Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi

Chương 128: Kẻ phản bội lộ diện



Từ Đoan Nghi ban đầu vẫn cho rằng, sau khi Tạ Thanh Nhai rời đi, những ngày tháng tiếp theo hẳn sẽ rất khó khăn, nhưng thực ra cũng không đến nỗi.

Sau khi Tạ Thanh Nhai rời đi, nàng vẫn còn không ít việc cần bận rộn.

Tuyến đường giao thương đã khai thông với Ngọc Điền trước đó, nay đã chính thức đi vào vận hành.

Những mặt hàng nổi tiếng nhưng không tiêu thụ được ở Ngọc Điền cũng đã bắt đầu do Từ Tế Đường tiếp nhận và phân phối.

Các huyện phủ khác sau khi biết được chuyện này cũng học theo, gửi đến không ít hàng hóa, mong rằng Từ Tế Đường có thể giúp đỡ họ.

Những việc này vừa rườm rà lại phức tạp, Từ Đoan Nghi tất nhiên không thể rảnh rỗi.

Huống hồ hiện nay Tạ Thanh Nhai đã lên chiến trường, vật tư cũng cần phải gấp rút chuẩn bị.

Dẫu cho hiện tại Mai Tuyết Chinh đang trấn giữ ở Hộ Bộ, vật tư nơi biên cương đều do hắn giám sát, những người được cử đi đều là tâm phúc, không cần lo lắng sẽ có sai sót gì.

Nhưng Từ Đoan Nghi vẫn để Từ Tế Đường huy động, gom góp thêm không ít vật dụng, đặc biệt là áo bông, giày vớ – những vật phẩm thiết thân.

Bây giờ trời vẫn còn lạnh, đặc biệt là vùng Ký Châu, rét buốt vô cùng.

Nếu mặc không đủ ấm, ra chiến trường chỉ e không trụ được bao lâu sẽ gục ngã.

Tại Từ Tế Đường, có nuôi một nhóm thợ thêu.

Những người này đều là phụ nữ không nơi nương tựa, tuổi tác khác nhau, người già, kẻ trẻ, nhưng ai nấy đều siêng năng, tháo vát.

Từ Đoan Nghi giao nhiệm vụ may áo bông và giày vớ cho họ.

Ngoài ra, trong vương phủ, dưới sự sắp xếp của Đặng cô cô, cũng bắt tay vào may mặc, còn trong cung, theo lệnh của Tiêu Hoàng hậu, Ty Châm Cục cùng với các cung nữ đều ra sức giúp đỡ.

Ngày tháng cứ thế dần trôi.

Từ Đoan Nghi lại quay về nhịp sống bận rộn như thời điểm xảy ra sự cố ở Ngọc Điền, mỗi ngày sớm đi tối về.

Khi có thời gian, nàng lại vào cung thăm Thái hậu Chiêu Dụ.

Chỉ đến khi đêm xuống, một mình nằm trên chiếc giường gỗ lim trong Lâm Phong Các, nàng mới không thể kìm lòng mà nghĩ về Tạ Thanh Nhai, mong hắn sớm quay về.

Nàng thật sự rất nhớ hắn.

Người phản đối việc Tạ Thanh Nhai xuất chinh mạnh mẽ nhất lại chính là Thái hậu Chiêu Dụ.

Nhìn thấy Từ Đoan Nghi sau khi hắn rời đi, gầy đi trông thấy, lòng oán trách của Thái hậu với Tạ Thanh Nhai càng thêm sâu sắc.

Nhưng người đã đi rồi.

Có giận cũng chẳng ích gì.

Tạ Thanh Nhai rời đi vào cuối tháng Giêng.

Đến cuối tháng Hai, Lưu Chiếu rốt cuộc cũng đến kinh thành.

Đối với vị công tử của Tín Vương này, không ít lão thần trong kinh thành đều nhận ra.

Khi trông thấy gương mặt giống hệt Tín Vương quá cố, chẳng ai còn nghi ngờ gì nữa.

Đầu tháng Ba.

Dưới sự chứng kiến của quần thần, Lưu Hiệp ban phong tước vị và phong địa mà phụ thân của Lưu Chiếu từng sở hữu cho hắn.

Ban đầu khi biết chuyện, Lưu Hiệp thực sự có chút tức giận, lại có chút lo lắng và sợ hãi.

Nhưng Lưu Chiếu và Lưu Hiệp tuổi tác tương đương.

Khi còn nhỏ, trong số các huynh đệ, hai người họ chơi thân nhất.

Mẫu thân của Lưu Hiệp có địa vị thấp, trong đám huynh đệ, hắn lại là kẻ kém cỏi nhất, ngoài Thái tử ca ca và biểu ca, Lưu Chiếu là người đối xử tốt với hắn nhất.

Mỗi khi có thứ gì hay, đều không quên chia sẻ với hắn.

Nay khi nhìn thấy gương mặt thân thuộc này, những bực dọc và lo lắng trong lòng hắn đều được thay thế bằng tình nghĩa thuở xưa.

Hắn quyết định giữ Chiếu nhi lại kinh thành trước đã.

Về chuyện sau này của Lưu Chiếu, đợi biểu ca trở về rồi hãy quyết định.

Hiện nay trên đời này, chỉ còn lại ba huynh đệ bọn họ, bất luận sau này Lưu Chiếu muốn đi đâu, Lưu Hiệp cũng mong rằng ba người có thể cùng nhau dùng một bữa cơm thật đàng hoàng.

Huống hồ, Tào Đạt hiện giờ vẫn không biết ẩn náu nơi nào, Lưu Hiệp lo lắng gã sẽ ra tay với Lưu Chiếu.

Vì vậy, hắn không dám để người tùy tiện rời đi.

Thượng tuần tháng Ba.

Tin chiến sự từ biên cương truyền về, tình thế từ nguy chuyển an, thậm chí còn có dấu hiệu đại phá quân địch.

Triều đình trên dưới tất nhiên đều hết sức phấn khởi.

Lưu Hiệp cũng vui mừng khôn xiết.

Hôm đó, hắn cùng Lưu Chiếu đối ẩm, vui vẻ mà uống thêm hai chén rượu.

Lúc này, thai kỳ của Tiêu Tân Di đã lớn, lại thêm tiết xuân sang, phản ứng thai nghén bắt đầu xuất hiện, nàng thường xuyên buồn ngủ.

Lưu Hiệp lo lắng nếu trở về, sẽ khiến nàng không được nghỉ ngơi tốt, bèn quyết định ở lại Hoàng Cực Điện chợp mắt một lát.

Trước đây, hắn cũng thường lưu lại Hoàng Cực Điện để nghỉ ngơi.

Lần này, hắn không để Tiểu Quý Tử theo hầu, chỉ có Long Nghị đứng bên ngoài canh giữ.

Đối với điều này, Tiểu Quý Tử cũng không lấy làm nghi hoặc gì.

Giữa cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Lưu Hiệp bỗng nghe thấy vài tiếng “đông, đông” vang lên.

Ban đầu, hắn còn tưởng mình đang mơ, nhưng âm thanh ấy cứ liên tục vọng đến không ngớt.

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Lưu Hiệp giật mình tỉnh giấc.

Hắn vội vàng ngồi dậy.

Lúc này, Long Nghị cũng xuất hiện bên giường hắn.

“Hoàng thượng.”

Hắn hạ giọng nói: “Mật thất.”

Cơn say và cơn buồn ngủ của Lưu Hiệp lập tức bị quét sạch bởi động tĩnh này.

Ngay khi Long Nghị vừa mở miệng, ánh mắt hắn đã lập tức hướng về phía mật thất.

Không nói lời nào, hắn chỉ ra hiệu cho Long Nghị, sau đó đứng dậy tiến về phía mật thất.

Hắn ra lệnh cho Long Nghị đứng canh bên ngoài, dự định lần này sẽ giăng bẫy bắt gọn Tào Đạt. Nếu có thể trực tiếp đoạt lấy cuốn sổ cùng những chứng cứ từ tay gã, thì không gì tốt hơn.

Như vậy, hắn có thể lập tức gi.ết ch.ết Tào Đạt, trừ hậu hoạn.

Nếu không thể, cũng có thể cho gã một phen ra oai, để gã không còn xem hắn như kẻ dễ bắt nạt, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Nhưng khi hắn mở cửa mật thất, bên trong lại chẳng có một ai.

Chỉ có một mảnh giấy đặt ngay ngắn trên bàn.

— Ngày mai, ta sẽ tặng Hoàng thượng một đại lễ.

