Kim Phúc vừa tiến đến “Thiết thành” , đều không trông thấy
ai bán bánh bao, chỉ nhìn thấy nhiều người bộ dáng giống nàng có vẻ rất đói, lại
ngồi trước đường, thậm chí có người nằm
luôn xuống đường.
Ca ca của nàng gạt người! giám nói “Thiết thành” cứ ba bước
là có một tửu lầu, năm bước là một tiểu điếm bán trái cây cùng bánh ngọt? Cái
gì gọi là tùy tiện đi vài bước, sẽ đụng phải người bán bánh bao rong?
Kim Phúc khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà thở phì phì cố giữ lấy
hai gò má, nha, hai má nàng nếu so với bánh bao trắng cũng không khác mấy đâu.
“Ở chổ nào bán bánh bao?” Kim Phúc hỏi người qua đường.
“Bánh bao?” người qua đường cười lạnh một tiếng, nàng ta gầy
chỉ còn da bọc xương .” Ngươi hiện tại có phúc để ăn?”
“Ta không ăn phúc, chỉ ăn loại này bánh bao tròn.” Kim Phúc
nghiêm nghị hai tay chỉ lên trên đầu nàng.
Ách. . . . . . Ca ca nói đây không phải nói búi tóc bánh
bao, nàng thấy bánh bao có cái gì gọi là giống búi tóc trên đầu nàng, tóm lại lần
đầu tiên hắn nhìn thấy một tiểu cô nương có hai búi tóc vui nhưng đáng yêu như
vậy, bộ dáng trông rất giống tiểu hồ lô trong tranh .
“Trong thành nếu có bánh bao, bên đường sao lại có nhiều dân
đói như vậy. Trong thành tất cả các gia súc đều bị quânChu gia lấy đi sung
công. . . . . .” Một ông lão với hơi thở khó nhọc lên tiếng
Ông lão chưa kịp nói xong, vài tên mặc quân phục binh sĩ màu
vàng cưỡi ngựa phi vụt qua, bụi bay dày đặc, còn xộc thẳng vào mặt Kim Phúc. Mặt
tròn của nàng lập tức vo thành một nắm.
“Phi phi phi. . . . . .” Kim Phúc cố hết sức nhổ ra hết bụi
đất trong miệng.
“Các người tránh ra, không đước phép đứng chặn giữa đường!”
Bọn lính quơ trường tiên, ngăn giữa đường đẩy những người khác vào hai bên
trong lề.
Kim Phúc bị bất ngờ không đứng vững liền bị ngã vào trong,
bàn tay trước chạm đất do ma sát mạnh mà bị thương.
“A…đau quá. . . . . .” Kim Phúc ngồi chồm hổm trên mặt đất,
hai mắt đẫm lệ thổi thổi miệng vết thương.
“Ha ha. . . . . .” Binh lính thấy vậy lớn tiếng cười rồi bỏ
đi.
“Cái này có gì buồn cười ?” Kim Phúc đầy tức tối, hỏi một
người đứng bên cạnh đang ôm đứa nhỏ mới sinh khuôn mặt tái nhợt.
“Đó là kiêu ngạo! Là đang ở cười nhạo chúng ta. Thành Chủ của
Thiết Thành thừa dịp em trai ra ngoài chinh chiến, rồi nghe những lời gièm pha
của phụ nữ Hồng gia, mở cổng thành dung túng địch nhân vào thành!”
Nam tử đang tái nhợt thiếu sức sống kích động rống to, oa
nhi trong lòng ngực của hắn liền oa oa khóc nỉ non .
Kim Phúc đến bện cạnh, chỉ thấy oa nhi khuôn mặt bất quá chỉ
bằng một cái bánh bao nhỏ, đã khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Cái này có người lớn bên cạnh, vì sao lại khóc?” Kim Phúc đến
kỳ quái hỏi.
“Mẹ đứa bé tại chiến trường loạn lạc qua đời, hài tử không
có sữa để uống, không có cháo để ăn, đã một ngày chưa có ăn thứ gì vào bụng, một
tiểu oa nhi thì làm sao chịu được đói. . . . . .” Thôi Trường Xuân vừa nói đến
vậy, lệ không khỏi rơi xuống má.
Kim Phúc thấy oa nhi khóc đến đỏ đậm khuôn mặt, nàng phút chốc xót xa, trong túi áo còn một
ít thức ăn, nàng do dự mân mân đôi môi.
“Oa. . . . . . Oa. . . . . .” Oa nhi đột nhiên quay đầu đối
với nàng tuôn ra một tiếng khóc lớn hơn.
Kim Phúc đến đã giật mình, “Đông” một tiếng cái mông lại chạm
đất.
“Được rồi. . . . . . Cho ngươi một nửa là được. . . . . .”
Kim Phúc đến lẩm bẩm thò tay vào trong bao quần áo móc ra một bánh màu vàng,
phân thành hai nữa, lần lượt một bên cho cha oa nhi .”Cho ngươi.”
