Người đi đường rất nhiều, tiếng kèn ô tô liên tục inh ỏi bên tai, thời tiết mùa hè vốn đã nóng hầm hập, khiến người ta uể oải không phấn chấn, nhưng có Bạch Mộc bên cạnh để chọc ghẹo, Tôn Nhất lại thấy mùa hè này đặc biệt đẹp! Ngay cả tiếng động lớn tiếng ồn ào trên đường phố cũng trờ thành âm thanh vui tai, giống như gia vị thêm vào cuộc sống!
Ngẩng đầu lên, đưa tay che khuất ánh mặt trời thiêu đốt, nhìn bầu trời xanh biếc chỉ có vài đám mây, cảm thán cuộc sống tươi đẹp: “Mùa hè thật tuyệt!”
Rõ ràng là câu nói khen ngợi, nghe vào tai Bạch Mộc, lại cho cảm giác giống như là hắn đang than khổ? Bởi vì, thời tiết nóng như thiêu đốt thế này đối u linh mà nói một chuyện thống khổ, quá nhiều dương khí, sẽ làm cơ thể u linh trở nên rất suy yếu, cho nên rất nhiều u linh đều thích hoạt động về đêm!
Bạch Mộc bay tới một bóng râm dưới gốc cây liễu ven đường, lượn tới lượn lui nhánh cây trên đầu, vừa hưởng thụ bóng mát, vừa oán trách: “Thật là quá đáng! Dĩ nhiên để mình phơi nắng dưới ánh nắng gay gắt, mấy tên âm dương sư quả nhiên chẳng ai tốt tính!” Cậu cơ hồ quên mất, Tôn Nhất cũng không phải âm dương sư, hắn chẳng qua là tinh thông các loại âm dương thuật!
Hai người lại đi tới tiệm cơm của tỷ đệ kia!
Đi vào trong quán, Bạch Mộc đặc biệt vui vẻ, từ lâu cậu đã muốn gặp hài tử kia rồi, rốt cuộc hôm nay có thể thấy y.
Quán cơm vẫn lạnh tanh như vậy, không có một bóng người, không khí trong phòng trầm lặng, Tôn Nhất mang theo Bạch Mộc bước tới gian nhỏ lần trước, lần này đứa nhỏ Không Thái đi ra rất chậm, động tác so với lần gặp trước chậm chạp rất nhiều!
Y dùng mũi ngửi ở trong không khí, vừa ngửi, vừa đi đến trước mặt Bạch Mộc, nhưng vẫn còn tiếp tục ngửi!
Bạch Mộc rất là khẩn trương, theo bản năng kéo lấy vạt áo trước ngực, tự ngửi một cái.
Trên người mình có mùi sao? Vì sao bản thân không ngửi thấy?
Nhìn Không Thái trước mắt vẫn còn ngửi, Bạch Mộc không nhẫn nại được nữa, kỳ quái ngoảnh đầu lại nhìn về phía Tôn Nhất, nhỏ giọng hỏi: “Học trưởng, trên người tôi có mùi gì đặc biệt sao?” Thần tình cổ quái, dáng vẻ có chút lúng ta lúng túng!
Sắc mặt Tôn Nhất rất khó xem, nửa chữ cũng không nói, tuấn mi nhăn lại, con ngươi như hắc diệu thạch gắt gao ngưng tụ trên mặt Không Thái!
“Học trưởng? Học trưởng?” Bạch Mộc giật nhẹ Tôn Nhất đang chuyên chú.
Tôn Nhất lấy lại tinh thần, tuấn mi như cũ vẫn khóa sâu, không trả lời.
Thanh âm non nớt của Không Thái vang lên: “Đại ca ca anh lại mang vị ca ca nọ tới dùng cơm!”
Tôn Nhất cười nhạt, nhưng cười đến đắng chát!
Bạch Mộc tuy rằng tâm thô qua quýt, thế nhưng lần này cũng cảm thấy không khí không thích hợp, thành thật ngồi yên một chỗ lẳng lặng chờ đợi!
Không Thái lại hỏi: “Đại ca ca muốn ăn cái gì?”
Tôn Nhất cầm lấy tay nhỏ của y, tại lòng bàn tay viết hai chữ: Tuỳ ý!
Không Thái hiểu ý, cười khanh khách vén rèm đi vào!
“Học trưởng? Đã xảy ra chuyện gì à?” Bạch Mộc chưa từng thấy Tôn Nhất toát ra loại biểu cảm nặng nề này, cậu cảm giác sự việc có gì đó không bình thường, cẩn thận mở miệng hỏi.
Tôn Nhất còn chưa kịp trả lời, màn cửa phòng đơn lại một lần nữa được vén lên.
Một nữ nhân ngồi xe lăn xuất hiện ở trước mắt, dung mạo nàng bình thường, thậm chí có thể nói là kiểu chẳng được chú ý, ăn mặc cũng rất lỗi thời, khiến người khác trông thấy không sinh được một tia hảo cảm!
Xem nàng thân thể khiếm khuyết, lẽ nào chính là tỷ tỷ Không Thái học trưởng từng nói tới?
Nàng hẳn phải nên xinh đẹp chứ?
Bạch Mộc đem bộ dáng bất kham trong hiện thực cùng dáng vẻ mình hình dung nàng trong đầu đối chiếu một phen, chỉ cảm thấy có hơi bất khả tư nghị, gãi gãi tóc, một ý nghĩ thoáng qua! “A….! Đây là chuyện gì? Vì sao tỷ tỷ Không Thái không phải là một đại mỹ nữ?”
Tôn Nhất hung hăng trợn mắt nhìn cậu, lúc này mới le lưỡi an tĩnh lại!
