Thần Phong Hồ Bắc Thần đi rồi, Đại thiếu giáo chủ tiến lại nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Cô nương mới tới, chắc chưa khôi phục thần công. Hồ phân giáo chủ có quyền lựa chọn cô nương. Hiện giờ cô nương chưa đủ sức phản kháng, có thể thỉnh cầu người bảo vệ phản kháng dùm.
Hư Vô Ngọc Nữ lạnh lùng đáp :
- Tiện thiếp xin được khôi phục thần công rồi tự mình ra tay.
Đại thiếu giáo chủ nói :
- Thế thì không được đâu. Theo thể lệ bản giáo là phải hành động ngay lúc này.
Thái Huyền thánh mẫu xen vào :
- Thần Phong nhân lúc người ta chưa khôi phục công lực đã lựa chọn thì có hợp lý không?
Đại thiếu giáo chủ lắc đầu đáp :
- Bản giáo không quy định điểm này. Nếu hiện giờ không phản kháng được là thành định cuộc.
Hư Vô Ngọc Nữ uất hận cơ hồ ngất xỉu, quát lên :
- Ta phải giết gã tiểu nhân đó.
Đại thiếu giáo chủ trầm giọng đáp :
- Bản giáo không cho phép vợ con được xâm phạm đến chồng. Ai vi phạm luật lệ là phải xử tử.
Đột nhiên có người lớn tiếng la :
- Thuộc hạ xin phụ trách bảo vệ người.
Đại thiếu giáo chủ nhìn về phía phát ra thanh âm thì chính là xú thanh niên, vội hỏi :
- Ngươi là Kim Bất Hoán phải không?
Xú thanh niên dạ một tiếng, hắn lại đến đứng bên Hư Vô Ngọc Nữ rồi nhìn Hồ Bắc Thần cười lạt hỏi :
- Tên hèn mạt kia! Ngươi định động thủ ngay hay còn lựa chọn ngày giờ để quyết đấu.
Thần Phong bật tiếng cười âm trầm mắng lại :
- Xú quỷ! Người ta không chỉ định ngươi bảo vệ, thì ngươi quyết đấu thay cho ai?
Kim Bất Hoán quay lại nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Cô nương! Cô đồng ý cho tại hạ bảo vệ chứ?
Hư Vô Ngọc Nữ đã biết Hồ Bắc Thần là Phân giáo chủ thì công lực nhất định thâm hậu. Đồng thời nàng chưa rõ võ công của Kim Bất Hoán, nếu nàng ưng thuận sợ hắn bị uổng mạng, mà không chịu thì chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Nàng không biết quyết định thế nào liền đưa mắt nhìn Thái Huyền thánh mẫu, hy vọng mụ quyết định dùm cho.
Thái Huyền thánh mẫu hiểu ý liền bảo nàng :
- Cô nương! Bây giờ chưa có người thứ hai nào bảo vệ, cô nên đồng ý đi.
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Kim Bất Hoán đáp :
- Huynh đài! Đây là chỗ sinh tử quan đầu. Huynh đài nên coi tính mạng mình là trọng.
Kim Bất Hoán lớn tiếng đáp :
- Sống chết đã có số mạng. Chỉ cần cô nương đồng ý là tại hạ quyết tâm liều mạng với gã.
Hư Vô Ngọc Nữ thở dài đáp :
- Tiểu muội đồng ý để huynh đài bảo vệ, nhưng hy vọng huynh đài đừng liều mạng. Nếu không địch nổi thì nên rút lui.
Đại thiếu giáo chủ nhìn Hồ Bắc Thần nói :
- Hồ phân giáo chủ! Bây giờ cô kia thuận rồi. Phân giáo chủ quyết định đi.
Hắn nhìn Kim Bất Hoán hỏi :
- Còn một điểm nữa ngươi đã biết chưa?
Kim Bất Hoán đáp :
- Xin Đại thiếu giáo chủ chỉ thị.
Đại thiếu giáo chủ trịnh trọng nói :
- Nếu ngươi chiến thắng được Hồ phân giáo chủ sẽ được lên thay y.
Kim Bất Hoán gật đầu đáp :
- Tại hạ mà giết được y thì tình nguyện thay vào chỗ khuyết đó.
Đại thiếu giáo chủ liền lùi sang một bên lớn tiếng hô :
- Cuộc quyết đấu bắt đầu!
