Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 78: Cầm thú bất như





Đinh! Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tiếng tửu bôi chạm nhau vang lên trong khoang thuyền.



Hàn Bách và Lan Chí Viễn lần lượt uống hết rượu trong cốc.



Đây mới là lần đầu tiên trong đời Hàn Bách uống rượu, mới vào đến cổ họng đã chịu không nổi, cố gắng không phun ngược ra, song vẫn không khỏi sặc đến chảy cả nước mắt.



Phạm Lương Cực ngồi bên cạnh cười khểnh: “Chuyên sứ à! Trước khi đến Trung Nguyên thuộc hạ đã nói cho ngài biết, rượu của Thiên Quốc vừa cay vừa đắng hơn nhiều so với rượu sâm của Triều Tiên, bây giờ ngài tin rồi chứ?”.



Lan Chí Viễn vẻ mặt hốt hoảng: “Phác chuyên sứ không sao chứ? Người đâu, mang trà để Chuyên sứ giải rượu!”.



Phương Viên và Thủ bị Mã Hùng cùng ngồi cũng nhìn chàng vẻ quan tâm: “Chuyên sứ đại nhân uống cốc trà nóng cho ấm họng là không sao đâu!”.



Nhu Nhu ngồi bên cạnh cũng ân cần nói: “Chuyên sứ! Ngài không sao chứ?” Hàn Bách quơ tay lắc đầu, gặng ho: “Không cần trà đâu, rượu ngon, rượu của Trung Nguyên đều là rượu ngon, chẳng kém rượu gì của Cao Ly chúng ta...”.



Phạm Lương Cực cười: “Chuyên sứ, là rượu sâm!” Tiếp đó quay sang Lan Chí Viễn ba người chỉ vào đầu mình, ý nói trí nhớ của Hàn Bách còn chưa khôi phục.



Lan Chí Viễn mấy người cùng thông cảm gật đầu.



Hàn Bách vừa ho xong, Phạm Lương Cực lại rót đầy một cốc khác cho chàng, mỉm cười gian trá: “Đại nhân ngài ở Cao Ly uống rượu nổi danh thiên hạ, bằng không Đại Vương cũng không chọn ngài đến Thiên Quốc kết giao bằng hữu với chúng đại quan quý nhân này đâu. Thỉnh ngài mau uống cốc này để chứng tỏ Cao Ly ta cũng biết người biết của”.



Lan Chí Viễn vừa nhận của Hàn Bách một cây Vạn niên sâm vương nên trong lòng hết sức cảm kích, nghe Phạm Lương Cực nói thế cảm thấy có chút không ổn. Kẻ thuộc hạ như Phạm Lương Cực làm sao lại dám cợt nhả với cả thượng cấp của mình, hoặc giả quan hệ trên dưới ở Triều Tiên đều là như vậy? Lão mếch lòng thay cho Hàn Bách nên nói tránh đi: “Phác Chuyên sứ uống một cốc trà trước được không?”.



Hàn Bách trong tâm gần như muốn vê nhỏ cổ họng của Phạm Lương Cực, song ngoài mặt vẫn không thể không tươi cười, bất đắc dĩ giả bộ khảng khái, nhưng cũng chỉ dặn ra được một tiếng cười khàn khàn: “Đâu cần uống trà, Hàn... Hàn... Phác Văn... Văn ta ở tệ quốc lấy rượu xưng hùng, lúc nãy chẳng qua là không quen nên mới... mới như vậy, nhìn ta đây!” Đoạn nâng cốc một hơi uống sạch, quả là có phong cách của một “tửu tướng”.



Phạm Lương Cực biết Hàn Bách đã phải vận nội lực truyền vào cổ họng để ép số rượu ấy vào trong bụng, bèn cười láu lỉnh: “Đại nhân! Rượu này so với rượu nhân sâm của chúng ta thì thế nào?”.



Hàn Bách đang cố chịu mùi vị cay nồng trong bụng, nghe thế ngẩn người ra nói bừa: “Mùi vị rất sâu sắc, rất sâu sắc!”




