Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 80: Cộng thừa nhất châu





Trong khi ở tửu lầu bên sông Tần Mộng Dao và Phương Dạ Vũ đang thương lượng về sự sống chết của hắn thì Thích Trường Chinh lại vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.



Hắn vươn người vặn lưng, cảm giác vô cùng thoải mái.



Chiều qua, khi Hồng Nhật Pháp vương bắt người phá vây, hắn đã nhân lúc hỗn loạn lẻn ra ngoài sảnh, nấp vào phía sau hậu viện Hàn phủ. Nơi hắn ẩn nấp lại đúng là chỗ để tạp vật trong kho lương mà Hàn Bách từng trốn tránh trước đây.



Sau bao nhiêu ngày lao lực, Thích Trường Chinh đã bắt đầu mệt mỏi, trốn lên gác xép liền ngả đầu thiếp đi, hơn một ngày đêm sau mới tỉnh dậy. Giờ đây, cơ thể hắn tràn đầy sảng khoái, tinh thần phấn chấn, tự tin có thể ứng phó với bất cứ nguy hiểm nào.



Trước khi đến Hàn phủ tìm Mã Tuấn Thanh trút hận, Thích Trường Chinh đã gặp môn hạ Nộ Giao Bang ở Vũ Xương, biết được kế hoạch phản kích toàn diện của Nộ Giao Bang, lòng không khỏi hứng khởi, song đồng thời cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Vũ Xương phủ là nơi mà thực lực của Phương Dạ Vũ mạnh nhất. Với sức một người, ngay đến tháo chạy cũng đã là vấn đề, vì thế hắn đã sớm căn dặn các huynh đệ trong bang phân tán ra ẩn nấp các ngả, tránh tai mắt của đối phương.



Hồng Nhật Pháp vương đại náo Hàn phủ, Thích Trường Chinh nảy ngay ra một kế, nghĩ bụng nơi ẩn náu tốt nhất không đâu bằng trong Hàn phủ này.



Người của Phương Dạ Vũ cho rằng Thích Trường Chinh vẫn ở cùng với nhân sĩ trong Bát Đại Liên minh, đương nhiên sẽ không có lý do đại náo Hàn phủ chỉ để đối phó với một mình hắn. Đến khi người trong Bát phái lần lượt rời đi, thuộc hạ của Phương Dạ Vũ tự nhiên sẽ cho rằng hắn cũng đã trốn theo. Lúc chúng không còn để ý đế Hàn phủ nữa chính là lúc Thích Trường Chinh thoát khỏi Vũ Xương, đến Động Đình Hồ mà trở về hàng ngũ. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Vốn Thích Trường Chinh định nấp thêm mấy ngày nữa mới đi, nhưng bản tính hiếu động ưa thích náo nhiệt, muốn hắn chờ thêm nửa canh giờ nữa hắn cũng đã chịu không nổi.



Thích Trường Chinh đeo trường đao lên lưng, nhảy xuống gác xép toan rời nhà kho.



Bỗng nghĩ đến những cao thủ như Do Tàn Địch có thể đang lẳng lặng chờ đợi bên ngoài, người vốn gan to tày trời như hắn cũng bất giác chột dạ, bèn đến cạnh cửa thận trọng nhìn ra.



Trên sân sau Hàn phủ, mấy gia nhân đang cọ rửa đồ dùng cho ngựa, vừa làm vừa nhàn nhã chuyện phiếm. Thích Trường Chinh nghĩ thầm, hôm qua Hàn phủ vừa xảy ra chuyện động trời như vậy, hôm nay mọi thứ đã trở lại bình thường, khả năng quên đi của con người cũng thật là ghê gớm!



Nếu cứ ngang nhiên đẩy cửa bước ra, hai người kia không kêu toáng lên mới lạ.



Thích Trường Chinh vội quay đầu nhìn quanh xem còn cửa sổ nào khác nữa không, nhưng hắn phải nhanh chóng thất vọng. Nơi hắn nấp là kho lương kín mít, ngoài chiếc cửa ra vào độc nhất, ngay cả cửa sổ thông gió cũng không có lấy một cái.



Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng máy động, bèn cảnh giác nhìn ra ngoài.



Hai gia nhân vừa chuyện trò râm ran đã nằm vật trên đất, xem ra là đã bị điểm huyệt đạo, kẻ thâm nhập nào đó thật nhanh nhẹn đến đáng kinh ngạc.



Thích Trường Chinh thầm thốt lên không ổn, biết người của Phương Dạ Vũ cuối cùng cũng đã vào dò xét hành tung của hắn. Môn nhân Bát phái hẳn đã đi hết, bằng không đối phương làm sao dám to gan lớn mật như vậy!



Hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, xóa sạch mọi dấu chân trên nền đất, rồi lại xóa tiếp vết tích chỗ ngủ tối qua, đoạn đảo mắt nhìn tứ phía xem có chỗ ẩn náu an toàn nào không.



Cuối cùng ánh mắt Thích Trường Chinh dừng lại ở một góc nhà kho, nơi đặt hơn mười bồ trúc lớn, trong đó chất đầy những ngũ cốc, cám gạo, xem ra là thức ăn dùng cho gia cầm.



Hắn thầm reo lên tạ trời tạ đất, lao vút đến chọn một bồ còn đến lưng lửng, chui nhanh vào trong, đoạn dùng vỏ trấu phủ lên, ngồi yên không động đậy. Con người Thích Trường Chinh vốn hiếu thắng chỉ thích đánh nhau, song trong tình cảnh này cũng biết không thể dùng sức mà chỉ có thể dùng trí.




“Két...”.



Cánh cửa lớn kẹt mở. Thích Trường Chinh định thần nhìn ra ngoài.



Một bóng đen thoáng qua, hình như đã nhảy vào trong.



Thích Trường Chinh định nhãn nhìn kỹ, thì ra là một con vật kỳ quái nửa mèo nửa sóc. Phần thân giống mèo chỉ chừng nửa thước, song cái đuôi sóc lại phải dài đến một thước, nhanh nhẹn nhịp nhàng đong đưa phía sau, hai con mắt lấp lánh phát sáng.



Thích Trường Chinh lạnh người, biết sắp có chuyện không hay, đồng thời cũng hiểu ra nguyên nhân tại sao đêm đó đã cẩn thận như thế mà vẫn bị Do Tàn Địch đuổi đến, chính là bởi không đấu lại được cái mũi to tướng của con tiểu súc sinh kỳ quái này.



Con quái miêu bất ngờ quay đầu về phía góc kho, hai mắt trừng trừng nhìn vào cái bồ Thích Trường Chinh đang nấp, hai chân trước không ngừng cào cào xuống đất.



Thích Trường Chinh thầm nghiến răng: “Ngoan ngoãn lại đây! Để ta tặng mày một đao, bằng không lão Thích ta dù có chạy đến đâu cũng bị mày tìm ra thôi!” Cũng đến lúc này Thích Trường Chinh mới vỡ lẽ, vì sao người của Phương Dạ Vũ có thể khẳng định hắn vẫn còn ở trong Hàn phủ mà phái người vào lục soát, chính bởi vì con quái miêu này trong lần truy đuổi đầu tiên đã quen với mùi của hắn.



Cửa kho bỗng mở ra rồi đóng vào nhanh như chớp.



Lần này thì đích thị là người, một thân hình thon thả, vòng eo nhỏ đến mức khó tin, chính là “Thủy tướng” mềm mại như nước Thủy Nhu Tinh mà hắn đã một lần đối mặt.



Thích Trường Chinh thầm kêu lên một tiếng “Không xong rồi!”, đoạn nghiến răng đưa tay cầm chắc chuôi đao.



Thủy Nhu Tinh chúm miệng huýt một tiếng chói tai, con quái miêu ấy lùi lại rồi nhảy tót lên lòng nàng.



