Cốc Thiến Liên từ trong tịnh đường bước ra khu vườn đang mưa tầm tã, cúi đầu đi ngang qua Phong Hành Liệt như không hề nhìn thấy hắn.
Phong Hành Liệt thấy bộ dạng như mất hồn của nàng, lòng chợt dâng lên cảm giác tội nghiệp, cũng không biết nên nói gì, chỉ biết cất bước đi theo nàng, cùng lặng lẽ chịu ướt trong mưa.
Chợt Cốc Thiến Liên dừng lại, khẽ than lên một tiếng, giọng nói thoảng nhẹ như nhòa đi trong mưa: “Hành Liệt, lòng muội đang rối bời!”.
Phong Hành Liệt ngạc nhiên: “Thủ đoạn nàng cao minh như vậy mà cũng không đạt được mục đích ư?”.
Cốc Thiến Liên lắc đầu: “Không, phu nhân đồng ý rồi!”.
Phong Hành Liệt rất muốn biết Cốc Nghi Thanh rốt cuộc đã đồng ý với nàng chuyện gì, song con người hắn tràn đầy cao ngạo, dù là tò mò cũng quyết không hỏi mà đợi Cốc Thiến Liên phải tự nói ra, bèn lấy vẻ ngạc nhiên: “Mục đích đã đạt, vì sao nàng còn ủ rũ như vậy?”.
Cốc Thiến Liên vẫn quay lưng lại, càng cúi thấp đầu hơn: “Hành Liệt! Nếu huynh có một hồng nhan tri kỷ mà mặt nào cũng đều hơn muội, liệu sau này huynh có để ý đến muội nữa không?”.
Phong Hành Liệt ngạc nhiên không biết nên trả lời thế nào, lại càng hiểu rằng dù trả lời như thế nào đi nữa cũng đều không thỏa đáng.
Giọng than thở của nàng như nhòa đi trong mưa: “Thiến Liên à! Người nào cũng bảo ngươi rất biết suy tính cho bản thân, nhưng phải chăng ngươi chỉ là một con ngốc không hơn, chỉ biết lấy dây tự buộc mình?”.
Nước từ trên trời cứ thế rơi xuống mặt xuống tóc hai người, ngay cả quần áo cũng bắt đầu nhỏ nước.
Cốc Thiến Liên chợt bật cười đau khổ: “Huynh biết không! Kể từ lần đầu tiên gặp huynh ở quán trọ chỗ Điêu tiểu tặc ấy, muội khi ấy còn không biết huynh là ai mà trong lòng đã nghĩ tới huynh, nghĩ đến ánh mắt thê lương và cả vẻ cao ngạo lúc nào cũng không rời huynh ngay cả lúc huynh khóc. Huynh biết không? Phải chăng huynh không hề thấy những cảm giác trong lòng muội?”.
Phong Hành Liệt bị nhắc nhớ đến chuyện cũ, không khỏi cảm khái thở dài một tiếng, bỗng lại thấy thích thú trước những giọt mưa lạnh buốt đang táp không ngớt vào người, như cần một sự giày vò để quên đi một nỗi đau đớn khác.
Hắn nhớ đến ánh mắt quặn lòng của Huyền Tịnh ni cô. Ngày rời khỏi Sơn Trung Linh Tự, hôm đó trời cũng đổ mưa, chỉ có điều không có những ánh chớp và tiếng sấm, là ban ngày chứ không phải đêm tối như bây giờ.
Cấn Băng Vân!
Hắn phải làm gì với nàng đây? Lúc nào hắn cũng muốn gặp lại Băng Vân, nhưng cũng sợ phải đối mặt với nàng nhất. Hắn cũng không thể dối lòng rằng rất muốn ở bên Cốc Thiến Liên, nhưng vẫn chưa hết e ngại bông hoa dễ dàng có được này.
Giọng Cốc Thiến Liên đã nghẹn ngào như khóc: “Hành Liệt! Hãy nói đi! Chàng có biết ngoài chàng ra, liệu muội có còn để ý được đến nam nhân nào khác nữa không?”.
