Rời khỏi Hàn phủ, Thích Trường Chinh hết sức thận trọng cảnh giác.
Đoán chừng người của Phương Dạ Vũ vẫn canh chừng bên ngoài, hắn không dám xuất hiện từ đằng trước hay đằng sau. Hàn phủ nằm kẹp giữa hai con phố lớn, vào thời điểm trước ngọ này người qua kẻ lại nườm nượp, địch nhân nếu trà trộn trong đó thì thật không có cách nào đối phó được. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Vì thế Thích Trường Chinh mới quyết định vượt tường sang bên cạnh. Sau khi quan sát cẩn thận, hắn nhảy qua tường vào một phủ đệ khác ở cách Hàn phủ một con ngõ nhỏ. Trừ phi đối phương có người giám sát từ trên cao, bằng không tuyệt đối không có khả năng phát hiện được hành tung của hắn.
Đúng lúc lăng không nhảy qua tường, trong đầu Thích Trường Chinh bỗng thoáng hiện một cảm giác bất an, vội quay đầu nhìn tứ phía, song lại không phát hiện thấy một bóng dáng nào đáng ngờ. Trong lúc vội vàng ấy, hắn chỉ thấy đập vào mắt một tòa lầu cao đối diện với cổng chính Hàn phủ, đứng trên đỉnh lầu ấy vừa khéo có thể quan sát tình hình bên này. Thích Trường Chinh lắc đầu tự cười, trừ phi có người ẩn nấp ở trên đỉnh ấy từ cửa sổ kia quan sát ra ngoài, bằng không không ai có thể theo dõi hắn mà không bị hắn phát hiện.
Liệu có khả năng khi xây dựng tòa lầu này, người của Phương Dạ Vũ đã thiết kế chỗ quan sát như thế chăng? Khả năng này đương nhiên là vô cùng nhỏ.
Thích Trường Chinh có nghĩ thế nào cũng không hình dung ra tòa lầu đó chính là đài quan sát của Phương Dạ Vũ, là nơi mà Hàn Bách và Hoa Giải Ngữ đã trải qua trận mây mưa có một không hai, bèn tự cười mình nghi thần ngờ quỷ, đoạn men theo con ngõ nhỏ chạy thẳng ra sau Hàn phủ.
Hắn trà trộn vào đám khách bộ hành tấp nập, ngầm thi triển thân pháp xuyên trái rẽ phải, có lúc xộc cả vào cửa hàng bên đường, không để ý đến những lời mắng mỏ của chủ tiệm mà luồn ra sau nhà. Cứ như thế được chừng nửa canh giờ, khi chắc chắn dù có người bám theo cũng không thể đuổi kịp thì hắn đã đến một khu dân cư hẻo lánh ở phía đông Vũ Xương thành.
Một lũ trẻ chừng gần mười đứa đang nô đùa hớn hở trên một bãi đất trống.
Thích Trường Chinh nhớ hôm còn ở Cửu Giang phủ, Càn La nghe những tiếng nô đùa của đám trẻ bên ngoài nhà mà lòng sinh xúc cảm. Hắn thầm nhủ, dù là trẻ nhỏ hay người lớn cũng đều lao tâm khổ tứ trong trò chơi đấu trí đấu lực, chỉ có điều trò chơi của người lớn là nguy hiểm khôn cùng. Một bước đi sai, bất cứ lúc nào cũng có thể phải trả giá bằng tính mạng.
Hắn lại tiếp tục thi triển thân pháp, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của dân chúng xung quanh, dốc toàn lực chạy tiếp về phía đông, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Vũ Xương tới cánh đồng ngoại ô thành phố.
Cánh đồng xâm xấp nước nhìn hút tầm mắt, kênh rạch lớn nhỏ đan xen, liễu rủ khắp nơi, cảnh sắc thanh bình yên ả. Thích Trường Chinh nhìn mà thầm than thở, nếu có thể thoát ra khỏi những nguy hiểm rình rập mà thong dong dạo bước dưới những bóng liễu kia, và nếu như có một mỹ nữ dịu hiền tri kỷ như Hàn nhị tiểu thư Huệ Chỉ sánh vai đi cùng, dù là bá nghiệp giang hồ hay lợi danh phú quý gì cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa.
Nghĩ đến đây, Thích Trường Chinh bỗng giật mình, bản thân hắn đã từng lập chí phải phấn đấu theo sự nghiệp lẫy lừng của đại tông sư Truyền Ưng, vì sao đột nhiên lại có ý nghĩ này? Lẽ nào ái tình chứ không phải bá nghiệp mới là thứ quan trọng nhất của đời người?
