Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 66: Đại chiến nhân yêu





Hà Kỳ Dương ngã sấp về phía Hàn Bách, chân tay mềm oặt vô lực, hiển nhiên là đã hoàn toàn mất hết tri giác. Hàn Bách biết không thể cứu được, nhưng lẽ nào lại để mặc cho hắn ngã xuống đất? Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Chàng hét lớn một tiếng, thu kiếm về sau, từ bàn tay phóng ra một đạo nhu kình đỡ lấy Hà Kỳ Dương.



Chỉ thấy trước mắt bỗng hoa lên, thân mình Hà Kỳ Dương đang đổ thẳng xuống đột nhiên dịch sang ngang, một cánh tay trắng trẻo thanh tú từ sau lưng hắn xuất hiện, từ từ đẩy ra một chưởng, thoạt trông có vẻ chậm rãi, nhưng thực ra đã hoàn toàn phong tỏa mọi đường tiến thoái của Hàn Bách.



Hàn Bách trong lòng cuồng nộ, hét lên một tiếng giận dữ, tả chưởng vung ra ngạnh tiếp.



“Ầm!“. Song chưởng chạm nhau, kình khí lan tỏa khiến cho lá rụng lả tả, trong vườn bụi bay mù mịt.



Hàn Bách thổ một búng huyết, loạng choạng lùi lại, hạ bàn dần ổn định, không quá mười bước đã dừng lại được.



“Rầm!”. Hà Kỳ Dương ngã xuống đất, nằm yên bất động.



Hàn Bách cố nén không thổ huyết, gắng đứng vững, ngạc nhiên nhìn sang.



Ánh trăng soi tỏ, một nam tử mi thanh mục tú, thân vận hoàng y, không có vẻ phong lưu tiêu sái mà lại mang mấy phần âm nhu quỷ dị, đôi mắt phượng long lanh như đôi mặt một nữ tử mỹ lệ, hai tay chắp sau lưng đang ung dung đứng đối diện với chàng.



Hai người lạnh lùng nhìn nhau.



Hàn Bách ngấm ngầm kinh hãi. Chiêu chưởng vừa rồi, chỉ trong một sát na ngắn ngủi đối phương đã liên tiếp đẩy ra bảy đạo kình khí kinh người. Sáu đạo kình khí đầu tiên đã bị chàng hóa giải, nhưng đạo thứ bảy đã vượt qua thần công hộ thân của chàng, xuyên phá vào trong nội thể, làm Hàn Bách lâm nội thương không nhẹ.



Kể từ sau khi kết hợp với Ma Chủng, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ. Đáng hận là chàng vừa oai phong lẫm lẫm, thoáng chốc đã biến thành con chuột gặp nước co ro, không biết có phải là báo ứng của việc quá đắc ý hay không nữa.



Con người quỷ dị đó vẫn không nói không rằng, chỉ nhìn Hàn Bách chăm chăm. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách hít một hơi dài, thảng thốt: “Lý Xích Mi!”.



Lý Xích Mi cười khẽ: “Chỉ cần đối chưởng một lần, nhìn sắc mặt Hàn huynh là biết, dường như đêm nay ta đã mang lại cho Hàn huynh sự thống khoái rồi!”.



Hàn Bách trầm giọng: “Thế Mộng Dao thì sao?”.



Lý Xích Mi gương mặt thoắt lạnh như băng: “Bổn nhân có thể nói dối ngươi là đã bắt hoặc giết được ả để ngươi nổi điên lên, khi đó giết ngươi sẽ dễ như trở bàn tay.



Nhưng nếu ta làm thế, Hàn huynh dù có thành quỷ cũng không cam tâm, phải không?”.



Hàn Bách nghe Tần Mộng Dao vẫn chưa bị rơi vào tay địch thủ, trong lòng lập tức nhanh chóng quyết định, đưa mắt lướt qua thân hình sóng soài của Hà Kỳ Dương, trầm giọng: “Hắn chết rồi à?”.



Lý Xích Mi buông thõng: “Chim hết thì bẻ cung tên, cần gì phải lưu hắn lại nữa?”.