Phong Hành Liệt đưa tay đặt lên vai Cốc Thiến Liên, chầm chậm xoay nàng quay lại.
Lần đầu tiên hắn nói với nàng bằng giọng dịu dàng: “Ta luôn không tin muội lại thực sự thích ta. Cho đến lúc muội liều mạng dẫn ta thoát khỏi ma trảo của Bốc Địch ta mới hiểu được tấm lòng muội, nhưng muội có biết về quá khứ của ta không?”.
Cốc Thiến Liên lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu, cúi xuống: “Muội không muốn biết, huynh cũng không cần nói cho muội. Chỉ cần bắt đầu từ bây giờ chúng ta vui vẻ bên nhau là đủ, những chuyện trước đây muội không bận tâm, những chuyện sau này muội cũng không muốn biết. Ôi, Hành Liệt!” Nói rồi nhắm mắt ngã người vào lòng Phong Hành Liệt.
Phong Hành Liệt ôm chặt tấm thân nóng hổi của Cốc Thiến Liên, quần áo ướt sũng càng khiến cho hai người như dính sát vào nhau, làm hắn không khỏi rùng mình bởi cảm giác gắn liền xác thịt. Lòng hắn bời bời những mâu thuẫn kịch liệt, như tìm lại được tình yêu đã mất, song cũng lại giống như tâm can trống rỗng. Cảm giác đau khổ mâu thuẫn và cả nỗi thống hận bản thân khiến hắn gần như muốn ngửa mặt lên trời mà cười phá lên chua xót. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Cốc Thiến Liên gục đầu vào vai hắn, thủ thỉ: “Về Song Tu Phủ đi! Muội thực sự không muốn dối huynh, nhưng bây giờ việc muội không muốn làm nhất chính là trở về Song Tu Phủ”.
Những tiếng sấm rền cuối cùng cũng lặng dần, cơn thịnh nộ của trời tan ra thành vô vàn những hạt mưa bụi, dịu dàng trải xuống khắp mặt đất.
oOo
Trần Lệnh Phương sau khi đuổi khéo đám quan binh địa phương liền trở lại lâu thuyền, cùng Lãng Phiên Vân và Tả Thi đóng chặt cửa, ngồi trong khoang chính nhâm nhi mĩ tửu.
Đến lúc trời sáng vẫn còn khá nhiều thời gian.
Trong khoang đã trở nên hết sức tĩnh mịch, thậm chí còn có chút cảm giác cô đơn buồn tẻ. Tả Thi lo lắng suốt đêm, lại thêm có chút say sóng, sau khi uống hai cốc rượu đã dựa vào ghế thiếp đi.
Khi ấy Chiêu Hà mới đẩy cửa đi vào, bưng đến một vò Tiên hương phiêu, e thẹn cúi đầu chậm rãi bước đến trước bàn, khẽ nói: “Lão gia! Có cần Chiêu Hà ở bên cạnh hầu hạ không?”.
Trần Lệnh Phương có vẻ không bằng lòng, lạnh lùng: “Chúng ta có việc quan trọng cần bàn, đặt rượu xuống rồi đi nghỉ đi! Nhớ đóng cửa lại!”
Lãng Phiên Vân chợt mỉm cười: “Chờ đã! Thiếu phu nhân xin hãy rót đầy cốc cho ta và Trần huynh!”
Chiêu Hà lúng túng ngây ra một hồi.
Trần Lệnh Phương hơi ngượng, gắt khẽ: “Rót rượu đi!” Chiêu Hà run rẩy, định mở nắp vò rượu, song chân tay luống cuống làm mãi không được.
Lãng Phiên Vân nở nụ cười trìu mến, đưa tay ra mở cho Chiêu Hà nắp vò rượu nàng đang bưng trước ngực. Chiêu Hà mặt đỏ đến tận mang tai, cả người run lên, rót rượu xong đặt vò xuống, đậy nắp lại rồi đi như chạy ra ngoài.
