Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi

Chương 132: ậu ký – Ai lên làm hoàng đế đây…



Hoàng đế và hoàng hậu bỏ trốn.

Chuyện này đừng nói là trong lịch sử Đại Hạ, mà e là từ cổ chí kim cũng chưa từng có tiền lệ.

Nhóm người Mai Tuyết Chinh phái đi là nhóm đầu tiên truy tìm tung tích bọn họ.

Sau đó, Tiêu Nguyên Tinh cũng biết chuyện, lập tức phái thêm rất nhiều người, chia ra nhiều hướng cùng tìm kiếm.

Nhưng suốt bảy ngày trôi qua, vẫn không có chút manh mối nào.

Đây là đại sự.

Lại là đại sự không thể công khai, càng không thể tra xét rầm rộ.

Không thể tra công khai, việc tìm kiếm lại càng khó khăn hơn.

Đại Hạ rộng lớn, nếu bệ hạ thật sự muốn ẩn thân, không để ai tìm ra, e rằng sẽ cực kỳ khó đối phó.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Lúc đầu, bọn họ còn có thể viện cớ rằng thiên tử thân thể không khỏe để tạm thời trì hoãn.

Nhưng càng kéo dài, lý do này càng không còn tác dụng.

May mà bên ngoài có Tạ Thanh Nhai và Tiêu Nguyên Tinh, bên trong có Khuất Bác Nguyên, Tôn Đức Minh cùng một nhóm lão thần lo liệu triều chính, xử lý quốc sự.

Dù triều thần có nhiều lời bàn tán trong bóng tối, nhưng cũng không ai dám làm càn.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Chiếu cũng biết chuyện.

Hắn kinh ngạc đến mức như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể tin được rằng đường đường là hoàng đế Đại Hạ, vậy mà lại cứ thế lặng lẽ đưa hoàng hậu rời đi.

Nhưng điều khiến hắn khó chấp nhận hơn chính là…

Khuất thái sư và Tôn các lão cùng đám triều thần kia thật sự muốn tuân theo ý chỉ của đường ca hắn, lập hắn làm hoàng đế!

Hôm ấy.

Lưu Chiếu lại một lần nữa chạy đến Nam An vương phủ.

Lúc ấy, Tạ Thanh Nhai và Từ Đoan Nghi đang dùng bữa sáng tại Lâm Phong Các.

Lưu Hiệp cứ thế mang theo Tiêu Tân Di mà bỏ đi, đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của họ.

Không ai biết bọn họ sống chết thế nào.

Dù là Tạ Thanh Nhai hay Từ Đoan Nghi, cả hai đều chẳng thể nào yên lòng.

Mấy ngày nay, bọn họ không có lấy một đêm ngủ ngon.

Tạ Thanh Nhai lại càng gầy đi trông thấy.

Ngoài việc phái người ra ngoài tìm kiếm, hắn còn phải đối mặt với không biết bao nhiêu người đến chất vấn.

Trong cung, Khuất Bác Nguyên và Tôn Đức Minh hỏi hắn rốt cuộc phải làm thế nào.

Bên ngoài, vô số đại thần đến hỏi hắn rốt cuộc bệ hạ đã đi đâu.

Còn có Lưu Chiếu—

Tạ Thanh Nhai thực sự không biết phải nói gì với hắn.

Vừa lao lực vừa lao tâm, hắn sao có thể không tiều tụy?

Cả người cũng trầm mặc đi rất nhiều.

Thời gian gần đây, không chỉ Từ Đoan Nghi, ngay cả huynh muội Bình An, Trường Ninh cũng không dám quấy rầy hắn.

Từ Đoan Nghi hiểu tình nghĩa huynh đệ giữa hắn và Lưu Hiệp, nên cũng không khuyên hắn nghỉ ngơi.

Nàng chỉ có thể bảo phòng bếp chuẩn bị thêm những món hắn thích, mỗi khi đến bữa lại khuyên hắn ăn thêm một chút.

Khi Lưu Chiếu chạy tới, trong phòng rất yên tĩnh.

Hai người không nói chuyện, chỉ lặng lẽ dùng bữa.

Mãi đến khi bên ngoài vang lên giọng nói đầy lo lắng của Lưu Chiếu:

“Biểu ca, biểu tẩu!”