Giọng điệu lão ta lãnh đạm, tựa như nói về một con kiến, thật là nghe mà phải rùng mình!



Hàn Bách trong lòng bừng bừng tức giận. Lý Xích Mi diện mạo tú mỹ, thực là một tuyệt phẩm của tạo hóa, thanh âm nói lên nghe cũng thật êm tai, nhưng thủ đoạn và lòng dạ lại tàn độc khó hình dung nổi.



Lý Xích Mi tựa hồ như đang đắc ý thụ hưởng sự tức giận của Hàn Bách, trong mắt lấp lánh vui thích, khẽ nói: “Hàn huynh tuy thân mang Ma chủng nhưng kinh nghiệm vẫn còn non yếu, đích thân đánh lừa địch nhân, nhưng địch nhân cuối cùng lại không bỏ chạy. Hàn huynh lại cho đó là thật, đến nỗi chết cũng không biết mình đã lầm. Quả thật là nực cười!”.



Hàn Bách vô luận là tâm lý, khí thế hay chiến ý đều sa vào thế hạ phong, nhất thời không biết đáp trả thế nào.



Lý Xích Mi lại khẽ thở dài: “Giải Ngữ tuy có đề phòng, nhưng không biết rằng ta luôn bám sát nàng. Tới khi các ngươi tách ra hai ngả ta mới động thủ đối phó với Hàn huynh. Giải Ngữ à Giải Ngữ, người còn nói gì với Lý đại ca được đây?”.



Hàn Bách đến giờ mới biết Lý Xích Mi quả thực có tình cảm với Hoa Giải Ngữ, trong lòng không khỏi ngấm ngầm kinh ngạc. Chỉ nói riêng võ công, Lý Xích Mi quả thật không kém Bàng Ban bao nhiêu, vậy mà sao lại trở thành thủ hạ của lão Ma Sư? Nghĩ đến đây, chàng âm thầm vận công, thương thế phút chốc đã có sự biến chuyển.



Lý Xích Mi ánh mắt chợt trở nên sắc nhọn như dao, trên gương mặt thoáng hiện vẻ hung dữ, gằn giọng: “Chủng Ma đại pháp quả thật danh bất hư truyền, đã bị Ngưng m chân khí của ta xâm nhập vào tận phủ tạng mà vẫn còn gắng gượng được đến lúc này, thế vẫn không suy, khí vẫn không kiệt, quả thật ta phải đánh giá lại ngươi rồi!”.



Hàn Bách lui về phía sau một bước, tay nắm chặt kiếm của Tần Mộng Dao, trong lòng dâng lên cảm giác hoan hỉ.



Nguyên lai sau khi đối chưởng với Lý Xích Mi, toàn thân chàng chân khí hoán tán, lục phủ ngũ tạng đau như dao cắt, hoàn toàn không còn khả năng chống trả. Không ngờ chỉ sau một lúc ngưng thần vận khí, công lực lại kết tụ được tại Đan điền, khi thử vận công, chân khí trong người tựa như có linh tính, chu chuyển như vũ bão thông suốt khắp các kinh mạch lớn nhỏ, thương thế lập tức lành đến quá nửa, chỉ sau một khắc đã có thể đường hoàng đứng lên.



Khóe miệng Lý Xích Mi thoáng hiện một nụ cười kỳ quái, nhanh như chớp tung ra hai cước tấn công trực diện Hàn Bách, thân pháp vừa nhanh vừa quỷ mị vô cùng.



Hàn Bách vội rút kiếm chống trả. Khả năng ứng phó nhanh nhạy vô song của Xích Tôn Tín bây giờ mới phát huy hết tác dụng. Cước thứ nhất, Hàn Bách nghiêng người tránh được, cước thứ hai vô cùng mãnh liệt của Lý Xích Mi đá trúng vào mũi kiếm trong tay chàng, không hướng về phía trước mà lại dịch sang ngang.



Lẽ ra khi Lý Xích Mi vung chân lên thì một kiếm của Hàn Bách lách qua hướng đúng vào vùng hạ âm của y, nhưng không ngờ tính toán của chàng lại sai hoàn toàn.