“Thôi Trường Xuân tạ ơn cô nương ân cứu mạng!” Thôi Trường
Xuân tiếp nhận lấy nữa phần bánh, lập tức đưa vào trong miệng.
“Uy uy. . . . . . cái này không phải cho ngươi, nhổ ra a!”
Kim Phúc tới bắt ở yết hầu Thôi Trường Xuân , đem hắn theo mặt đất đề cao ít nhất
một thước.
“Cô nương. . . . . . Oa nhi mới một tuổi, Thôi mỗ phải cắn
nát trước sau mới có thể cho cho oa nhi ăn.” Thôi Trường Xuân lè lưỡi, thở
không nổi nói.
“Ân.” Kim Phúc liền buông tay ra, Thôi Trường Xuân nặng nề
ngồi trên trên mặt đất.
“Oa. . . . . .” Oa nhi lại như bị kinh động, khóc lớn lên.
“Thật ồn ào!” Kim Phúc bịt lấy hai tai, dùng chân đạp Thôi
Trường Xuân.”Ngươi nhanh cho nó ăn, không được ăn vụng. . . . “
“Cô nương, lòng từ bi, mẹ ta ba ngày chưa ăn cơm rồi!” Một
nam tử bốn mươi tuổi, quỳ gối trước mặt nàng dập đầu.
“Cha ta bảy mươi rồi, người già cũng như hài tử chịu không
được đói a. . . . . .”
Kim Phúc đột nhiên
ngước mắt nhìn lên, bị hù đến nổi đồ ăn trong áo suýt rớt ra
Trước mặt của nàng khi nào lại quỳ hàng chục người thế này
a? !
Kim Phúc đến hai tay ôm ngực, cảm thấy những người này thật
đáng sợ, bọn họ làm sao biết nàng còn có thức ăn!
Đều cho bọn hắn, nàng kia ăn cái gì!
Tuy nhiên nàng không ăn, cũng sẽ không có chết. Chính là,
nói không ăn vậy…, nhưng vẫn muốn muốn ăn, nếu không ăn, nàng sẽ không thể chuyên
tâm tu hành. Cho nên, nàng nhất định phải ăn no bụng .
“Cô nương hảo tâm, a, cô nương rủ lòng thương,. . . . . .”
Kim Phúc nhìn những người kia cúi quỳ trước mặt mình, mỗi
người sắc mặt ai cũng đều xanh xao, họ thật sự rất đói a.
Nàng lấy quả Phượng Hoàng để trong ngực ra, phân chia đều
phát cho từng người. Nàng còn không kịp ngăn cản, bọn họ ngay cả chưa lột vỏ
cũng gặm xuống.
Mà mọi người ăn loại quả này vào, chỉ cảm thấy một cổ hơi ấm
từ người lan dần tứ chi, như là đã được ăn đầy đủ ba ngày, cảm thấy khỏe hẳn.
“Cô nương, cô là từ nới khác đến sao?” Thôi Trường Xuân ôm
hài nhi đã không còn khóc quấy hỏi
“Từ nơi đó .” Kim Phúc chỉ tay lên đỉnh núi Bạch Tuyết Linh sơn.
“Cô nương từ Linh sơn xuống , khó trách trên người có quả
Phượng Hoàng, ta mới nhấm một chút, sinh lực khỏe lên gấp trăm lần.” Thôi Trường
Xuân nói xong, bên cạnh rất nhiều người nghe vậy cũng đều phụ họa lên.
Mọi người đều biết Linh sơn có rất nhiều điều kỳ lạ, nhìn cô
nương này vẻ mặt không nhiễm phàm tục, thần sắc tinh khiết, nhìn lâu cũng cảm
thấy có vài phần không giống bình thường.
“Nói nhảm, Phượng Hoàng mười năm mới kết quả một lần, một quả
có thể chống đỡ mười ngày ăn, ăn vào đương nhiên sinh lực tốt gấp trăm lần.”
Kim Phúc đến đây mà không có bánh bao ăn, chán đến chết nói.
Lời vừa nói ra, chúng thanh liền xôn xao.
“Đa tạ cô nương ân huệ ban thưởng trái cây quý, đợi sau khi
tướng quân của Thiết thành trở lại, chúng ta nhất định làm trâu làm ngựa báo
đáp.” Mọi người đồng nói ra.
“Kim Phúc ta đây không cần các người phải làm trâu làm ngựa,
chỉ cần bánh bao.” Nàng cái miệng trề
ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.
“Chờ tướng quân trở về, Kim cô nương muốn bao nhiêu bánh bao
thì sẽ có bấy nhiêu bánh bao! Cô không biết Thiết thành chúng ta trước dựa vào
tướng quân tài giỏi để trấn thủ, thời kỳ thái bình, chừng vài vùng có một nửa
gia đình giàu có. . . . . .” Thôi Trường Xuân nói ra.
Kim Phúc không có hào hứng nghe nhiều như vậy, cái kia chẳng
liên quan gì nàng, vội vã hỏi: “Hắn khi nào trở về?”
Nàng lời còn chưa nói xong, đột nhiên ngồi rụp xuống,
nghiêng đầu để tai sát mặt đất.