Từ Đoan Nghi trước tiên liếc nhìn Tạ Thanh Nhai, thấy rõ động tác gắp thức ăn của hắn khựng lại.

Nàng biết, hắn cũng khó xử, không biết phải đáp lại thế nào.

Ngày đó, khi bệ hạ rời đi, hắn đã để lại hai người thừa kế.

Một trong số đó chính là Lưu Chiếu.

Khuất lão cùng các đại thần đương nhiên càng muốn Lưu Chiếu kế vị.

Dù sao, hắn cũng là hậu duệ của hoàng thất Lưu thị, lại mang dòng dõi Tín vương.

Xét cả tình lẫn lý, hắn là người thích hợp nhất.

Nhưng từ trước đến nay, Chiếu nhi chưa từng có ý nghĩ muốn ngồi lên vị trí đó.

Bây giờ lại bị người khác ép gánh vác trọng trách nặng nề này, đương nhiên hắn khó mà chịu đựng nổi.

Vậy nên, hễ có cơ hội, hắn lại chạy đến vương phủ.

Chỉ là mấy ngày trước, Tạ Thanh Nhai đều ra ngoài từ sáng sớm, hai người không có dịp gặp mặt.

Hôm nay—

Nghe thấy tiếng Lưu Chiếu bên ngoài, Tạ Thanh Nhai cụp mắt xuống, buông đũa trong tay.

Từ Đoan Nghi hiểu ý hắn, cũng đặt bát đũa xuống theo.

Nàng dặn Bích Khê:

“Để Chiếu nhi vào đi.”

Bích Khê đáp “vâng.”

Chẳng bao lâu sau, Lưu Chiếu đã vội vã chạy vào.

“Biểu ca, biểu tẩu!”

Vừa vào cửa, hắn đã thở hổn hển gọi hai người, không đợi bọn họ đáp lại, hắn liền hỏi ngay:

“Vẫn chưa tìm được hoàng huynh sao?”

Tạ Thanh Nhai lắc đầu.

Từ Đoan Nghi bảo hắn ngồi xuống, lại gọi người dâng trà, dịu dàng hỏi:

“Chiếu nhi, đã ăn sáng chưa?”

Lưu Chiếu lắc đầu.

“Ta vừa tỉnh dậy, thái sư đã đến tìm, dọa ta sợ quá liền chạy ra từ cửa sau.”

Nói xong, hắn lại quay sang nhìn Tạ Thanh Nhai, ngập ngừng hỏi:

“Biểu ca, hoàng huynh…”

Lần này, không đợi hắn nói hết, Tạ Thanh Nhai đã nhìn hắn, ngắt lời:

“Vẫn chưa tìm thấy.”

Dừng một chút, ánh mắt hắn trở nên nặng nề hơn, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Có lẽ… sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.”

Từ Đoan Nghi vốn đang múc cháo cho Lưu Chiếu.

Nghe thấy câu này, tay nàng thoáng khựng lại.

Nhưng chỉ sau một thoáng, nàng đã bình tĩnh cúi mắt, tiếp tục làm nốt việc trong tay.

Chỉ có Lưu Chiếu là vẫn ngây ngẩn nhìn hắn, lắp bắp hỏi:

“Cái gì…?”

“Hắn có lẽ sẽ không bao giờ quay về nữa.”

Tạ Thanh Nhai nhìn hắn, khó khăn thốt ra câu này.

“Nhưng…”

Lưu Chiếu nhíu mày, định nói gì đó.

Hắn muốn nói, bọn họ có nhiều người như vậy, chắc chắn có thể tìm ra hoàng huynh.

Một ngày không tìm được thì tìm hai ngày, hai ngày không tìm được thì tìm một tháng, một tháng không tìm được thì nửa năm…

Nhưng đột nhiên, hắn nhận ra vấn đề.

Biểu ca dùng từ “hắn có lẽ sẽ không quay về”, chứ không phải “bọn ta không tìm được”.

Tức là không phải vấn đề tìm hay không tìm thấy, mà là hoàng huynh không muốn quay về.

Lưu Chiếu lập tức im lặng.

Tạ Thanh Nhai nhìn hắn, trầm giọng nói:

“Có vài chuyện trước giờ ta chưa có dịp hỏi, cũng chưa chuẩn bị tâm lý để hỏi. Nhưng bây giờ, ta hỏi đệ một câu—”

“Chiếu nhi, đệ có muốn làm hoàng đế không?”