Trần Lệnh Phương nhìn bóng nàng khuất sau cánh cửa, cất giọng than thở: “Lãng huynh có thể sẽ trách ta đối xử với tiểu thiếp này không được tốt. Ài, ta nạp cô ta làm thiếp, đúng là bởi lúc đó ta thích cô ta đến phát điên lên, nhưng chưa được mười tháng sau ta đã bị bãi quan về quê. Ba năm nay, những thê thiếp khác của ta cũng vì đố kị mà thành hận, làm cho trong nhà không ngày nào yên, đây phải chăng là cái giá của việc tham hoa háo sắc?”.
Lãng Phiên Vân không muốn nghe về những tranh giành trong hậu cung, liền chuyển chủ đề: “Trần lão sau này có dự định gì?”.
Trong mắt Trần Lệnh Phương thoáng qua vẻ ủ dột, nhẹ lắc đầu: “Lão phu ham muốn quan chức quả là quá ghê gớm, có lúc thậm chí vì thăng quan tiến chức mà còn bất chấp thủ đoạn. Chuyện đêm nay giống như nhát gậy đập vào đầu làm lão phu tỉnh giấc mộng quan trường, bây giờ chỉ muốn tìm một cái cớ từ bỏ Khâm mệnh về quê tận hưởng những ngày an nhàn, sau này vui say với thú điền viên, sống vui vẻ nốt phần đời còn lại là tốt lắm rồi”.
Lãng Phiên Vân thấy vẻ chán chường trong khẩu khí của Trần Lệnh Phương, liền bình thản nói: “Trần lão đã tỉnh lại từ cơn mê, nhưng cầu quan đã khó, từ quan cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa dưới phòng giam vẫn còn tám tên ác tặc, sự việc vẫn chưa thể kết thúc được!”.
Trần Lệnh Phương hừm nhẹ: “Lão phu làm quan đã nhiều năm, trong Triều đình còn có rất nhiều môn sinh, thủ đoạn thậm chí còn hơn cả lão phu nữa, tám tên cẩu tặc này không thể làm khó được họ. Sau khi giết chúng xong, lão phu sẽ đánh tiếng báo rằng bọn chúng đã bị thích khách mới đến giết chết, Lăng Nghiêm e rằng cũng không dám động đến lão phu đâu!”
Lãng Phiên Vân cười nhẹ: “Cuối cùng ông cũng chịu nói ra kẻ đứng đằng sau là Lăng Nghiêm!”.
Trần Lệnh Phương trầm giọng: “Ba tên hộ viện mạo danh ấy đều là do Sa Thiên Lý của Tây Ninh Phái tiến cử, vì thế mà lão phu không hề có chút đề phòng...”
Lãng Phiên Vân ngạc nhiên: “Như thế xem ra, bè phái do Hồ Duy Dung và Lăng Nghiêm đứng đầu đã có liên hệ mật thiết với thủ lãnh của Tây Ninh phái, giờ đây đang liên thủ nhằm vào những Khai quốc công thần như Hư Nhược Vô. Không chừng... không chừng kẻ đứng đằng sau thực sự lại chính là Chu Nguyên Chương, như thế sự việc càng khó giải quyết rồi”.
Trần Lệnh Phương mặt biến sắc: “Nếu lão phu bị ám sát, Hoàng thượng có thể lệnh cho Lăng Nghiêm tạo chứng cứ giả, sau đó tiến hành đại khai sát giới đối với thủ hạ của Hư Nhược Vô, làm suy yếu lực lượng của ông ta, thậm chí công khai đối phó Hư Nhược Vô, một chiêu này quả là thâm độc vô cùng!”.
Lãng Phiên Vân lặng im suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói: “Ta từ trước đến giờ không hề có thiện cảm với Chu Nguyên Chương, có điều xem cách trị nước không đến nỗi nào của hắn...”.