Lưu Hiệp nhìn mảnh giấy, sắc mặt khó đoán, trong lòng không khỏi dấy lên lo lắng. Hắn không biết “đại lễ” mà Tào Đạt nói rốt cuộc là gì.

Nhưng với sự hiểu biết của hắn về Tào Đạt trong suốt bao năm qua, hắn chỉ có thể cảnh giác mà thôi.

“Chắc hẳn hắn chưa đi xa, vi thần lập tức đuổi theo!” Long Nghị vừa nói vừa định mở lối vào mật đạo, nhưng bị Lưu Hiệp ngăn lại giữa chừng.

Bên trong mật đạo có gì, hắn không rõ, không thể để Long Nghị mạo hiểm.

Long Nghị hiện là người duy nhất bên cạnh hắn, là kẻ hắn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, cũng là người duy nhất có thể bảo vệ hắn.

Nếu Long Nghị gặp chuyện, hắn thật sự sẽ rơi vào cảnh cô lập, không chỗ dựa.

Tào Đạt chắc chắn sẽ còn xuất hiện, không cần phải mạo hiểm truy đuổi.

Đêm hôm ấy, Lưu Hiệp trằn trọc không yên, mãi không ngủ được, cứ suy đi tính lại mà vẫn không đoán ra “đại lễ” mà Tào Đạt hứa hẹn rốt cuộc là gì.

Tiêu Tân Di lo lắng hỏi hắn có chuyện gì.

Hắn chỉ im lặng, vùi mặt vào bụng nàng, không nói lời nào.

Đến hôm sau.

Hắn rốt cuộc cũng biết “đại lễ” kia là gì.

Sau khi tin tức Lưu Chiếu vẫn còn sống được lan truyền, trong kinh thành lại bắt đầu dấy lên một lời đồn khác.

— Tiên đế bị Thái hậu Chiêu Dụ sát hại.

Sáng sớm hôm ấy, có người gõ Đăng Văn Cổ, dâng tấu cáo buộc Thái hậu Chiêu Dụ.

Người đó tự xưng là cháu của Lỗ thái y, nói rằng mình đã tìm thấy một bản tội kỷ thư do ông nội để lại nhiều năm trước.

Trong thư, vị Lỗ thái y này thú nhận rằng mình từng là ngự y chuyên chăm sóc cho tiên đế, bị Thái hậu Chiêu Dụ – khi ấy còn là hoàng hậu – uy hiếp, buộc phải cho tiên đế dùng thuốc độc tác dụng chậm.

Quyền thế của Thái hậu Chiêu Dụ quá lớn…

Hắn sợ liên lụy đến gia đình, nên chỉ có thể nhẫn nhục đồng ý.

Nhưng lương tâm hắn không thể yên ổn, vì vậy đã viết ra tội kỷ thư, cuối cùng buồn bực mà qua đời.

Lời đồn này vừa lan ra, triều đình lập tức chấn động.

Chỉ là người bị liên lụy lần này lại chính là Thái hậu Chiêu Dụ – người nắm quyền nghiêng ngả thiên hạ, khiến quần thần nhất thời không biết phải xử trí thế nào.

Nhưng trong kinh thành, dân chúng lại bàn tán xôn xao.

Đặc biệt là đám sĩ tử, thư sinh, ai nấy đều lớn tiếng đòi điều tra rõ ràng.

Khi Từ Đoan Nghi biết chuyện, tin tức cũng đã truyền đến hoàng cung.

Khi nàng vội vàng đến Thọ Khang Cung, Thái hậu Chiêu Dụ đã nổi trận lôi đình một phen.

Đan Phong vừa thấy nàng đến, liền như gặp được cứu tinh, vội vàng bước ra đón.

“Dì mẫu thế nào rồi?”

Từ Đoan Nghi liếc nhìn vào trong điện, hạ giọng hỏi.

Đan Phong lắc đầu, trên mặt đầy vẻ âu lo.

Từ Đoan Nghi không hỏi thêm gì nữa, lập tức đi thẳng vào trong.

Vừa bước vào, một chiếc bình hoa từ trong bay thẳng về phía nàng. May mắn nàng kịp thời né tránh.

Đan Phong vội vàng lên tiếng: “Thái hậu, điện hạ đến rồi!”

Thái hậu Chiêu Dụ nghe vậy mới quay đầu nhìn ra cửa.

Nhìn thấy bóng dáng Từ Đoan Nghi, lại thấy nàng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vô thức lướt qua mảnh vỡ bình hoa dưới chân, sắc mặt khẽ biến. Vừa trách mắng Đan Phong vì không kịp thời thông báo, vừa nhanh chóng bước tới, lo lắng hỏi:

“Không sao chứ? Có bị thương không?”

Từ Đoan Nghi đúng là bị dọa sợ, nhưng cũng không đến mức gì.

Lúc này thấy dì mẫu căng thẳng như vậy, nàng chỉ cười nhẹ, lắc đầu trấn an:

“Dì mẫu, con không sao.”

Thái hậu Chiêu Dụ thấy nàng thực sự không việc gì, mới trầm mặt lại, trách mắng:

“Thời buổi rối ren, con tới đây làm gì?”

“Ta không phải đã phái người gửi thư cho con và biểu ca, bảo hai đứa đừng đến đây rồi sao?”

Lúc này càng dính dáng nhiều đến bà, càng nguy hiểm.

Bà không muốn vì mình mà khiến Chiêu nhi gặp rắc rối.

Từ Đoan Nghi há chẳng hiểu điều đó? Nhưng nàng sao có thể không đến?

Vừa nghe tin đồn này lan truyền khắp nơi, nàng đã không thể ngồi yên, lập tức tiến cung ngay.

“Người tố cáo thật sự là con cháu nhà Lỗ gia sao?”

Từ Đoan Nghi đỡ Thái hậu Chiêu Dụ ngồi xuống, nhận lấy chén trà do Ảnh Tuyết dâng lên, đặt bên cạnh dì mẫu, rồi mới lên tiếng hỏi.

Thái hậu Chiêu Dụ trầm mặc không nói gì.

Ngược lại, Đan Phong khẽ thở dài, đáp:

“… Nô tỳ đã điều tra qua, đúng là thật.”

Từ Đoan Nghi lặng thinh.

Nàng thực ra cũng biết, năm đó tiên đế băng hà quả thực không hoàn toàn minh bạch.

Dì mẫu hận tiên đế đến thế, làm sao có thể không ra tay chút nào?

Thậm chí, có rất nhiều người đều hiểu rõ chuyện này.

Nhưng biết là một chuyện, còn để tin đồn lan truyền khắp nơi lại là chuyện khác.

“Tội kỷ thư sao? Với bản tính tham sống sợ chết, chỉ biết trục lợi của Lỗ Triệu Hợp, hắn có thể viết ra thứ như vậy sao? Còn nói hắn u uất mà qua đời? Lại còn bảo ta uy hiếp hắn? Năm đó rõ ràng là do Tào Đạt liên hệ người ra tay!”

Thái hậu Chiêu Dụ mặt mày sa sầm, lạnh lùng quát:

“Sớm biết thế này, năm đó ta nên diệt sạch cả nhà bọn chúng, đỡ để giờ đây còn gây phiền phức cho ta!”

Cơn giận dữ dâng cao, bà không cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình.

Từ Đoan Nghi biết rõ nơi này toàn là tâm phúc của dì mẫu, nhưng vẫn hạ giọng nhắc nhở:

“Dì mẫu…”

Thái hậu Chiêu Dụ nghe thấy giọng nói của nàng, mới miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, sắc mặt trầm xuống, nhất thời không nói gì thêm.

Bên cạnh, Đan Phong lo lắng hỏi:

“Điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Trên đường tiến cung, dù vội vã, Từ Đoan Nghi cũng không phải hoàn toàn chưa chuẩn bị gì.

Càng trong lúc cấp bách, càng phải giữ bình tĩnh.

Nàng nói:

“Khi tiến cung, ta đã bảo Thời Vũ đi liên lạc với Thẩm Dự. Hắn là người của Đại Lý Tự, hơn nữa lại không có liên hệ gì với chúng ta, là người thích hợp nhất để tiếp quản vụ án này.”

“Chuyện này dù thật hay giả, nếu không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào một bản tội kỷ thư không rõ thật giả thì không thể kết tội được.”

Thủ đoạn của dì mẫu, nàng hiểu rõ.

Dẫu có thật sự làm gì, dì mẫu cũng sẽ không để lại sơ hở cho mình.

