Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi

Chương 64: Vị “tiên nữ” giữa nhân gian



Nhìn theo bóng lưng Tạ Thanh Nhai, Từ Đoan Nghi nhất thời không rõ hắn đang nghĩ gì.

Nhưng thấy hắn bảo nàng đợi, nàng cũng ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không nói thêm gì.

Đưa mắt nhìn về phía trước, nàng quay sang dặn dò Thời Vũ:

“Ngươi đến cứ điểm một chuyến, mang ít bánh thịt đến chia cho các vị đại ca ở đây.”

Thời Vũ không hề chần chừ, lập tức gật đầu, nàng biết có vương gia ở đây thì chủ tử sẽ không có chuyện gì.

Chỉ có điều, Thời Vũ không nhớ rõ đường, nên gọi Kiều Bính Nguyên:

“Ngài, đi với ta một chuyến.”

Nói xong, nàng cũng không để ý Kiều Bính Nguyên phản ứng thế nào, liền kéo tay hắn đi nhanh về phía cứ điểm.

Một lát sau, chỉ còn lại Từ Đoan Nghi đứng lặng một mình.

Nhìn thấy mấy người công nhân phía trước vẫn thỉnh thoảng liếc về phía mình, nàng hơi chần chừ, nhưng cuối cùng quyết định tiến về phía họ, muốn chào hỏi đôi chút.

Nàng không biết rằng, lúc này bọn họ cũng đang bàn tán về mình.

Một vị đại ca trong đám người đang thì thầm với Tạ Thanh Nhai:

“Đại nhân, thì ra đây chính là vị ‘tiên nữ’ mà ngài nhắc đến sao?”

“Thật đúng là tiên nữ giáng trần, ta vừa nhìn đã ngỡ là tiên tử nào từ trên trời hạ xuống.”

Tạ Thanh Nhai vừa định rời đi, nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ và bối rối.

Hắn thầm nghĩ, nếu biết trước Từ Đoan Nghi sẽ đến, hắn nhất định sẽ không nói ra những lời đó.

Hắn đang định dặn dò bọn họ đừng nói lung tung, tránh để nàng biết chuyện, nếu không thì hắn thật sự không còn mặt mũi nào nữa.

Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau dần dần tiến lại gần.

Tiếng bước chân ấy tuy không nặng, nhưng lại vô cùng rõ ràng trong lòng hắn ——

Tạ Thanh Nhai lập tức nhận ra tiếng bước chân kia chính là của Từ Đoan Nghi.

Sắc mặt hắn thoáng biến đổi.

Những lời định thốt ra bị nghẹn lại nơi cổ họng, mãi vẫn chưa nói được.

Ngược lại, vị đại ca vừa rồi nói chuyện lại chẳng hề ngại ngùng, nhiệt tình chào hỏi trước:

“Tạ phu nhân, chào phu nhân!”

Từ Đoan Nghi khẽ mỉm cười, nhã nhặn đáp lại lời chào.

Nàng bước đến bên cạnh Tạ Thanh Nhai, khẽ nghiêng người, hạ giọng giải thích:

“Ta chỉ đến chào hỏi một chút.”

Tạ Thanh Nhai có thể nói gì đây?

Hắn chẳng thể nói gì được.

Cũng không có cách nào ngăn nàng lại, bảo nàng đừng đến.

Như vậy lại càng kỳ lạ.

Trong lòng hắn thầm tính toán, đợi nàng chào hỏi xong sẽ lập tức đưa nàng rời khỏi đây, tuyệt đối không để lộ sơ hở gì.

Nhưng ngay lúc ấy, vị đại ca kia đã tươi cười, lên tiếng nói:

“Phu nhân đến thật đúng lúc, vừa rồi đại nhân còn nhắc đến phu nhân với chúng tôi đấy.”

Lời này khiến Tạ Thanh Nhai lập tức cứng đờ cả người.

Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Từ Đoan Nghi đã quay sang nhìn hắn.

Tạ Thanh Nhai không dám nhìn thẳng vào nàng.

Nhưng qua khóe mắt, hắn vẫn thấy rõ trong mắt nàng là sự ngạc nhiên xen lẫn hiếu kỳ.

“Nói đến ta?”

Từ Đoan Nghi thực sự kinh ngạc.

Không ngờ Tạ Thanh Nhai lại nhắc đến nàng với người khác.

Hơn nữa, nàng cũng tò mò không biết hắn đã nói những gì.

