Phụng Hoàng Thần

Chương 118: Yêu nữ si tình thành hiệp nữ



Mã Không Nguyên gật đầu hỏi :

- Nếu được Ngưu Hóa bầu bạn thì đúng là tâm nguyện của tại hạ.

Nhưng chưa hiểu công tử có diệu kế gì?

- Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :

- Vào hang núi rồi, các hạ đốt lên một đống lửa. Tại hạ cột các hạ vào chỗ tối. Ngưu Hóa tới nơi, chẳng những hắn không giải cứu mà còn hạ thủ giết các hạ. Các hạ có nghĩ như vậy không?

Mã Không Nguyên nói :

- Nhất định đúng như lời công tử.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

- Nhưng khi hắn hạ thủ thì hắn té xuống trước.

Vào đến hang Động Thiên, trời đã tối mịt. Mã Không Nguyên theo lời dặn của Thiết Kỳ Sĩ chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này lão đạo vương cùng Nam Hồng Ngạc đến bên đống lửa ngồi ăn lương khô. Mã Không Nguyên bị cột ở dưới chân vách núi. Còn Thiết Kỳ Sĩ không biết đi đâu. Nguyên chàng nhờ có ẩn hình châu ẩn mình ở phía sau Mã Không Nguyên.

Vào khoảng canh ba, trong hang bỗng nghe tiếng quỷ rú lên u ú. Bốn mặt bóng đen ào ạt như sóng cồn.

Lão đạo vương ngó thấy liền bảo Nam Hồng Ngạc :

- Địch nhân phát động rồi.

Giữa lúc ấy, Thiết Kỳ Sĩ xuất hiện đột ngột. Đồng thời tay chàng xách một lão già ngang tuổi Mã Không Nguyên.

Lão đạo vương vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên :

- Bắt được Ngưu Hóa rồi.

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :

- Quả đúng như lời tiên liệu của vãn bối. Hắn là cá mắc lưới câu.

Lão đạo vương nói :

- Bốn mặt toàn là địch nhân, chúng ta phải chuẩn bị.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

- Chúng ta đã có hai người này ở trong tay, tất chúng không dám tấn công mãnh liệt. Có điều chúng ta bị vây hãm rồi.

Lão đạo vương hỏi :

- Làm thế nào bây giờ?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Tiểu diệt đã sắp đặt đâu vào đấy.

Bỗng chàng lấy trong bọc ra tấm linh bài và hương nến. Chàng lại điểm huyệt cho Mã KHông Nguyên té xuống. Ngưu Hóa được kéo ra chỗ khác. Chàng đặt linh bài, thắp hương nến lên rồi quì xuống vừa khóc vừa khấn :

- Bạch thư! Tiểu đệ không bảo vệ được Bạch thư, để Bạch thư phải ngộ hại...

Thanh âm nghẹn ngào, chàng uất hận khấn tiếp :

- Bây giờ kẻ thù sát hại Bạch thư đã quỳ ở trước hương hồn Bạch thư, sống là nữ kiệt, chết cũng anh linh. Tiểu đệ xin tỏ tấc thành, cầu chúc Bạch thư tiêu dao miền cực lạc.

Dứt lời chàng đứng phắt dậy vung tay một cái. Ánh hắc quang lấp loáng, không ngờ cả Ngưu Hóa lẫn Mã Không Nguyên đồng thời dẫy dụa dưới đất, máu tươi phun ra như suối.

Giữa lúc đầu người rớt xuống, bỗng nghe trong bóng tối có thanh âm thiếu nữ vừa cười vừa nói :

- Ta là Bạch thư có người em như thế, dù chết cũng nhắm mắt được rồi.

Giọng nói u buồn như quỷ hồn kể lể. Ba người nghe tiếng không khỏi hãi hùng.

Lão đạo vương la hoảng :

- Đúng là quỷ hồn. Rõ ràng thanh âm Bạch Từ.