Trần Lệnh Phương lắc đầu: “Loạn lâu thì cầu an, tự cổ đã thế, huống hồ sau cơn đại nạn nhân khẩu giảm mạnh, đất đai cho nhu cầu dân sinh đương nhiên là dư thừa, điều này trong lòng ai mà không biết, chỉ có điều không dám nói ra mà thôi!”.
Lãng Phiên Vân gật đầu tán thành: “Nhất động không bằng nhất tĩnh, ngôi vị Thiên tử này, tốt nhất là không nên động đến!” Đoạn hạ giọng chân tình: “Xin bỏ quá cho ta nói thẳng, Trần lão hiện nay đang ở vào cùng cảnh, tiến thoái lưỡng nan. Nếu chỉ dùng cách thông thường thì chỉ có tử mà không có sinh. Trần lão liệu có thể liều một canh bạc, may ra triệt được đường chết mà tìm cơ hội sống?”.
Trần Lệnh Phương rùng mình, cung kính: “Lão phu xin rửa tai lắng nghe!”.
Lãng Phiên Vân nghiêm giọng: “Trước hết Trần lão có thể lấy cớ các phu nhân và công tử hoảng sợ mà an trí họ về nơi an toàn. Chuyện này có thể giao phó cho ta”.
Trần Lệnh Phương quan tâm nhất vẫn là độc tử Trần Niệm Hiểu, nghe thế không khỏi mừng rỡ: “Có câu này của Lãng huynh, lão phu có thể yên tâm rồi!” nói đoạn lại chau mày: “Nhưng nếu lão phu không đưa cả nhà lên Kinh, bọn chúng lại lấy cớ nói ta âm mưu gì đó?”.
Lãng Phiên Vân trầm ngâm: “Trần lão có thể đem theo một hai ái thiếp lên Kinh, người của ta sẽ thế vào đóng giả hộ viện gia đinh của ngài là ứng phó được. Nếu chẳng may mà lộ chuyện, dựa vào Phúc Vũ Kiếm của ta, hộ tống mấy người đào tẩu tuyệt đối không thành vấn đề”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Trần Lệnh Phương khi ấy mới hết bận tâm về mối lo nhất trong lòng, lập tức lại nghĩ tới thế cục tiếp theo: “Sau khi lên Kinh chúng ta liệu sẽ gặp chuyện gì?”.
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Ta vẫn chưa hiểu lắm về tình hình phức tạp ở Kinh sư, có điều nhìn từ cục diện hỗn loạn hiện nay ở đó, thể nào cũng có manh mối lợi dụng được. Nếu có thể lật đổ được Hồ Duy Dung và Lăng Nghiêm, địch yếu ta mạnh, quyền lực của Chu Nguyên Chương sẽ bị suy yếu rất nhiều. Không chừng Trần huynh vận quan chưa dứt, lại còn có thể làm một số chuyện tốt cho bá tánh nữa đó”.
Trần Lệnh Phương vỗ bàn: “Triệt đường tử để cầu sinh về sau, hãy để ta và Lãng huynh làm một đại nghiệp, nhưng thân phận của Lãng huynh...”.
Lãng Phiên Vân cười: “Ta sẽ giấu Phúc Vũ Kiếm, đóng giả làm khách khanh mưu thần của ngài. Người trên giang hồ biết mặt ta không nhiều, huống chi đám người kiêu ngạo ở Kinh sư có lúc nào ra ngoài? Nếu như ta cố tình lẩn tránh, ai có thể khám phá ra thân phận của ta, hơn nữa ai có thể ngờ rằng ta lại trà trộn chung với Trần lão chứ?”.
Trần Lệnh Phương vẫn phân vân: “Nhưng chuyện Bát quỷ thất bại bị bắt, bất kỳ ai cũng đoán ra bên cạnh lão phu có cao thủ ngầm yểm hộ”.