Nguyên lai cước của lão Nhân Yêu như có mắt đã quặt sang điểm trúng mũi kiếm Hàn Bách, kẹp mũi kiếm lại bằng hai ngón chân.



Cùng lúc đó, song chưởng Lý Xích Mi vung lên như hồ điệp xuyên hoa, một chưởng đánh vào mặt, một chưởng công đến ngực Hàn Bách, chiêu thức uyển chuyển đẹp đẽ không ngờ, nhất là trong tư thế một chân vẫn kẹp lấy mũi kiếm.



Hàn Bách đối phó cũng cực kỳ linh mẫn. Ngay khi chân Lý Xích Mi chạm vào mũi kiếm, chàng lập tức lùi lại giữ kiếm, khi chưởng của Lý Xích Mi đánh tới, Hàn Bách lập tức buông kiếm, một tay thủ thế trước ngực, tay kia vung lên ngạnh tiếp chiêu chưởng công vào trước mặt của lão, cố giữ kiếm lúc ấy cũng không có tác dụng gì.



“Ầm! Ầm!”.



Tứ chưởng chạm nhau.



Hàn Bách có cảm giác chưởng lực của đối phương chí âm chí nhu, song nội kình lại vô cùng cương mãnh. Song chưởng đôi bên dính chặt vào nhau, người chàng từ từ ngả dần sang ngang, tình cảnh thập phần quái dị.



Lý Xích Mi cười ha hả, song chưởng vẫn không rời tay Hàn Bách, người ngả theo chàng, đột nhiên xoay mình, đưa vai hích mạnh vào vai Hàn Bách.



Đến lúc này song chưởng mới phát huy hết thực lực.



Hai luồng âm kình từ song chưởng của lão ào ạt thâm nhập vào người Hàn Bách, từ vai phải cũng kích sang một cỗ thần lực cuồng mãnh vô bì. Hàn Bách lập tức hạ chân khí xuống hộ thủ thân nội, hét lên một tiếng đau đớn, bật ra như con diều đứt dây, lúc đầu chỉ thổ một ít huyết, rồi bỗng cổ họng đau đớn như xé, máu liên tục phun ra.



“Ầm!“. “Choang!”. Thân hình Hàn Bách và kiếm của Tần Mộng Dao gần như cùng lúc rơi xuống đất, tốc độ giao chiến nhanh đến mức kinh hoàng.



Hàn Bách đã có kinh nghiệm, ngay trong lúc rơi đã lập tức lưu chuyển chân khí kỳ dị của Ma chủng, thân vừa chạm đất đã vọt ngay lên thủ thế, chuẩn bị ứng phó với lần tấn công mới của Lý Xích Mi.



Lý Xích Mi lại không đuổi theo, chắp tay sau lưng bình tĩnh nhìn chàng, đoạn ngửa mặt lên trời cười nhẹ: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết công lực của người đã hầu như hồi phục hay sao? Người giả vờ bị thương, ta sẽ cho ngươi nếm quả đắng của việc dám lừa Lý Xích Mi này”.



Hàn Bách gương mặt méo mó, khóe miệng ứa máu, trông thật khổ sở, trong lòng chán nản thất vọng đến cực độ. Lý Xích Mi này mỗi lời nói hành động đều gây áp lực kinh khủng khiến chàng cảm giác như đang bị siết chặt trong vòng vây không thể tìm thấy đường thoát, chẳng khác nào con chuột nhỏ bé đang nằm trong nanh vuốt ác miêu.



Dù vẫn còn khí lực để tái chiến, nhưng tâm trí đã có cảm giác không thể thắng được địch nhân, cuối cùng sẽ dẫn đến thương tích trí mạng mà thôi. Bất quá Hàn Bách vẫn thấy kỳ quái, tại sao Lý Xích Mi không thừa cơ truy kích, biết đâu đây lại là chìa khóa để có thể đào thoát?



Nghĩ đến đây, hy vọng lại nhen lên, đầu óc chàng bắt đầu tính toán.