Thiết Kỳ Sĩ chấn động tâm thần ngạc nhiên hỏi :

- Người này là ai? Sao dám mạo xưng Bạch thư để hý lộng quỷ thần?

Nam Hồng Ngạc đáp :

- Bốn mặt đều bị địch nhân vây kín, còn ai dám mạo hiểm đùa cợt nữa?

Thiết Kỳ Sĩ nghe đúng giọng nói của Bạch Từ nhưng cũng không dám chứng thực.

Lão đạo vương hỏi :

- Tiểu Thiết! ngươi mai táng Bạch Từ như thế nào?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Không phải chính tay tiểu điệt mai táng. Tiểu điệt chỉ ngó thấy thi thể Bạch thư. Lúc ấy có cả Ngũ vương tử và Quận chúa.

Lão đạo vương hỏi :

- Ô! ta chưa nghĩ đến vợ chồng Vương Tử? Bọn họ đi đâu?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Tiểu điệt thấy tình trạng cực kỳ nghiêm trọng. Không dám để hai bị lộ diện, đã đưa tới Trạch đảo rồi. Địch nhân không ai dám đến đó.

Lão đạo vương nói :

- Vậy thi thể Bạch Từ do Ngũ vương tử mai táng rồi.

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :

- Đúng thế, đồng thời tiểu điệt đã coi kỹ. Đúng là thi thể Bạch thư không sai. Trước ngực y thủng lỗ chảy máu.

Lão đạo vương hỏi :

- Mã Không Nguyên giết y có ai trông thấy không?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Bạch thư cùng Ngũ gia trốn một chỗ, dĩ nhiên Ngũ gia trông thấy.

Ba người đang xét đoán về cái chết của Bạch Từ, không ngờ giữa lúc ấy bốn mặt đều có tiếng hú thê thảm vang lên. Hang núi chẳng khác gì Quỷ môn Quan. Lão đạo vương nghe tiếng nhảy bổ lên hỏi :

- Ai đã hạ thủ vào địch quân?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Bọn ta không còn tay cao thủ nào khác. Tiểu điệt cũng không hiểu ai tấn công địch.

Nam Hồng Ngạc nói :

- Chúng ta xông ra ngoài xem sao.

Thiết Kỳ Sĩ xua tay đáp :

- Xin cô nương cùng sư thúc chớ có cử động, cứ canh giữ ở đây, để tại hạ đi coi.

Chàng nhảy vọt đi mất hút.

Lão đạo vương nhìn Nam Hồng Ngạc nói; - Tình hình đêm nay rất cổ quái, cô nương phải coi chừng.

Lão chưa dứt lời bỗng thấy một bóng đen đứng trên đống lửa.

Lão đạo vương giật mình kinh hãi quát :

- Cổ Mộ U Linh!

Nam Hồng Ngạc rút kiếm toan động thủ, nhưng Cổ Mộ U Linh xua tay lắc đầu cười đáp :

- Nam cô nương! Yêu nữ trước mắt cô không phải là yêu nữ ngày trước! Xin cô chớ hiểu lầm.

Lão đạo vương quát hỏi :

- Người mạo xưng Bạch Từ vừa rồi cũng là ngươi hay sao?

Cổ Mộ U Linh vẫn lắc đầu đáp :

- Không phải, chính y đó. Nhưng y còn mải giết địch chưa trở lại được.

Lão đạo vương kinh hãi hỏi :

- Y chưa chết hay sao?

Cổ Mộ U Linh cười khanh khách đáp :

- Chết thì chết rồi nhưng có người thế thân. Lão đạo! Lão quên cả năng lực của tiện thiếp rồi ư?

Lão đạo vương kinh hãi nhảy lên hỏi :

- Thế ra ngươi đã thi triển Di Hồn đại pháp để giải cứu Bạch Từ?