Lãng Phiên Vân cười thoải mái: “Thực mà hư, hư mà thực. Trần lão cứ bạo gan đánh tiếng ra ngoài, nói Bát quỷ bị cao thủ ngài mời đến khống chế, bây giờ đang áp giải về Kinh. Tốt nhất là Lăng Nghiêm sai người đến cứu hoặc giết người diệt khẩu, trò chơi này ngày càng thú vị hơn rồi!”.
Trần Lệnh Phương chau mày: “Nhưng cao thủ ấy nên là ai đây?”.
Lãng Phiên Vân cố tình tỏ ra không hiểu, nói: “Khi nãy chẳng phải ông đã gặp người ấy rồi sao, chính là Phạm Báo của bang ta đó! Trần lão làm quan lâu năm như vậy, bản lĩnh nói dối cũng không đến nỗi quá kém chứ!”
Trần Lệnh Phương đỏ mặt, đang định biện bạch.
“Két...két!” Tiếng cửa mở ra.
Người vào là quản gia của Trần phủ, hắn hành lễ rồi cung kính nói: “Lão gia, là thuyền của Lan Chí Viễn Lan đại nhân!”.
oOo
Bên bờ Trường Giang.
Tần Mộng Dao vẫn vẻ điềm tĩnh như thường lệ, ung dung bước đi đến con đường bên cạnh bến thuyền.
Cạnh bờ đỗ đến hơn chục con thuyền lớn nhỏ, những phu khuân vác đã bắt đầu bận rộn với công việc của mình. Thương nhân các lộ tranh thủ đến từ rất sớm, hy vọng có thể đến Cửu Giang phủ dưới hạ du trước khi trời tối.
Khác với ngày thường, bến sông có thêm mười mấy quan sai, không ngừng lục soát tất cả mọi người, dáng bộ hết sức nghiêm trọng.
Tần Mộng Dao không vội vàng tìm thuyền, đi đường bộ hay đường thủy đối với nàng đều không phải là vấn đề. Thấy sắc trời hãy còn sớm, nàng bước vào một tửu lâu bên bờ, hỏi một tương phòng nhìn ra sông, gọi một đĩa rau thanh và một bát cháo hoa.
Tiểu nhị thấy nàng đẹp như tiên nữ, khí chất thanh cao thoát tục, lập tức mời chào cung kính thân thiện, lại còn tự đi gọi thuyền cho nàng.
Bên bến sông không ngừng vẳng tới tiếng hò nhịp nhàng của phu khuân vác. Tần Mộng Dao ngắm họ mỉm cười, cuộc sống nhân gian đầy những gian nan vất vả, song cũng hết sức sảng khoái ý vị.
Ánh mắt nàng rời những người phu khuân vác, ngắm nhìn những cảnh trí khác bên sông. Trong mười mấy chiến thuyền trên bến, có một chiếc hết sức to lớn, bắc nghiêng xuống bờ mấy tấm sạp, hơn mười chiếc xe kéo chở từng bao căng phồng xếp thành hàng, chờ phu khuân vác chuyển lên sàn thuyền.
Tần Mộng Dao trong lòng hứng thú, chăm chú quan sát.
Từ Hàng Tịnh Trai, nơi nàng lớn lên, là một vùng đất tĩnh mịch không chút vấn vương trần thế. Ở đó mọi đồ dùng đều là tự cung tự cấp, mỗi một cây rau đều là do ni nữ trong Trai tự tay chăm bón, ngoài hai bữa cơm no ấm, mấy trăm năm đều không có mưu cầu gì khác.
Nhưng suốt một dải Trung Nguyên này, mỗi con người đều có hoàn cảnh và khát vọng của riêng mình, từ nuôi sống gia đình, mua nhà mua đất, kim bảo mãn đường, thậm chí là công danh lợi lộc, quyền vị tài thế. Chính những mong ước ấy thôi thúc họ không ngừng phải cạnh tranh tiến lên.
“Cốc cốc!”
Tần Mộng Dao không quay đầu lại, bình thản: “Phương huynh mời vào!”
