- Ta nhận được hai tên là tục gia đệ tử ở phái Ngũ Đài. Bản lãnh bọn chúng chỉ vào hạng cao thủ thông thường, quyết không địch nổi hai tên tửu quỷ này. Chúng ta đi sau hay hơn.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Sư ca đã nhận biết hai người ở phía sau thì sao không dừng lại hỏi họ xem?
Cao Thức đáp :
- Ta biết chúng nhưng chúng không biết ta.
Thiết Kỳ Sĩ đành bước chậm lại chờ cho hai tên tửu quỷ đi qua rồi mới cùng sư huynh theo sau.
Hai đại hán say rượu cũng định ra cửa An Định nhưng đến trước tòa cổ lâu thì bị người đứng tuổi cản lại, quát :
- Hai tên chết đâm này. Ta đi kiếm hàng nửa ngày, té ra các người đi uống rượu.
Người đứng tuổi không để hai hán tử say rượu giải thích gì nữa, đưa ngay vào một ngõ hẻm.
Cao Thức nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Người đứng tuổi kia là kẻ tâm phúc của Đương bác sĩ. Trong ngõ hẻm này có đại viện của tên Địa đầu đà.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Hai hán tử say rượu là nanh vuốt của Đương bác sĩ chủ cầm đồ thì chúng ta tiến vào coi.
Cao Thức đáp :
- Nếu lão nhị muốn rước lấy sự phiền não thì chúng ta hãy đi. Bằng không thì tạm thời nín nhịn, đứng rút mây động rừng.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Muốn quấy phá thì phải tìm đến tiệm cầm đồ chứ vào nhà họ không tiện.
Cao Thức đáp :
- Đem cầm những vật thông thường thì đến tiệm. Nếu có đồ quý thì hãy tìm vào nhà.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Tại sao vậy?
Cao Thức đáp :
- Luật lệ của họ như vậy. Hễ ai có vật gì quý trọng đặc biệt phải đưa cho coi rồi định giá. Ngoài tiệm chỉ có người giúp việc, không thể tác chủ được.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Đươc lắm. Vậy chúng ta đi cầm đồ.
Cao Thức hỏi :
- Lão nhị cầm cái gì?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Dĩ nhiên tiểu đệ có rồi. Còn sư huynh thì sao?
Cao Thức đáp :
- Ta cầm thanh Cự Khuyết kiếm, xem hắn ứng phó như thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Nếu hắn biết điều tất chẳng chịu cầm. Bằng không thì hắn sẽ hết đời.
Cao Thức hỏi :
- Nếu hắn dám cầm thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đã có tiểu đệ.
Vừa vào ngõ hẻm, một người đứng tuổi nghênh tiếp lật đật thi lễ, hỏi :
- Thiết đại hiệp? Lần này tiểu lão nhận đúng người.
Thiết Kỳ Sĩ thấy lão là Tổng bộ đầu trong phủ Cửu Môn Đề Đốc. Chàng không khỏi sửng sốt hỏi :
- Tổng bộ đầu. Lão nhận ra tại hạ ư?
Tổng bộ đầu vừa cười vừa nói nhỏ :
- Thực ra thì tiểu lão làm gì có nhãn lực như vậy. Chẳng dấu gì, lúc hiền côn trọng rời khỏi nhà, tiểu lão đã lưu tâm theo dõi, quanh ra đây mới nghinh tiếp.
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười hỏi :
- Tổng bộ đầu có điều chi chỉ giáo?
Tổng bộ đầu lắc đầu đáp :
- Tiểu lão chỉ nhận ra đại hiệp đi chuyến này tất có nguyên nhân.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu khẽ nói :
- Giữa Đương bác sĩ và Tổng bộ đầu có mối liên quan gì chăng?