Cổ Mộ U Linh cười khanh khách đáp :

- Chẳng dấu gì lão, suốt đời Cổ Mộ U Linh ta chưa thật tình yêu một chàng trai nào mà lại bị vẻ anh tuấn của Thiết Kỳ Sĩ làm cho say mê, nhưng tiện thiếp biết mình không đáng yêu y.

Nam Hồng Ngạc thu kiếm về gật đầu nói :

- Đã yêu nhau là bất phân kẻ chính người tà, cả vấn đề đáng hay không cũng chẳng có lý do tồn tại. Vì thế mà tôn giá đã ngấm ngầm giải cứu Bạch Từ ư?

Cổ Mộ U Linh thở dài nói :

- Đúng thế! Bạch cô nương cảm ơn cứu mạng nên cùng đi với tiện thiếp thi triển cuộc tập kích các nơi. Tiện thiếp còn dạy U Hồn công cho y.

Hiện nay Bạch Từ không phải là Bạch Từ ngày trước nữa.

Lão đạo vương thở dài nói :

- Đáng tiếc trượng phu y là Cao Thức chết mất rồi, thật đau khổ cho y hết chỗ nói!

Cổ Mộ U Linh cười khanh khách đáp :

- Lão đầu tử! Việc gì lão phải thương xót. Vợ chồng y hiện giờ đang liên thủ giết giặc.

Lão đạo vương lại một phen kinh ngạc, trố mắt lên nhìn, nói không ra lời.

Cổ Mộ U Linh vừa cười vừa nói tiếp :

- Tiện thiếp vì đem lòng yêu Thiết Kỳ Sĩ chẳng những đã cải tà qui chính lại phát thề quyết vì y xuất lực. Lão đầu tử! Chẳng những tiện thiếp cứu Cao Thức mà còn cứu cả sư phụ của y là Phụng Hoàng Thần, nhạc phụ nhạc mẫu của y là vợ chồng Hải Thần, cùng vị hôn thê của y là Văn Đế Đế. Có điều các vị đừng cho y hay, không thì bất lợi cho y.

Lão đạo vương đột nhiên xẩy xổ lại ôm lấy mụ nói :

- Hảo cô nương! Cô nói thật chăng?

Cổ Mộ U Linh cười ha hả đáp :

- Lão đầu tử! lão đừng quên tiện thiếp là nữ nhân. Dĩ nhiên những lời của tiện thiếp đều thành thực hết.

Lão đạo vương vội buông tay ra hỏi :

- Cô nương! Xin lỗi! Lão phu đáng là tổ phụ cô. Bấy nhiêu tuổi đầu có ôm cô một lát cũng chẳng hề gì. Phụng Hoàng Thần hiện giờ ở đâu? Nói mau đi?

Cổ Mộ U Linh cười đáp :

- Lúc Thiết Kỳ Sĩ than khóc cho mấy cái thây ma già thì Phụng Hoàng Thần cùng Hải Thần Hải Mẫu, và Văn Đế Đế đã ra khỏi tỉnh Tứ Xuyên từ lâu rồi.

Nam Hồng Ngạc la lên :

- Cổ sư thư! tại sao lại không bảo cho Thiết ca hay?

Cổ Mộ U Linh cao hứng đáp :

- Ta được truyền nhân của Khổng Tước môn gọi là sư thư thì thật vinh dự vô cùng. Nam cô nương! Võ công Thiết Kỳ Sĩ đã đến trình độ tiên hóa, nhưng chỉ lúc đau khổ đến cực điểm y mới phát triển thần oai đến tột độ và như vậy mới kháng cự nổi Song ma. Nếu trong lòng y chẳng có điều chi uất hận thì không địch nổi hai lão ma kia. Y sắp trở về rồi, tiện thiếp đi ngay. Hai vị nhớ kỹ chớ thổ lộ.