Thủy Nhu Tinh đặt con quái miêu lên vai, lướt nhẹ đến bên cạnh bồ trúc Thích Trường Chinh đang nấp, khẽ nói: “Cả Hàn phủ này đã bị chúng ta bao vây, ngươi phải tìm cách náu thêm một canh giờ nữa. Ta sẽ tìm cách dụ người của ta ra, sau đó thì ngươi phải tự lo lấy!” dừng một lúc nàng tiếp: “Tốt nhất ngươi hãy trà trộn vào trong cư xá của Hàn phủ vì chúng ta có nghiêm lệnh không được làm kinh động đến người của Hàn gia. Được rồi! Thủy Nhu Tinh ta không nợ gì ngươi nữa, đừng có cho rằng ta đã yêu ngươi!”



Tuy nói như vậy song mặt nàng lại hơi ửng đỏ, nhún chân lạng người đến một góc khác trong gian nhà kho.



Hai người một gầy một béo lao vút vào, gã béo hỏi ngay: “Tiểu linh miêu có phát hiện ra hắn không?” Gã gầy gò nhìn quanh: “Đây đúng là nơi ẩn náu lý tưởng!”



Thích Trường Chinh đưa mắt qua khe trúc nhìn ra, thấy hai tên đều mặc đồ trắng, áo gã béo viền chỉ vàng, trên lưng đeo hai vòng kim loại màu vàng; gã thứ hai cao gầy chẳng khác gì cây sào, áo viền đai xanh, vũ khí trên tay lại là một bản gỗ.



Trong lòng hắn bỗng rùng mình, nếu hai người này đại diện cho Kim và Mộc thì Thủy Nhu Tinh không cần nói cũng biết là Thủy, và đương nhiên còn Hỏa và Thổ hai người nữa. Chỉ cần võ công của bốn người này tương đương với Thủy Nhu Tinh là đủ để khiến hắn đau đầu nát óc, huống hồ đối phương chắc chắn rất tinh thông trận thế Ngũ hành, nếu hợp vây hắn, có lẽ đến tháo chạy cũng khó mà được rồi.



Bàn tay mềm mại của Thủy Nhu Tinh khẽ vuốt ve cổ con tiểu linh miêu, nói nhỏ: “Không phát hiện gì! Chúng ta đi lục soát chuồng ngựa thôi!” Nói rồi động thân lao đi trước. Kim tướng, Mộc tướng đảo mắt nhìn quanh kho lương một lượt rồi mới đuổi theo nàng.



Thích Trường Chinh nhắm mắt để đối phương không cảm ứng thấy mục quang của hắn, trong lòng nghĩ thầm: “Bây giờ nơi an toàn nhất không đâu bằng nơi này, chi bằng lại ngủ thêm một giấc nữa!”.



Đang định nhắm mắt ngủ tiếp, bỗng hắn giật mình sực tỉnh, nhảy khỏi bồ thóc, lao vút đến bên cạnh cửa, thò đầu nhìn ra.



Thì ra hắn chợt nhớ đến thủ pháp lùng sục thường dùng của các bổ khoái Giang Nam, trước tiên bao vây địa bàn cần lục soát, sau đó tiến hành sục sạo nhiều lần, lúc ấy cho dù kẻ bị truy tìm có ẩn đông nấp tây, cuối cùng cũng sẽ để lộ dấu vết. Ai đó khinh suất cho rằng những chỗ đã lục soát không còn nguy hiểm, lại đến nấp vào thì chẳng khác nào đã tự nộp thân. Nếu đối phương không định áp dụng cách này thì Thủy Nhu Tinh cũng đâu cần thiết phải lên tiếng nhắc nhở, muốn hắn trà trộn vào trong khu nhà ở của Hàn phủ!



Trước sân, ngoài hai mã phu nằm vật trên đất, tất cả mọi thứ vẫn đều yên tĩnh.



Xem ra Thủy, Kim, Mộc ba người đã đến chuồng ngựa cả rồi.



Thích Trường Chinh toan cất bước, song trong lòng ngầm cảm thấy không ổn, suy nghĩ một hồi mới sực nhớ ra. Thủy Nhu Tinh và đồng bọn phụng lệnh không được quấy rầy người trong Hàn phủ nên tất đã bố trí canh chừng, tránh người Hàn phủ bất ngờ đi đến mà phát hiện hai mã phu đang bị điểm huyệt.



Dù gan có to bằng thời, hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.