Mang theo chút chờ mong, nàng quay sang hỏi vị đại ca kia:

“Chàng ấy đã nói gì về ta?”

Vị đại ca này dĩ nhiên không hiểu rõ mối quan hệ vi diệu giữa hai người, càng không biết Tạ Thanh Nhai lúc này đang xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố chui xuống.

Tạ Thanh Nhai vội chen ngang:

“Không có gì đâu!”

Dứt lời, hắn lập tức định kéo Từ Đoan Nghi rời khỏi đây.

Nhưng vị đại ca kia nào biết gì, liền vô tư cười lớn, nói tiếp:

“Đại nhân nói phu nhân xinh đẹp như tiên nữ vậy! Chúng tôi ban đầu còn không tin, giờ gặp phu nhân rồi mới thấy, quả thật đúng là tiên nữ giáng trần! Hai vị đúng là trời sinh một cặp, xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ.”

Nói xong, hắn còn vô tư bổ sung:

“Mấy ngày nay không thấy phu nhân, đại nhân nhớ phu nhân lắm đấy!”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Tạ Thanh Nhai vốn đã cứng đờ, nay càng kinh ngạc đến mức mắt trừng lớn.

Hắn vừa xấu hổ vừa bối rối, vội vàng phản bác:

“Ta… Ta khi nào nói nhớ nàng chứ?!”

Thế nhưng, bộ dáng lúng túng, mặt đỏ tai hồng của hắn lúc này, lại càng khiến mọi người xung quanh bật cười rôm rả.

Ai nấy đều cho rằng hắn chỉ đang ngại ngùng mà thôi.

Dù không biết rõ thân phận của hai người, nhưng mọi người ở đây đã sớm quen với tính cách thẳng thắn của Tạ Thanh Nhai, nên lúc này chẳng ai kiêng dè, cứ thế cười đùa trêu chọc hắn.

Bình thường, dù có bị trêu thế nào, Tạ Thanh Nhai cũng có thể thoải mái đùa lại.

Nhưng hôm nay, hắn lại hoàn toàn chẳng biết phải ứng phó thế nào…

Lúc này, đối diện với Từ Đoan Nghi, Tạ Thanh Nhai thực sự chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Hắn sợ đám hán tử kia lại buột miệng nói thêm mấy câu khiến hắn càng xấu hổ hơn.

Không kịp suy nghĩ gì, hắn liền nắm lấy tay Từ Đoan Nghi, kéo nàng đi nhanh khỏi chỗ đó.

Đi xa rồi, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng cười đùa từ phía sau:

“Chà, đại nhân ngại ngùng rồi kìa!”

Dọc đường, những người dân ven đường trông thấy bọn họ cũng không ngớt trầm trồ:

“Ôi chao, đây là phu nhân của Tạ đại nhân sao? Xinh đẹp quá!”

“Tạ đại nhân còn trẻ thế mà cưới được một nương tử đẹp thế này, thật là có phúc!”

Một câu rồi lại một câu, khiến Tạ Thanh Nhai càng nghe càng cảm thấy mặt nóng bừng.

Hắn chẳng còn tâm trí đâu để để ý đến chuyện mình vẫn còn đang nắm chặt tay Từ Đoan Nghi, chỉ một mực muốn nhanh chóng đưa nàng rời khỏi nơi đầy rẫy những lời trêu chọc này.

Nếu để họ nói thêm vài câu nữa, hắn thực sự không còn mặt mũi nào để nhìn nàng.

Cuối cùng cũng thoát khỏi đám người ồn ào ban nãy.

Dù phía trước vẫn còn người đi lại, nhưng may thay, họ chưa kịp nhận ra thân phận của Từ Đoan Nghi. Giờ đây, thấy vị đại nhân từ kinh thành đến đang nắm tay một nữ tử xinh đẹp, họ chỉ thoáng kinh ngạc, không kịp lên tiếng bàn tán.

Đi thêm một đoạn, thấy xung quanh dần vắng vẻ hơn, Tạ Thanh Nhai mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bước chân của hắn cũng dần chậm lại, không còn dáng vẻ vội vã như khi nãy.

Vừa đi, hắn vừa lên tiếng:

“Đừng để ý đến những lời họ nói, ta…”

Hắn vốn định nói “ta không nhớ nàng”, nhưng cảm thấy lời này có chút kỳ lạ, bèn lúng túng đổi giọng:

“Họ chỉ nói đùa thôi, nàng đừng để tâm. Sau này cứ tránh xa họ một chút.”