Từ Đoan Nghi lại quay sang dặn dò Đan Phong:

“Cô cô mau cho người đi liên lạc với biểu ca và bá phụ, dặn họ tuyệt đối không được phái người tiếp cận hậu nhân nhà Lỗ gia.”

“Lúc này tuyệt đối không thể để bất kỳ ai nắm được nhược điểm của dì mẫu.”

Lời nói của nàng rõ ràng có trọng lượng, phần nào trấn an được sự lo lắng của Đan Phong và những người khác.

Lần này, Đan Phong thậm chí không cần chờ Thái hậu Chiêu Dụ phân phó, lập tức gật đầu, vội vàng lui xuống sắp xếp.

Sự giận dữ trong lòng Thái hậu Chiêu Dụ cũng dần được xoa dịu nhờ những lời sắp xếp chu đáo của Từ Đoan Nghi.

Bà nhìn nàng, trong thoáng chốc, dường như lại thấy được A Uyên năm nào.

Bà nhớ đến vô số lần A Uyên đứng chắn trước mặt mình.

Rõ ràng hai tỷ muội, A Uyên mới là người yếu đuối, nhút nhát hơn, nhưng mỗi khi có chuyện xảy ra, nàng ấy luôn không chút do dự che chở cho bà.

Chỉ là, sự kiên cường của A Uyên phần lớn là liều lĩnh, bất chấp sống chết.

Còn Đoan Nghi, nàng lại lý trí hơn, chu toàn hơn.

Nhìn thấy nàng lúc này vẫn đang nhíu mày suy nghĩ, như sợ còn điều gì đó chưa chu toàn, lòng Thái hậu Chiêu Dụ bỗng trở nên mềm mại, không khỏi vươn tay nắm lấy tay nàng.

Bất giác, Đoan Nghi của bà, thật sự đã trưởng thành.

Nàng đã không còn là cô bé nhỏ nhắn cần bà che chở nữa, mà đã lớn lên thành một người có thể che chở cho bà.

Từ Đoan Nghi đang mải trầm tư suy nghĩ, bỗng cảm nhận được bàn tay dì mẫu nắm lấy mình, không khỏi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn lên.

Khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của bà, lòng nàng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Nàng nắm lấy tay dì mẫu, quỳ xuống bên cạnh bà, ngước đầu lên nói:

“Dì mẫu đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”

Thái hậu Chiêu Dụ giơ tay xoa nhẹ lên mái tóc nàng, không còn giận dữ như trước nữa.

Bà vừa định lên tiếng, thì thấy Đan Phong mặt mày tái nhợt, vội vàng chạy vào.

Nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau, cả Từ Đoan Nghi và Thái hậu Chiêu Dụ đều nhìn về phía nàng ta.

Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Đan Phong, sắc mặt Thái hậu Chiêu Dụ trầm hẳn xuống.

Từ Đoan Nghi trong lòng cũng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.

Nàng lập tức đứng dậy, chưa kịp lên tiếng hỏi, đã nghe Đan Phong với gương mặt trắng bệch lắp bắp:

“Lỗ Năng… bị người của Hộ Quốc công mang đi, chết ngay trước cổng thành, rất nhiều người đã chứng kiến!”

“Gi.ết ch.ết hắn xong, hai tên hộ vệ kia lúc bỏ trốn… còn nói… nói rằng…” Đan Phong do dự, không dám nói tiếp.

Thái hậu Chiêu Dụ lạnh mặt, trầm giọng hỏi:

“Nói gì?”

Thấy Đan Phong vẫn còn do dự không dám thốt ra, bà lập tức quát lớn:

“Còn không mau nói!”

Đan Phong không dám chậm trễ nữa, đành cúi đầu đáp:

“Bọn chúng nói… bọn chúng đã tận trung…”

“Cái gì?”

Lần này, sắc mặt của Từ Đoan Nghi cũng hoàn toàn thay đổi.

Trong điện chợt trở nên im lặng đến đáng sợ.

Thái hậu Chiêu Dụ lúc này lại dần bình tĩnh trở lại.

Bà trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên cười lạnh:

“Thật là to gan! Tay hắn vươn xa thật đấy, ngay cả người của ai gia mà hắn cũng dám động đến.”

“Nhưng ai gia thật muốn biết, hắn làm vậy là vì cái gì? Chỉ là để hả giận? Hay là để trả thù?”

Tất nhiên, không ai có thể trả lời.

Cũng chẳng ai biết được câu trả lời.

Thái hậu Chiêu Dụ không cần người khác trả lời, bà lạnh lùng hừ một tiếng:

“Đi! Mở cửa Thọ Khang Cung, ai gia muốn xem, bọn chúng có gan làm gì ai gia!”

“Chúng có thể làm được gì ai gia chứ!”

“Thái hậu…”

Chưa kịp để Đan Phong khuyên can, bà đã trừng mắt quát:

“Bảo đi thì đi!”

Đan Phong không dám trái lệnh, nhưng cũng không dám thực sự làm theo.

Khi nãy lúc ra ngoài, nàng đã thấy bên ngoài hỗn loạn đến mức nào.

Lời đồn đủ mọi loại đang lan truyền khắp nơi.

Thậm chí, những người từng lên tiếng ủng hộ Thái hậu, lúc này cũng đều im lặng, không dám nói một lời.

Nàng bất giác bối rối, chỉ có thể quay sang nhìn Từ Đoan Nghi cầu cứu.

Sắc mặt Từ Đoan Nghi cũng vô cùng khó coi.

Nàng không ngờ, bọn họ vẫn chậm một bước. Nhưng dù vậy, nàng không hề mất đi sự bình tĩnh vốn có.

Nàng nhanh chóng định thần lại, trầm giọng nói với Đan Phong:

“Ngươi giúp dì mẫu thu xếp đồ đạc, ta sẽ vào cung cầu kiến Hoàng thượng.”

Lúc này, đầu óc Đan Phong rối bời, đương nhiên không nghĩ được gì, chỉ biết răm rắp nghe theo.

Thái hậu Chiêu Dụ lại cau mày, hỏi:

“Thu dọn đồ đạc làm gì?”

Từ Đoan Nghi nhìn bà, chậm rãi nói:

“Con sẽ đưa dì mẫu đến Hoàng Ân Tự ở tạm một thời gian.”

“Cái gì?”

Thái hậu Chiêu Dụ ngẩn ra.

Phản ứng lại, bà lập tức nhíu mày:

“Không lý do, ta đến đó làm gì? Ngươi muốn ta rời khỏi hoàng cung dưới danh nghĩa sám hối hay sao?”

Nói đến đây, sắc mặt bà đã hoàn toàn sa sầm.

Chưa đợi Từ Đoan Nghi mở lời, bà đã tức giận nói tiếp:

“Ta dựa vào đâu mà phải sám hối?”

“Hắn và con tiện nhân đó giết con trai ta, còn muốn giết cả ta, cớ gì ta phải sám hối cho bọn chúng?”

Thấy cảm xúc của dì mẫu lại bắt đầu trở nên kích động, Từ Đoan Nghi vội vàng quỳ xuống trước mặt bà, nắm lấy tay bà, ngước lên dịu dàng khuyên nhủ:

“Dì mẫu, con không phải muốn người đi để chuộc tội.”

“Người hãy bình tĩnh lại mà nghĩ xem, kẻ đứng sau chuyện này rốt cuộc muốn làm gì?”

Đón lấy ánh mắt của dì mẫu, Từ Đoan Nghi không chờ bà lên tiếng, tiếp tục nói:

“Hắn thừa biết rằng với chút chứng cứ này, không thể thực sự làm gì được người. Ngoài việc khiến người khó chịu, làm suy yếu thế lực Tiêu gia, con đoán, nếu hắn thật sự muốn nhắm vào người, không bao lâu nữa triều thần nhất định sẽ có người đề xuất để người đến chùa cầu phúc, sám hối.”

Thái hậu Chiêu Dụ trừng mắt giận dữ:

“Chúng dám ư!”

Từ Đoan Nghi vẫn giữ giọng điệu bình thản:

“Một lần không được, thì hai lần. Việc này không thành, tất sẽ có việc khác.

Kẻ địch trong tối, chúng ta ngoài sáng, sau này nếu có thiên tai, nhân họa gì, bọn họ đều có thể đổ lên đầu người.”

“Thậm chí, có thể còn bịa ra không ít lời sấm truyền.”

“Khi ấy, lời bàn tán nổi lên khắp nơi, cả triều đình đều sẽ đổi giọng, bắt buộc người phải đi.”

“Nếu người thực sự không quản gì cả, thì may ra mới tránh khỏi tai họa.”