Cánh cửa mở ra rồi tức khắc đóng lại. Giọng ngạc nhiên của Phương Dạ Vũ vang lên trong phòng: “Mộng Dao tiểu thư lúc nào cũng khiến tại hạ kinh ngạc, làm sao không quay đầu lại cũng biết là tại hạ đã mạo muội tìm đến?”.
Ánh mắt Tần Mộng Dao vẫn chăm chú hướng ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Công tử mời ngồi!”
Phương Dạ Vũ ngồi xuống đối diện với Tần Mộng Dao, tiểu nhị sốt sắng ban nãy đi vào, mang cho Phương Dạ Vũ bát đũa và một cốc trà đầy, lại hỏi hắn có cần thêm thức ăn và rượu.
Phương Dạ Vũ khách khí từ chối, tiện tay thưởng cho tiểu nhị một đĩnh bạc lớn.
Tiểu nhị may mắn ấy cẩn thận đóng cửa lại, hớn hở rời đi. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tần Mộng Dao khẽ than: “Tiểu nhị này bây giờ hẳn đang cảm kích công tử muôn phần. Nhưng nếu hắn biết Phương công tử sắp làm cho gia đình hắn nhà tan cửa nát, thân nhân li tán, không chốn dung thân, trở thành nô lệ vong quốc, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?”.
Phương Dạ Vũ cũng thở dài, khẽ nói: “Mộng Dao tiểu thư trách mắng rất phải.
Nhưng tiểu thư có từng nghĩ đến, từ Hán triều Vũ đế của các người trở lại đây, mỗi khi sức mạnh trong nước tăng lên là lập tức tiến hành thảo phạt trắng trợn những dân tộc du mục Trại ngoại vốn không tranh chấp gì với đời như chúng ta không? Hàng nghìn năm nay, sự tàn bạo của Hán binh chưa bao giờ được người Mông chúng ta ngừng dùng máu và nước mắt viết lên trong sử sách. Đến khi chúng ta dùng đạo của đối phương đáp trả lại đối phương, thì các người lại nói là chúng ta phi nghĩa xâm lược, Mộng Dao tiểu thư cho rằng như thế có công bằng không?”.
Tần Mộng Dao chậm rãi quay người, ánh mắt điềm tĩnh đón lấy mục quang nóng rực của Phương Dạ Vũ, lẳng lặng nói: “Từ khi có sử sách đến nay, lịch sử loài người không bao giờ tách khỏi tranh đấu thù giết. Nhưng nhân gian ngoài thù hận ra, còn có những tình cảm vĩ đại và một trái tim yêu thương, Phương huynh nhìn những người bên ngoài cửa sổ kia xem, họ vẫn kiên trì chỉ lựa chọn yêu thương mà không phải là thù hận đó sao?”.
Phương Dạ Vũ thở dài: “Tại hạ cũng bị ép không còn sự lựa chọn nào. Thù hận Hán Mông đã sâu như biển, Chu Nguyên Chương lại càng không tha cho chúng ta. Chỉ cần hắn ổn định xong nội bộ, sẽ phái đại quân sang thảo phạt Mông cổ, cầm tù nam nhân, cưỡng hiếp nữ nhân. Lần này tại hạ gây nên sóng gió giang hồ, nói khôi phục Nguyên triều cũng chỉ là chuyện xa vời, nhưng nếu có thể gây nên sự bất an trong nội bộ đại Minh, làm cho Chu Nguyên Chương không còn thời gian mà nhòm ngó lên miền bắc là tại hạ đã đạt được mục đích rồi. Phương Dạ Vũ hy sinh một chút tâm lực cho dân tộc mình, Mộng Dao tiểu thư vẫn có thể chỉ trích tại hạ là không phải hay sao?”.