Đúng lúc đó từ phía chuồng ngựa truyền đến mấy tiếng chim kêu.



Có tiếng quần áo khẽ phất, một nam tử bạch y gấu áo viền đỏ tía, lưng đeo một binh khí kỳ lạ trông như ngọn đuốc, lăng không lao vút qua trước mặt hắn rồi nhanh chóng biến mất sau góc khuất chuồng ngựa.



Không cần nói cũng biết người này đại diện cho Hỏa, như vậy xem ra, thâm nhập Hàn phủ đối phó Thích Trường Chinh chính là ngũ tướng Kim Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ngoài ra rất có khả năng là không còn ai nữa, bởi muốn lục soát Hàn phủ mà không để cho người trong phủ phát hiện thì nhất định phải là cao thủ, từ đó có thể suy ra những người bao vây bên ngoài Hàn phủ võ công đều thấp hơn năm người này. Nếu liều mạng xông ra ngoài, hắn rất có thể phá được vòng vây chạy thoát.



Đương nhiên liều mạng chỉ là hạ hạ sách, bởi chỉ cần để lộ ra hành tung, với đám thủ hạ đông như kiến của Phương Dạ Vũ, trong đó lại có không biết bao nhiêu cao thủ, cơ hội có thể thoát khỏi Vũ Xương phủ vẫn còn là hết sức mong manh. Tuyệt chiêu lúc này chính là ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Thủy Nhu Tinh, tìm cách lọt vào khu nhà ở của Hàn phủ, khi ấy ngũ tướng muốn ném chuột nhưng lại sợ vỡ bình, để tìm được hắn sẽ càng khó hơn.



Chắc chắn vẫn còn một Thổ tướng ở ngoài canh chừng, nhưng một chọi một, Thích Trường Chinh không hề lo lắng, huống chi hướng mà hắn nấp không còn là nơi Thổ tướng chú ý đến nữa.



Định rõ chủ ý, Thích Trường Chinh lại thò đầu nhìn về phía bên phải ngược với phía chuồng ngựa. Ngoài đó là đại hoa viên của Hàn phủ, đường mòn quanh co, cây cối um tùm, thật là nơi lý tưởng cho việc ẩn nấp. Bên cạnh hoa viên là các hành lang dài nối liền hai khu vườn trước sau.



Hôm qua Thích Trường Chinh đã có những nhận biết sơ lược về địa hình của Hàn phủ, đi về phía trước là kho binh khí đã nổi tiếng võ lâm, phía sau là nơi ở của tì bộc, sau nữa là một hậu hoa viên nhỏ, trong hậu hoa viên chính là nơi ở của Hàn Thiên Đức, phu nhân và các nhi tử.



Muốn trà trộn vào người trong Hàn phủ, lý tưởng nhất là đến được tiền viện, nhưng đó lại là nơi tập trung mọi hoạt động trong ngày, người qua lại nhiều, ẩn nấp sẽ khó khăn, vì thế chỉ còn cách chuyển mục tiêu sang khu hậu hoa viên.



Thích Trường Chinh vận công vào mắt, nhanh chóng thị sát đám cây cối trong đại hoa viên bên phải, tên Thổ tướng ấy nếu ẩn nấp giám thị thì chắc chắn chỉ có thể giấu mình trong đám cây hoa ấy.



Đúng lúc đó, hai nữ tì theo con đường đá răm từ hậu viên đi tới khu vườn, vừa đi vừa dùng kéo cắt tỉa hoa cỏ.



Thích Trường Chinh mừng rỡ, quả nhiên nhìn thấy một bụi hoa khẽ rung lên, không cần nói cũng biết chính là Thổ tướng đang luồn tránh hai nữ tì.



Hắn biết sức chú ý của đối phương nhất định sẽ tập trung lên hai người đó mà xao lãng các nơi khác, lập tức lắt người ra ngoài, áp sát vào tường mà trượt đi, thoáng cái đã lướt qua ba gian kho lương, đoạn nhanh như chớp nhảy lên nóc mái hành lang, thoăn thoắt chạy dọc theo mái ngói vượt qua chỗ ở của nô bộc đến hậu hoa viên.