Tổng bộ đầu thở dài đáp :
- Bề ngoài vẫn tử tế mà trên thực tế lại chẳng dung nhau. Tiểu lão đứng vào lập trường ở chốn công môn thì theo lẽ phải trừ khử những loài chuột bọ nhưng thế lực yếu kém, sợ nguy cho chính mình nên đành phải nhẫn nại đến ngày nay.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Tổng bộ đầu đến vừa hay. Tại hạ đang có việc nhờ Tổng bộ đầu giúp cho.
Tổng bộ đầu trịnh trọng hỏi :
- Đại hiệp muốn làm gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bọn tại hạ dùng thủ đoạn mềm dẻo nhưng phải nhờ Tổng bộ đầu giúp cho.
Tổng bộ đầu vội hỏi :
- Thủ đoạn mềm dẻo như thế nào? Tiểu lão tuyệt đối nghe lệnh.
Cao Thức đáp :
- Bọn tại hạ đi cầm đồ, được Tổng bộ đầu làm chứng thì sau này họ không dám cãi.
Tổng bộ đầu cả kinh hỏi :
- Nhị vị đại hiệp hành động nửa úp nửa mở không hiểu vì việc gì?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Tổng bộ đầu quả là tinh tế. Đó là một thanh cổ kiếm của tệ sư huynh. Bọn tại hạ sợ không đủ nên muốn gởi cả tấm ngân phiếu sáu chục vạn lạng ở tiệm cầm đồ của hắn.
Tổng bộ đầu kinh ngạc hỏi :
- Chỉ sợ hắn không chịu thì làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hắn là một người có thế lực nhưng hắn có biết đâu ngoài vòm trời này có vòm trời khác, ngoài cõi đời này còn cõi người khác. Huống chi thanh Cự Khuyết kiếm của tệ sư huynh là một vật mà người võ lâm rất thèm khát, lại thêm chi phiếu sáu chục vạn lạng thì có lý nào lão lại chẳng động tâm?
Tổng bộ đầu đáp :
- Được rồi. Tiểu lão đưa hai vị đi thử coi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Như vậy không được. Chúng ta đi cùng với nhau sẽ khiến hắn sinh lòng ngờ vực. Bọn tại hạ đi trước, Tổng bộ đầu giả vờ có việc đến ra mắt hắn.
Tổng bộ đầu hỏi :
- Giữa chúng ta có cần giả vờ chưa quen biết nhau không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Giả vờ đã gặp nhau mấy lần cũng được, khiến hắn càng yên dạ. Nói rút lại là sau vụ này hắn sẽ phái người đến ám toán tại hạ.
Tổng bộ đầu vội nói :
- Vậy chúng ta nên lập tức chia tay.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Hãy khoan. Tổng bộ đầu đừng quên tại hạ họ Kim, tệ sư huynh họ Thượng. Đồng thời anh em tại hạ cũng không vào một lúc. Tổng bộ đầu đến vào giữa khoảng hai anh em tại hạ.
Tổng bộ đầu cười đáp :
- Cách an bày rất tỉ mỉ, tiểu lão hiểu rồi.
Tổng bộ đầu đi rồi, Cao Thức cười hỏi :
- Lão nhị. Hai chúng ta bây giờ ai vào trước?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Sư huynh đi trước. Tiểu đệ chưa biết cửa ngõ nhà hắn.
Cao Thức nói :
- Cửa lớn nhà hắn rất dễ nhận. Ở đây không đầy bảy chục nhà là tới. Ngoài cửa có hai con sư tử đá.
Cao Thức nói xong liền đi. Y tới trước tòa nhà cửa lớn sơn đen. Cánh cửa bỏ ngỏ nhưng bên trong có hai đại hán canh gác.
Cao Thức cất bước tiến vào, hai đại hán ngăn lại. Một tên hỏi :
- Quý khách có việc gì?
Cao Thức tươi cười hỏi lại :
- Đây có phải là tư thất của Lý đại gia không?
Đại hán gật đầu hỏi :
- Quý khách có việc gì không?
Cao Thức cười khanh khách đáp :
- Có cái này đem đến cầm cho Lý đại gia.