Thanh âm của tỷ tỷ cùng bề ngoài hoàn toàn tương phản, trong trẻo dễ nghe, như tiếng hót của hoàng oanh: “Tôn Nhất, đệ đệ tôi gần đây dường như rất kỳ quái, nói chuyện với nó cũng không để ý tới, bản thân cũng không nói lời nào! Cậu có thể giúp tôi hỏi nó một chút đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Tôn Nhất là khách quen của nơi này, hai người tương đối quen biết, Không Thái đối Tôn Nhất rất ỷ lại, tỷ tỷ không thể làm gì khác hơn là thừa dịp lúc này hướng hắn nhờ giúp đỡ.
Tôn Nhất nhàn nhạt nói: “Có thể là lo liệu sinh kế, quá mệt nhọc thôi! Dù sao cậu ấy vẫn là con nít!”
Bạch Mộc Một bên bĩu môi lẩm bẩm: “Thanh âm tốt như vậy, vì sao không làm MC! Không Thái cũng không cần mệt mỏi như vậy! Thân thể nhỏ như thế, đảm nhiệm nhiều việc như vậy, cũng không sợ mệt đến y!” Bạch Mộc mềm lòng, Không Thái cùng cậu đều là u linh giống nhau, bất giác cậu đối với đồng loại càng thêm vài phần cảm thông, trong miệng vì Không Thái bất bình!
Tỷ tỷ Không Thái là một người thường, hoàn toàn không thấy được Bạch Mộc đang phát điên bên cạnh Tôn Nhất, tự mình vì đệ đệ đáng thương thở dài.
Lời của Bạch Mộc ngược lại nhắc nhở Tôn Nhất, hắn đem lời nói truyền đạt hoàn mỹ cho tỷ tỷ Không Thái: “Tỷ tỷ Không Thái, không bằng chị thử làm MC đi, như thế Không Thái cũng có thể nhàn hạ chút!”
“Nhưng mà, tôi đi lại bất tiện!” Tỷ tỷ có chút khó khăn, một tay xoa nhẹ má, nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa một chút do dự!
“Sự do người tạo nên!” Tôn Nhất ngôn ngữ không nhiều, nhưng ngắn gọn đúng chỗ, đơn giản một câu nói, làm cho tỷ tỷ Không Thái trở nên ngẩn ra, lại lâm sâu vào do dự.
Tôn Nhất lẳng lặng ngồi, cũng không gấp rút thúc giục nàng.
Bạch Mộc cũng rất thức thời ngồi ở một bên, đơn giản cảm nhận không khí tĩnh mịch!
Hồi lâu, tỷ tỷ Không Thái lộ ra một nụ cười nhạt, nói với Tôn Nhất: “Cậu còn chưa ăn cơm đi! Tôi trước nấu cơm cho cậu!” Có thể thấy được khuôn mặt tươi cười là cố ý thể hiện, phía sau nụ cười của nàng tồn tại vô tận phiền não và xót xa!
“Phiền chị!” Tôn Nhất đơn giản đáp lại, đưa mắt nhìn nàng rời khỏi.
Hồi lâu thức ăn mới dọn lên.
Cơm hôm nay rất phong phú, đủ loại rau xanh và thịt kèm theo, đặc biệt dinh dưỡng. Tuy vị kém một chút, thậm chí có hơi khét, nhưng có thể nhìn ra là tỷ tỷ Không Thái dụng tâm làm!
Bạch Mộc ăn rất nghiêm túc, tuyệt không nhiều lời!
Tôn Nhất cũng không kén ăn!
Trước trò chuyện, tiêu hao rất nhiều thời gian hai người, khi bọn họ cơm nước xong đã hơn 2 giờ chiều.
May mà xế chiều hôm nay không có lớp, toàn bộ là tự học! Hai người chống đỡ cái bụng được ăn no, bước đi thong thả trở về trường học.
Người trong phòng học không nhiều, chỉ có lẻ tẻ vài người, chẳng qua là mọi người giống như cũng không có tinh thần tự học, túm tụm một chỗ, nét mặt vui vẻ mà tán gẫu, Hương Nại Tử cũng ở trong đó.
Trông thấy Tôn Nhất vừa về tới lớp học, cánh tay dài nhỏ của Hương Nại Tử đưa về phía không trung, vẫy tay chào: “Tôn Nhất buổi chiều hảo!”
“Hảo!” Lời nói lạnh như băng, thậm chí ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng lười, xoay người đi trở về chỗ ngồi.
Hương Nại Tử có chút mất mác, bạn học bên cạnh hỏi nàng: “Làm sao vậy Hương Nại Tử? Cậu hình như có chút không vui?”
“Không có, ha ha!” Nụ cười lúng túng, nàng tiếp tục cùng các bạn học rỗi rãnh trò chuyện.
Tôn Nhất bên này, đồng học trước hắn còn chưa đến, vừa vặn Bạch Mộc có thể ngồi ở trên vị trí kia, sãi bước tiến lên, hai chân tách ra, một chân bước qua ghế, cưỡi ngồi ở trên ghế mặt hướng Tôn Nhất!
Bạch Mộc nằm ở trên ghế dựa, cái cằm xinh xắn áp trên cánh tay: “Này, học trưởng vì sao không giúp tỷ tỷ Không Thái? Chị ấy đi lại bất tiện, anh hoàn toàn có thể giúp người ta tìm việc làm mà!”
Tôn Nhất lấy sách giáo khoa ra, còn chưa kịp lật trang, liền ngẩng đầu nhìn Bạch Mộc một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không phải bạn trai chị ta! Chị ấy cần phải học cách tự lập, không nên dựa vào người khác!” Vì nguyên do hoàn cảnh, thanh âm của hắn rất nhỏ, chỉ có Bạch Mộc mới có thể nghe được.