Trong đám cây cối um tùm sâu trong hậu viên, chỉ thấy có ba tiểu lầu nối nhà chính với một căn lầu hai tầng, xung quang nước chảy róc rách, hoa khoe lá thắm mê người.



Phía chính sảnh mơ hồ tiếng người vọng đến, có lẽ là người Hàn gia đang tụ tập ăn sáng. Thích Trường Chinh chọn đại một căn tiểu lâu, truyền cành thoăn thoắt, thoáng chốc đã chui qua cửa sổ vào trong.



Vào đến nơi, hắn mới thở phào, đảo mắt nhìn quanh.



Cảnh trí trong lầu hết sức trang nhã, bên cạnh chiếc giường màn hồng buông rủ là một bàn trang điểm nhỏ đầy đủ đồ dùng trang điểm của phụ nữ. Gần cửa sổ kê mấy chiếc đôn, bên trên đặt một cây cổ cầm, cạnh đó còn có một quyển từ phổ đang xem dở, nhìn kỹ thì ra bài “Tố ngọc từ” của nữ từ nhân nổi tiếng thời Tống Lý Thanh Chiếu. Hài hòa với phong cách thanh nhã ấy, trên tường còn treo bốn trụ quyển Mai Lan Cúc Trúc.



Mùi hương hoa nhài thoang thoảng khắp phòng, vừa có không khí thư văn, lại không mất đi xuân sắc của khung cảnh.



Không biết đây là khuê phòng của vị tiểu thư nào trong số ba tiểu thư Hàn gia? Tuy chưa thấy người, song Thích Trường Chinh đã có ấn tượng hết sức tốt đẹp.



Sau phút quan sát thưởng lãm căn phòng, hắn dịch đến bên lề cửa sổ, phóng mắt nhìn lén ra ngoài, nhãn cầu không nhúc nhích cố thu thập tất cả mọi chuyển động xung quanh vào trong mắt.



Thì ra nhãn cầu khi chuyển động tương đối dễ phát giác ra những vật thể đứng yên, nhưng nhãn cầu không động đậy lại đặc biệt mẫn cảm với những vật chuyển động. Cách mà Thích Trường Chinh sử dụng chính là một thủ pháp quan sát của các nhân vật giang hồ.



Tiếng người thoắt ẩn thoắt hiện truyền lại từ sân vườn phía sau, song bên trong ba tiểu lầu này lại im phăng phắc.



Bỗng Thích Trường Chinh giật mình nhìn ra, chỉ thấy hai bóng người men theo đúng con đường hắn đi lúc nãy lao vút vào hậu hoa viên, biến mất sau một lùm cây. Hắn không khỏi bực bội rủa thầm, biết rằng nhất định hai kẻ đó sẽ không bỏ qua ba tiểu lầu rất đáng nghi ngờ này.



Khuê phòng không lớn, nơi duy nhất có thể ẩn nấp chỉ là bên dưới gầm giường.



Thích Trường Chinh đến cạnh giường, đang định khom người chui vào, bỗng nảy ra một ý định táo bạo, bèn vén màn ra nấp lên trên giường, kéo chăn che kín, co người lại chỉ để hở chút tóc ra ngoài. Trừ phi đối phương kéo hẳn chăn ra, bằng không chẳng ai có thể nhận ra người đang ngủ trên giường lại là một nam tử!



Cách làm của Thích Trường Chinh tuy có vẻ tột cùng mạo hiểm, thực ra lại là phương sách an toàn duy nhất, bởi nếu đối phương nhìn thấy trong phòng không có người, nhất định sẽ phải đi vào lục soát. Căn phòng nhỏ như vật, khi ấy còn có thể trốn đi đâu? Còn nếu như biết tiểu thư Hàn gia đang ngủ trên giường, bởi nghiêm lệnh không được quấy rầy người trong Hàn gia, những kẻ truy đuổi hắn sẽ không dám vén màn lục soát.



Một câu dặn dò của Thủy Nhu Tinh vô hình chung đã cứu mạng Thích Trường Chinh những hai lần, khiến hắn nghĩ tới mà vô cùng cảm kích.



