Nguyên thủy dưới chân Phù Lê cung là một vùng hoang vắng, nay được tu bổ san lấp thành một phủ đệ - trong mắt các thần tiên thì thấy bình thường, bởi vì kiến trúc đơn giản không tô vàng khảm ngọc, bề ngoài cũng không được đẹp như trong nhận thức của các tiên nhân, nơi này lại cố tình làm cũ đi, mái ngói đỏ sẫm trên nền dây leo xanh rũ xuống, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bản đồ được khắc trên tảng đá xanh, hướng đến một đình nghỉ chân, vườn cây quanh co khúc khuỷu, một đường sênh ca yến vũ, cá chép trong ao sen dưới đình nhốn nháo quẩy đuôi nghịch nước.
Trong vườn người đến kẻ đi, Đại tiên nga hớn hở ngồi ở sảnh thu tiền ghi tên, các tiên gia từ ngũ hồ tứ hải nối đuôi nhau đi vào, chen lấn dữ dội, nhưng nhờ vườn cây tương đối rộng rãi, trên mỗi con đường đều có thú vui riêng nên dễ dàng phân tán người ra không đến nổi quá chật.
Tinh Dịch nhìn cảnh tượng này một lúc rồi đi vào cuối xếp hàng. Tiếng nghị luận phía trước truyền vào tai hắn: "Nơi này thú vị lắm, mấy hôm trước ta có đến một lần, hôm nay được nghỉ nên mới đến tiếp, nghe ông chủ nói ở đây mô phỏng theo nơi ăn chơi chốn nhân gian, ta không ngờ ở nhân gian có chỗ chơi tốt như vậy."
Một người đứng sau lưng Tinh Dịch với đầu qua hắn tiếp lời: "Tốt lắm đó! Nghe nói bọn họ mua đứt thực đơn của Thỏ thần, mở một nhà hàng bán món lẩu cùng rau xào, các món hấp cách thủy, món nước, ngọt mặt tươi ngon đều có cả! Mấy triệu năm nay thần giới chỉ ăn chay vô vị, tuy nói thần tiên không ăn uống nhưng thiệt ủy khuất chúng ta mà! Ngày xưa ta có quen với Thỏ thần nhưng chưa được ăn cái lẩu nào cả, hôm nay nhất định phải ăn."
Người trước kích động chà xát bàn tay, nói chuyện với người đứng sau Tinh Dịch: "Còn có các loại tiểu thuyết đã không còn được xuất bản nữa cơ! Hôm nay <Lãnh khốc Đế quân và Mỹ nhân Tròn tròn> với < Lãnh khốc Tròn tròn và Mỹ nhân Đế quân> đều hết hàng, nghe nói ở đây có mở mượn sách miễn phí, bản bìa cứng đàng hoàng, nghe nói là mạnh mẽ chiếm đoạt từ tay Phượng hoàng Minh tôn, vô cùng trân quý."
Hai người trước sau trò chuyện hăng say, nước miếng văng tung tóe, sau đó nhìn Tinh Dịch đứng giữa thương lượng: "Vị huynh đệ này, ta với vị sau lưng huynh vô cùng hợp ý, không biết có thể nhường chỗ cho vị kia lên một bước để chúng ta có thể tâm sự không?"
Tinh Dịch vốn đang quan sát phong cảnh, bị người trước mặt vỗ vai, hắn xoay lại bốn mắt nhìn nhau.
Đối mặt với người kia là một đôi mắt sâu như giếng cổ, cùng với... đường nhìn đi xuống liền thấy họa tiết đường mây cùng với y phục được thêu tinh tú ngân hà độc nhất vô nhị ở Phù Lê cung.
Tinh Dịch diện vô biểu tình: "Cứ tự nhiên."
Người phía trước run run: "Đế, đế....."
Người phía sau chạy tới tò mò hỏi: "Cái gì mà đệ đệ? Thật không lễ phép, để ta nói với vị huynh đài này cho."