Thích Trường Chinh nghiến răng, thầm nhắc nhở mình phải cảnh giác.
Nhưng trong đầu hắn vẫn hiển hiện hình bóng Hàn Huệ Chỉ, con tim không chặn nổi những cơn đau nhói trào lên, thiếu chút nữa Thích Trường Chinh đã bất chấp tất cả mà quay lại Hàn phủ.
Trong lúc thần hồn điên đảo, tiếng vó ngựa to dần từ phía sau truyền tới. Thích Trường Chinh rùng mình, quay đầu nhìn lại.
Ba thớt ngựa nương theo con đường đất giữa cánh đồng đang phi nước đại hướng về phía hắn.
Thích Trường Chinh hét một tiếng lớn, đứng lại trên bờ ruộng, hai tay khoanh trước ngực, quan sát xem ba người kia có phải đang đuổi theo hắn không.
Không phải hắn to gan kiêu ngạo, cũng không phải hắn đang phẫn chí liều chết, mà bởi trong cánh đồng nước nhìn hút tầm mắt này, chạy trốn bằng chân không là cực kỳ tốn sức. Nếu để người ngựa địch nhân bắt kịp, đến chút sức tàn để liều mạng cũng không còn!
Ba người cưỡi ngựa nhanh chóng tiến lại gần, đến chỗ cách Thích Trường Chinh chừng ba mươi trượng bỗng dãn ra thành hình mũi tên lao ập đến chỗ hắn. Ba thớt tấn mã quả là thần dũng, bốn chân phi nhanh lún sâu trong ruộng nước, làm cho mầm lúa lẫn bùn nước bắn tung tóe mù trời, nhưng bước chạy vẫn hết sức vững chãi hữu lực.
Thích Trường Chinh lạnh lùng nhìn ba kỵ sĩ. Cả ba trông đều chưa quá ba mươi, bộ dạng hung hãn, tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm mâu, hẳn đều là những dũng sĩ thiện chiến.
Kẻ dẫn đầu đột nhiên hét lớn, ghì cương cho ngựa dừng lại, hai người bên cạnh vọt lên vượt qua hắn, hình thành thế trận tam giác bao vây lấy Thích Trường Chinh. Cách dàn trận này về chiến thuật không có gì đặc biệt nhưng có sức khủng bố tinh thần rất lớn. Nếu Thích Trường Chinh nhát gan quay đầu bỏ chạy mà bị ba thớt ngựa đuổi theo quây lại, khi ấy dù có tuốt đao thì ngay đến khí thế cũng đã kém hẳn rồi.
Có chạy cũng chạy không thoát, Thích Trường Chinh vì thế lại càng tỏ ra bình tĩnh, hào khí bùng lên, cười lớn: “Không ngờ các ngươi vẫn còn đuổi kịp Thích mỗ, quả nhiên là có chút đạo môn! Mau khai rõ tên họ để ta xem là binh tôm tướng cua gì của Phương Dạ Vũ!”.
Tên dẫn đầu lạnh lùng cất tiếng: “Chết đến nơi rồi mà còn ngông cuồng! Ba người chúng ta chính là Nhật, Nguyệt, Tinh trong thập đại Ngao thần dưới quyền tiểu Ma sư, đến địa phủ nhớ mà khai tên chúng ta cho lão Diêm vương!”.
Thích Trường Chinh sớm đã nhìn thấy trên vạt áo trắng mà ba người mặc có thêu biểu tượng Nhật, Nguyệt, Tinh màu vàng, tên dẫn đầu là Nhật ngao, bên trái là Nguyệt ngao, bên phải Tinh ngao, liền ha ha cười: “Muốn lấy mạng của ta ư? Phải xem các ngươi có đủ bản lĩnh không đã!”
Nói rồi hắn bất ngờ dịch sang phải.
Tinh ngao bên phải hét lớn, thúc ngựa xông lên, một mâu lao thẳng về phía Thích Trường Chinh, vừa nhanh vừa mạnh.
Thích Trường Chinh thấy thế công mà không khỏi rùng mình, không ngờ một thủ hạ bậc trung của Phương Dạ Vũ mà cũng lợi hại đến như vậy, liền rút nhanh trường đao trên lưng, tùy ý vung ngang chặn đứng mũi mâu.