Đại hán thấy chuyện này rất thường liền nhường lối, nói :
- Mời quý khách vào khách sảnh. Lý đại gia đang ngồi trong đó.
Cao Thức tiến vào cửa lớn, đảo mắt nhìn thấy ba nhân vật rất bệ vệ ngồi trên ghế Thái sư trông ra ngoài. Hai lão già và một thanh niên. Một trong hai lão ngoài sáu mươi tuổi, có vẻ là Đương bác sĩ. Hắn là tay anh chị nổi tiếng ở cửa An Định thành Bắc Kinh. Một người nữa lối năm mươi lăm, năm mươi sáu tuổi. Coi cách ăn mặc cũng biết là tay giúp việc cho Lý đại gia. Còn chàng thanh niên là ai? Cao Thức không đoán được nhưng cũng nhận ra là tay võ công cao thâm khôn lường.
Đi đến trước mặt Lý bác sĩ, còn cách chừng mười bước liền chắp tay hỏi :
- Vị nào là Lý đại gia?
Lão gài ngồi giữa đáp :
- Lão hủ là Lý Bất Thường. Quý khách có điều chi dạy bảo?
Cao Thức chắp tay nói :
- Té ra lão tiên sinh là Lý đại gia. Tại hạ đến đây yêu cầu đại gia coi vật này cho.
Lão già gật đầu hỏi :
- Tráng sĩ có quý phẩm gì?
Cao Thức đáp :
- Tại hạ ở Tây Cương tới, vì muốn tham dự “Võ thuật quan ma” đại hội mà túi không tiền độ nhật nên phải đem thanh kiếm tùy thân đến gửi. Chẳng hiểu Lý đại gia có vui lòng chăng?
Cao Thức dứt lời liền cởi thanh bội kiếm xuống, cầm hai tay đưa lên.
Lão già đón lấy thanh kiếm, coi rồi lộ vẻ kinh ngạc nói :
- Đúng là bảo kiếm.
Lão rút ra khỏi vỏ la lên :
- Cự Khuyết kiếm.
Cao Thức cười nói :
- Lý đại gia quả là danh bất hư truyền. Tại hạ rất khâm phục. Xin hỏi đại gia cầm cho năm trăm lạng được không?
Lão già chăm chú ngó Cao Thức hồi lâu, đột nhiên cười ha hả đáp :
- Phải chăng tráng sĩ có ý đùa giỡn lão phu? Có ai đem thanh kiếm này đi cầm bao giờ?
Cao Thức nói :
- Lý đại gia là tay lão luyện giang hồ chắc cũng nhớ câu: “Quân tử có lúc cũng thẹn mặt, anh hùng khi gấp cũng khoanh tay”.
Lão già gật đầu hỏi :
- Quý tính các hạ là chi?
Cao Thức hỏi lại :
- Tại hạ là Thượng Trung. Không hiểu Lý đại gia lắc đầu là có ý gì?
Lão già cười đáp :
- Lão hủ không dám cầm thần vật của quý khách.
Cao Thức làm bộ nóng ruột hỏi :
- Bất quá tại hạ tạm thời đem cầm, chờ có tiền là đến chuộc ngay. Chẳng lẽ Lý đại gia nhận thấy tại hạ có ẩn tình nào khác hay là nghi ngờ tại hạ có điều gì trá ngụy chăng?
Bỗng thấy gã thanh niên lạnh lùng nói :
- Ông bạn có cầm cho tại hạ không?
Cao Thức lắc đầu đáp :
- Các hạ không phải là người cầm đồ. Vả lại không hiểu các hạ ở đâu. Thậm chí cao tính đại danh cũng chưa rõ thì ngày sau tại hạ đến đâu chuộc lại?
Gã thanh niên hững hờ đáp :
- Ông bạn cứ đến chỗ Lý đại gia đây mà chuộc là được.