Thái hậu Chiêu Dụ há miệng muốn nói, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời.

Từ Đoan Nghi biết bà đã hiểu được hàm ý trong lời mình, liền nói tiếp:

“Thay vì chờ đến lúc bọn họ ra tay, chúng ta không biết sẽ còn bao nhiêu chuyện xảy ra, thì chi bằng đi trước một bước, làm bọn chúng trở tay không kịp.”

“Dì mẫu—”

“Trụ trì của Hoàng Ân Tự có quan hệ rất tốt với vương gia. Trước khi đi, vương gia cũng đã dặn con, nếu trong thành có chuyện gì, hãy đưa người đến đó lánh nạn.”

“Con sẽ đi cùng dì mẫu.”

Ánh mắt sắc bén của Thái hậu Chiêu Dụ dần trở nên dịu lại dưới lời khuyên nhủ của Từ Đoan Nghi.

Bà im lặng, khẽ mím môi.

Dưới ánh mắt kiên định của Từ Đoan Nghi, cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý.

Từ Đoan Nghi thấy bà chấp thuận, liền thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian cấp bách, sợ có biến cố phát sinh, nàng không dám chậm trễ thêm nữa.

Nhanh chóng dặn dò Ánh Tuyết và Đan Phong vài câu, bảo họ mau chóng chuẩn bị hành lý, sau đó lập tức rời đi, tiến về Hoàng Cực Điện.

Lúc này, trong Hoàng Cực Điện cũng đang bàn bạc về chuyện này.

Dưới điện, quần thần xôn xao bàn luận, thế nhưng Lưu Hiệp ngồi trên long ỷ vẫn chưa đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Hắn không ngờ “đại lễ” mà Tào Đạt nói, lại là chuyện này.

Trong lòng Lưu Hiệp vừa mờ mịt, vừa kinh ngạc…

Đồng thời, còn có một chút kích động không thể che giấu.

Nhưng sự kích động qua đi, hắn lại không khỏi lo lắng.

Nếu mẫu hậu biết hắn có liên hệ với Tào Đạt, chẳng phải bà sẽ nghĩ rằng chuyện này là do hắn sai người làm sao?

Mẫu hậu vốn đã không ưa hắn.

Nếu biết chuyện này, e rằng bà sẽ càng thêm chán ghét, không chừng sẽ làm ra điều gì đó…

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Hiệp dâng lên nỗi sợ hãi không nói nên lời.

Nỗi sợ hãi của Lưu Hiệp đối với Thái hậu Chiêu Dụ đã ăn sâu vào tận xương tủy, không phải cứ nắm đại quyền trong tay là có thể xóa bỏ được.

Trong thâm tâm, hắn vẫn là đứa trẻ năm nào luôn khiếp sợ trước bà.

Thế nhưng, một ý nghĩ khác cũng không ngừng len lỏi trong đầu hắn.

Nếu lần này, mẫu hậu thật sự bị liên lụy vì chuyện này…

Vậy thì sau này, có phải sẽ bớt đi một người quản thúc hắn không?

Có phải, cuối cùng hắn cũng có thể để mẫu thân ruột của mình được hưởng địa vị xứng đáng hay không?

Hắn không cần mẫu hậu gặp chuyện gì lớn, chỉ cần bà không còn quyền can thiệp vào chuyện của hắn nữa là đủ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Hiệp không khỏi có chút kích động.

Dù biết rằng không nên, nhưng hắn vẫn cảm thấy món quà mà Tào Đạt dâng lên lần này thực sự rất hợp ý hắn.

Thậm chí có thể nói, đây là một cơ hội ngàn năm có một.

Chỉ là, nếu chuyện này có thể không cần hắn nhúng tay vào thì càng tốt.

Bằng không, hậu họa về sau e rằng khó mà gánh vác nổi.

Hắn không muốn bị biểu ca trách móc.

“Hoàng thượng, người thấy nên xử trí chuyện này thế nào?” Bên dưới có người lên tiếng thỉnh thị.

Lưu Hiệp sao có thể đưa ra quyết định?

Nếu chuyện này do hắn đứng ra làm chủ, dù mẫu hậu có gặp chuyện hay không, thì cả biểu ca và Nghi tỷ tỷ bên kia, hắn đều khó mà đối mặt.

Hắn đảo mắt nhìn quanh triều đình.

Cuối cùng, hắn đẩy vấn đề này sang Tôn Hoằng Đức:

“Tôn đại nhân, khanh thấy nên xử lý thế nào?”

Tôn Hoằng Đức thầm kêu khổ trong lòng.

Chuyện liên quan đến Thái hậu Chiêu Dụ, hắn nào dám tùy tiện mở miệng, bèn đẩy vấn đề sang bên cạnh:

“Thái sư thấy thế nào?”

Khuất Bác Uyên liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thầm cười lạnh, lão hồ ly này không dám trả lời, nên mới đẩy trách nhiệm sang hắn.

Hắn vốn chẳng ngại bày tỏ ý kiến, nhưng ngay khi định mở lời…

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, khiến hắn phải dừng lại.

Ngay sau đó, một thái giám vội vã bước vào bẩm báo:

“Bẩm Hoàng thượng, Trưởng công chúa cầu kiến.”

Cả triều đình lập tức xôn xao.

Lưu Hiệp cũng không khỏi sững sờ.

Hắn đoán được lý do A Nghi tỷ tỷ đến đây, bàn tay đặt trên đùi bất giác siết chặt lại.

Bên dưới, bá quan bắt đầu xì xào bàn tán.

Có người cho rằng đây là buổi triều nghị, Từ Đoan Nghi không nên đến, như vậy là không hợp quy củ.

Nhưng cũng có người cho rằng, nàng xưa nay không phải kẻ không hiểu lễ nghi, lần này vội vàng đến đây, hẳn là có chuyện khẩn cấp.

Cuối cùng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Khuất Bác Uyên, hỏi ý kiến của hắn.

Lần này, Khuất Bác Uyên không chậm trễ, liền đáp ngay:

“Trưởng công chúa từng là học trò của vi thần, rất hiểu lễ nghi. Nay đã đến tận đây, ắt hẳn là có việc gấp cần bẩm báo, Hoàng thượng nên cho người vào hỏi rõ tình hình.”

Hắn đã nói vậy, dù trong lòng có chút không tình nguyện, Lưu Hiệp cũng đành phải truyền lệnh cho vào.

Từ Đoan Nghi bước qua hàng trăm quan viên, tiến đến trước điện.

Nàng cúi mình định hành lễ, Lưu Hiệp vội vàng nói:

“A tỷ không cần đa lễ, cứ đứng mà nói.”

Từ Đoan Nghi tạ ơn, nhưng vẫn cúi người hành lễ, sau đó mới đứng thẳng lên, cung kính đáp:

“Thần muội đến là vì chuyện của Lỗ Năng.”

Lưu Hiệp vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, cẩn trọng hỏi:

“Có phải mẫu hậu đã nhờ A tỷ truyền lời chăng?”

Từ Đoan Nghi điềm tĩnh nói:

“Thái hậu đã biết chuyện Lỗ Năng chết trước cổng cung, người vô cùng phẫn nộ.”

“Đường đường là Đại Hạ, ngay dưới chân thiên tử, vậy mà lại có kẻ dám cả gan ngang nhiên giết người trước mặt bá quan.”

Giọng nói của nàng cứng rắn dứt khoát, nhưng sau đó lại khẽ chuyển hướng:

“Nhưng, bệ hạ, thần muội cũng có một nghi vấn.”

“Nếu nói hai kẻ kia là người của Hộ Quốc công, vậy thần muội muốn hỏi bệ hạ và các vị đại nhân, nếu thật sự mẫu hậu muốn diệt khẩu, vì sao lại làm dưới danh nghĩa Hộ Quốc công, còn ngang nhiên ra tay ngay trước cổng cung, trước mặt bao nhiêu tướng sĩ và dân chúng?”

“Chẳng phải hành động này quá mức lộ liễu hay sao?”

“Các vị đại nhân thật sự cho rằng, chuyện này là do Thái hậu làm sao?”

Lời của nàng vừa dứt, toàn bộ đại điện rơi vào một khoảng lặng.

Mọi người đều biết rõ thủ đoạn của Thái hậu Chiêu Dụ, nhưng không ai dám đứng trước mặt Từ Đoan Nghi mà nói bà hành sự l.ỗ m.ãng như vậy.

Huống hồ, chuyện này đúng là quá mức phô trương.

Tuy rằng cách làm có vẻ hợp với tính cách của Thái hậu, nhưng thực hiện thô bạo như vậy thì đúng là không giống tác phong của bà.