“Làm sao vậy?” Mọi người tò mò vây quanh hỏi.
“Rầm rầm rầm oanh. . . . . . Thật nhiều người phi mã đang đi
về hướng này . . . . ” Kim Phúc ngẩng đầu, mặt đều dính bùn đất.
“Nhất định là thành chủ trở về rồi!” Thôi Trường Xuân bật thốt
lên nói, đưa tới mọi người một hồi hoan hô.
“Phía đông Giác thành Chu gia quân đang nắm giữ, người trấn
thủ thiếu, chúng ta chạy nhanh đến đó giúp tướng quân mở cửa thành.”
“Chỗ đó có Chu gia quân! Đao thương không có mắt, chết người
hàng loạt, ta trên có cha mẹ, dưới còn con nhỏ hai tuổi. . . . . .”
Một đám người thất chủy bát thiệt??? hết tranh luận rồi đứng bất động nhìn nhau
Kim Phúc tới nghe được móng ngựa thanh âm ngày càng gần,
nàng hai tay tra eo, hét lớn một tiếng ──
“Ta đi Giác thành mở cửa cho tướng quân của mấy người vào
thành!” Như vậy nàng mới có bánh bao ăn.
Thôi Trường Xuân vừa nhìn thấy nàng bộ dáng dõng dạc, lập tức
nước mắt liền chảy ra
“Tiểu cô nương này ở nơi khác đến cũng đứng về phía bên ta,
chúng ta còn do dự cái gì! Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn Tướng quân ở ngoài thành
khổ chiến sao?” Thôi Trường Xuân cõng đứa nhỏ lên, là người đầu tiên theo sau
lưng Kim Phúc.
“Đúng vậy a đúng vậy a, nhanh giúp cho tướng quân kia trở về
thành.” Kim Phúc khoa chân múa tay vui sướng, phảng phất đằng trước đã có một
núi bánh bao đang đợi nàng.
Có người cúi đầu tránh đi ánh mắt của nàng, cũng đã có nhiều
người gia nhập phía sau của nàng, đội ngũ truyền với nhau từ tai này đến tai
người khác, kéo đến càng lúc càng dài, càng lúc càng đông.
Kim Phúc không để ý người nối phía sau mình đã dài giống như
một con rồng, chỉ biết là sắp có bánh bao ăn, cho nên vui vẻ ngâm nga bài hát.
Khi kéo dài đến một tửu lâu nhỏ, một quân lính đang dìu tên
tiểu tướng uống rượu say khướt ngã qua ngã lại đi đến
”Tạo phản sao? Các
ngươi bọn súc sinh toàn bộ cút hết cho ta!” tiểu tướng của quân địch trừng đôi mắt say hồng, chửi ầm lên nói.
Quần chúng tất cả đều không có lên tiếng, hoảng sợ đứng lùi
dần
“Các ngươi đông người như vậy việc gì phải sợ bon chúng?”
Kim Phúc đến kỳ quái nói.
Nàng lời nói chưa dứt , gần trăm nam tử liền hướng ba gã quân địch một loạt tấn công, quân địch
lập tức bị đè ép trên mặt đất.
“Rất tốt, rất tốt.” Kim Phúc rất hài lòng, tiếp tục đi lên
phía trước.
Quần chúng vang lên một hồi tiếng hoan hô, đoàn người khí chất
cao ngời
“Tướng quân. . . . . . tướng quân. . . . . . Tướng quân . .
. . .” Có người dẫn đầu hô to lên.
“Bánh bao tướng quân! Bánh bao tướng quân!” Kim Phúc tới
cũng đi theo hét lớn hai tiếng.
Tất cả mọi người kỳ quái
nhìn nàng.
“Nhìn cái gì? Chẳng lẽ các ngươi không muốn ăn bánh bao
sao?” Kim Phúc đến kỳ quái trừng mắt ngược
trở về.
Đã lâu rồi không nhớ hương vị thịt quần chúng vội vàng gật đầu, vội vàng đuổi kịp
cước bộ của nàng, vội xông hướng cửa Giác thành, cùng đợi tướng quân đoạt lại Thiết thành, trả lại cho bọn họ thời
gian yên bình trước kia
Nhanh! Mau lên!
Thiết Mộc Ưng thân thể tráng kiện cưỡi trên lưng Cao Mã, một
loại tư thái dũng cảm từ sau lưng vượt lên đầu mấy ngàn danh quân Thiết gia, hướng
phía Thiết thành phóng tới.
Trừ tiếng vó ngựa ra, một đoàn quân đội yên tĩnh không một
tiếng người nói chuyện
Thượng giáp màu đen bảo vệ toàn thân Thiết Mộc Ưng, mũ giáp
phía dưới vỏn vẹn lộ ra cái cằm nhọn cương nghị cùng đôi con ngươi sắc bén sáng
ngời đao kiếm
Mắt Thiết Mộc Ưng thấy một số người đứng ngay cổng Thiết
thành, hắn lợi hại nheo mắt, phẫn nộ trừng mắt nhìn trên cửa thành nhiều quân “
Chu “ gia
Không biết Thiết thành dân chúng hôm nay tốt không? quân Chu
gia từ trước đến nay không hề hiền lành, đốt giết bắt người cướp của, hủy hết
lương thảo trong thành, khiến dân chúng chết đói chính là thủ đoạn của bọn
chúng
Thiết Mộc Ưng hàm răng xiết chặt, thân dưới hắc mã càng thêm
phi chạy nhanh chóng.