Phạm Lương Cực vẫn không chịu thôi, quay sang nói với Lan Chí Viễn: “Phủ đài Đại nhân, Đại nhân chúng tôi thích nhất là hảo tửu. Ngài giờ đây đã là bạn đường của Chuyên sứ Đại nhân, phải chuẩn bị rượu để thiết đãi Đại nhân chúng tôi đến tận Kinh thành đấy”.



Lan Chí Viễn vội đáp: “Cái này đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi!” Chợt cất giọng than thở: “Tiếc là Tửu thần Tả Bá Nhan không biết giờ đã ở đâu. Có được nửa vò của ông ấy, đảm bảo Phác đại nhân và Thị vệ trưởng sẽ nhớ suốt đời!”



Phương Viên nhắc nhở: “Trên lâu thuyền của Tích hoa lão có ‘Tiên hương phiêu’, nghe nói cũng do một lò rượu nổi tiếng làm ra...”.



Lan Chí Viễn đập bàn: “Hạ quan thiếu chút nữa thì quên! Lát nữa đến Cửu Giang, Chuyên sứ Đại nhân chuyển sang thuyền quan của Trần Đại nhân thì còn lo gì không có mỹ tửu!”.



Hàn Bách và Phạm Lương Cực đồng thời ngẩn người ra: “Thuyền quan?”.



Lan Chí Viễn hớn hở: “Hạ quan quên nói cho hai vị, chiếc thuyền quan lớn nhất, tiện nghi nhất của Vũ Xương phủ vừa khéo đang đưa một vị Nguyên lão thượng kinh nhậm chức, vì thế hạ quan đã dùng ngựa gửi thư, dặn con thuyền ấy đỗ lại Cửu Giang.



Vả lại hạ quan không được phép tự ý viễn du, chỉ tiễn được Đại nhân và Thị vệ trưởng đến Cửu Giang đầu, đợi các vị chuyển sang thuyền quan rồi sẽ hồi phủ. Phương thám sự sẽ bồi tiếp các vị dọc đường, Mã thủ bị phụ trách hộ giá”.



Mã Hùng xoa xoa món lễ vật mà Phạm Lương Cực tặng cho trước khi vào khoang thuyền, cúi đầu cung kính: “Mong Chuyên sứ Đại nhân và Thị vệ trưởng giúp đỡ. Nếu Đại nhân và Thị vệ trưởng nói lâu thuyền của chúng tôi không lớn hay không thoải mái, Hoàng thượng ắt sẽ không vui, như thế thì chúng tôi sẽ nguy mất”.



Phương Viên cũng sợ hai vị “bằng hữu” hào phóng này không bằng lòng khi phải chung thuyền với người khác, liền cười nịnh: “Tích hoa lão thích nhất là kết giao bằng hữu. Có ông ấy bên cạnh tiếp đãi các vị, Lan đại nhân mới dám yên tâm”.



Phạm Lương Cực khẽ rùng mình, hỏi: “Vị Tích hoa lão này tên họ là gì?”.



Lan Chí Viễn giọng lo lắng: “Chúng tôi đều quen gọi ông ấy là Tích hoa lão, thực ra ông ấy họ Trần, tên Lệnh Phương, lần này thượng kinh là để đảm nhiệm một trọng trách mới lập ra trong Lục bộ. Có ông ấy ở trước mặt Hoàng thượng nói vài câu hảo ý, mọi chuyện ắt sẽ dễ dàng hơn nhiều!” Họ Lan làm quan đã lâu năm, đương nhiên biết cách nhắc nhở Phạm, Hàn về lợi hại trong mối quan hệ này. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Mắt Phạm Lương Cực sáng rực lên, miệng cười ha hả: “Không có sắp xếp nào tuyệt hơn sắp xếp này rồi!”.



Lão đắc ý đến nỗi quên mất cả vai Thị vệ trưởng, vỗ mạnh vào vai “thượng cấp”



Hàn Bách, liếc mắt cổ quái: “Đại nhân của chúng ta cũng là người thương hoa tiếc ngọc, thử để cho hai người họ so tài xem ai là người hiểu biết về đạo tích hoa hơn!”.