Hồ Bắc Thần liền xin chỉ thị :
- Đại thiếu giáo chủ! Nếu thuộc hạ thất bại, có thể chiếu theo qui định của bản giáo cử người bảo vệ để đoạt lại chức Phân giáo chủ không?
Đại thiếu giáo chủ đáp :
- Được. Nhưng chỉ có thể lấy lại chức Phân giáo chủ, chứ không thể đòi lấy cô nương này làm vợ được nữa. Bây giờ quyết đấu đi thôi.
Hồ Bắc Thần lại thỉnh cầu :
- Bẩm Đại thiếu giáo chủ! Thuộc hạ có thể xin vị cô nương đây bỏ mặt nạ được chăng?
Đại thiếu giáo chủ quát :
- Y không phải là người của Phân giáo chủ, sao lại bảo người ta bỏ khăn che mặt ra. Đến bản tòa cũng không có quyền đó. Ngươi đã là cái thá gì mà ngang ngược vậy? Động thủ đi thôi!
Lúc này đã có nhiều người ở trong bóng tối dòm trộm. Chắc đây là những nhân vật mới bắt về.
Hồ Bắc Thần quả nhiên là một gã hồ đồ, chưa biết mặt mũi Hư Vô Ngọc Nữ thế nào, chỉ thấy thân hình nàng tha thướt liền sinh lòng ham muốn. Bây giờ gã không thể né tránh được cuộc đả đấu mà vẫn còn do dự.
Kim Bất Hoán quát lên một tiếng, vung chưởng đánh vào trước ngực Hồ Bắc Thần.
Hồ Bắc Thần thấy thế chưởng của đối phương tuy mau lẹ mà dường như không mãnh liệt. Mặt không lộ vẻ gì, gã lảng tránh mấy bước, xoay tay lại cả cười nói :
- Xú quỷ! Ta tưởng công lực ngươi ghê gớm đến thế nào, té ra chỉ có vậy sao. Sao dám tự tiến cử để bảo vệ cho người?
- Tuy ta không biết rõ võ công của gã xú tiểu tử, nhưng quyết chẳng phải chỉ có vậy.
Hư Vô Ngọc Nữ còn thấy rõ hơn mụ, liền gật đầu đáp :
- Gã chưa chịu hiển lộ công phu chân chính. Đây chỉ là đòn nhử để dụ địch. Vãn bối hiểu rồi.
Đại thiếu giáo chủ chú ý nhìn Kim Bất Hoán ra tay không chớp mắt.
Kim Bất Hoán phóng mười chiêu liền mà chiêu nào cũng đánh sểnh, lại lộ vẻ tức giận vô cùng! Diễn biến này quả khiến Hồ Bắc Thần động tâm. Hắn quát lên một tiếng chuyển thế thủ sang thế công.
Kim Bất Hoán lại giả vờ không chống nổi lùi dần từng bước. Gã lùi tới khu rừng rậm mới lớn tiếng quát :
- Khởi cuộc tấn công thật sự đi!
Đại thiếu giáo chủ dường như nẩy lòng ngờ vực Kim Bất Hoán. Hắn nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Cô nương! Kim Bất Hoán lai lịch thế nào?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp :
- Tiện thiếp chưa từng gặp y.
Đại thiếu giáo chủ hỏi :
- Thế thì kỳ thiệt! Ban đầu bản tòa đã thấy hắn đàm thoại với các vị rồi kia mà?
Thái Huyền thánh mẫu xen vào :
- Gã xú tiểu tử đó đã giao thủ với lão thân.
Đại thiếu giáo chủ ồ một tiếng hỏi :
- Gã mới bị bắt trước đây ba bữa. Xem chừng gã ra tay không chịu trổ hết toàn lực.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp :
- Công lực của Hồ Bắc Thần cao quá! Có lẽ gã còn dò dẫm cho biết hư thực. Đây là kinh nghiệm của người võ lâm.
Thiếu giáo chủ gật đầu nói :
- Cô nương nói rất có lý. Chúng ta vào rừng xem sao.
Giữa lúc ấy bỗng nghe Hồ Bắc Thần rên lên một tiếng. Người gã lảo đảo lùi ra.
Lại thấy Kim Bất Hoán vọt mình rượt theo như chim ưng vồ thỏ, tựa hồ muốn hạ sát thủ.
Đại thiếu giáo chủ lớn tiếng quát :
- Dừng tay!