Hắn nhìn một phát liền trợn tròn mắt.
Tinh Dịch phất tay: "Các ngươi cứ đứng trước đi, ta không vội."
Hai người căn bản không nghe được hắn nói gì, cùng nhau vái chào hắn một cái thật sâu, rồi nhanh chóng chạy xuống cuối hàng ngũ.
Tinh Dịch nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn hai người kia, rõ ràng là vừa tái mét mặt mày, thế nhưng giờ lại hăng hái bừng bừng nói chuyện.
Người cách xa, thanh âm nhỏ, nhưng thính lực của Tinh Dịch khác với người thường, không nghe cũng phải nghe: "Trời ơi, ngươi có thấy không, lúc nãy chính là Đế quân Phù Lê xếp hàng hả?"
"Là Đế quân! Sao hắn lại xếp hàng? Hắn không phải là bà chủ của chúng ta sao?"
Hai người này đột ngột đổi chủ đề, tính toán mưu mô gì đó, người chung quanh không nghe được.
Tinh Dịch ngẩng đầu nhìn sắc trời, xác nhận mình chưa có mở kết giới Phù Lê - hắn quay đầu nhìn mấy lần rồi đi thẳng xuống cuối hàng, tìm được hai người kia, bất động thanh sắc dùng bí thuật truyền âm: "Các ngươi là kẻ lừa đảo?"
Người qua đường Giáp: "..."
Người qua đường Ất: "..."
Giáp lau mồ hôi, nhỏ giọng thừa nhận: "Đừng bắt ta, là ông chủ Tròn tròn phái chúng ta tới, nói đây là thủ đoạn kinh doanh."
Tinh Dịch hòa ái vẫy tay: "Đừng đứng đây nữa, hiện tại đi tiếp đãi khách đi, rảnh rỗi cũng không được nói nhiều, mở một đường cho khách quý, ta đi tìm ông chủ các ngươi."
Nửa nén nhang sau, Tinh Dịch nghênh ngang không xếp hàng, đi theo một con đường khác vào trong, ở sau là các tiên nga tiên đồng không dám ngăn cản.
Vào được bên trong, Tinh Dịch lấy một cây quạt mở ra, lạnh lùng nói: "Các ngươi lui đi, không cần người theo, cấm tất cả thông báo đến ông chủ Tròn tròn."
Một đám người sợ muốn chớt, chụm đầu vào nghị luận: "Đế quân là tới tuần tra! Vừa xuất quan liền tuần tra rồi, lần này ông chủ Tròn tròn xong đời."
"Đúng vậy! Hôm qua ta còn thấy ông chủ trái ôm phải ấp chim nhỏ uống rượu đó! Chết rồi!"
Tinh Dịch chịu đựng xúc động nắm người kia hỏi thăm, chỉ âm thầm cười lạnh.
Con Phượng Hoàng mập kia ngoài miệng nói nhớ hắn, giờ còn dám trái ôm phải ấp.
Hắn quyết định, nếu hắn phát hiện Tiểu Phượng Hoàng làm cái trò lẳng lơ phóng đãng đó, thì cứ tóm lại chà nắn rồi ăn. Nếu đổi về hình chim, chà nắn rồi vẫn không nghe lời thì cứ xách lên giường chà nắn rồi ăn.
Hắn càng đi càng thấy bố trí trong vườn tuy rắc rối nhưng có chút quen mắt, hình như hắn đã gặp ở nơi nào. Vô luận là hành lang hay núi đá bề bộn, giống như hắn đã thấy trong giấc mộng kia, cùng dắt tay người nào đó ngắm trăng, hóng gió. Lần này hắn rất bình tĩnh, dần dần hiểu ra, chắc là Tiểu Phượng Hoàng đã xây dựng lại hình ảnh kiếp trước của bọn họ, không khác chút nào, phảng phất một giây sau là có thể nhìn thấy quan binh tuần tra đi lại, mặc áo giáp chiến thắng trở về, bỗng gió từ đâu thổi bay tấm màn màu anh đào của một căn phòng rộng.