Cổ Mộ U Linh toan bỏ đi, nhưng lão đạo vương ngăn lại nói :

- Cô nương! Cô đã làm việc tồi bại, e rằng Thiết Kỳ Sĩ không chịu buông tha cô đâu.

Cổ Mộ U Linh dường như đã rõ, hỏi :

- Phải chăng lão muốn nói về vụ cha con Quân Thiên Đế Chúa.

Lão đạo vương đáp :

- Đúng đó!

Cổ Mộ U Linh nói :

- Lão quỷ đó bị hại rồi, nhưng thằng con thì tiện thiếp chỉ giam cầm.

Sau này Lê đại nương đòi người thì mẹ con mụ vẫn có thể đoàn tụ. Nhưng chắc mụ không nhận gã nữa. Tiện thiếp xin cáo từ và hẹn ngày tái hội.

Lão đạo vương trong lòng khoan khoái quay lại ngồi bên đống lửa.

Lát sau Thiết Kỳ Sĩ trở về, dường như lòng chàng đầy mối hoài nghi.

Lão đạo vương cố ý hỏi :

- Tiểu Thiết, ngươi thấy thế nào?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Lúc tiểu điệt ra coi thì địch nhân đã chết quá nửa. Tiểu điệt vừa chém giết vừa điều tra vẫn chưa ra người động thủ là ai?

Lão đạo vương nói :

- Chỉ cần biết họ cùng phe với mình là hay rồi.

Bỗng trên không có người dùng phép truyền tâm nói :

- Họ Thiết kia! Ngươi thi triển khinh công trở về núi Võ Đương. Song ma toan hạ thủ ở nơi trọng địa này. Sau khi thành công, chúng ta sẽ hội diện ở Hoàng Hạc Lâu.

Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng hỏi :

- Tôn giá là ai?

Thanh âm kia bật tiếng cười trong trẻo đáp :

- Bây giờ công tử bất tất phải hỏi làm chi.

Thiết Kỳ Sĩ toan dũ áo đi ngay, nhưng lão đạo vương cản lại nói :

- Tiểu Thiết! nhân vật thần bí đó đã không muốn hội diện với ngươi thì ngươi có rượt theo cũng vô ích. Chúng ta hãy chạy về núi Võ Đương là điều khẩn yếu.

Thiết Kỳ Sĩ chau mày nói :

- Y là một người đàn bàn mà chẳng hiểu là ai?

Nam Hồng Ngạc đáp :

- Mặc kệ họ, chúng ta phải đi ngay, họ là ai rồi mình cũng biết.

Ba người chỉnh lý hành trang vọt lên không bay đến núi Võ Đương.

Thiết Kỳ Sĩ vận toàn lực bay thật nhanh. Phía sau lão đạo vương và Nam Hồng Ngạc không quen mặc bảo y, lọt lại khá xa.

Lão đạo vương thừa cơ nhìn Nam Hồng Ngạc nói :

- Cô nương! Lão quên một điều chưa hỏi cô nương.

Nam Hồng Ngạc hỏi :

- Điều chi?

Lão đạo vương hỏi :

- Cao Thức và Bạch Từ sao lại bỏ hai tấm bảo y này lại?

Đột nhiên bên cạnh hai người có tiếng cười đáp :

- Không bỏ bảo y lại thì Thiết nhị đệ tất không tin. Đây là diệu kế của Phụng Hoàng Thần sư bá muốn đánh lạc đường đệ tử.

Lão đạo vương nghe tiếng khẽ hỏi :

- Bạch cô nương! Cô cũng tới rồi ư?

Thanh âm kia cười đáp :

- U Hồn công còn mạnh hơn bảo y.

Lão đạo vương cả mừng hỏi :

- Cổ cô nương đâu rồi.

Thanh âm Bạch Từ lại cười đáp :

- Y đến Nghĩ Vương động giải cứu Hư Vô Ngọc Nữ và Kỳ Dao. Y thật hết lòng với Thiết nhị đệ. Hiện giờ y đem mối tình cảm của thư thư đối với nhị đệ, mong rằng nhị đệ đừng khinh bỉ y.