Khuất Bác Uyên trầm ngâm, hỏi:

“Ngươi nghi ngờ có kẻ giá họa cho Thái hậu?”

Từ Đoan Nghi nghiêng người, khẽ cúi đầu chào, rồi mới nói tiếp:

“Thần muội chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, không hiểu chuyện triều chính, việc này vẫn cần nhờ các đại nhân điều tra rõ ràng.”

“Hôm nay thần muội đến đây, chỉ là muốn bày tỏ nghi vấn trong lòng mình.”

“Nói đến tội kỷ thư, liệu có thực sự là do Lỗ thái y viết hay không vẫn chưa rõ. Nhưng thần muội cảm thấy thời điểm này quá mức trùng hợp, tại sao lại đúng vào lúc biên cương chiến sự đang căng thẳng thì chuyện này lại bùng phát? Không sớm không muộn, lại chọn đúng thời điểm Đại Hạ đang đối mặt với ngoại hoạn.”

Từ Đoan Nghi không hề một mực phủ nhận Thái hậu vô tội, vì nàng hiểu rõ rằng, những lời như vậy không có tác dụng trước mặt quần thần.

Thay vào đó, nàng khéo léo liên kết chuyện này với đại cục của Đại Hạ, với sự an nguy của quốc gia.

Nàng không nhìn đến phản ứng của quần thần, chỉ tiếp tục chậm rãi nói:

“Từ năm ngoái đến nay, Ngọc Điền, Liêu Đông lần lượt xảy ra chuyện, cuối năm lại nổ ra chiến sự nơi biên cương, nay trong kinh thành lại xuất hiện kẻ tung tin đồn nhảm.”

“Kẻ đó rốt cuộc muốn làm gì, thần muội không biết, nhưng Đại Hạ vừa yên ổn chưa bao lâu, chiến sự biên cương còn chưa kết thúc, kinh thành tuyệt đối không thể rối loạn thêm.”

Nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt Khuất Bác Uyên khẽ biến đổi.

Đúng vậy.

Chiến sự còn chưa yên, nếu kinh thành rối ren, trong ngoài đều bất ổn, tất sẽ sinh đại họa!

“Bệ hạ.”

Ông chắp tay cung kính nói:

“Vi thần cho rằng lời của Trưởng công chúa rất có lý.”

Đám triều thần thuộc phe Tiêu gia lập tức đồng loạt hưởng ứng.

Những người khác thấy vậy, cũng không dám phản đối, lần lượt phụ họa theo.

Lưu Hiệp ngồi trên long ỷ, bàn tay siết chặt không ai nhìn thấy, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã khẽ buông ra, điềm nhiên nói:

“Trẫm biết lần này mẫu hậu chịu oan ức, trẫm nhất định sẽ lệnh cho người điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch và công bằng cho mẫu hậu.”

Từ Đoan Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không để lộ cảm xúc ra mặt, chỉ tiếp tục nói với Lưu Hiệp:

“Hôm nay thần muội đến đây, còn một việc muốn bàn bạc với bệ hạ.

Thái hậu lo nghĩ cho xã tắc, để trấn an lòng người, người quyết định thân chinh đến Hoàng Ân Tự lễ Phật, cầu phúc trong một thời gian.”

“Thần muội sẽ đi theo cùng.”

Lời này vừa dứt, bá quan trong điện đều vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ dường như không thể tin rằng Thái hậu lại có thể hạ mình, chủ động đi cầu phúc bên ngoài.

Đối với việc này, Lưu Hiệp tất nhiên không có gì phản đối.

Mẫu hậu không còn trong cung, hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn mỉm cười, dịu giọng nói:

“Vậy thì làm phiền A tỷ thay trẫm chăm sóc mẫu hậu thật tốt.”

Hắn giấu kín những cảm xúc phức tạp trong lòng, bình thản nói thêm:

“Chờ khi mọi chuyện nơi đây đã ổn thỏa, trẫm sẽ đích thân đến Hoàng Ân Tự đón mẫu hậu hồi cung.”

Từ Đoan Nghi nhẹ giọng đáp:

“Thần muội tuân mệnh.”

Nàng vốn định dặn dò thêm bệ hạ vài câu, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp, nên đành cáo lui trước.

Rời khỏi đại điện, nàng lập tức hướng thẳng đến Thọ Khang Cung.

Vừa đến nơi, nàng đã thấy Tiêu Tân Di từ trong đi ra.

Hai người vừa gặp mặt, Tiêu Tân Di liền phất tay ra hiệu cho cung nhân phía sau lui xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi:

“Mẫu hậu đã nói với muội rồi, bệ hạ đồng ý sao?”

Từ Đoan Nghi gật đầu, ánh mắt dừng lại trên bụng nàng ấy.

Giờ đây, Tiêu Tân Di đã mang thai hơn năm tháng, bụng đã lộ rõ.

Từ Đoan Nghi khẽ dặn dò:

“Ta và dì mẫu không biết khi nào mới có thể hồi cung, nương nương ở lại trong cung, mọi việc phải cẩn thận, bệ hạ cũng vậy.”

Nói xong, nàng hạ giọng nói thêm:

“Kiều Trung ở Ty Châm Cục có chút giao tình với ta, nếu có chuyện gì, nương nương có thể sai người nhờ hắn chuyển lời cho ta.”

Tiêu Tân Di lặng lẽ nhìn nàng một lát, sau đó gật đầu.

Từ Đoan Nghi còn nhiều việc phải làm, không thể nán lại lâu.

Dặn dò xong xuôi, nàng ra hiệu cho cung nhân dìu Tiêu Tân Di, chuẩn bị rời đi.

“Biểu tỷ—”

Đang định bước đi, phía sau chợt vang lên một giọng nói.

Từ Đoan Nghi khựng lại, có chút bất ngờ quay đầu nhìn.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tân Di xưng hô với nàng như vậy.

Ánh mắt nàng ấy chăm chú nhìn nàng, từng chữ từng lời đều rõ ràng:

“Bảo trọng.”

Từ Đoan Nghi không khỏi bật cười, dịu dàng đáp:

“Được.”

Nàng lại khẽ chào từ biệt, sau đó mới quay lưng rời đi.

Tiêu Tân Di đứng yên nhìn theo bóng lưng nàng, rất lâu vẫn chưa rời bước.

Chỉ khi cung nhân khẽ nhắc nhở, nàng mới thu lại ánh mắt.

Nàng vẫn giữ vẻ ngoài trầm lặng như ngày thường.

Nhưng hôm nay, nàng càng trở nên im lặng hơn.

Nàng nhớ lại dáng vẻ Lưu Hiệp trằn trọc cả đêm qua, thao thức không ngủ được.

Tựa như đã sớm biết trước rằng sẽ có chuyện xảy ra.

Còn nữa, số cung nhân và thị vệ trong cung đột nhiên gia tăng…

Hôm nay, có phải là chuyện do bệ hạ làm không?

Tiêu Tân Di không rõ.

Nàng chỉ biết rằng…

Chuyện này không thể để người khác biết được.

Nhưng nàng cũng không muốn bệ hạ tiếp tục làm những chuyện như vậy…

Ngày hôm đó.

Từ Đoan Nghi đưa Thái hậu Chiêu Dụ rời khỏi hoàng cung.

Lúc đầu, Thái hậu không muốn nàng đi cùng, nhưng Từ Đoan Nghi kiên quyết, nhất định phải đồng hành.

Trước khi rời đi, nàng còn đến vương phủ, đón Trường Ninh và Bình An theo cùng, định để hai huynh muội tạm thời ở lại Hoàng Ân Tự, tránh để có chuyện gì bất trắc.

Bàn tay của Tào Đạt đã vươn tới tận chỗ dì mẫu, ai biết hắn có dám ra tay với Trường Ninh và Bình An hay không?

Còn về phần Chiếu nhi…

Hiện giờ, hắn thân phận là vương gia, địa vị nhạy cảm, Từ Đoan Nghi không thể tùy tiện đưa đi.

Thế nên, nàng đành viết thư dặn dò, đồng thời nhờ Mai Tuyết Chinh ở Hộ Bộ thay mình để mắt chăm sóc.

May mắn thay, dọc đường đi không xảy ra chuyện gì.

Những ngày sau đó, kinh thành cũng không còn biến cố nào khác.

Chỉ là, rốt cuộc Lỗ Năng bị ai sai khiến, hai tên hộ vệ phản bội đã quy phục ai, nhận được lợi ích từ đâu…

Những điều này vẫn chưa ai điều tra ra được.