Không đợi hắn trả lời, Tạ Thanh Nhai đã nói tiếp:

“Ta biết trước đây đệ chưa từng nghĩ tới, nhưng từ bây giờ, đệ có thể nghiêm túc suy nghĩ.”

“Trong khoảng thời gian này, ta sẽ bảo Khuất lão bọn họ đừng làm phiền đệ.”

Lưu Chiếu nhìn hắn, trong nhất thời không nói được gì.

Hắn ngẫm nghĩ thật lâu, rồi mới nhìn biểu ca, thấp giọng hỏi lại:

“Còn biểu ca thì sao? Biểu ca có muốn không?”

Hắn biết trong chiếu thư mà hoàng huynh để lại, còn có cả tên của biểu ca.

Tạ Thanh Nhai không chút do dự lắc đầu, kiên quyết từ chối:

“Không muốn.”

Hắn nhìn Lưu Chiếu, trầm ổn nói:

“Tạ gia mãi mãi chỉ là trung thần tận tụy nhất của Đại Hạ.”

Lưu Chiếu im lặng.

Hắn cũng không biết phải nói gì.

Từ nhỏ, hắn đã là thế tử của Tín vương.

Lớn lên trong hoàn cảnh ấy, hắn cũng như phụ thân mình, chưa từng nghĩ đến việc tranh đoạt hoàng vị.

Sau này, bôn ba trôi dạt, lúc nào cũng phải đeo mặt nạ, điều hắn quan tâm duy nhất là làm sao để sống sót, không gây thêm phiền phức cho hoàng thúc.

Hắn nào có nghĩ đến chuyện gì khác?

Ngay cả sau khi trở về kinh thành, ý niệm đó cũng chưa từng nảy sinh trong đầu hắn.

Giờ đây, một trọng trách to lớn như vậy lại bất ngờ đặt lên vai hắn, khiến hắn chỉ cảm thấy mắt tối sầm, cả người cũng trở nên ngẩn ngơ.

“Tùy đệ thôi, nếu thật sự không muốn, cũng không sao cả.”

“Họ Lưu vẫn còn tông thất, cùng lắm thì bỏ thêm chút thời gian để tìm người phù hợp.”

Tạ Thanh Nhai không muốn dính dáng gì đến ngôi vị đó, nhưng hắn cũng không muốn làm khó hay ép buộc Lưu Chiếu.

Hắn không muốn…

Không muốn để một người đệ đệ nữa trở thành Lưu Hiệp thứ hai.

Năm đó, khi A Hiệp đăng cơ, hắn vẫn còn nhỏ, không thể đưa ra quyết định cũng chẳng thể giúp gì được cho Lưu Hiệp.

Nhưng giờ đây, khi đã có đủ năng lực, hắn tuyệt đối không muốn mất thêm một người đệ đệ nào nữa.

Lưu Chiếu nghe vậy, lại nhìn thấy trong ánh mắt biểu ca sự bao dung và an ủi, mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Hắn nhìn người thanh niên trước mặt, khẽ gật đầu.

“Biểu ca, ta…” Lưu Chiếu hít sâu một hơi, nói, “Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Từ Đoan Nghi thấy vậy, mới đúng lúc mỉm cười nói:

“Được rồi, trước tiên cứ ăn cơm đã.”

Hai người tất nhiên không có ý kiến gì.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp ăn xong, bên ngoài đã có người đến.

Người tới là Ánh Tuyết.

Từ Đoan Nghi không ngờ nàng ấy sẽ xuất hiện.

Từ miệng Ánh Tuyết, nàng mới biết dì mẫu đã biết chuyện bệ hạ và hoàng hậu rời đi.

Nghĩ lại cũng phải, một chuyện quan trọng như vậy, biểu ca đương nhiên không dám giấu diếm.

Hiện tại, dì mẫu đã về kinh và triệu bọn họ vào cung ngay lập tức.

Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai không hề chậm trễ.

Vừa định bảo Lưu Chiếu trở về vương phủ trước, Ánh Tuyết lại nói:

“Thái hậu muốn điện hạ cũng vào cung.”

Hai người lập tức trao đổi ánh mắt, biết ngay đây là vì chiếu thư truyền ngôi.