Kim Bất Hoán lùi lại lớn tiếng đáp :
- Bẩm Đại thiếu giáo chủ! Hồ Bắc Thần thi triển ám khí, ngấm ngầm mưu hại tại hạ.
Đại thiếu giáo chủ nói :
- Gã thua rồi. Ngươi bảo vệ thành công là xong, không nên hạ thủ nữa.
Hồ Bắc Thần sắc mặt lợt lạt, một tay giữ trước ngực không thốt nên lời.
Thái Huyền thánh mẫu thừa cơ xin chỉ thị :
- Đại thiếu giáo chủ! Bọn lão thân rút lui được rồi chứ?
Đại thiếu giáo chủ vẫy tay đáp :
- Các vị có thể đi tản bộ. Chỉ một mình Kim Bất Hoán phải chuẩn bị giao thủ với người bảo vệ cho Hồ Bắc Thần. Bao giờ khai diễn cuộc quyết đấu sẽ thông tri sau.
Hắn quay lại nhìn Hồ Bắc Thần hỏi :
- Ngươi chuẩn bị kiếm Kim Bất Hoán vào lúc nào thì tự mình quyết định lấy và chỉ cần mời bản giáo lão nhân làm chứng cũng được. Bây giờ ngươi hãy về nghỉ đi.
Thái Huyền thánh mẫu thấy Đại thiếu giáo chủ nói xong bỏ đi, liền đưa mắt ra hiệu cho Kim Bất Hoán rồi đi về phía Tây.
Hư Vô Ngọc Nữ dắt Văn Đế Đế. Kim Bất Hoán theo sau. Mấy người đến một chỗ núi đá ngổn ngang mới dừng bước.
Thái Huyền thánh mẫu quay lại nhìn Kim Bất Hoán cười hỏi :
- Tình hình cuộc giao thủ vừa rồi ra sao?
Kim Bất Hoán cười đáp :
- Công lực thằng cha đó rất cao cường. Tại hạ định đánh một đòn cho chết tươi mà gã còn chống chọi được. Tại hạ toan bồi thêm phát nữa thì bị Đại thiếu giáo chủ cản trở.
Kim Bất Hoán nói vậy, Hư Vô Ngọc Nữ nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không hỏi nữa chỉ cười nói :
- Kim đại hiệp chưa hết rắc rối.
Kim Bất Hoán cười đáp :
- Còn chờ xem gã mời ai bảo vệ. Tại hạ được biết nhiều cao thủ cũng hay.
Thái Huyền thánh mẫu trịnh trọng hỏi :
- Xú tiểu tử! Bản lãnh Hồ Bắc Thần so với lão bà tử thế nào?
Kim Bất Hoán cười đáp :
- Dĩ nhiên gã không bằng lão tiền bối.
Thái Huyền thánh mẫu thóa mạ :
- Xú tiểu tử! Đừng tâng bốc lão nương. Nếu gã nội công không bằng lão nương thì ngươi nhất định không có ý giết gã. Ngươi mà muốn hạ sát gã là sợ Cổ Cầm giáo còn lưu lại một nhân vật đáng kể ở đây.
Kim Bất Hoán hé nụ cười thần bí đáp :
- Vãn bối mà thực tình định muốn giết gã thì lúc còn ở trong rừng đã cho một đòn khiến gã không lùi ra được nữa.
Thái Huyền thánh mẫu ngạc nhiên hỏi :
- Ô hay! Thế là nghĩa làm sao?
Kim Bất Hoán đáp :
- Cận nhật vãn bối gặp nhiều người lạ mặt chưa từng thấy qua trên chốn giang hồ. Đồng thời vãn bối cố giao thủ với gã, không muốn cho người ta hoài nghi mình nhiều. Ý kiến là như vậy, tiền bối hiểu rồi chứ?
Thái Huyền thánh mẫu “ồ” một tiếng nói :
- Ngươi muốn dùng phương thức này để gặp thêm những cao thủ ở đây phải không?
Kim Bất Hoán cười đáp :
- Lúc cần cả giáo chủ cũng là người bảo vệ. Quy củ của Cổ Cầm giáo là vậy.
Thái Huyền thánh mẫu trịnh trọng hỏi :
- Ngươi bị thua thì sao?
Kim Bất Hoán cười bí mật rồi làm bộ quỷ nhát đáp :
- Vãn bối thua thì mời đến Diêm lão ngũ.