“Keng!” Trọng mâu bật ra khỏi trường đao. Tinh ngao thế công không hề sút giảm, dấn thêm một bước đến bên phải Thích Trường Chinh, mâu trong tay lại lần nữa loáng lên.
Thích Trường Chinh cười lớn, trường đao quét một vòng tròn trong không trung, lực đạo tụ trên mũi đao nhằm thẳng Tinh ngao bổ tới.
Lại “Keng!” một tiếng, Tinh ngao không nao núng, đưa thuẫn ra đỡ một chiêu toàn lực của Thích Trường Chinh, luồn qua phía sau bên phải hắn, trường mâu về tay tiếp tục đâm ra.
Nhật ngao và Nguyệt ngao cũng đồng thời hợp kích, hai cây trọng mâu chia làm hai ngả trước sau công tới, chỉ trong chớp mắt Thích Trường Chinh đã bị vây kín trong mâu ảnh trùng trùng.
Thích Trường Chinh không mảy may sợ hãi, quay người nhảy vút lên tránh được hai chiêu của Nhật, Nguyệt lưỡng ngao, lại tiếp tục nhằm Tinh ngao lao đến.
Một đao khi nãy bổ lên thuẫn Tinh ngao đã hội tụ toàn bộ công lực của hắn. Thích Trường Chinh thầm đoán, đối phương ngoài mặt tuy có vẻ vẫn vô sự, nhưng chắc chắn trong người đang choáng váng, vì thế hắn bất chấp mạo hiểm hai bên mà lao thẳng vào màn mâu của Tinh ngao. Cơ hội đào sinh duy nhất của hắn là tìm cách tiêu diệt một trong ba tên, phá vỡ chiến thuật vây công mà thoát đi.
Chớp mắt Thích Trường Chinh đã lăng mình lên không, đao trong tay nhanh như chớp bổ xuống, trúng đúng vào đầu mâu. Tinh ngao kêu lên một tiếng thất thanh, toàn thân run lên, trọng mâu bạt sang một phía để lộ thân người. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Thích Trường Chinh thầm mừng mình đoán không sai, công lực của tam ngao vẫn kém hơn hắn một bậc. Sự mạo hiểm tính mạng rốt cuộc đã đổi được cơ hội thoát thân, bèn quẫy một vòng trên không lấy đà, chân phải vung ra đá thẳng vào đầu Tinh ngao.
Tinh ngao lâm nguy không chút rối loạn, liền áp sát người lên lưng ngựa, thuẫn trong tay giơ lên che người.
Thích Trường Chinh cười lạnh một tiếng, mũi chân đạp vào đuôi ngựa, mượn lực bật lên tầm một thước cao, dốc tận công lực gần hai mươi năm khổ luyện, một đao bổ xuống mép ngoài chiếc thuẫn.
“Keeeng!”
m thanh chói tai vọng xa đến hàng dặm.
Chiếc thuẫn đang che người Tinh ngao bị một đao dũng mãnh vô song của Thích Trường Chinh đả bật khỏi tay. Hành động thu người sau thuẫn đã giúp Tinh ngao tránh được một cước của Thích Trường Chinh song cũng cản trở hết tầm nhìn của hắn. Toàn thân Tinh ngao vẫn tê rần sau mấy lần ngạnh tiếp đao chiêu, giờ đây bảo bối giữ mạng là chiếc thuẫn cũng văng mất. Tinh ngao kinh hãi tuột khỏi lưng ngựa, chới với rơi thẳng xuống ruộng nước.
Con chiến mã chồm lên xông về phía trước, nháy mắt đã phi thêm được mấy trượng, Thích Trường Chinh lại lộn nhào mấy vòng, đáp xuống vững chãi trên lưng ngựa.
Nhật Nguyệt lưỡng ngao đồng thanh hét lớn, tức tối thúc ngựa đuổi theo.
Thích Trường Chinh kẹp chắc bàn đạp, thúc con ngựa của Tinh ngao chạy về phía trước, nào ngờ chiến mã tinh khôn biết người trên lưng không phải chủ nhân, hai chân trước đột nhiên chồm lên toan hất hắn xuống đất.
Thích Trường Chinh hét lớn: “Hảo súc sinh!” đao vung ngược đỡ liền hai mâu của Nhật, Nguyệt lưỡng ngao công đến. Trước khi địch nhân kịp ra chiêu thứ hai, hắn đã hạ tay chích mũi đao vào mông ngựa.