Cánh cửa khe khẽ mở ra, Thích Trường Chinh làm như ngái ngủ cựa mình. Quả nhiên kẻ lục soát vội vã đóng cửa rồi nhanh chóng rời đi.



Thích Trường Chinh thở phào, đang nằm nghiêng mặt vào tường liền xoay mình nằm ngửa, lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Không biết bao nhiêu ngày hắn không được ngủ trên giường như thế này rồi!



Con người Thích Trường Chinh không câu nệ tiểu tiết, chẳng thấy ngủ trên giường con gái nhà người ta là có gì không được, bèn ngáp dài một cái, thầm nghĩ chi bằng cứ nằm đây ngủ tiếp một canh giờ, đợi Thủy Nhu Tinh dụ đồng đảng của cô ta ra khỏi phủ rồi bí mật chuồn đi, thật cũng không phải là chuyện gì quá tệ!



Đang trong lúc mơ mơ màng màng, chợt nhận ra tiếng bước chân nhè nhẹ lên lầu.



Lần này hắn mới thật sự hốt hoảng, ngồi phắt dậy toan chui xuống gầm giường.



Chưa kịp vén màn, cửa khuê phòng đã khẽ mở ra.



oOo



Lúc Lan Chí Viễn và mấy mệnh quan tiễn đoàn sứ tiết Cao Ly xuống thuyền, Trần Lệnh Phương và hơn chục vị quan địa phương lớn nhỏ đã đứng chờ ở bến sông. Nhân lúc hai bên còn đang khách khí giới thiệu, có người kéo Lan Chí Viễn ra một bên, thì thầm kể lại chuyện xảy ra tối qua. Khi ấy Lan Chí Viễn mới hiểu vì sao trong đội hộ tống lại có cả ngàn quân binh, trên sông còn hai thuyền chiến đang vòng đi vòng lại.



Trần Lệnh Phương tươi cười nói với Hàn Bách: “Hơn hai mươi năm trước, lão phu đã từng phụng mật chỉ của Hoàng thượng, bí mật viếng thăm Qúy quốc, vô cùng ấn tượng bởi phong cảnh mỹ lệ của Cao Ly. Còn nhớ Trấn quốc tướng quân của Qúy quốc năm đó là Trình Đăng Chi huynh rất nhiệt tình hiếu khách, đã đưa lão phu đi thăm thú khắp các vườn linh chi ở đó. Cảnh sắc mê người ấy, hơn hai mươi năm nay vẫn không thể nào quên. Hôm nay được gặp chuyên sứ, có thể hỏi chuyện cố nhân, quả là chuyện vui của đời người rồi!”.



Hàn Bách và Phạm Lương Cực cùng cười theo, nhưng tiếng cười của hai người một khô khan, một chát chúa, bởi đều đang cố che đậy nỗi hốt hoảng trong lòng.



Phạm Lương Cực sợ Trần Lệnh Phương khơi chuyện ra giữa bàn dân thiên hạ, vội đáp lời: “Thì ra Trần lão đã từng đến tệ quốc, vậy thì càng hay, tuyệt lắm! Chi bằng chúng ta lên thuyền rồi từ từ hàn huyên một phen”.



Hàn Bách khi ấy chỉ nghĩ xem làm sao có thể chuồn khỏi nơi này. Đang lúc không biết nói gì, sau lưng chợt vang tiếng ngựa hí, thì ra Khôi nhi đang được dắt xuống thuyền.



Chàng liền nói ngay: “Nếu không có con ngựa này ta đã khó có thể thoát khỏi kiếp nạn, vì thế bất luận đi đến đâu, ta cũng mang nó đi cùng”.



Lan Chí Viễn cùng chúng quan vây quanh tiễn đoàn sứ tiết Cao Ly lên thuyền.



Phạm Lương Cực sợ bị Trần Lệnh Phương hỏi chuyện Cao Ly nên vừa lên thuyền đã nói Hàn Bách vì vết thương cũ ở đầu nên cần nghỉ ngơi một thời gian.