Trên tường thành quân Chu gia vừa nhìn thấy “Thiết gia quân”
đột kích, vội vàng kích trống thổi còi.
“Thành chủ Thiết thành đã đầu hàng, Thiết gia quân tiến
công chính là tạo phản, nhanh lên vứt bỏ vũ khí, miễn cho tội chết!” Chu gia
quân khiêu chiên đứng trên thành, lớn tiếng thét to nói.
Thiết Mộc Ưng con mắt hào quang lạnh lẻo nhìn xem binh tướng
của địch sắp xếp cung tiễn thủ.
“Làm phản chính là các ngươi giám dẫn binh chiếm thành,
không khác nào loại cầm thú!” Thiết Mộc Ưng trợn mắt, phát ra một đạo sư tử gầm
kinh thiên động địa.
Người thân, cha mẹ, vợ con của những binh sĩ “ Thiết gia
quân” đều đang ở trong thành, toàn quân phía bên ngoài nghe tướng quân của mình
oai phong khiêu chiến, nên cũng bộc phát những tiến gầm nhẹ căm phẫn trong lòng
“Tiến lên!” quân Thiết gia đồng thanh lên tiếng, oanh oanh
liệt liệt cùng tướng quân dẫn đầu chiến đấu
Trên tường thành Chu gia quân thất kinh hoảng sợ nhìn Thiết
gia quân trì mã cử động lá chắn liên tiếp tới gần, nhớ tới Thiết gia quân có
danh tiếng bất khả chiến bại, tất cả đều không tự chủ được co rúm người lại
Ai mà chưa từng nghe qua năm đó Thiết gia quân chỉ dùng ba
nghìn đại quân ba ngày ba đêm công thành, đánh chiếm bạo ngược vô đạo”Lạc thành”
có đến hai vạn đại quân đều trở thành chuyện tích.
“Bắn tên!” tướng quân Chu Kỳ của Chu gia quân hạ lệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, tên bay như mưa.
Chỉ là, tên bay như rừng rậm,nhưng không làm cho một binh sĩ
nào của Thiết gia quân ngã xuống, bọn họ đi tới tiến độ thậm chí không giảm, mà
ngược lại di chuyển rất nhanh liền kiềm hãm quân địch trước mặt
“Đánh!” Thiết Mộc Ưng ra lệnh một tiếng, hàng thứ nhất Thiết
gia quân đã tiến xác tường thành, mười tên công thành, tay lập tức leo lên
trên.
Chu gia quân mới căng dây cung bắn tên, đối phương đã bò lên
trên tường thành.
“Đồ vô dụng! Bọn chúng đều ngay trước mắt, cũng bắn không
trúng một người sao?” Chu Kỳ lớn tiến mắng rủa.
“Bọn họ đầu đội mũ sắt, đeo mặt nạ, không có một tấc khe hở.
. . . . .” một binh cung tiễn thủ nói ra.
Cung tiễn thủ lời chưa kịp dứt, Thiết gia quân đã dọc theo lỗ
châu mai trèo lên phản công.
“Hàng thứ hai vào chỗ.” Thiết Mộc Ưng khẽ quát một tiếng.
Thiết gia quân hàng thứ hai cung tiễn thủ đã hướng phía trên
tường thành bắn, tuy là ngược gió từ trên xuống, nhưng cung tiễn lực đạo lại vẫn
mạnh mẽ bắn về phía quân địch.
Chu gia quân tiếng kêu gào thê thảm đều trúng tên ngã xuống
đất, càng ngày càng nhiều quân Thiết gia chiếm lên thành tường.
“Tướng quân, phía đông Giác thành có một tiểu đội dựng cờ
“Thiết gia quân” đứng lên công kích , chỉ sợ là quân địch cố ý sắp đặt.” phó tướng
Lý Hổ “ Thiết gia quân” giục ngựa tiến lên báo cáo.
“Ngươi ở đây phụ trách ra lệnh.” Nói xong Thiết Mộc Ưng
khoái mã hướng Giác thành chạy tới, nhanh tựa như tia chớp xuyên qua tầng tầng
quân đội, như giẫm trên mặt đất bình thường không hề trở ngại, đủ thấy thuật cưỡi
ngựa cao siêu.
Chỉ thấy Thiết thành dân chúng toàn bộ chen chúc tại giác
thành, liều mình quơ cờ Thiết gia quân, chính là người đứng đầu dẫn quân, tại
sao là ──
Một tiểu cô nương?!
Thiết Mộc Ưng để mắt nhìn về phía tiểu cô nương vẻ mặt đang
cao hứng bừng bừng, lại nhìn phía sau nàng dân chúng bộ dáng tựa hồ nhảy nhót
như chim sẻ, tâm trạng liền nhẹ nhàng thở ra.
