu vong niên Phạm Lương Cực. Lão đại đạo này cả đời ăn trộm, hẳn là vô cùng giàu có, lúc cần chắc có thể cho vay tiền, nhưng như thế mình lại trở thành một đại hiệp tiếp nhận đồ ăn cắp rồi còn gì!



Đang lúc Hàn Bách tưởng tượng đông tây, Nhu Nhu đứng dậy, tìm được ở dưới ghế ngồi một hòm quần áo, mở ra lấy một bộ y phục nam nhân. Nàng lại đến đứng trước mặt Hàn Bách, lấy bộ y phục ướm trước ngực và bụng, hỏi chàng: “Bộ này đẹp không?”.



Hàn Bách nhìn Nhu Nhu mà không có cách nào rời mắt ra được. Sau khi kết hợp với Ma chủng, thu nhiễm nguyên thần của Xích Tôn Tín, chàng đã sớm quên đi những ràng buộc của lễ giáo thông thường, muốn nhìn là nhìn, không mảy may cảm thấy có gì không phải.



Nhu Nhu nhắc nhở: “Công tử! Thiếp có thể mặc không? Trời sắp sáng rồi!”.



Hàn Bách gật đầu một cách khó khăn, nghĩ bụng sau này thiếu gì cơ hội, bây giờ không phải là lúc tơ tưởng đến báu vật này.



Thực ra nguyên nhân chính vẫn là chàng hoàn toàn chưa hề có chút kinh nghiệm nào với nữ nhân cả.



“Xoạt xoạt!”.



Nhu Nhu nhanh chóng mặc y phục. Thân hình nàng cao gần như nam giới, ngoài có chút hơi rộng ra, bộ y phục này như thể là may cho riêng nàng vậy. Y phục nam nhân không mảy may làm giảm sắc đẹp của Nhu Nhu, bên trong lại không có lấy một mảnh nội y, nếu cứ như thế mà đi trên phố nhất định sẽ khiến người ta hồn xiêu phách lạc mất.



Nhu Nhu thích thú nhìn Hàn Bách, ngạc nhiên: “Công tử! Vì sao công tử trông lại khổ não như vậy?”.



Hàn Bách chỉ thở dài một tiếng.



Nhu Nhu đến trước mặt Hàn Bách, khẽ quỳ xuống, vòng đôi tay ngọc ôm lấy đầu gối chàng, ngẩng mặt lên nói: “Công tử phải chăng là lo lắng vì chuyện đã đắc tội với Mạc Ý Nhàn? Nếu là như vậy thì hãy để Nhu Nhu trở về, cùng lắm là chết chứ gì!”.



Hàn Bách hốt hoảng đưa bàn tay vạm vỡ đặt lên bả vai mềm mại của Nhu Nhu, giọng an ủi: “Cô nương đừng nghĩ lung tung như vậy! Ta không có thời gian để nghĩ về gã béo khốn kiếp ấy, ta lo lắng chỉ là chuyện của mình thôi”.



Thì ra khi sắc tâm vừa thu lại, Hàn Bách lập tức nhớ đến tử ước với Phương Dạ Vũ. Chỉ Hồng Nhan, Bạch Phát mà chàng đã không thể đối phó nổi, Phương Dạ Vũ không biết còn những thủ đoạn gì nữa? Bản thân mình chưa biết sống chết, sao còn có thể bảo vệ được cho mỹ nữ này đây?



Nhu Nhu chỉ nháy mắt đã đoán ra Hàn Bách đang có nỗi khó khăn, liền rúc mặt vào ngực Hàn Bách, khẽ nói: “Chỉ cần thiếp biết công tử yêu thương thiếp, cho dù sau này Nhu Nhu có gặp thảm cảnh nào, tuyệt đối cũng không nửa lời oán thán”.



Trong lòng Hàn Bách bỗng bùng lên một ngọn lửa, thầm mắng bản thân: “Mình làm sao vậy, tự nhiên lại trở nên rầu rĩ như thế! Không, nhất định phải chiến đấu đến cùng, nếu không làm sao có thể khiêu chiến với Bàng Ban, làm sao có thế xứng đáng với Xích Tôn Tín đã đặt toàn bộ hy vọng cả đời lên mình, làm sao có thể khiến cho Tần Mộng Dao và Cấn Băng Vân không còn xem thường mình nữa?”.