Từ Đoan Nghi bước theo hắn suốt quãng đường.

Nàng vốn quen đi lại thong thả, nào ngờ hôm nay phải gần như chạy suốt cả đoạn đường dài như vậy.

Lúc này, nghe hắn nói, nàng tự nhiên đồng ý, chỉ là giọng nói có phần hơi gấp gáp, hơi thở cũng dồn dập.

Tạ Thanh Nhai lập tức nhận ra.

Hắn quay đầu lại nhìn nàng.

Trời đã dần tối.

Có lẽ do Ngọc Điền nằm gần núi nên trời sập tối nhanh hơn so với kinh thành.

Khắp nơi vẫn chưa có ánh đèn, bởi vật tư nơi đây đang thiếu thốn, ngay cả nến cũng phải tiết kiệm từng chút một.

Thông thường, ngoài số nến được phân cho từng nhà và dược đường thì chỉ có nha môn và đội tuần tra mới được phép sử dụng đèn lồng.

Vì vội vã nên Tạ Thanh Nhai cũng quên mất mang theo đèn.

Dưới chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại, hắn thoáng thấy gương mặt nàng ửng hồng vì vận động.

Hắn chau mày, chợt nhận ra điều gì đó, liền hỏi:

“Ta đi nhanh quá à?”

Câu hỏi thốt ra một cách vô thức, nhưng không cần nàng trả lời, hắn cũng tự biết rõ.

Với tốc độ của hắn khi nãy, làm sao nàng có thể theo kịp?

Hắn không hỏi nàng “sao không nói một tiếng”, vì hiểu rõ tính cách của nàng —— nàng sẽ không lên tiếng, chỉ vì muốn tránh cho hắn lúng túng.

Nghĩ vậy, Tạ Thanh Nhai không khỏi âm thầm tự trách bản thân vì sự l.ỗ m.ãng của mình.

Đó chỉ là một vài câu nói đùa. Hắn đã hai mươi mốt tuổi rồi mà vẫn không thể kiềm chế được. Thật sự là…

Tạ Thanh Nhai khẽ hỏi:

“Nàng không sao chứ?”

Từ Đoan Nghi cảm nhận được sự tự trách trong giọng nói của hắn.

Nghe hắn nói với vẻ áy náy như vậy, nàng chỉ mỉm cười lắc đầu:

“Không sao.”

Chỉ là do đi nhanh quá nên hơi thở có chút gấp gáp, nhưng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, nghỉ một lát sẽ ổn.

Giờ đây, nàng cũng đã dần lấy lại nhịp thở bình thường.

Tạ Thanh Nhai nhìn thấy nụ cười quen thuộc trên gương mặt nàng, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng:

“Sau này… nếu ta có như vậy nữa, nàng cứ nói với ta.”

Hắn không muốn nàng lúc nào cũng nhẫn nhịn, chiều theo hắn như vậy.

Nhưng khi nghe hai chữ “sau này”, Từ Đoan Nghi bất giác quay sang nhìn hắn.

Còn có sau này sao?

Ánh mắt họ chạm nhau, Tạ Thanh Nhai lập tức nhận ra mình vừa lỡ lời.

Hắn không biết phải nói gì tiếp theo, chỉ muốn quay mặt đi, nhưng chợt nhận ra mình vẫn đang nắm lấy cánh tay của Từ Đoan Nghi.

Hắn giật mình, mãi đến lúc này mới để ý rằng tay mình chưa từng buông ra.

Dù giữa hai người còn cách một lớp vải, nhưng đây là lần đầu tiên, khi cả hai đều tỉnh táo, họ có một sự tiếp xúc thân mật như vậy.

Tai Tạ Thanh Nhai lập tức đỏ bừng, tim đập mạnh đến mức chính hắn cũng có thể nghe rõ từng nhịp.

Hắn vội vàng buông tay ra, giọng nói có chút gượng gạo:

“… Xin lỗi.”

Dứt lời, hắn vội quay mặt đi chỗ khác, hai tay cũng giấu ra sau lưng như thể che giấu sự lúng túng của bản thân.

So với sự bối rối của Tạ Thanh Nhai, Từ Đoan Nghi lại chẳng có phản ứng gì quá lớn.

Chỉ là, vào khoảnh khắc hắn buông tay, trong lòng nàng thoáng hiện lên một chút hụt hẫng.

Nhưng cảm giác đó chỉ lướt qua trong một giây, chẳng mấy chốc đã tan biến.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Không sao.”