Lan Chí Viễn mấy người yên tâm hẳn, liếc mắt nhìn Nhu Nhu kiều diễm rồi lại nhìn sang vị “Tây bối” chuyên sứ Hàn Bách, đoạn dùng một giọng chỉ có lòng nam nhân mới hiểu mà phá lên cười. Nếu không phải có Nhu Nhu ngồi đó, chắc họ còn cười thoải mái hơn nữa.



Hàn Bách cố nhịn cơn đau rát nơi cổ họng, trong lòng thấp thỏm lo lắng. Nếu Phạm Lương Cực ép chàng phải ngang nhiên đi dụ dỗ ái thiếp của người khác, chàng phải nên ứng phó sao đây?



oOo



Mưa rào đổ xuống, sấm vang ầm ầm, từng luồng chớp lấp lóe phía xa sau cánh rừng.



Dị Yến Mi dựa vào một gốc cây to, mặc cho nước mưa từ những cành lá phía trên nhỏ không ngớt xuống vai xuống tóc.



Trời đất bao la, song nàng lại không biết phải đi về đâu.



Nhiều năm ở Càn La Sơn Thành, nàng đoán được Càn La nếu còn toàn mạng chắc sẽ lánh về gần hồ Bà Dương. Có điều Bà Dương hồ mênh mông bát ngát, làm sao biết lão đang ẩn mình tại thị trấn hương thôn nào?



Nàng không ngừng để lại ám hiệu của Sơn Thành suốt dọc đường đi, nhưng liệu điều đó có gọi được Càn La ra không? Dị Yến Mi không có lấy một chút gì đảm bảo, nàng thậm chí còn không biết vì sao mình lại làm như vậy. Mấy mươi năm qua, Càn La đã khét tiếng giang hồ bởi sự tàn độc vô tình, nàng làm như thế phải chăng là hành động tự sát của con thiêu thân? Nhưng đêm hôm đó, vì sao Càn La sau khi bị ám toán lại vẫn tha cho nàng? Dị Yến Mi chỉ bám vào chút hy vọng nhỏ nhoi đó, thậm chí cũng không nghĩ xem chuyện nàng đang làm phải chăng là quá vu vơ. Nàng chỉ biết nàng phải gặp lại Càn La một lần, cho dù chỉ gặp để xong rồi chết!



“Ầm!”.



Một tiếng sấm rền vang đỉnh rừng, Dị Yến Mi mệt mỏi dựa vào thân cây trượt xuống ngồi trên một đoạn rễ nhô lên, trống ngực đập thình thịch, trong đầu dằn vặt bởi bao ý nghĩ giày vò.



Từ khi trở thành một trong Tam đại cao thủ của Càn La Sơn Thành, ngạo thị giang hồ với mỹ danh “Chưởng Thượng Khả Vũ”, đã bao nhiêu năm Dị Yến Mi hoành hành không hề biết trời cao đất dày, nhưng giờ khắc này nàng chỉ cảm thấy mình không khác gì một con giun đất đáng thương.



Từ phía xa chợt hắt ra ánh lửa đèn từ một ngôi nhà dân, dấu hiệu của một thế giới hoàn toàn khác, của một cuộc sống khác hẳn với những tranh đấu thù giết không ngớt trên giang hồ. Dị Yến Mi nhìn mà bỗng nhắm mắt rùng mình, trong thâm tâm lại càng chán ghét bản thân.



“Soạt... soạt!”



Tiếng bước chân từ ngoài rừng vẳng đến, Dị Yến Mi sực tỉnh từ trong muôn vàn nỗi ưu tư.




Trong mưa gió, hai bóng người một cao một thấp, đầu đội nón trúc lặng lẽ tiến vào rừng, đến một bãi trống mới dừng lại. Chỉ cần nhìn bước đi vững chãi hữu lực là biết cả hai đều là người giang hồ.