Chúng quan cứ tưởng có thể từ từ bàn chuyện mà tạo dựng quan hệ, nghe thế lần lượt cáo từ ra về. Chỉ Phương Viên và Thủ bị Mã Hùng được phân công đi cùng nên còn ở lại.



Hàn Bách và Nhu Nhu lẩn ngay vào phòng thượng khách mà Trần Lệnh Phương đã chuẩn bị sẵn. Nghĩ đến sớm muộn gì cũng bị Trần lão vạch trần thân phận, hai người ái ngại đưa mắt nhìn nhau.



Hàn Bách ghìm giọng xuống rủa: “Ta đã bảo kế hoạch này không thể trót lọt mà.



Không có lão già họ Trần chết tiệt, trong kinh vẫn còn không biết bao nhiêu người hiểu về Cao Ly. Lúc đó nếu đối phương nói với ta vài câu tiếng Cao Ly, liệu ta phải làm thế nào?”.



Nhu Nhu cũng không biết nên an ủi chàng ra sao.



Khi ấy, Phạm Lương Cực đẩy cửa đi vào, nói nhanh: “Ta và Trần lão đầu đã hẹn cùng ăn tối, ngươi suy nghĩ đi một chút, xem làm thế nào để ứng phó với sự ‘hỏi thăm’ của lão!”.



Hàn Bách tức giận: “Ta lại chưa từng đến Cao Ly, bảo ta phải trả lời lão ta thế nào đây?”.



Phạm Lương Cực cũng lo lắng trừng hai mắt lên: “Nói với lão ấy là cái đầu to mà rỗng tuếch của ngươi sau khi bị người ta đập vào là không còn nhớ gì nữa, chẳng phải là được rồi sao?”.




Nhu Nhu không nhịn được cười: “Phạm đại ca! Nếu công tử không còn nhớ được gì thì sao có thể làm được chuyên sứ?”.



Hàn Bách bực bội chêm vào: “Trần lão đầu đã từng xuất sứ Cao Ly, không chừng cũng biết tiếng Cao Ly. Lúc nói chuyện với ta, ta có thể nói là bị người ta đánh hỏng cả đầu óc; còn ông thì sao, Thị vệ trưởng đại nhân? Chẳng lẽ lại bảo bệnh quên cũng lây như ôn dịch chắc?”.



Thuyền khẽ tròng trành bắt đầu khởi hành.



Phạm Lương Cực gục đầu ảo não: “Ai mà ngờ được lại xảy ra tình huống thế này? Nhưng chúng ta dù sao cũng đã thoát khỏi Vũ Xương phủ, cùng lắm thì đầu của ngươi sẽ phải đau lên kịch liệt, chúng ta sẽ đồng thanh cáo lui về phòng nghỉ ngơi, Trần lão liệu có thể làm gì chúng ta?”



Hàn Bách cũng đồng ý đây là cách duy nhất trong lúc không còn biện pháp nào nữa, bèn hỏi: “Thế ông đã gặp Chiêu Hà chưa?”.



Phạm Lương Cực gật đầu: “Ai có thể giấu được lão Phạm ta! Phòng khoang trên ở những ai, ta đều biết rõ mồn một”. Rồi quay sang cười hàm ý với Hàn Bách: “Chuyên sứ ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi ta đi dạo một vòng trên thuyền, cống hiến chút sức mọn cho sự an toàn của ngài”.



Hàn Bách tức tối hỏi lại: “Một lát là bao lâu?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phạm Lương Cực cười lạnh: “Nếu ngài mệnh lớn sống đến trăm tuổi, mấy canh giờ chẳng phải ‘một lát’ thì là gì?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Trước khi Phạm Lương Cực ra khỏi cửa, Nhu Nhu khẽ nói: “Đại ca, cẩn thận một chút!”



Phạm Lương Cực thóang ngây ra, đọan cười khẩy: “Có gì mà phải cẩn thận, cùng lắm thì quỳ xin thượng cấp Hàn Bách đại hiệp của chúng ta ra tay cứu giúp là xong chứ gì?”.



Nhu Nhu phì cười: “Muội muốn Phạm đại ca cẩn thận đừng để đụng phải cái ông Trần Lệnh Phương ấy, bởi vì đầu của đại ca không làm sao cả”.