Lý Xích Mi cười nhạt, cất giọng ung dung: “Nể mặt ngươi có thể đỡ được hai đợt tấn công của ta, ta để ngươi được tự tận như một nam tử hán!”.



Hàn Bách khẽ động tâm, mỉm cười nói: “Ngươi tuyệt đối chẳng phải hạng người mềm lòng khi sát nhân, tại sao lại ưu đãi Hàn Bách này như vậy?”.



Lý Xích Mi lắc đầu cười khổ: “Ta phải như vậy. Vì lập trường đối lập nên ta phải giết ngươi, còn thì ta thực sự kính trọng tài năng của ngươi”. Nói đoạn lão lại thở dài: “Chung quy lại ta hiểu Giải Ngữ. Trừ khi không còn biện pháp nào khác, ta vẫn không muốn nam nhân mà Giải Ngữ yêu thương lại chết trong tay ta”.



Vẻ mặt lão đã ôn hòa đi rất nhiều, giọng nói thủ thỉ không khác nào trò chuyện với người tri kỷ. Hàn Bách nhận ra Lý Xích Mi đã quyết ý giết mình nên mới không ngại lộ ra cảm xúc nội tâm mà nói cho chàng nghe như vậy.



Chàng cũng biết Lý Xích Mi không hề sợ chàng hồi phục công lực nên mới thong thả chưa ra tay. Nhưng dù có hồi phục hoàn toàn công lực chàng cũng không thể thắng được Lý Xích Mi, ngay cả đào tẩu cũng khó mà hy vọng.



Dù sao cũng không thể bỏ qua cơ hội dù là rất nhỏ nhoi này, Hàn Bách bèn hỏi: “Phải chăng ngươi thầm yêu Giải Ngữ?”.



Lý Xích Mi khẽ cười, thanh âm ôn nhu đến không ngờ: “Cũng không lạ là người không hiểu chuyện...”. Rồi ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trầm ngâm nói: “Ta là con trai duy nhất trong nhà, còn Giải Ngữ là con gái nhũ nương của ta. Ta hơn Giải Ngữ đúng mười tuổi, từ khi còn thơ ấu đã thương yêu bảo vệ nàng. Ta không thể chịu nổi khi thấy nàng tổn thương đau đớn, tình huynh muội chúng ta từ bấy đến giờ vẫn không hề thay đổi. Mỗi lần gặp lại nàng là một lần ta được trở lại tuổi thơ, tựa như những năm tháng đã



qua chưa hề tồn tại, ký ức vẫn còn sống động ngay trước mặt...”.



Tuy biết rõ đối phương không buông tha cho mình, hảo cảm của Hàn Bách với Lý Xích Mi vẫn mỗi lúc một tăng. Chàng đã minh bạch tại sao tối nay cảm xúc của Lý Xích Mi lại phức tạp như vậy. Hoa Giải Ngữ không giết chàng, đã vì chàng phản lại Bàng Ban, phản lại cả Lý Xích Mi nên giờ đây lão mới thương tâm đến thế.



Lý Xích Mi chợt đổi giọng: “Được, Hàn huynh coi như là làm cho ta vui lòng. Dù ta hay ngươi động thủ, nếu có lần sau sẽ không khách khí nữa”.



Hàn Bách đã lĩnh giáo qua thân pháp thần tốc quỷ mị của lão Nhân Yêu, liền lùi về phía sau ba bước, chuẩn bị ứng chiến.



Lý Xích Mi chăm chú nhìn bộ pháp của chàng, miệng cười nhạt: “Ngươi thối lui mà khí bất ngưng - thần bất tụ, dường như không hề chắc chắn. Liệu ngươi có tự tin là thắng được ‘Mị Biến Thuật’ của ta không?”.




Hàn Bách lại lùi tiếp ba bước, cất tiếng cười lớn: “Trước thì không, nhưng giờ thì có đấy!”. Thân hình không ngừng tiếp tục lùi về phía sau.



Lý Xích Mi mỉm cười, lắc mình thi triển khinh công, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với Hàn Bách. Con người này tuy tự phụ nhưng không hề khinh địch.