Người thấp hơn cúi đầu chăm chú nhìn một phiến đá vuông nổi lên trên mặt đất, đoạn nói: “Cha, đây đã là địa giới Hùng gia rồi, chính là nơi này!” Giọng nói ngân vang trong trẻo, thì ra là một cô gái.



Kinh nghiệm giang hồ nhiều năm tức khắc cho Dị Yến Mi biết hai cha con này có một cái gì đó kỳ bí không bình thường. Trong lòng khẽ động, nàng liền nấp vào trong một lùm cây um tùm. Dưới mưa dông sấm chớp, cộng với khinh công sở trường của Dị Yến Mi, cho dù đối phương có võ công cao hơn gấp bội cũng khó thể phát hiện ra được sự có mặt của nàng.



Người được gọi là “cha” trầm giọng: “Con đợi ở đây!” Đoạn lắc người lao vút vào trong rừng, lượn mấy vòng dò xét.



Dị Yến Mi nhìn nhân ảnh lướt qua trước mặt, lòng thầm thắm mắc, không biết chuyện gì mà người này phải cẩn trọng như vậy?



Sau một hồi thám thính tứ phía, trung niên nhân ấy mới trở lại bên cạnh cô gái, nói: “Lúc nãy cha có cảm giác bị người khác nhìn trộm, thì ra chỉ là quá đa nghi mà thôi!”.



Dị Yến Mi không khỏi rùng mình, trung niên nhân kia chắc chắn phải là một cao thủ tầm cỡ, chỉ bậc đại cao thủ mới có được những cảm ứng siêu việt như lão ta.



Cha con nhà này rốt cuộc là ai?



Cô gái kia thở dài một tiếng, nói: “Kể từ sau khi đại ca truyền tin Ưng đao về nhà, Mã gia chúng ta như đã rơi vào một thế giới khác, qua được bước nào hay bước ấy, suốt ngày nơm nớp, như thế liệu có đáng không? Đại ca...”.



Người cha cất giọng lạnh lùng: “Lập thành đại nghiệp, ai mà không phải trải qua vô số kiếp nạn cho lẫn hy sinh? Nếu có thể tìm hiểu được bí mật của Ưng đao, có được võ công của Truyền Ưng đại hiệp, khi ấy thiên hạ còn ai không ngưỡng mộ Mã gia ta chứ? Cho dù chúng ta muốn ngồi lên ngai báu của gã gian tặc Chu Nguyên Chương ấy cũng không phải là không có khả năng. Sau khi chúng ta thành công, tự khắc sẽ biết được tất cả những hy sinh, khổ nạn hôm nay là hoàn toàn xứng đáng!”.



Dị Yến Mi không khỏi giật mình, đã biết được hai cha con ngoài kia là ai. Thì ra chính là Bảo chủ Giang Hồ Đệ Nhất Chi Bảo danh tiếng lẫy lừng Mã Nhiệm Danh và ái nữ Mã Tâm Oanh.



Mã Tâm Oanh đáp: “Cha dạy rất phải! Nếu phải sống một đời bình lặng thì chi bằng dốc sức làm một đại nghiệp oanh liệt, như thế cũng xứng đáng với cuộc sống mà thượng thiên đã ban tặng cho chúng ta, có điều đại ca huynh ấy...”.



Mã Nhiệm Danh phấn chí: “Thanh nhi đã có Dương Phụng chăm sóc, bọn họ lại không có chứng cứ xác thực, liệu làm gì được nó nào? Có chuyện này cha chưa bao giờ nhắc đến với các con, đó là một thầy tướng số cao minh từng nói trên bàn tay ta có dấu vân rồng, là dấu hiệu đắc địa nhất trong Cửu Ngũ Thiên tử. Bây giờ Ưng đao thần xui quỷ khiến thế nào lọt vào tay cha, con nói xem phải chăng là trời đã định cha làm Hoàng đế, thiên hạ chẳng phải là thuộc về Mã gia ta sao? Hây, có người đến!”.