Tần Mộng Dao không khỏi thầm than trong lòng, mỗi con người, mỗi thân phận đều có lập trường và lý do của riêng mình. Việc tốt của người này sẽ trở thành chuyện xấu đối với kẻ khác. Nghe xong những lời bộc bạch của Phương Dạ Vũ, nàng càng hiểu sâu sắc hơn Truyền Ưng của trăm năm trước, vì sao ông lại hoàn toàn không có hứng thú với những tranh chấp nhân gian. Đời người là như thế! Ai đúng? Ai sai?
Giọng Phương Dạ Vũ càng trầm xuống: “Người Mông chúng ta sinh ra ở vùng Trại ngoại lạnh giá cằn cỗi, đi hàng trăm dặm mới chọn được nơi có nước để ở. Cuộc sống khổ cực đó, những người Trung Nguyên sống trên vùng đất phì nhiêu khó có thể tưởng tượng được. Chúng ta tiến về phía đông xâm lấn Trung Nguyên, cũng có thể coi là theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn. Thế nên tại hạ không hiểu, người Hán xâm lược đất nước chúng ta, đó là vì cái gì? Nước non thủy tú nhất các người đã có, đất đai màu mỡ nhất các người cũng đã chiếm, vì sao lại còn khai đao với cả những người không có gì như người Mông chúng ta?”.
Tần Mộng Dao lắc đầu, khẽ nói: “Bây giờ cả giang hồ này đã bị Phương huynh xỏ mũi dắt đi, Phương huynh phải chăng đã hài lòng rồi?”.
Phương Dạ Vũ đột nhiên ngả người gần lại, nhìn sâu vào hai mắt nàng: “Có thể tại hạ kế thừa được một chút tâm ý Sư tôn nên sớm đã chán ngán những tranh đoạt vô vị của người đời. Mộng Dao! Tiểu thư có hay tại hạ đang mong muốn biết chừng nào có thể hèn hạ quỳ xuống trước mặt tiểu thư mà khóc thỏa thuê một trận, khẩn cầu tiểu thư hãy bỏ đi tiên đạo mà gả cho Dạ Vũ này, chăm sóc con cái, sống vui vẻ bên nhau đến già. Nhưng gánh nặng của cả dân tộc trên vai lại chỉ cho phép tại hạ trộm nghĩ như vậy trong mơ, tiểu thư hãy nói xem liệu Dạ Vũ có thể hài lòng không?”.
Tần Mộng Dao không ngờ đối phương lại thẳng thắn tỏ tình với mình như vậy.
Nhìn nam tử đường đường văn tài võ lược trước mặt, trong lòng nàng không khỏi rung động, khẽ cúi đầu than: “Phương huynh đừng làm khó cho Mộng Dao nữa!”
Trong mắt Phương Dạ Vũ ánh lên hy vọng, Tần Mộng Dao nói như vậy chứng tỏ trong lòng nàng không hẳn không có vị trí của hắn, tâm trí chợt chùng xuống, cảm động đến nói không ra lời.
Tần Mộng Dao quay mặt nhìn ra cửa sổ, con thuyền lớn đó vừa nhổ neo rời bờ, hướng về phía hạ du.
Giọng nàng đã bình tĩnh lại: “Phương huynh chuẩn bị công đánh Song Tu Phủ, đến tìm Mộng Dao không phải chỉ để nói chút tâm sự này chứ?”
Phương Dạ Vũ thấy ngữ khí của nàng đã trở lại vẻ lãnh đạm, khoảng cách đã lại xa như thường ngày, biết không thể dùng tình cảm để ép nàng, bèn lấy lại tinh thần, hỏi thẳng: “Lần này tại hạ đến gặp tiểu thư là muốn biết tiểu thư muốn đi đâu?”.
Tần Mộng Dao bình thản: “Đã có Tứ Mật Tôn Giả và Hồng Nhật Pháp vương đối phó với Mộng Dao, huynh còn lo lắng gì nữa?”.