Hai người một chạy một đuổi càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua chỗ Hà Kỳ Dương nằm đến sát bức tường hoa viên phía sau.



Lý Xích Mi nghĩ thầm tiểu tử này tất chết dưới tay ta, cả người đang lao như tên bắn tưởng như sắp va vào tường đến nơi, nhưng thân pháp thượng thừa muốn dừng là dừng, chỉ giảm tốc độ một chút là đứng phắt ngay lại, một chưởng sấm sét đánh ra, khẩu chân khí mãnh liệt nhanh như thiểm điện hướng về phía Hàn Bách. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



“Ầm!” một tiếng tựa như tảng đá ngàn cân vừa nện vào tường.



Hàn Bách đã phá tường lao ra ngoài.



Lý Xích Mi cười dài, không theo lỗ hổng truy theo mà nhảy qua bờ tường ra ngoài đường, nhìn quanh tứ phía không ngờ lại không thấy một bóng người.



Quanh lão chỉ có tiếng gió đêm lao xao.



Lão Nhân Yêu nhất thời không khỏi ngẩn ra, liệu có phải Hàn Bách đã chui qua tường trở lại vào trong vườn không? Ý nghĩ vừa đến, lão lập tức quay người chui qua lỗ thủng vào lại trong vườn, nhưng trong vườn cũng không hề thấy bóng dáng Hàn Bách,



chỉ thấy thanh kiếm chàng đánh rơi vẫn đang nằm trên mặt đất.



Lý Xích Mi lập tức một chân hất lên, thanh kiếm bay về phía lão. Lý Xích Mi nhẹ nhàng nhảy lên, chân trái đạp vào thân kiếm, lấy đà lao về phía cửa sổ thư phòng của Hà Kỳ Dương đuổi theo Hàn Bách, động tác liền lạc như nước chảy mây trôi, thân hình chuyển động không ngừng lại một phút nào.



Hàn Bách đã lĩnh giáo đủ sự lợi hại vủa lão Nhân Yêu, bèn hét lên một tiếng vang động trời đêm, lao qua cửa sổ vào trong thư phòng, chợt cất giọng vui mừng: “Mộng Dao, nàng đã quay lại rồi!”.



Lý Xích Mi vừa đáp xuống mặt đất, nghe thế không khỏi chột dạ dừng lại. Hàn Bách và Tần Mộng Dao hai người nếu liên thủ phục kích trong phòng, e rằng Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân cũng không dám đường đột xông vào.



Trong phòng chợt vang lên tiếng xê dịch đồ đạc khe khẽ.



Lý Xích Mi chợt hiểu ra, tức tối hét lên một tiếng, lao nhanh vào phòng, chỉ thấy một cái hòm lớn vừa bị kéo dịch sang ngang, lộ ra một đường địa đạo.



Lão Nhân Yêu thở gấp, không nén được cơn giận dữ. Nếu lão biết trước căn phòng này có cơ quan bí mật thì Hàn Bách đừng hòng chạy thoát.



Gương mặt Lý Xích Mi nhanh chóng hồi phục lại vẻ lạnh lùng, thầm vận huyền công lắng nghe, thoáng chốc đã nghe thấy tiếng cước bộ nhè nhẹ phía dưới, đang nhanh chóng tiến về phía tây bắc.



Lý Xích Mi nhướn mày, không chui xuống địa đạo mà lại lao ra ngoài cửa sổ, nhảy lên mái nhà, lướt trên mái ngói đến tòa lầu cao nhất ở phía tây bắc. Lão ngưng thần, toàn lực triển khai thuật Nhĩ thính mục thị.



Cả khoảng không gian xung quanh tòa lầu, một con chuột chạy qua cũng không lọt qua đôi tai thính nhạy của lão. Đêm đen đối với Lý Xích Mi cơ bản cũng không khác bao nhiêu so với ban ngày.



o0o



Bốn bề cường địch bao vây, phía xa xa bắt đầu vẳng lại tiếng giao tranh của Hàn Bách và một cao thủ thượng thừa nào đó, Tần Mộng Dao trong lòng vẫn không vương chút tạp niệm, tĩnh tại như nước.