Dị Yến Mi nấp trong rừng cũng nghe thấy tiếng gió càng lúc càng tiến lại gần.



Mã Nhiệm Danh cất tiếng: “Phải chăng là Dương Phụng huynh?”.



Tiếng cười của Dương Phụng vang lên: “Đã phiền Mã huynh phải đợi lâu rồi!”



Bóng người thoáng hiện, Dương Phụng ướt sũng đứng thẳng bên cạnh cha con Mã gia, đôi chân trần ngập trong nước mưa.



Mã Nhiệm Danh nói: “Tiểu đệ cũng vừa mới đến!”



Dị Yến Mi không dám nhìn ra, sợ mục quang trong mắt lại gây sự cảnh giác của Mã Nhiệm Danh.



Đột nhiên “Keng!” một tiếng.



Cả Mã Nhiệm Danh và Mã Tâm Oanh cùng lúc nổi giận quát lên.



Dương Phụng cười lớn: “Công lực của Mã huynh đã hơn trước nhiều, dù vẫn chưa làm Dương mỗ bái phục, nhưng sự đề phòng của Mã huynh đối với ta quả là nằm ngoài tưởng tượng đó!”.



Mã Nhiệm Danh nộ quát: “Chúng ta huynh đệ một lòng, vì sao ngươi vừa đến đã đánh lén ta?”.



Dương Phụng cười khẩy: “Còn dám nói huynh đệ một lòng! Có được Ưng đao cũng không biết đường nói cho Dương mỗ một tiếng, như thế là huynh đệ kiểu gì? Uổng cho ta còn hết sức giúp cho quý tử của ngươi!”.



Mã Tâm Oanh giọng run rẩy: “Ông làm sao biết...”.



Mã Nhiệm Danh thét lớn: “Tâm Oanh!”.



Dương Phụng cười ha hả: “Nói hay không nói cũng thế thôi! Bây giờ giang hồ ai còn không biết Ưng đao đã rơi vào tay cha con nhà ngươi, con trai quý tử của ngươi cũng đã bị Bắc Tạng đệ nhất cao thủ Hồng Nhật Pháp vương bắt đi. Thiên hạ tuy lớn nhưng xem ra cũng không còn chỗ cho Mã Nhiệm Danh ngươi tàng thân rồi!”.



“Keng, keng, keng!”.



Bên ngoài rừng truyền đến mấy chục tiếng binh khí va chạm vào nhau, tiếp đó là tiếng hét kinh hãi của Mã Tâm Oanh và tiếng thở hổn hển của Mã Nhiệm Danh, xem ra hai cha con Mã gia hợp lại cũng chưa phải là đối thủ của Dương Phụng.




Dương Phụng lại cười ha hả: “Mã huynh, ngươi co ro trong Mã gia bảo lâu quá, cho dù có ngày đêm khổ luyện cũng không thể thắng nổi một kẻ lang thang chân trời góc bể là nhà, lấy việc tỉ thí với các cao thủ khắp thiên hạ để luyện võ như Dương mỗ ta. Võ công của ngươi năm xưa chỉ thua ta có một chút, nhưng giờ thì kém quá xa rồi”.



Mã Nhiệm Danh tức giận: “Ta đã nhìn nhầm ngươi, vừa nghe thấy Ưng đao đã muốn chiếm làm của riêng mình, nghĩa khí bằng hữu mấy chục năm cũng bất chấp”.



Dương Phụng cười lạnh: “Vì bảo vật mà người người trong thiên hạ muốn có, đừng nói nghĩa khí bằng hữu, cho dù là tình phu thê, đạo phụ tử, với Mã Nhiệm Danh ngươi thì cái gì là nặng hơn? Chỉ cần ta giết chết hai người, vùi xác ở nơi đất hoang, võ lâm cũng sẽ tưởng rằng các người đã lẩn trốn, khi ấy ai còn biết mà tranh giành Ưng đao với ta! Ha ha ha...”.



“Keng keng keng!” Lại tiếng binh khí giao kích không ngừng.