Phạm Lương Cực biết mình đã hiểu sai ý của Nhu Nhu, mặt đỏ bừng lên, ngượng ngạo bước ra khỏi phòng.



oOo



Khi ấy, trong một gian phòng ngách đơn sơ, Trần Lệnh Phương gõ cửa tìm đến Lãng Phiên Vân, đầu tiên hỏi: “Thi cô nương đang ở đâu vậy?”.



Lãng Phiên Vân trả lời: “Đang ngủ ở phòng bên cạnh. Tả Thi cần được nghỉ ngơi, chí ít phải ngủ mấy canh giờ mới ổn”.



Trần Lệnh Phương sắc mặt trầm trọng, nói ngay vào chuyện: “Lãng huynh thấy hai người mới đến từ Cao Ly ấy thế nào?”.



Lãng Phiên Vân gật đầu: “Trước khi họ lên thuyền, ta đã nhìn họ qua cửa sổ. Trần lão nếu không phiền hãy thử nói cho ta cách nghĩ của mình về họ?”.



Trần Lệnh Phương rành rọt: “Hai người này đều không phải người Cao Ly, bằng không làm gì đến mức một chút khẩu âm của người Cao Ly cũng không hề có, còn nếu là giả mạo thì quả thật là gan lớn tày trời! Hoàng thượng vì đối phó với người Mông cổ đã đặc biệt liên hệ với một số nước láng giềng Trung thổ, trong đó quan trọng nhất chính là Cao Ly. Người trong triều biết về Cao Ly có đến cả chục, lão phu cũng là một trong số am hiểu nhất. Hai người này hễ gặp Hoàng thượng đảm bảo lập tức bị vạch trần thân phận, lão phu thật kinh ngạc là họ lại dám làm như vậy!”.



Lãng Phiên Vâm mỉm cười: “Hai người này có gan như vậy, bởi vì họ đều có bản lĩnh”.



Trần Lệnh Phương ngạc nhiên: “Bản lĩnh?”.



Lãng Phiên Vân gật đầu: “Cả hai người này đều là những cao thủ hàng đầu trên giang hồ. Nếu muốn tháo chạy, e là cả Quỷ vương cũng chưa chắc đã ngăn cản được họ”.



Trần Lệnh Phương mặt biến sắc: “Cao thủ như vậy, vì sao còn đóng thần giả quỷ?



Phải chăng... phải chăng...............”.



Lãng Phiên Vân lắc đầu: “Chuyện này rất khó nói. Xem khí chất họ không giống người mà Lăng Nghiêm có thể sai khiến, người trẻ tuổi tướng mạo hùng kỳ, không phải là hạng giảo hoạt, hơn nữa... ây! Chuyện này có vẻ kỳ lạ, có lẽ ta đã từng gặp qua người này không chừng...”.



Trần Lệnh Phương lại một lần nữa cảm thấy kỳ lạ. Một cao thủ hiếm thấy như Lãng Phiên Vân, với một cao thủ cũng hiếm có như người trẻ tuổi ấy, làm sao lại không dám khẳng định mình đã gặp qua đối phương hay chưa?



Lãng Phiên Vân hiểu những nghi hoặc trong lòng Trần Lệnh Phương, liền khoát tay: “Chuyện này ta sẽ nói với Trần lão sau, nhưng con ngựa xám ấy ta đã từng gặp, do đó cũng đã có chút liên tưởng...”.



Trần Lệnh Phương gật đầu: “Được! Vậy bây giờ lão phu nên làm thế nào?”.



Lãng Phiên Vân điềm đạm: “Tạm thời không nên vạch trần bọn họ. Tốt nhất là sắp xếp một cơ hội, điều những người không liên quan ra chỗ khác, để ta và họ gặp nhau một chút”.



Đúng lúc đó, giọng liến thoắng của Phạm Lương Cực từ cửa khoang phía xa vọng tới, không biết là đang hàn huyên với ai nữa.



Lãng Phiên Vân cười nhẹ: “Nếu Trần lão đi ra bây giờ, đảm bảo ông ta sẽ lập tức mượn cớ chuồn ngay!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.