Không nói đến Tinh Dịch, bản thân Tiểu Phượng Hoàng cũng vô cùng sửng sốt.
Tiểu Phượng Hoàng lớn lên khả ái, lại không hóa được hình người, cứ là một tiểu chim ú tròn vo, tuy đi ra ngoài hay bị người ta chê cười, thế nhưng ở Phạm Thiên này nó rất được mọi người chiếu cố. Vô Tâm Minh vương càng ngày càng tăng lương cho Tiểu Phượng Hoàng, Hộ Hoa sứ giả chăm sóc cây cỏ này nọ làm cho nó mấy cái ổ, còn nguyện ý cho Tiểu Phượng Hoàng nằm trên đỉnh đầu hoa râm của hắn ngủ. Vị lão nhân này râu tóc phiêu phiêu, dày mềm mại, thích hợp cho Tiểu Phượng Hoàng ngủ. Còn Cá chép tinh là bạn cùng làm công với nó ở Phạm Thiên thì không cần phải nói, đối với nó rất tốt.
Toàn bộ Phạm Thiên, duy chỉ có Phượng hoàng Minh tôn đối với nó không có chút biểu cảm nào, mỗi khi thấy hắn đều là một bản mặt băng sơn, cũng chưa bao giờ sờ lông Tiểu Phượng Hoàng. Lúc Tiểu Phượng Hoàng còn nhỏ đã từng thấy qua Minh tôn dẫn dắt bách điểu một lần, trong ánh hào quang vừa mới chớm, điệu múa Phượng Vũ Cửu Thiên chói lọi rực rỡ, liếc mắt một lần là mãi mãi không quên.
Tiểu Phượng Hoàng rất ước ao. Khi đó nó chỉ là một cục nắm nhỏ xinh, chỉ có thể lắc lư trong đóa hoa sen ở liên trì, ngồi ở trong tâm hoa len lén nhìn ra, kết quả Minh tôn thoáng cái chú ý tới nó.
Tiểu Phượng Hoàng mặt dày tới gần: "Ta sau này í, cũng có thể gầy gầy, xinh đẹp như ngươi không?"
Phượng hoàng Minh tôn thuở thiếu niên là người rất hòa ái, tuổi còn trẻ lại vừa mới lên Thiên Đình nhậm chức, hắn cười: "Dĩ nhiên, ta lúc bé so với ngươi còn muốn ục ịch hơn, màu lông cũng xấu hơn của ngươi, sau này ngươi lớn lên sẽ xinh đẹp hấp dẫn hơn ta nhiều."
Từ đó về sau, Tiểu Phượng Hoàng liền lấy Phượng hoàng Minh tôn làm thần tượng, mỗi ngày đều ngóng trông có thể biến hóa đẹp như hắn. Nhưng mà mười vị Minh tôn ở Phạm Thiên hằng ngày đều rất bận rộn, nó chỉ là một con tiểu chim ú tu vi không cao nên không thể đi theo quan sát. Sau này lại hạ phàm trở về, nó đã có tu vi đại thừa, rốt cuộc cũng có khả năng âm thầm chạy vào Minh vương điện, lúc đầu nó muốn ở đây làm công cho Phượng hoàng Minh tôn, cho nên lại tiếp tục mặt dày chạy đến tự mình tiến cử.
Kết quả Phượng hoàng Minh tôn cự tuyệt nó: "Chỗ này ta không có gì cho ngươi làm cả. Tuổi còn nhỏ, đi học mới là chính sự, làm cái gì mà làm."
Tiểu Phượng Hoàng chỉ có thể bạch bạch chạy đi. Sau này nó lại kiếm được việc làm ở Vô Tâm Minh vương, mỗi lần kết toán tiền lương, các Minh vương ở trong đại điện đều sẽ đến kiểm tra nó, rụt rè sờ sờ lông nó một chút, rồi ngầm đồng ý cho nó ngồi chồm hỗm trên đầu, tuy nhiên chỉ có đầu của Phượng hoàng Minh tôn này là nó chưa từng ngồi thành công.