Nam Hồng Ngạc hỏi :

- Bạch thư thư! sao thư thư biết tiểu muội?

Bạch Từ ở trong bóng tối cười đáp :

- Cô nương là một cô em gái ngoan ngoãn. Thư thư sẽ làm mai cho.

Nam Hồng Ngạc kinh ngạc hỏi :

- Làm mai cái gì?

Bạch Từ cười đáp :

- Muội muội cứ yên dạ. Thư thư đã làm mai là không lầm, muội muội sẽ vừa ý. Đối phương hiện đang bay ở trước mặt kia.

Nam Hồng Ngạc bị Bạch Từ nói trúng tâm lý, cô vừa thẹn vừa mừng.

Bay không đầy hai ngày đã ngó thấy núi Võ Đương ở phía xa xa. Ai ngờ Thiết Kỳ Sĩ hạ xuống đột ngột nhanh như điện chớp.

Lão đạo vương hô :

- Mau nhìn xuống đường lớn.

Bạch Từ ở trong bóng tối nói :

- Đó là địch nhân.

Lúc này mặt trời đã lên cao ba ngũ. Mặt đất chỗ nào cũng sáng sủa.

Ba người ngó thấy Thiết Kỳ Sĩ xông về phía hai lão già.

Dưới đất chạy tán loạn hơn hai trăm người. Phía trước là một đôi nam nữ lão nhân. Một người mặc áo trắng, một người mặc áo đen. Bọn chúng đã phát giác trên không có điều khác lạ. Chớp mắt ẩn thân biến mất.

Thiết Kỳ Sĩ không thấy địch nhân, cũng tàng hình. Đồng thời ánh bạch quang nhảy múa. Quần địch đụng phải bạch quang kêu la oai oái.

Lão đạo vương ở trên không lại nghe tiếng nổ đùng đùng như sấm, bất giác la :

- Tích Lịch thần đạn!

Nam Hồng Ngạc nói :

- Dường như Song ma không ngó thấy Thiết Kỳ Sĩ nên chúng hành động mù quáng.

Bạch Từ nói :

- Hai vị đừng xuống, tiện thiếp thi triển U Hồn công viện trợ lão nhị giết địch.

Tích Lịch đạn của Song ma hiển nhiên có hạn. Hiện giờ chúng đã liệng ra hết rồi. Nhưng ánh bạch quang thu dần lại, sau cùng hai tiếng rú khủng khiếp vang lên, đồng thời quân địch chạy tán loạn.

Sau một hồi kịch chiến, trên đường lớn tiếng im khói lặng, chỉ còn Thiết Kỳ Sĩ chân đứng không vững lảo đảo muốn té.

Lão đạo vương và Nam Hồng Ngạc chạy lại nâng đỡ, lớn tiếng hỏi :

- Làm sao? Bị thương rồi chăng?

Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu thở dài nói :

- Tiểu điệt vận dụng hết khí lực. Sư thúc! Tiểu điệt yêu cầu sư thúc một việc. Xin sư thúc đến Trạch đảo đón Ngũ vương tử về. Từ nay tiểu điệt ở lại núi Dương Sơn xuất gia đầu Phật.

Lão đạo vương lớn tiếng hô :

- Tiểu tử! ngươi điên rồi. Sư huynh, ba cô vợ cùng nhạc phụ, nhạc mẫu ngươi đều bình yên mạnh khoẻ. Đừng ngơ ngẩn nữa. Ngươi đến Huỳnh Hạc lâu để cùng mọi người hội diện. Đây hoàn toàn là công cứu viện của Cổ Mộ U Linh. Ta dìu ngươi thượng lộ. Từ nay ngươi cứ việc ngủ yên chẳng còn lo gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.