Thái Huyền thánh mẫu thấy gã lộ nụ cười thần bí, liền lớn tiếng thóa mạ :
- Xú tiểu tử! Dường như ngươi còn có chỗ hậu thuẫn phải không?
Kim Bất Hoán lắc đầu đáp :
- Không có đâu. Nếu có chỉ là Hắc Chiếu trạch. Vãn bối hy vọng các vị mạo hiểm một phen. Nếu không thế thì võ lâm thiên hạ chẳng bao lâu nữa sẽ thuộc về Ảo Hải môn và Cổ Cầm giáo.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Bây giờ chúng ta dời khỏi hang núi này được ư?
Kim Bất Hoán đáp :
- Bây giờ thì chưa được. Các vị chưa phục hồi công lực, chẳng thể trèo lên bốn mặt vách núi đứng dựng. Hang núi này chẳng có chỗ nào khuyết, nó giống như cái thùng vuông. Lúc mình chưa ra được, Cổ Cầm giáo không cần canh giữ. Chỉ cần từ nay mình đừng phản kháng họ rồi họ sẽ giao sứ mạng cho mình hành động.
Văn Đế Đế hỏi :
- Đại hiệp dẫn bọn tiểu muội ra được không?
Kim Bất Hoán đáp :
- Cái đó không tiện. Đồng thời công lực các vị chưa phục hồi thì chẳng đi đâu được.
Thái Huyền thánh mẫu hỏi :
- Ngươi vừa bảo đến Hắc Chiếu trạch kia mà?
Kim Bất Hoán đáp :
- Chờ các vị phục hồi công lực rồi sẽ bàn. Bây giờ nói ra nguy hiểm lắm.
Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Tiện thiếp cùng muội tử tình nguyện mạo hiểm ra ngoài. Còn ở lại trong hang này khắc nào là chẳng yên tâm khắc ấy.
Kim Bất Hoán nói :
- Nếu vậy cô nương hãy chờ đến đêm rồi sẽ tính. Bây giờ tại hạ có việc phải đi làm.
Thái Huyền thánh mẫu hỏi :
- Làm việc gì?
Kim Bất Hoán đáp :
- Vãn bối phải nói với Đại thiếu giáo chủ một tiếng trước để chứng minh bọn ta không trốn chạy, đồng thời kêu Hồ Bắc Thần tìm nơi quyết đấu.
Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Vậy đại hiệp đi thôi. Đến đêm bọn tiện thiếp lại tới đây hội diện với đại hiệp.
Kim Bất Hoán ưng lời lập tức nhảy lên lạng mình ra khỏi khu núi đá.
Thái Huyền thánh mẫu thấy gã đi rồi liền nói :
- Gã tiểu tử đó chỉ có mặt mũi xấu xa, còn mọi điểm điều hơn người.
Hai cô có thể vững dạ đi theo gã được.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Đến đêm lão tiền bối không ra ư?
Thái Huyền thánh mẫu đáp :
- Lão thân còn tám tên đệ tử bên mình, hành động không tiện. Có muốn dời khỏi nơi đây cũng phải sau ba ngày mới được.
Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Bọn vãn bối không về hang nữa. Xin tiền bối ngấm ngầm thông tri cho Tử Dương kiếm khách và Đinh Nhất Bạch để đêm nay họ tới đây.
Thái Huyền thánh mẫu nhảy lên đáp :
- Vậy lão thân cáo biệt. Hai cô ở đây nên thận trọng.
Hư Vô Ngọc Nữ tiễn chân Thái Huyền thánh mẫu rồi quay lại nhìn Văn Đế Đế nói :
- Đêm nay thử coi Kim Bất Hoán đưa chúng ta lên vách núi đứng dựng bằng cách nào?
Văn Đế Đế đáp :
- Sự tình đã đến bước này, chúng ta chẳng thể tỵ hiềm nam nữ không kề cận nhau được nữa, đành nhờ y cõng lên núi vậy.
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu hỏi :
- Ta thì được, nhưng muội có chủ rồi, sao lại để người đàn ông thứ hai thân cận?
Văn Đế Đế đáp :
- Cõng một chút thì quan hệ gì?
Hư Vô Ngọc Nữ kiên quyết nói :
- Không được. Lúc đó bảo gã nghĩ biện pháp khác. Bằng không tìm ra được phương pháp thì chúng ta đành chờ ba ngày nữa sẽ đi. Con gái cần nhất phải giữ mình đừng để hoen ố.