Lúc này, so với chuyện vừa rồi, điều nàng bận tâm hơn lại là việc nghỉ ngơi buổi tối.

Trước đó, vì có quá nhiều người xung quanh, nàng không tiện hỏi.

Nhưng giờ đây, chỉ có hai người họ, nàng quyết định lên tiếng.

Nàng khẽ gọi:

“Tạ Thanh Nhai.”

Hắn khựng lại, rồi đáp:

“Ừ?”

Từ Đoan Nghi do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Ta… đến huyện nha, có tiện không?”

Tạ Thanh Nhai thoáng ngẩn ra, quay sang nhìn nàng, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Tiện cái gì?”

Nàng cắn môi, khẽ nói:

“Ý ta là… ở huyện nha.”

Nàng không rõ huyện nha có bao nhiêu phòng, nhưng đã là phu thê, hẳn là phải ở cùng nhau.

Thế nhưng giữa họ, dẫu có danh nghĩa, nhưng lại chẳng phải vợ chồng thực sự.

Ngoại trừ đêm tân hôn, từ đó đến nay, hai người chưa từng ngủ chung một mái hiên.

Mà đêm tân hôn hôm ấy, họ cũng ngủ riêng.

Từ Đoan Nghi không biết, liệu mình cứ thế mà đến đó, có làm khó cho hắn hay không.

Vì thế, chưa đợi Tạ Thanh Nhai lên tiếng, nàng đã nhẹ nhàng nói trước:

“Nếu chàng thấy không tiện, vậy ta về cứ điểm của Từ Tế Đường. Chắc hẳn ở đó vẫn còn phòng trống.”

Nghe vậy, Tạ Thanh Nhai liền nhíu mày.

Hắn đã từng đến cứ điểm của Từ Tế Đường.

Gọi là cứ điểm, thực chất chỉ là một nơi dựng tạm, vật tư chất đống, người lại đông đúc.

Tìm ra một gian phòng riêng tư, sạch sẽ và rộng rãi cho nàng, e rằng không dễ chút nào.

Hơn nữa, nơi đó hầu hết là nam nhân.

Nàng qua đó, liệu có thể thoải mái được không?

“Nàng muốn đi thật sao?”

Hắn nhìn nàng, hỏi thẳng.

Từ Đoan Nghi hơi do dự.

Nàng hiểu rất rõ điều kiện ở cứ điểm, dù có thể tạm thời sắp xếp một chỗ riêng, nhưng việc tắm rửa, nghỉ ngơi chắc chắn sẽ bất tiện vô cùng.

Rốt cuộc ở đó toàn là nam nhân.

Dẫu vậy, nàng vẫn không muốn làm phiền hắn, liền nhẹ giọng nói:

“Ta sợ gây rắc rối cho chàng.”

Tạ Thanh Nhai nghe vậy, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ ràng.

Hắn không giận nàng, mà giận chính bản thân mình.

Dường như nàng lúc nào cũng vì hắn mà nhẫn nhịn, hết lần này đến lần khác.

Hắn chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể thốt ra một câu đơn giản:

“Không phiền.”

Nói rồi, hắn quay mặt đi, giọng trầm thấp:

“Về huyện nha trước đi, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”

Dứt lời, hắn xoay người bước về phía trước.

Nhưng hắn không vội bước nhanh mà đứng chờ để nàng bước tới.

Thấy vậy, Từ Đoan Nghi khẽ mỉm cười, không tiếp tục từ chối nữa.

Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác vui vẻ, như ngọn lửa nhỏ le lói trong đêm đen, tuy nhỏ bé nhưng ấm áp vô cùng.

Bước chân nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Hai người tiếp tục đi về phía huyện nha.

Trên đường, ánh đèn thưa thớt, Tạ Thanh Nhai cố tình bước chậm lại để nàng dễ theo kịp.

Hắn để nàng đi phía trong, tránh trường hợp có người bất ngờ lao ra, dễ dàng va phải.

Trong đêm tối mịt mù như thế này, khả năng bị va chạm là rất lớn.

Suốt quãng đường, cả hai đều im lặng.

Nhưng Tạ Thanh Nhai có thể cảm nhận được ánh mắt từ phía nàng, vẫn luôn dõi theo mình.

Ban đầu, hắn nghĩ rằng có lẽ nàng chỉ vô tình nhìn thoáng qua.