” trong Giác thành là người một nhà, người dẫn chính là
nhân quân trước đây.” Thiết Mộc ưng khoái mã quay về đối Lý Hổ nói ra.
Lý Hổ mới xoay người, Thiết Mộc Ưng cũng đồng thời đối lính
liên lạc hạ lệnh.
“cánh quân bên trái vào thành, một đội quân tấn công tường
thành, trung đội theo ta tiến công cổng chính Thiết thành.”
“Dừng tay!” Trên tường thành, tướng quân Chu Kỳ của Chu gia
quân một tay cầm kiếm, đâm về thành chủ Thiết Minh Anh mặt mày đã trắng bệch.”Nếu
như muốn ca ca ngươi Thiết Minh Anh có thể sống xót…, mau ngoan ngoãn đầu
hàng.”
Thiết Mộc Ưng con ngươi đen trừng hướng lên tường thành nhìn
ca ca Thiết Minh Anh khác mẫu của mình.
Vì một người nhu nhược, vì không biết thương cảm dân chúng
thẳng tay ăn chơi sa đọa, nên đầu hàng địch làm cho toàn thành người dân chịu
khổ? Phụ thân lại cho rằng vì chính người nên dân mới khổ sở, nào nghĩ từ khi
Thiết Minh Anh lên làm Thành chủ, lại làm cho nhân dân càng chịu khổ hơn.
“Giết Thiết Minh Anh! Chúng ta không cần loại người chỉ biết
núp ở váy mẹ uống rượu ăn thịt, làm cho người dân trong thành chịu bao nhiêu cực
khổ!” Trong thành tinh thần quần chúng sục sôi rống to bay thẳng lên trời xanh.
Thiết Minh Anh hai chân mềm nhũn, chớp mắt trắng bạch, ngất
đi.
“Thế cục hôm nay đã đổi, ngươi nếu như giết Thiết Minh Anh,
chính là tổn thất đến dân chúng Thiết thành. Thiết gia quân tuyệt không tha nhẹ
cho ngươi!” Thiết Mộc Ưng hai mắt nhìn thẳng Chu Kỳ, tay phải vung lên.”Thiết
gia quân, vào thành!” Lời nói vừa dứt, Thiết gia quân binh phân ba đường, thế
như chẻ tre tới gần về phía trước.
Thiết Mộc Ưng mới đến trước cửa thành, còn không có hạ lệnh
công thành, cửa thành cao ba trượng từ từ mở ra, trước mặt hắn chính là tiểu cô
nương gương mặt tròn tròn khi nãy. Tiểu cô nương này trên đầu có hai búi tóc
cũng tròn, vẻ mặt rất bẩn, lại mở to đôi mắt sáng long lanh yên lặng nhìn hắn,
hơn nữa ──
Vẻ mặt vui vẻ?
Tên thủ lĩnh ngồi trên Cao Mã, thoạt nhìn mặt rất hung, khí
thế so còn dọa người, nam nhân này chính là tướng quân a! Kim Phúc hăng say đối
với hắn chói lọi cười.
Nàng nguyên bản tại Giác thành vừa diễn xong cảnh tay không
đoạt được bách đao, vừa nghe đến tướng quân này bị giam ở ngoài cửa vào không
được, liền xung trận lên ngựa tiến tới đây.
Bánh bao tướng quân nếu không thể vào thành, nàng cái này một
chuyến đi chẳng phải hao cổng tổn sức mà không được gì . Vì vậy, trong lúc đó
nàng giống như con khỉ trái chui phải nhảy tiến vào quân địch, mạnh mẽ đâm tới
xông thẳng cổng thành chính.
“Bánh bao tướng quân, nhanh lên tiến vào!” Kim Phúc đến một
bên đẩy ra cổng, vừa hướng Thiết Mộc Ưng vẫy tay.
Thiết Mộc Ưng không biết cô nương tự ý đổi tên hắn thành
bánh bao này là ai, chỉ cảm thấy nàng thần lực phi phàm, hẳn là nhân tài. Hắn giục
ngựa, đi qua bên người nàng thì gật đầu hướng nàng thăm hỏi.
Kim Phúc tới gặp trạng, cười đến híp mắt không thấy thái sơn
.
Nàng hướng hắn vươn tay ──
A? Thiết Mộc Ưng sau khi cưỡi ngựa như bay qua bên người
nàng, Kim Phúc tới đây mới lấy lại tinh thần, hai tay nhìn rỗng tuếch .
“Bánh bao ? Không phải nói tướng quân vừa về đến thì có thể
có bánh bao ăn? Hay là hắn muốn tới địa phương khác trao đổi?” Kim Phúc dạo qua
một vòng, chỉ thấy quần chúng ở cửa tất cả đều theo đuôi Thiết gia quân, hướng
phía trong thành đi đến.
Ánh mắt của nàng sáng ngời, cảm thấy mừng rỡ ──
Nhất định là muốn đến nơi khác để đưa bánh bao rồi, nàng
cũng muốn nhanh chóng lấy bánh bao nha.