Chí khí hào hùng đột khởi, Hàn Bách chỉ thiếu chút nữa thì đứng phắt dậy hét lên.



Nhu Nhu kinh ngạc nhìn Hàn Bách, chỉ cảm thấy chàng trai trước mặt vừa mới đăm chiêu rầu rĩ, bỗng chốc trở thành một con người tràn đầy khí phách, ánh mắt nàng như dán vào mặt Hàn Bách, nét mặt thoáng chút mê mẩn.



o0o



Tiếng bước chân người xen lẫn vó ngựa vọng đến, Hàn Bách khẽ hé rèm cửa nhìn ra. Một người đàn ông dắt bốn con ngựa, đi thẳng về phía cỗ xe.



Hàn Bách thầm thốt lên không ổn, muốn nhảy ra ngoài cũng không kịp nữa, vội nhìn xung quanh tìm một nơi nào đó ẩn nấp.



Người đàn ông đi đến bên cạnh cỗ xe, đưa tay chuẩn bị kéo cửa.



Hàn Bách thầm quyết định, dùng chân đẩy hòm quần áo vào chỗ cũ, ôm Nhu Nhu vận khí khinh thân, nhảy phắt lên nóc thùng xe, hai chân xoạc ngang, dính lên trên đó. Người đàn ông mở cửa, thò đầu vào nhìn qua loa vài cái rồi đóng lại, dắt ngựa đến cột vào càng xe.



Hàn Bách định thừa cơ thoát ra, mắt đảo xung quanh, chợt thấy nóc thùng xe hai bên đều có giá để hành lý, một bên nhét đầy đồ đạc, bên kia trống rỗng, vừa đủ có thể núp được hai người.



Đột nhiên chàng nghĩ đến Phương Dạ Vũ, không biết bên ngoài hắn đã bố trí bao nhiêu tai mắt, giữa thanh thiên bạch nhật lại không thể dẫn theo Nhu Nhu nhảy nhót trên nóc nhà được. Nếu có thể nấp trên chiếc xe ngựa này rời thành thì thật là hết sức lý tưởng, bèn khẽ cong người trượt vào trong giá hành lý trống không.



Người đàn ông nọ ngồi vào vị trí mã phu, quát một tiếng, roi ngựa vung lên, xe ngựa quay đầu, từ từ lăn bánh.



Hàn Bách trong lòng nhẹ hẳn đi, khi ấy mới phát hiện đã ôm quá chặt mỹ nữ trong lòng, thân thể hai người chỉ cách nhau có một lớp quần áo mỏng.




Bất giác lại nhớ đến những đường cong tuyệt mỹ bên dưới lớp vải mỏng manh ấy. Nhu Nhu thả lỏng người, nhắm nghiền hai mắt, đắm chìm trong vòng tay Hàn Bách.



Lần thứ hai chàng phải gắng sức kiềm chế dục hỏa, cố nghĩ sang chuyện khác. Cỗ xe tứ mã này thật lộng lẫy xa hoa, chủ nhân của nó ắt phải là thương gia hay quan phủ gì đó. Chỉ cần nhìn bộ quần áo Nhu Nhu tùy tiện lấy từ trong hòm, rõ ràng là may bằng vải lụa cao cấp, người thường làm sao có thể sắm được!



Xe ngựa dừng lại. Hàn Bách ghé mắt qua một khe ván nhìn ra ngoài, thì ra cỗ xe đang dừng trước cửa quán trọ.



Hai người từ trong đi ra, bước xuống bậc đá rồi dừng lại cạnh xe.



Người già hơn chừng trên dưới năm mươi, ăn vận kiểu văn nhân, uy nghiêm qúy khí, tuy trên người mặc thường phục song lại mang khí phái của quan phủ. Người trẻ hơn dưới nách kẹp một cây dù, thần thái ung dung, hai mắt loang loáng hữu thần, vừa nhìn đã biết là một cao thủ.



Hàn Bách thầm thở dài, nếu để cho người cắp dù kia ngồi vào trong xe, một mình chàng còn có thể giấu được đối phương, nhưng Nhu Nhu thì không thể được. Chưa kể nhịp tim và tiếng thở, chỉ cần cơ thể đang mỗi lúc một nóng lên của nàng chắc chắn sẽ không qua được linh giác hắn ta.