Hắn theo trực giác đi tới, nơi đó là một hồng lâu mỹ lệ, hắn tưởng tượng ra trong đó sẽ có một sân khấu đàn ca, Tiểu Phượng Hoàng sẽ thích lắm vì vậy nhanh chóng đi qua. Hắn giấu mình trong đám đông, xa xa liền trông thấy ở giữa bày trí một cái sân khấu, ở trên các tiên nga đang lả lướt, bay múa, dẫn đầu là Tiểu Phượng Hoàng đã hóa thành hình người, y thích nhất mặc y phục đỏ, mang theo mạng che mặt, dựa theo tiếng đàn sáo mà múa, sóng mắt lưu chuyển.
Khúc đầu tiên là khúc Giang Nam bình lặng rồi đến khúc hành quân phương Bắc, từ tiếng sáo trúc êm dịu cho đến tiếng chuông khải hoàn, một khúc đầy phong tình, như đem cả bốn mùa xuân hạ thu đông đều được tấu vào trong, biến ảo khôn cùng nhưng vẫn tự nhiên, vũ giả cũng hòa mình theo giai điệu, khi thì uyển chuyển nhu tình, khi thì tràn ngập hào hùng đánh tan quân thù. Cái loại yêu mỹ mà tự nhiên thế này khiến cho tất cả mọi người như ngừng thở, nhịn không được mà phải dừng chân đứng xem.
Giống như giấc mộng đẹp của hắn.
Tinh Dịch đứng phía dưới, chỉ nhìn thoáng qua liền giật mình, Tiểu Phượng Hoàng vẫn chưa phát hiên ra hắn, nghiêm túc múa, vẻ mặt lúc này y chang như hình cục nắm nhảy cho hắn xem điệu Hồ Toàn. Đây cũng là lần đầu tiên Tinh Dịch cảm thấy mình không biết gì về Tiểu Phượng Hoàng, chỉ có thể dùng ánh mắt của người xem nhìn y.
Tại sao có người nói Đế hậu của hắn không tốt? Nhìn con chim nhỏ này đi, tìm hết bát hoang tứ hải chỉ có y mới là chim nhỏ Đế hậu thích hợp nhất.
Hắn nghĩ như vậy, an tĩnh đứng trong dòng người, cùng đợi vũ khúc xinh đẹp kết thúc. Dưới đài, đã có người tặng hoa, dùng gió thổi cánh hoa đào cùng hoa hồng đỏ thành cơn lốc nhỏ xoay tròn toàn bộ sân khấu, mùi thơm phiêu tán, như cảnh đẹp trong tranh.
Tinh Dịch nhìn không chớp mắt, liền vẽ một bùa chú - mọi người giật mình vì gió bỗng thổi lên, trong nháy mắt biển hoa rơi xuống!
Cây cỏ sinh trưởng, đất trời khẽ động, trên trời vô số cánh hoa bay xuống lả tả như tuyết, bầu trời vốn âm u này nứt ra một góc, lộ ra tia nắng mặt trời, chiếu thẳng xuống vị trí giữa sân khấu - Tiểu Phượng Hoàng. Bầu trời gió thổi mang đến chúc phúc tôn sùng Đế hậu Phù Lê cung, vạn hoa cùng rơi, vạn tia sáng cùng chiếu. Người ở chỗ này liền cảm thấy da đầu tê dại, suýt chút nữa vì những xoáy hoa này mà quỳ xuống, mọi người không hẹn mà phát hiện ra nơi tỏa ra khí thế này - cả đám tự động nhích sang một bên, Tinh Dịch vẫn như cũ đứng nơi đó khẽ ngẩng đầu nhìn người trên đài.
Lần này Tiểu Phượng Hoàng đã nhìn thấy hắn - động tác liền ngừng lại, nhãn thần sáng lên, giống như trẻ con nhớ đến đồ chơi của mình, trong một buổi chiều gió mưa được người lớn đem đồ chơi về nhà - y biết người này vì y mà đến, ba trăm năm hay ba nghìn năm đều vẫn vậy.