Kim Phúc cước bộ nhanh hơn, thở phì phò vài tiếng liền lại lần
nữa tiến vào giữa quần chúng, liều mình chạy về phía sau lưng Mộc Ưng. . . . .
.
Lúc này, Chu Kỳ vừa thấy Chu gia quân liên tiếp bại lui, vội
vàng bắt Thiết Minh Anh đi xuống thành lâu, chỉ hy vọng Thiết Mộc Ưng còn có
chút tình cảm anh em, như vậy con bài trong tay hắn mới có tác dụng.
“Thiết gia quân không giết người đầu hàng, cong không mau đầu
hàng.” Thiết Mộc Ưng oai phong ngồi trên trên ngựa đen, khuôn mặt tràn đầy
chính khí, dáng người bất phàm.
“Tỉnh lại cho ta!” Chu kỳ đánh cho Thiết Minh Anh một cái
tát, muốn hắn cầu tình.Thiết Minh Anh rên rỉ tỉnh lại, vừa nhìn thấy Thiết Mộc
Ưng đứng đằng trước, nước mắt nước mũi toàn bộ phun ra.
“ Đệ đệ tốt, ngươi phải cứu mạng ta a! Đều là Hồng Tuyết
Anh yêu phụ kia bảo ta mở cửa thành . . . . . .” Thiết Minh Anh kêu to.
“Buông hắn ra, ta cam đoan khi trục xuất ngươi rời đi sẽ
không còng tay xiềng chân, chừa cho ngươi chút tôn nghiêm.” Thiết Mộc Ưng nhìn
Chu Kỳ, con mắt sát khí mang đầy sát khí, chỉ sợ cả Chu gia quân cũng không phải
đối thủ của hắn.
“Khẩu khí thật là lớn, ai nói Chu gia quân nhất định sẽ
thua. . . . . .” Chu Kỳ bả đao càng ép vào trong cổ Thiết minh Anh.
“Ngươi nhìn cho kỹ ai đang nắm cục diện.” Thiết Mộc Ưng lạnh
lùng cắt đứt lời của hắn.
Chu kỳ nhìn lại, thiếu chút nữa chân quỵ xuống mặt đất, mới
một cái nháy mắt, tường thành trong ngoài đều bị Thiết gia quân cho đoàn đoàn
bao vây .
“Ta biết người sẽ làm được!” Thiết Minh Anh lau đi nước mắt
nước mũi trên mặt, quay đầu hướng Chu Kỳ quát.”Ngươi cái tạp chủng này còn
không mau thả ta ra!”
Chu Kỳ nheo mắt,chủy thủ càng thêm đâm vào cổ Thiết minh Anh
, chảy ra một vết máu.
“Đánh chó phải nhìn mặt chủ, ngươi hiện đang đứng ở địa bàn
Thiết thành “Thiết Mộc Ưng cởi bỏ thiết chế mặt nạ bảo hộ hương đến bên cạnh địch
càng lúc càng gần, truyền lệnh tiểu binh vội vàng tiến lên tiếp nhận.
Một hồi gió lạnh thổi qua, tóc đen Thiết Mộc Ưng trong gió
rét giơ lên, đôi mắt lạnh như băng được không hề có tia tình cảm, làm cho người
gặp phải hoảng sợ.
“Ta thả hắn, ngươi phải bảo vệ mạng ta.” Chu kỳ nắm chặt chủy
thủ, biết rõ Thiết Mộc Ưng nhất ngôn cửu đỉnh ( đã nói là sẽ làm )
Thiết Mộc Ưng sau khi gật đầu, Chu Kỳ nghe một cổ nước tiểu
mùi khai, cúi đầu xem xét ——– Thiết Minh Anh cư nhiên sợ đến tiểu trong quần.
“Đi thôi, kẻ vô dụng.” Chu Kỳ khinh thường đem Thiết Minh
Anh đẩy về phía trước. Thiết Minh Anh bị ngã sấp bên chân Thiết Mộc Ưng, Thiết
Mộc Ung thân thủ nâng hắn dậy.
“Ta sẽ ban cho ngươi bỗng lộc cùng châu báu. . . . . .” Thiết
Minh Anh cầm chặt lấy cánh tay Thiết Mộc Ưng, lớn tiếng nói ra.
“Ngươi nên cứu chính là dân chúng Thiết thành. Cha khi còn
sống đã thông báo, không thể để cho bọn họ bị đói, đông lạnh , kết quả ngươi
làm cái gì?” Thiết Mộc Ưng mắt lóe ra ánh sáng lạnh, vừa nghiêm khắc trừng hắn.
“Thiết Mộc Ưng làm thành chủ! Thiết Mộc Ưng làm thành chủ!”
Quần chúng trong thành la lên.
Thiết Mộc Ưng mặt không thay đổi đứng ở tại chỗ, dưới cao
nhìn xuống Thiết Minh Anh.
“Ngươi nghĩ soán vị!” Thiết Minh Anh trừng hắn, tức giận đỏ
bừng mặt.