Người cắp dù hạ thấp giọng nói, hẳn là không muốn để cho người đánh ngựa nghe thấy: “Lần này Trần lão thượng kinh, nhiệm vụ là phải phá được bè đảng của Quỷ Vương Hư Nhược Vô. Đại sự mà thành, Hoàng Thượng nhất định sẽ luận công ban thưởng”.



Người được gọi là Trần lão nói: “Giản Chính Minh huynh xin hãy yên tâm, dưới quyền Quỷ Vương ngoài Lâm Dị Diên ra, những người khác ít nhiều đều có chút giao tình với ta”.



Giản Chính Minh nói: “Tên Lâm Dị Diên này chính là nhân vật mấu chốt nhất, chuyên phụ trách chiêu mộ nhân tài, mở rộng thế lực cho Quỷ Vương. Cũng may người này có một yếu điểm là rất háo sắc. Nếu Trần lão có thể nhắm vào điểm này mà hành kế là đã có thể thu được nửa phần thành công rồi”.



Trần lão kia chính là Trần Lệnh Phương, nghe câu nói ấy tinh thần như phấn chấn hẳn lên, mỉm cười: “Nếu như vậy thì dễ làm hơn nhiều rồi, lão phu có một ái thiếp tên Chiêu Hà, không những người đẹp như hoa, mà cầm kì thi họa đều tinh thông, đảm bảo tên Lâm Dị Diên kia vừa thấy là mê ngay”.



Hàn Bách giật thót mình.



Chiêu Hà! Chẳng phải là nữ nhân mà chàng đã hứa với Phạm Lương Cực sẽ lấy làm thiếp đó sao?



Trong lòng Hàn Bách bùng lên một cơn thịnh nộ, tên Trần Lệnh Phương này lại toan đem cô ấy cho đi như một món hàng, thật là độc ác!



Giản Chính Minh cười hà hà: “Hy sinh của Trần lão phải chăng là quá lớn?”.



Trần Lệnh Phương than: “Lão phu cũng rất không đành lòng, nhưng để báo đáp sự xem trọng của Giản huynh, Lăng thống lãnh và Hoàng Thượng, chuyện được mất của cá nhân cũng không thể tính toán chi li nhiều như thế”.



Giản Chính Minh nói: “Trần lão yên tâm, ta nhất định sẽ trình báo mọi việc lên đúng sự thật. Được rồi, không còn sớm nữa. Trần lão, mời lên xe!”.



Hai người nói mấy câu khách sáo, rồi Trần Lệnh Phương đẩy cửa ngồi vào trong xe, Giản Chính Minh đứng tiễn bên ngoài.



Hàn Bách thấy Giản Chính Minh không lên xe, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, song lại lập tức nghiến răng, những muốn hiện thân ngay tức khắc dạy cho lão già Trần Lệnh Phương này một bài học.



Xe ngựa khởi hành, dọc theo dãy phố đông người mà đi, đúng là con đường dẫn tới cổng thành.



Hàn Bách tuy trong lòng ôm mỹ nhân, trong đầu lại nghĩ tới những chuyện đang làm chàng phiền não.



Nhiệm vụ tối quan trọng giờ đây là phải làm thế nào tránh được sự truy sát của Phương Dạ Vũ. Giả dụ chàng là Phương Dạ Vũ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bằng không tuyệt đối không bao giờ đồng ý quyết đấu với một người mang Ma chủng nguyên thần của Xích Tôn Tín vào thời điểm tảng sáng tại một kho vũ khí, hơn nữa mọi binh khí trong kho lại đều là những thứ mà Hàn Bách quen thuộc, bởi chàng vốn dĩ chính là người phụ trách việc lau dọn trong Vũ khố này.



Cũng có thể nói, ngẫu nhiên mà Xích Tôn Tín đã tìm được người thích hợp nhất kế thừa Ma chủng của mình, bởi Hàn Bách có thể nói là đã lớn lên ở trong kho binh khí.