Khi linh cảm thấy cái chết của Ngôn Tĩnh Am, trong lòng nàng đã chán nản thất vọng đến cực độ. Thế rồi nàng tự ngộ ra, gạt đi tình cảm sư đồ tưởng chừng không thể cắt đứt để tu luyện tâm linh sâu thêm một bậc nữa.



Điều này không hề có nghĩa Tần Mộng Dao là người vô tình. Có sinh tất có tử, nhân sinh đối với nàng chỉ là giấc mộng đêm xuân hay đám mây mùa thu thoáng qua mà thôi. Bất cứ sự vật nào cũng khởi rồi thịnh, thịnh rồi suy, suy rồi lụi, đó là quy luật và tiết tấu của tự nhiên, là bản chất của tự nhiên, cũng là bản chất của mọi sinh mệnh.



Ngôn Tĩnh Am đã chết, ngày mai sẽ đến lượt nàng. Nhân sinh ngàn vạn ai cũng sẽ chết, vậy chết có phải là một chuyện quá đáng tiếc không?



Ý niệm vừa nảy sinh, tâm ý Tần Mộng Dao đột nhiên sáng tỏ, tư thái tĩnh tại điềm đạm trong nháy mắt lại khôi phục.



Tứ Mật tôn giả thủ tại bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc đồng thanh hét lên một tiếng, xuất thủ, từ bốn hướng công tới Tần Mộng Dao.



Người ngoài nhìn vào có thể hết sức kỳ lạ, tại sao lúc trước Tần Mộng Dao ra chiều muốn bỏ đi, tư thế công thủ có phần lơi lỏng, Tứ Mật tôn giả lại chỉ gườm mà không công. Hiện tại nàng đã hoàn toàn thủ thế, tứ tăng lại vội vã tranh nhau tấn công?



Thực ra, diễn biến có vẻ cực kỳ vô lý này lại là giải pháp thỏa đáng duy nhất. Bởi trong cuộc quyết đấu giữa các tuyệt đại cao thủ như Tần Mộng Dao và Thanh Tạng Tứ Mật, võ công chỉ là một phần, quyết định vẫn là cuộc đấu về tâm pháp. Cuộc đọ sức vô hình ấy mới chân chính quyết định ai thắng ai bại.



Để ứng phó với một địch thủ cả kiếm đạo lẫn nội công đều cao thâm như Tần Mộng Dao, Tứ Mật phải sắp xếp một thế trận tấn công quân bình từ cả bốn phía vào một tâm điểm, quả là một kế xảo diệu để hóa giải “Tĩnh thủ” của nàng.



Lâm vào thế trận bao vây này, Tần Mộng Dao chỉ có ba đường để đào thoát.



Thứ nhất là bảo trì thế cả năm cùng tĩnh, thứ hai là tĩnh hóa động đột phá vòng vây, thứ ba là bình tĩnh thủ thế tấn công như hiện tại.



Theo cách thứ nhất, cuối cùng nàng sẽ rơi vào thế bế tắc bị bốn người đồng thời tấn công, do vậy Tần Mộng Dao chỉ có thể chọn cách thứ hai hay thứ ba, chỉ chọn một đường mà thôi.



Tứ Mật vốn cho rằng Tần Mộng Dao nôn nóng đi cứu Hàn Bách, đương nhiên sẽ theo cách thứ hai, không ngờ Tần Mộng Dao lại chọn cách thứ ba, tĩnh thủ sẵn sàng phản công.



Phải chăng nàng có dự cảm rằng Hàn Bách sẽ không chết? Phải chăng thiền niệm của nàng còn cao thâm hơn cả bốn người bọn họ?



Ý nghĩ này vừa chợt đến, thế quân bình giữa hai bên bị phá vỡ ngay lập tức.