Sau đó, bọn họ cùng nhìn về phía Lưu Chiếu.

Lưu Chiếu tuy có chút căng thẳng nhưng cũng không hề chối từ, cứ vậy mà cùng nhau vào cung.

Khi đến Thọ Khang Cung, bọn họ mới phát hiện trong điện có không ít người.

Khuất Bác Nguyên, Tôn Đức Minh, Thẩm Phức cùng nhóm lão thần đều có mặt.

Tiêu Nguyên Tinh cũng đang ở đó…

Mà Chiêu Dụ Thái hậu thì ngồi ngay ngắn ở chính giữa.

Bà là người đầu tiên chú ý đến bọn họ.

Thấy bọn họ vào, Chiêu Dụ Thái hậu nhận lễ, sau đó thản nhiên lên tiếng:

“Ngồi xuống cả đi. Chiêu Chiêu, lại đây với ta.”

Từ Đoan Nghi không từ chối.

Chỉ là nàng không ngồi xuống, mà bước đến đứng bên cạnh thái hậu.

Chiêu Dụ Thái hậu nhìn nàng một cái, nhưng không nói gì.

Sau đó, bà thu hồi ánh mắt, thẳng thắn hỏi:

“Bây giờ mọi người đều có mặt cả rồi, vậy ai gia cũng không vòng vo nữa.”

“Quốc bất khả nhất nhật vô quân, các ngươi định thế nào?”

Tạ Thanh Nhai và Lưu Chiếu không ai lên tiếng.

Khuất Bác Nguyên cùng đám lão thần liếc nhìn nhau, cuối cùng, chính Khuất Bác Nguyên đứng dậy đáp:

“Vi thần cùng Tôn đại nhân đều cho rằng, Tín vương điện hạ là người thích hợp để kế vị.”

Lưu Chiếu nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của Chiêu Dụ Thái hậu đã rơi xuống người hắn.

“Còn ngươi thì sao? Ngươi nghĩ thế nào?”

Lưu Chiếu vốn đã có chút e dè đối với bà.

Dù từng ở chung vài ngày tại Hoàng Ân Tự, nhưng giữa bọn họ chưa từng nói chuyện nhiều.

Lúc này đột nhiên bị hỏi thẳng như vậy, hắn hơi do dự, không lập tức trả lời mà theo bản năng liếc nhìn sang Tạ Thanh Nhai.

“Có gì cứ nói thẳng.”

Tạ Thanh Nhai chẳng bận tâm đây là trường hợp nào, chỉ thản nhiên nói một câu.

Lưu Chiếu nghe hắn nói vậy, rõ ràng an tâm hơn hẳn, lúc này mới có đủ can đảm trả lời Chiêu Dụ Thái hậu:

“Con… vẫn chưa suy nghĩ xong.”

Chiêu Dụ Thái hậu hơi nhướng mày nhìn hắn, ánh mắt sắc bén vô cùng.

Lưu Chiếu căng thẳng đến mức tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn cắn răng, kiên trì đối diện với bà, không chịu cúi đầu.

Không biết đã trôi qua bao lâu…

Ngay khi hắn bắt đầu lưỡng lự, suýt nữa dời mắt đi, Chiêu Dụ Thái hậu lại bất ngờ thu hồi ánh nhìn, chuyển sang nhìn Tạ Thanh Nhai:

“Còn ngươi? Ngươi nghĩ thế nào?”

Câu hỏi vẫn giống hệt lúc nãy.

Nhưng khác với Lưu Chiếu, Tạ Thanh Nhai không hề lộ vẻ căng thẳng, hắn đứng dậy, cung kính đáp:

“Trước đó vi thần đã bàn bạc với Tín vương điện hạ. Nếu điện hạ thực sự không muốn kế vị, vậy thì sẽ tra lại tông phổ, xem trong tông thất Lưu thị còn nhánh nào phù hợp, chắc chắn có thể tìm ra người thích hợp nhất.”

“Đó là suy nghĩ của ngươi?”

Chiêu Dụ Thái hậu hỏi, sắc mặt bà khó đoán, giọng nói cũng vậy.

Từ Đoan Nghi vô thức nắm chặt tay áo.

Lưu Chiếu cũng căng thẳng hẳn lên.

Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không chút do dự, nhìn thẳng vào Chiêu Dụ Thái hậu, gật đầu.