Nhưng sau một lúc lâu, ánh mắt ấy vẫn không rời đi, khiến hắn không khỏi suy nghĩ mông lung.

Nàng cứ nhìn hắn như vậy làm gì?

Hắn không tự tin đến mức cho rằng nàng bị dung mạo của mình thu hút.

Bây giờ hắn ra sao chứ? Chỉ sợ bộ dạng nhếch nhác của hắn càng khiến nàng ngạc nhiên thì có.

Hắn bỗng nhiên thấy bất an.

Có phải dạo này mình tiều tụy quá không?

Có khi nào… trông mình xấu đi rồi không?

Lâu nay hắn chưa từng soi gương, trong tình cảnh thế này, cũng chẳng có cơ hội để quan tâm đến vẻ bề ngoài.

Nhưng giờ đây, hắn bỗng thấy bứt rứt lạ thường.

Một người chưa bao giờ để ý đến diện mạo bản thân, bây giờ lại cảm thấy lúng túng không thôi.

Tạ Thanh Nhai biết chắc chắn là mình đã đen đi nhiều.

Chỉ là không biết có trở nên xấu xí hơn hay không.

Trong lòng hắn thầm thở phào vì sáng nay mình đã cạo sạch râu dưới cằm, nếu không, với bộ dạng hiện tại, e là trông càng thêm lôi thôi, tiều tụy.

Nhưng nếu sớm biết Từ Đoan Nghi sẽ đến, hắn nhất định sẽ chỉnh trang cẩn thận hơn, để tránh bị nàng nhìn thấy mình trong tình trạng thế này.

Trong đầu xoay vần đủ mọi suy nghĩ, nhưng Tạ Thanh Nhai tuyệt đối không muốn biểu lộ ra ngoài.

Hắn cố tình làm ra vẻ thản nhiên, lướt mắt nhìn nàng, hỏi một cách tùy tiện:

“Sao cứ nhìn ta mãi thế? Trên mặt ta có gì à?”

Ban đầu chỉ là thuận miệng hỏi, ý muốn nàng đừng nhìn hắn nữa.

Nào ngờ Từ Đoan Nghi lại nghiêm túc gật đầu, còn đưa cho hắn một chiếc khăn tay.

“Có dính bùn.”

Nàng nhìn hắn với ánh mắt rất đỗi chân thành.

Thực ra, nàng đã muốn nói từ trước, chỉ là băn khoăn không biết nên mở lời thế nào để không khiến hắn lúng túng.

Không ngờ, hắn lại chủ động hỏi trước.

Thật là hợp ý nàng.

Tạ Thanh Nhai cầm lấy chiếc khăn mềm mại, thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt của nàng, cả người bỗng khựng lại, không khỏi quay sang nhìn nàng một lần nữa.

“Sao vậy?”

Thấy hắn đứng yên, Từ Đoan Nghi cũng dừng bước, nhẹ giọng hỏi.

Nàng bị hắn nhìn chăm chú, liền hơi ngập ngừng, sau đó lên tiếng:

“Có cần ta giúp không?”

Đôi mắt nàng trong veo, không hề có chút ý nghĩ thừa thãi nào.

Tạ Thanh Nhai bị nàng nhìn đến mức mặt nóng bừng, vội vàng quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm:

“Không cần.”

Dứt lời, hắn cúi đầu, dùng chiếc khăn nhẹ nhàng lau lên mặt.

Thế nhưng, hắn đâu biết được bùn dính ở đâu mà lau?

Loay hoay mãi vẫn chẳng lau trúng chỗ, chỉ khiến gương mặt vốn dĩ rám nắng của mình trở nên đỏ ửng lên vì cọ xát quá mạnh.

Hắn vốn quen hành động thô lỗ, không cảm thấy có gì khác thường.

Nhưng Từ Đoan Nghi thấy hắn cứ dùng sức mà chà đến mức da đỏ lên, bèn do dự một lát, cuối cùng vươn tay ra.

Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn.

“Ở đây.”

Cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay khiến Tạ Thanh Nhai như bị giật điện, cả người cứng đờ, không dám động đậy.

Hắn ngây ngốc quay đầu nhìn nàng.

Thế nhưng, Từ Đoan Nghi không hề nhận ra ánh mắt hắn.

Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, không ngẩng lên thì không thể nhìn thấy.

Thấy hắn đứng yên bất động, Từ Đoan Nghi lại ngập ngừng, rồi trực tiếp rút chiếc khăn từ tay hắn, khẽ ngước lên, tập trung giúp hắn lau sạch vết bẩn.