Sự tích đó Phương Dạ Vũ không thể không biết, trước khi thỏa thuận với Hàn Bách về địa điểm quyết đấu hắn cũng đã do dự một hồi. Vì thế Phương Dạ Vũ sẽ không từ một thủ đoạn nào để trừ bỏ chàng trước khi mười ngày trôi qua. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Đúng vào lúc quan trọng này, Hàn Bách lại tình cờ gặp Nhu Nhu, lại cũng trùng hợp ẩn nấp trong xe của Trần Lệnh Phương, nghe được tin về hung vận sắp sửa đổ xuống đầu Chiêu Hà.



Lý tưởng nhất vẫn là trước hết tìm một nơi cho Nhu Nhu tạm trú, rồi cứu Chiêu Hà ra để nàng ta sống cùng với Nhu Nhu, sau đó xem có cách gì tránh được sự truy sát của thủ hạ Phương Dạ Vũ.



Những chuyện này nghĩ thì đơn giản, nhưng để làm được thì lại khó ngang lên trời. Trước hết, tìm một căn ốc để tàng kiều đã là một chuyện khó khăn, không những cần một lượng tiền lớn mà còn phải có kế sách chu toàn, bằng không làm sao có thể tránh nổi tai mắt của cao thủ võ lâm Mạc Ý Nhàn và mệnh quan quyền thế Trần Lệnh Phương? Cho dù Phạm Lương Cực có giúp đỡ thì trong ngày một ngày hai cũng khó có thể làm được.



Tiếp đến, nếu như mạo muội “cứu” Chiêu Hà ra, phải giải thích thế nào với Chiêu Hà để nàng ta tin Hàn Bách, làm thế nào để nàng cam tâm tình nguyện làm tì thiếp của chàng?



Toàn những nhiệm vụ lớn như Thái Sơn, chỉ cần làm không xong một chuyện là sẽ hỏng hết tất cả!



Phiền não nhiều như vậy, hơn nữa mỗi một khó khăn đều có thể đem đến những hậu quả đáng sợ cho Hàn Bách và những người liên can đến chàng. Càng nghĩ Hàn Bách càng gần như không chịu nổi, muốn ngửa cổ lên trời gào to một tiếng.



Tiếng người lao xao mỗi lúc một nhiều hơn, thì ra là đã đến cửa ô dẫn ra ngoài thành. Hàn Bách tập trung nghe ngóng, Phương Dạ Vũ nhất định đã sai người canh gác cổng thành để đề phòng chàng trà trộn vào đám đông lẩn ra ngoài.



o0o




Tốc độ xe ngựa chậm lại rõ rệt.



Hàn Bách bất chợt ghì chặt đầu Nhu Nhu vào ngực, nghĩ thầm: Bây giờ thời gian còn sớm, người xe ra khỏi thành vẫn chưa đông. Cho dù là vào thời điểm tấp nập nhất, tốc độ đi ra cũng không thể chậm như vậy, nhất định phía trước đang có khám xét. Lạ lùng là vì sao không hề nghe thấy tiếng oán thán của người dân bị chặn lại? Phương Dạ Vũ này nhất định đã dùng những bang hội mà người ở địa phương phải khiếp sợ ra mặt, ngay cả quan phủ cũng phải mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn ngấm ngầm ra tay tương trợ.



Tự cổ chí kim, giữa quan phủ và thế giới ngầm đều luôn duy trì một mối quan hệ hai bên cùng có lợi!



Giọng Trần Lệnh Phương phía dưới vang lên: “Đại Hùng! Phía trước có chuyện gì vậy?”. Người đánh xe tên Đại Hùng đáp: “Lão gia! Là người của Phi Ưng Bang đang khám xét”. Trần Lệnh Phương không mảy may cảm thấy kỳ lạ, nói: “Đám con của Lão ưng Niết Bình, lẽ nào ngay cả xe của ta cũng không nhận ra?” Đại Hùng khẽ nói: “Thì ra Niết đại gia cũng ở đây. Ấy! Ông ấy đang đi lại!”.



Hàn Bách phía trên mừng thầm đã lên đúng xe, lão già Trần Lệnh Phương này xem ra rất được nể trọng. Trong hoàn cảnh bây giờ, Niết Bình không thể không nể mặt bày tỏ kính ý, bằng không sau này Trần Lệnh Phương chơi lại hắn ở phủ quan thì Lão ưng này đúng là không thể sống yên rồi.