Mưa hoa từ từ ngưng lại, cầm tiêu cũng chậm dần, một khúc cuối cùng. Người múa dẫn đầu nhảy một điệu hoàn mỹ, các vũ giả đều chào cảm ơn lui ra, còn y vẫn đứng im nhìn chằm chằm vào người kia, còn có chút luống cuống: xuống đài, trực tiếp nhào vào lòng hắn?
Tiểu Phượng Hoàng sờ mạng che mặt, do dự. Mọi người đều biết chỗ ăn chơi văn hóa này là của "Đế hậu Tròn tròn" xây dựng, ở ngòai tuyên truyền y là một người điệụ thấp, điều khiển toàn cục. Đi ra ca múa, hấp dẫn khách hàng hiển nhiên đây không phải là điều Đế hậu phải làm. Y ở nhân gian học được, làm người bên cạnh Tinh Dịch không cần phải giống nữ nhân, chỉ cần thông hiểu tình hình, đoan trang nghiêm chỉnh là được.
Thế nhưng bốn tháng nhớ nhung không thấy được người yêu khiến đầu óc y hoảng loạn, ủy khuất dâng lên nhưng lý trí nhắc nhở y không được nhảy xuống - nhưng mà, y vuốt mặt, hành lễ chuẩn bị lui ra thì thấy Tinh Dịch hướng y mở rộng vòng tay.
Hắn cứ đứng im trong đám người giang hai tay. Tinh Dịch mặc bộ y phục màu đen mà y thích nhất, hơi nghiêng đầu gọi y: "Tiểu Tròn tròn."
Sợi tơ trong đầu y đứt phựt - y không thèm nghĩ nữa, trực tiếp nhảy xuống nhào vào lòng Tinh Dịch, được hắn ôm xoay tròn mấy vòng, cười ôn nhu nhìn y. Âm thanh xung quanh như tan biến, chỉ còn lại hô hấp và tiếng tim đập an tường, còn có thanh âm của những cánh hoa nhẹ rơi xuống đất.
Tinh Dịch cười thấp giọng hỏi y: "Lo lắng? Sợ ta tìm ngươi tính sổ sao, ai cho ngươi lá gan ra ngoài câu dẫn người?"
Tiểu Phượng Hoàng thiếu chút nữa khóc lên: "Vi Kiêm, ngươi xuất quan không nói ta biết trước!"
Tinh Dịch sờ đầu, rồi nhéo nhéo má y: "Đây là một trong những kinh hỉ ta tặng người, tiểu Tròn tròn."
Tinh Dịch nhìn mọi người đang vây nhìn, cúi đầu cười cười rồi ôm ngang Tiểu Phượng Hoàng lên, lách mình biến mất.
Tất cả mọi người sôi trào.
Ban ngày ban mặt, Đế quân nghiêm túc lạnh lùng vì chim nhỏ Đế hậu hiệu lệnh cho vạn hoa nở rộ, xé một lệnh khiến thiên địa chuyển màu chỉ vì muốn nụ cười mỹ nhân! Không chỉ có vậy, người này còn dám ôm Đế hậu giữa bao người, thật là cực kỳ vô sỉ, cực kỳ phóng đãng!
Tinh Dịch không ôm Tiểu Phượng Hoàng đi quá xa, dựa theo ấn tượng mơ hồ, hắn ôm Tiểu Phượng Hoàng băng qua một cái sân, đẩy cửa một căn phòng, ném Tiểu Phượng Hoàng lên giường.
Tiểu Phượng Hoàng nằm trên giường cười khúc khích nhìn hắn: "Vi Kiêm, ngươi còn nhỡ rõ chỗ này."
Tinh Dịch cởi áo, nhào lên người dưới thân, cắn lỗ tai Tiểu Phượng Hoàng thấp giòn hỏi: "Không phải nhớ rõ, nhưng có ấn tượng, đây là phòng ngủ của chúng ta?"