Những vệt bùn trên mặt hắn sau một quãng thời gian dài đã khô cứng, bám chặt vào da, rất khó lau.

Nhưng Từ Đoan Nghi sợ làm hắn đau, nên vẫn nhẹ nhàng, từng chút một, dịu dàng lau đi.

Hai người lúc này đứng rất gần nhau.

Gần đến mức, Tạ Thanh Nhai thậm chí không dám thở mạnh, sợ rằng hơi thở của mình quá nặng sẽ khiến nàng giật mình.

Chỉ có tiếng tim đập trong lồng ng.ực là hoàn toàn không thể kiểm soát nổi.

Hắn càng muốn nó yên tĩnh, nó lại càng cố tình làm ngược lại, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cứ ngang nhiên chống đối hắn.

Tạ Thanh Nhai vừa lo lắng vừa bực bội, nhưng lại sợ Từ Đoan Nghi nhận ra, nên chẳng biết làm sao.

Hắn cũng thật ngốc, rõ ràng có thể lùi lại, vậy mà lại cứ đứng yên như một khúc gỗ, để mặc nàng cẩn thận lau sạch từng vệt bùn trên mặt mình.

Cho đến khi Từ Đoan Nghi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn.

Trong khoảnh khắc, Tạ Thanh Nhai lập tức có cảm giác như kẻ trộm bị bắt quả tang, chưa kịp để nàng mở miệng, hắn đã vội vàng cất giọng, có chút gượng gạo:

“Nhìn… nhìn cái gì?”

Ngay khoảnh khắc cất tiếng, nhịp tim hắn càng loạn hơn.

Hắn thấy nàng nhìn mình chằm chằm, bỗng chột dạ, cứ ngỡ nàng đã nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hắn.

Từ Đoan Nghi lại chỉ nghiêm túc quan sát hắn một lúc, rồi dịu dàng hỏi:

“Ta không làm chàng đau chứ?”

Tạ Thanh Nhai thoáng sững sờ.

Hắn có thể thấy rõ sự lo lắng trong mắt nàng.

Hắn thầm nghĩ, nàng đúng là một nữ nhân chu đáo.

Hắn đường đường là một nam nhân, nàng nhẹ tay như thế, sao có thể thấy đau được?

Nếu là người khác hỏi câu này, hắn nhất định sẽ cười nhạo một trận, hoặc ít nhất là nhướng mày lạnh lùng lườm một cái.

Nhưng khi nhìn nàng…

Trong lòng hắn bỗng chốc mềm nhũn.

Cảm giác như cả cơ thể đang được ngâm trong một dòng suối ấm áp, từng sợi dây thần kinh đều giãn ra thoải mái.

Một loại cảm giác khoan khoái lan tỏa từ trong ra ngoài, khiến hắn cảm thấy lâng lâng như đang bay trên mây.

Bỗng dưng, hắn muốn gọi tên nàng.

“Từ Đoan Nghi…”

Hắn cũng không biết vì sao, chỉ là trong lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt, cảm giác như chỉ cần gọi tên nàng, tâm tư đang dồn nén trong lòng mới có thể được giải tỏa.

“Ừm?”

Từ Đoan Nghi ngước nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.

Bàn tay vẫn dịu dàng áp nhẹ bên gò má hắn, chưa buông xuống.

Thế nhưng, Tạ Thanh Nhai đột nhiên lại không biết phải nói gì.

Nhưng hắn cũng không có cơ hội để nói.

Ngay lúc hai người đang nhìn nhau, giữa con hẻm nhỏ bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Á!”

Giữa đêm khuya thanh vắng.

Tạ Thanh Nhai nhìn thấy Từ Đoan Nghi trước mặt dường như bị giật mình hoảng sợ, không khỏi khẽ nhíu mày.

Tiểu tử này ngày thường xem như khá điềm tĩnh, hôm nay lại giật mình hoảng hốt, thực sự quá ồn ào.

Cũng không biết hắn đang phát điên cái gì nữa.

Tạ Thanh Nhai đang định hỏi xem hắn làm sao, thì thấy hắn đột nhiên dừng bước, còn kéo Thời Vũ quay lưng lại, miệng lớn tiếng la lên: “Đại nhân, hai người cứ tiếp tục, chúng ta… chúng ta cái gì cũng không thấy!”

Cái gì chứ?