“Đúng vậy.”

Cả điện rơi vào tĩnh lặng.

Chiêu Dụ Thái hậu không nói gì, những người khác cũng không dám mở miệng.

Một lát sau, bà mới thong thả xoay chuỗi tràng hạt ngọc đỏ trên tay, vừa xoay vừa nói:

“Ngươi và hắn đã từng nghĩ đến chưa, nếu tìm người khác trong tông thất, hắn sau này sẽ phải đối mặt với điều gì?”

Không cần nói rõ “hắn” ở đây là ai, tất cả mọi người đều hiểu.

Sắc mặt Tạ Thanh Nhai cuối cùng cũng thay đổi một chút, hắn theo bản năng quay sang nhìn Lưu Chiếu.

Lưu Chiếu cũng đã trắng bệch cả mặt.

Chiêu Dụ Thái hậu vẫn giữ giọng điệu bình thản, nhưng lời nói lại từng câu từng chữ đều như đâm thẳng vào người khác:

“Bao năm nay, vì kiêng dè, hắn đã không dám lộ diện trước mặt người đời.”

“Bây giờ khó khăn lắm mới có thể công khai đứng trước triều thần, thế nhưng lại phải đem vị trí này nhường cho người khác.”

“Hắn mang huyết mạch chính thống của Lưu thị, là con cháu Tín vương, có quan hệ thân thiết với ngươi và Vũ An Hầu. Đến lúc đó, thử hỏi người ngồi trên ngai vàng sẽ nghĩ thế nào về hắn? Về các ngươi?”

“Những điều này, các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Bà nói đến đây, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng.

Dù câu từ dùng là “các ngươi”, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Nhai.

Lần đầu tiên, hắn cứng họng trước mặt bà, không biết phải trả lời thế nào.

Sau một hồi lâu, hắn mới khẽ cúi đầu, giọng trầm khàn:

“… Thần chưa từng nghĩ đến.”

Thật sự chưa từng nghĩ đến.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.

Tạ Thanh Nhai dù có suy nghĩ chu toàn đến đâu, suy cho cùng vẫn còn trẻ, vẫn chưa thể tính toán tường tận mọi thứ.

Huống hồ, những người bị cuốn vào lần này, đều là những người hắn yêu thương nhất, bảo hắn suy xét thấu đáo, quả thực là quá khó khăn.

Chiêu Dụ Thái hậu lần này cũng không trách hắn.

Bà chỉ liếc hắn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói:

“Các ngươi muốn tìm tông thất Lưu thị? Ai gia không đồng ý.”

“Huyết mạch của Tiên đế chưa tuyệt diệt. Nếu hắn không chịu ngồi lên ngai vàng, vậy thì đi tìm Lưu Hiệp về cho ai gia.”

“Bọn họ cũng không phải đã chết cả. Chỉ cần còn sống, nhất định có thể tìm được. Lưu Hiệp không muốn quay về? Vậy thì mang đứa nhỏ của hắn về cho ai gia.”

“Nhưng các ngươi cũng phải suy nghĩ cho kỹ—rốt cuộc là muốn từ đầu nuôi dạy một đứa trẻ sơ sinh, hay là gì?”

Nói đến đây, ánh mắt bà quét qua Khuất Bác Nguyên và Tôn Đức Minh, nhìn thấu sự lo lắng và cảnh giác trong mắt bọn họ, bỗng khẽ cười lạnh:

“Ai gia thì không ngại nuôi từ một đứa bé, dù sao trong người nó cũng có huyết thống Tiêu gia ta.”

Lời này vừa dứt, tất cả đều câm lặng.

Không ai nói được lời nào nữa.

Chiêu Dụ Thái hậu cũng chẳng có ý nghe bọn họ lên tiếng.

Những điều bà muốn nói, bà đã nói xong.

Ngay sau đó, bà thản nhiên lên tiếng:

“Được rồi, ai gia nhiều nhất chỉ cho các ngươi thêm ba ngày.”

“Quốc bất khả nhất nhật vô quân.”

“Ba ngày sau, nếu các ngươi vẫn chưa có quyết định thỏa đáng, vậy thì ai gia sẽ tự mình định đoạt.”

Nói xong, bà giữ Từ Đoan Nghi lại, còn những người khác thì bị đuổi thẳng ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.