Một giọng khàn khàn vang lên phía đầu xe: “Trong xe phải chăng là Trần lão đại giá?”. Trần Lệnh Phương vén rèm cửa lên, nói với người đàn ông cưỡi ngựa bên ngoài: “Xin chào Niết huynh! Có thể ngồi lên xe đi cùng ta một đoạn được không?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách phía trên thầm thốt tuyệt vời! Lão Trần Lệnh Phương này quả không hổ là nhân vật lão luyện quan trường, bản thân lùi một bước trước, khiến cho đối phương không dám tiến, rồi lại tiến thêm lên hai bước!



Quả nhiên Niết Bình quát lớn: “Bảo phía trước tránh đường, để Trần Công ra thành!” Sau một hồi huyên náo, xe ngựa bắt đầu bon nhanh về phía trước.



Niết Bình thúc ngựa đi song song cùng xe, khẽ cúi vào cửa xe nói: “Mong Trần lão lượng thứ, lần này do tiểu Ma Sư ra lệnh, chúng tôi buộc phải làm hết chức trách, để báo đáp sự coi trọng của tiểu Ma Sư”.



Trần Lệnh Phương ngạc nhiên: “Kẻ phải tìm là ai?”.



Niết Bình hạ thấp giọng: “Người mà tiểu Ma Sư muốn đương nhiên phải là một nhân vật cực kỳ lợi hại rồi”. Dừng một lúc lại nói tiếp: “Là Độc hành đạo Phạm Lương Cực và nữ cao thủ của Nhập Vân Quan”.



Trần Lệnh Phương rùng mình: “Cái gì? Là tên đại đạo chi vương này sao? Canh giữ thành như thế phỏng có ích gì với hắn?”.



Niết Bình lắc đầu: “Nghe nói hắn đã bị thương, hành động đương nhiên bất tiện, vì thế mới cần phải canh giữ các con đường ra khỏi thành”.



Hàn Bách phía trên như nghe sét đánh bên tai, vốn đã lo lắng muôn phần vì bản thân như thế, lúc này lại càng nóng ruột cho sự an nguy của Phạm Lương Cực.



Ai có thể làm Phạm Lương Cực bị thương? Vì sao ông ấy lại đi cùng với Vân Thanh bà nương ấy nhỉ?



Từ bên ngoài truyền đến giọng của Niết Bình: “Trần lão, thứ lỗi không tiễn được xa!”. Cuối cùng thì xe ngựa cũng ra khỏi cổng thành.



Tên Niết Bình này quả là giang hồ lão làng, đích thân tiễn Trần Lệnh Phương ra cổng thành, như thế cũng đã đủ thể hiện sự biết điều, sau này Trần Lệnh Phương làm sao không chiếu cố hắn được.



Đột nhiên…



Tiếng vó ngựa thình thịch từ phía cổng thành vang lên mõi lúc một gần. Cả Hàn Bách và Trần Lệnh Phương đều rùng mình.



Ai đang đuổi đến? Vì sao?



Trần Lệnh Phương nghiêm giọng: “Đại Hùng, dừng xe!”.



Xe ngựa dừng lại, đám người cưỡi ngựa chẳng mấy chốc đuổi đến, vây kín xung quanh. Niết Bình ở bên ngoài quát: “Trần lão, mời xuống xe!”.



Trần Lệnh Phương cũng không phải vừa, không nói một lời nào, đẩy cửa xuống xe. Người đánh xe tên Đại Hùng ấy cũng nhảy xuống, lùi qua một bên.



Hàn Bách chau mày thầm thóa mạ, vì sao vừa ra khỏi thành đã bị kẻ địch nhìn thấu, vừa rủa mấy câu bỗng nghĩ ra ngay lý do.



Thì ra đường trong thành lát đá, ngoài thành lại chỉ là đường đất. Tên Niết Bình kia nhìn thấy vết bánh xe in trên đường đất là phát hiện ra ngay trên xe không chỉ có một mình Trần Lệnh Phương.



Hàn Bách đang thầm than thở thì một giọng lạnh tanh đã vang lên: “Phạm Lương Cực, ngươi ra đây!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.