Mã Nhiệm Danh gọi lớn: “Oanh nhi! Đi đi!”.



Mã Tâm Oanh thảm giọng: “Cha!”.



Mã Nhiệm Danh nộ quát: “Còn không đi! Muốn chết cả ở đây sao?”.



Dị Yến Mi mỗi lúc một kinh ngạc, kẻ có tên Dương Phụng này giang hồ không mấy ai biết tới, võ công chẳng ngờ lại cao cường như vậy, đường đường một Mã gia bảo chủ và nhi tử liên thủ cũng không địch lại hắn!



Bất giác nàng không kìm được phải nhìn ra ngoài quan sát.



Mã Tâm Oanh đã rơi mất nón trúc, hoảng hốt chạy thục mạng vào rừng. Mã Nhiệm Danh một mình ở lại, ra sức vung kiếm chống đỡ những đợt tấn công như vũ bão của Dương Phụng.



Dị Yến Mi thầm nhủ, lão Mã Nhiệm Danh này cũng có thể coi là một hảo phụ thân, lúc nguy cấp sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu nhi tử. Ý nghĩ chưa dứt, Mã Nhiệm Danh đã hét lớn: “Oanh nhi mau chạy, chết cũng không được để tên ác tặc này lấy được bảo đao trên người con!”.



Mã Tâm Oanh vừa khuất trong rừng, chợt toàn thân run lên, sợ đến nỗi một khẩu chân khí cũng không thể vận nổi, ngã nhào xuống đất.



Dị Yến Mi thoắt ngạc nhiên giây lát, song lập tức đã biết nguyên nhân vì sao.



Dương Phụng quả nhiên hét lớn một tiếng, liên tiếp tung ra hàng loạt chiêu thức đẩy lùi Mã Nhiệm Danh rồi lao vút vào rừng.



Mã Nhiệm Danh không chần chừ tháo chạy theo hướng ngược lại, thoáng chốc đã biến mất trong mưa.



Mã Tâm Oanh đầu tóc xõa tung, nhìn chẳng khác nào một bóng ma lóp ngóp dưới bùn. Dương Phụng chẳng mấy chốc đã đuổi đến phía sau, một gậy nhằm hậu tâm nàng ta thẳng cánh quất xuống.



Mã Tâm Oanh như đã mất hết hồn phách, không hề tìm cách đỡ chiêu mà chỉ cắm đầu thục mạng chạy về phía trước.



“Bụp!” nàng ta trúng một gậy, lảo đảo gục xuống.



Dương Phụng lao ngay đến, không mảy may bận tâm kiêng kị nam nữ, lột tung y phục Mã Tâm Oanh điên cuồng lục soát, một lúc sau mới giật mình nói to: “Không xong rồi! Mã tặc giỏi lắm!” Nói đoạn tung người lướt ra khỏi rừng, đuổi theo hướng Mã Nhiệm Danh.



Dị Yến Mi khi ấy mới thở phào lướt đến bên Mã Tâm Oanh.



Mã Tâm Oanh đã trở nên bất thành nhân dạng, mồm, mũi, tai, mắt đều rỉ máu, hai mắt gượng mở đờ đẫn, hơi thở chỉ còn thoi thóp.



Dị Yến Mi biết dù có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được mạng của nàng ta nữa, bèn quỳ xuống bên cạnh, khẽ khàng: “Mã tiểu thư, còn có lời nào muốn nói không?”



Nước mưa cứ thế xối xả đổ xuống khuôn mặt trắng bệch của Mã Tâm Oanh, hòa lẫn với máu. Dị Yến Mi ghé sát tai đến, lắng nghe giọng nói yếu ớt của người con gái sắp lìa đời: “Cha! Cha thật nhẫn tâm...!”



Dị Yến Mi bất giác rùng mình thương cảm, đưa ngón tay quệt đi giọt lệ cuối cùng trên khóe mắt Mã Tâm Oanh, than thở: “Mã tiểu thư hãy an nghỉ! Mọi thứ trên thế giới này đều vô can đối với cô rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.