“Ta nguyên không có dã tâm soán vị, là chính ngươi vô dụng
khiến ta phải làm ra hành động vậy”
Thiết Mộc Ưng trước bước một bước, Thiết Minh Anh lảo đảo
lui về phía sau, giẫm phải áo bào, liền ngã. . . . . .
Thiết Mộc Ung cánh tay dài duỗi ra, lại lần nữa kéo hắn. Thiết
Minh Anh đột nhiên duỗi ra móng tay chụp vào khuôn mặt Thiết Mộc Ưng.
Mặt Thiết Mộc Ưng liền bị cào cho một đường chảy máu.
“Ha ha ha. . . . . .” phó tướng Lý Hổ Thiết gia quân đang
ôm bụng cười lớn.”Đàn bà mới lấy tay bắt người!”
“Ngươi mơ tưởng lên làm thành chủ! Ta mới là thành chủ!”
Thiết Minh Anh ngửa mặt lên trời cười dài, đôi mắt hiện lên hào quang đắc ý.
Thiết Mộc Ưng thân hình tinh tráng lắc lư , trong nháy mắt mọi
thứ trước mặt trở nên một mảnh mơ hồ, thân hình gần ngã xuống.
” trên móng tay của ngươi có độc.” Thiết Mộc Ung trán đổ mồ
hôi lạnh, cảm giác có cổ mùi tanh dưới cổ họng.
“Loại đọc này chuyên môn đối phó với loại người như ngươi
hèn hạ muốn cướp ngôi. . . . . .” Thiết Minh Anh kêu to.
Thiết Mộc Ung một tay bóp ở cổ Thiết Minh Anh, đem cả người
hắn cử động cao đến hai chân rời đi mặt đất.
Thiết Minh Anh gương mặt chuyển thành tái nhợt, đầu lưỡi nhả
dài ra.
Thiết Mộc Ưng cảm thấy hai tay đang run rẩy, từ trước đến
nay thói quen sức nặng khôi giáp, vậy mà lúc này đây ngay cả sức cũng không
còn.
Hai đầu gối hắn mềm nhũn, cả người đột nhiên té trên mặt đất.
Thiết Minh Anh bị hắn đặt ở thân dưới, mạng may mắn còn giữ
được.
“Mau đưa giải dược!” Lý Hổ một quyền vung đến trước mặt Thiết
Minh Anh.
“Giải dược trong phủ, chờ các ngươi tìm được thì hắn đã chết.”
Thiết Minh Anh cười hưng phấn ,cảm thấy Hồng Tuyết Anh bảo hắn giữ độc dược
này, tùy thời hạ độc Thiết Mộc Ưng, quả nhiên là diệu kế.
Lý Hổ xem xét Thiết Mộc Ưng lúc này hai mắt nhắm nghiền, đôi
môi trắng xanh, hắn tức giận dùng chân giẫm lên lưng Thiết Minh Anh, làm cho hắn
quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng thét lên.
“Tướng quân chết, chúng ta liền giết ngươi chôn cùng hắn!”
Lý Hổ nói ra
“Lý Hổ, mau đến.” Thiết Mộc Ưng hơi thở mong manh nói.
Lý Hổ tiến lên đưa lỗ tai nghe lệnh, lập tức dựa vào lời căn
dặn đem Chu gia quân giải vào đại lao, miễn cho bọn họ có cơ hội có thể lại lần
nữa xâm hại nhân dân Thiết thành.
Mọi việc phân phó xong, hai đầu gối Lý Hổ quỳ xuống đất, nước
mắt tại hốc mắt đảo quanh, cảm động và nhớ nhung tướng quân trước khi chết
“Bánh bao tướng quân! huynh không thể chết được!”
Đột nhiên, một cái tiếng kêu to từ khoảng không vọng đến, một
đoàn thân ảnh bay thẳng đến trước mặt Thiết Mộc Ưng.
Thiết Mộc Ưng hai mắt miễn cưỡng mở ra một đường nhỏ, nghĩ rằng
cô gái nhỏ này lại nhận nhầm người
Kim Phúc đến bắt lấy hai bả vai Thiết Mộc Ưng , trực tiếp
đem hắn cả người đều nhấc lên.
“Ngươi chết, bao tử của ta làm sao bây giờ?” Nàng đem mặt
thẳng tiến đến trước mặt hắn.
Có tử khí!
Kim Phúc buông tay ra, Thiết Mộc Ưng đông một tiếng cả người
rơi trở lại trên mặt đất.
“Hắn sắp chết. . . . . .” Kim Phúc ngẩng đầu mờ mịt nhìn về
phía người bên cạnh.
Lý Hổ khóc lớn lên tiếng, kéo Thiết Minh Anh qua hướng mặt đất
ném xuống.”Tướng quân, ta cắt đầu Thiết Minh Anh báo thù cho huynh!” Lý Hổ hô lớn.
“Tướng quân! Tướng quân!” Quần chúng ở khắp nơi trong thành
nghe tin liền khóc lớn chạy tới
Kim Phúc quay lại đầu xem xét, lại gặp dân chúng đều khóc rống
chảy nước mắt quỳ xuống đất dập đầu.