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, nhìn hắn đã cởi áo ngoài, lộ ra cơ ngực rắn chắc và thắt lưng, mặt đỏ lên: "Đúng vậy, chúng ta...lần đầu tiên động phòng của chúng ta chính là chỗ này, vốn ngươi ở phòng ngủ chính, đây là nơi ta ở trước khi đại hôn, sau đó ngươi theo ta qua đây ở luôn."
Tinh Dịch cười: "Không phải nói phá sản sao? Rõ ràng làm rất tốt."
Tiểu Phượng Hoàng biện giải: "Hai trăm triệu tiền vốn, mỗi ngày chỉ thu về ba mươi vạn, không phải là sắp phá sản sao Vi Kiêm."
Tinh Dịch nhéo eo y một cái, giọng khàn khàn: "Vậy ngươi mặc đẹp như vầy ra ngoài múa hát, là muốn tính cái gì? Ta ghen, tiểu Tròn tròn."
Hắn cắn một cái bên gáy Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng mềm nhũn trả lời: "Kiếm tiền đó Vi Kiêm, người biết chim nhỏ không có sở trường gì cả, chỉ biết ca múa..."
Hai người cứ thế mà trò chuyện, từ chuyện phu thê trong nhà, trọng tâm câu chuyện càng xa, cuối cùng Tinh Dịch nắm lấy cằm y mà hôn xuống. Tiểu Phượng Hoàng nhắm mắt lại, theo đuổi cái hôn của hắn, lát sau y luống cuống tay chân cởi áo ra, kéo màn xuống. Màn giường đỏ thẫm ngăn cách ánh sáng bên ngoài, trong trời đất này như chỉ còn hai người bọn họ cùng với hơi thở nóng rực.
Không ai hỏi, không ai trả lời nữa. Bọn họ ngừng cuộc nói chuyện, bốn tháng không gặp, tất cả tưởng niệm ở thời khắc này đều biến thành dục vọng, muốn đem người trước mắt khảm vào cốt nhục ở cùng một chỗ quyết không chia lìa. Tinh Dịch không khống chế được sức mạnh, chỉ muốn ôm hết Tiểu Phượng Hoàng, y cũng tích cực hưởng ứng, cây đuốc càng cháy càng to, Tinh Dịch nhịn đến khóe mắt đỏ lên, ôm Tiểu Phượng Hoàng dỗ dành: "Cho ta vào được không? Hửm, được không bảo bối Tròn tròn của ta?"
Red: đm con Gián edit sến vl!:)
Khuôn mặt Tiểu Phượng Hoàng đỏ như lửa, không hé răng, nhưng lại đưa tay dẫn dắt Tinh Dịch khai mở mình.
Hai người chân chính kết hợp một chỗ, cùng hô đau một tiếng. Tinh Dịch thở hổn hển, hôn trán Tiểu Phượng Hoàng: "Không sao, đừng sợ, ta không động."
Tiểu Phượng Hoàng lã chã rơi nước mắt, ôm thắt lưng hắn: "Vì sao ngươi không động, Vi Kiêm?"
Giường chấn động, tiếng hô hấp phập phồng, Tiểu Phượng Hoàng chịu không nổi tốc độ ác liệt của Tinh Dịch, thanh âm nức nở nhưng kiên định dị thường: "Ta... ưm... Vi Kiêm, ta muốn ngươi làm, ta muốn đẻ trứng cho ngươi." =]]]]]]]
Y nhích cơ thể mình, ôm lấy vai Tinh Dịch, muốn tìm môi hắn. Móng tay y bám sau lưng Tinh Dịch, như mèo con cào vài đường không đau: "Ta đã độ kiếp Kim Đan rồi, Vi Kiêm, làm ta, ta muốn sinh cục cưng cho ngươi."
Red: Lâu ngày không đăng, cho m.n một chương ngon lành nè!:)