Con chiến mã hí lên một tiếng thảm khốc, bốn vó tung cao, phi điên cuồng về phía trước.
Lần đầu tiên trong đời Thích Trường Chinh phải dụng hết khả năng cưỡi ngựa của mình. Con chiến mã lồng lên như điên, nháy mắt đã lao đi được mười mấy trượng, bỏ xa Nhật, Nguyệt lưỡng ngao phía sau. Chỉ tội nghiệp cho những chủ ruộng hiền lành, không biết đã mất bao nhiêu mạ non vì trận huyết chiến giữa bốn người họ.
Mới chừng một tuần trà, Thích Trường Chinh đã vượt qua không biết bao nhiêu thửa ruộng. Qua khỏi cánh đồng, con ngựa vẫn phi như điên cuồng vào một cánh rừng thưa, rồi lại lao xuyên qua cả cánh rừng.
“Phụt!” Trên không trung phía sau vụt lên một vệt pháo hiệu.
Không cần nói Thích Trường Chinh cũng biết người ra hiệu chính là Nhật, Nguyệt, Tinh, biết không đuổi kịp nên phải báo cho đồng đảng phía trước chặn đường hắn.
Con chiến mã đột nhiên thổ ra toàn những bọt trắng, cúi đầu phóng lên một quả đồi nhỏ. Thích Trường Chinh thấy ngựa đã kiệt sức, trong lòng không nỡ, bèn vỗ vào đầu ngựa: “Được! Tha cho mày!” Đoạn nhảy khỏi lưng ngựa đáp xuống đất.
Con ngựa quả là tinh khôn, sau khi chạy thêm bảy tám trượng nữa mới từ từ dừng lại, không ngừng phì ra bọt trắng.
Thích Trường Chinh gật gù khen ngựa tốt, tự nhủ Nhật, Nguyệt, Tinh tam ngao, nếu đơn đả độc đấu thì không có ai là đối thủ, nhưng nếu bất cứ hai tên nào trong số đó hợp công thì hắn đã khó bề xoay sở, còn nếu là cả ba người liên thủ, việc hắn thất bại là chuyện hiển nhiên. Phương Dạ Vũ quả đã quyết không cho hắn trở về Nộ Giao Bang!
Hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt. Thích Trường Chinh chọn toàn những con đường núi gập ghềnh mà đi, tránh tam ngao kia có thể dùng ngựa đuổi tới. Sau hai canh giờ, cho dù thể lực phi phàm đến đâu cũng đã thấm mệt, Thích Trường Chinh gắng gượng chạy thêm hơn mười dặm nữa. Qua một sơn thôn yên ả, một con sông lớn hiện ra chặn ngang trước mặt.
Chừng như vì trời mưa to nên nước sông chảy rất xiết.
Thích Trường Chinh mừng rỡ phóng mắt nhìn dọc con sông. Dọc dường đào thoát, hắn có hai địch thủ đáng gờm. Thứ nhất là ngựa khi địch nhân đã xác định được tung tích của hắn. Thứ hai, khi hắn lẩn trốn được lũ người bám theo thì con quái miêu của Thủy Nhu Tinh lại là vũ khí tối lợi hại. Ai biết là bọn chúng còn có bao nhiêu con vật như vậy? Nếu bị một con linh miêu khác tìm ra, cho dù Thủy Nhu Tinh muốn bảo vệ hắn cũng không thể làm được.
Thật may hắn lại gặp con sông này, vừa có thể theo dòng chảy nhanh chóng thoát đi, không sợ tuấn mã đuổi kịp, lại có thể tránh được cái mũi đáng ghét của con quái miêu kia, liệu còn gì có thể lý tưởng hơn thế!
Thích Trường Chinh gắng chút sức còn lại tìm một cây gỗ nhẹ, chặt lấy một khúc to quăng xuống lòng sông, huýt lên một tiếng lấy hơi, đoạn đáp xuống thân cây, hai chân vận lực nhấn khẽ.
Cây gỗ lập tức băng băng lướt về phía hạ du.
Kỹ xảo này là do Lãng Phiên Vân dạy hắn lúc nhỏ. Trong số bọn trẻ cùng tuổi dạo ấy, Thích Trường Chinh là người làm được giỏi nhất. Trò chơi thời niên thiếu không ngờ hôm nay lại được dùng để thoát mạng.
Trong nháy mắt, Thích Trường Chinh đã biến mất sau góc rẽ con sông.