Tứ Mật dựa vào tư thế tĩnh tại của Tần Mộng Dao để phán đoán, bất đắc dĩ phải ra tay tấn công. Thế công ào ạt ấy, tưởng chừng đã chiếm hết ưu thế, hóa ra lại là do bị dẫn dụ mà phải làm như vậy. Người ngoài không thể hiểu hết được sự huyền diệu trong các diễn biến cao thâm khôn lường ấy, chỉ các đối thủ trong cuộc mới biết, đây là cuộc so tài tâm pháp trăm năm có một giữa hai đại Thánh địa võ lâm tối cao Trung nguyên và Chí thượng Mật tông của Thanh Tạng.



Bốn công một thủ, quyền chủ động không ngờ lại nằm trong tay người thủ là Tần Mộng Dao.



Đến lúc này, Tứ Mật mới chân chính cảm thụ được tại sao Tần Mộng Dao lại có khả năng phá vỡ cấm quy mà ba trăm năm không ai làm được để bước chân vào giang hồ.



Tứ Mật tuy cùng lúc tấn công, nhưng tốc độ và phương thức có sự khác biệt rất lớn.




Bính Xích Tri giơ tay bắt ấn, ngón tay vòng thành hình tròn, từ từ áp đến, thần thái nhàn nhã tự tại kỳ lạ, khiến người ta không thể đoán biết được biến hóa tiếp sau là gì, lúc nào sẽ xuất trọng thủ.



Tư thế của Trữ Nhĩ Chi Lan hết sức kỳ quái, vừa tiến vừa lùi, tiến hai bước lùi một bước, đôi bàn tay vờn như hồ điệp lượn bay, thập phần quỷ dị nhưng cũng vô cùng đẹp mắt.



Dong Bạch Chánh Nhã gương mặt hiền từ hòa nhã, tay lần tràng hạt, miệng nở nụ cười, chậm rãi bước lên phía trước, hoàng bào trên người bay lất phất bởi chân kình tích tụ, thế tấn công hẳn sẽ nhanh mạnh như thiểm điện.



Khổ Biệt Hành gương mặt ưu tư khắc khổ, tay cầm chiếc bát sắt để trước bụng, hai tay đặt dưới đáy bát khẽ xát một cái, chiếc bát sắt bay lên ngang trán lão rồi dừng lại ngay vị trí đó, vù vù quay tròn. Lão tăng hơi nhún người, ngón tay trỏ trái chọc thẳng lên giữ chiếc bát sắt, văng về phía trước như một con quay. Bát sắt phát ra tiếng động chói tai, xoay tròn bay về phía Tần Mộng Dao.



Tần Mộng Dao khẽ cười, tựa như không để tâm đến chiếc bát sắt đang lăng lệ công đến, hai ngón tay như tùy ý búng nhẹ một cái, lệch về bên phải theo hướng bay của chiếc bát.



Chiếc bát sắt bay đến cách Tần Mộng Dao chừng năm thốn đột nhiên khựng lại, khi tiếp tục bay lại lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, chuyển sang một hướng khác có góc độ lớn hơn, vừa hay bị ngón tay xinh đẹp như bạch ngọc của Tần Mộng Dao búng trúng.



“Đinh!”. Chiếc bát sắt bị phản lực chấn động, bay ngược trở lại phía Khổ Biệt Hành.



Cùng lúc đó, thân mình Tần Mộng Dao uyển chuyển lắc nhẹ như múa, y phục bay phấp phới, bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp hơi nhấc lên khỏi mặt đất, tựa như từ từ bay lên, tư thế mỹ tú tựa hồ không thể có thật trong thế giới trần tục này.



Tú Mật tôn giả đồng thời biến sắc mặt, nguyên lai bọn họ phát hiện ra Tần Mộng Dao không hề bị ảnh hưởng bởi áp lực kinh thế hãi tục mà cả bốn liên thủ tạo ra một chút nào. Không những thế, thần thái nàng vẫn ung dung tự tại, hiển thị hết bản lĩnh của Tương Tĩnh và Thiền Tông, hai tinh hoa thiên hạ về thiền tâm đại pháp, phát huy đến tận cùng sẽ khiến đối thủ vô phương chống đỡ.