Nàng nháy mắt mấy cái, không biết bọn họ tại sao phải khóc?
Người đến lúc chết cũng phải chết, việc gì phải khóc?
Nàng đã mệt mỏi một ngày, còn không có đồ ăn nên khóc là
nàng mới đúng!
“Nói ta không sao để nhân dân yên tâm, phải chọn ra thành
chủ mới hảo hảo đối xử tử tế với bọn họ. . . . . .” Thiết Mộc Ưng môi trắng bạch
nói ra mấy câu yếu ớt, khuôn mặt hơi nghiêng liền mất đi tất cả ý thức.
Kim Phúc đến ngồi dưới đất, không hiểu nhìn người này ——- sắp
phải chết rồi, hắn làm gì còn muốn quan tâm chuyện của người khác vậy ?
“Thỉnh cô nương cứu tướng quân, chúng ta hội dùng núi bánh
bao tạ ơn cô nương.” Thôi Trường Xuân lên tiếng hô to.
Núi bánh bao! Kim Phúc vừa nghe, đông một tiếng nhảy dựng
lên. Nàng lục khắp tất cả túi tiền trên người, tìm không thấy ca ca cho nàng
thuộc giải dược, chỉ tìm được một khỏa thuốc trị thương cầm máu, lung tung nhét
vào miệng cho hắn.
Nàng thân thủ mở ra đôi mắt Thiết Mộc Ưng, chỉ thấy hai mắt
hắn đều trắng dã, còn giữ lấy một tia khí.
“Lão thiên gia, ta nguyện lấy tuổi thọ của ta phân cho tướng
quân!” Quần chúng bắt đầu có người khóc hô.
“Ta cũng vậy nguyện ý!”
Kim Phúc nhìn bọn hắn, cảm giác một cổ nhiệt lưu bay thẳng tới
ngực, trái tim của nàng thình thịch đập loạn, lại không biết vì sao lại như thế.
Nàng chỉ cảm thấy mọi người như vậy hô, nên vô luận thế nào cũng phải cứu cho
được tướng quân Thiết Mộc Ưng đang gần chết này.
Nàng cúi thấp đầu, một tay phủ ở ngực Thiết Mộc Ưng, cái miệng
nhỏ nhắn dán lên miệng Thiết Mộc Ưng.
Một khối không khí vô hình từ trong bụng của nàng lúc này
bay lên, trải qua lồng ngực của nàng, cổ họng, chậm rãi truyền đến miệng Thiết
Mộng Ưng.
Thiết Mộc Ưng thân thể đột nhiên chấn động, con mắt mở ra.
Kim Phúc lại càng hoảng sợ, lần nữa buông ra Thiết Mộc ưng
ném xuống đất.
Thiết Mộc Ưng hai tay chống lấy sau lưng, lúc này không thể
bị ném nữa .
“Tướng quân sống lại!” Lý Hổ ôm tướng quân cao hứng khóc lớn
lên tiếng.
“Cám ơn lão thiên gia! Đa tạ Kim Phúc cô nương!” Quần chúng
dập đầu mà chống đỡ, trong khoảng thời gian ngắn quần chúng hoan hô thanh âm thẳng
lên trời xanh
Kim Phúc đến ngồi dưới đất, cảm thấy thân hình trống rỗng ,
nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết thiếu cái gì, chính là vô lực.
Nàng ôm bụng, đoán rằng chính mình đã đói bụng a!
Kim Phúc, muội cái này đại ngu ngốc, chán sống! Lại đi cứu
người, muội cái mạng nhỏ của mình cũng không còn rồi! Còn không mau trở về cho
huynh!
Trong đầu của nàng chợt truyền đến một hồi rống giận.
Kim Phúc vừa nghe ca ca Kim Vượng đang gọi nàng, nàng bỗng
nhiên đứng dậy, thân mình nhỏ nhắn lắc lư trong chốc lát.
Thảm, nàng thật sự có đói đến như vậy không? Nàng cúi đầu
nhìn qua bụng , lại phát hiện trong cơ thể nàng linh châu màu đỏ tu hành ba
trăm năm lại rút nhỏ đi ba phần.
Không thể nào! Nàng mới cứu sống bánh bao tướng quân, lại mất
gần trăm năm công lực sao?
“Thảm. . . . . . Thảm. . . . . .” Kim Phúc đến thì thào lẩm
bẩm.
Muội còn biết thảm, nhanh lên trở về!
“Bánh bao tướng quân, bảo bọn họ làm trước một tòa bánh bao
đợi ta, ta thời gian sau sẽ trở về ăn.” Kim Phúc đến dùng chân đá Thiết Mộc Ưng.
Thấy hắn lẳng lặng gật đầu, Kim Phúc tới đây mới nhanh như
chớp chui ra khỏi đám người, hướng phía Linh sơn rời đi, lưu lại ánh mắt quan
sát của Thiết Mộc Ưng, cùng một tiếng lớn sùng bái cúi lạy của dân chúng đối với
thân ảnh nàng.