Hộ Quốc công Tiêu Trường Bảo – cữu cữu ruột của Từ Đoan Nghi, vì chuyện này mà bị liên lụy.

Dù chưa bị bãi quan, nhưng vẫn phải chịu phạt bế môn hối lỗi trong một tháng.

May mắn là không ảnh hưởng đến Tiêu Nguyên Tinh bên kia.

Tuy vậy, toàn bộ Tiêu gia đều trở nên dè dặt hơn trước, ngay cả Thường thị cũng không còn kiêu căng như ngày thường.

Đầu tháng Tư.

Cuối cùng, kinh thành cũng đón nhận tin vui.

Đại chiến toàn thắng, quân đội do Tạ Thanh Nhai chỉ huy không chỉ đánh bại Bắc Nguyên Khả Hãn, mà còn bắt được hơn ba vạn tù binh.

Trong đó có hàng nghìn người là tông thất hoàng tộc cùng gia quyến đại thần, ngoài ra còn có vô số trâu bò, lương thực, chiến lợi phẩm đếm không xuể.

Có thể nói đây là một đại thắng lợi.

Toàn kinh thành đắm chìm trong niềm hân hoan rộn rã.

Lưu Hiệp vô cùng vui mừng.

Biểu ca không chỉ bình an trở về, mà còn toàn thắng khải hoàn, sao hắn lại không cao hứng cho được?

Tuy đang ở Hoàng Ân Tự, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn sớm biết được tin tức này.

Khi hay tin, nàng vui mừng khôn xiết.

Đặc biệt là nghĩ đến việc Tạ Thanh Nhai chẳng bao lâu nữa sẽ trở về, nàng càng thêm hân hoan.

Lúc mới đến Hoàng Ân Tự, nàng đã gửi thư cho hắn, ban đầu vốn không định làm phiền, sợ hắn lo lắng khi đang ở ngoài xa.

Nhưng nàng lại lo hơn rằng, nếu để “kẻ có tâm” khuếch đại mọi chuyện, sẽ khiến hắn càng thêm bận lòng.

Vậy nên, cuối cùng Từ Đoan Nghi vẫn tự tay viết một phong thư gửi đi, muốn để hắn yên tâm.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn cũng đã nhận được thư rồi.

Những u ám trong lòng nàng cũng vì tin tức Thời Vũ mang về mà tan biến, như mây mờ được ánh mặt trời xuyên qua.

Từ Đoan Nghi vui mừng khôn xiết, liền định đi tìm Bình An và Trường Ninh báo tin, để bọn trẻ không còn phải lo lắng cho Thanh Nhai nữa.

Bọn họ đã ở Hoàng Ân Tự được nửa tháng.

Sau một thời gian đầu không quen, dì mẫu dần thích nghi với cuộc sống nơi đây.

Bình An và Trường Ninh vốn là người dễ thích ứng, ban đầu cũng có chút e dè, cẩn trọng trước mặt dì mẫu, nhưng sau khi thân thuộc rồi thì cả hai đều tự nhiên hơn rất nhiều.

Giờ đây, Trường Ninh thậm chí còn dành nhiều thời gian bên dì mẫu hơn cả nàng.

Còn Bình An thì được Quách thúc hướng dẫn, mỗi ngày đều rèn luyện võ thuật, rèn luyện thân thể.

Từ khi dì mẫu đến Hoàng Ân Tự, Quách thúc mỗi ngày đều đến một chuyến, mang theo tin tức từ kinh thành và những việc cần nàng xử lý ở Từ Tế Đường.

Nhưng tin tức tốt lành hôm nay, Quách thúc vẫn chưa hay biết.

Hôm qua mưa lớn, ông đã ở lại Hoàng Ân Tự qua đêm.

Khi Từ Đoan Nghi bước ra ngoài, dì mẫu đang ngồi phơi nắng trong sân, Trường Ninh ngồi bên cạnh bầu bạn, còn Bình An thì đang luyện quyền dưới sự chỉ dẫn của Quách thúc.

Khung cảnh thật yên bình.

Nhìn thấy cảnh này, Từ Đoan Nghi nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa Thanh Nhai sẽ trở về, không khỏi mỉm cười.

Nàng khẽ cười, chậm rãi bước đến bên họ.

Lúc này, tại đại doanh Ký Châu.

Hoàng hôn buông xuống, Tạ Thanh Nhai cuối cùng cũng trở về đại doanh cùng thân binh.

Trường Phong ra đón hắn từ xa.

Sau khi đại chiến toàn thắng, còn nhiều việc cần xử lý hậu chiến, Tạ Thanh Nhai ở lại thu xếp, để Trường Phong cùng binh sĩ về nghỉ ngơi trước.

Giờ hắn mới có thể trở về.

Vừa xuống ngựa, Tạ Thanh Nhai ném thanh kiếm trên tay cho Trường Phong, rồi cởi bỏ khôi giáp.

Các tướng sĩ thấy hắn đều chào hỏi, hắn chỉ gật đầu đáp lại.

Suốt dọc đường về, hắn không nói một lời, cho đến khi bước vào đại trướng, cầm lấy bầu nước tu một hơi dài, giọng khàn khàn hỏi:

“Kinh thành thế nào?”

Tạ Thanh Nhai cứ nghĩ sẽ nghe được tin tức từ hộ vệ trong phủ, nhưng không ngờ Trường Phong lại nói:

“Vương phi đã gửi thư cho ngài.”

Nghe vậy, lông mày hắn lập tức nhíu chặt.

Hắn không hỏi gì thêm, chỉ nhanh chóng nhận lấy bức thư từ tay Trường Phong, mở ra đọc ngay lập tức.

Trường Phong vốn đã nhận được tin tức từ kinh thành, biết tình hình không quá nguy cấp, nhưng không rõ vương phi viết gì trong thư, sợ hắn lo lắng, bèn vội nói thêm:

“Phù Dung luôn theo sát vương phi, nói rằng vương phi cùng Tam Lang, Nữ Lang đều bình an.”

Sau khi đọc xong thư, trái tim luôn đè nặng của Tạ Thanh Nhai mới dần thả lỏng.

Hắn khẽ thở phào, nhẹ giọng đáp:

“Không sao.”

Nói xong, hắn cẩn thận cất thư của Từ Đoan Nghi vào trong tay áo, rồi trầm giọng hỏi tiếp:

“Lâu Cao Hàn thì sao?”

Trường Phong không dám giấu diếm, thành thật đáp:

“Mấy ngày trước, vết thương của ông ta đã lành, dạo này bận rộn lo chuyện sắp xếp tù binh.

Sáng nay còn hỏi về ngài, biết ngài hôm nay trở về, ông ta nói muốn đến gặp.”

Tạ Thanh Nhai nghe vậy, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không tỏ thái độ gì.

Lúc mới đến đại doanh, Tạ Thanh Nhai từng gặp Lâu Cao Hàn một lần. Khi đó, quả thực ông ta bị thương rất nặng, nằm trên giường, thoạt nhìn như thể mất nửa cái mạng.

Vết thương này… rốt cuộc là do đâu mà có?

Nhưng khi ấy, Tạ Thanh Nhai không có tâm trí để bận tâm đến ông ta. Chỉ chào hỏi qua loa rồi lập tức triệu tập binh lính, vội vã lên chiến trường.

Bây giờ, cuối cùng cũng có thể gặp mặt người kia một cách đàng hoàng.

Tạ Thanh Nhai đang định gọi Trường Phong đi mời người tới, nào ngờ lại có một vị khách không mời mà đến trước.

“Vương gia.”

Ngoài trướng vọng vào giọng nói của Lệnh Cát: “Sài Thọ đến rồi!”

Lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này, Tạ Thanh Nhai thoáng ngẩn ra, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Hắn nhìn Trường Phong, phát hiện trong mắt y cũng có sự ngạc nhiên.

Lúc này, hắn mới chắc chắn rằng mình không nghe lầm.

Dù bất ngờ, nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn lập tức cho người vào.

Có người vén màn trướng bước vào.

Ông ta lướt qua Lệnh Cát đang đi đầu, ánh mắt trực tiếp rơi xuống người Sài Thọ.

Mấy tháng không gặp.

Sài Thọ gầy đi trông thấy, cả người cũng tiều tụy hơn nhiều.

“Vương gia.”

Y cất giọng khàn khàn, chào Tạ Thanh Nhai.

Tạ Thanh Nhai hơi nhướng mày, vừa vì bộ dạng của y lúc này, vừa vì quãng đường vạn dặm y lặn lội mà đến.