Giữa lúc ấy bỗng nghe bên ngoài có người lớn tiếng hô :
- Đại gia. Tổng lão xin ra mắt.
Lão già nghe tiếng liền bảo lão ngồi bên tay mặt :
- Nhị đệ. Tổng bộ đầu đã đến, nhị đệ mau ra nghênh tiếp.
Lão chưa dứt lời thì ngoài cửa sảnh đường đã vang lên tiếng cười oang oang rồi nói :
- Lý đại gia. Khách đến bất thần, hà tất phải đón tiếp.
Lão già đứng lên, chắp tay nói :
- Tổng gia. Mời Tổng gia vào ngồi chơi. Đã lâu nay không được gặp.
Tổng bộ đầu chợt ngó thấy Cao Thức, làm bộ ngẫu nhiên gặp ở đây, “ủa” lên một tiếng rồi hỏi :
- Thượng tráng sĩ. Tráng sĩ cũng ở trong này sao? Đến kinh từ bao giờ?
Cao Thức quay lại chắp tay nói :
- Lão Tổng. Tại hạ thật mắc cở. Mấy lần muốn đến bái kiến nhưng vì còn chuyện nhỏ làm chưa xong, xin lão Tổng miễn thứ cho.
Tổng bộ đầu lại “ồ” một tiếng rồi hỏi :
- Thượng tráng sĩ ở Tây Cương đến đây ư? Phải chăng là để tham dự cuộc tỷ thí quan ma võ thuật?
Cao Thức đáp :
- Đúng thế. Đường xa tới kinh lại trong mình hết tiền nên phải vác cái mặt dầy vào đây cầu kiến Lý đại gia.
Ly lão “ủa” một tiếng rồi hỏi :
- Lão Tổng có quen biết tráng sĩ đây ư?
Tổng bộ đầu cười rộ đáp :
- Thượng tráng sĩ đây là hiệp sĩ phe bạch đạo ở Tây Cương, dĩ nhiên là tại hạ quen biết. Thế nào? Lý đại gia không biết y ư?
Lý lão nói :
- Thật là mắc cỡ. Mấy năm nay Lý mỗ ít ra ngoài nên không được gặp những tráng sĩ hậu bối.
Tổng bộ đầu nhìn Cao Thức hỏi :
- Thượng tráng sĩ. Tráng sĩ thiếu thốn điều chi?
Cao Thức thở dài đáp :
T hạ có chút đồ vật đến cầm cho Lý đại gia. Đáng tiếc là Lý đại gia không tín nhiệm.
Tổng bộ đầu liền nhìn Lý lão nhân nói :
- Lý lão cứ yên dạ. Thượng tráng sĩ là nhân vật bạch đạo, y cần bao nhiêu thì đại gia cứ cầm cho y.
Lý lão nhân cười khanh khách đáp :
- Lão Tổng đã có lời thì đừng nói là năm trăm lạng, đến năm ngàn lạng cũng không sao. Lão nhị! Mau đi lấy bạc cho Thượng tráng sĩ.
Lão kia đứng dậy, ngập ngừng hỏi :
- Đại ca. Cái này cất ở…
Lý lão nhân liền cầm bảo kiếm đưa cho lão, ngắt lời :
- Lão nhị, cái này dĩ nhiên cất vào đệ nhất tổng khố.
Lão già kia cầm bảo kiếm đi rồi, Lý lão nhân nhìn Tổng bộ đầu hỏi :
- Lão Tổng. Lão có biết vị anh hùng này không?
Tổng bộ đầu thấy lão trỏ vào thanh niên ngồi mé tả, vội chắp tay nói :
- Tiểu lão may được gặp đây mà chưa hiểu quý tính của vị anh hùng này.
Gã thanh niên ẩn mặt lạnh như tiền, hờ hững đáp :
- Tại hạ là Ba Hồng.
Lý lão nhân cười nói :
- Lão Tổng. Ba đại hiệp đây là Lôi Hỏa Thần Kiếm Thủ khét tiếng giang hồ mà lão Tổng không biết ư?