Ban đầu, Tạ Thanh Nhai chưa kịp phản ứng, chỉ nhíu mày nhìn về phía Kiều Bính Nguyên, cho đến khi ánh mắt giao với Từ Đoan Nghi trước mặt.

Hai người dường như đều chợt hiểu ra, rằng Kiều Bính Nguyên tiểu tử này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Chỉ trong khoảnh khắc.

Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai đồng loạt quay mặt đi, như thể “giấu đầu lòi đuôi,” lùi về sau một bước.

Mặt cũng theo đó mà đỏ bừng lên.

Lúc này, trong con hẻm tối đen, hai cặp đôi đứng đối diện nhau.

Hai người phía trước dường như sợ quấy rầy, vẫn quay lưng lại.

Còn hai người bên này, cũng mặt đối mặt, bối rối không biết nói gì.

Cuối cùng, vẫn là Tạ Thanh Nhai nhẹ hắng giọng, trước tiên nói với Từ Đoan Nghi: “Tiểu tử đó đầu óc không tốt, đừng để ý đến hắn.”

Từ Đoan Nghi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, giọng nói vì lâu không lên tiếng hoặc vì ngượng ngùng mà nghe có chút mềm mại.

Âm thanh ấy khiến lỗ tai Tạ Thanh Nhai càng thêm nóng bừng.

Hắn càng không dám nhìn về phía đối phương.

Thấy hai người kia vẫn còn quay lưng lại, Tạ Thanh Nhai vừa xấu hổ vừa bực bội, liền đem cơn giận trút ra, lớn giọng quát về phía Kiều Bính Nguyên: “Còn không mau cút lại đây!”

Kiều Bính Nguyên trước tiên len lén quay đầu, liếc nhìn về phía bọn họ.

Thấy đại nhân và phu nhân đã tách ra, liền thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Thời Vũ bên cạnh: “Thời Vũ cô nương, chúng ta qua đó thôi.”

Vừa nói xong.

Hắn mới phát hiện, mình vẫn đang nắm chặt cánh tay Thời Vũ.

Là người vốn dễ thẹn thùng khi thấy nữ tử, lúc này mặt hắn càng đỏ bừng lên, vội vàng buông tay, cúi đầu lí nhí: “… Tại hạ thất lễ.”

Thời Vũ lại không biết hắn đang nói gì.

Vừa rồi bất thình lình bị kéo tay, đến khi nhận ra thì mới hiểu ra chủ tử và vương gia đang làm chuyện xấu hổ. Nhưng nàng vốn không mẫn cảm với chuyện này, cũng không cho rằng việc đó có gì không ổn.

Dù sao cũng là phu thê.

Chỉ là, nàng thực sự không hài lòng với vị vương gia này.

Nhưng đó là chuyện của nàng, chủ tử muốn làm gì, đều là chuyện của chủ tử.

Nàng chưa từng can thiệp.

Lúc này, nghe bọn họ nói chuyện, Thời Vũ cũng không nghĩ nhiều, càng không để ý Kiều Bính Nguyên còn đang xấu hổ đứng bên cạnh, liền cầm hai chiếc bánh thịt vừa được hâm nóng, tiến về phía Từ Đoan Nghi.

“Chủ tử, ăn bánh đi!”

Đi đến bên cạnh, Thời Vũ vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, hoàn toàn không nhận ra hai vị chủ tử trước mặt còn có chút ngượng ngùng.

Nàng cười tươi, đưa bánh thịt trong tay ra: “Quách thúc đã cho người hâm nóng lại rồi.”

Bánh thịt vừa được làm nóng lại, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.

Từ Đoan Nghi trước tiên liếc nhìn Thời Vũ.

Thời Vũ lập tức cười nói: “Nô tỳ ăn rồi!”

Nói xong, thấy chủ tử lại nhìn về phía sau lưng nàng, nàng hiểu ngay ý của chủ tử. Nghe tiếng thở hổn hển phía sau, nàng bĩu môi, nói thêm: “Hắn cũng ăn rồi.”

Vừa lúc Kiều Bính Nguyên đi tới.

Hắn đâu có sức khỏe tốt như Thời Vũ, chạy một quãng đường ngắn mà vẫn thở không ra hơi.

Nghe vậy, hắn vội vàng nói: “Phải, phải, tại hạ đã ăn rồi.” Nói xong, hắn cung kính chắp tay thi lễ với hai người.

Từ Đoan Nghi bảo hắn đứng dậy, dặn đừng quá câu nệ.

Sau đó, nàng quay sang Thời Vũ nói: “Thời Vũ, ngươi đi trước thắp đèn.”