Dù sao nó cũng có chút thái độ tôn kính với Phượng hoàng Minh tôn, bởi vì hắn là người đầu tiên thấy nó mà khen nó đẹp. Không thích nó cũng không sao, ở phương diện này nó rất tùy tính, chỉ cần không khi dễ nó là được. Vì chẳng ai thích bạch phượng hoàng cả, nó đã sớm tập thành thói quen, nhưng Tinh Dịch là người đầu tiên thích nó...
Lúc này Tiểu Phượng Hoàng nhìn ánh mắt ôn nhu của Phượng hoàng Minh tôn, nghĩ nghĩ liền rùng mình, lông mao dựng đứng thành cục lông bông xù.
Nhất định là Kim sí điểu méc Phượng hoàng Minh tôn, hắn đến đây là muốn bắt nó trở về!
Nhưng ỷ có phu quân nhà mình chức to hoành hành ngang ngược nên nó cũng chả thèm làm con chim tốt mà sợ đâu, hứ!
Tiểu Phượng Hoàng thầm quyết định, sau này có gặp con Kim sí điểu kia nhất định lại phải đánh nó một trận.
Tinh Dịch bất động thanh sắc kéo Tiểu Phượng Hoàng trở lại. Hắn không trả lời trực tiếp vấn đề của Phượng hoàng Minh tôn mà cúi đầu sờ sờ cái ót của Tiểu Phượng Hoàng: "Trả lại cũng không phải không được, chỉ là Tiểu Phượng Hoàng là vốn có linh tính, nó sẽ lựa chọn chủ nhân hợp duyên với nó, không ngại hỏi Minh tôn một câu, Tiểu Phượng Hoàng này nguyện ý trở về với ngươi sao?"
"Nếu là nguyện ý, ta sẽ không ngăn cản."
Phượng hoàng Minh tôn mỉm cười, nhìn về phía Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ "Chiếp" một tiếng, lập tức liều mạng chui vào cổ áo phu quân nhà mình, Tinh Dịch một mặt đè cổ áo lại, một mặt nỗ lực giữ lấy Tiểu Phượng Hoàng náo loạn, khóe môi hơi câu lên.
Phượng hoàng Minh tôn gật đầu, ánh mắt ý vị thâm trường: "Xem ra nó rất thích ta, ngài xem nó vui vẻ như vậy."
Tinh Dịch: "..."
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Gián:...
Từ trước tới nay nó cố giấu không nói được tiếng người, hôm nay vì điều này mà đem chính mình đi bán. (T.T)
Tinh Dịch bắt lại Tiểu Phượng Hoàng, trực tiếp nghênh chiến: "Ngoan nào, trước tiên đừng nhúc nhích. Ngươi nguyện ý trở về cùng Minh tôn sao? Đồng ý thì gật đầu, không muốn thì lắc đầu."
Tiểu Phượng Hoàng điên cuồng lắc đầu.
Phượng hoàng Minh tôn nở nụ cười, hiểu được nếu mình quậy thêm cũng chẳng được gì, Tinh Dịch nhất định không thả con chim ú này đi đâu, sau đó hắn giả vờ tiếc nuối nói: "Vậy thì không bắt nó nữa. Cứ như vậy thôi."
Tinh Dịch buông lỏng Tiểu Phượng Hoàng ra, nó liền nhân cơ hội chạy vào cổ áo của Tinh Dịch, gắt gao nắm áo không chịu đi ra. Tinh Dịch thử kéo vài cái liền thôi.
Hai người bọn họ dời bước vào hoa viên, hạ một bàn cờ. Cuối cùng, Phượng hoàng Minh tôn nói cáo biệt, từ trong tay áo móc ra một hộp gỗ, bên trong như chưa cái gì đó nặng nặng: "Tuy rằng không thể bắt cóc được Tiểu Phượng Hoàng của Đế quân ngài, nhưng lễ gặp mặt là vẫn phải đưa. Vẫn là tiểu chim ú dễ thương nhất ta từng gặp, thứ này liền tặng cho nó."