Giữa lúc ấy ngoài cổng có người hô :
- Lý đại gia, có một vị khách quý muốn cầu kiến.
Lý lão nghe tiếng, cả cười nói :
- Mấy bữa nay lão hủ làm ăn hưng thịnh quá.
Tổng bộ đầu cười nói :
- Hào kiệt trong thiên hạ đều về Bắc Kinh tụ hội hết thì dĩ nhiên là một phen đại phát tài cho Lý đại gia.
Lý lão nhân toan đứng dậy thì chợt thấy lão nhị lấy bạc đem đến. Lão vừa dặn trao bạc cho Cao Thức vừa nói :
- Lão nhị, lại có khách đến. Lão nhị ra đón vào đi. Không hiểu ai có vật gì quý trọng đem đến cầm.
Cao Thức đón lấy bạc rồi giả vờ nhìn Tổng bộ đầu nói :
- Lão Tổng, tại hạ xin thất lễ. Mai mối sẽ tới quý phủ bái kiến.
Tổng bộ đầu đưa tay ra cản lại nói :
- Thượng tráng sĩ sao vội thế? Hãy ngồi xuống đã. Chờ tiểu đệ nói xong câu chuyện với Lý đại gia rồi mời tráng sĩ vào quán uống mấy chung chơi.
Lão kéo Cao Thức ngồi xuống ghế thì vừa đúng lúc có người dẫn Thiết Kỳ Sĩ tới. Lão lại “ủa” lên một tiếng hỏi :
- Bữa nay sao kỳ vậy. Có phải là Kim tráng sĩ không?
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả đáp :
- Lão Tổng, dạo này lão bận quá chăng. Tại hạ đến quý phủ ba lần mà không được gặp.
Tổng bộ đầu chắp tay nói :
- Lão đệ tiến kinh sao không báo tin trước?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ đến đây hôm qua, hiện ở Tây Sơn. Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tại hạ muốn nghe lão Tổng nói rõ về tình hình “Võ thuật quan ma”.
Tổng bộ đầu liên thanh đáp :
- Được lắm. Được lắm. Năm trước chia tay ở Nam Cương rồi từ đó không được gặp thầy trò lão đệ nữa. Lệnh sư vẫn mạnh giỏi chứ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đa tạ lão Tổng. Gia sư vẫn bình yên.
Tổng bộ đầu hỏi :
- Kim lão đệ sao cũng lần đến chỗ Lý đại gia? Chẳng lẽ lão đệ cũng thiếu tiền xài?
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Chẳng những tại hạ không thiếu tiền mà trái lại là nhiều quá, mang ở trong mình không tiện thì thế muốn gởi nơi Lý đại gia. Nghe nói Lý đại gia chẳng những mở tiệm cầm đồ mà còn thích giữ hộ người ta nữa.
Lý lão nhân hỏi :
- Kim tráng sĩ đã quen biết Tổng bộ đầu thì xin nói rõ muốn gởi thứ gì?
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay đáp :
- Tại hạ có mấy tấm chi phiếu sáu chục vạn lạng, đã tính đến tiền trang đổi tiền nhưng lại không yên dạ. Đồng thời tiền trang thấy con số quá lớn thì sợ không dám tiếp thụ vì gần đây trong thành Bắc Kinh, người giang hồ tụ tập rất đông. Đến tiền trang còn sợ nên tại hạ được anh em chỉ điểm mới biết đường vào Lý đại gia là an toàn hơn hết.
Lý lão nhân khách nói muốn gởi chi phiếu sáu chục vạn lạng cũng không khỏi giật mình kinh hãi nhưng thấy khách quen biết Tổng bộ đầu, trong bụng hắn tính toán ngay liền nên đứng dật cười hỏi :
- Kim đại hiệp muốn gởi chi phiếu thật chăng? Và có yên dạ không?