Thời Vũ không chần chừ, lập tức nhận lệnh, không nói hai lời liền lấy đèn lồng từ tay Kiều Bính Nguyên rồi đi lên phía trước.

“Ê, đèn lồng của ta…”

Kiều Bính Nguyên buột miệng, nhưng thấy Thời Vũ đã đi xa, hắn chần chừ một lát, không muốn quấy rầy đại nhân và phu nhân trò chuyện, đành hành lễ một lần nữa rồi theo sau nàng.

Lúc này phía trước đã có người cầm đèn, đi đường không còn phải dò dẫm trong bóng tối nữa.

“Vương gia, chúng ta đi thôi.”

Từ Đoan Nghi nhìn sang Tạ Thanh Nhai, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ, khẽ nói.

Tạ Thanh Nhai khẽ “ừ” một tiếng.

Hai người lại tiếp tục sánh bước đi về phía trước.

Đột nhiên, Tạ Thanh Nhai cảm thấy cánh tay mình bị ai đó chọc nhẹ một cái.

Ngay sau đó, một mùi thịt thơm lừng xộc vào mũi.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Từ Đoan Nghi đưa chiếc bánh thịt trong tay về phía hắn.

Tạ Thanh Nhai sững người trong chốc lát.

Hiểu được ý nàng, hắn lập tức nói: “Không cần đâu, nàng ăn đi, ta không đói.”

Chỉ có hai chiếc bánh thịt.

Hiện tại trong huyện nha cũng không có ai nấu cơm, mọi người đều phải ăn cơm tập thể bên ngoài, đây chính là bữa tối của Từ Đoan Nghi.

Hắn tất nhiên không thể lấy bữa tối của nàng.

Nhưng lần này, Từ Đoan Nghi không chịu thu tay lại, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, dịu dàng nói: “Vương gia tối nay chưa ăn gì phải không?”

Tạ Thanh Nhai kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng làm sao biết được.

Chỉ nghe nàng nói tiếp: “Ta đã thấy hai chiếc bánh hẹ đó rồi.”

Người không sợ trời không sợ đất như Tạ Thanh Nhai, lại sợ nhất là ăn hẹ.

Nàng vẫn luôn ghi nhớ điều này.

Nhìn thấy nét do dự trong mắt Tạ Thanh Nhai, Từ Đoan Nghi vẫn kiên trì đưa hai chiếc bánh thịt đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Vương gia ăn trước đi, lát nữa ta sẽ sai người lấy thêm là được.”

Hắn làm việc vất vả như vậy.

Nếu không ăn no, dù có thân thể cường tráng đến đâu cũng không chịu nổi.

Gần đây, rõ ràng hắn đã gầy đi rất nhiều…

Từ Đoan Nghi có chút đau lòng.

Tạ Thanh Nhai thực sự không ngờ rằng nàng vẫn còn nhớ.

Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng ngắn ngủi, hắn nhìn bàn tay nàng vẫn kiên trì đưa lên.

Cổ họng hắn bỗng chốc trở nên khô khốc.

Cuối cùng, hắn cũng nhận lấy từ tay nàng, nhưng chỉ cầm một chiếc bánh.

Khi Từ Đoan Nghi nhìn sang, hắn không đợi nàng mở lời mà đã nói trước: “Mỗi người một cái, lát nữa ta còn phải gặp Lý Văn Cao bọn họ.”

Nghe hắn nói vậy, Từ Đoan Nghi cũng không tiếp tục ép buộc.

Nàng khẽ đáp: “Được.”

Thấy hắn cầm bánh thịt trực tiếp trên tay, nàng liền đưa khăn tay của mình ra: “Vương gia, dùng khăn bọc lại mà ăn.”

Tạ Thanh Nhai lại nhìn nàng một cái.

Một tấm khăn mà thôi, cũng chẳng có gì phải tranh cãi. Hắn nhẹ giọng “ừ” một tiếng, rồi đưa tay nhận lấy.

Nhìn thấy Từ Đoan Nghi lúc này cuối cùng cũng chịu ăn uống tử tế, đôi mày giãn ra, gương mặt bình thản hơn.

Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn chưa chịu thu hồi ánh mắt.

Trong màn đêm đen kịt, hắn khẽ cúi mắt, chăm chú nhìn người bên cạnh, ánh mắt vừa chuyên chú vừa dịu dàng, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng ấm áp như chiếc bánh thịt trong tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.