Tiểu Phượng Hoàng từ trong cổ áo Tinh Dịch nhú đầu nhỏ ra, nhìn trái nhìn phải rồi bay xuống ngồi sát cái hộp, dùng mỏ nhỏ gõ gõ muốn xem thứ bên trong.
Phượng hoàng Minh tôn dặn dò: "Cái này cho ngươi, nhất định phải do chính ngươi mở nó, ngay cả Đế quân cũng không được nhìn, biết chưa tiểu chim ú?"
Tiểu Phượng Hoàng run lên, đôi cánh sững lại.
Tinh Dịch hỏi: "Ngươi và con chim này quen biết?"
Phượng hoàng Minh tôn ngoái đầu lại nhìn: "Chắc ngài không biết, trước khi Tiểu chim ú tới đây tìm ngài, nó vẫn luôn ở với Phạm Thiên ta."
Lời nói phảng phất như hắn còn biết bí mật nào đó liên quan đến Tiểu Phượng Hoàng, nhưng hắn không muốn nói cho Tinh Dịch biết.
Sau đó Phượng hoàng Minh tôn lại nói thêm một đoạn nữa, khiến Tiểu Phượng Hoàng cũng phải sửng sốt: "Đúng rồi, ta cũng từng đi lại vài chuyến ở nhân gian, gặp qua một vài chuyện thú vị, hôm nào ta kể cho ngài nghe. Con người rất ngốc, vì tình ái mà khom lưng, cho dù kết cục không tốt nhưng cũng không buông tha, cho dù người ấy không nhớ rõ hắn mà hắn vẫn nguyện theo đến cùng, Phượng Hoàng chúng ta không như vậy, chúng ta là tộc Phượng Hoàng kiêu ngạo nhất trên thế gian, nếu trong tộc ta mà có một tên không có tiền đồ như vậy, ta nhất định sẽ khinh thường hắn."
Tiểu Phượng Hoàng mạnh mẽ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ôn nhu của Minh tôn, chợt hiểu ra.
Phượng hoàng Minh tôn thì ra cũng hạ phàm, biết chuyện của y và Tinh Dịch ngày xưa?
Đoạn tình cảm này y dù có chết cũng phải giữ bí mật, còn tưởng rằng còn có thể giấu giếm, không nghĩ tới người đầu tiên biết chuyện này lại là Phượng hoàng Minh tôn.
Tiểu Phượng Hoàng ngồi chồm hỗm vẫn không nhúc nhích, nó cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ.
Minh tôn cẩn thận cảm xúc, vẫn là hòa khí bình thường, trầm ổn. Tinh Dịch vừa định hỏi tiếp thì Minh tôn đã tặng cho hắn một trậng gió, còn người thì bay đi mất tiêu.
Tinh Dịch nhíu mi: "Hắn vừa nói cái gì?"
Hắn vừa nói xong, cái hộp dưới móng vuốt đột nhiên chấn động, bên trong hình như chứa vật sống. Tiểu Phượng Hoàng liền hoảng sợ, đập cánh bay thẳng vào lòng Tinh Dịch. Đế quân bắt được nó, đặt ở lòng bàn tay, sờ sờ lông mao bông bông xù của nó.
Tiểu Phượng Hoàng thò đầu, chiếp chiếp mấy tiếng.
Tinh Dịch mặt không thay đổi: "Ngươi cứ xem đi không cần sợ, nếu Minh tôn thích ngươi như vậy, chắc đây cũng là đồ tốt. Hắn nói chỉ cho ngươi nhìn lại cố ý nhấn mạnh không cho ta xem. Vậy ta đi trước."
RedHorn: tôi đoán là bạn này dỗi rồi các ông ơi! =]]]]]