Phương Dạ Vũ nghiêm túc: “Mộng Dao tiểu thư xin chớ trách oan tại hạ. Phương mỗ thà thất bại thảm hại cũng không sai người đi đối phó với tiểu thư. Lần này đến đây, chỉ hy vọng tiểu thư hiểu được nỗi khổ tâm của tại hạ mà có thể lui khỏi vòng tranh chấp thế tục này. Tiểu thư thử nghĩ xem, cho dù không có chúng ta, liệu trên giang hồ có nổi một khắc sóng yên bể lặng hay không? Mộng Dao tiểu thư hà tất phải để cho những chuyện thế tục đan xen sống chết ấy làm vướng bận đến tiên tâm?”.
Tần Mộng Dao chợt rùng mình, biết mấy câu nói vừa rồi của Phương Dạ Vũ đã nhằm đúng vào điểm yếu trong lòng nàng. Rời Từ Hàng Tịnh Trai, lần xuống núi này của nàng chỉ là một quá trình rèn luyện, nhập thế để mà xuất thế, nhưng nếu thật sự bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt này, liệu nàng còn có thể thoát được ra không?
Bất giác nàng nghĩ đến Hàn Bách, con người kỳ quái này cũng là một ma chướng khiến nàng cảm thấy khó thoát ra được.
Tần Mộng Dao quay đầu lại, mỉm cười: “Phương huynh nếu có thể tha cho một người, trong vòng mười ngày Mộng Dao hứa không đặt chân vào giang hồ nửa bước”.
Phương Dạ Vũ ngạc nhiên: “Tiểu thư phải chăng muốn tại hạ tha cho Hàn Bách?”.
Tần Mộng Dao lắc đầu: “Không!”
Phương Dạ Vũ càng ngạc nhiên hơn: “Mộng Dao tiểu thư, xin nói ra người đó là ai?”.
Tần Mộng Dao lẳng lặng: “Là Thích Trường Chinh của Nộ Giao Bang!”.
Phương Dạ Vũ biến hẳn sắc mặt, biết cuộc đàm phán công phu với Tần Mộng Dao cuối cùng đã đổ bể, trong lòng lại không khỏi thầm kinh hãi. Tần Mộng Dao đã nhìn thấu việc hắn tấn công Song Tu Phủ lần này chỉ là giả trận, mục tiêu chính lại là Nộ Giao Bang, vì thế Thích Trường Chinh mới trở thành đối tượng đầu tiên hắn phải trừ bỏ.
Nếu Thích Trường Chinh an toàn trở về, hội hợp cùng Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời, thế ba người liên thủ sẽ khiến Nộ Giao Bang càng trở nên khó đối phó. Tần Mộng Dao đưa ra yêu cầu mà Phương Dạ Vũ không thể đáp ứng, chẳng khác nào nàng đã tỏ rõ thái độ.
Phương Dạ Vũ đứng dậy, vòng tay thi lễ, than thở: “Mộng Dao tiểu thư thật khiến tại hạ hết sức khó xử rồi!” Đoạn thở dài, đi ra phía cửa.
Nhìn bóng dáng cao lớn đạo mạo của Phương Dạ Vũ, Tần Mộng Dao không khỏi than thầm. Phương Dạ Vũ cuối cùng cũng đã từ chối lời đề nghị rút khỏi Trung Nguyên của nàng, bởi nếu không giết Thích Trường Chinh thì chẳng khác nào không khai chiến với Nộ Giao Bang. Nộ Giao Bang mà còn, bá nghiệp của Phương Dạ Vũ liệu có mấy phần chắc chắn?
Phương Dạ Vũ đã đẩy cửa ra, đột nhiên lại quay đầu lại, hỏi nhanh: “Mộng Dao tiểu thư phải chăng đã yêu Hàn Bách?”.
Tần Mộng Dao không kịp đề phòng, ngây người ra một lúc mới lẳng lặng nói: “Xin lỗi, ta không thể trả lời câu hỏi của huynh!”.
Phương Dạ Vũ bật cười ha hả, tiếng cười tràn đầy vẻ đắc ý lẫn chua chát, một hồi sau mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.