Trời tối rồi, hai cô thấy Tử Dương kiếm khách và Đinh Nhất Bạch lén lút đi vào. Bọn họ đã mất võ công, hành động chẳng khác một tên ăn cắp vặt.
Hư Vô Ngọc Nữ thấy vẽ mặt hai người khác lạ vội hỏi :
- Sao các vị ngơ ngác thế?
Đinh Nhất Bạch đáp :
- Có một lão già cổ quái dòm ngó bọn tại hạ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Người lạ ư?
Tử Dương kiếm khách đáp :
- Trước nay chưa gặp qua. Bọn tại hạ mất hết võ công muốn né tránh cũng không được. Chẳng hiểu là người bị bắt hay là người trong Cổ Cầm giáo. Hắn theo dõi một cách rất chú ý.
Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Không sợ. Lát nữa sẽ có người đối phó với hắn.
Đinh Nhất Bạch hỏi :
- Bữa nay đại tiểu thư có gặp chuyện gì rắc rối không?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp :
- Kim Bất Hoán sẽ trợ lực chúng ta. Các vị đã biết gã rồi thì phải?
Tử Dương kiếm khách đáp :
- Chưa gặp gã bao giờ mà tự hiệu cũng không nghe nói tới. Thái Huyền thánh mẫu về kể lại, bọn tại hạ cảm thấy con người này rất thần bí.
Kiếm khách vừa dứt lời, bỗng một lão quái lạng mình tiến vào. Đinh Nhất Bạch vừa ngó thấy liền bảo Hư Vô Ngọc Nữ :
- Chính là lão này.
Hư Vô Ngọc Nữ tiến ra hỏi :
- Sao tiền bối lại theo dõi bọn ta?
Lão quái cười nhẹ đáp :
- Các vị đừng sợ. Lão phu cũng bị bắt vào đây.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Cùng là người bị bắt, sao lão lại theo dõi tới đây?
Lão nhân khẽ đáp :
- Lão hủ biết các vị cùng bọn với Kim Bất Hoán. Gã thiếu lão hủ một ngàn lạng bạc.
Hư Vô Ngọc Nữ “ủa” một tiếng hỏi :
- Lão là Gian Tế ư?
Lão nhân cười đáp :
- Chính thị! Chính thị!
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Lão nhân gia vì thám thính chuyện bí mật mà liều mình mạo hiểm.
Bây giờ sinh mạng đã lọt vào tay bọn Cổ Cầm giáo rồi thì làm thế nào?
Lão nhân đáp :
- Không sao. Công việc của lão hủ là phải mạo hiểm.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Mạng sống cũng đi đời thì còn đòi bạc làm chi?
Lão nhân cười đáp :
- Cần tiền chứ không cần mạng sống. Tập quán của lão hủ là như vậy.
Bỗng nghe tiếng người cười lạt nói :
- Lão này hắc quá! Chưa đến hạn đã đòi nợ.
Bỗng thấy Kim Bất Hoán lạng người tới nơi. Lão nhân vừa ngó thấy vội nói :
- Xú tiểu tử! Không chờ được đến ngày. Lão hủ phải đi rồi.
Xú thiếu niên cười lạt cãi :
- Tin tức của lão chưa đầy đủ thì cũng coi như là chưa giao hàng.
Lão nhân đáp :
- Cái đó thực không sao lấy được, đành xin lỗi tiểu huynh đệ.
Kim Bất Hoán lạnh lùng nói :
- Hóa vật không đầy đủ thì năm món trước cũng uổng công hết.
Lão nhân nhảy bổ lên hỏi :
- Uổng công ư? Ngươi không chịu nhìn nhận lẽ phải chăng?
Kim Bất Hoán đáp :
- Việc mua bán của lão có bao giờ nói đến chuyện hợp lý. Đã hẹn rõ hai món, thiếu một món là không bán được. Phải rồi! Lão muốn đào tẩu chứ gì? Chẳng lẽ lão không sợ Ôn Ngưu đảng triệu hồi?
Lão nhân cười nói :
- Lão hủ mà sợ triệu hồi thì đã chẳng dám đến. Bây giờ làm thế này được chăng. Hẹn năm nghìn lạng, ta chỉ thu ba nghìn lạng mà phải giao ngay tức khắc chịu không?