Không nhiều lời khách sáo.

Hắn tự tay rót cho y một chén trà.

Sài Thọ nhìn hắn một cái, không nói gì.

Tạ Thanh Nhai cũng không mở miệng.

Đợi đến khi Sài Thọ cảm ơn rồi nhận lấy chén trà, hắn vẫn chẳng phí lời, chỉ nhìn y chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Sài Thọ quả thực đã khát lắm rồi.

Đường xa vất vả, y chưa từng dám dừng chân. Nhưng chén trà do chính tay Tạ Thanh Nhai đưa tới lại khiến y khó lòng nuốt trôi.

Rõ ràng sự tình cấp bách.

Vậy mà lúc này, y chỉ lặng lẽ cầm chén trà, chậm rãi uống.

Mãi một lúc sau, y mới nhìn thẳng vào Tạ Thanh Nhai, buông một câu:

“Ta biết Tào Đạt đang ở đâu.”

Lời vừa thốt ra, không chỉ Tạ Thanh Nhai lộ vẻ kinh ngạc, mà ngay cả Trường Phong và Lệnh Cát cũng mở to mắt.

Hai người còn chưa kịp lên tiếng.

Bỗng nhiên, màn trướng bên ngoài bị người ta mạnh mẽ vén lên.

Tạ Thanh Nhai lập tức nhìn qua.

Chỉ thấy kẻ xuất hiện trước trướng doanh… lại là Lâu Cao Hàn!

Hắn không khỏi nhíu mày.

Nhưng Lâu Cao Hàn lúc này lại chẳng chú ý tới sắc mặt của Tạ Thanh Nhai. Ánh mắt ông ta đột nhiên đại biến, hướng về phía hắn, hoảng hốt hét lên:

“Thanh Nhai, cẩn thận!”

Tạ Thanh Nhai thoáng cảm giác có gì đó không ổn.

Quả nhiên, ánh sáng chớp lên trong tầm mắt!

Gần như ngay khoảnh khắc Sài Thọ vung dao đâm tới, hắn đã kịp thời nghiêng người né tránh.

Cùng lúc đó, Lệnh Cát và Trường Phong phản ứng rất nhanh, lập tức xông lên, chế ngự Sài Thọ ngay tại chỗ.

“Tên họ Sài kia, ngươi làm gì vậy?!”

Lệnh Cát sau khi bắt giữ Sài Thọ, lập tức giận dữ quát lên.

Trước đây, vì một số chuyện mà Lệnh Cát vốn có chút thiện cảm với Sài Thọ. Vậy nên khi nhìn thấy y xuất hiện ngoài doanh trướng, biết y muốn gặp Vương gia, hắn đã lập tức dẫn người tới.

Không ngờ… kẻ này vậy mà lại đến để hành thích Vương gia!

Lệnh Cát giận đến mức nắm chặt tay, hai mắt đỏ bừng, định giáng một quyền xuống người Sài Thọ.

Nhưng bị Tạ Thanh Nhai quát ngăn lại.

“Dừng tay.”

“Vương gia!”

Lệnh Cát ngẩng lên nhìn hắn.

Tạ Thanh Nhai chỉ thoáng liếc qua hắn một cái, đợi đến khi hắn chịu ngậm miệng mới dặn: “Tạm thời giam hắn lại.”

Nói đoạn, hắn quay sang Lâu Cao Hàn.

Nhìn thấy sắc mặt Lâu Cao Hàn lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, như thể trút được một gánh nặng, không giống giả vờ, ánh mắt Tạ Thanh Nhai thoáng trầm xuống, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất cứ biểu hiện gì.

Hắn đã không còn là nhị lang nhà họ Tạ năm xưa, người chỉ biết hành động theo cảm tính nữa.

“Lâu thúc.”

Hắn chủ động tiến lên, chào hỏi: “Vừa rồi đa tạ thúc nhắc nhở, nếu không có thúc, chỉ e ta khó tránh được một kiếp này.”

Lâu Cao Hàn nhìn hắn, vừa định mở miệng.

Đã nghe Tạ Thanh Nhai hỏi tiếp: “Nhưng Lâu thúc làm sao biết… hắn muốn hại ta?”

Biểu cảm trên mặt Lâu Cao Hàn bỗng khựng lại.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ông ta đã khôi phục dáng vẻ bình thường, đáp lời không chút do dự: “Lúc ta bước vào, thấy động tác của hắn có gì đó không đúng, lại nhớ đến chuyện trước đây hắn từng là người của Tào Đạt, nên sinh lòng cảnh giác hơn một chút.”

Tạ Thanh Nhai gật đầu, không tỏ vẻ nghi ngờ gì: “Thì ra là vậy.”

“Ta cũng không biết hắn vì sao lại muốn hại ta. Nếu Lâu thúc có thời gian, có thể ở lại cùng ta thẩm vấn không?”

Lâu Cao Hàn lắc đầu từ chối: “Ta còn có chuyện khác phải xử lý.”

Nghe vậy, Tạ Thanh Nhai cũng không ép. Hắn chỉ ôm quyền nói: “Vậy đợi khi thúc rảnh, thúc cháu ta sẽ cùng ôn chuyện.”

Nghe hắn nói thế, sắc mặt Lâu Cao Hàn lập tức dịu xuống.

Ông ta mỉm cười, đáp: “Được.”

Tựa như bao năm trước, ông ta định giơ tay vỗ lên vai hắn.

Nhưng khi nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, bàn tay Lâu Cao Hàn cuối cùng lại chậm rãi buông xuống.

“Ta đi trước, ngươi—”

Ông ta nói đến đây, liếc nhìn Sài Thọ một cái, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”

Tạ Thanh Nhai gật đầu.

Đợi đến khi Lâu Cao Hàn cáo từ rời đi, hắn cũng không lập tức quay vào trong.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, chính là vị trí khi nãy Lâu Cao Hàn đã đứng, gọi Trường Phong.

Trường Phong hiểu ý, lập tức bước đến chỗ Sài Thọ đứng lúc nãy, thử tái hiện lại hành động của y.

Đến khi sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trường Phong quay lại hỏi hắn: “Vương gia, thế nào?”

Tạ Thanh Nhai lắc đầu với hắn.

Trường Phong hiểu ra—Lâu Cao Hàn vừa rồi đã nói dối.

Ông ta nói dối, cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Nhưng tại sao ông ta lại vội vã chạy tới nhắc nhở Vương gia?

Không phải ông ta cùng một phe với Tào Đạt sao?

Không chỉ Trường Phong khó hiểu, ngay cả Tạ Thanh Nhai cũng vậy.

Thế nhưng lúc này, hắn không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn về phía Sài Thọ.

Lúc này, Sài Thọ đã bị trói chặt, do Lệnh Cát canh giữ, không nhúc nhích.

Trông chẳng khác nào một kẻ đã mất hết hồn phách.

Thấy hắn nhìn qua, Lệnh Cát lập tức giận dữ hỏi:

“Vương gia, người này xử trí thế nào?”

Tạ Thanh Nhai nhàn nhạt nói: “Thả ra đi.”

Lời vừa thốt ra, không chỉ Lệnh Cát trừng to mắt, mà ngay cả Sài Thọ—người từ lúc bị trói đến giờ không nói một lời—cũng kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Vương gia!”

Lệnh Cát lộ rõ sự bàng hoàng.

“Tên này suýt nữa đã giết ngài!” Hắn gào lên.

“Ngươi có thể hét to hơn một chút nữa đấy.”

Tạ Thanh Nhai thản nhiên liếc hắn một cái, đồng thời chậm rãi bước về phía Sài Thọ.

Trong tay hắn cầm con dao găm mà Sài Thọ đã dùng để hành thích mình. Lúc này, nó lại trở thành công cụ để hắn cắt bỏ dây trói của y.

“Sài Chỉ huy giỏi nhất là ám khí. Nếu thật lòng muốn giết ta, các ngươi căn bản sẽ không kịp phản ứng.”

Sợi dây trói rơi lả tả xuống đất.

Tạ Thanh Nhai nhìn Sài Thọ, chậm rãi nói:

“Nói đi, Tào Đạt đã làm gì với người nhà ngươi?”

Sài Thọ nghe vậy, sắc mặt càng thêm kinh ngạc: “Ngài… sao lại biết?”

Tạ Thanh Nhai tiện tay ném con dao găm trả lại cho y.

Lệnh Cát dù vẫn còn sửng sốt bởi lời vừa rồi của Vương gia, nhưng khi thấy hành động này, hắn lập tức căng thẳng, định lao đến ngăn cản. Cuối cùng lại bị Tạ Thanh Nhai lườm một cái, đành phải dừng bước, lo lắng đứng một bên.

“Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, thì vừa rồi đã không trưng ra bộ dạng như người chết kia.”

Tạ Thanh Nhai nhàn nhạt nói, lại nhìn Sài Thọ lần nữa: “Hơn nữa, độc trên người ngươi cũng đã được giải. Tào Đạt chẳng còn mấy thứ để uy hiếp ngươi đâu.”

Sài Thọ nghe xong, thật lâu không thể nói nên lời.

Một lúc lâu sau, y mới cúi đầu, lấy tay ôm mặt, giọng trầm thấp lộ ra sự tuyệt vọng:

“Tào Đạt biết ta phản bội hắn, liền bắt vợ con ta, ép ta lấy mạng của ngài để đổi lấy họ.”

Dù sớm đã đoán được.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của y lúc này, Tạ Thanh Nhai vẫn không khỏi im lặng.

Sài Thọ từ trước đến nay làm gì cũng chỉ quan tâm đến lợi ích, vậy mà một kẻ như y… trong lòng cũng có một mảnh đất thanh sạch để dung chứa những thứ quan trọng.

Hắn đưa tay, vỗ nhẹ lên vai Sài Thọ:

“Ta hiểu rồi, ta sẽ giúp ngươi.”

Sài Thọ nghe vậy, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Tào Đạt muốn mạng của y, chuyện này… hắn có thể giúp thế nào?

Nhưng Tạ Thanh Nhai không giải thích thêm.

Đêm ấy, Tạ Thanh Nhai như đã hẹn, mời Lâu Cao Hàn đến doanh trướng dùng bữa.

Vừa bước vào, Lâu Cao Hàn đã hỏi ngay: “Kẻ đã mưu hại ngươi đâu?”

Tạ Thanh Nhai vừa rót rượu cho y, vừa thản nhiên đáp: “Ta đã sai người giam lại. Dự định khi hồi kinh sẽ giao cho bệ hạ xử lý.”

Lâu Cao Hàn nghe vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò hắn cẩn thận.

Ông ta vốn muốn nói nhiều hơn, nhưng lại sợ càng nói càng sai.

Đêm ấy, hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Tận đến khi trăng treo trên đầu cành liễu, cả hai đều đã có hơi men, Lâu Cao Hàn mới đứng dậy cáo từ.

“Trường Phong, ngươi… ngươi tiễn Lâu thúc ra ngoài.”

Tạ Thanh Nhai đôi mắt mơ màng vì men say, nói với Trường Phong bằng giọng lè nhè:

“Trường Phong, ngươi… ngươi tiễn Lâu thúc ra ngoài.”

Trường Phong vừa định đáp lời, bước lên đỡ Lâu Cao Hàn, nhưng ông ta đã giơ tay từ chối trước:

“Không cần, không cần. Ta tự đi được, ngươi ở lại chăm sóc Thanh Nhai đi.”

Nói xong, ông ta lảo đảo bước ra ngoài.

Nhưng thực ra, Lâu Cao Hàn không hề say.

Tửu lượng của ông ta rất tốt, sở dĩ cố tình giả say, một là vì không biết phải đối mặt với Tạ Thanh Nhai thế nào, hai là muốn thăm dò xem hắn có nghi ngờ ông ta hay không.

Mà qua những gì vừa thấy tối nay, có vẻ như… hắn thật sự không nghi ngờ.

Có lẽ Thanh Nhai đã hoàn toàn tin rằng mọi chuyện là do Đinh Tu gây ra.

Nghĩ đến Đinh Tu…

Sắc mặt Lâu Cao Hàn trầm xuống.

Hôm đó, nếu không phải Đinh Tu phát hiện ra điều bất thường, ông ta cũng sẽ không ra tay với hắn.

Một bước sai, từng bước sai.

Ông ta chỉ mong có thể dừng lại tại đây.

Chờ xử lý xong chuyện ở Ký Châu, ông ta sẽ tự tay trừ khử Tào Đạt, khi đó mới thật sự yên lòng được.

Vừa nghĩ, ông ta vừa tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, đêm đã khuya, trong doanh trại chỉ còn những binh sĩ tuần tra.

Nhưng khi sắp đến trướng doanh của mình, Lâu Cao Hàn bỗng cảm nhận được một luồng sát khí lạnh thấu xương đang ập đến!

Kẻ từng trải qua trăm trận nơi sa trường, tất nhiên vô cùng nhạy bén với sát ý.

Ông ta lập tức quay đầu lại.

Chỉ thấy ba mũi đoản tiễn xé gió lao đến!

Sắc mặt Lâu Cao Hàn chợt biến đổi, cứ ngỡ là người của Tào Đạt lại tìm đến.

Giờ này xung quanh không có ai, ông ta cũng không dám để lộ chuyện bản thân có liên hệ với Tào Đạt.

Ông ta muốn rút kiếm chống đỡ, nhưng phát hiện bội kiếm của mình… không mang theo bên người!

Ngay lúc đó, một bóng đen từ bên cạnh lao đến.

Lâu Cao Hàn vội vàng né sang một bên để tránh ba mũi tên, đồng thời dùng tay đỡ lấy chiêu thức của kẻ áo đen.

Không ngờ võ công của đối phương lại vô cùng cao cường!

Hai người giao đấu vài chiêu mà vẫn chưa thể phân thắng bại.

Lâu Cao Hàn còn phát hiện, kẻ áo đen thỉnh thoảng lại dùng ám khí. Ông ta sơ ý mấy lần, liền bị ám khí của hắn làm bị thương.

“Khụ…”

Lâu Cao Hàn ôm lấy cánh tay bị thương, lùi lại một bước, nặng nề hừ một tiếng.

Nhưng bóng đen kia như hình với bóng, vẫn tiếp tục lao đến!

Lâu Cao Hàn nghiến răng, b.ắn ra mấy mũi mai hoa tiêu.

Ám khí lao vun vút, trúng thẳng vào kẻ áo đen.

Lâu Cao Hàn âm thầm thở phào, định nhanh chóng kết liễu đối phương, tuyệt đối không để ai phát hiện ra chuyện này.

Nhưng không ngờ, đúng vào khoảnh khắc ông ta vừa định xông lên…

Xung quanh trướng doanh bỗng sáng bừng!

Cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, rất nhiều binh sĩ từ bốn phía ập tới.

Có người cầm đuốc, có người cầm vũ khí.

Tất cả đều là những người mà ông ta vô cùng quen thuộc.

Huynh đệ, thuộc hạ…

Nhưng ánh mắt mà bọn họ nhìn ông ta lúc này lại vô cùng phức tạp.

Còn kẻ đứng ở vị trí trung tâm, ngay hàng đầu tiên…

Chính là người chất nhi mà ông ta luôn xem trọng nhất.

Nhìn thấy gương mặt điềm nhiên không chút say của Tạ Thanh Nhai, trong lòng Lâu Cao Hàn đã hiểu.

Đêm nay, kẻ áo đen này… không phải do Tào Đạt phái tới.

Mà là một vở kịch mà vị “hiền chất” này đã dày công sắp đặt!

Quả nhiên—

Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Tên áo đen bị thương kia tháo khăn che mặt xuống, được Lệnh Cát và Trường Phong dìu đi tới.

Lâu Cao Hàn nhìn qua, phát hiện kẻ đó… lại là Sài Thọ!

Không ngờ tới.

Ngoài dự liệu.

Ông ta cứ ngỡ đây là thích khách do Tào Đạt phái đến ám hại mình, nào ngờ… hắn từ lâu đã trở thành người của Thanh Nhai rồi sao?

Chất nhi tốt của ông ta… quả nhiên là hậu sinh khả úy.

Lâu Cao Hàn khẽ nhếch môi, muốn bật cười, nhưng lại không thể cười nổi.

Hai ngón tay ông ta vẫn còn kẹp chặt hai mũi mai hoa tiêu chưa kịp phóng ra, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của thiếu niên đứng cách đó không xa, chúng lại trở thành chứng cứ sáng rành rành.

Lâu Cao Hàn có thể giả vờ ngã xuống, có thể kiên quyết chối bỏ.

Nhưng khi nhìn thiếu niên trước mặt, ông ta bỗng cảm thấy… quá mệt mỏi.

Bao nhiêu năm nay.

Ông ta đã sớm mệt mỏi rồi.

Ngón tay buông lỏng.

Hai mũi mai hoa tiêu rơi xuống đất.

Lâu Cao Hàn lặng lẽ cúi đầu.

Không nói một lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.