Bích Xích Tri, Dong Bạch Chánh Nhã và Trữ Nhĩ Chi Lan đồng thời ngưng lại.



Khổ Biệt Hành hét lên một tiếng, lập tức thu lại chiếc bát sắt cho vào trong tay áo.



Bát vào tay, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, miệng rên lên vì đau đớn, lùi liên tiếp hai bước mới dừng lại được.



Khóe miệng Tần Mộng Dao nở nụ cười mê hồn, giọng vẫn vô cùng bình thản: “Tứ vị Tôn giả, xin cáo từ!”.



o0o



Chân khí Phong Hành Liệt như thác lũ truyền vào kinh mạch Cốc Thiến Liên.



Nàng vui mừng ngưng thần nghe ngóng, thanh âm vọng lại càng lúc càng rõ, một giọng khàn khàn: “Trần Lệnh Phương theo lộ tuyến này lên Kinh, không quá hai ngày sau sẽ đi qua Bạch Xà Độ”.



Một giọng nói khác nghe có vẻ như của một lão già đắc chí cất lên: “Xin tâu với Giản gia, chuyện này chúng thuộc hạ sẽ làm ngay lập tức, quyết không để cho kẻ nào sống sót”.



Giọng khàn khàn trả lời: “Phải tạo ra hiện trường như một vụ cừu sát, kim ngân tài vật phải để lại hết không được lấy đi!”.



Lại là thanh âm già cả lễ phép: “Tất nhiên rồi! Giản gia thống lĩnh quần hùng, chúng thuộc hạ sao dám trái lời”.



Tiếp theo là tiếng thầm thì bàn bạc.



Cốc Thiến Liên không cố nghe nữa, nhíu mày nói khẽ: “Mấy kẻ này dường như đang nói đến một âm mưu hành thích, tiếc là không biết bọn chúng đang nói tới ai...”.



Phong Hành Liệt nhíu mày suy nghĩ: “Nếu chúng ta muốn...”. Đột nhiên hạ thấp giọng: “Nằm xuống!”



Cốc Thiến Liên sợ hãi dán mình xuống đất. Phong Hành Liệt cũng chúi xuống nằm sát vào nàng.



Bên ngoài tường vẳng lại tiếng rì rầm.



Phong Hành Liệt ghé sát tai Cốc Thiến Liên thì thầm: “Có ai đó đang đứng trên bờ tường”.



Cốc Thiến Liên gật đầu biểu hiện đã hiểu.



Tiếng nói trên bờ tường truyền tới, không ngờ lại là Điêu Tích Hận: “Phụ thân, tại sao lại biết bọn chúng đã chạy vào trong thành? Trong quán trọ không thấy, tìm hết bên ngoài cũng chẳng thấy tăm hơi?”.



Thanh âm của Điêu Hạng lạnh lẽo vang lên: “Có vẻ là như thế. Nhưng ngươi cứ an tâm, Liễu hộ pháp bảo đảm rằng đường thủy và đường bộ đến Song Tu Phủ đều đã bị phong tỏa. Tiểu tiện nhân và tên cẩu tặc kia có mọc cánh cũng không thoát”.



m thanh rì rầm lại vang lên, rồi hai người ai đi đường nấy.



Cốc Thiến Liên ngẩng đầu, kề miệng sát vành tai Phong Hành Liệt, cười hì hì nói: “Muội là tiểu tiện nhân, còn huynh lại là cẩu tặc, cũng xứng đôi đấy nhỉ?”.



Phong Hành Liệt dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Chi bằng hai chúng ta đại náo bọn chúng một phen long trời lở đất, khiến bọn chúng về sau bất luận là thấy Cốc tiểu thư hay Trượng Nhị Hồng Thương của ta cũng phải tái mặt mà tránh ra xa, như vậy có phải là thú vị không?”.



Cốc Thiến Liên trợn mắt thất thanh: “Huynh không sợ phiền phức cũ lại đến hay sao?”.



Phong Hành Liệt cười khổ: “Sợ chứ, nhưng ta đâu có còn lựa chọn nào khác!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.